- Quyển sách này bị bạn làm rơi hai lần rồi. – Tôi khom người nhặt sách lên, đưa cho cô ấy.

- Cảm ơn. – Cô ấy đưa tay ra nhận rồi hỏi, - Sao bạn lại ở đây?

- Mình cũng muốn hỏi bạn câu tương tự.

Tôi kể sơ qua về cuộc thi phán đoán, còn cô ấy nói ăn trưa xong cô ấy đi mua một quyển sách, lúc đi ngang qua công viên, cảm thấy tiết trời buổi trưa mùa xuân rất dễ chịu, bèn ngồi xuống đọc sách.

- Lâu rồi không gặp, dạo này khỏe không? – Tôi hỏi.

- Lần này cuối cùng bạn cũng cảm thấy có thể coi là lâu rồi không gặp rồi nhỉ. – Cô ấy bật cười.

Đứng từ trên nhìn cô ấy, rất dễ khiến tôi liên tưởng tới cảnh gặp gỡ với cô gái hoa dành dành thời trung học.

Nhưng dù sao cô ấy cũng không phải là cô gái hoa dành dành, tôi bèn ngồi xuống bên cạnh cô ấy.

Có lẽ đã bốn tháng rồi không gặp, chúng tôi trao đổi vài câu đơn giản về những gì xảy ra trong cuộc sống.

Nhưng cả hai như rất ăn ý, đều bỏ qua giai đoạn lễ Giáng sinh.

Điều này thật ra rất kỳ quặc, giống như đang kể về kỳ nghỉ đông mà lại bỏ qua dịp Tết vậy.

Nói xong những chuyện kể từ ngày chia tay, chúng tôi phải cùng im lặng đến một phút, không khí có phần hơi kỳ cục.

- Bạn có dự vũ hội Giáng sinh năm ngoái không? – Cuối cùng Dương Ngọc Huyên lên tiếng trước.

- Ừ. – Tôi gật đầu, - Còn bạn?

- Mình không đi. – Cô ấy lắc đầu.

- Ờ. – Tự dưng tôi cảm thấy gượng gạo vô cùng.

- Bạn nhảy của bạn là cô gái như thế nào?

- Ờ… - Tôi thoáng ngẫm nghĩ.

- Xin lỗi. – Cô ấy nói, - Nếu đường đột quá, thì bạn không cần trả lời đâu.

- Không phải thế. – Tôi nói, - Mình chỉ không biết phải miêu tả cô ấy như thế nào thôi.

- Nói đơn giản là được rồi. – Dương Ngọc Huyên cười cười, - Mình chỉ tò mò ấy mà.

Tuy là nói sơ qua, nhưng tôi vẫn kể hết từ thời trung học gặp em sau đó chia xa rồi lại trùng phùng như thế nào.

- Xem ra có lẽ hai người sinh ra là để ở bên nhau.

- Khụ khụ… - Tôi lại cảm thấy ngượng chín mặt, - Cũng có lẽ.

- Mình vẫn muốn cảm ơn bạn đã đem lại cho mình hồi ức tốt đẹp của lần đầu tiên tham gia vũ hội. – Dương Ngọc Huyên cười, - Chỉ cần nhớ lại buổi tối hôm ấy, là mình đã cảm thấy vô cùng vô cùng mãn nguyện.

- Dương Ngọc Huyên.

- Gì?

- Tại sao bạn còn trẻ như vậy mà đã phải dựa vào những hồi ức tốt đẹp trong quá khứ để khiến bản thân mãn nguyện?

Cô ấy tròn mắt nhìn tôi, ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc.

