Những câu chuyện về anh hùng luôn kết thúc bằng sự thất bại của trùm phe ác. Thế nhưng những gì diễn ra với người anh hùng sau đó thì lại không hề được nhắc tới. Chẳng hạn như cách anh sa vào lưới tình của một công chúa xinh đẹp, hoặc mấy người đồng đội đã đồng cam cộng khổ sẽ trở về quê hương và sống vui vẻ với những người bạn thuở nhỏ của mình ra sao, hay họ đã nằm xuống ở một vùng đất xa lạ nào mà chẳng ai tìm nổi.

Mà vậy cũng ổn thôi. Vì tôi cứu thế giới nên mới nghĩ đến, chứ thời còn là pháp sư thì chưa bao giờ.

Đúng hơn là điều gì đã xảy ra với họ? Tôi chỉ có thể tò mò.

Cùng Dũng giả và đồng đội hạ gục Quỷ vương, tôi nhận được vô số phần thưởng và những lời ca tụng. Có điều, dần dần tôi lại không thể chịu được điều đó. Cái tính nhút nhát bẩm sinh cũng như thiên hướng nghiên cứu này chắc chắn không phù hợp với một cuộc sống hào nhoáng. Chỉ trong một năm chiến thắng trở về, tôi đã quăng hết mọi địa vị và danh hiệu nhận được để cất một căn nhà tranh giữa chốn hoang vu.

Ở cái nơi xa tít mù khơi với thủ đô này, có rất nhiều sinh vật và thực vật tôi chưa từng biết tới, thế là đủ cho nghiên cứu rồi. Những tháng ngày ở đây khác hẳn với khi lâm trận hay ở trong cung, tôi không cảm thấy bị ràng buộc.

Chính vì thế nên tôi mới thấy ngạc nhiên khi người bạn cũ ghé thăm đột xuất, đến mức làm rơi luôn cái lọ thủy tinh nhỏ dùng để trộn thảo mộc.

“Pháp sư à, đã lâu không gặp. Hay tôi nên gọi bằng cái tên Lisa?”

Người đàn ông vận trên mình bộ lễ phục và áo choàng sặc sỡ với những sợi chỉ vàng bạc trang trí. Anh ta giúp tôi dọn cái lọ vỡ.

“Ừ . Nếu anh đã đến tận vùng hẻo lánh này thì trước hết cho tôi cập nhật thông tin cái đã. Gần một tuần trời chưa nói chuyện với ai rồi, tôi cần chuẩn bị trước khi đàm đạo với ai khác.”

“Đó chính là lý do tôi tới đây gấp. Mấy ngôi làng lân cận đã khá lo rồi đấy. Họ bảo

một năm trước, có một phù thủy đến đây dựng nhà tranh trên vách đá và làm mấy nghiên cứu đáng ngờ. Tôi cố giải thích với họ rất nhiều lần rằng cô là một con người ưu tú đã chinh phục Quỷ Vương, nhưng cô cũng phải tương tác với họ một chút đi chứ.”

Anh ta nhún vai gượng cười rồi ném mấy mảnh vừa nhặt được vào thùng rác.

“Anh biết tôi là kẻ nhút nhát mà. Rời khỏi kinh đô tới vùng biên cũng là vì không muốn bị người người vây quanh mà thôi. Với cả dân làng không lo phù thủy mà là yêu ma từ phía đông. Liệu dùng ảo ảnh biến cả khu vực xung quanh căn nhà thành rừng hoang cho ra dáng yêu ma có phải ý hay không nhỉ?”

Tôi biết dân làng sợ mình và gọi bằng cái danh phù thủy. Tuy nhiên, họ sợ thế tôi lại vui quá, cũng là cái cớ để đỡ phải giao du làm gì. Giả như có bị họ tấn công thì tôi vẫn đủ sức tống cổ họ đi. Chừng nào vẫn còn sợ thì khi ấy tôi khỏi phải dính dáng với họ.

Một đời không danh tiếng, đó là những gì tôi mong muốn.

“Biết nhiều đến thế sao cô không giải thích hẳn hoi cho tôi? Trong lĩnh vực ma thuật chẳng có ai vượt mặt được cô cả, nhưng thân là một viên chức hạ cấp trong vương quốc, tôi buộc phải phàn nàn vài lần nếu cô còn tiếp tục tạo ra mấy cánh rừng hoang trên toàn lục địa như này đấy.”

