Type: haracubicu

Nhiều năm sau, S.H.YAN (Tiểu Tiểu Tố) đã có thể nhớ rõ rệt từng lễ Giáng sinh cậu trải qua, nhất là lễ Giáng sinh lúc tuyết mới rơi kia. Trước đêm Giáng sinh, trời tờ mờ sáng cậu đã tỉnh giấc. Cậu ôm con cá heo nhồi bông bò dậy khỏi giường, đống lửa trong lò sưởi vẫn còn rất ấm áp. Cậu trượt xuống giường, trèo đến cửa sổ trông ra ngoài. Núi rừng sương mù mù mịt, không có mặt trời, mơ hồ thấy được ngọn cây tùng xanh biếc.

Cậu nhảy xuống khỏi cửa sổ, xỏ giày lông nhung, rầu rĩ ra khỏi phòng đến gõ cửa phòng ba, ngẩng đầu gọi: “Daddy, mommy, lễ Giáng sinh đến rồi.”

Bên trong truyền đến tiếng mẹ: “Little dolphin, lễ Giáng sinh đến rồi.”

Cậu vặn cửa, sung sướng chạy vào nhảy lên giường, chui vào chăn ba mẹ lăn lộn. Ba mẹ cùng nhau đặt nụ hôn chào buổi sáng lên hai má cậu.

Cậu hỏi: “Nụ hôn chào buổi sáng của daddy và mommy đâu?”

“Đã hôn rồi.” Mặt mẹ ửng đỏ, nựng khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của cậu.

“Cái đó không tính.” Nhưng ba lại nói như vậy.

Cậu bé nằm sấp lên chăn, há miệng ngước nhìn, thấy ba ôm lấy mẹ dịu dàng hôn. Họ nhắm mắt, môi chạm môi, rất nhẹ nhàng rất dịu dàng rất nghiêm túc, hôn một lát thì mỉm cười. Cậu nhớ được, đó là một nụ hôn rất đẹp.

Sáu giờ sáng, cả nhà rời giường đúng giờ, Tiểu Tiểu Tố mặc áo phao lông vũ, đội mũ, thay giày đi tuyết cùng xuất phát với ba. Mẹ tiễn họ ra cửa, trước khi đi kiễng chân hôn cằm ba, là nụ hôn tạm biệt dành cho ba.

Cậu bé đứng bên chân ba, ngẩng đầu nhìn, kiên nhẫn chờ đợi. Mẹ khom lưng, hôn lên gương mặt mềm mại của cậu, chỉnh lại mũ nhung cho cậu, nói: “Cố gắng lên, người đàn ông nhỏ, nhớ phải nhanh chóng trở về ăn sáng.”

Cậu quả quyết gật đầu, đưa bàn tay cho ba, cầm dụng cụ cùng nhau ra cửa.

Mùa đông, ngoài trời nhiệt độ rất thấp nhưng cậu không hề cảm thấy lạnh. Giẫm đôi chân ngắn nhanh chóng đi theo bước chân ba. Làn khói thở ra bay trước mặt cậu như bông vải, thật thú vị.

Rất nhanh đã đến đích, là rừng câu sồi xanh ba mua, như vậy hàng năm họ đều có thể dùng cây Noel do mình tự trồng.

Ba cho cậu chọn cây cậu thích, sau đó bắt đầu đào đất. Thật ra hai ba con đều không muốn đốn cây, bèn nhờ công nhân lâm nghiệp giúp đỡ, chuyển cây đến đất trồng chờ năm sau mới trồng lại.

Bận bịu trong chốc lát, vì vận động mà gương mặt cậu nhóc đỏ bừng như quả táo. Sauk hi chuyển cây vào chậu còn phải cắt tỉa nhánh cây. Cậu nhóc đứng trên giá cao cao, học theo dáng vẻ của ba cắt nhánh cho cây. Trong mắt cậu, ba làm chuyện gì cũng chuyên tâm nghiêm túc.

“Daddy, ba có lo lắng cho người kia không?” Cậu đứng bên chân ba, vung vẩy cái cưa nhỏ.

“Ai cơ?”

“Ái.” Cậu nghịch ngợm học theo cách ba gọi mẹ.

Ba buồn cười hỏi: “Lo lắng gì cơ?”

Cậu hơi nóng, nới khăn quàng cổ: “Mẹ nói không cần ba giúp đỡ, muốn một mình chuẩn bị bữa tiệc Giáng sinh. Chuyện này không đáng lo sao?”

“Con nói việc này à.”

“Vâng, lỡ như rất khó ăn thì sao ạ?” Cậu lè lưỡi, nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Không phải có cô Marie giúp mẹ sao?”

“Cô Marie có thể thay đổi thế cục không?”

Ba thoáng cười, kéo cậu đến bên cạnh, cởi khăn quàng cổ cho cậu, hỏi: “Nếu như khó ăn thì sao hả?”

Cậu nhóc mặt đỏ bừng, thở ra hơi ấm, hỏi: “Nếu như con xấu xí, ba mẹ sẽ không cần con ư?”

“Dĩ nhiên không rồi.”

“Vậy con dĩ nhiên sẽ vui vẻ ăn.”

Dưới sự giúp đỡ của công nhân lâm nghiệp, họ nhanh chóng mang cây về lâu đài. Trên đường ba gọi cậu: “Cá heo nhỏ, nhanh lên nào.”

Ba mẹ đều thích đặt cho con mình biệt danh loài vậy, ví dụ như monkey, kitty, bunny…

Cậu thở hổn hển chạy đến, níu lấy ống quần ba, đi lạch bạch: “Daddy, ba dùng con gì hình dung mommy vậy?”

Ba hơi chần chừ, cười vô cùng khẽ: “Ốc sên.”

“Bởi vì ốc sên phản ứng chậm sao?”

“…” Ba nhoẻn môi: “Có một phần thôi, nhưng chủ yếu là cái khác.”

“Là gì ạ?”

