Tiếng chuông chói tai xé toạc bầu trời xám xịt nặng nề. Chuông Tự do - cái tên in sâu vào tâm trí mỗi người dân Shiganshina. Chiếc chuông đồng này, biểu tượng của thị trấn, treo trên bức tường Maria hùng vĩ cao năm mươi mét. Được xây dựng để báo động trong trường hợp khẩn cấp, sự im lặng của nó là một lời chúc phúc cho thấy sự an toàn.

Mặc dù trời không quá chói chang, Angel Aaltonen vẫn vươn tay che mắt khi nhìn lên Bức tường Maria khổng lồ. Kích thước khổng lồ của nó là một lời nhắc nhở liên tục, đặc biệt là khi ở gần. Bức tường toát lên một sự hiện diện đầy uy nghiêm, thậm chí như một vị thần. Trong một thế giới không có niềm tin, Bức tường là nơi ẩn náu duy nhất.

Tất nhiên, Bức tường Maria không được xây dựng để thờ cúng. Mục đích của nó rất rõ ràng: bảo vệ khỏi các thế lực thù địch bên ngoài. Nói cách khác, có một thứ gì đó kinh hoàng ẩn nấp bên kia bức tường, đủ kinh hoàng để biện minh cho một rào cản như vậy.

"Chậc. Ai mà biết liệu chúng có thực sự tồn tại hay không."

Khuôn mặt thanh tú của Angel nhăn nhó cau có khi cậu ta vò đầu bứt tóc rối bù. Mái tóc của cậu có thể óng ánh như vàng nếu được chăm sóc, nhưng do không được chăm sóc nên nó trở nên xỉn màu. Giống như mái tóc của cậu ấy, những ngày tháng nhốt mình trong xưởng và dành cả ngày để chế tạo thiết bị quân sự dường như đã hút hết màu da của cậu, khiến cậu ấy có biệt danh "xác xơ" trong các đồng nghiệp.

Dù trông thiếu sức sống, và rõ ràng là lối sống cũng chẳng lành mạnh gì, cơ thể Angel lại khỏe mạnh đến đáng ngạc nhiên. Điều đó vẫn thể hiện rõ dù cậu đang mặc bộ đồ lao động. Vóc dáng cậu được tôi luyện qua chính công việc thường ngày. Sức sống toát lên từ cơ thể cậu rất phù hợp với một chàng trai mười tám tuổi khỏe mạnh.

"Giá như bức tường đó thấp hơn một chút..."

"Để cậu có thể nhìn trộm ra ngoài à?"

Angel thậm chí chẳng buồn quay lại, chỉ nhếch mép cười trước giọng nói nhẹ nhàng sau lưng.

"Cái gì bị che giấu thì càng làm người ta tò mò muốn biết."

"À, thì ra đàn ông các anh là vậy?"

"Đó chỉ đơn thuần là tính tò mò thôi."

Vừa lẩm bẩm, Angel vừa liếc nhìn nghiêng người phụ nữ đứng cạnh mình.

Người phụ nữ với ánh nhìn điềm tĩnh hướng về Bức tường Maria có tên là Maria Carlstedt. Dáng vẻ cao quý, thanh lịch của cô gần như hoàn hảo, càng được tôn lên bởi bộ quân phục cô khoác trên người. Trên chiếc áo khoác màu kaki là phù hiệu hoa hồng, biểu tượng của Trú Phòng Quân, và bạn có thể thấy được niềm kiêu hãnh lẫn tự tin của cô dành cho công việc của mình. Mái tóc đen óng ả được búi gọn gàng như thể hiện sự quyết tâm của cô vậy.

"Đừng làm gì khiến cậu nổi bật đấy. Sẽ phiền lắm nếu Lữ đoàn Hiến binh để mắt đến cậu."

"Cậu đang cảnh báo tôi với tư cách một người lính à?"

"Tôi đang khuyên nhủ cậu với tư cách là bạn thuở nhỏ."

Cái sự tò mò về thế giới bên ngoài kia gần như trở thành điều cấm kỵ. Chỉ cần làm gì đó hơi khác thường thôi là đã bị Lữ Đoàn Hiến Binh nghi ngờ, liệt vào diện tình nghi.

[Họ cứ công bố mọi thông tin ra là xong.]

