Bốn năm sau, tại biệt thự của Âu Dương Thụy.

Hạ Tịch Nguyệt nhìn con trai của mình Âu Dương Thần đang tức giận bắt chéo tay trước ngực, ngồi trên ghế salon. Hạ Tịch Nguyệt lập tức tới quan tâm hỏi cậu: “Bảo bảo, con sao vậy? Ai chọc tức con hả?”

“Mẹ à, con nói rồi, mẹ đừng gọi con là bảo bảo nữa, con bốn tuổi rồi, là một tiểu nam tử hán đó. Mẹ gọi con vậy người ta sẽ chê cười con đấy. Con sẽ mất mặt…”

Mặt Âu Dương Thần phớt tỉnh nói.

“Không đâu, mẹ cảm thấy tên này rất hay, rất dễ nghe.”

Hạ Tịch Nguyệt cười với Âu Dương Thần nói.

"Mẹ ~!"

Âu Dương Thần có chút nhức đầu kêu lên.

“Được rồi, biết rồi tiểu tử thối, con nói cho mẹ biết sao lại tức giận?”

Hạ Tịch Nguyệt quan tâm hỏi.

“Còn không phải là do cha sao? Mẹ, con nghiêm túc nghi ngờ con không phải là con của cha.”

Âu Dương Thần tỉnh bơ nói với Hạ Tịch Nguyệt. Hạ Tịch Nguyệt đang uống cà phê, nghe thấy lời của con trai suýt chút nữa phun ra.

"Nói cái gì đó tiểu tử thúi."

Hạ Tịch Nguyệt cố ý làm bộ như tức giận.

“Là như vậy đó mẹ. Nếu mẹ lén nói cho con biết cha ruột của con là ai, con đảm bảo sẽ không nói với cha. Con nhất định là con của người đàn ông khác, nhất định là vậy.”

Âu Dương Thần càng nghĩ càng thấy đúng.

"Tiểu tử thúi, chuyện này đừng để cha con nghe được nếu không hai chúng ta không gánh nổi hậu quả đâu.” Hạ Tịch Nguyệt cảnh cáo Âu Dương Thần.

“Cái gì, rõ ràng đúng mà mẹ còn không thừa nhận. Nếu như con là con ruột của hai người, hai người đã không vứt con ra nước ngoài. Con phải đi theo ông nội bà nội, đi Italy cùng Tằng gia gia. Con bốn tuổi rồi nhưng thời gian ở cạnh hai người chưa tới một năm.”

Cha còn không cho phép con ôm mẹ ngủ, con muốn bú sữa ông ấy cũng không cho, cái này rõ ràng là cha ghẻ? Không phải là con ruột của hai người mà chỉ là nhặt được ở ven đường.”

Âu Dương Thần nói đạo lí.

Âu Dương Thụy không cho Âu Dương Thần bú sữa vì đó là đồ của riêng Âu Dương Thụy, sao có thể cho người đàn ông khác. Con trai trong mắt anh cũng là một trong những số đó.

Mà Âu Dương Thụy chỉ cần vừa nghĩ muốn cùng Hạ Tịch Nguyệt làm chút gì đó thì, Âu Dương Thần giống như muốn phá hỏng chuyện của anh, nhất định khóc oa oa lên. Cho nên Âu Dương Thụy vì ngày mai tốt đẹp của mình đã đem Âu Dương Thần cho Mộc Tiểu Tiểu đưa đi du lịch.

Bởi vì tiểu tử này mà ở nhà sẽ làm Âu Dương Thụy tức chết.

Hạ Tịch Nguyệt nghe thấy lời con trai nói cũng cảm thấy mình có lỗi, những năm gần đây thời gian ở cùng con trai cô có chút đoản. Cô đi tới bên cạnh cậu bé, cười nói:

“Con trai, không thể nghi ngờ con là con của cha mẹ. Về sau mẹ sẽ không để con rời xa mẹ nữa.”

Hạ Tịch Nguyệt ôm Âu Dương Thần nói. Chỉ thấy ở Hạ Tịch Nguyệt trong ngực Âu Dương Thần nâng lên nụ cười thắng lợi.

“Lại chạy loạn khắp nơi nữa rồi.”

