Buổi tối, nhiệt độ thông thường đều lạnh hơn ban ngày mấy lần, càng không cần nói đến đêm mùa đông. Gió rét đến mức có cảm giác lạnh cắt da cắt thịt, tay bị lạnh cứng đờ, khiến người ta có ảo giác hai tay đã không thuộc về mình…

10:30 pm, thời gian này lại là lúc du khách đêm thích ra ngoài nhất, nhưng chỗ của tôi với Vision bây giờ có thể nói là vắng vẻ, bóng người cũng chẳng có một. Không có ai, vì nơi này là một góc biển vắng vẻ.

Nhưng đêm nay nhân vật chính và cao trào vở kịch, đều mở màn ở đây.

“Còn phải đợi bao lâu nữa… Hàn, chúng ta hứng gió ở đây đã hai mươi phút rồi đấy…” Vision thì thầm phàn nàn bên tai tôi.

Không phải tôi không hiểu tâm tình của cậu ta, trong thời tiết có thể làm người ta lạnh chết này, ở bờ biển nhận nụ hôn của gió biển thì có mặc nhiều quần áo hơn nữa cũng không chịu được – hơn nữa một khoảng trước mắt im lặng không có động tĩnh gì – một câu thôi, vừa buồn bực vừa lạnh vừa cô liêu.

“Đừng ồn, anh Monho bên kia không phải người ta cũng hứng gió giống chúng ta à?” Tôi trợn trắng mắt, thầm nghĩ có thể đóng miệng ngọc, đừng ồn làm tôi ngày càng lạnh – đây đúng là thời tiết có thể lấy mạng người ta mà…

Đời trước tôi đã làm gì sai mà bây giờ bị Vision hại phải ở đây chịu tội chết tiệt thế chứ? … Còn có đám buôn ma túy đang giết ngàn dao kia, chúng mày không thể chuyên nghiệp hơn mà đến sơm chút à? Việc này cũng không phải càng muộn càng tốt, chẳng phải bọn tao đều vờ ngủ cho chúng mày thời gian và không hoạt động à? Sao chúng mày còn chưa tới chứ? …

Con người nếu quá nhàm chán, thân thể lại đang chịu gió lạnh thổi, đầu óc sẽ bắt đầu nghĩ đến mấy thứ khác hẳn bình thường.

Bất đắc dĩ cười mình, tôi coi như được thể nghiệm một hình thức tự chuốc lấy khổ rồi.

Ngay lúc tôi đang nghĩ có nên lần nữa nguyền rủa đám người giao dịch chết tiệt kia không, phía tảng đá tôi với Vision nấp đột nhiên xuất hiện hai luồng sáng – đó là đèn xe, mà chiếc xe kia tôi cũng nhận ra – là Wayne.

Chỉ thấy Wayne bước ra ngoài xe, lấy trong túi áo chiếc đèn pin chiếu một luồng sáng vàng nhạt về phía mặt biển đen thẫm.

“Hắn đang làm gì thế? Đèn pin có gì thú vị?” Vision dán vào tai tôi khẽ hỏi.

Tôi chỉ muốn lườm cậu ta bén ngót sau đó dùng sức cho cậu ta cái tạt đầu, nhưng rõ ràng trước mắt không phải lúc.

Lúc này, Wayne đang tắt bật đèn pin trong tay, tôi chỉ nhíu mày nhìn, trong lòng tìm kiếm ý nghĩa của việc này.

“Hắn đang dùng ám hiệu… Không phải mật mã, hẳn là ám hiệu giao hẹn từ trước rồi…” Tôi nhỏ giọng nói với Vision, nhưng mắt vẫn không dời Wayne.

Khoảng hơn năm phút sau, trên biển có một chiếc du thuyền đi đến, trên đầu thuyền đứng mấy người. Sau khi cập thuyền vào bờ, lại có mấy chiếc xe đi lên bờ – xem ra… Nhân vật chính đều đến đông đủ… Bây giờ chỉ chờ màn trình diễn chính là đủ.

“Tại sao phải giao dịch sớm?” Một người đàn ông xuống thuyền – tuy không thấy rõ lắm nhưng tin chắc lão cũng đã có tuổi, giọng lão khàn khàn già nua.

“Xin lỗi, tôi không ngờ được hai người kia lại có thể đào ra được nhiều thứ như vậy. Lại trì hoãn khả năng sẽ có nguy hiểm, chủ nhân.” Chỉ thấy Wayne… À… Bây giờ cũng không thể gọi hắn là Wayne nữa nhỉ? Người nọ đã gỡ máy biến âm trong cổ ra, hiện giờ giọng hắn không hề giống Wayne – đó là giọng nam trong dịu dàng, còn mang theo âm cao của thời thiếu niên.