Mặc dù sự quan tâm dành cho thế giới bên ngoài chắc chắn sẽ phai nhạt nếu chính quyền công khai hết những gì họ biết, chắc chắn phải có một nhóm nào đó đang hưởng lợi từ sự thiếu hiểu biết này nên mới giữ bí mật.

“Cậu biết không, tôi toàn gặp rắc rối trong công việc cũng vì vụ đó đấy.”

“Mà nếu không có mấy bức tường này thì chúng ta cũng không sống nổi,” Maria nhắc nhở.

Khuôn mặt cô ấy ngập tràn tự hào khi nhìn lên bức tường. Đối với Maria, một thành viên của Trú Phòng Quân, chẳng nghi ngờ gì mà Bức tường Maria là một công trình đặc biệt. Nhiệm vụ chính của đội là bảo vệ các thành phố bên trong tường, cũng như củng cố và sửa chữa Bức tường, pháo đài quan trọng nhất của nhân loại.

Nhưng không giống như Maria, Angel chẳng hề có chút tình cảm đặc biệt nào với bức tường.

[Tường thì cũng chỉ là tường thôi.]

Với công việc phát triển và sản xuất vũ khí bán cho quân đội, Angel có được cái nhìn rất thực tế.

Tấn công là cách phòng thủ tốt nhất.

Dù vậy, cậu không nói ra suy nghĩ của mình. Cậu biết Maria sẽ chẳng đồng tình đâu, mà cuộc tranh luận với cô thì sẽ chẳng bao giờ đi đến hồi kết. Thực ra, họ đã từng nói chuyện về chủ đề này vài lần rồi, và lần nào Angel cũng bị dồn vào chân tường chẳng còn đường lui.

"Với cả, cái tóc của cậu là sao thế này?" Maria thở dài, vừa nói vừa đưa tay vuốt lại mái tóc rối bù của Angel.

"N-Này! Tớ không phải trẻ con nữa, thôi đi."

Angel lúng túng, hơi lo về việc người xung quanh nghĩ gì, nhưng Maria hoàn toàn phớt lờ.

"Nếu không phải trẻ con thì đừng bày lắm trò cho người ta bực thế."

"Rồi, rồi."

"Với cả, nhớ cạo râu nữa đấy."

Xong xuôi với mái tóc, Maria bắt đầu vòng quanh Angel, kiểm tra diện mạo rồi gật gù tỏ vẻ hài lòng.

"Mà nhân tiện, cậu không phải làm việc hay sao?"

"Tôi vừa kết thúc ca đêm xong. Nghe nhé, tôi không trốn việc đâu." Maria nheo mắt nhìn Angel, ánh mắt như đang muốn nói ‘đâu như ai kia’.

"À, vậy cậu ở đây để đón Solm về hả. Có vẻ hai người thân nhau lắm nhỉ."

"Cậu không cũng thế sao?"

" Tôi đâu có nhớ là mình đã đính hôn với Solm đâu nhỉ," Angel lầm bầm.

Maria nhăn mặt không đáp, rồi nói, "Nói cách khác, hai người chắc thân thiết lắm đây."

Trong lúc Angel và Maria đang tán gẫu, khu vực cổng chính của Bức tường Maria bắt đầu trở nên náo nhiệt. Chỉ trong chốc lát, nơi này đông nghịt người. Có lẽ họ tập trung vì nghe tiếng chuông ban nãy. Nhìn sơ qua cũng phải đến ba trăm người. Già trẻ, gái trai, mọi người đều có cùng lý do tập trung như Angel. Sắp đến giờ Đội Trinh sát trở về sau cuộc viễn chinh bên ngoài Bức tường. Họ sẽ đi qua cổng chính và về doanh trại bằng con đường phía bắc, nhưng khung cảnh này, nhờ vào sự quả cảm của các chiến binh, khiến cho màn trở về của họ như một buổi diễu hành ăn mừng hơn. Cư dân của Quận Shiganshina không có nhiều thứ để giải trí, nên sự kiện này gần như đã trở thành một hoạt động đặc biệt.

[Có lẽ là... trong quá khứ thì đúng hơn.]