“Tốt thế còn gì. Mà Hiền nhân đến tận đây chỉ để tán gẫu với tôi thôi sao? Thủ tướng của vương quốc rảnh thế cơ à?”

Nghe lời châm biếm của tôi, anh gãi má. Cái tật đó vẫn chưa hề sửa được từ thời chúng tôi là bạn. Cứ mỗi khi không thoải mái là anh ta lại gãi má. Tôi cũng chẳng biết do đâu nữa.

“Pháp sư, à không, Lisa”

“Khó nói đến thế thì anh cứ gọi tôi bằng cái danh Pháp sư là được. Cũng chả trách được vì hồi còn trong tổ đội ta thường gọi theo vai trò mà. Như thế tốt hơn bởi ta chẳng biết được khi nào đồng đội sẽ chết cả. Giờ tự dưng bị gọi bằng tên, nó hơi kỳ.”

“À, xin lỗi. Nhưng tôi không nghĩ gọi nhau bằng vai trò sẽ hay ho gì khi giờ đang trong thời bình.”

“Tôi chắc chắn họ là người tốt, nhưng không thân như chúng ta. Cái việc ta gọi từng người bọn họ bằng tên cũng vậy. Cái đó giống mối quan hệ lạnh nhạt trong nghề thôi.

Với lại tôi cũng không nghĩ mình từng là một phần của tổ đội.”

Cuộc hành trình hạ gục Quỷ Vương ngập tràn hiểm nguy. Bạn có thể bị đám ma thú tấn công và ăn sống, cũng có thể mất mạng bởi người gia nhập quỷ tộc. Người thân với bạn hôm qua chưa chắc đến mai vẫn

còn ở đó. Điều này chả hiếm hoi gì, thường thì nó là một chu kỳ tàn nhẫn về việc cái chết cướp đi bạn bè mình.

Cuộc hành trình không kết thúc bởi cái chết của người đồng hành. Bạn vẫn phải che đi vẻ yếu đuối với mọi người và tiếp tục. Càng làm thế, bạn càng sợ gần gũi với mọi người. Càng thành thục, càng thấy chán ghét phải chuyện trò hay kết thân với kẻ khác, bởi bạn đã phải học cách nói lời tạm biệt rất nhiều lần rồi.

“Cô có hối tiếc điều gì không?”

“……hỏi khó đấy. Nhờ chuyến đó mà tôi cũng có thể quyết định hạ cánh an toàn ở cái tuổi đôi mươi. Mặt khác thì lại mất đi người thân duy nhất là thằng em trai. Cho nên cũng khó nói.”

Em tôi không được trời ban cho cái gì đặc biệt. Kiếm hay phép cũng không giỏi. Thế nhưng nó lại muốn giảm bớt số người bị thương bởi Quỷ Vương và đám lâu la của hắn. Đó là lý do nó muốn đi cùng chúng tôi trên chuyến hành trình này. Thế nên cái chết của nó mới khiến tôi buồn đến vậy. Mặc dù chỉ trong thoáng chốc mắt tôi đã ráo hoảnh. Đó là vì bên cạnh đó còn một nữ Tu sĩ nữa.

Mất đi những người anh em đồng đội, tinh thần cô ta còn vụn vỡ hơn cả tôi nữa.

Trước cảnh cô ta lún sâu hơn vào tuyệt vọng, tôi vẫn có thể chịu đựng được. Nó không bắt nguồn từ lòng tốt hay tình bạn. Chỉ đơn giản là thấy người khác đau khổ hơn khiến tôi cảm thấy mình vẫn còn đỡ hơn họ chán.

“Nghĩ lại thì trận Parmesan chắc là hiểm nhất nhỉ, chúng ta đã mất vô số chiến binh và kỵ sĩ ở đó rồi.”

Hiền nhân nhìn lên bức tường trống trơn với ánh mắt xa xăm như thể nhớ lại những gì đã diễn ra rất lâu trước đó. Có lẽ anh ta đang hồi tưởng lại ngày ấy trước mắt, nhưng đó không phải thứ tôi nhớ đến. Những gì chúng tôi chứng kiến hoàn toàn khác nhau.

Tôi còn nhớ mình đã bảo vệ nữ Tu sĩ, người vẫn không ngừng kêu gào gọi tên của đồng đội đã chết bằng cái giọng khản đặc như đang phát sốt. Bản thân khi ấy đã gần cạn ma lực, tôi gần như sức tàn lực kiệt vì vung trượng cho tới khi hội quân được với Dũng giả và Hiền nhân. Đống thịt dưới chân họ chắc là của người chiến binh đồng đội hoặc nữ kỵ sĩ gì đó.