“Hai người kia rốt cuộc là thần thánh phương nào? Mà lại có bản lĩnh ấy?” Lão già kia hiển nhiên đã tức giận, trong giọng có vẻ kích động.

Phản ứng của lão thật ra khiến tôi muốn cười ra tiếng – kết quả của việc đánh giá người khác quá thấp với xem mình quá cao chính là dẫn tới thất bại – đạo lý này chẳng lẽ không có ai dạy lão à?

“Hừ… Đã sớm nói các người đừng nên xem thường họ… Khụ… Đáng đời…”

Wayne?! – lúc nghe thấy giọng nói này, tôi và Vision cùng nhìn nhau sững sờ.

Đó quả thực là giọng Wayne, nhìn lại mới phát hiện, chẳng biết từ lúc nào một người đàn ông thân thể bị thương rất nặng bị hai đại hán ép quỳ trên cát – may quá… Wayne không chết…

Ngẫm lại, có lẽ bọn chúng muốn giữ anh ấy lại làm người chết thay đi? – sau khi mọi chuyện chấm dứt, giết anh ta rồi để thi thể của anh ta ở bờ biển này, người ICPO cũng không biết giao dịch đã hoàn thành, tất cả cũng không thể nào tra được, chỉ đành kết luận vụ án không đủ điều kiện giải quyết. Cách làm rất thông minh, chỉ tiếc, xuất hiện một Trình Giảo Kim tôi đây…

“Nhóc con… Dù bọn chúng thông minh, cũng không ngờ đến bạn tốt của mình lại bán đứng mình…”

“Tôi không làm! … Khụ…” Xem ra nội tạng Wayne đã bị thương, vừa kích đọng trong miệng liền ho ra máu. Không ổn, nhưng không chết là tốt rồi… “Đó là người của các người đóng giả!”

Wayne gào thét. Sau đó ánh mắt dời đến một ‘Wayne’ khác. Đứng nhìn từ xa, tôi không biết sao mình lại có cảm giác này, nhưng tôi quả thực cảm nhận được cảm giác đau thương khi Wayne nhìn người nọ, cảm giác bất lực cùng đau thương sâu sắc này khiến tôi không thở nổi – tôi lựa chọn dời tầm mắt nhìn những người xuống từ mấy chiếc xe đi sau.

Căn bản tương xứng với hình tượng của mấy trùm ma túy trong tư liệu Monho đưa cho tôi. Thầm gật đầu, tôi huých khuỷu tay vào Vision, ra hiệu cậu ta thông báo cho Monho có thể chuẩn bị hành động, sau đó bản thân lại tiếp tục nhìn ‘trò hay’ đang trình diễn phía trước.

“Được rồi, chúng ta cũng nên tranh thủ thời gian làm chuyện nên làm đi chứ?” Wayne giả xoay người như muốn tránh ánh mắt của Wayne, nhìn đám buôn ma túy cũng giống tôi nhàn rỗi đứng xem trò vui.

Những người kia cũng hợp tác gật đầu. Một người đàn ông trung niên dáng người tương đối đẫy đà, đôi chiếc mũ lông chỉ nhìn đã biết đắt giá dùng tiếng Anh không mấy lưu loát lại lẫn khẩu âm Tây Ban Nha mở miệng —

“Ngài Long, các ông cũng nên đưa pho mát với pho mát trắng cho chúng tôi đi chứ? Tiền chúng tôi đã chuẩn bị rồi.”

Cottage Cheese? … Cheese cùng Cottage Cheese có gì khác nhau? – đây chính là nguyên nhân dẫn tôi vào sự việc lộn xộn này, tôi đương nhiên sẽ không quên phải hiểu nó rõ ràng.

“Pho mát chúng tôi đã chuẩn bị xong.” Lão già kia trả lời.

“Vậy Cottage Cheese đâu? Lúc ấy ông đã nói sẽ cùng bán cho chúng tôi.” Tên mập kia cũng không phải đồ ngốc.

“Chìa khóa bây giờ không ở trên tay tôi, nhưng qua một thời gian nữa là có thể đưa đến tay các vị.” Lúc nói lời này, trong mắt lão già kia như chứa sự phẫn hận – là nhằm vào tôi với Vision đi? Tôi cười thầm, bàn tay lần vào túi sờ lên chiếc chìa khóa màu đen như lời bọn chúng. Không biết nếu lúc bọn họ biết chìa khóa ở ngay bên cạnh mà họ lại không biết thì vẻ mặt sẽ thế nào?