Thoạt nhìn thì có vẻ rất đông người, nhưng thực ra đây cũng chỉ là cuộc tụ họp trong vùng mà thôi. Với dân số hơn ba mươi nghìn người ở Quận Shiganshina, có thể thấy màn trở về của Đội Trinh sát không thực sự thu hút lắm. Hơn nữa, phải đến phân nửa đám đông là những người đến để phản đối. Trừ gia đình các binh sĩ ra thì chẳng mấy ai mặn mà quan tâm.

Mà cũng phải, dân chúng lạnh nhạt là điều dễ hiểu.

[Họ không công khai thông tin. Không có kết quả rõ ràng. Vậy mà lại tiêu tốn tiền thuế của dân...]

Có vẻ như Đội Trinh Sát chỉ còn duy trì được sự tồn tại nhờ những quyết sách chính trị đứng sau. Hoạt động của họ thường rất mù mờ, kín tiếng, người dân chẳng biết tí gì về những động thái ngầm cả.

"Sắp đến giờ để những người anh hùng của chúng ta trở về rồi."

Dù Bức tường ngăn tầm nhìn, họ vẫn nghe thấy nhịp điệu vang lên ở phía bên kia. Đó là tiếng vó ngựa dồn dập của hàng chục chiến binh đang phi nước đại. Nghe tiếng vó ngựa, mấy người lính cũng bắt đầu trở nên vội vã hơn. Có lẽ do rèn luyện thường xuyên, họ làm việc không chút rối rắm, gần như theo một quy trình được sắp đặt sẵn. Cách làm việc có hệ thống đó là điều cần thiết, vì cổng thành cần được mở và đóng thật nhanh.

"Mong là mọi chuyện thuận lợi," Maria nói với vẻ lo lắng.

"Cô đang nói về nhiệm vụ của họ à?"

"Không thì còn gì nữa?"

"Kết quả nhiệm vụ đâu quan trọng bằng..."

"Không đúng," Maria phản bác, nhưng chẳng ai tin cô ấy thực sự nghĩ vậy. Chắc hẳn cô đang lo lắng cho sự an toàn của Solm, vị hôn phu của mình. Nhiệm vụ của Đội Trinh Sát đâu có nghĩa lý gì đối với cô ấy.

[Tất nhiên, tôi cũng chẳng khác gì.]

So với kết quả của một cái nhiệm vụ bí ẩn chẳng rõ đầu cua tai nheo, Angel quan tâm đến tính mạng của thằng bạn thân hơn nhiều.

"Sao lúc nào cậu cũng nghiêm túc thế."

"Chỉ khi mặc bộ quân phục này thôi."

Trong lúc Angel và Maria đấu võ mồm, Đội Trinh Sát đã tiến gần đến đích. Ngựa phi rầm rập làm mặt đất rung chuyển.

Người lính đứng trên chòi canh hô to: "Mở cổng! Mở cổng!" Vài giây sau, cánh cổng khổng lồ cao gần chục mét bắt đầu mở ra, âm thanh vang lên inh tai. Angel nheo mắt nhìn ra xa, cố chăm chú quan sát thế giới cậu có thể nhìn thấy phía sau cánh cổng.

Chỉ toàn là đất đai hoang vu.

Angel cố tìm kiếm, nhưng chẳng thấy gì đặc biệt cả. Rồi chưa kịp quan sát thêm, cả thế giới bên ngoài đã chìm trong lớp bụi ngựa đá lên mù mịt.

[Giá như thấy được mấy con quái mà người ta hay đồn thổi thì hay biết mấy.]

Thay vì quái vật, thứ Angel nhìn thấy chỉ là một đoàn ngựa. Trên lưng ngựa là những kị sĩ trùm kín mặt ngồi trong áo choàng có huy hiệu đôi cánh - binh lính của Đội Trinh Sát.

[Bỏ qua vấn đề danh tiếng thì trông cũng ra gì phết.]

Đoàn kị binh lần lượt đi qua cổng tạo nên một cảnh tượng khá ấn tượng.

"Đóng cổng lại! Đóng cổng lại!"

Ngay khi Đội Trinh Sát qua hết, cổng thành được đóng lại nhanh chóng. Phải công nhận mấy anh chàng này làm việc gọn gàng ghê. Cổng mở chưa đến một phút, cho thấy quyết tâm của Trú Phòng Quân trong việc ngăn chặn bất cứ kẻ thù nào xâm nhập từ bên ngoài. Maria trông có vẻ hơi tự hào.