Cô ấy đã bị ép phải bổ sung ma lực và những loại thuốc có hại cho cơ thể. Chinh chiến suốt một ngày đêm, nữ Tu sĩ của chúng tôi bị ép phải dùng thuốc thay đổi nhận thức để cải thiện tinh thần, đến nỗi nó gần như khiến cô mất trí.

Khi giọng ai cũng khản đặc và dưới chân chỉ còn một sắc đỏ, cuộc chiến cuối cùng cũng tới hồi kết, như thể thôi miên thuật vừa bị hóa giải vậy. Nhát kiếm kết liễu được Dũng giả vung lên khi liều lĩnh lao tới trước thủ lĩnh quỷ tộc đã trở thành yếu tố quyết định cả chiến trận. Chẳng ai đủ sức diệt trừ đám ma thú, lũ quỷ tộc thì tháo chạy khi rắn mất đầu còn

chúng tôi gục xuống ngay sau đó.

Giữa cái tình cảnh ấy, chỉ có nữ Tu vẫn lùng sục khắp nơi kiếm thứ gì đó.

Thoạt đầu tôi không hiểu cô ta đang làm gì. Đặt cái đầu đã lìa của thằng em tôi lên người nó rồi niệm phép hồi phục một cách vô ích. Người chết thì không thể sống lại. Nguyên tắc ma thuật đó là thứ được học đầu tiên. Ấy thế mà cô ta vẫn lặp đi lặp lại những hành động đó, vừa nói những thứ như “a” rồi “tại sao chứ”.

Cứ mỗi lần niệm phép, phần đầu đã lìa lại trượt khỏi cái xác.

Một khung cảnh kỳ lạ, giống đứa trẻ đang chơi búp bê vậy. Sau vài lần làm đi làm lại việc đó, cô ta đến bên tôi với biểu cảm rối loạn, vừa nói rằng “Tôi nghĩ mình cạn ma lực rồi. Cô còn bình thuốc nào không?” Tôi chỉ lắc

đầu.

“….Thằng bé chết rồi.”

“Không! Chỉ là tôi không đủ mạnh. Thuốc, đưa thuốc đây!”

Cô ta giật cổ áo tôi như định xé toạc nó ra vậy. Đôi mắt dữ dằn ấy, không biết là đang nhìn tôi hay thứ gì nữa. Tôi chỉ muốn tránh xa cô ta nên đã đưa lọ thuốc cuối cùng trên người. Nốc trong một ngụm, cô ấy lại tiếp tục công việc của mình.

Tôi nằm ngửa nhìn trời để đỡ phải thấy con người đó, nhưng âm thanh đầu rơi xuống đất thì vẫn lọt vào tai.

“Giả như lúc đó chúng tôi không gặp các anh thì chắc không sống nổi mất.”

“Chúng tôi cũng vậy. Thiếu các cô thì làm được gì chứ?”

Ánh mắt đượm buồn ấy, anh ta cầu nguyện cho những linh hồn đồng đội tử trận sao? Hay anh ấy cảm thấy có lỗi vì danh vọng mình được hưởng là nhờ vào cái chết của họ.

Chí ít thì do không thể chịu được cái chết của họ nên tôi đã đem cái tính nhút nhát ra làm cái cớ để rời kinh đô. Với kiến thức tuyệt vời của mình, Hiền nhân hướng dẫn tái thiết những thành phố và làng mạc bỏ hoang, Dũng giả điềm tĩnh trở thành biểu tượng ngoan cường chống lại Quỷ vương. Nữ Tu sĩ thì vẫn chữa trị cho mọi người với trái tim vụn vỡ.

Tôi không nghĩ mình có thể tiếp tục phục vụ nhân dân sau cuộc chiến như họ được.

“… Vậy mới ra dáng Dũng giả chứ nhỉ?”

Tôi hỏi anh ta với chút vẻ tội lỗi để chuyển chủ đề. Tuy nhiên, khoảnh khắc tôi nhắc đến anh hùng, Hiền nhân trông rối trí thực sự. Ánh mắt ấy lộ vẻ giấu diếm, thế rồi anh cũng chịu mở lời.

“Dũng giả chết rồi.”

“Sao! Bịa đặt! Không thể thế được. Người đàn ông đó mạnh nhất thế giới này, hạ gục được Quỷ vương, mà tôi cũng chưa từng thấy anh ta ốm bao giờ.”

