Mở đầu: Lý do vì sao tôi, một lính đánh thuê, lại muốn trở thành ma pháp sư

“Thành công rồi! Cuối cùng cũng được chết trong trận chiến! Mình tự do rồiiiiii!”

Tại một góc chiến trường Bertrand ở phía đông lục địa Forudo.

Rix Frestat, một thiếu niên tóc đen, mắt đen, đang hét lớn vui mừng vang khắp không gian.

Là một cậu thiếu niên cao hơn chút so với độ tuổi của mình, Rix sở hữu một cơ thể săn chắc chằng chịt những vết sẹo.

Ngoại hình khó chê, áo giáp da nát bươm và bên hông còn có giắt một thanh đơn thủ kiếm, trông cậu chẳng có chút nào giống một thiếu niên bình thường.

Mà nói vậy cũng đúng, bởi cậu là một lính đánh thuê.

Tại Vùng Tranh Chấp Đông Bộ này, chẳng có ai là chưa từng nghe danh hội chiến đấu mạnh nhất ―― chiến binh át chủ bài của Toán Lính Đánh Thuê Đen.

“Ây da... diễn đạt quá, mình phục mình thật.”

Rix ngẫm lại chuyện khi nãy.

Quả đúng là cậu đã “tử trận”.

Nhằm giúp đồng đội trong Toán Lính Đánh Thuê Đen thoát khỏi sự truy đuổi của kẻ thù trên chiến trường Bertrand, Rix đã đảm nhận vai trò bọc hậu. Và rồi, cậu nhặt một quả bom, cảm tử lao thẳng vào hàng ngũ của địch. Ngày hôm ấy, một thiếu niên đã “ra đi”. Hay nói đúng hơn thì cậu chỉ giả chết.

Dẫu sao thì nếu đào một cái hố trước là cũng sống được khỏi vụ nổ mà thôi.

“‘Mọi người, hãy sống thay cho phần của tôi nhé’, ‘Đội trưởng à, cảm ơn vì tất cả’, ‘Vụ nổ cuối cùng, hãy để tôi được trả ơn...’. Lúc mình nói sẽ thực hiện đòn cảm tử, tên nào cũng khóc một dòng sông hết ‘Không được, thằng ngốc này!’, ‘Quay lại ngay!’, ‘Đừng!’, phụttt, hahahaha....”

Đúng là một chàng trai liều lĩnh.

“Cơ mà chịu thôi. Đội trưởng, mọi người ở hội lính đánh thuê à, tôi còn có một mục tiêu không thể từ bỏ được.”

Nói đoạn, Rix ngước nhìn bầu trời với vẻ mặt kiên quyết.

“Đúng vậy, mình sẽ từ bỏ lính đánh thuê để trở thành ma thuật sư! Làm cái công việc đen tối này mãi quả nhiên là chả thấy tương lai tươi sáng ở đâu cảaaaaaaaaaaaaaaaaa!”

Đó là tiếng gào thét tới từ tận đáy lòng của chàng thiếu niên.

“Quá đủ rồi! Ngày nào cũng phải tự nghĩ chả biết có sống nổi qua hôm sau hay không! Mà làm lính đánh thuê lại còn chẳng cưới được vợ nữa chứ! Phải sống với mấy tên có thể chết bất đắc kỳ tử cùng mình, phía trước tương lai thì mịt mù tăm tối! Ờ, đúng, quả nhiên là ghét vãi cả chưởng! Chết tiệt! Hơn nữa, có lòng tâm sự với đội trưởng thì ông ta lại chỉ đưa mỗi tiền kèm một nụ cười tỏa nắng, giơ ngón cái lên rồi ‘Đi chơi gái đi’! Đậu máaaaaaaaaaa! Chơi cái đầu ông, tôi chỉ làm việc đó với người sẽ nắm tay mình vượt qua sóng gió đến đầu bạc răng long mà thôiiiiiiiiiiii!”

Rix nổi khùng lên.