Nhưng trong khi Trú Phòng Quân hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo, thì Đội Trinh Sát trông ủ rũ thấy rõ.

"Họ mất nhiều người quá..."

Khoảng năm mươi binh lính trở về. Gần tám mươi người đã ra đi cho cuộc viễn chinh nửa ngày, thế mà chỉ trong thời gian ngắn ngủi họ đã tổn thất nặng nề. Những người sống sót cũng chẳng ai lành lặn, phần lớn chỉ bị thương nhẹ, nhưng một số người đã mất chân tay, thậm chí trở về trong hình hài như những xác chết.

[Mục tiêu gì thì tôi không biết, nhưng xem ra đây lại là một chuyến đi thất bại khác.]

Chỉ cần nhìn vào quy mô tổn thất và nét mặt chán chường của mấy anh lính là đủ hiểu. Dân chúng hình như cũng nghĩ thế, vì chẳng thấy tiếng reo hò gì mấy. Không khí chẳng có vẻ gì là ăn mừng chiến thắng, mà cũng không thất vọng ra mặt. Đúng là không đặt kỳ vọng thì sẽ không phải thất vọng.

Thở dài, Angel lướt mắt qua gương mặt của từng người lính trở về. Tất cả những chiến binh dũng cảm của Đội Trinh Sát đều mang một vẻ mặt không hề sợ hãi. Trong số đó, cậu nhận ra một gương mặt điển trai quen thuộc.

Solm Hume. Cậu ta là một ngôi sao đang nổi của Đội Trinh Sát, đồng thời cũng là bạn thuở nhỏ của Angel.

[Mặt mũi sáng sủa thế này thì đúng là sát gái rồi.]

Gương mặt của Solm lấm lem bụi bẩn, nhưng có vẻ như không bị thương. Ánh mắt sắc bén của anh ta nhìn thẳng về phía trước, hai tay điều khiển dây cương một cách thuần thục.

"Thằng đó đâu dễ chết thế được."

"Đương nhiên rồi. Anh ấy còn chưa kết hôn thì sao có thể để tôi thành góa phụ chứ."

"Cậu nên bảo hắn xin chuyển đơn vị sớm đi. Không chừng rồi chúng ta sẽ phải khóc thật đấy."

"Giá như anh ta là người biết nghe lời người khác thì tốt rồi..."

"Phải ha," Angel cười cay đắng. "Thôi thì trước mắt, cứ mừng vì cậu ta đã trở về an toàn đi."

Dù Angel và Maria đang vui mừng vì Solm trở về, thì đâu đó những gia đình mất đi người thân đang chìm trong đau khổ không gì bù đắp được. Khả năng không bao giờ trở về sau mỗi cuộc viễn chinh luôn chực chờ. Những người lính tham gia Đội Trinh Sát đều hiểu điều này, gia đình họ cũng vậy.

[Nhưng có lẽ tận sâu bên trong, họ vẫn không thực sự nghĩ rằng cái chết là điều sẽ đến.]

Sự hoảng loạn và rối bời của họ cho thấy điều đó. Đặc biệt, một phụ nữ mang bầu thu hút sự chú ý của Angel. Cô gái trông chỉ khoảng hai mươi tuổi, làn da trắng nõn với dáng vẻ yếu ớt, tưởng chừng như không đứng vững nổi.

Maria nhìn người phụ nữ đi lang thang như hồn ma với một ánh mắt đầy xót xa.

"Cậu quen cô ấy à?"

"Ừ. Đó là Elena Mansell. Chồng cô ấy là Đội trưởng Heath."

"Tức là cấp trên của Solm hả."

Angel chưa từng gặp người đàn ông này bao giờ, cái tên này không gợi lên hình ảnh nào trong đầu cậu. Tuy vậy, nếu đã là Đội trưởng, hẳn anh ta phải là một chiến binh xuất sắc ngay cả trong hàng ngũ Đội Trinh Sát.

"Vậy là Đội trưởng Heath không về nữa rồi. Tội nghiệp quá, họ mới cưới mà..." Maria nói, nét mặt thoáng đau buồn.