Ba cúi đầu, nhìn cái đầu nhỏ của cậu bên chân, nhìn đôi mắt rất giống mẹ cậu kia:

“Kể cho con nghe một câu chuyện, ngày xưa có một con ốc sên nhỏ, trên người nó mang cái vỏ rất nặng, nó luôn bò rất chậm rất chậm. Có một ngày, một con sâu róm bò qua, nhìn thấy ốc sên liền hỏi: Sao cậu lại mang cái vỏ nặng thế, cậu nhìn tôi xem, không có vỏ, bò rất nhanh đây. Ốc sên nói: Bởi vì cậu sẽ mọc cánh, có bầu trời bảo vệ cậu. Con sâu róm liền bò đi.” Giọng ba trầm ấm tinh khiết như tiếng gió trong trẻo của miền tuyết trắng, mang lại khung cảnh bình an: “Lại một ngày nọ, có con giun bò qua, hỏi: Sao cậu mang vỏ nặng như vậy, cậu nhìn mình thoải mái biết bao. Ốc sên nói: Bởi vì cậu sẽ chui vào đất, có đất mẹ bảo vệ cậu. Sau đó nữa, có con cá nhỏ cũng hỏi: Sao cậu lại mang vỏ, cậu xem mình bơi nhanh lắm đây. Ốc sên nói: Cậu biết bơi, có đại dương bảo vệ cậu. Ốc sên nói tiếp: Mà tôi chỉ có bản thân bảo vệ mình thôi.”

Cậu nghe đến say mê, vỗ bàn tay nhỏ bé khen ngợi: “Ốc sên thật tài ba.”

“Đúng. Mẹ của con là cô gái dũng cảm nhất, kiên cường nhất mà ba từng gặp.” Ánh tuyết chiếu vào đôi mắt sâu thẳm của ba, thấp thoáng vẻ dịu dàng: “Cá heo nhỏ yêu dấu, con có đôi mắt tinh khiết hệ như mẹ con vậy.”

Vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi bánh mì nướng bơ thơm phức, làm việc lâu như vậy bụng của cậu đã sớm kêu ùng ục. Nhưng mẹ không cho cậu ăn nhiều quá, nói phải để bụng cho buổi tối.

Ăn xong bữa trưa sớm, mẹ bắt đầu chuẩn bị bữa tối, Tiểu Tiểu Tố và ba đi trang trí cây Noel, chuẩn bị quà. Họ treo rất nhiều đèn màu và bóng màu lên cây, dưới tàng cây chất đầy quà. Quà cậu tặng ba mẹ và cả cô Marie cũng ở trong đó.

Một con gấu bông màu nâu rất lớn ngồi dưới tàng cây. Đó là con gấu lớn nhất cậu từng thấy, cậu vẫn chưa đứng đến bắp đùi con gấu. Lần đầu tiên thấy nó, cậu nhìn đến thảng thốt, đôi mắt đen láy nhìn nó chằm chằm, chẳng hề chớp mắt lấy một cái. Một hồi lâu, cậu đi đến dè dặt gãi gãi chân nó, mềm mại và xù lông.

Cậu nghĩ, nằm lên bụng gấu ngủ chắc chắn rất thoải mái.

Ba vừa đặt gấu ngồi bên cạnh cây, cậu liền lập tức nhào vào lòng gấu, đúng là rất thoải mái. Cậu cọ tới cọ lui, đầu gấu gục xuống hoàn toàn che khuất cậu, cậu lại vội vàng chui ra. Vừa nhìn lại, đã không thấy ba đâu rồi.

Cậu nhìn xung quanh, đi đến phòng bếp, nơi đó có mùi bánh táo thơm thoang thoảng. Mẹ đang rửa thịt bò, ba đứng bên cạnh mẹ, xắn tay áo, đang cầm bát thủy tinh và thìa trong tay pha chế nước tương. Cậu bé đứng bên cửa, ôm chú cá heo của cậu nghiêng đầu yên lặng nhìn, trong đôi mắt đen láy lấp lánh phản chiếu tia sáng ấm áp nhất, chân thành nhất. Dù khi đó cậu còn nhỏ, bằng một cách khó hiểu, cậu vẫn cảm thấy hình ảnh xinh đẹp ấy ấm áp đến tận đáy lòng.

Bữa tối tiếp theo cậu cho rất nhiều món ngon vào bụng, cậu nghiêm túc đếm điểm lấm tấm và tổ hợp hàng trên khóm dứa, không chú ý nghe cuộc đối thoại của ba và mẹ. Chỉ nhớ mang máng rằng ba và mẹ luôn luôn nói về sao hỏa, vi sinh vật, kết cấu phân tử vật chất…Giọng điệu chậm rãi, nhẹ nhàng, nhàn hạ và thảnh thơi như một khúc ca dao xa xăm. Khi đó, lò sưởi ấm áp, sáng sủa sạch sẽ, rau quả tỏa hương, ban đêm yên tĩnh.

Buổi tối trước khi đi ngủ, ba và mẹ chen chúc trên chiếc giường nhỏ của cậu, cùng nhau kể chuyện Sherlock Holmes Đến lúc cậu sắp ngủ, theo thói quen ba mẹ tặng cậu nụ hôn chúc ngủ ngon. Lúc này mẹ bỗng nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Tuyết rơi rồi.”

Ba ôm cậu khỏi giường, đặt lên cửa sổ. Mẹ cũng ngồi trên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra. Cậu ở trong lòng ba và mẹ, nín thở ngước nhìn. Bầu trời đêm xanh thẳm, từng bông tuyết li ti chậm rãi bay lượn, trong veo và tinh khiết. Bông tuyết nhanh chóng trở nên dày đặc hơn, càng lúc càng lớn, lấp lánh rơi xuống giữa bầu trời đêm, cậu nhìn đến mức hơi thở cũng bắt đầu dồn dập.

Cậu kêu lên: “Đây là lễ Giáng sinh tuyết đầu mùa lần đầu tiên của con.”

Mẹ nói: “Tuyết đầu mùa vào Giáng sinh, năm sau sẽ là một năm hạnh phúc.”

Đúng vậy đấy, lễ Giáng sinh nên có tuyết rơi!

Ba nói: “Sau này năm nào cũng hạnh phúc.”

Cậu nghe, ngẩng đầu nhìn, thấy mẹ tựa vào lòng ba, đầu gối lên vai ba, chăm chú nhìn ba, ba cũng chăm chú nhìn mẹ. Đôi khi yêu không cần phải nói thành lời, cứ lẳng lặng cảm nhận, như thể hít thở vậy. Cậu còn nhớ, cảm giác khi đó gọi là yêu.

