Thức dậy trong thời tiết giá lạnh, Louise bất giác cọ xát hai bàn chân đang được bọc trong chăn vào nhau. Cô con gái thứ ba của tử tước tiếp tục nằm ườn trên giường dù cô đã nghe thấy tiếng bước chân của những người hầu đã bắt đầu làm việc từ trước khi trời hửng sáng. Không lâu sau, một hầu gái trẻ bước tới với một chiếc chăn trên tay và nhẹ nhàng đắp lên người cô.

“Cảm ơn” cô lẩm bẩm trong khi vẫn còn đang ngái ngủ.

Xin hãy ngủ thêm một chút nữa, cô hầu gái trẻ mới làm việc tại nhà họ được một năm nói. Cô cúi đầu rồi rời đi.

Chỉ mới hôm qua thôi, thời tiết vẫn chưa lạnh như thế này cho đến bình minh ngày hôm nay. Mùa đông sẽ bất ngờ ập tới mà không báo trước cho chúng ta, Louise nghĩ. Mặc dù cái lạnh ở vùng đất phía nam ấm áp của cha cô không thể so sánh được với tiết trời ở vùng biên giới bắc bộ.

Ở đó, hôn phu của cô đã được điều tới canh chừng biên giới. Họ không có bất kỳ hiềm khích vũ trang nào với quốc gia láng giềng, nhưng lại gặp rắc rối bởi trật tự an ninh bất ổn và các băng nhóm trộm cướp hoành hành, hay ít nhất đó là những gì được ghi trong bức thư của cha cô. Là một tiểu thư đài các, Louise không thể nào tưởng tượng được những mối nguy đó lại có thể đáng quan ngại hơn cái lạnh mà cô đang phải hứng chịu.

Nổi tiếng bởi sắc đẹp của mình, hai người chị gái của cô đã rơi vào lưới tình của hai chàng trai trẻ thuộc tầng lớp cao hơn, những người đã chìa tay ra để cầu hôn họ.

Rõ ràng, đối với những chàng trai mà ông mong sẽ trở thành chú rể của các cô con gái lớn của mình, tử tước mang bộ mặt tươi cười khi chúc phúc cho đám cưới của họ. Tuy nhiên, ông quyết định sẽ tìm cho Louise một vị hôn phu trước khi cô bước chân vào tầng lớp quý tộc. Bởi toàn bộ con gái của ông, từ đứa lớn tuổi nhất cho tới đứa út cách nhau nhiều tuổi, đều kết hôn ở bên ngoài, dòng tộc của ông sẽ không có thêm đứa trẻ nào nữa.

Tranh thủ sự giúp đỡ của hai người con gái đã lấy chồng, ông hào hứng bắt tay vào tìm kiếm một chàng trai trẻ đầy triển vọng sẵn sàng thành tâm bảo vệ vùng đất tọa lạc xa thủ đô của ông. Công cuộc tìm kiếm chú rể khá khó khăn bởi lối sống mẫu mực được truyền qua hàng thế hệ của một tử tước yêu cầu ông phải đặt người dân của mình lên trên hết mọi thứ. Cuộc sống bên trong mảnh đất của tử tước không thể nào bì được so với tầng lớp quý tộc, nhưng cuối cùng ông cũng tìm thấy một chàng trai trẻ tên Huey đáp ứng đủ các điều kiện, và đã đồng ý cưới cũng như ở rể trong gia đình ông khi đến tuổi kết hôn.

Hồi đó, Louise mới chỉ mười hai tuổi. Huey là một người lính, và cậu nhận được lệnh phải bảo vệ vùng biên giới. Hai người họ chia lìa trước khi có cơ hội gặp mặt nhau, và thời gian cứ thế trôi qua.

Không biết anh ấy trông như thế nào nhỉ? Liệu anh ấy có đang bận bịu với công việc của mình ở bên đó không, cô tự hỏi. Mặc cho lo lắng và hy vọng đan xen lẫn nhau trong tâm trí, Louise không phải kiểu người quyết đoán, nên cho tới giờ cô vẫn chưa một lần chủ động liên lạc.

