Vào một ngày nọ, tôi đã có thể nhìn thấy Trạng Thái của chính bản thân và người khác.

—————————

・Kimishima Akari

・Tăng trưởng : Tăng trưởng mạnh

・Sở trường đặc trưng

Nhân vật phụ

Dũng cảm

Có tài ăn nói

Radio Otaku

Poker face

Rất khéo khen ngợi

—————————

Trạng Thái của tôi trông thế này đây.

Nếu nhìn một cách có ý thức thì một màn hình như trên máy tính sẽ trôi nổi lên và có thể xác nhận được Trạng Thái.

Sở thích hay mong muốn, tính cách hay thói quen, đến cả bí mật cá nhân mà chỉ chính chủ biết đều được ghi ở Trạng Thái.

Dường như ngoài trừ tôi ra thì chằng ai có thể thấy cả.

Tôi hiện đang cố sử dụng năng lực này để xích lại gần hơn với đứa con gái mà mình thích.

Hôm nay cũng vậy, khi đến trường thì Takauji-san ngồi cạnh tôi đã đến rồi.

Mái tóc đen dài óng ả như phản chiếu lại ánh bình minh, cùng với làn da trắng nõn như đồ gốm. Ánh mắt lạnh lùng, cùng với đôi môi sắc hoa anh đào lộ ra bên ngoài.

Cứ như là một idol đang mặc đồng phục của trường tôi vậy.

Takauji-san mà tôi đang tơ tưởng đến ấy dĩ nhiên là nổi tiếng rồi.

Do có một thời gian hẹn hò với một senpai ikemen nên đã chẳng có đứa con trai nào định lại gần cả. Nhưng mà, khi nghe lời đồn chẳng tốt lành rằng người senpai ikemen đó là một tay chơi thì tôi đã đối đầu trực tiếp và làm cho anh ta chia tay cô ấy.

Như thế là tốt, nhưng mà chuyện cô ấy tự do được mọi người xung quanh biết đến, thế là đang quay trở lại tình trạng bị đeo bám như cũ.

Nói về tôi thì tôi cũng đã trao đổi LINE với cô ấy, và trở nên thân thiết với tư cách là những người bạn hào hứng khi nói chuyện về radio đêm khuya, thứ mà chúng tôi cùng sở thích.

“Takauji-san, chào buổi sáng.”

Nếu là tôi của trước kia thì đã run sợ chẳng dám chào rồi, nhưng mà bây giờ đã có thể dễ dàng bắt chuyện như thế này đây.

“……”

Takauji-san thoáng đưa mắt sang nhìn rồi chầm chậm quay mặt đi.

Cứ tưởng cổ sẽ chỉ chào lại dửng dưng một cách máy móc, nhưng mà phản ứng này lại nằm ngoài dự đoán của tôi.

Tôi đã làm gì sao……?

Dù cho có nhớ lại đi nữa cũng chẳng đoán ra được gì cả.

Trong lúc bản thân không biết đã giẫm phải địa lôi, để cho mối quan hệ vốn dĩ tốt đẹp này ăn điểm trừ rồi sao……?

Tôi xác nhận Trạng Thái mà chẳng biết tự lúc nào đã trở thành thói quen của mình rồi.

—————————

・Takauji Saaya

・Tăng trưởng : Đình trệ

・Sở trường đặc trưng

Top đầu của khối năm nhất

Vẻ đẹp khác với lại học sinh cao trung

Dễ mềm lòng

Thích đùa tục tĩu

Sợ lạnh

Thích đồ ăn vặt

Sợ đông người

Dễ bị cô đơn

Năng lực tập trung cao

—————————

Ửm? Đã tăng theo ba cái【Sợ đông người】【Dễ bị cô đơn】【Năng lực tập trung cao】mà lúc trước không có này.

Mục【Tăng trưởng】thì vẫn cứ【Đình trệ】. Cái này thể hiện sự trưởng thành của Trạng Thái. Thế nên không tăng một lượt ba cái.

Mà【Sợ đông người】kia làm tôi có chút ngạc nhiên. Vào giờ giải lao, cổ được nhóm trai gái vây lấy cũng nhiều mà tôi chẳng cảm nhận được cảm giác khó chịu gì cả. Tức là trong tâm cổ trái ngược nhỉ.