Tuyết trắng ngoài cửa sổ, ba người một nhà tựa bên cửa sổ, đẹp đến mức từ đó khắc sâu vào trong ký ức. Cậu còn nhớ, một năm lại một năm, vô số những nụ hôn chào buổi sáng, nắm tay tản bộ, nụ hôn tạm biệt, ăn ý nhìn nhau, hôn chúc ngủ ngon, từng chút từng chút, lắng đọng qua ngày, trở thành tình yêu không ngừng khắc sâu.

Cậu may mắn biết bao khi được sinh ra trong gia đình hạnh phúc mỹ mãn như thế.

Cậu nghe ba từng nói với mẹ: Từng ngày từng ngày, em càng lúc càng xinh đẹp, chờ em già rồi, em sẽ là người phụ nữ xinh đẹp nhất trên thế gian.

Cậu không hiểu hỏi ba: “Điều này có thật không? Nhưng mẹ trông không thay đổi mà!”

Ba trả lời: “Đến một ngày gặp được tình yêu đích thực con sẽ hiểu. Chỉ có điều, tình yêu đích thực không thể miễn cưỡng, có một số người, cả đời cũng sẽ không gặp được, có một số người gặp được nhưng bỏ lỡ; và có cả một số người sẽ luôn luôn quý trọng, luôn luôn yêu thương.”

Khi đó đúng là cậu không hiểu, nhưng khi thời gian trôi qua với đơn vị tính bằng mười năm, cậu bỗng phát giác họ vẫn luôn thay đổi, càng lúc càng đáng yêu, càng lúc càng hiểu tình yêu, càng lúc càng có tình yêu.

Chân tình cả đời khó gặp này dần dần lắng đọng, nhưng vẫn tràn trề sức sống. Nó ở bên bệ cửa sổ rét căm, ở trong tách café tinh khiết, ở trong cửa kính long lánh, ở trên phím đàn đen trắng, ở trong dây đàn màu vàng, ở trong giá sách dày cộm, ở trong hành lang cổ kính, ở trong núi rừng sớm mai…Ấm áp, lặng lẽ lớn lên.

Gió thổi trên nền tuyết, có tình yêu thâm sâu tĩnh lặng đang truyền lại, đang chảy xuôi. Tình yêu này mang theo sức sống mãnh liệt sinh sôi không ngừng.

* * *

Tháng Sáu, nếu nhìn từ trên xuống, đảo Ireland như một viên phỉ thúy xanh biếc trôi bồng bềnh trên Đại Tây Dương. Tại hòn đảo tự do ở vùng đất châu Âu này, chúng ta đi đến đâu cũng thấy cây xanh râm mát, sông chảy dọc ngang. Ngôn Tố và Chân Ái ở trên một đồng cỏ bên cạnh hồ Corrib. Rừng rậm tốt tươi, đồng nội xanh mướt.

Lúc nghỉ hè họ thường có thể dẫn theo bé cưng Ngôn đi chơi cả ngày trong rừng cây, đồng hoang, đồi núi, ruộng mạch, dạy con trai biết rất nhiều thứ như hoa cỏ, côn trùng, động thực vật…trong thiên nhiên. Bé cưng Ngôn học rất giỏi, cũng vừa nhìn là nhớ như Ngôn Tố. Cuộc đối thoại của hai ba con cũng thường khiến Chân Ái không phản bác được.

Có lần hai người dẫn con trai lên núi, con trai nho nhỏ ngồi xổm dưới đất, cầm cái xẻng xúc đất, quan sát côn trùng nhỏ dưới lớp lá. Ngôn Tố bỏ tay vào túi đứng bên cạnh cậu, đang cau mày chăm chú nhìn tổ ong và một quả thông trên nhánh cây.

“Little dolphin.” Anh gọi con trai cưng: “Con nhìn nơi đó đi.”

Con trai ngồi xổm trên mặt đất ngẩng đầu lên, cứ thế há mồm ra nhìn, mừng rỡ: “Quả thông, ong mật!” Đôi mắt đen như mực của cậu sáng lấp lánh như hồ nước Ireland, “Daddy, con luôn cảm thấy thế giới quá thần kỳ.”

“Tại sao?” Khóe môi Ngôn Tố mỉm cười, cúi đầu nhìn cậu nhóc nhỏ bên chân.

“Tại sao cây lại ra quả thành hàng theo số? Tại sao ong mật có thể xây nhà nó thành hình lục giác vừa kiên cố nhất vừa tiết kiệm nguyên liệu? Bởi vì chúng là nhà toán học và kiến trúc sư sao?”

“Con cảm thấy thế à?.”

“Đúng ạ.” Cậu đáng yêu nói, bàn tay nhỏ bé vò mái tóc xoăn của mình.

“Ba cũng nghĩ như vậy.”

Bé cưng Ngôn vừa mới định cúi đầu lại thấy khó hiểu: “Tại sao lúc con ngẩng đầu sẽ mở miệng ra vậy ba?”

“Con cảm thấy thế nào?”

“Bởi vì miệng của con đang suy nghĩ, ôi, bầu trời đẹp quá.” Con trai nói: “Daddy cảm thấy thế nào?”

“Ba cảm thấy cơ trên cổ con co lại. Có điều ba thấy ý nghĩ của con đáng yêu hơn.”

Bé cưng Ngôn vui vẻ cúi đầu, tiếp tục đào lá rơi. Chỉ chốc lát sau, cậu nhìn thấy một con bọ giáp xác, vừa ngồi cạnh nó vừa nói: “Daddy, chúng ta chơi trò chơi được không?”

“Ừ…” Ngôn Tố từ từ dạo bước, đề nghị: “Nghịch biện nhé?”

“Được thôi. Daddy, con nói trước.” Bé cưng Ngôn ngồi xổm trên đất đuổi theo bọ giáp xác: “Pinocchio nói mũi của tôi sẽ lập tức biến dài ra.”

Ngôn Tố tiếp lời: “Người thợ mộc làm ghế nói, chiếc ghế không phải do người nói thật tạo ra.”

Kết quả một lớn một nhỏ tiếp tục nghịch biện trong nửa giờ tiếp theo.

Ngôn Tố thong thả đi trong rừng cây, bé cưng Ngôn thỉnh thoảng đào lá, thỉnh thoảng thấy ba đi xa lại vội vàng lạch bạch chạy theo. Cậu ngẩng đầu nói chuyện với Ngôn Tố, đôi khi đưa tay nắm lấy quần của anh, đôi khi lại ngồi xổm xuống đất xem côn trùng.