Bình thường, cô là kiểu người luôn quấn mình trong chăn cho tới khi mặt trời lên tới đỉnh. Tuy nhiên, chỉ riêng hôm nay, cô thở ra làn hơi trắng xóa và vừa bật dậy vừa dụi mắt.

Tới mùa xuân tiếp theo, cô sẽ chính thức tới tuổi thứ mười sáu, độ tuổi có thể kết hôn, và Huey cũng sẽ quay trở về từ vùng biên giới. Vị hôn phu mà cô chưa bao giờ gặp mặt.

Mặc dù cậu ấy được chọn bởi cha cô, cô vẫn muốn hiểu thêm về người sẽ ở bên cô suốt phần đời còn lại, dù chỉ chút ít thôi cũng được.

Có lẽ một ngày nào đó mình sẽ thử viết thư, là kế hoạch được khắc ghi trong trái tim cô bấy lâu nay. Louise quyết định bắt đầu tập luyện, và không chần chừ dùng ngọn lửa thắp sáng ánh đèn cạnh giường, chui vào trong chăn trong suốt thời gian sau đó. Cô lấy ra một cuộn giấy da và chiếc bút ở trong hộc tủ, nhưng rồi cô phát hiện ra một vấn đề khác.

Cô phải viết cái gì bây giờ đây?

Có lẽ cô nên hỏi thăm sức khỏe của anh? Hỏi xem anh có bị thương không?

Cô có thể bày tỏ chút lo lắng. Ở bên đó thời tiết không có lạnh đâu, phải không? Liệu anh ấy có cho rằng đó chỉ là một lời phỏng đoán vớ vẩn của một kẻ đang nằm trong chăn êm nệm ấm ở một nơi xa xôi an toàn.

Cô có nên hỏi màu hoa ưa thích của anh không? Nhưng anh đang tham gia trận chiến với tư cách là một người lính. Có lẽ anh không có thời gian để quan tâm những chuyện đó.

“Hừm.”

Cô trăn trở suy nghĩ. Cô viết đi viết lại nhiều lần. Cô thắc mắc liệu không gửi thư có tốt hơn hay không? Dạ dày cô kêu lên ngay sau đó, và cô nhận ra mình đang đói.

Cảm thấy bình tĩnh hơn, cô với tay xuống giường.

Khi bầu trời bắt đầu hửng sáng, cô lén lút chuồn ra khỏi phòng. Được gấp phẳng phiu và ngay ngắn, lá thư giản dị đã được gửi cho một người cô chưa từng gặp mặt.

“Làm ơn…”

Đó là món quà mà chị cô đã để lại trước khi kết hôn, một lá thư bí ẩn được bày bán ở thủ đô. Từ khung cửa sổ tầng ba, cô đưa tay lên trời, và bức thư bay phấp phới trong gió như một ngọn cờ.

Liệu anh ấy có đang sống ở vùng biên giới nơi ngọn cờ vương quốc đang được giương lên hay không? Lá thư trong tay cô đột nhiên chuyển mình và hóa thành ngọn lửa xanh biếc trong đôi mắt cô.

Ngay sau đó, một chú chim nhỏ đậu lên bàn tay cô, nghiêng đầu dễ thương trước khi nhẹ nhàng ca lên tiếng hót. Chú tung cánh bay lên bầu trời, vòng quanh tòa tháp một lần trước khi hướng về phương Bắc.

“…hãy đến với anh ấy.”

* * * * *

“Này, Huey!”

Trong khu sảnh náo nhiệt của căn cứ phía Bắc, đội trưởng của một đơn vị đang tổ chức một buổi họp mặt đồng thời tranh thủ kiếm đồ ăn trưa ở cuối ca làm, đột nhiên nghe thấy tiếng người đồng nghiệp gia nhập cùng lúc với mình nhưng ở đơn vị khác gọi tên. Trên tay người đồng nghiệp của anh là những chồng tài liệu cùng với các bưu kiên lỉnh kỉnh, và một chú chim xanh tràn trề sức sống đang đậu ngay ngắn ở trên đấy.

“Hử?” Việc ca làm đêm của anh sắp sửa kết thúc đã tiếp thêm tinh thần cho Huey. Bị gián đoạn giữa buổi họp mặt, anh nhăn mặt khó hiểu trước chú chim nhỏ đang nhảy lên người đồng nghiệp đang cười nhếch mép. “Cái gì thế?”