Âu Dương Thụy xuống lầu thấy hai mẹ con đang ôm nhau, anh lạnh giọng nói:

"Các người đang làm gì đó?"

"Cha."

Thấy Âu Dương Thụy xuống lầu, Âu Dương Thần lập tức rời khỏi ngực của Hạ Tịch Nguyệt, chạy đến chào hỏi anh. Đâu còn bộ dạng căm phẫn lúc này nữa, Hạ Tịch Nguyệt lúc này mới biết mình bị lừa:

"Lại bị tiểu tử thúi này lừa."

Đừng xem Âu Dương Thần mới bốn tuổi, nhưng là bây giờ cũng tương đương với một người lớn, chỉ số phúc hắc không sai biệt lắm so với Âu Dương Thụy .

“Cha, hôm nay đưa con đi tới Ám Dạ đi. Con muốn chú Bắc Minh dạy con võ công.”

Âu Dương Thần vui mừng nói với Âu Dương Thụy.

“Ừ, đợi lát nữa tài xế đưa con đi.”

Âu Dương Thụy trầm thấp nói đến.

Hạ Tịch Nguyệt cũng không phản đối đứa bé nhỏ như vậy liền tiếp xúc với súng, trước kia cô bị thương cho nên cô hi vọng con mình có thể tự bảo vệ mình. Cho nên cậu bé nên học cách tự vệ, có Âu Dương Thụy dạy cô không phản đối.

Âu Dương Thụy đối với con trai mình khá lạnh nhạt, nhưng với vợ mình thì lại hoàn toàn khác, dịu dàng lên tiếng;

“Vợ ơi, em sao vậy?”

"Không có gì, em muốn đến phòng tập vũ đạo."

Hạ Tịch Nguyệt cười nói. Hạ Tịch Nguyệt mở một phòng luyện vũ đạo, ngày ngày dạy những đứa bé khiêu vũ.

“Ừ, đợi anh đưa em đi, không nên vất vả quá.”

“Cha, cha quá phân biệt đối xử rồi. Đối đãi với con trai mình lại lạnh nhạt nhưng với vợ thì dịu dàng, con nghiêm túc nghi ngờ cha bị vợ chèn ép.” (nguyên văn thê quản nghiêm)

Đứng ở bên cạnh, Âu Dương Thần hai tay khoanh lại tỉnh táo nói.

"Tiểu tử thúi, dám nói chuyện như vậy với lão tử, lão tử thấy con muốn ăn đòn rồi.”

Âu Dương Thụy nói qua liền muốn động thủ đi đánh Âu Dương Thần. Âu Dương Thần lập tức trốn được Hạ Tịch Nguyệt sau lưng nói:

“Mẹ ơi cứu con, con đã nói ông ấy không phải cha ruột con mà? Mẹ xem kìa ông ấy còn muốn đánh con đấy.”

Thấy hai cha con nhà này sắp đánh nhau, Hạ Tịch Nguyệt bất đắc dĩ nói: “Hai người náo đủ chưa, tôi sắp trễ hẹn rồi đây này.”

Tiết mục biểu diễn hàng ngày của hai cha con này, chỉ cần hai cha con gặp mặt nhau là nhất định phải gây nhau.

Buổi tối Âu Dương Thụy tắm xong ra ngoài, thấy Hạ Tịch Nguyệt nằm trên giường lập tức vén chăn lên chui vào. Một cái tay không kịp chờ đợi đã đưa vào trong quần áo của Hạ Tịch Nguyệt.

“Anh làm gì đó?”

Hạ Tịch Nguyệt nhìn anh hỏi.

“Vợ ơi, kể từ khi tên tiểu tử thúi Âu Dương Thần kia trở về, chúng ta đã lâu không có ân ái rồi, không được hôm nay anh nhất định muốn ái ái cùng em.” Âu Dương Thụy nói xong vội hôn lên môi cô. Anh nhẹ nhàng cởi quần áo của Hạ Tịch Nguyệt xuống, định tiến hành bước tiếp thì nghe thấy tiếng Âu Dương Thần ngoài cửa nói:

“Mẹ, mẹ, mẹ nhanh lên mở cửa cho con, con sợ…”

Nghe tiếng thét của Âu Dương Thần, Hạ Tịch Nguyệt lập tức mặc quần áo vào đi tới mở cửa. Lúc Âu Dương Thụy nghe tiếng của con trai thật hận không thể giết cái tên tiểu tử thúi này, không biết có phải nó cố ý muốn đối phó với chính mình, mỗi buổi tối cứ giờ này thì đến báo danh.