“Có lẽ các ông rất hài lòng với dược hiệu của Cheese?” Lão già kia nói tiếp.

“Nhưng nó cũng phụ thuộc rất mạnh vào màu trắng… Nếu quá liều mà lại không có thuốc giải sẽ tạo thành tinh thần phân liệt… Vật thí nghiệm kia không phải cũng thế sao?” Lúc này, nói chuyện là một người đàn ông mặc đồ đen. Gã nếu không nói chuyện, có lẽ tôi cũng không thể phát hiện có người này tồn tại.

Nhưng lời gã nói lại nhắc nhở tôi – dược phẩm kia có tác dụng áp chế tinh thần ư? … Nếu thế thật… Vậy ác ma màu trắng trong lời Pearson tôi có thể hiểu được. Hắn có lẽ bị người ta tiêm quá liều trung dược này, sau đó tất cả mọi thứ trong mắt đều có cảm giác mờ ảo, cho nên mới tạo thành tâm lý sợ hãi cùng kháng cự với ác ma màu trắng…Nếu bị tiêm thứ này quá liều, dù là ai, trong mắt Pearson cũng đều là ác ma màu trắng… Tám phần Pearson bị bọn chúng dùng để thí nghiệm dược hiệu… Hừ… Nhân loại…

“Xin yên tâm thưa ngài, chỉ cần dùng Cottage Cheese là có thể trừ tận gốc độc tính.” Lên tiếng là Wayne giả – tôi tự nhủ, sao hắn vẫn còn đeo cái mặt nạ ấy chứ? Tôi nhìn mà không chịu nổi. “Hơn nữa, giai đoạn này các ngài còn chưa cần dùng nó sao? Cho nên cũng có thể cầm Cheese trước, Cottage Cheese chúng tôi sẽ mau chóng đưa ra. Chỉ cần qua đêm nay, chuyện này xong rồi… Hai người kia dĩ nhiên sẽ đem trả lại chìa khóa, đến lúc đó sự việc cũng dễ làm rồi.”

Xem ra bọn họ muốn đi trộm cục cảnh sát… Đúng là tính toán chả mới mẻ.

Ngay lúc tôi không nhịn được mà khẽ bật cười vì kế hoạch của hắn, người đàn ông áo đen vừa rồi cũng có cùng phản ứng với tôi.

Gã cười một lúc, sau đó rất dứt khoát xoay người lên xe. Mà người bên cạnh dáng vẻ giống người hầu thì nói một câu “Chúng tôi rút khỏi giao dịch lần này.” Rồi cũng lên xe đi.

Xem ra… Người thông minh duy nhất trong những người này chính là người đàn ông kia.

“Tên kia chạy thật nhanh.” Vision bên cạnh tôi thở dài.

Tôi quay đầu nhìn cậu ta, cậu ta cũng có dáng vẻ đồng cảm giống tôi.

Hai bên đều vì người đàn ông kia bỏ đi mà im lặng một hồi.

“Vậy được rồi, tiền ở đây, hàng đâu?” Tên mập kia dừng một lúc, rốt cuộc vẫn phải nói ra câu nói trong dự liệu của chúng tôi.

Lão già kia vẫy tay, liền có mấy người mở ra mấy cặp da màu đen.

Cảm giác bây giờ, bắt đầu có chút giống đang xem điện ảnh hoặc phim bộ, có chút không chân thật – ai bảo động tác của bọn họ đều kinh điển chết tiệt như vậy chứ?

Quả nhiên, tên mập kia cùng mấy người mua còn ở lại cũng ra hiệu cấp dưới mở mấy vali màu đen ra – tôi tự nhủ, bọn họ không thể dùng vali khác à? Sao đều dùng cùng một loại vậy? – bên trong đều là từng tập tiền.

Quả nhiên, làm chuyện xấu thì dễ kiếm tiền – hiện giờ, chỉ cần bọn họ đổi thứ trên tay, chúng tôi bên này có thể trình diễn cảnh anh hùng chính nghĩa vây quét ác phỉ rồi.