Cả【Dễ bị cô đơn】cũng ngược gió nữa. Xung quanh cổ cũng có cái bầu không khí cô độc thượng đẳng vậy mà.

Lúc trước chẳng thấy, nhưng bây giờ lại thấy tức là bằng chứng cho thấy độ thân mật với tôi đã tăng lên rồi sao……?

Nếu như thật sự như thế thì mối quan hệ của tôi và Takauji-san sẽ trở thành đang tiến triển.

Trong tâm thức tôi đang làm tư thế chiến thắng, nhưng mà cô nàng đang ngồi ở dãy ghế được ngăn cách bởi lối đi kia vẫn cứ đang quay mặt đi.

Nếu cứ để thế này thì sẽ rơi vào thế càng khó mà hỏi nguyên nhân.

“Takauji-san, tớ, đã làm gì sao……?”

Tôi vừa e sợ, vừa hỏi thì quả đầu khẽ chuyển động. Có vẻ như là lắc đầu.

Chút cử chỉ ấy làm cho hương thơm dầu gội xộc đến cả mũi tôi.

“Tớ tưởng, cái đó sẽ không được đọc chứ.”

“Cái đó?”

Là cái nào.

Takauji-san thì bảo thủ không quay qua và nhỏ giọng nói.

“Buổi phát thanh hôm qua……chẳng phải cái mail『Ujicha』của tớ được đọc sao?”

Vành tai lộ ra từ mái tóc của cổ đã trở nên hơi đỏ.

“Àà, mail, của『Ujicha』-san.”

Tôi và Takauji-san yêu thích chương trình radio đêm khuya『Thuyết nửa đêm của Mandarion』.

Ở chương trình radio đó, Takauji-san dùng bút danh『Ujicha』để gửi mail đến góc truyện cười.

“Là do tớ gửi đại, gửi đại thôi. Thế này không phải bổn tâm của tớ muốn đâu—”

“Hể~. Nhưng mà cái đó cũng được đọc thì thật là hay ghê ha.”

Tuy bị lơ đi lời chào, nhưng mà tôi vuốt ngực an tâm khi bắt chuyện mà được cô ấy phản ứng lại bình thường.

Nếu như bị bơ khi nói về chủ đề cùng sở thích thì xem như xong phim.

Giữa khuya hôm qua có phát thanh chương trình『Thuyết nửa đêm của Mandarion』. Tôi và Takauji-san là dân nghiện nghe mà mỗi số phải nghe trực tiếp, tận hưởng niềm vui phát thanh mỗi tuần.

Trong đó, mail của Takauji-san……『Uji-chan』đã được đọc.

Tại buổi phát thanh, cặp đôi hài Mandarion đã giao tiếp như thế này.

『Ể~, tiếp theo nào. Radio name, Ujicha. Nội dung là「Dạo gần đây em đã trở nên thân thiết với một người bạn. Những lúc nói chuyện cùng sở thích, ở bên cạnh nhau cũng vui lắm」』

『Thanh xuân quá trời quá đất mèn ơi』

『「Em nghĩ người ấy có bản tính rất tuyệt vời. Nhưng mà, khi em nhìn thấy người ấy đang thân thiết với ai khác thì lại trở nên cô đơn, tâm trạng có chút mơ hồ nữa. Như thế có phải em đang yêu người đó chứ ạ?」』

『Bộ đây là radio ban trưa à! Radio giữa khuya như thế này không cần đâu』

『Ujicha, xin lỗi về Mittsun của chúng tôi nhé? Tỉ lệ chọi về hài hước[note49031] của anh ta thấp quá nên có vẻ như không theo kịp bạn rồi』

『Oi! Ai là thí sinh rớt về độ hài hước đấy hở. Đây đã làm ở đây 18 năm rồi đấy nhé』

『Coi cái người còn chẳng biết nổi một câu chuyện cười kia kìa. Nén cả lịch sự nghệ thuật lại thì thứ như anh tầm 3 tháng thôi』

『Ooooooooooooooooooooooooi! Chít ít thì cũng phải 3 năm chứ!』

『Thế anh xem chuyện bị nén lại là ổn à』

Boke Honda với Tsukkomi Mittsun đã tung hứng với nhau như thế đấy. Bây giờ chỉ nhớ lại thôi cũng làm tôi suýt phì cười.