Đang như thế mà phải nhịn xuống sớm muộn gì anh cũng nội thương mất. Âu Dương Thụy dùng ánh mắt độc ác nhìn chằm chằm Âu Dương Thần. Âu Dương Thần ngược lại không sợ mà còn nhìn thẳng vào anh, ngọt ngào gọi mẹ:

“Mẹ, một mình con ngủ con sợ lắm, con muốn ngủ với mẹ có được không?” Âu Dương Thần tỏ vẻ đáng thương nói.

Nghe con trai nói sợ, lại thấy bộ dạng thật đáng thương thiên tính làm mẹ phát huy nói:

“Bảo bảo ngủ chung với mẹ đi.”

HOàn tàn không để ý tới Âu Dương Thụy bên cạnh lửa dục khó nhịn. Anh nhìn Âu Dương Thần nhất định phải nghĩ cách đuổi tên tiểu tử này đi mới được, nếu không về sau phải sống những ngày tháng hòa thượng sống.

Lúc con gái Đông Phương Húc hai tuổi, một nhà ba người Âu Dương Thụy tới ăn sinh nhật cô bé Đông Phương Tuyết. Nhắc tới Đông Phương Húc cũng đủ đáng thương, ban đầu vì tính tình phong lưu của mình, làm cho Vân Nặc tức giận bỏ đi, Đông Phương Húc tốn gần hai năm mới đưa Vân Nặc trở về.

Dáng dấp Đông Phương Tuyết vô cùng đáng yêu cho nên Vân Nặc chỉ lấy nhũ danh một chữ. Âu Dương Thần lần đầu tiên nhìn thấy cô bé đã vô cùng thích.

Nhìn người lớn đang nói chuyện phiếm, cậu bé hướng về phía Đông Phương Tuyết hung hăng hôn cô bé môt cái. Đông Phương Húc bắt gặp liền nói với Âu Dương Thụy:

“Con trai cậu dám chiếm tiện nghi của con gái mình!”

Âu Dương Thần rời môi của Đông Phương Tuyết, nhìn về phía Đông Phương Húc nói:

“Chú Đông Phương Húc, về sau Khả Khả là vợ của Âu Dương Thần cháu.”

Đông Phương Tuyết ở bên cạnh giống như nghe hiểu được lời của Âu Dương Thần, liền cười “Ha ha ha”.

Nghe thấy lời của Âu Dương Thần nói, lại thấy con gái bên cạnh cười vui vẻ, điều này làm cho người cha yêu con gái như sinh mệnh suýt nữa ngã xuống đất, anh nói với Âu Dương Thần:

“Cái gì mà vợ của con, chú không cho.”

Sau đó nói với Âu Dương Thụy: “Âu Dương Thụy cậu khi dễ mình cả đời thì coi như xong, nhưng tại sao còn muốn con trai cậu khi dễ con gái mình. Nụ hôn đầu của con mình cứ như vậy bị cướp mất, cậu nói đi.”

Đông Phương Húc khóc thầm trong lòng, Vân Nặc bên cạnh không nhìn nổi nữa nhìn chằm chằm Đông Phương Húc :

“Không nói nữa, anh đi chào hỏi khách bên kia đi, ở chỗ này giao cho em, thật mất mặc quá!”

Sau đó dịu dàng nói với Âu Dương Thần: “Tiểu Thần, mẹ nuôi đồng ý gả Khả Khả cho con được không?”

"Có thật không?"

Âu Dương Thần có chút không xác định hỏi.

“Đương nhiên rồi, mẹ nuôi đã nói dối con bao giờ chưa.” Vân Nặc cười nói.

“Mẹ nuôi vạn tuế, từ sau em chính là vợ của Âu Dương Thần. Ha ha ha.”