- Nếu chúng ta bảy tám chục tuổi, thật sự cần dựa vào những ký ức đẹp trong quá khứ để cảm thấy mãn nguyện. Nhưng bạn mới 20 tuổi, lúc nào bạn cũng có thể có những ký ức mới tươi đẹp, có lẽ là tháng sau, hay tuần sau, thậm chí là ngày mai, đều có thể xảy ra những chuyện tốt đẹp đáng để trở thành hồi ức của bạn trong tương lại. Bạn không nên chỉ thỏa mãn với những ký ức đẹp mà mình mang lại cho bạn buổi tối hôm đó, bạn phải đòi hỏi nhiều hơn, bởi vì bạn xứng đáng được nhiều hơn, và bạn cũng tuyệt đối sẽ có được nhiều ký ức tốt đẹp hơn.

Nghe xong cô ấy ngẩn người ra, rồi lập tức mỉm cười, nụ cười vô cùng rạng rỡ.

- Thái Tu Tề. – Cô ấy cười nói, - Mình thật sự sẽ nhớ tới bạn.

- Mình cũng sẽ nhớ rằng bạn tên là Dương Ngọc Huyên. – Tôi cũng cười, - Không phải vì mình làm rách váy của bạn khiến lương tâm bất an nên phải nhớ cả đời, cũng không phải nhớ vì bạn tặng mình cái móc chìa khóa mình luôn mang theo người. Mà là vì bạn là một người con gái rất tốt, nên mình nhớ.

- Vậy thì cảm ơn bạn.

- Phải là mình cảm ơn bạn mới đúng. – Tôi cười, - Có thể nhớ tới bạn, là vinh hạnh của mình.

Chúng tôi lại bắt đầu nói chuyện, nhưng lần này không còn quả bom nào bắt buộc phải tránh như vụ vũ hội Giáng sinh nữa.

- Suýt nữa quên. – Dương Ngọc Huyên nhìn đồng hồ, đứng dậy, - Mình phải đi đây, mình có hẹn với bạn.

- Lần sau nói tiếp vậy. – Tôi cũng đứng dậy.

- Bạn thật sự mang cái móc chìa khóa mình tặng theo người ư?

- Đương nhiên. – Tôi lôi con trâu vàng trong túi ra, mân mê trên tay, - Cái móc chìa khóa này không chỉ đẹp, mà lúc đi chơi ngoại ô bằng xe máy cũng rất hữu dụng.

- Đi chơi ngoại ô bằng xe máy rất hữu dụng?

- Lần sau sẽ kể rõ cho bạn nghe.

- Được, lần sau nhé. – Cô ấy vẫy tay, - Nhớ đấy.

- Mình sẽ nhớ. – Tôi cũng vẫy tay chào.

Đưa mắt nhìn theo bóng dáng Dương Ngọc Huyên, đang định quay người ra về thì lại nhìn thấy San San sư tỷ.

- Sao giờ hai chị mới tới? – Tôi ngạc nhiên, - Thi xong từ lâu rồi ạ.

- Bọn chị tới được một lúc rồi. – Di San sư tỷ nói, - Chỉ đang quan sát cậu với cô ấy mà thôi.

- Nói rõ với cô bé cuối cùng không nhịn nổi vẫn phải hắt xì hơi đó rồi chứ? – Tú San sư tỷ hỏi.

- Coi như là vậy. – Tôi thở dài.

- Sao thế? – San San sư tỷ hỏi.

- Em chỉ cảm thấy khó hiểu thôi ạ. – Tôi nói, - Sao cô ấy lại hơi thích em nhỉ?

- Cậu nghĩ mà xem, sao chó lại sủa nhặng lên với cậu, là vì nó bị dại? – Di San sư tỷ nói, - Hay là vì trên người cậu dính cứt?

- Ý sư tỷ là… - Tôi không nhịn được bật cười, - Trên người em dính cứt?

- Con trai con gái ở tuổi chúng ta, bị thu hút bởi một số nét đặc trưng của người khác giới là chuyện hết sức bình thường. – Tú San sư tỷ nói, - Trên người cậu có lẽ có một nét nào đó thu hút cô bé ấy.

- Nét gì ạ? – Tôi hỏi.