“Thì Honda đã nói rồi đó, cái đó là mail truyện cười cao độ mà đúng chứ?”

Do Honda có bảo người có tỷ lệ chọi về chuyện cười thấp như Mittsun chẳng hiểu được nên có lẽ là như thế còn gì.

Takauji-san cuối cùng cũng quay lại lại phía này.

“P-, phải đó!”

Takauji-san gật gù thật mạnh không biết bao nhiêu lần.

“Tớ chỉ nghĩ, không biết sẽ thế nào nếu như Kimishima-kun tiếp nhận nó một cách nghiêm túc thôi.”

“Không không, nó nằm trong góc truyện cười mà, quả thật là tớ không nghĩ nó nghiêm túc đâu.”

Tôi đã một thoáng nghĩ ‘Là mình á!?’, nhưng mà nhớ lại đang là góc truyện cười nên ngay lập tức điềm tĩnh lại.

Nếu là ai ngoài tôi thì có lẽ đã tương đối chán nãn rồi, nhưng ngay từ đầu chỉ là chuyện cười thôi mà.

“Nếu thế thì tốt. Nếu là như thế.”

Rồi Takauji-san thở phào ra nhẹ một hơi.

Lúc mà cuộc trò chuyện bị ngắt quãng thì bạn thuở nhỏ Haru đến bắt chuyện.

“Chuyện gì thế~?”

Haru là một đứa con gái trái ngược với lại Takauji-san, một đứa gyaru trọng tâm không làm cho người ta cảm nhận được một chút sự thanh khiết. Tóc thì được nhuộm thành màu vàng, váy thì lại ngắn để lộ ra cặp đùi nữa.

Bao gồm cả thân hình kia, nhỏ bạn thuở nhỏ này của tôi đang có một dung mạo mà không ai là không bị thu hút.

—————————

・Segawa Haru

・Tăng trưởng : Tăng trưởng

・Sở trường đặc trưng

Tính hòa đồng xuất chúng

Cẩn thận chu đáo

Bản tính người mẹ

Trong sáng

Vai trò tư vấn

—————————

Theo như Trạng Thái thì nhỏ rất chu đáo, có tính xã giao có thể trở nên thân với bất kỳ ai. Nhưng mà, nhỏ lại có sự trong sáng tương phản với lại vẻ bề ngoài.

【Vai trò tư vấn】kia có lẽ là vì nhỏ thường hay nghe tôi nhờ tư vấn về chuyện của Takauji-san.

“Là chuyện về radio hôm qua.”

Khi tôi nói thế, Haru do biết sở thích của chúng tôi rồi nên tỏ ra phản ứng hững hờ.

“Mấy người thích radio ghê ha.”

“Segawa-san cũng nên nghe sẽ tốt hơn đó.”

Takauji-san nhìn nhỏ bằng cặp mắt tồn đọng sự nhiệt huyết.

“Tớ thì thôi. Xin kiếu, xin kiếu. Được phát lúc 1 giờ giữa khuya mà đúng chứ? Tớ không thức nổi đâu.”

“Bây giờ có cả ứng dụng radio nữa, cậu có thể nghe lại sau đó—”

Trái với Takauji-san đã vào chế độ truyền đạo một cách chính thức, Haru nở nụ cười cứng nhắc trên môi.

“Eetto……N-, nếu nghe được tớ sẽ nghe, nhé?”

Rõ theo cái khuôn không nghe rồi.

Dù cho không có sở thích đi chăng nữa, nhưng chuyện tạm thời cố chấp nhận đối phương ấy tôi nghĩ là đức tính tốt của Haru.

“Saaya-chan này, tại sao cậu lại bắt đầu nghe radio thế?”

“Do ảnh hưởng từ anh tớ đó.”

“Cậu có anh à?”

“Phải.”

Takauji-san có anh à.

Cho đến bây giờ do chỉ toàn nói về chuyện sở thích hay trường học thôi, nên là chưa từng nói về chuyện gia đình như thế cả.