Âu Dương Thần nắm tay nhỏ bé của Đông Phương Tuyết vui vẻ nói.

"Ha ha ha"

Đông Phương Tuyết cũng vui mừng cười.

Đông Phương Húc nghe thấy vợ mình nói đồng ý, không khỏi đau lòng:

“Bà xã, vất vả lắm mới có con gái, cứ như vậy tặng cho người ta sao?”

“Hừ, con gái là em sinh, em muốn gả cho ai thì gả, nếu không anh tìm người khác sinh đi.”

Vân Nặc tức giận nói với Đông Phương Húc.

“Bà xã anh nào dám, em muốn gả con gái cho ai thì gả, anh nghe em mà.”

Đông Phương Húc đúng là bị vợ quản nghiêm rồi. Trước kia Vân Nặc nghe Đông Phương Húc nhưng từ khi Vân Nặc trốn đi rồi Đông Phương Húc đưa về, trong nhà Vân Nặc là lớn nhất.

Hạ Tịch Nguyệt cũng vui vẻ hôn sự này, cô rất thích Khả Khả. Âu Dương Thụy không có ý kiến gì, đều do con trai mình làm chủ.

"Đúng rồi, Tư Đồ Triệt cùng Huyên Huyên làm sao mà không có tới."

Hạ Tịch Nguyệt thấy bữa tiệc sắp bắt đầu nhưng lại không thấy hai người kia đâu.

“A, nghe nói Huyên Huyên sắp sinh rồi, Tư Đồ Triệt ngày đêm canh ở bên cạnh cô ấy, làm sao có thể tới đây.”

Vân Nặc cười nói với Hạ Tịch Nguyệt. Tiếp theo hai người liền tán gẫu chuyện nhà cửa.

Buổi tối Hạ Tịch Nguyệt vừa về tới nhà mở máy tính lên, chat video với Quan Huệ Nghiên đang ở Paris. Bốn năm trước Quan Huệ Nghiên trúng đạn may mắn thoát chết, liền quyết định không dây dưa với Tư Mã Niệm Tổ nữa, khi xuống giường được cô quyết định bỏ đi.

Những năm này chỉ có liên lạc cùng người bạn duy nhất là Hạ Tịch Nguyệt. Đã có lần Hạ Tịch Nguyệt đưa Âu Dương Thần đi Paris thăm cô. Âu Dương Thần tắm xong tới phòng của mẹ thấy mẹ mình mở video liền nhìn thấy Quan Huệ Nghiên:

“Dì Huệ Nghiên!”

“A…tiểu Thần Thần có nhớ dì không?” Quan Huệ Nghiên cười hỏi.

“Đương nhiên là có, con rất nhớ dì, mẹ nói chờ có thời gian mẹ sẽ đưa con đến thăm dì.”

Âu Dương Thần vui mừng nói.

“Ừm, bảo báo nói đúng lắm, ý định của tôi vài ngày nữa sẽ đưa nó đến thăm cô.”

“Mẹ, con đã nói bao lần rồi, đừng có gọi con là bảo bảo, như vậy rất mất mặt.”

Âu Dương Thần bất mãn.

“Được rồi, con đi ra ngoài đi, mẹ có mấy lời muốn nói với dì Huệ Nghiên.”

“Dạ…”

Nói xong liền đi ra ngoài, thật ra Âu Dương Thần không chịu đi mà núp ở chỗ Hạ Tịch Nguyệt không nhìn thấy lén nghe hai người nói chuyện.

"Huệ Nghiên, cô thật sự quên Tư Mã Niệm Tổ rồi sao?”

Hạ Tịch Nguyệt thận trọng hỏi, chỉ sợ đụng đến vết thương của Quan Huệ Nghiên.

“Tôi…tôi cũng không biết nữa, chỉ là không muốn gặp lại anh ấy nữa. Có lẽ vết thương quá sâu.”

Quan Huệ Nghiên đau lòng nói.

“Nói thật nếu cô đối với anh ta còn cảm giác, bốn năm cũng đã khảo nghiệm đủ rồi, anh ta cũng đi tìm cô bốn năm, vì tìm cô công ty cũng giao cho thuộc hạ quản lí, cô cũng biết công ty đó anh ta đánh đổi bằng bao nhiêu máu tươi, quan trọng với anh ta cỡ nào, hiện tại anh ta chỉ vì cô mà đã buông bỏ tất cả. Có thể thấy anh ta đã sớm yêu cô rồi không phải sao?”

