Kỷ Mộ Niên mơ thấy một giấc mộng thật dài, một giấc mộng mà y chưa bao giờ dám tưởng tượng. Đợi đến lúc y mở mắt ra, bên người sa trướng rũ xuống, trong trướng liêm còn nhàn nhạt hương rượu, như có như không truyền vào chóp mũi.

Không phải là đang ở trong cung.

Kỷ Mộ Niên âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nơi này, hẳn là một gian phòng trong khách điếm.

Đêm qua say rượu, lúc này trong đầu Kỷ Mộ Niên vẫn còn vô cùng hỗn loạn, nghĩ rằng mình uống rượu say, hẳn là Sở Hi Du đưa y tới khách điếm nghỉ ngơi.

Nghĩ tới mấy ngày nay mình luôn ở cùng người nọ, Kỷ Mộ Niên giương mắt quét nhìn bốn phía, tìm kiếm bóng dáng người kia.

Ánh mắt từ đỉnh giường chuyển sang bên trên sa trướng, lại từ sa trướng rũ xuống, rơi vào bên cạnh mình.

Kỷ Mộ Niên hơi sửng sờ.

Y cùng với Sở Hi Du thường xuyên đồng sàn cộng chẩm, cho dù lúc ngủ chốn núi rừng hoang vắng, giữa hai người vẫn luôn không có khoảng cách, luôn luôn ở bên cạnh nhau, chỉ là đề phòng có gì bất trắc, cả hai còn có thể ứng chiếu lẫn nhau.

Sở Hi Du vẫn như ngày thường ngủ bên cạnh y. Nhưng đôi con ngươi của Kỷ Mộ Niên lại từ từ siết chặt.

Chăn đệm chỉ che tới trước ngực Sở Hi Du, cổ và vai người này lộ rõ bên ngoài, màu da tiểu mạch đâm thẳng vào mắt Kỷ Mộ Niên.

Kỷ Mộ Niên theo bản năng giơ tay lên.

Thiết liên giữa tay và xương bả vai vang lên tiếng kêu leng keng. Nếu như bình thường mặc y phục mà ngủ, tất nhiên sẽ không phát ra loại thanh âm này.

Tiếng vang của thiết liên rất nhẹ, nhưng Sở Hi Du đang ngủ tựa hồ cũng nghe thấy tiếng vang, chậm rãi mở mắt ra, liếc nhìn bốn phía một hồi, vừa đúng lúc đối diện tầm mắt của Kỷ Mộ Niên.

Bốn mắt nhìn nhau, Kỷ Mộ Niên càng thêm kinh hoàng.

“Tỉnh rồi?” Sở Hi Du lên tiếng hỏi trước.

“…” Kỷ Mộ Niên không trả lời, dời tầm mắt đi nơi khác, rũ mắt nhìn xuống phía thân thể mình.

Thân thể không một mảnh vải, mà y phục lại thất linh bát lạc rơi dưới giường.

Trong nháy mắt sắc mặt Kỷ Mộ Niên trắng bệch thành một mảnh, nhớ tới chuyện phát sinh tối hôm qua, lập tức từ trên giường bật dậy.

Động tác y bật dậy cơ hồ là theo bản năng, tốc độ cực nhanh, nhưng cũng đồng thời lúc này, bộ vị khó có thể mở miệng ở sau lưng truyền đến từng trận đau nhói, đau đến trước mắt Kỷ Mộ Niên tối sầm.

Sở Hi Du thấy động tác của Kỷ Mộ Niên, nhớ tới đêm qua tận hứng, khó tránh khỏi sẽ tổn thương thân thể người này, cũng đi theo ngồi dậy đỡ lấy sau lưng Kỷ Mộ Niên.

Trên mặt Kỷ Mộ Niên không còn chút máu, ánh mắt hoảng hốt một lúc, mới dừng lại trên người Sở Hi Du, mở to con ngươi hỏi, “Ngươi đã làm gì với ta?”

Sở Hi Du cười có chút giễu cợt, ngược lại hoàn toàn với thần sắc của Kỷ Mộ Niên lúc này, chậm rãi nói, “Kỷ Mộ Niên, chuyện tối ngày hôm qua, ngươi chẳng lẽ quên rồi sao?”

Ánh mắt Kỷ Mộ Niên trợn to hơn, như muốn rớt khỏi hốc mắt, hai hàng chân mày lại nhíu thật chặt, ngây ngốc không nói ra lời.

Sở Hi Du nói, “Đêm qua ngươi uống say, một mực lôi kéo ta, gọi ta ‘Sư huynh’.”

Chuyện này trong đầu Kỷ Mộ Niên vẫn còn nhớ loáng thoáng. Nhưng khi đó y nhìn thấy rõ ràng là Long Nghệ, không phải là tên Nam Sở Thái tử vừa ngốc vừa khiến người ta tức giận này.

Cho tới giờ Kỷ Mộ Niên chưa từng say rượu, hôm qua say một lần, thật là muốn nói cái gì cũng không thể mở miệng.

