Em sẽ trượt ván, anh sẽ đạp xe đạp đi song song cùng với em.

Em không biết nấu ăn, không sao cả, trong nhà chỉ cần một người biết nấu ăn là đủ rồi, chỉ cần em không chê anh nấu dở anh nhất định sẽ nấu cho em ăn cả đời này.

Mỗi ngày, chúng ta có thể cùng nhau chào đón ánh mặt trời vào buổi sáng và những ánh sao sáng vào buổi tối.

Tất cả những nguyện vọng của anh trong mấy chục năm sau này chỉ có như vậy, em sẽ cùng anh thực hiện từng thứ một.

Cho nên, bạn nhỏ, em đã phát hiện ra chưa? Sau khi gặp em, từng nguyện vọng của anh đều có em.

Chỉ là trước khi anh về đến "nhà" để gặp em, trước đó anh đã gặp qua hai người, đúng vậy, là ba mẹ của em.

Ba mẹ em nói với anh rất nhiều thứ, ba mẹ em nói với anh rằng hai người họ rất quý anh, xem anh như Nhất Bác vậy, chính là kiểu yêu quý như con trai ruột của mình.

Ba mẹ em nói với anh rằng, em và anh nếu như chỉ là tuổi trẻ ngông cuồng bồng bột muốn ở bên nhau thì họ có thể nhắm cho qua, nhưng mà chuyện kết hôn cùng nhau sống một đời vẫn là nên quên đi.

Ba mẹ em nói với anh rằng, anh cùng em đều là con trai một, chuyện nối dõi tông đường phải làm sao đây?Ba mẹ em nói với anh rằng, nếu như sau này bọn họ không còn nữa, nếu như em xảy ra chuyện gì, anh lấy tư cách gì để ký vào giấy bảo đảm của bệnh viện đây?Ba mẹ em nói với anh rằng, anh là một người thấu tình đạt lý, nhất định có thể hiểu được nỗi khổ tâm của hai người họ, bọn họ chỉ muốn tốt cho anh cùng em mà thôi! Nhất Bác của anh, em xem, chiếc nhẫn em cầu hôn anh, anh vẫn luôn mang ở trên người, nói đúng hơn là đeo ở trên cổ, có lẽ vì ở nơi đó nhẫn "nó" sẽ ở cạnh trái tim của anh nhất.

Nhất Bác của anh, em có biết không, mỗi lần anh nhớ em, anh sẽ lấy "nó" ra ngắm nghía một chút, nhìn "nó" lâu thêm một lần, tưởng tượng rằng Nhất Bác của anh vẫn luôn ở bên cạnh anh, tưởng tượng rằng chúng ta vốn dĩ chưa từng phân ly.

.