“Đó là lý do nên từ bỏ làm lính đánh thuê đấy! Hôm nay, tôi xin chia tay Toán Lính Đánh Thuê Đen, nơi có phương châm ‘Đánh kẻ chạy đi, không ai đánh người mới đến’! Thằng này sẽ trở thành một ma thuật sư chính hiệu! Mà, cũng may là nó có thể lưu truyền được!”

Thực tế mà nói, ma thuật sư chính là chức nghiệp linh hoạt nhất trên thế giới.

Chính trị, kinh tế, nghiên cứu, giải trí, nông nghiệp, công nghiệp, cơ sở hạ tầng,... chỉ cần thông thạo nhiều loại ma pháp thì có thể hoạt động trong mọi lĩnh vực.

Bên cạnh đó, ma thuật sư cũng sở hữu địa vị xã hội cao, với nhiều đặc quyền và lợi ích.

So với cuộc sống của một lính đánh thuê không biết ngày mai thì đúng là một trời một vực.

“Vĩnh biệt, đội trưởng... Vĩnh biệt hội đánh thuê. Tôi lên đường làm ma thuật sư đây. Thằng này sẽ trở thành một ma thuật sư siêu cấp đẹp trai, làm một công việc tay không nhuốm máu, cưới một cô vợ dễ thương rồi sống trong bình yên, hạnh phúc, đến cuối cùng là ra đi trên giường khi đám con cháu vây quanh. Vĩnh biệt......”

Nói đoạn, Rix quay gót bỏ lại chiến trường sau lưng.

Nhưng vào khoảnh khắc ấy, cảm nhận được sự hiện diện của ai đó đang tiến đến, Rix theo bản năng nấp sau một tảng đá ở gần.

Cậu cẩn thận quan sát tình hình...

“Rix! Rixxxxxxxxx!”

Kia là một nhóm khoảng chục người có vũ trang, được dẫn đầu bởi một người đàn ông cơ bắp đáng sợ, lang thang khắp chiến trường để tìm kiếm thứ gì đó.

“Hở? Đội trưởng của Black... mọi người nữa?”

Rix mở to mắt khi trông thấy đồng đội của mình, cậu cố gắng nghe lén họ nói chuyện.

“Rix! Nếu mày còn sống thì trả lời ta đi! Rix!”

“Đội trưởng à, không thể nào đâu... Anh cũng đã chứng kiến rồi mà? Thời khắc cuối cùng của Rix......”

“Vụ nổ cỡ đấy, đến cả mảnh xương chắc cũng không còn... hức hức...”

“Tên nhóc ấy... vì chúng ta mà... làm liều vậy...”

Rồi người đàn ông cơ bắp đáng sợ, đội trưởng của Black, ngã gục trong nước mắt.

“Rix! Thằng ngốc này! Tại sao mày lại chết trước chứ? Đã bảo không ai được phép chết trước ta cơ mà? Ư aaaaaaaaaaaa!”

Black, thủ lĩnh của Toán Lính Đánh Thuê Đen, còn được biết tới là lính đánh thuê mạnh nhất phương Đông.

Một con người táo bạo, tính tình vui vẻ, luôn nở nụ cười với ly rượu trên tay. Có ai mà ngờ được người đàn ông ấy lại khóc đến nẫu ruột vậy cơ chứ.

Song đó là sự thật, ông ta đang ở đây để khóc thương cho cái chết của Rix.

Trông thấy Black như vậy, Rix không khỏi cảm thấy nhói lòng.

“Độ-Đội Trưởng...”

Ba năm trước, Rix, khi ấy vẫn còn là một đứa trẻ, đã được Black đem về đối xử như một đứa con ruột và dạy biết bao điều trên cương vị của lính đánh thuê.

Không chỉ mỗi Black, mọi người trong hội lính đánh thuê đều coi Rix như một gia đình.

Với Rix, một tồn tại cô đơn lẻ bóng giữa thế gian xô bồ, hội Lính Đánh Thuê chính là gia đình của cậu.