- Vừa rồi chị đã quan sát kỹ lưỡng cách hai đứa nói chuyện, chị phát hiện ra trên người cậu có một nét đặc trưng. – Tú San sư tỷ nói, - Nét đặc trưng này thường dùng để miêu tả con gái, đó là dịu dàng.

- Dịu dàng?

- Ừ. – Tú San sư tỷ nói, - Có thể dùng từ này với con trai không thích hợp lắm, nhưng nét đặc trưng này của cậu, quả thật rất giống dịu dàng.

Tôi cẩn thận nghiền ngẫm lời của hai bà chị, có thể cũng giống như tôi bị thu hút bởi vẻ tao nhã dịu dàng của cô ấy, cô ấy cũng bị thu hút bởi sự dịu dàng của tôi.

Đầu tháng Tư là tròn ba năm ngày tôi quen cô gái hoa dành dành, tôi tới rủ em đi ăn cơm.

Em nói tròn ba năm đáng để chúc mừng, đề nghị đi thêm hai vòng, tổng cộng là năm vòng quanh sân vận động.

- Mình nhất định phải nghĩ cách để bạn có cảm giác vui vẻ mới.

- Tại sao?

- Sau này khi chúng ta quen nhau được 30 năm, thì phải đi bao nhiêu vòng đây? – Tôi cười, - Khi đó e là bọn mình chẳng nhấc chân nổi mất. Cho nên nhất định phải nghĩ cách tìm được cảm giác vui vẻ mới thôi.

- Ừ. – Em gật đầu cười.

Thi giữa kỳ xong, CLB tâm lý dự định tổ chức tuần lễ tâm lý vào cuối tháng Tư.

Đang lúc tôi và San San sư tỷ thảo luận chi tiết hạng mục chương trình thì một anh chàng trong CLB chạy đến hét lên:

- Trên sân bóng chuyền đang có một nàng hot girl, nhiều người chạy ra xem lắm rồi, chúng ta cũng mau đi thôi!

- Ê. – Tôi nói, - Bàn bạc hoạt động của CLB quan trọng? Hay đi xem hot girl quan trọng?

- Xem hot girl quan trọng. – San San sư tỷ nói.

Nói xong, họ liền lôi tôi tới sân bóng chuyền.

Thì ra năm nay cúp Liên khoa ngoại ngữ tổ chức ở trường tôi, rất nhiều sinh viên khoa ngoại ngữ ở các trường khác tới trường tôi dự thi.

Thi rất nhiều môn, chủ yếu là các loại bóng.

Sân bóng chuyền tiếng hò reo vang dội, quần chúng đồng loạt cổ vũ cho đội bóng của hot girl.

Nếu có người kéo bạn đi xem một nàng hot girl trong đám đông, nhưng lại không chỉ chỗ cô hot girl đó, có lẽ bạn sẽ phải hỏi: Hot girl đâu?

Nhưng sau khi chúng tôi tới sân bóng chuyền, căn bản không cần người bên cạnh chỉ cho hot girl đang ở đâu.

Đưa mắt nhìn một cái là biết ngay ai là hot girl.

Mấy tháng rồi không gặp, khi nhìn Trương Tú Kỳ vẫn cảm thấy ngỡ ngàng trước vẻ đẹp ấy.

Người đẹp vì lụa, câu nói này quả thật không sai, nhưng lụa đẹp vì người còn chí lý hơn.

Tuy có một đám con gái cùng mặc quần áo giống nhau, nhưng bộ quần áo trên người cô ấy lại bắt mắt nhất.

Chẳng qua chỉ là một cái áo dài tay màu trắng viền đỏ, và một chiếc quần dài màu xanh da trời nhạt, nhưng cô ấy đã làm nổi bật bộ quần áo thể thao này, khiến nó giống như tác phẩm của một nhà thiết kế đẳng cấp quốc tế.

Tôi chăm chú theo dõi động tác của cô ấy trên sân, đôi tay đỡ bóng đơn thuần trông cũng vô cùng tao nhã.