“Không phải đặt điều gì đâu. Chắc chắn Dũng giả chết rồi. Tôi đã chứng kiến cái chết của anh ta. Người đàn ông mạnh nhất được coi như vị thánh và đã cứu mạng rất nhiều người. Anh ta đã bị giết bởi chính người yêu mình là Tu sĩ.”

“Tại sao chứ…?”

“Tôi biết thì đã không phải đến tận đây.”

Khỏi phải nói cũng biết Hiền nhân nghi ngờ tôi. Quả thực nữ Tu sĩ ở gần tôi nhất. Giả sử cô ta là tội phạm thì chắc chắn anh ta sẽ nghĩ tôi dính dáng đến chuyện này.

“Anh nói như thể tôi biết nguyên nhân Dũng giả bị giết vậy.”

Tôi khó chịu quắc mắt với Hiền nhân. Anh ta chỉ cười và nói, “Đúng ý tôi rồi đấy.” Vẫn cùng một tông giọng, nhưng ánh mắt lại trợn trừng như rất muốn đâm tôi. Vẫn như không có chuyện gì xảy ra, tôi bình tĩnh với lấy cây trượng đã lâu không xài.

“Một pháp sư sống ở vùng biên phía tây không có tầm ảnh hưởng lớn đến mức vươn tới cả kinh đô đâu.”

“Vậy sao? Mọi dấu vết đều được che đậy kỹ lưỡng nhưng vẫn luôn có hàng gửi từ vùng biên tới cho Tu sĩ ở kinh đô mỗi tháng. Không phải cái “tầm” của cô thì là gì?

Hiền nhân là người cẩn thận khi chiến đấu. Anh ta chỉ hành động khi nắm chắc phần thắng. Nó làm tôi khó chịu. Giả như đó là đồng minh đi, thế thì an tâm rồi,

nhưng nếu đó lại là bạn đời hay kẻ địch thì tôi lại ghét cái tính hoài nghi hay giấu giếm của anh ta. Tôi tính đến việc giơ trượng phang anh ta, có điều cơ hội thắng nghe mịt mù quá.

“Nếu anh đang nói đến mớ thảo mộc và thuốc thang đó thì đúng là tôi có gửi cho Tu sĩ. Còn nếu muốn biết tại sao Dũng giả lại chết thì sao không hỏi cô ta ngay từ đầu đi?”

“Được thế thì đã tốt quá. Sau khi sát hại Dũng giả, cô ta chạy trốn, tránh né những kẻ săn lùng. Không còn nơi ẩn náu, cũng chẳng ai cho nương nhờ. Nếu có ngoại lệ thì chỉ có người đồng đội cũ mà thôi.”

“Anh nghĩ là tôi?”

“Phải. Duy chỉ có Pháp sư mới coi cô ta là đồng minh mà thôi.”

Cô ta thực sự coi mình là đồng minh sao?

Trước việc mất đi đồng đội, tôi đã an ủi cô ta bằng cái tình cảm méo mó của mình, và rồi được cô ta coi như đồng minh sao? Hiền nhân thực sự tin vào cái điều tử tế như thế ư? Nếu thực sự tin vậy và đến đây thì khác gì một thằng hề không? Nếu nữ Tu sĩ đã giết Dũng giả rồi, sao không giết luôn Hiền nhân ở đó đi?

Sao không nghĩ theo hướng đó?

“Hiền nhân à. Vì đó là anh nên chắc đã cho người của mình bao vây hết cả nơi này rồi nhỉ?

“Phải rồi Pháp sư à. Không cần biết ma pháp của cô giỏi tới đâu, vượt vòng vây khỏi đây là điều không thể. Giờ nói ta nghe Tu sĩ đâu rồi?”

“Ai biết.”

Hiền nhân tiến một bước về phía tôi trước câu nói mơ hồ ấy.

“Cô ấy đâu rồi?” Tôi nghĩ đó là một câu hỏi ngớ ngẩn, nhưng vẫn chỉ thẳng tay xuống như một hành động tử tế cuối cùng.

“Ở đây. Ngay đây. Chắc chắn tôi là người cô ta muốn giết nhất.”

“Cô nói vậy là sao? Hai người là đồng phạm với nhau mà?”