Cực kỳ nổi tiếng ở thủ đô bởi khả năng giúp người gửi trao thư tới những người ở những nơi mà họ không biết, những lá thư này chủ yếu được sử dụng bởi các quý tộc muốn liên lạc qua lại với người tình bí mật.

Tại sao một thứ như thế này lại được gửi tới chỗ anh? Bầu không khí căng thẳng của buổi họp mặt bỗng chốc bay đi đâu mất. Dưới ánh mắt tọc mạch của các thành viên trong đơn vị của anh, chú chim nhỏ trở về hình dáng ban đầu của một phong thư.

Không đoán được người quen nào lại mất công đi gửi thư tới một nơi khỉ ho cò gáy như thế này, anh gượng gạo cầm lấy lá thư, mở dấu phong bì và lấy bức thư ra. Vô vàn vật thể tròn trịa đa sắc màu rải rác xung quanh, và đôi mắt anh mở to trước tên người gửi. Anh đã có nhiều cuộc gặp mặt qua lại để bàn chuyện công việc với cha của người gửi, nhưng đã lâu rồi kể từ lần cuối anh nhìn thấy tên của người đó.

“Ồ, kẹo bonbon kìa!”

Bầu không khí ngọt ngào tới mức sến súa bao phủ lấy căn phòng. Những tiếng reo hò vui sướng vang lên. Chuyện lạ hiếm thấy ngàn năm có một đây bà con ơi, ai đó lên tiếng. Hơn nữa, người nhận thư này lại nổi tiếng với việc ghét đồ ngọt. Tuy nhiên, khi những người xung quanh định rớ tay vào thứ báu vật quý hiếm đó, anh lạnh lùng từ chối và những tiếng la hét vang lên ầm ĩ qua những bức tường.

“Đừng có mà ăn đồ người khác.”

Mệt mỏi quá, Huey lẩm bẩm. Anh nhét lá thư và phần bao thư trắng vào trong túi ngực mình.

“Đội trưởng, từ khi nào mà anh thích đồ ngọt thế?”

“Từ bây giờ.”

“Vô tâm ghê á. Đồ khoe mẽ.”

“Hình như hôn thê của đội trưởng mới 12 tuổi thì phải…”

“Đã mười sáu tuổi từ đầu xuân nay rồi. Mà đủ rồi đấy, quay lại cuộc họp đi.”

“Gaaa, ghen tị quớ…”

“Bị cắm sừng rồi đi chết đi đội trưởng.”

“Ồn ào quá đó.”

“Aaaa, tôi cũng muốn có một vị hôn thê mười sáu tuổi xinh xắn…”

“Tập trung đi!”

Bằng cách nào đó thì Huey đã kết thúc được buổi họp kiêm bữa trưa này. Anh quay trở lại phòng và lấy một viên kẹo đỏ từ túi ra, mở vỏ bao và đưa viên kẹo tròn vo lấp lánh tựa đá quý vào trong miệng đồng thời hướng ánh mắt về phía tờ giấy.

Em có rất nhiều điều muốn viết nhưng bây giờ, em chỉ muốn nói là em rất mong chờ được gặp anh.

Chỉ một dòng gởi gắm thế thôi nhưng nó đã nói lên được toàn bộ tâm tình mà bức thư muốn truyền tải.

Huey đã trải qua hơn nửa thời thơ ấu của mình trong trại mồ côi. Dù cho tên tuổi của anh không được ai biết tới, anh đã vực dậy hết lần này tới lần khác, nhận được học bổng, rồi sau đó anh được giới thiệu với anh trai của cậu bạn cùng trường quân sự khi họ nói đến việc kết hôn.

Vị hôn thê của anh đã từng là một đứa trẻ, vẫn còn cách tuổi trưởng thành rất xa so với lời hứa hẹn đính hôn ban đầu. Sự thật thì cô ấy đã được nuôi dưỡng khá là kín đáo nên họ chưa gặp nhau lần nào, nhưng anh chắc rằng mối quan hệ sẽ chỉ mang tính hình thức.