Có thể sống sót đến giờ phút này, cũng chính là nhờ vào Toán Đánh Thuê Đen.

(Mình đang làm cái gì thế này? Quên hết ơn nghĩa của người ta, thế mà coi được sao?)

Như thể bị thu hút bởi những người đồng đội đang kiếm tìm mình, Rix bước một bước về trước.

Vào lúc đó, ký ức về những trải nghiệm khác nhau trong Toán Lính Đánh Thuê Đen lóe lên trong tâm trí Rix như một đoạn phim sống động.

“Này đội trưởng! Ý chú là sao cơ, một mình ngăn cả tiểu đoàn địch áaaaaaa!?”

“Không sao Rix! Mày có thể làm được! Hãy tin vào bản thân, và tin cả ta nữa!”

“Tin cái búa! Chú vừa quyết định vị trí chỉ bằng viên xúc xắc đấy à!”

Những hồi ức về mấy yêu cầu vô lý cứ thế ùa về.

“Độ-Đội trưởng! Ngốn sạch toàn bộ quỹ của cả hội chỉ trong một đêm, chú nghĩ cái gì đấy hảaaaaaaaa!?”

“Hê... đêm qua ta đã cống hiến mọi thứ cho Arietta-chan luôn rồi, bằng không thì thật là phí của giời. Nhờ ẻm mà phải nói là đêm tuyệt nhất đời luôn... Không có chút hối tiếc nào sất! Guhehehe...”

“Tên đần mù màu này!”

“Cứng nhắc quá đấy Rix. Chỉ cần giết thêm vài kẻ thù là kiếm lại được ngay mà.”

“Chú đùa tôi đấy à!”

Những ký ức về sự bất công cũng nối đuôi theo.

“Đợi đã! Rix! Đừng có chạy!”

“Cùng đi chơi gái nào!”

“Hôm nay mày phải mất trinh mới được! Ta sẽ không chê gì đâu nên cứ triển đê!”

“Ư ôôôôôôôô! Tự mà lo cho cái thân của mình đê lão đầnnnnnnnnnn!”

Những cuộc tranh cãi vô lý giữa đồng đội.

“Oiiii!? Sao lại ăn luôn cả suất của anh thế hả!? Có biết bao giờ mới tới đợt tiếp tế kế không!? Đi chết đê!”

“Đại ca à, lính đánh thuê kẻ mạnh nhất là kẻ được sống! Để lộ điểm yếu ra là lỗi của anh đấy!” (Mất nè!)

“Anh có nên ăn luôn cả mày đây không hả, goraa!?”

Một đứa em gái lúc nào cũng khiến tôi phải chịu cảnh chết đói.

“Đội trưởng! Đội trưởng! Tại sao chúng ta lại bị nhóm sát thủ bí ẩn này phục kích trong khi đang cắm trại và phải chiến đấu vì cái mạng của mình chứ?”

“Hê, nhiều quá ta cũng chả đoán ra là vì sao!”

“Lão khốn này! Đừng có mà đùa!”

“Thôi thôi, thay vì lãng phí sức lực thì cố mà hạ nhiều nhất có thể đê. Bằng không mày mới là người nằm đấy nhé?”

“Ư ôôôôôôô! Tôi sẽ không chết như này đâu!”

Lúc nào cũng là khung cảnh hỗn loạn ấy.

Hàng tá hồi ức trượt qua tâm trí của Rix, từng cái từng cái một.

“... Xem chừng mình không còn hợp làm lính đánh thuê nữa rồi.”

Đã kết luận xong.

Bước chân đang định hướng về đồng đội bỗng chốc dừng lại.

Đoạn cậu quay gót.

“Rixxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx!”

Giữa tiếng than khóc của những người đồng đội, Rix rời bỏ hiện trường với vẻ mặt nghiêm nghị.

Và thế là chàng lính đánh thuê trẻ tuổi Rix dấn thân vào cuộc hành trình trở thành ma thuật sư ở một thế giới mới.

Không hề mang theo sự do dự hay tiếc nuối.