Ngay lúc Hiền nhân nói thì có tiếng nổ dính dớp như thể có cơn mưa bùn rải rác quanh căn nhà tranh này vậy. Không chỉ một, mà đến hai, ba, bốn lần, trùng với số tiếng thét lọt tại tôi. Khi tiếng cuối cùng đã ngừng lại, cả hai đều bị bao trùm bởi sự yên ắng kỳ dị.

Nếu sự sống là ồn ào, vậy cái chết là tĩnh lặng. Tôi đã tính chấp chận sự tĩnh lặng, nhưng Hiền nhân thì khác. Anh ta phi ra khỏi căn nhà tranh, vẻ mặt méo xệch đi vì sợ hãi rồi phóng hỏa mãnh liệt. Ngọn lửa tạo nên từ ma lực khiến cho cây cỏ quanh nhà bật gốc hóa tro tàn.

Khói âm ỉ trên nền đất đen kịt. Cô ta thì đứng ở phía bên kia. Dưới chân là những phần thuộc về mấy người mặc giáp đồng phục nằm lăn lóc. Chắc chắn đều là lính vương quốc mà Hiền nhân đã che giấu để bắt giữ tôi. Tuy vậy, nữ Tu sĩ dường nhu chẳng để tâm đến những gì dưới chân mình.

Nụ cười ấy dịu dàng cùng giọng nói mang đến sự thuần khiết như tha thứ cho mọi tỗi lỗi và soi sáng chúng bỏi lòng nhân từ.

Cô ta nhìn chúng tôi như thể Hiền nhân không hề có đây.

“Lisa à. Ra là cô ở đây.”

“Tu sĩ…. À không, Mira. Tôi vẫn luôn ở đây.”

Nữ Tu sĩ khẽ gật đầu trước tiếng gọi của tôi rồi chậm rãi bước qua bãi đất đen kịt. Hiền nhân nhìn cô ta như vừa gặp ác quỷ vậy.

“Tại sao, sao mi lại giết Dũng giả! Chúng ta đã phải hi sinh quá nhiều để đạt được vinh quang như bây giờ mà.”

“Dũng giả? Tôi giết anh ấy? Làm gì có chuyện. Tình yêu của tôi nhiều đến mức có thể hi sinh vì anh ấy.”

Mira nhìn với vẻ mặt không thể tin nổi làm thế nào anh ta có thể nói một điều ngỡ ngẩn thế được.

“Đừng có nói láo. Ta đã theo dõi và thấy mi giết Dũng giả Eustis. Chính cái phép hồi phục quá mức của mi đã tạo thành một loạt mắt và miệng trên mặt anh ta. Đến cái mức khó mà tin nổi đó là con người nữa.”

Phép hồi phục. Một quá trình tái tạo xương và thịt đã mất. Vậy điều gì sẽ xảy ra nếu nó trở nên quá mức? Đơn giản thôi. Quá nhiều xương thịt sẽ phá vỡ cấu trúc da và gây thương tích mới, và rồi lại càng nhiều xương thịt, cơ quan lại được tạo ra để phục hồi chúng. Quá nhiều thứ tốt lại thành dở và hồi phục quá mức lại có thể cướp đi sinh mạng.

“Dũng giả Eustic? Dũng giả của anh đấy hả?”

“…Mi đang nói gì vậy? Chỉ có mỗi Dũng giả Eustic thôi. Cô cũng ở đó mà? Cũng hạ gục quỷ vương và cùng chúng tôi cứu thế giới.” [note36255]

Vẻ mặt căng thẳng, Hiền nhân gật đầu nhiều lần như đang muốn tôi đồng ý, nhưng tôi chỉ từ chối bằng cái lắc đầu. Quả thực chỉ có một Dũng giả đã cứu thế giới. Đó là Eustis. Anh ta là một kiếm sĩ xuất sắc và ma thuật cũng trên cơ những phù thủy thông thường . Tôi chưa từng thấy ai hợp với cái từ đa tài đa nghệ đến thế.

“Lisa, tôi không tìm thấy Dũng giả đâu. Tôi đã tìm anh ấy lâu lắm rồi. Cô biết mà, đúng không?”

Khi cô ấy đi qua mình, Hiền nhân chỉ có thể bất lực ngoảnh mặt đi.

“Mira. Cô vẫn gọi tôi là đồng đội nhỉ.”

“Cô nói gì vậy? Dũng giả, Lisa, Kiếm sĩ đã chết, và tôi. Bốn đồng đội của cô đấy thôi.”