[Ra thế... biết đâu ngày mai lại đến lượt cậu đấy...]

Elena chầm chậm tiến đến gần những người lính, hỏi đi hỏi lại từng người xem chồng cô, người đàn ông nay đã khuất có ‘bình an’ không. Đôi mắt cô trống rỗng và vô hồn.

"Chính quyền sẽ hỗ trợ cô ấy phải không?"

"Ít nhất thì cô ấy sẽ không phải lo cơm áo gạo tiền."

"Nhưng có tiền cũng không thể thay thế được chồng."

"Giá mà mình có thể làm gì đó..."

"Ừm..."

Nhưng bất cứ điều gì họ làm cũng có ý nghĩa quá nhỏ bé.

Bỏ qua vấn đề tiền bạc, thứ cô ấy muốn nhất là được chồng trở về.

Dù họ có làm gì, họ cũng không thể giúp được Elena.

[Có lẽ thời gian là phương thuốc duy nhất...]

Trong lúc Angel miên man suy nghĩ, một âm thanh như tiếng sấm lớn nổ vang trên đầu cậu. Không khí hơi rung chuyển vì chấn động. Theo phản xạ, Angel giật mình, nhưng chẳng có dấu hiệu nào của sét đánh xung quanh.

"Chuyện gì vừa xảy vậy?!"

Dường như để đáp lại câu hỏi ấy, một mùi hóa chất thoang thoảng trong luồng gió từ phía nam thổi tới.

"Mùi gì thế này..."

Angel nhăn mũi, cảm nhận những thành phần hóa chất len lỏi trong không khí.

Diêm tiêu, than, lưu huỳnh, nhôm...

Nói cách khác, đó là mùi thuốc súng.

"Họ bắn pháo à?"

Từ vị trí của mình cậu không thể quan sát được, nhưng cậu chắc chắn về điều đó. Lý do rất đơn giản.

[Đó là vị trí đặt mấy khẩu pháo do mình sản xuất, ở trên bức tường.]

Angel đã chế tạo mười khẩu pháo theo lệnh của quân đội, nhưng không hề được thông báo về mục đích sử dụng của chúng. Sau tiếng nổ trên đầu kia, cậu biết rằng chúng đã được bố trí trên Bức tường Maria.

"Tiếng pháo kích đấy à?"

"Chắc là bắn cảnh cáo thôi."

"Vậy là mấy con Titan trong truyền thuyết quyết định ghé thăm thật rồi."

"Titan" là tên gọi chung của những con quái vật chuyên săn người. Để trốn tránh sự đe dọa của chúng, loài người đã phải dựng lên những bức tường thành khổng lồ và sinh sống bên trong. Chắc hẳn chuyến viễn chinh vừa rồi của Đội Trinh Sát cũng tổn thất nặng nề vì đám Titan này.

[Mà nói thật, mình cũng muốn nhìn thấy chúng một lần. Để biết đường mà... ứng biến sau này.]

Dù trong tưởng tượng đám Titan là những con quái vật gớm ghiếc, nhưng Angel không hề sợ chúng. Cậu không thể sợ thứ mà bản thân chỉ biết về mặt khái niệm. Với Angel, mấy con Titan đó chẳng khác nào những con ma vô hình vô dạng.

"Nhưng mà cái âm thanh ghê quá..."

Angel cau mày trước những dư âm của những phát súng liên tiếp, hai tay bịt chặt tai.

[Sắp tới mà họ đặt hàng mình thêm mấy cái nòng giảm thanh thì cũng không ngạc nhiên lắm.]

Âm thanh của phát súng thứ mười vang dội vừa lúc Angel cười nhạt, và sau đó đợt bắn pháo chấm dứt.

"Chúng giết được mấy con rồi nhỉ?"

Angel rụt rè bỏ tay khỏi tai, nhìn về phía Maria.

"Ước gì được như thế, nhưng khó lắm."

"Khó thật hả..." Angel lẩm bẩm, tập trung nhìn về phía Bức tường Maria. Đã bắn tận mười phát, thì kể cả không trúng trực tiếp mấy con Titan cũng cháy thành vũng hết rồi. Không sinh vật nào sống sót nổi trong đó đâu.

[Nếu có thứ gì sống sót ở dưới đó thì hẳn là đã chết tức tưởi rồi.]