Những năm qua nếu không phải Thụy che giấu giúp cô, lấy lợi thế của anh ta đã sớm tìm ra cô rồi. Hiện tại tôi cũng không biết ban đầu giúp cô che giấu là đúng hay sai.”

Hạ Tịch Nguyệt khuyên nhủ, cô cả thấy người có tình sẽ nên thân thuộc, nhìn hai người yêu nhau lại hành hạ nhau như thế, người khác cũng đau lòng thay.

Ban đầu đau lòng cho Quan Huệ Nghiên nên mới giúp cô ấy nhưng Tư Mã Niệm Tổ giờ trở nên như vậy Hạ Tịch Nguyệt không nhẫn tâm. Cô sợ vì sai lầm của mình khiến cho hai người yêu nhau phải xa cách.

Nghe được lời của Hạ Tịch Nguyệt, Quan Huệ Nghiên trầm mặc.

“Tôi biết những năm qua nếu không có cô và Thụy tôi sẽ không đến được như hiện tại. Cũng vì lúc đầu quá yêu nên bị tổn thương sâu sắc.”

Tôi không biết nên làm cái gì, tôi không biết có nên tin anh ấy một lần không. Toi không biết tôi rốt cuộc muốn nghe theo cảm giác hay lí trí của mình. Nguyệt Nguyệt, hiện tại tôi rất mâu thuẫn. Tôi không biết làm cái gì? Cô để tôi suy nghĩ một chút đi, hôm nay nói tới đây thôi.”

NÓi xong Quan Huệ Nghiên ngắt video.

"Ừ."

Biết Quan Huệ Nghiên cần một khoảng thời gian nữa để suy nghĩ tình cảm của mình, Hạ Tịch Nguyệt không nói gì thêm cũng cúp video.

Hạ Tịch Nguyệt ngồi trước máy vi tính không khỏi suy nghĩ nhiều, bốn đôi bọn họ chỉ còn sót Tư Mã Niệm Tổ còn chưa xong.

Haizz, sớm biết hôm nay thì lúc trước đừng như thế. Thấy Hạ Tịch Nguyệt đứng dậy rời đi, Âu Dương Thần lập tức chạy tới giường, bên lòng suy nghĩ tà ác:

“Chờ mình có cơ hội nhìn thấy cái người phụ tâm đó, mình nhất định phải làm cho ông ta đẹp mặt.”

Âu Dương Thần không biết Tư Mã Niệm Tổ nhưng biết anh ta có một phần huyết thống Italy, mắt màu xanh dương.

Âu Dương Thụy tắm xong ra ngoài thấy tên tiểu tử thúi Âu Dương Thần chiếm giường của mình, không khỏi tức giận:

“Tiểu tử thúi, con không về phòng mình ngủ đi, ở chỗ này làm gì?”

“Con muốn ngủ với mẹ.”

Âu Dương Thần ôm Hạ Tịch Nguyệt nũng nịu nói.

“Tiểu tử thúi, hôm nay con không phải vừa mới tìm được vợ rồi sao, tối nên đi ôm vợ của con ngủ đi, con ôm vợ cha làm gì?”

Âu Dương Thụy có chút ngây thơ nói. Nghe lời của anh, Hạ Tịch Nguyệt thật sự cười đến kích động.

“Cái gì chứ, vợ của cha là mẹ của con. Lại nói nữa, cha phải đưa vợ con tới dây, ngày ngày ngủ cùng con, con mới không quấy rầy hai người. Hiện tại không có con phải đi ngủ với mẹ.”

Âu Dương Thần nói xong ngã đầu nằm ngủ. Chính vì ngày mai tốt đẹp của mình, Âu Dương Thụy không biết đã dùng mưu kế gì đúng là đã đem con gái Đông Phương Húc về nhà, như vậy có thể thanh tịnh được một tháng.