Không cần đợi lâu, vẫn là cảnh hai bên kiểm hàng kinh điển, sau đó là cảnh xác định hàng, tiếp đó là cảnh hai bên giao hàng —

Ngay lúc bọn họ trao đổi tiền và hàng, tôi với Vision bèn nhìn nhau cười. Mà đám cấp dưới mai phục bên cạnh của Monho cũng nhanh chóng lao ra, trước khi những người kia còn chưa hiểu được chuyện gì đã khống chế người.

“Đây rốt cuộc là chuyện gì!!” Lão già kia liền cho mấy vệ sĩ cầm súng đứng bên giằng co với cảnh sát, mà câu thét phẫn nộ kia xem như tiếng thét cuối cùng của kẻ bại trận.

“Đó là vì ông quá xem thường chúng tôi.” Lúc này, tôi và Vision cùng bước ra khỏi tảng đá đến trung tâm vở kịch.

“Là các cậu?!” Wayne giả cả kinh hít mạnh, giọng nói cũng rất bất ổn.

“Tôi đã sớm biết cậu là giả. Wayne…” Tôi mỉm cười với hắn, nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn tôi lại có một loại cảm giác về sự ưu việt. “À, không, tôi nên gọi cậu… Vitea mới đúng, đúng không?”

Mặt người nọ lại thoạt xanh thoạt trắng.

“Nếu cậu muốn hỏi sao tôi lại biết cậu là Vitea, đây.” Tôi lấy trong áo ra một văn bản được đóng dấu cho Vision xem lúc sáng. “Có thể nói cho cậu biết vì sao.” Tôi cười nhạt, ném mấy trang giấy kia đến trước mặt hắn.

Hắn liếc nhìn tôi nghi ngờ, sau đó cảnh giác cúi người xuống, khẩu súng trong tay vẫn luôn chỉ vào tôi.

“Đây là biên bản so sánh DNA, trên đó viết mẫu gene Vitea để lại trước đây cùng khối thi thể kia hoàn toàn khác nhau. Cậu cho rằng mình chết rồi sẽ không có ai nghi ngờ cậu là gián điệp hai mặt à?” Tôi nhìn hắn.

Lúc này hắn cũng đang lạnh lùng trừng lại tôi, lâu sau mới ném khẩu súng trong tay đi, mặt nở nụ cười thoải mái. “Xem ra… Bác sĩ vẫn cao hơn một bậc… Đáng ra, lúc trước tôi không nên để anh làm đạn hỏa mù phụ trách điều tra, muốn lợi dụng anh để dời đi sự chú ý của tất cả mọi người… Đêm hôm đó tôi nên giết anh…” Lúc này, trong mắt hắn là vẻ không cam lòng cùng oán giận cùng cực – với tôi ư? Không… Cũng có thể là với chính hắn.

“Tôi làm phản gián điệp đã bảy năm… Bảy năm… Chính là vì một giây hiện tại… Anh biết tôi đã làm gì không?Dù là lên giường với đàn ông hay là lừa gạt người mình yêu…” Nói đến đây, hắn liếc mắt nhìn Wayne đang được người nâng, họ nhìn nhau khoảng hơn mười giây, sau đó hắn lại nhìn tôi. “Bảy năm… Cố tình lại hỏng ngay tại một suy nghĩ sai lầm của mình…” Hắn tự cười trào phúng.

Nhíu mày nhìn người đàn ông vẻ mặt chán nản trước mắt, tôi cất tiếng. “Thực ra, cậu chỉ sai vì quá tự tin. Không phải sao? Dù là trong chuyện giết Austria hay là tha cho tôi và muốn mượn tôi để hoàn thành kế hoạch. Cậu đều sai vì quá tin tưởng bản thân, mà đã quên trên thế giới này có cái gọi là ngoài ý muốn và đột biến.”

Lúc này, hắn không nhìn về tôi mà chỉ sững sờ nhìn mặt cát.

Vì vậy tôi tiếp tục. “Giết Austria mà anh ta không chết, tôi tin đó là một ngoài ý muốn, cậu đuổi theo muốn giết anh ta, nhưng trước đó tôi lại cứu được anh ta, đây là ngoài ý muốn thứ hai. Sau đó năng lực cùng phán đoán của tôi, đó là một đột biến. Mà cậu không để ý cũng không coi trọng, chỉ quá mức tin tưởng vào tương lai mình lập ra – là cậu, hại chính cậu.”

“Giờ anh không sợ Austria sẽ có chuyện?” Giọng hắn rất thấp, nhưng uy hiếp giấu trong đó không hề ít.