Chân Ái đi theo phía sau, khóe môi thoáng nhoẻn nụ cười hạnh phúc. Ánh nắng chiếu xuyên qua cây cối cao thấp, từng tia sáng rắc lên rừng cây. Ba người họ trước sau băng qua ánh sương, không khí trong lành, xanh biếc ngợp mắt. Thi thoảng có tiếng chim hót vang, tiếng động vật nhỏ xào xạc chạy qua, còn có tiếng bước chân họ giẫm trên lá rơi và nhánh cây gãy, dậy lên âm thanh giòn giã.

Không khí ngập tràn vị ngọt thanh đạm. Cô cúi đầu khẽ cười, chợt nghe thấy tiếng con trai trong trẻo: “Mommy, mẹ cũng chơi chung với ba và con nhé?”

Chân Ái ngẩng đầu, đi lên vài bước, Ngôn Tố nghiêng người, đôi mắt an tĩnh nhìn cô; bé cưng Ngôn xách thùng và xẻng nhỏ, đứng bên cạnh ba.

“Hình như mẹ lại ngẩn ngơ rồi.” Ngôn Tố cúi đầu nói với cậu nhóc bên chân.

Cậu nhóc ngẩng đầu lên: “Tại sao mommy đi bộ cũng có thể ngẩn ngơ vậy?”

Chân Ái: “…”

Cô tiến lên vài bước, tham gia vào trò chơi của họ: “Hôm nay mẹ muốn nấu bữa tối cho tất cả những người không thể tự nấu ăn trong nhà.”

Ngôn Tố khẽ mỉm cười, nắm tay cô tiếp tục chậm rãi đi về phía trước. Bé cưng Ngôn, Ngôn Tố và Chân Ái chơi được một lát chợt phát hiện ra một chú nai con chạy qua đằng trước, cậu liền đuổi theo.

Chân Ái thấy con trai chạy xa, nhẹ nhàng lườm Ngôn Tố: “Anh đấy, hằng ngày chỉ biết chơi trò này với con trai thôi sao?”

“Đây là kiến thức cơ bản nhất.”

“Vâng, vâng, vâng.” Chân Ái nói: “Viện khoa học Hoàng gia Thụy Điển sẽ trao giải Nobel logic cho anh.”

Ngôn Tố khá nghiêm túc sửa chữa: “Nobel không có giải logic.” Nói xong thấy cô cúi đầu lén lút cười, anh từ từ hiểu ra, nhướng mày, “Ồ…em đang chế giễu anh.”

Cô chỉ cười không nói. Cô được anh nắm tay, không cần phải lo lắng con đường phía trước, bèn tự do ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời, cao như vậy, xanh như vậy, thuần khiết đến mức khiến lòng cô yên ả và an bình. Cuộc sống ấy đẹp như cổ tích từ ngàn xưa vọng lại.

Tháng Bảy, Ngôn Tố và Chân Ái dẫn con trai cưng đi du lịch bằng tàu hỏa ngắm cảnh. Họ ngồi một toa bốn phía toàn là cửa kính để ngắm cảnh núi rừng, vách biển vùng Tây Nam Bộ. Chân Ái nói, anh trai từng nói với cô, gia tộc Lancelot di dân sớm nhất định cư ở vùng Tây Nam Bộ Ireland. Cô muốn đi tìm dấu hiệu gia tộc Lancelot.

Suốt quãng đường này, họ có thể thưởng thức cảnh đồng ruộng, khe suối đẹp khôn tả của Ireland. Trước khi lên xe, họ đi dạo chợ bán thú nuôi lân cận một vòng. Chợ đông người, Ngôn Tố không cho con trai đi một mình, ôm cậu vào lòng. Bé cưng Ngông tò mò với tất cả mọi thứ, ngồi trên cánh tay ba nhìn xung quanh, thân thể bé nhỏ xoay tới xoay lui. Lúc đi qua một thủy cung lộ thiên, Chân Ái dừng bước, kề sát tấm kính nhìn cá biển đủ màu bơi tới bơi lui bên trong.

“Ôi, cá nơi này đẹp quá.”

“Hừ, còn xấu hơn cả Albert.” Đây là câu trả lời của Ngôn Tố.

Trong lòng Chân Ái thoáng mất mát. Mấy năm anh đi tìm cô, từng đưa chú cá nhỏ Albert cho người nhà chăm sóc, nhưng cuối cùng nó chết vì không được chăm sóc chu đáo.

Cô quay đầu lại: “S.A., chúng ta lại nuôi một con đi. Anh xem kìa, nó giống Albert đấy.”

“Không giống.” Anh không buồn xem, nói: “Trên đời này chỉ có một con cá Albert thôi.”

“Nếu anh nhớ nó thì sao?”

“Anh nhớ được dáng vẻ của nó, luôn nhớ.” Anh gõ gõ đầu: “Ở đây.”

Chân Ái không nói lời nào, nhẹ nhàng siết cánh tay anh, hôn lên mặt con trai, tiếp tục đi về phía trước. Đi vài bước lại gặp con vẹt năm màu sặc sỡ. Chân Ái nhìn thấy màu sắc, ánh mắt lại bị thu hút.

Ngôn Tố vừa nhìn đã biết tâm tư của cô: “Không cần vẹt, chúng ta đã có Isaac rồi.”

“Nhưng mà chúng ta có thể cho Isaac một người bạn.”

Ngôn Tố sửng sốt, hơi phiền muộn: “À. Lại quên mất vấn đề theo quan hệ giữa người…giữa vẹt với nhau.” Anh lấy di động ra, gọi cho cô Marie, “Bảo Isaac nghe điện thoại.”

Họ thông qua video call, cho Isaac chọn một con vẹt màu xanh. Chân Ái rất vui: “Sau này chúng sẽ sinh rất nhiều vẹt con đáng yêu đấy.”

Ngôn Tố nghĩ ngợi, hài lòng nói: “Chúng ta cũng vậy.”

Bé cưng Ngôn đang nằm nhoài trên vai Ngôn Tố ngắm cảnh, nghe thấy liền ngẩng đầu lên: “Con chính là bảo bối mà.”

“Đúng.” Ngôn Tố khẽ cười, cúi đầu hôn lên trán con trai: “Là bảo bối.”