“Tuy là tuổi cách nhau tới 1 con giáp lận, nhưng mà tớ thán phục ảnh lắm.”

“Brocon kìa!”

“Không phải.”

Takauji-san thư thái mà phủ nhận chăm chọc từ Haru.

Chẳng biết từ lúc nào mà hai người họ đã trở nên thân thiết.

Có lẽ là từ dịp họ nán lại sau giờ học để luyện tập bài poker với nhau không chừng.

Tôi cùng với bạn trai cũ của Takauji-san là Kidokoro-senpai đấu thắng thua bài poker để giải thoát mối quan hệ của ảnh với lại Takauji-san đã là chuyện của tuần trước.

Khi nghĩ đến chuyện sẽ chẳng thế nói chuyện được như bây giờ lúc bản thân thua cuộc, tôi liền cảm thấy rất ư là xúc động.

“Kouhai-ku~n?”

Nghe được giọng nói quen thuộc và nhìn ra đằng cửa ra vào thì tôi thấy Fumi-san đang vẫy tay. Fumi-san là senpai năm ba, và cũng là senpai của tôi tại cửa hàng tiện lợi mà tôi đang làm thêm.

Do chiều cao của chị ấy quá thấp nên dù cho có mặc đồng phục kích cỡ nhỏ nhất đi nữa cũng trở nên rộng thùng thình.

—————————

・Nishikata Fumi

・Tăng trưởng : Đi xuống

・Sở trường đặc trưng

Có vẻ ngoài là trẻ con

Thần bài

Khí chất thuộc hệ thể thao, quấy rối về mặt đạo đức

Có kinh nghiệm đánh nhau

—————————

Ngoại hình là trẻ con. Lại còn có độ dễ thương như là loài động vật nhỏ nhắn theo hệ chữa lành nữa.

Hiện tại thì chỉ cũng vừa nhảy pyon pyon, vừa gọi ‘o~i’ đến tôi.

Ấy vậy mà, lại có ‘Khí chất thuộc hệ thể thao, quấy rối về mặt đạo đức’. Khiếm khuyết nhỏ là bà chị này đang nghĩ mình muốn làm gì hậu bối cũng được ấy……Không, chẳng phỉa nó quá to sao?

Nhân tiện thì, chỉ cũng là sư phụ dạy cho tôi chơi poker, và cũng là chính chủ truyền bá nó cho một bộ phận học sinh năm ba nữa.

Tôi đứng dậy khỏi ghế và đi đến chỗ của Fumi-san.

“Fumi-san, chào sáng.”

Khi tôi khỏe khoắn chào thì chỉ chào lại mà chẳng có chút bận tâm về chuyện đó.

“Chào buổi sáng~. Hôm qua em về mà quên cầm theo lịch làm nhỉ? Thế là không được~ Thế thì sẽ không biết khi nào sẽ đi làm mất.”

“À dạ. Xin nhỗi, em sẽ chú ý.”

“Rồ~i. Chỉ thế thôi~”

Rồi tôi tiễn Fumi-san khi mà chị ấy vừa vẫy tay, vừa cười tủm tỉm.

Nhìn từ xa rõ là một senpai nhỏ nhắn dễ thương vậy mà~……

Chẳng hiểu sao bên trong lại gồ ghề đến như thế nữa.

“Akari-kun, cậu đang làm gì thế?”

“Aa, đưa tiễn senpai một chút ấy mà.”

Khi tôi quay lại thì Natori-san đã đến trường.

Là một bạn nữ cùng lớp mà tôi đã tình cờ chứng kiến cảnh cô ấy bị một người đàn ông lạ bám lấy, giúp đỡ xong thì trở nên chút thân thiết với nhau.

Ửm? Akari-kun? Cô ấy gọi tôi như thế à?

“Sensei đến rồi đó? Là ủy viên của lớp nhưng cậu sẽ bị nhắc nhở đó.”

Cô ấy cười tươi cho tôi thấy hàm răng trắng. Natori-san có đeo cây vợt tennis ở trên lưng. Có lẽ có luyện tập sáng gì chăng.

Tôi thì cảm thấy có chút là lạ với màu da rám nắng mà khỏe khoắn của cô ấy.