Dù không biết mấy con Titan có tạo hình gớm ghiếc đến mức nào, hỏa lực của những khẩu pháo vẫn đủ sức tiêu diệt chúng.

Món Titan nướng đã sẵn sàng.

Nhưng rồi, như muốn đập tan chút tự hào của Angel, tiếng bước chân nặng trịch bắt đầu vọng tới từ phía bên kia của Bức tường.

"Không thể nào..."

"Chắc đám Titan tiến sát Bức tường quá rồi," Maria bình tĩnh giải thích cho Angel, người giờ đang há hốc miệng.

"Thế nên họ mới ngừng bắn à."

Bức tường Maria, thứ được mệnh danh là bất khả xâm phạm, chưa từng có một con Titan nào vượt qua. Nó đủ dày để chịu đựng mọi đòn tấn công của Titan, và đủ cao để không sinh vật nào trèo qua được.

"Nghe giọng cậu có vẻ biết chuyện này từ lâu nhỉ."

"Thà vậy còn hơn là bắn lung tung rồi lỡ tay làm hỏng Bức tường."

"Nhưng với tư cách là người làm ra mấy khẩu đại bác đó... tôi hơi khó xử đấy..."

Angel siết chặt nắm đấm.

Mà dù sao, nếu đó thật sự là tiếng bước chân thì...

Angel bắt đầu ngờ vực đôi tai của chính mình. Tiếng động ầm ầm của những bước chân đang tới gần nghe chả giống người gì cả. Giống như âm thanh của một trận động đất hơn, và mặt đất quả thực cũng rung lên nhè nhẹ. Đó là minh chứng cho kích cỡ khổng lồ đến khó tin của đám Titan.

Chúng như những thảm họa biết đi.

Nếu ta so sánh chúng với thiên tai, hình ảnh những thực thể mơ hồ mang tên Titan bỗng trở nên cụ thể hơn. Chúng chẳng phải là một loại quái vật trong tưởng tượng. Chúng là mối đe dọa thật sự đối với nhân loại. Định nghĩa về Titan trong suy nghĩ của Angel nhanh chóng được thay đổi, và ngay khi nó vừa hoàn tất, một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng cậu. Mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra, nổi da gà khắp cơ thể, và sâu bên trong ngực, cậu cảm nhận được nhịp tim mình đang đập thình thịch. Bản năng cậu đang gióng lên hồi chuông cảnh báo.

Từng bước, từng bước, con Titan tiếp tục tiến tới, kèm theo đó là những chấn động. Dù di chuyển chậm chạp như một con bò, khoảng cách giữa Angel và nó vẫn đang thu hẹp dần.

Bỗng nhiên, Titan ngừng bước. Có lẽ Bức tường đã cản đường nó.

[Nó chuẩn bị tấn công rồi.]

Angel lấy hết sức bình tĩnh, tập trung mọi giác quan vào con Titan nhưng hoàn toàn vô dụng.

"Sao nó chẳng làm gì thế?" Angel nhíu mày. "Tưởng chắc chắn nó sẽ phá tường chứ."

Niềm tin vừa rồi có lẽ chẳng khác nào sản phẩm của cái nhìn phiến diện. Angel hẳn đã áp đặt những hình ảnh do mình tưởng tượng về cách mà một con Titan hành động lên sinh vật khổng lồ ở phía bên kia Bức tường.

[Chắc nếu chúng thực sự đủ thông minh để nghĩ đến chuyện tấn công Bức tường thì loài người diệt vong từ lâu rồi.]

Angel ngước nhìn Bức tường Maria sừng sững.

"Thì ra là thế, cảm ơn bức tường Maria à."

"Bắt đầu hiểu vì sao mọi người cần nó rồi chứ gì?"

"Hơn cả những gì tôi từng nghĩ đến."

"Vẫn còn tin rằng tấn công là cách phòng thủ tốt nhất sao?"

"Thôi cô đừng ác thế."

"Thì lâu lâu cũng thích vậy đó."

Angel nhún vai nhìn Maria cười toe toét. Có lẽ nhờ cuộc đối thoại này mà thần kinh của cậu đã dịu lại đôi chút. Người dân trong thành cũng bắt đầu hồi phục sau cơn sốc vì đợt bắn pháo bất ngờ. Có khi mọi người còn tưởng nhầm đó là cách ăn mừng Đội Trinh Sát trở về chăng.