Anh tưởng rằng suy nghĩ này của mình sẽ không bao giờ thay đổi. Nhưng khi thử đặt mình vào hoàn cảnh của một cô bé còn non trẻ, người đã chứng kiến chị mình kết hôn với tình yêu của đời họ, ngay cả anh cũng cảm thấy chút lo âu. Anh nghĩ đó có lẽ là lí do vì sao cô ấy chưa từng liên lạc với anh.

Nhận được một bức thư không ngờ tới, anh mỉm cười dịu dàng.

* * * * *

Những ngày tháng lạnh lẽo nhất trong năm đã trôi qua. Kể cả trong mùa đông, những người làm vườn vẫn cần mẫn chăm sóc và bảo quản khu vườn, và từng chút từng chút một, thành quả lao động của họ đã đơm hoa kết trái.

Chủ cửa hàng váy cưới đã được gọi tới để giúp thử váy cho buổi hôn lễ, và cô gái trẻ trở về phòng sau khi được đo lấy số đo cơ thể tới tận khi mặt trời lặn. Khi cô mở cửa phòng, ánh hoàng hôn như đang đổ tràn ra khắp căn phòng làm nổi bật lên vẻ u tối vốn có của nó.

“Oa!”

Chú chậm rãi ngẩng đầu lên khi đang cuộn tròn ngay ngắn trên chiếc giường. Đó là một chú chim đỏ khỏe mạnh và tràn trề nhựa sống. Khi nhận ra cô, chú ca vang lên tiếng hót của mình và hóa thân thành hình dạng chiếc phong bì.

“Oa…”

Phong thư được gửi tới cho Louise nặng hơn vẻ ngoài. Những lá thư đề tên cô được viết bằng con chữ nắn nót, ngay ngắn như trong sách giáo khoa. Bằng đôi bàn tay run rẩy, cô với lấy con dao rọc giấy và cẩn thận mở dấu phong bì.

Kính gửi tiểu thư Louise,

Anh cho rằng không nhận được hồi âm là điều đau lòng nhất đối với những ai đã cất công viết nên những lá thư. Anh thực tâm không muốn chuyện đó xảy ra và chân thành xin lỗi vì lời hồi đáp muộn màng này.

Cảm ơn em vì lá thư cùng với những viên kẹo bonbon ngọt ngào. Khi còn ở trong trại mồ côi, khi gia nhập học viện, cả khi được điều tới đơn vị của mình, đồ ngọt luôn làm dạ dày anh cảm thấy bồn chồn nên thực sự anh không thích nó. Dù vậy, thưởng thức những viên kẹo này gợi lên cho anh những hình ảnh kỳ lạ.

Anh không có gia đình. Sau khi sống ở nhà người họ hàng xa này tới người họ hàng xa khác, anh được gửi tới trại mồ côi, và lớn lên trong khuôn viên ký túc xá học viện. Cảm giác này, nó khá là kỳ bí. Anh chưa bao giờ tưởng tượng được rằng khi kết thúc nghĩa vụ và trở về, anh sẽ có một mái ấm đang chờ đợi mình. Anh chưa bao giờ mơ tới một ngày mình sẽ có một gia đình.

Là người đầu tiên trở thành gia đình mình, anh luôn tự hỏi em là người con gái như thế nào? Chỉ tưởng tượng ra cuộc gặp mặt của chúng ta thôi cũng đủ để làm con tim anh cảm thấy rạo rực.

Giờ thì, anh nghĩ em đã khám phá ra màu mắt của anh khi nhận được bức thư này. Tóc của anh cũng có màu giống như vậy, nên chuyện em nhầm anh với ai khác khó có thể xảy ra.

Tiện đây, anh đã mua một bộ đồ, anh mong em sẽ mặc nó. Nó không phải món đồ gì đắt tiền, nhưng anh đã cố gắng lựa trang phục sao cho giống với màu mắt em nhất.

Nếu em mặc nó, không những anh sẽ không nhầm em với ai khác mà anh có thể ôm em thật chặt trong vòng tay của mình ngay lần đầu gặp mặt.

Anh rất mong đợi cuộc gặp mặt của chúng ta.

