Ánh chiều tà buông xuống phủ khắp Manhattan.
Từ một góc khiêm tốn, Hell's Kitchen cất lên một giai điệu.
Trên nền nhạc organ dãi dầu qua năm tháng... khúc nhạc như reo vui, cho hạnh phúc nhỏ nhoi của đời người.
Khép lại câu chuyện cũ, để những câu chuyện mới từ đó được viết lên.
Tiếng nhạc cứ âm vang, vươn xa, và xa mãi...
Thấm qua lớp bồ hóng màu xám đen...
Lặng thầm gieo hồn sống đến cho mọi nẻo đường.
---Baccano! 1932 - Hết---