"Hay mình đi gặp Solm đi."

Ngay lúc Maria lên tiếng, một giọt mưa rơi xuống má Angel. Cậu đưa tay quẹt mặt và nhìn lên bầu trời. Mây đen dày đặc như sắp vỡ òa.

"Đúng là trời hay mưa khi người ta đang đau buồn."

"Chắc sắp có mưa lớn rồi...."

Dùng tay che ánh nắng, Maria nhìn bầu trời xám xịt. Trời bắt đầu rắc mưa. Tầm này mưa nặng hạt chỉ là vấn đề thời gian.

[Mau đi về thôi.]

Ngay khi Angel nghĩ đến điều đó, một vật thể tròn, đen xì tiến vào tầm nhìn.

"Chim chăng?" Angel nghĩ, nhưng lập tức cậu đổi ý. Không con chim nào lại tròn trịa đến vậy.

"Tránh ra!!"

Tiếng hét từ phía trên khiến Angel toàn thân cứng đờ. Đó là tiếng hét của một người lính thuộc Trú Phòng Quân đang đứng trên tường thành.

Tránh ra?!

Chắc là anh lính ám chỉ cái vật thể màu đen kia, nhưng Angel chẳng thể hình dung nổi đó là vũ khí gì. Dù có biết đi nữa, cậu cũng không kịp né. Vật thể đó lao thẳng xuống rồi phát nổ, vỡ tan trên nền đá cách đó vài mét.

"Nằm xuống!!"

Angel và Maria lập tức úp người xuống đất. Có khả năng đó là một loại bom, nhưng cái khối màu đen lại văng tứ tung như một quả chín nẫu, bắn ra một chất lỏng không rõ thành phần.

"Cái đó..."

Dù đã bị va đập đến bẹp dí, họ vẫn nhận ra đó là gì.

"Là... một cái đầu..."

Hình dạng méo mó của nó khó mà còn nhận ra, nhưng vẫn thấy rõ hốc mắt sâu hoắm, chiếc mũi không còn nguyên vẹn, và khuôn miệng móm méo do mất quai hàm. Mớ tóc rối bù chắc hẳn đã tạo thành cái màu đen khiếp đảm lúc đang bay, chất lỏng ban nãy ắt hẳn là hỗn hợp não, mảnh xương và các dịch cơ thể khác. Cảnh tượng hãi hùng này khiến Angel buồn nôn đến tận cuống họng. Nhựa dạ dày trào lên miệng, cậu vội vàng bịt miệng, cố ghìm lại cơn nôn nốc.

"Cái... Cái quái gì thế này?"

Khi cậu còn đang chết sững vì bối rối, một người phụ nữ với dáng đi loạng choạng tiến về phía anh. Đó là Elena.

"Hóa ra cậu mò mẫm ở đây à?"

Elena tiến thẳng đến chỗ cái đầu bị cắt lìa, chẳng ngại dơ mà quỳ xuống cạnh. Cô ta nhấc nó lên, ôm khư khư vào lòng.

"Thảo nào không thấy."

Tiếng cười lạnh lẽo của Elena khiến người ta gai ốc.

"Đó... là đầu của chồng cô ấy sao?"

"Tôi phải nhìn kỹ mới chắc được, nhưng tôi nghĩ là phải..."

Elena tiếp tục lẩm bẩm với cái vật thể không còn hình hài, dường như không thể chấp nhận sự thật về cái chết của chồng mình.

[Nhưng sao cái đầu lại bay từ trên trời xuống nhỉ?]

Khi Angel ngước lên tìm câu trả lời, cậu sững sờ. Vô số những cái đầu khác đang bay liệng trên bầu trời như sao băng. Từng bông hoa méo mó nở rộ trên mặt đất, bắn ra tứ phía mỗi lần một cái đầu đáp xuống từ phía bên kia Bức tường. Cùng lúc đó, tiếng la hét vang lên khắp nơi.

"Có phải lũ Titan đang ném mấy cái đầu này qua..."

Nghe có vẻ điên rồ nhưng lại giải thích được cho cái cảnh tượng quái đản trước mắt.