Tôi có thể hiểu những lời ấy, nhưng Hiền nhân thì chắc là không. Anh ta vẫn nhìn Mira với khuôn mặt đỏ bừng và nói, “Sao ta lại không nằm trong số đó? Mi có biết các chiến thuật của ta đã cống hiến cho công cuộc hạ gục Quỷ vương nhiều đến mức nào không?” Tuy nhiên, đó là một sai lầm lớn. Từ đầu cô đã chẳng đếm xỉa gì tới cả Dũng giả lẫn Hiền nhân rồi. Không, tôi cũng không chắc là có ai khác vào đây nữa.

Trước mội Hiền nhân giận dữ như vậy, Mira có cảm thấy gì không? Cô chỉ cười nhẹ, như một người mẹ đối mặt với đứa con đang giận dỗi.

“Anh đã vất vả rồi. Chúa luôn dõi theo anh. Hãy tiếp tục sứ mệnh của một người với mục tiêu giải cứu thế giới.”

Những lời ấy không thể sai thời điểm hơn được. Bị đối xử như một đứa trẻ, Hiền nhân rũ vai, nắm lấy cây trượng và giải phóng ngọn lửa ma thuật mãnh liệt về phía nữ Tu sĩ. Mira còn chẳng buồn tránh.

Làn sóng nhiệt dữ dội và ánh sáng cướp đi tầm nhìn của cô. Cái mùi đặc trưng của thịt cháy xộc vào mũi tôi. Cô ấy vẫn đứng trước Hiền nhân, phân nửa cơ thể đã cháy đen.

“Thế nào? Đây chính là sự báo thù cho cái chết của Dũng giả đấy. Có thể mi là Tu sĩ, nhưng chỉ là Tu sĩ từ vùng biên mà thôi. Còn lâu mới đánh bại được kẻ đã dành hàng giờ tận tâm nghiên cứu ở kinh đô và trở thành chiến thuật gia được!”

“Mira!”

Làn da trắng như tuyết của Mira trước kia đã bị bỏng, máu và thịt đỏ lộ rõ giữa những chỗ bị cháy đen. Chỉ còn vài chỗ vẫn giữ nguyên được làn da trắng tuyết ấy là chưa bị ngọn lửa chạm tới. Mặc kệ cơn đau, cô vẫn cười. Không phải tiếng cười chế nhạo người tấn công cô là Hiền nhân, cũng chẳng phải điệu cười khinh bỉ người đã không cứu đồng đội của cô ấy là tôi đây.

“Lisa à. Yên tâm. Nếu muốn tôi vẫn chữa lành được mấy thứ này dễ không à.”

Chưa dứt câu thì những vết thương trên người cô đã biến mất như thể thời gian bị quay ngược vậy. Hai bên đùi nơi da thịt bị bỏng đến nỗi lộ xương ra ngoài, cả đôi tay với các ngón thon dài bị thiêu cho còn mỗi thịt đều được chữa lành. Trông như tất cả chỉ là ảo ảnh thôi ấy.

Đáng ra chỉ là phép hồi phục, nhưng cái tốc độ ấy lại khiến nó như một ảo giác. Một Tu sĩ thông thường muốn hồi phục một vết thương như thế phải mất tói ba ngày ba đêm. Còn với Mira, nháy mắt đã xong rồi. Nó như một phép màu, hoặc cũng có thể là sản phẩm của ác quỷ.

“….Mira”

“Tôi, tôi đã ổn rồi nhỉ? Phải cứu Dũng giả càng sớm càng tốt thôi.”

Cứu sống Dũng giả. Cô làm được vậy thì còn gì bằng?

Trong khi tôi còn đang nghĩ cách đáp lại Mira thì Hiền nhân đã đứng trước mặt và nhìn cô như một con quái vật.

“Mày….. mày là cái đéo gì vậy…? Thế đéo nào lại nói về việc cứu Dũng giả trong khi chính bản thân mình đã giết Eustis chứ?”

“Đừng ngáng đường tôi nữa Hiền nhân ạ. Tôi phải tìm và cứu Dũng giả. Không có thời gian để bận tâm đến anh đâu.”

Đáp lại với nụ cười tử tế không chút thù địch hay hứng thú, Hiền nhân vung cây trượng đang giữ. Nó đánh gãy bả vai bên trái của Mira. Tuy nhiên, cô đã vươn tay phải ra chạm vào đầu anh ta. Vẻ phiền muộn hiện trên khuôn mặt, Mira bảo, “Anh đang rối trí đấy, Ta sẽ chữa trị cho anh ngay” rồi nở nụ cười cay đắng.