Thân gửi,

Cô lật đi lật lại lá thư hết lần này tới lần khác.

Anh rất trông đợi buổi gặp mặt, rất mong chờ được trở thành gia đình. Ai có thể tưởng tượng được rằng chỉ chia sẻ cảm xúc với nhau thôi cũng đủ để làm ta hạnh phúc tới nhường này.

Có một gói bưu kiện khác được gửi cùng với lá thư. Bọc trong giấy gói lộng lẫy khác hẳn so với phong bì và văn phòng phẩm, nó khá nặng và phát ra tiếng leng keng khi cô thử nhấc nó lên. Khi mở nó ra, một chuỗi vòng cổ được xâu bởi dây chuyền bằng vàng và đôi khuyên tai trượt xuống lòng bàn tay cô.

“Ahh..!”

Không ai có thể bắt bẻ được nụ cười vui sướng và tiếng la hét hạnh phúc của cô.

* * * * *

Vài tháng trôi qua. Louise và cha cô tới thủ đô. Đương nhiên là để gặp mặt hôn thê của cô lần đầu tiên và họ sẽ cùng nhau quay trở về lãnh địa của mình.

Mặc dù cô khá hân hoan khi được đặt chân tới thủ đô lần đầu tiên trong đời và được gặp những người chị của mình sau một thời gian dài, tâm trí Louise giờ đây dường như chỉ dành cho việc tìm kiếm màu đỏ kia. Ở thủ đô, khu chợ thường được lấy làm điểm gặp mặt nên nó có rất nhiều quầy hàng và dòng người đông đúc làm cho hai cha con cảm thấy choáng váng.

* * * * *

“Tiểu thư Louise?”

Cô nghe thấy tiếng gọi tên mình và hướng ánh mắt qua vai. Một chàng trai trẻ với mái tóc đỏ từ từ tiến tới chỗ cô. Anh cao hơn hẳn so với tưởng tượng của cô, và anh mặc một chiếc áo được làm bằng chất liệu tốt. Màu tóc của anh giống với màu của chú chim, rực rỡ tựa như ánh hoàng hôn.

“Anh cảm thấy thật nhẹ nhõm khi tìm thấy em. Khu vực quanh đây dường như khá đông đúc và thu hút nhiều sự chú ý.”

Anh nghĩ tử tước sẽ dễ dàng tìm được đường đi nếu anh chọn khu chợ làm điểm gặp mặt, nhưng bởi đám đông mà họ không thể tiến vào và kẹt lại ở quầy thức ăn. Đó là lỗi mà khách du lịch thường dễ mắc phải, và Huey lên đường đi tìm hai cha con sau khi đoán trước được sự việc.

Louise nhỏ nhắn bất chợt thấy bản thân mình được bao bọc trong vòng tay anh.

“Anh đã rất muốn được gặp em.”

Cô hoảng hốt trước việc hành động thiếu đứng đắn trong đám đông, nhưng đôi tay sau lưng cô không chịu buông rời.

“Bố của em đâu?”

“Em đã rất vội vã muốn được gặp anh… nên em lạc mất ông ấy. Các chị của em đang ở với ông, nên em nghĩ ông sẽ ổn…”

Anh ôm chặt cô trong suốt thời gian cô lên tiếng, nhưng cô bất chợt dừng lại bởi ngón tay anh đang chơi đùa với đôi khuyên trên tai cô. Cảm thấy bất ngờ, cô ngẩng đầu lên và trông thấy nụ cười hạnh phúc nở ra trên khuôn mặt anh như thể anh vừa mới nảy ra ý tưởng hay ho nào đó.

“Không còn nhiều thời gian nữa.”

Huey nhìn xung quanh và trông thấy bóng dáng quen thuộc của cha cô ở khoảng cách xa, người vẫn chưa nhìn thấy họ,

“Ngài Huey?”

“Tha thứ cho anh, chỉ một chút thôi…”

Anh dự định sẽ trở thành người thừa kế của tử tước nên anh mong chỉ chừng này thôi thì mình sẽ được cho qua. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, đôi môi của Huey phủ kín làn môi Louise, rồi anh nắm lấy tay cô và hướng về phía tử tước.