Cả nhà Ngôn Tố ngồi ở toa tàu số bảy chính giữa. Lúc lên xe, trong xe có bảy tám nghệ sĩ cầm các loại nhạc cụ khác nhau đang sắp xếp ba lô và hộp nhạc cụ. Ngôn Tố ôm con trai đi ngang qua hành lang, con trai tò mò nhìn dáo dác xung quanh. Một nghệ sĩ violon nhìn thấy cậu nhóc nằm nhoài trên vai ba, hôn lên: “Ôi, đứa bé đẹp quá.”

Bé cưng Ngôn trợn to đôi mắt đen láy, bối rối nhìn cô ta hồi lâu, hơi xấu hổ vội vàng nghiêng đầu vùi vào cổ Ngôn Tố. Phía sau Chân Ái khẽ gật đầu: “Cảm ơn.”

Nghệ sĩ violon cười cười, nhìn gia đình ba người thầm khen ngợi mỗi người đều đẹp như bước ra từ trong tranh. Trong toa, hành khách rất thưa thớt, ngoại trừ nhóm nghệ sĩ và ba người nhà Ngôn Tố thì không có ai khác nữa. Đoàn tàu chạy đến bến sau, phong cảnh xung quanh đẹp như cảnh thần tiên. Bao quanh toa tàu là tấm kính trong suốt, trên vùng đồng nội trăm hoa đua nở, nước hồ và khe suối lung linh lấp lánh. Bầu trời xanh thẳm, ánh nắng không gay gắt, soi màu vàng nhạt xuống đỉnh đầu, ấm áp dễ chịu.

“Đẹp quá. Như bay trên đồng nội vậy.” Chân Ái ngẩng đầu ngắm nhìn, trời xanh cao vời vợi khiến tinh thần thư thái, cô nói: “Buổi tối sẽ đẹp như thế nào nhỉ, bầu trời ắt hẳn đầy sao, như ở giữa vũ trụ.”

Ngôn Tố nghe thấy, ngước mắt nhìn cô. Đôi mắt màu nâu nhạt của anh phản chiếu ánh nắng màu rượu sâm-panh, trong veo và sáng ngời. Chân Ái thấy ánh mắt anh, bỗng ý thức được điều gì đó, mặt ửng đỏ, nhẹ nhàng quay đi.

Nam nghệ sĩ saxophone ngồi bên cạnh nghe thấy, nhiệt tình kề đến nói: “Đúng vậy, mùa này có thể thấy chòm sao Thiên Nga đẹp đến mức khiến người ta xuýt xoa đấy!”

“Chòm sao Thiên Nga?” Chân Ái hỏi: “Chòm sao Bắc Thập Tự ư?”

“Đúng vậy, còn nhiều lắm.” Nghệ sĩ saxophone đưa hình ảnh chòm sao trên iPad cho Chân Ái xem: “Tinh hệ sáng rực có phải đẹp lắm không?”

“Đúng vậy.” Chân Ái xuýt xoa.

Ngôn Tố bên cạnh nhìn sang, nói: “Thứ anh thích chỉ là hình ảnh đã qua xử lý, độ sáng của tinh hệ đa số đều không đủ chủ yếu chỉ có đen, trắng, xám, nên những bức ảnh kia đều đã qua xử lý hậu kỳ.”

“…” Vẻ mặt nghệ sĩ saxophone như vỡ mộng: “Thật à?”

Ngôn Tố ra vẻ làm chuyện tốt không để lại tên. Chân Ái thì ngượng ngùng gật đầu: “…Ừ, thật đấy.” Trong lòng lặng lẽ nghĩ mình cũng từng bị anh làm vỡ mộng.

Nghệ sĩ violon ngồi sau lưng Chân Ái chậm rãi cười: “Anh ta chỉ thích thứ rực rỡ bên ngoài, nhưng không thấy được sự đơn điệu và u tối trong nội tâm nó.”

Chân Ái chưa kịp quay đầu thì nữ nghệ sĩ kèn clarinet ngồi cùng hàng với nghệ sĩ saxophone cũng khẽ nhoẻn môi: “Không nhìn ra sự xấu xí trong ngoại hình chính là biểu hiện của nội tâm xinh đẹp.”

Mặt nghệ sĩ saxophone lướt qua vẻ khó xử, nhóm nghệ sĩ đàn piano và cello lập tức chuyển đề tài. Chân Ái không hiểu rõ. Thật ra nghệ sĩ violon không hề xấu xí, chỉ là dáng vẻ không nổi bật thôi. Nhưng nghệ sĩ clarinet rất đẹp, cộng thêm trang điểm khéo léo, trông khá bắt mắt.

Buổi trưa sau khi ăn xong, mọi người lần lượt trở về toa. Ngôn Tố mua kem, bé cưng Ngôn ngồi trên ghế, ăn ba viên kem trong ly. Miệng con trai quá bé, không nhanh bằng tốc độ tan của kem. Chân Ái giúp cậu nhóc bỏ kem vào trong bát, đưa thìa cho cậu.

Đúng lúc tàu đến bến, một vị khách mới lên toa. Là một người đàn ông anh tuấn, ngồi chếch phía trước với Chân Ái. Sau khi lên tàu, anh ta nhìn phong cảnh trong chốc lát rồi cầm báo lên đọc.

Ngôn Tố đứng dậy đi đến phòng vệ sinh, bé cưng Ngôn vùi đầu ăn kem lập tức ngẩng đầu đưa mắt nhìn. Chờ Ngôn Tố đi, ánh mắt cậu lại bị nơi khác thu hút. Chân Ái thấy con trai ngẩng đầu lên, mắt đen lay láy, cũng nhìn theo tầm mắt cậu nhóc. Hóa ra bé cưng Ngôn đang nhìn tờ báo trong tay người đàn ông.

Người đàn ông kia như cảm nhận được, ngẩng đầu khỏi tờ báo, mỉm cười với cậu nhóc đáng yêu: “Cháu đang nhìn gì thế?”

Đầu ngón tay nho nhỏ của bé cưng Ngôn chỉ chỉ, đôi mắt long lanh như nước không chớp, non nớt nói: “Hình này bị cháu phá giải rồi.”

Người đàn ông lật sang xem, là một tấm hình quảng cáo công nhân giếng khoan dầu.

“Gì cơ?” Người đàn ông không rõ chuyện gì xảy ra.