"Nhưng tại sao lại cứ phải là đầu..."

"Đơn giản là không có lý do thôi."

"Ý cậu là sao?"

“Chúng nó ăn vì đói. Không ăn thì bỏ. Chỉ vậy thôi.”

“Nhưng nếu vậy thì─”

Angel định nói tiếp ‘Chúng cũng chẳng khác gì con người’, nhưng kịp thời kìm lại. Cậu không thể thừa nhận điều đó. Trong lúc đang vật lộn để hiểu cái hành động của mấy con Titan, thêm vô số những cái đầu khác lại rơi xuống như mưa.

"Khốn nạn! Chúng tưởng mình đang chơi trò ném đĩa chắc?!" Angel gầm lên, cay cú nhả ra từng chữ.

May là không ai bị đập trúng, nhưng mặt đất và mấy bức tường gần đó đã biến thành một đống hỗn độn, nhớp nhúa toàn não, dịch thể với thịt. Cảnh tượng này kinh dị đến nỗi cảm tưởng như đang ở một thế giới khác.

Hình ảnh địa ngục đó chắc hẳn đã gieo rắc nỗi sợ khủng khiếp vào lòng dân chúng. Đám đông đang tụ tập ăn mừng Đội Trinh Sát trở về giờ đây hoảng loạn tan tác, hét la inh ỏi. Đây là phản ứng hoàn toàn tự nhiên trước một sự kiện phi lý như đầu người rơi xuống từ trời.

Những cái đầu cuối cùng cũng ngừng rơi, chắc do chúng thích thế hoặc vì hết cái để ném. Dù vậy, cơn khiếp hãi đã lây lan trong dân chúng và chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi tình hình trở nên hoàn toàn mất kiểm soát.

[Tưởng muốn làm gì thì làm à?]

Ngay cả Angel cũng không thể bình tĩnh được, nhưng có một nhóm người vẫn hành động tỉnh táo. Đó là Đội Trinh Sát. Họ đứng vững, không hề nao núng trước cảnh tượng ghê rợn đang diễn ra. Điều đó chứng tỏ quá trình rèn luyện khắc nghiệt cũng như những tình huống hiểm ác hơn thế này rất nhiều mà họ đã vượt qua.

Nhưng ngay cả trong hàng ngũ những chiến binh dũng cảm ấy, có một người đàn ông nổi bật hơn cả.

Jorge Piquer.

Người đàn ông sừng sững oai phong là một đội trưởng của Đội Trinh Sát. Jorge móc cây súng bắn pháo hiệu ra khỏi thắt lưng, hướng lên trời rồi bóp cò không chút do dự. Một tia sáng kèm theo tiếng nổ đanh gọn phát ra từ đầu súng. Ngay tức thì, một ánh lửa chói lòa như mặt trời bùng lên khi phát sáng nổ giữa không trung.

"Ngôi Sao Trắng..."

Viên đạn được nạp vào súng bắn pháo hiệu được gọi là Ngôi Sao Trắng. Dù thông thường được dùng để chiếu sáng ban đêm hay truyền tín hiệu cho đồng đội, nhưng giờ đây nó được sử dụng để thu hút sự chú ý của những người dân đang hoảng loạn. Họ dừng lại, tất cả đều ngước mắt lên nhìn ánh lửa trên bầu trời.

Trong giây lát, mọi thứ xung quanh im bặt. Jorge nhân cơ hội này hành động.

"Bình tĩnh! Mau bình tĩnh!!"

Giọng nói của ông, còn to hơn cả tiếng nổ của súng pháo hiệu, vang vọng khắp đám đông một cách cực kỳ hiệu quả. Từng người một, họ bắt đầu tỉnh táo lại, như thể vừa được giải trừ ma quỷ trong người. Đối với một người đã quen chỉ huy hàng ngũ chiến binh quả cảm thì chắc việc trấn an mấy người dân thường hẳn chỉ là chuyện vặt. Dù cảnh tượng biến thành một màn khoe năng lực bất ngờ của Đội Trinh Sát, đây không phải thời điểm cũng như địa điểm thích hợp để chào mừng họ trở về.

Những giọt mưa rơi tí tách dần dần nặng hạt, hẳn như sắp rửa trôi đi đống não văng tứ tung kia.