Ngay sau đó, đầu anh ta rơi ra trước mặt chúng tôi, còn cái xác thì từ từ ngã ngửa xuống. Đôi mắt ấy vẫn mở thao láo vì sốc trước những gì đã diễn ra, dòng huyết lệ tuôn ra như đang trách cứ tôi ấy.

“Mira, lần cuối cô uống thuốc tôi gửi là khi nào?”

Đến khi Hiền nhân phát hiện ra thì tôi đã từng gửi thuốc cho Mira rất lâu trước đó rồi. Có điều, đây không phải là lo lắng cho sức khỏe cô ta. Trái lại, là mục đích cá nhân của tôi.

“Lúc nào ấy nhỉ? Dạo này tôi bận quá nên chưa uống được. Mà đó không phải là vấn đề. Tôi phải cứu Dũng giả.”

“Mira. Nghe cho kỹ này. Em tôi chết hơn một năm rồi.”

Vừa nói, Mira đã nhìn như thể không hiểu tôi đang nói cái gì. Thế nhưng người cô ấy yêu thương và tôn sùng như Dũng giả lại chính là thằng em chết trận của tôi khi đang chống lại đám quỷ. Rất nhiều nam thanh nữ tú ôm mộng anh hùng chiến đấu để giải cứu quốc gia khỏi lũ quỷ. Hầu hết, kể cả em tôi đều không đủ mạnh để được gọi là anh hùng và nhiều người trong số đó đã bỏ mạng. Trong số đó thì người duy nhất sống sót và được mệnh danh là anh hùng hạ gục Quỷ Vương lại chính là Eustis. Có điều, đằng sau vầng hào quang ấy là vô kể những cá nhân không thể trở thành anh hùng khác.

“Không thể nào. Dũng giả cùng chúng ta hạ gục quỷ vương…”

Cô ấy chối bỏ sự thật trước mắt và đặt tay lên má.

“Nếu đã hạ gục quỷ vương, sao cô còn nghĩ mình phải cứu em tôi?”

“Bởi vì…. Dũng giả đã bị quỷ giết. Tại sao?”

Trận chiến Đồng Bằng Parmesan giữa người và quỷ rất ác liệt.

Dường như không còn cách nào để cả tôi và nữ Tu sĩ sống sau sau khi mất đi người em trai và kiếm sĩ. Thậm chí còn tệ hơn nữa khi cô ta chẳng thể làm gì ngoài đau buồn cho cái chết của em tôi.

Tôi không muốn chết

Ngay cả khi em trai đã chết. Kể cả kiếm sĩ đã hi sinh để bảo vệ tôi đi chăng nữa. Tôi vẫn muốn sống sót bất chấp điều gì xảy đến với người đồng đội đã yêu thương và đau lòng vì em trai mình. Cái tính ích kỷ khó giải thích này lại càng rõ rệt hơn khi

gặp được Hiền nhân và Dũng giả cũng đã mất đi một nửa số cộng sự giống như chúng tôi.

Họ cũng mất một chiến binh và một nữ kỵ sĩ rồi nhanh chóng lâm vào thế bất lợi. Cái suy nghĩ rằng có thể sống sót nếu lợi dụng họ cùng với cái thường thức méo mó về sự ưu tú khi đã không bị ngã xuống vực thẳm tuyệt vọng, tôi lợi dụng nỗi buồn của Mira và niệm phép lên cô ta. Một phương pháp rất kinh điển, cực kỳ vô nhân đạo và bội bạc.

Mira đã mất đi Dũng giả mình hằng tin tưởng và yêu thương, nó để lại lỗ hổng trong tim cô ấy. Cho nên tôi đã lấp đầy nó. Tôi giảm bớt gánh nặng cho linh hồn Mira bằng loại thuốc khích lệ tinh thần và khiến cô ta nghĩ về Eustic, người được gọi là Dũng giả thay vì em trai tôi, cũng chính là Dũng giả mà cô vẫn luôn thương yêu. Trong mắt cô ta, hẳn Eustis cũng giống em tôi. Để sống sót trong trận chiến này, phải ép Mira chiến đấu.

Điều duy nhất khó ưa là cách cô ta cố gắng chữa lành cho “em trai tôi” sau trận chiến.