Bé cưng Ngôn đã cúi đầu xuống, chăm chú ăn kem, nói nhỏ: “Từ cách ăn mặc của công nhân và thời tiết hiện tại của nước A có thể suy đoán địa điểm mỏ dầu nằm giữa cảng Tô Tử và Ước Thành ở phía Bắc nước họ. Từ dụng cụ trong tay công nhân có thể đoán được loại mỏ dầu, từ khoảng cách giếng dầu phía sau anh ta có thể đoán được sản lượng mỏ dầu.”

Chân Ái khẽ mỉm cười, vuốt vuốt mái tóc xoăn của bé cưng Ngôn. Người đàn ông kia mở rộng tầm mắt, người nước A làm sao nghĩ đến một tấm ảnh quảng cáo lại làm bại lộ bí mật quốc gia nhỉ?

Anh ta thán phục: “Cậu bé, cháu quá cừ khôi.”

Nhưng cậu nhóc không hề cảm kích, dẩu môi lẩm bẩm: “Đơn giản lắm mà.”

Nghệ sĩ saxophone bên cạnh kinh ngạc: “Cậu bé, tại sao cháu có được bản lĩnh này thế?”

“Daddy dạy cháu ạ.” Bé cưng Ngôn ngẩng đầu lên, kiêu ngạo lại hạnh phúc: “Daddy cháu là người lợi hại nhất trên thế giới.”

Nói xong, tròng mắt đen xoay chuyển, quay người đến gần hôn Chân Ái: “Mommy cũng tuyệt nhất.”

Sau khi Ngôn Tố trở về từ nhà vệ sinh, nghệ sĩ kèn clarinet cũng trở về. Trên hành lang cô ta đúng lúc chạm mặt với người đàn ông anh tuấn vừa mới lên tàu chuẩn bị đi ăn trưa. Nghệ sĩ kèn clarinet xinh đẹp đi ngang qua cười với anh ta, coi như chào hỏi.

Cô ta vừa về vị trí, đã nghe thấy nghệ sĩ violon cười khẩy châm chọc: “Lẳng lơ.”

Nghệ sĩ kèn clarinet nhướng mày: “Cô nói gì?”

Nghệ sĩ violon không nhìn cô ta mà nhìn nghệ sĩ saxophone: “Bạn gái của anh vừa ve vãn một người đàn ông điển trai đấy!”

Nghệ sĩ saxophone cau mày, nghệ sĩ clarinet vô tội dẩu môi: “Đâu có, chỉ chào hỏi thôi mà, em không hề cảm thấy anh ta điển trai.”

Ngôn Tố vẫn nhìn gương mặt Chân Ái trông ra ngoài cửa sổ, nghe thấy lời này thì quay đầu lại: “Thực ra cô ấy đã nói dối. Cô ấy cho rằng người đàn ông vừa đi qua rất quyến rũ.”

Ba người đang tranh cãi khó hiểu nhìn sang.

“Lúc cô ấy đụng mặt với người đàn ông kia, đặc biệt kéo mái tóc dài sang một bên để lộ phần cổ bên mặt gần người đàn ông kia. Cử chỉ này mang ám hiệu gợi tình rõ nét. Lúc đi ngang qua anh ta hành lang rất hẹp. Phái nữ bình thường sẽ đưa lưng về phía người đàn ông mà đi qua, đây là bản năng bảo vệ mình trên phương diện giới tính. Nhưng lúc cô ấy nghiêng người lại đối mặt chính diện với người đàn ông, bộ ngực sượt qua cánh tay của đối phương.”

Anh điềm nhiên liệt kê ra một đống chứng cứ, mọi người trong toa đều há hốc.

“S.A.!” Chân Ái lừ mắt nhìn anh.

Ngôn Tố lẳng lặng nâng cốc nước lên: “Xem như tôi chưa nói gì.”

Nhưng nghệ sĩ saxophone tức giận rời khỏi chỗ, ra ngồi chung với nghệ sĩ piano. Vẻ mặt nghệ sĩ clarinet vừa lúng túng vừa khó coi, vội vàng đuổi theo năn nỉ.

Bé cưng Ngôn ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh, lông mày mảnh mai cau lại. Mấy người lớn đều làm sao vậy nhỉ?

Đến buổi chiều, đoàn tàu rời khỏi ruộng đồng, rực rỡ xanh vàng đan xen, tiến vào khu rừng rậm rạp, nước chảy róc rách, ánh nắng long lanh. Rừng rậm che đi hơn phân nửa ánh nắng ban trưa, từng tia sáng giữa cây xanh chiếu xuyên qua cửa kính. Đoàn tàu như băng qua đường hầm ánh sáng xanh. Trong toa tàu vô cùng an tĩnh, chỉ có thể nghe tiếng chim hót trong khu rừng.

Bé cưng Ngôn kề vào cửa kính sát sàn, đôi mắt sáng lấp lánh tò mò lại chú tâm, luôn luôn bắt chước chim chóc: “Líu lo…ríu rít…”

Người trong toa đều yên lặng thưởng thức cảnh đẹp xung quanh, tận lòng tán thưởng và kính nể.

Vào một khoảnh khắc nào đó, trong toa tàu vang lên tiếng đàn cello trầm ấm thong thả. Nghệ sĩ cello tóc dài say mê cảnh tượng khu rừng, không dằn được bày tỏ nỗi lòng rung động và an bình qua âm nhạc. Ngay sau đó, kèn clarinet, saxophone, đàn violin và nhạc trưởng đều tham gia. Ban nhạc hành động theo nỗi lòng, nhắm mắt lại, say mê trình diễn một bản giao hưởng rừng rậm. Âm nhạc du dương như ánh nắng, sưởi ấm trái tim mỗi người; lại như nước suối, mát lạnh xoa dịu tâm tư mỗi người.

Lúc trà chiều, bé cưng Ngôn lại ăn một suất kem ly. Tuy Chân Ái chỉ cho cậu ăn một viên nhưng cậu vẫn vô cùng vui vẻ, ăn thêm một miếng bánh chanh. Chân Ái cắt bánh chanh cho con, véo khuôn mặt mũm mĩm, khẽ nói: “Ăn nhiều đồ ngọt như vậy cẩn thận sâu sẽ đục hết hàm răng con đấy.”

“Tính thích ăn đồ ngọt của nó giống hệt em.” Ngôn Tố nói.