Mà bên kia Đông Phương Húc biết Vân Nặc tự tiện đưa con gái cho người ta, tức giận muốn chết. TỚi nhà nhân vật quan trọng là Âu Dương Thụy để hỏi thăm, Âu Dương Thụy nói thẳng không quen biết Đông Phương Húc.

Đông Phương Húc tức đến phát điên nhưng căn bản không có ai để ý đến anh.

Âu Dương Thần thấy cha thật đã đưa dâu về nhà cho mình, vô cùng hưng phấn, mỗi ngày đều quay quanh vợ Khả Khả nói chuyện. Âu Dương Thụy buồn cười không chịu được.

Cuối cùng cũng không còn ai tranh vợ của anh nữa. Nhưng một tháng sau Đông Phương Tuyết bị ôm đi, tên tiểu tử Âu Dương Thần lại tiếp tục quấy rầy cuộc sống ngọt ngào của hai người.

Hôm nay trên bàn cơm, Âu Dương Thần phớt tỉnh nói với Âu Dương Thụy:

“Cha, cha đáp ứng con ngày mai hẹn Khả Khả ra ngoài chơi, con đồng ý tối nay không ngủ cùng mẹ.”

Nghe được lời con trai nói, Âu Dương Thụy cắn răng nghiến lợi nói

"Tốt."

Không hổ là con trai anh, còn biết cách uy hiếp anh nữa.

Buổi tối Âu Dương Thụy tắm xong liền vội vã đi tới giường đè lên người Hạ Tịch Nguyệt. Thấy anh như vậy Hạ Tịch Nguyệt vội ngăn cản:

“Anh đừng như vậy, con trai thấy sẽ mất mặt lắm.”

“không sao đâu, tên tiểu tử kia hôm nay không vào đây.”

Âu Dương Thụy vừa cởi quần áo cô vừa nói.

“Không có vào sao?”

Hạ Tịch Nguyệt kinh ngạc hỏi, tên nhóc kia dính mình chặt thế sao lại không vào chứ.

“Bởi vì anh đồng ý ngày mai đưa nó đi đến nhà Đông Phương Húc gặp vợ nhỏ của nó, mai không cần tới nhà trẻ, nên nó đã đồng ý.”

Âu Dương Thụy vui mừng nói.

“Cái gì, anh lại đi uy hiếp con, anh làm cha thế à?”

Hạ Tịch Nguyệt tức giận nói.

“Anh nào có uy hiếp nó, chính tên tiểu tử đó uy hiếp cha nó đó chứ. Vợ à, đừng có tức giận nữa, đừng nói chuyện về nó nữa. Vợ này, dù sao con trai đã đồng ý với ah hôm nay không quấy rầy chúng ta nghỉ ngơi, không bằng chúng ta đem tư thế ngày hôm trước thử một lần, được không?”

Âu Dương Thụy cười đề nghị.

"Âu Dương Thụy , anh thật là…chuyện như vậy mà cũng nói được.” Hạ Tịch Nguyệt đỏ mặt nói.

"Ha ha ~."

Thấy Hạ Tịch Nguyệt đỏ mặt Âu Dương Thụy càng thêm hưng phấn, Âu Dương Thụy yêu chết bộ dáng Hạ Tịch Nguyệt đỏ mặt. Âu Dương Thụy cúi đầu liền hôn lên đôi môi đỏ kiều diễm ướt át của cô.

Hạ Tịch Nguyệt bị Âu Dương Thụy hôn dịu dàng nên rên rỉ ra tiếng, một đêm nay vừa điên cuồng vừa triền miên.

Thời gian lại vội vã trôi qua một tháng nữa, hôm nay Hạ Tịch Nguyệt cùng Âu Dương Thụy đưa Âu Dương Thần đến nhà trẻ. Ở trên xe Âu Dương Thần không vui vẻ nói:

“Mẹ, con không muốn đi nhà trẻ, con không muốn ở cùng đám người ngu ngốc đó.”

“Nhưng bảo bảo à, vườn trẻ là nơi tuổi thơ trải qua, mẹ muốn cho con có một tuổi thơ hoàn mỹ. Muốn cho con giống với những bạn nhỏ khác.”

Hạ Tịch Nguyệt nhìn con trai, nghiêm túc khuyên nhủ.

"Vậy cũng tốt."