Tâm trí cô ta hẳn đã phát điên sau sự việc đó. Chắn chắn là không thể chịu được hai ký ức liền kề nhau, một bên là thấy Dũng giả còn sống, và còn lại là không thể cứu được anh ta. Tuy nhiên, những con người đã tạo nên tên tuổi ở trận Parmesan vẫn phải chiến đấu. Cho nên tôi đã tiếp tục nhấn chìm cô ta trong thuốc và những ảo giác đó đều bắt nguồn từ dược phẩm thay đổi nhận thức.

Tôi không bao giờ để cô ta lấy lại nhận thức. Phải đảm bảo cô ta tin rằng em trai tôi vẫn còn sống.

Sau khi hạ gục quỷ vương, Dũng giả Eustic nghĩ mình đã đem lòng yêu nữ Tu sĩ nên đã tỏ tình với cô ấy. Mira vui vẻ đồng ý. Tất nhiên, nhưng cô lại không hề thấy Eustis. Tuy vậy, tính tình Eustis và em tôi khác nhau nên cách cư xử cũng như vậy. Càng dành thời gian bên nhau, chúng càng lộ rõ hơn khiến cô ta cảm thấy khó chịu. Thoạt đầu tôi tính khắc phục vấn đề này bằng cách tăng liều, nhưng không khả thi.

Nhận ra cái kết chắc chắn sẽ đến, tôi rời kinh đô. Vẫn tiếp tục gửi thuốc, cốt để khiến cái kết đến chậm hơn một chút, nhưng giờ thì tôi cũng không chắc về tính hữu ích của nó nữa.

“Không phải em tôi đã bị gãy cổ à?”

“Cổ của Dũng giả…Cổ anh ấy.

Phải mau chữa lành thôi.”

Cô hoảng loạn nhìn quanh nhưng chẳng có ai ở đó cả. Còn tôi thì hiểu sao cô ta lại hồi phục quá đà cho Eustis. Đầu anh ta không bị thương, nhưng Dũng giả trong mắt Mira lại bị thương nặng ở đầu. Thứ cô hồi phục vốn đã không bị làm sao cả. Khỏi phải nói, kết quả đã rõ ràng rồi.

“Mira. Đó là do ma lực của cô cạn kiệt rồi.”

“À ừ. Đúng rồi. Mau đưa tôi một lọ thuốc nào.”

Mira lao đến chỗ tôi như vẫn đang ở chiến trường một năm trước. Vẫn cái biểu cảm của người phụ nữ lo lắng cho em trai tôi. Không ai yêu thằng bé nhiều bằng cô ta cả. Kể cả tôi cũng thế, dù là máu mủ ruột thịt. Tôi nghĩ vậy.

Ah, nặng nề quá. Ghét thật đó.

“Được rồi Mira, thuốc đây. Không ngon đầu nên làm một hơi cho hết luôn đi.”

Tôi lấy cái lọ nhỏ trong căn nhà rồi đưa cô ta. Mira hớp sạch mà không thèm nhìn. Vừa nhăn mặt uống hết, cô vừa lẩm bẩm , “Mình phải cứu thôi.” Nhìn Mira uống sạch cả cái lọ nhỏ, tôi thậm chí như quên cách hít thở cho đến khi cô ta ngã quỵ hẳn xuống và hoàn toàn không nhúc nhích được nữa.

Thế rồi, khi chắc chắn rằng cô ta đã chết, tôi thở một hơi dài.

Tôi xả hơi và cảm thấy nhẹ nhõm vì mình vẫn còn sống. Thật may vì anh hùng đều chết cả rồi. Ngay từ đầu việc trở thành anh hùng đã chẳng có gì tốt lành cả. Tất cả nên kết thúc cùng với câu chuyện về anh hùng. Bỏ lại ngôi nhà và cả cái xác của Hiền nhân lẫn nữ Tu sĩ, tôi châm lửa.

Bức tường gỗ mộc mạc và mái căn nhà tranh nhanh chóng bén lửa.

Đây là ánh sáng kỷ niệm cho khởi đầu mới của tôi. Tất cả bạn bè đều đã chết, chả ai biết tôi. Tất cả những gì cần làm là đến nơi nào đó xa chỗ này. Đi đâu bây giờ? Hài ghê. Được tự do thế này đúng là buồn cười thật đấy.

Giả như có ai trông thấy, chắc chắn họ sẽ kêu tôi là phù thủy.

Tôi chả bận tâm. Bởi nó thật tuyệt vời. Dẫu không ai tha thứ, chắc chắn cũng không ai trừng phạt được tôi nữa.