“Sao thế, tự dựng lại nhìn chằm chằm tớ.”

“Cậu bị rám nắng à?”

“À, phải phải~. Cuối tuần có đại hội nên là tớ bị rám khá nhiều. Dù cho có thoa kem chống nắng rồi nhưng mà mỗi năm đều trở thành thế này hết đó.”

Rồi Natori-san cười ‘tehehe’.

Với gương mặt xinh xắn đến nỗi không khó hiểu khi bị mấy tên con trai kỳ quặc bắt chuyện, và cũng dễ hiểu tại sao cô ấy có vẻ như nổi tiếng một cách bí mật nữa.

—————————

・Naatori Hiiro

・Tăng trưởng : Tăng trưởng

・Sở trường đặc trưng

Giỏi vận động

Ghét học hành

Rất nỗ lực

Năng động

Thân thiện

Thật lòng với cảm xúc

Tính hòa đồng xuất chúng

—————————

【Tính hòa đồng xuất chúng】giống với lại Haru này. Và những Trạng Thái đúng như là hình ảnh của cô ấy nữa.

“Akari-kun, cậu thích con gái da trắng hơn sao?”

Khi mà Natori-san nghiêng đầu hỏi, mái tóc cột kiểu đuôi ngựa ở đằng sau đung đưa.

“Ể?”

“Không có gì.”

Rồi Natori-san cười ‘fưfư’ tinh nghịch, lại để lộ hàm răng trắng ra.

“A, tiết thể dục tuần này hình như là học tennis đó~?”

Nói thế rồi thì Natori-san bước vào bên trong lớp.

Sau đó cô ấy hội quân với nhóm nam nữ xung quanh và đang trò chuyện gì đó với nhau. Natori-san là kiểu con gái sáng sủa khác với lại Haru.

“Thể dục……Tennis à……”

Tôi không biết thông tin đó từ đâu, nhưng nếu thật như thế thì tệ lắm.

Nếu hỏi vì sao thì là vì tôi hình như kém mấy trò hình cầu[note49032] lắm.

Tuy là tiết học phân ra nam nữ với nhau, nhưng mà con trai sẽ nhìn con gái chơi tennis, và con gái cũng sẽ như thế.

Đã tốn công trở nên thân thiết với lại Takauji-san rồi, nên là tôi muốn tránh làm cổ vỡ mộng vì mình là thằng kém vận động……!

Cho đến bây giờ, trong tiết thể dục dường như chẳng ai để ý đến nên là tôi làm đại cho xong.

Ngay cả đo thể lực, tôi biết có nghiêm túc đi nữa cũng chẳng đáng kể nên là lượn qua cho xong, banh bóng thì cố ở mức không làm vướng chân người khác, cố gắng xóa đi sự hiện diện của mình.

“Cái quái gì kia chứ……”

Takauji-san đâu chỉ chú ý đến mỗi tôi kia chứ. Nhưng mà, tôi muốn người con gái mình thích chú ý đến bản thân cơ. Nhưng mà, tôi cũng không muốn cô ấy biết là mình là thằng vận động dở hơi nữa.

……Cảm xúc của mình ra làm sao thế này.

Trở về chỗ rồi thì Haru đang nói chuyện với một đứa con gái khác nên không có ở gần đó.

“Takauji-san, có vẻ như tiết thể dục sẽ học tennis đó.”

“Hể~, vậy sao.”

Takauji-san đang viết gì đó vào sổ truyện cười.

Takauji-san tuyệt ghê ha. Thần kinh vận động tốt này, mà ngược lại dù cho thần kinh vận động kém đi chăng nữa thì điểm đó cũng dễ thương.

Cô ấy quá vô đối mà.

Tôi thử tưởng tượng ra hình ảnh Takauji-san trong bộ độ thể dục với mái tóc được buộc lên đang vung gậy tennis.

Có lẽ làm qué gì có thằng con trai nào không nghía đến chứ.

Một Takauji-san như thế không biết là có chú ý đến tôi hay không nữa, nhưng mà tôi muốn cho cổ thấy điểm tốt ở mình. Chí ít thì chẳng muốn cho cổ thấy mấy điểm kỳ quặc đâu.