Không khỏi nhớ lại sự tỉ mỉ và chu đáo của cô ấy khi mới gặp, nhớ cả buổi cắm trại ngoài trời tháng 12 năm ngoái, vũ hội dưới trời sao, mùi thơm nồng nàn của bình cà phê xi-phông, và những lời nói trên chuyến xe về.

Có lẽ vì cô ấy quá xinh đẹp, nên rõ ràng những ký ức ấy đều thực sự tồn tại, nhưng lại nhuốm chút mơ hồ, khiến mọi hồi ức tựa như mộng ảo.

Khi vừa bước sang năm mới, tôi nhận được thiệp chúc mừng năm mới do cô ấy tự vẽ tay gửi tới.

Cũng vì thế mà tôi có được chữ ký Helen thứ ba của cô ấy.

Trên thiếp ngoài lời cảm ơn tôi vất vả và chúc tôi năm mới vui vẻ ra, ở cuối còn một câu: “Trên xe quên không nói tới một đặc trưng khác của bạn: chu đáo tinh tế.”

Tôi chợt nhớ ra Tiểu Vĩ đã từng nói khi đi cắm trại, nó không tài nào cảm nhận được sự tinh tế chu đáo của Trương Tú Kỳ.

Vậy thì một thằng tôi có thể cảm nhận được sự chu đáo tinh tế ấy, phải chăng cũng tinh tế chu đáo như vậy?

Tôi và cô ấy, phải chăng vì đặc điểm chung này mà thu hút lẫn nhau?

- Nếu đã quen, thì thi xong nhớ ra chào người ta. – Di San sư tỷ nói.

- Hả? – Tôi sực tỉnh, - Chị biết em quen cô ấy ạ?

- Mượn một câu cựu hội trưởng từng nói: Tròng mắt hướng xuống góc dưới bên trái tức là đang hồi tưởng. – Tú San sư tỷ nói, - Vừa rồi tròng mắt cậu cứ chúc ngược xuống bên trái.

- Thế ạ? – Tôi đảo đảo mắt, cảm thấy hơi chóng mặt.

- Kể nghe xem nào. – San San sư tỷ lại đồng thanh.

Tôi kể về quá trình quen với Trương Tú Kỳ, kể cả những lời cô ấy đã nói trên xe.

- Cậu em à. – Di San sư tỷ nói, - Quả nhiên cậu đã trưởng thành rồi.

- Sao chị lại nói vậy?

- Cùng với sự trưởng thành về tâm lý của con trai, Anima có thể có bốn giai đoạn, giai đoạn một phản ánh dục vọng nguyên thủy của đàn ông với phụ nữ, giai đoạn hai phản ánh yêu cầu của đàn ông với cái đẹp. – Tú San sư tỷ nói.

- Đây là nguyên nhân khiến đàn ông dễ dàng say đắm nhan sắc và cơ thể nữ giới. – Di San sư tỷ cười.

- Nhưng cậu không hề vì nhan sắc của cô ấy mà gán cho cô ấy hình tượng Anima, có thể thấy Anima của cậu có lẽ đã vượt qua giai đoạn hai rồi. – Tú San sư tỷ nói.

Tôi đang định hỏi thêm, thì cả sân ồ lên, trận đấu kết thúc.

Có lẽ đội của Trương Tú Kỳ đã thua, vì đối thủ đang hoan hô và ôm chầm lấy nhau.

Tôi thấy cô ấy mỉm cười vỗ vai đồng đội, như đang động viên họ đừng buồn bã.

Đang định đi tới chào, thì đã thấy có ba anh chàng đứng cạnh cô ấy.

Nếu tôi đi tới nữa, thành bốn người thì lập được một mâm mạt chược rồi.

Chào cũng không được, lui cũng chẳng xong, tôi đành đứng ngáo ngơ tại chỗ.