Chân Ái dẩu môi không hề để ý đến anh. Một lát sau, nhân viên phục vụ đến lấy đĩa thức ăn đi. Quãng đường sau đó cứ yên ả trôi qua. Nửa giờ sau, đoàn tàu lại chạy qua đồng nội lần nữa. Chân Ái nhìn vùng đồng nội rực rỡ khoảnh vàng, khoảnh xanh lục, khoảnh xanh lam, còn có khoảnh màu đỏ, hoàn toàn bị thu hút.

Được một lúc, Chân Ái quay đầu lại, thấy Ngôn Tố chau mày, ánh mắt nhìn vào ban nhạc kia. Thành viên trong ban nhạc tụ tập với nhau chơi bài. Chân Ái cho rằng Ngôn Tố đang xem bài, nhưng anh nói: “Nghệ sĩ kèn clarinet đi vệ sinh rồi.”

“Cho nên?”

“Đã bốn mươi phút.”

Chân Ái sửng sốt, người trong ban nhạc đều đang chơi bài, có lẽ vì vậy thời gian trôi qua rất nhanh, không ai chú ý đến nghệ sĩ kèn clarinet, ngay cả nghệ sĩ saxophone cũng tập trung vào ván bài. Chân Ái đứng dậy đi đến cuối toa tàu. Một phòng vệ sinh trống không, một phòng thì bị khóa, bên trong có người. Cô gõ cửa vài cái, chốc lát sau trong lòng liền có dự cảm xấu.

Bên trong không ai lên tiếng, cửa cũng không mở ra.

Một nhóm người vây quanh phòng vệ sinh, nhìn nhân viên phục vụ mở cửa. Bên trong, nghệ sĩ kèn clarinet ngã trên bồn cầu, yên lặng bất động. Nghệ sĩ saxophone lập tức muốn xông vào lại bị Ngôn Tố ngăn cản. Anh xem thử mạch đập của cô ta, lại nhìn mặt cô ta, nói: “Chết rồi, trúng độc.”

Mọi người kinh hãi, nghệ sĩ saxophone đau khổ khóc lớn. Nghệ sĩ piano khó hiểu: “Là tự sát sao? Bởi vì vừa rồi cãi nhau với nghệ sĩ saxophone, anh ta không để ý đến cô ấy à??”

Nghệ sĩ cello: “Không đến nỗi đâu.”

Nghệ sĩ piano chỉ phòng vệ sinh: “Nơi này chỉ có một mình cô ấy, ngoại trừ nhân viên phục vụ có chìa khóa, không ai có thể đi vào cả.”

Nhân viên phục vụ giật mình: “Chuyện này không liên quan gì đến tôi, tôi vẫn luôn thu dọn đĩa, vả lại tôi đâu quen biết cô ấy.”

“Vậy chính là tự sát rồi.” Nghệ sĩ piano nói.

Nhân viên an ninh trên tàu nhanh chóng chạy đến. Nhân viên an ninh điều tra hiện trường, lại nghe mọi người nói, biết rằng sau khi nghệ sĩ clarinet đi đến phòng vệ sinh, chỉ có nghệ sĩ saxophone đi về hướng đó. Nhân viên an ninh chỉ vào nghệ sĩ saxophone nói: “Nếu cô ta không tự sát thì chỉ có anh đi qua nói chuyện với cô ta, hạ độc cô ta. Sau khi cô ta đóng cửa buồng vệ sinh thì chất độc bộc phát mà chết.”

Nghệ sĩ saxophone sững sờ: “Tại sao tôi phải giết cô ấy?”

“Bởi vì anh và cô ta từng tranh cãi.”

“Không phải.”

Ngôn Tố ngồi xổm dưới đất kiểm tra, hờ hững cất lời: “Xin hỏi, sau khi nghệ sĩ clarinet bị trúng độc, sao phải nhốt mình vào buồng vệ sinh lần nữa?”

Nhân viên an ninh nhất thời á khẩu.

Ngôn Tố dùng khăn tay lau đi son môi trên mặt đất: “Trên đây có bột phấn Kali xyanua* kịch độc. Lúc nạn nhân trang điểm lại, bị trúng độc do son môi.”

* Kali xyanua là tên gọi của một loại hợp chất hóa học không màu. Nó có mùi như mùi quả hạnh nhân, nhìn giống đường và tan nhiều trong nước, là chất kịch độc, gây chết người với hàm lượng thấp.

“Hóa ra là hạ độc như vậy.” Nhân viên an ninh vỗ đầu, lại thở dài: “Vậy thì khó điều tra rồi. Có thể là có người bôi thuốc trước khi cô ta lên tàu, có lẽ hung thủ không ở trên tàu.”

“Ở đây.” Ngôn Tố đứng dậy nhìn lướt qua mọi người trong ban nhạc: “Sau khi nghệ sĩ kèn clarinet ăn trưa xong cũng trang điểm lại, khi đó cô ta không hề xảy ra chuyện. Tôi nghĩ, hung thủ biết rất rõ nghệ sĩ kèn clarinet có thói quen dặm lại lớp trang điểm sau khi ăn uống. Trong khoảng thời gian sau cơm trưa đến giờ trà chiều này, có người đã chạm đến son môi của nạn nhân.”

“Lọ bột kali xyanua nhất định còn ở trong tay hung thủ.” Nhân viên an ninh lập tức ngộ ra: “Không ai trong toa tàu này được rời đi, lấy hết đồ đạc ra lục soát.

Ngôn Tố vừa định nói không cần, nhưng suy nghĩ một lát lại quyết định im lặng. Nhân viên an ninh nam nữ trên tàu nhanh chóng chia làm hai nhóm, lục soát một loạt đồ đạc cũng như thân thể mọi người trong toa. Cả ghế ngồi, lọ hoa, thùng rác thậm chí lục soát cả nhà vệ sinh trong toa, nhưng không hề phát hiện ra.

Nhân viên an ninh khó hiểu: “Tại sao lại thế?”

Ngôn Tố: “Chất độc mang theo bên người không tiện. Mà còn bôi trên son môi của nạn nhân, rất khó che giấu tai mắt người khác.”

“Trên tàu không thể hạ độc, cũng không phải hạ độc trước khi lên tàu. Vậy rốt cuộc là sao?”

Ngôn Tố: “Trước khi lên tàu hạ độc vào một thỏi son khác. Sau khi lên tàu đổi thỏi son này với nạn nhân.”

Thoáng cái tất cả đều mở to mắt: “Thì ra là vậy.”