“Không sao.” Tôi bật cười khẽ. “Sau khi anh ta bị bắt đã có người theo dõi, trên người anh ta cũng có thiết bị theo dõi, anh ta sẽ rất an toàn. Bằng không, cậu nghĩ sao chúng tôi có thể bố trí được tốt như vậy? – Nói cách khác, từ lúc bắt đầu, Austria sẽ bị bắt là một phần trong ván cờ tôi tạo nên. Kỳ thật… Austria không thể nhớ được chuyện gì.”

“Vậy… Sao anh lại biết là tôi? …” Giọng hắn rất thấp, thậm chí còn hơi run rẩy.

“Nhớ lúc Raleigh chết cậu nói gì không? Trước đó không phải tôi nói muốn cho anh biết ai là gián điệp à?” Hắn gật đầu. “Tôi muốn nói cho cậu biết không ai trong mấy người kia là – nhưng Raleigh chết, mà cậu rất cố gắng giải thích cô ấy là gián điệp.”

Cuối cùng Vitea quỳ xuống, phát ra tiếng cười khàn khàn – nhưng lại làm tôi thấy lo lắng.

“Vậy sao? … Hóa ra là tự tôi nói cho anh à…”

Hiện trường lặng ngắt một lúc lâu, bỗng nhiên, hắn cầm khẩu súng ném xuống lúc trước giơ về phía tôi —

“Đừng!” “Không được!!” Tôi và Wayne đồng thời hét lên.

“Đoàng!”

Người, ngã xuống, dòng máu đỏ tươi chảy ra khỏi thân thể – nhưng người ấy không phải tôi, là người giơ súng…

Tôi biết hắn muốn làm vậy…

Gió biển thổi qua, trong không khí thoảng mùi thuốc súng với mùi tanh của máu người… Tử vong… Thực sự ở gần chúng ta như vậy ư…

“Cảm ơn anh, bác sĩ, nếu không chúng tôi cũng không thể phá án nữa.” Monho cười với tôi – đang ngồi trong nhà ăn khách sạn hưởng bữa tiệc noel.

“Không cần cảm ơn tôi, đó cũng chỉ là tôi xen vào việc của người khác thôi.” Tôi cười nhẹ, thuận tiện liếc mắt nhìn Austria vẻ mặt không đứng đắn bên cạnh… À, không, giờ nên gọi anh ta là ngài Wenrol Ferry Munnsand mới đúng.

“Không thể ngờ được lúc cứu anh những người kia không cẩn thận khiến đầu anh đụng vào sàn nhà lại cho anh khôi phục trí nhớ.” Tôi rõ ràng là đang đùa cợt anh ta, bởi vì, hiện giờ thật không thể liên tưởng anh ta với Austria là một.

Wenrol cười khổ. “Sớm biết làm vậy là được thì tôi đã tự mình đập đầu rồi.”

“Yên tâm đi, ngoài chúng tôi không có ai biết dáng vẻ mất trí nhớ của nhà tư bản trẻ tuổi anh đâu.” Nói chuyện là Vision, vẻ mặt cậu ta cũng rất láu cá – Wenrol là ông chủ một công ty dược ở Anh, bởi vì phát hiện một nghiên cứu viên của mình đang nghiên cứu mấy loại thuốc kỳ lạ cho người khác nên mới điều tra. Vì vậy mà biết được chuyện thuốc phiện kiểu mới với cái tên Cheese. Cuối cùng, còn trộm được thuốc giải quan trọng của đối phương – chiếc chìa khóa màu đen mở chiếc hòm đặc chế của cá thể mẫu Cottage Cheese mà suýt nữa bị giết.

“Này, các cậu đặc biệt đưa bệnh nhân tôi đây từ bệnh viện ra không phải để nói mấy chuyện không dinh dưỡng này chứ?” Wayne cười – lần này thì trăm phần trăm là người thật rồi.

“Đương nhiên không phải. Giáng sinh vui vẻ!” Vision trợn mắt liếc Wayne, sau đó cười giơ cao ly của mình.

“Giáng sinh vui vẻ!” Mấy người chúng tôi cùng nhau giơ ly.

Sau đó là cùng nhìn nhau phá lên cười.

Ngoài cửa sổ là một khoảng không trắng xóa… Trắng… Che dấu tất cả chỗ bẩn chúng tôi nhìn thấy và không nhìn thấy…

END.

Lời cuối sách:

Chỉ muốn tặng truyện này cho tất cả những người tôi yêu, tôi hận, yêu tôi, hận tôi… Tôi yêu mọi người – mọi người là cuộc sống của tôi – Hải Hàn, 02, 12, 31.