Khó khăn lắm ba anh chàng kia mới thấy khó mà lui, nhưng đồng đội của cô ấy lại vây lấy cô ấy ngay lập tức.

Khi tôi đang do dự không biết nên xông lên làm phiền hay lui xuống đợi thời cơ thì hình như cô ấy trông thấy, bèn vẫy tay với tôi.

Tôi lập tức đi về phía cô ấy, cô ấy cũng đi về phía tôi, chúng tôi gặp nhau ở giữa đường.

- Lâu rồi không gặp. – Hai chúng tôi gần như đồng thanh cất tiếng.

Hỏi han vài câu qua loa xong, cô ấy nói cô ấy và bạn bè ở nhà bạn, hôm nay là ngày thứ hai đến trường này.

- Lát nữa bạn rảnh không? – Tôi hỏi.

- Phải đi uống nước với mấy người bạn, rồi đi tham quan trường. – Cô ấy nói.

- Bữa tối thì sao?

- Hẹn ăn với Jenny.

- Ngày mai còn phải thi đấu không?

- Vừa rồi thua trận bán kết, sáng mai tám rưỡi tranh hạng ba.

- Vậy tối nay bạn nghỉ ngơi đi. – Tôi cười, - Mai mình tới cổ vũ cho bạn.

- Bạn đúng là một người tinh tế và chu đáo. – Cô ấy nói.

- Sao tự dưng lại nói vậy?

- Bạn muốn tiếp đãi mình, nhưng lại không muốn làm khó mình. Lại còn suy nghĩ cho mình ngày mai phải thi đấu, nên tối nay cũng không muốn làm phiền mình. – Cô ấy cười, - Thà sáng mai trốn học tới xem mình thi đấu.

- Sao bạn biết sáng mai mình có tiết?

- Mình đoán thôi. – Cô ấy hỏi, - Đoán đúng rồi phải không?

- Coi như bạn đoán đúng. – Tôi nói, - Nhưng mình vốn đã định trốn buổi ngày mai rồi.

- Sáng mai bạn có việc à?

- Không.

- Nếu không có, sao lại vốn định trốn học?

- À…

- Bạn hãy thừa nhận mình là người chu đáo tinh tế đi, đó chính là đặc điểm của bạn.

- Hình như đây là câu mình từng nói với bạn mà.

- Đúng thế. – Cô ấy cười, - Khi đó mình thẳng thắn thừa nhận mà.

- Thôi được, mình cũng thừa nhận. – Tôi cũng cười, - Đừng nói với người khác nhé.

- Thái Tu Tề.

- Hử?

- Bạn giống như làn gió nhẹ lúc bốn giờ chiều một ngày cuối xuân, rất ấm áp, khiến tinh thần sảng khoái.

- Vậy thì bạn giống như tổng hòa của tất cả các đóa hoa rực rỡ nở rộ giữa mùa xuân.

- Cảm ơn. – Cô ấy bật cười, - Đặc trưng của bạn phải thêm một mục nữa: Rất giỏi ăn nói.

- Đâu có. – Tôi cũng cười, - Mình chỉ có sao nói vậy thôi.

Cười xong, chúng tôi cùng im lặng một cách đầy ăn ý, nhưng không phải vì không có gì để nói, mà chỉ đơn thuần muốn hưởng thụ sự sảng khoái mơn man qua gò má của làn gió nhẹ bốn giờ chiều ngày cuối xuân.

- Đi thôi. – Tôi lên tiếng trước, - Các bạn của bạn chắc đã đợi lâu rồi đấy.

- Ừ. – Cô ấy gật đầu, - Sáng mai gặp.

- Nhớ tối nay phải nghỉ ngơi cho sớm nhé.

- Mình biết rồi. – Trương Tú Kỳ vẫy tay, xoay người bước đi.

Tôi nhìn theo cô ấy hòa vào đám đông, dù mặc quần áo giống nhau, nhưng bóng dáng cô ấy vẫn khác biệt với mọi người.