“Thỏi son đổi kia chắc hẳn là giống hệt thỏi của nạn nhân. Nếu không nạn nhân sẽ phát hiện ngay ra sự khác biệt.” Ngôn Tố nói: “Tìm được thỏi son môi giống của nạn nhân thì chủ nhân thỏi son kia chính là hung thủ.”

Nhưng cảnh sát vẫn cau mày: “Vừa nãy lúc chúng tôi lục soát tất cả đồ đạc để kiểm tra lọ đựng kali xyanua, không hề phát hiện ra son môi. Ngoại trừ nạn nhân, trên tàu có ba người phụ nữ. Nhưng ba người phụ nữ đều không mang mỹ phẩm. Đàn ông thì càng không cần phải nói.”

Ngôn Tố im lặng không nói, đi vài bước, tiện tay cầm lấy đàn violon, từ từ kéo. Chân Ái ôm con trai giải thích với mọi người: “Lúc anh ấy suy nghĩ vấn đề có thói quen như vậy.”

Mọi người không hề cho rằng có thể xoay chuyển được gì. Tuy vụ án giết người trong phòng kín dưới giải thích anh trở nên vô cùng đơn giản, nhưng hiện tại không tìm được son môi, suy luận của anh chắc chắn là điều vớ vẩn.

Nhân viên an ninh nghĩ ngợi, nhìn về phía nghệ sĩ saxophone: “Vậy thì anh, anh vứt son môi dự phòng vào nhà vệ sinh rồi.”

Nghệ sĩ saxophone oan ức: “Vậy sẽ tắc bồn cầu.”

Nhân viên an ninh liền hết lời để nói. Đang lúc tất cả đều cho rằng sắp lâm vào ngõ cụt, tiếng đàn violon đột ngột dừng lại, Ngôn Tố lẳng lặng: “Vừa lúc các người trình diễn giao hưởng, tôi đã cảm thấy âm điệu cây đàn violon này không đúng.”

Anh vặn lỏng dây đàn, cầm khăn tay đưa vào trong thân đàn. Tay anh nhanh chóng dừng lại, dường như hơi tách ra. Đến khi anh rút tay ra, trên khăn tay có một thỏi son rõ ràng giống hệt nạn nhân. Ánh mắt mọi người đồng loạt tập trung vào nghệ sĩ đàn violon, sắc mặt cô ta trắng bệch.

Ngôn Tố: “Chỉ cần kiểm tra thỏi son này thì có thể tìm được dấu vết sinh học của nạn nhân.”

Nghệ sĩ violon suy sụp cúi đầu: “Đúng, là tôi.”

Nghệ sĩ saxophone không thể tin: “Tại sao?”

Nghệ sĩ violon ngước mắt lên, nước mắt nhạt nhòa: “Là tôi biết anh trước, cũng là tôi dẫn cô ta vào ban nhạc. Tôi coi cô ta là bạn thân, nói cho cô ta biết tôi thầm thích anh. Nhưng sau khi cô ta biết thì lập tức theo đuổi anh. Ngày ngày kể chuyện ân ái của hai người với tôi. Tôi không tức giận. Nhưng hôm qua cô ta nói cho tôi biết, cô ta căn bản không thích anh, chỉ vì tôi thích anh nên mới theo đuổi chơi. Cô ta rất đáng hận, tôi không thể tha thứ.”

Nghệ sĩ saxophone ngây ra như phỗng. Người khác cũng chìm vào im lặng.

Đoàn tàu đến bến cuối cùng, nghệ sĩ violon bị cảnh sát giải đi. Nhóm Ngôn Tố xuống xe, nhân viên phục vụ đuổi theo: “Trên xe còn một chiếc vali, anh chị có ai để quên hành lý không ạ?”

Ban nhạc kiểm tra một lượt, cũng kiểm tra đồ của nghệ sĩ saxophone và violon: “Không phải của chúng tôi.”

Ngôn Tố và Chân Ái cũng không thiếu đồ đạc. Quay người vừa bước đi, trong đầu Ngôn Tố liền lóe lên một tia sáng. Người đàn ông anh tuấn lên tàu giữa chừng đã biến mất.

“Anh đến xem thử.” Ngôn Tố vỗ bả vai Chân Ái, lập tức quay lại toa tàu.

Quả nhiên vali để lại ở chỗ ngồi của người đàn ông, không khóa lại, chỉ có hai móc khóa. Ngôn Tố đi qua mở móc khóa, định nhấc lên, đúng lúc thấy Chân Ái đứng ở sân ga bên ngoài, cách tấm thủy tinh lớn, đang lẳng lặng cười với anh dưới ánh mặt trời. Bé cưng Ngôn thì đang ngồi trên vali ngước nhìn ba.

Anh cũng cười lại, quay vali qua hướng khác, cái nắp ngăn lại tầm mắt của Chân Ái. Trong vali đặt một nhạc cụ, nhưng không phải của ban nhạc vừa rồi. Bởi vì đó là một nhạc cụ cổ điển của Trung Quốc, đàn tỳ bà.

Anh quay đàn tỳ bà lại. Phía sau có một dấu vết vừa mới khắc lên, một dấu “+”. Nhiều năm trước anh đã nhận được một cây đàn tỳ bà mini bỏ túi trên bậc thang trường đại học Columbia, phía sau khắc dấu “+” nho nhỏ, là số bảy theo cách tính toán cổ xưa Tuyên cáo anh sẽ là nạn nhân số bảy trong vụ án ảo tưởng tính dục. Nhưng, sau khi sáu nạn nhân trước chết, anh vẫn còn sống. Hôm nay đàn tỳ bà một lần nữa lại xuất hiện. Đàn tỳ bà có ý nghĩa là: Chết trẻ.

Ngôn Tố vững vàng bỏ đàn tỳ bà lại, đóng vali, nói với nhân viên phục vụ: “Không phải của tôi.”

Nhân viên phục vụ vò đầu: “Quả nhiên là ban nhạc kia để quên rồi.” Cô ta ôm lấy vali đuổi theo.

Ngôn Tố đứng trong toa tàu trống trải, cười với Chân Ái đứng ngoài cửa kính, quay người đi xuống. Trên sân ga, Chân Ái cũng quay người đi đến cửa tàu.

Anh đi trong toa tàu, cô kéo vali và con trai đi dưới. Ánh mặt trời chiếu lên cửa kính, xán lạn và trong suốt như không tồn tại.

HẾT