- Xét trên góc độ khi vẫy tay của cô bé, cậu quả nhiên rất tinh tế chu đáo. – Di San sư tỷ nói.

- Góc độ khi vẫy tay? – Tôi hoang mang, - Thế có phải hơi…

- Bọn chị đây chỉ dỏng tai lên, chẳng may nghe thấy mà thôi. – Tú San sư tỷ cười.

- Làm em giật cả mình. Em còn tưởng sư tỷ thần thông quảng đại cơ đấy.

- Biết kết quả trước, rồi mới tìm vài lý do để giải thích, đây là điểm cao thâm nhất của phán đoán đấy.

- Cũng vì thế mà cậu mới được giải nhất cuộc thi phán đoán lần này, chẳng phải sao?

- Ra các chị đã biết cả.

Ba người chúng tôi cùng bật cười, rồi quay lại tiếp tục bàn về chương trình của tuần lễ tâm lý.

Sáng hôm sau, tôi trốn học đi cổ vũ cho Trương Tú Kỳ, kết quả họ chiến thắng.

Họ vừa reo hò vừa nhảy nhót trên sân, tôi chưa từng nhìn thấy cô ấy phấn khởi như vậy bao giờ.

Lúc nhìn thấy tôi cô ấy còn lè lưỡi, tôi thì chỉ đứng tại chỗ, mỉm cười vỗ tay.

Đợi tới khi cơn hào hứng của mấy cô gái lắng xuống, tôi mới bước về phía cô ấy.

- Lát nữa rảnh không? – Tôi hỏi.

- Lát nữa là tới lễ trao giải. – Cô ấy nói.

- Bữa trưa thì sao?

- Đi ăn mừng với các bạn.

- Buổi chiều đi chuyến mấy giờ về Cao Hùng?

- Chuyến 2h30.

- Vậy… - Tôi cười, - Mình vẫn nên về lớp đây.

- Ngại quá, làm bạn phải trốn học.

- Tuyệt đối đừng nói như vậy. Hiếm khi bạn tới trường mình, cổ vũ cho bạn là điều nên làm mà.

- Lần sau gặp nhé. – Cô ấy nói, - Dù cũng chưa biết lần sau là lúc nào.

- Có lẽ là khi bạn trở thành siêu sao quốc tế, mình tới tham dự buổi chiếu phim của bạn.

- Bạn nói đùa à. – Cô ấy cười cười, - Mình sẽ chỉ trở thành một người phụ nữ bình thường mà thôi.

- Nói thật nhé, mình chẳng tưởng tượng ra nổi cảnh bạn trở thành một người phụ nữ bình thường đâu.

Khác với không khí vui vẻ vừa rồi, không khí lúc này hơi chùng xuống.

- Vậy… - Cô ấy kéo dài giọng, như không biết phải ending[46] như thế nào.

- Nếu không thì tháng sau gặp lại đi.

- Hả? – Cô ấy ngỡ ngàng, - Tháng sau?

- Mặc dù bọn mình không còn làm cán bộ xã hội nữa, nhưng hai lớp vẫn có thể tổ chức giao lưu mà.

- Đúng vậy. – Cô ấy mừng rỡ, - Nhưng đừng cắm trại ngoài trời, các bạn gác đêm vất vả lắm.

- Mình cũng cảm thấy không cần cắm trại ngoài trời, nếu không bạn lại phải mang theo đống dụng cụ kia, phiền chết.

Chúng tôi nhìn nhau cười, không khí ly biệt bỗng nhạt hẳn đi.

- Vậy thì tháng sau gặp lại nhé.

- Ừ. – Tôi nói, - Chúc mừng các bạn được hạng ba.

- Cảm ơn. – Cô ấy vẫy tay, - Mau lên lớp đi.

- Ừ. – Tôi cũng vẫy tay chào, rồi xoay người bước đi.

Chú thích:

[46] Tiếng Anh trong nguyên bản