Sở Hi Du căn bản không chút sợ hãi bị bại lộ chuyện mình đã khôi phục trí nhớ, đồng thời còn hạ dược Kỷ Mộ Niên, ngược lại cười càng thêm vui vẻ nói, “Kỷ Mộ Niên, đêm qua ta nói với ngươi ‘Ta muốn ngươi’, ngươi lập tức đáp ứng, ta thật là vô cùng vui vẻ.”

Kỷ Mộ Niên vẫn nhớ, trong giấc mộng, Long Nghệ có nói với y lời như vậy. Lúc ấy y cũng là thập phần vui vẻ, gật đầu đáp ứng người trước mắt.

Nhưng không ngờ quỷ thần xui khiến, đêm qua xuất hiện trước mắt mình chỉ là một màn ảo cảnh, mà người chân chính ở bên cạnh mình, lại là Sở Hi Du.

Chuyện này hoang đường tới cùng cực, Kỷ Mộ Niên mím môi, một câu phản bác cũng không nói được thành lời.

Uống rượu là y, nhận nhầm người chính là y, đáp ứng người kia cũng là y. Loại chuyện hoag đường này, y nửa điểm cũng không có tư cách trách móc Sở Hi Du.

Trong lòng y hiện tại tựa như sóng cuộn biển gầm, mắt liếc sang gương mặt Sở Hi Du, chỉ thấy người này vui vẻ hớn hở, không chút nào che giấu vẻ mặt thích thú khi đắc thủ của mình.

Trái tim Kỷ Mộ Niên siết chặt, mất một lúc lâu mới tìm lại được thanh âm của mình, khàn giọng nói, “Sở Hi Du.”

“Sao?” Sở Hi Du mang theo tiếng cười lên tiếng.

“Ngươi có phải đã nhớ ra rồi hay không?” Thanh âm của Kỷ Mộ Niên có chút trầm xuống.

“Đã nhớ ra rồi?” Sở Hi Du lặp lại một lần, không trả lời trực diện, mà hỏi ngược lại, “Nhớ lại cái gì?”

Kỷ Mộ Niên căn bản không rõ ràng lắm người nọ là khờ thật hay đang giả vờ, tình cảnh trước mắt, y chỉ cảm thấy mình mới là kẻ ngu ngốc nhất, y chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu đến muốn gào thét lên, đến cuối cùng nhắm mắt lại, chỉ ra ngoài cửa nói, “Ngươi đi đi.”

Hai chữ ‘Đi đi’ này ý tứ đại loại chính là không muốn gặp mặt nữa. Sở Hi Du nhướng mày nói, “Kỷ Mộ Niên, ngươi đã nói nếu ta nguyện ý với ngươi, thì ngươi phải mang ta theo.”

Trong đầu Kỷ Mộ Niên thực hỗn loạn, rõ ràng người trước mắt này nói hoàn toàn là sự thật, nhưng không muốn nghe bất kỳ câu nào của người này, lúc này lặp lại một lần nữa.

“Đi ra ngoài!”

Một tiếng này thanh âm đã trở nên lạnh lẽo. Sở Hi Du lúc này mới thu lại ý cười, nhìn Kỷ Mộ Niên.

Kỷ Mộ Niên hiện tại vẫn đang lõa thể, ngồi trên chiếc giường chậc hẹp, không biết là Sở Hi Du đang ảo giác hay do nguyên nhân gì khác, cư nhiên càng nhìn càng sinh ra mấy phần cảm giác bất lực.

Sở Hi Du tỉ mỉ bày kế, bất quá là vì thu được Kỷ Mộ Niên tới tay. Thấy bộ dáng Kỷ Mộ Niên như thế, cũng cảm thấy mềm lòng, suy nghĩ ngày sau hãy còn dài, lúc này xác thực cần để Kỷ Mộ Niên một mình bình tĩnh trở lại, cho nên cũng không lên tiếng, mặc lại y phục, theo lời Kỷ Mộ Niên đi ra bên ngoài.

Lúc hắn đi tới cửa phòng khách điếm dừng lại một hồi, trong tay áo lấy ra một món đồ, đặt bên trên then cửa.

Kỷ Mộ Niên lại ngây ngốc không phát hiện, cách thật lâu mới cử động một cái.

Y chống đỡ mép giường từ từ đứng dậy, đêm qua Sở Hi Du tận hứng, bởi vì Kỷ Mộ Niên trúng phải dược vật của Di Tâm quán nên cũng không có bao nhiêu đau đớn, nhưng hiện tại dược hiệu đã tan, cảm giác đau đớn tê liệt chỗ hậu đình lại từng trận từng trận đánh tới.

Chỗ tư mật sớm đã được Sở Hi Du rửa sạch, Kỷ Mộ Niên lại vẫn cảm thấy ghê tởm, khập khễnh bước về chỗ dục dũng.

Bản thân y bị tật một chân, lúc này từng bước từng bước đi tới, thân thể càng thêm cao thấp không vững, lảo đảo muốn ngã.

Chuyện này qua đi, trong lòng Kỷ Mộ Niên càng thêm xa cách Sở Hi Du, căn bản không muốn gặp lại người này. Sở Hi Du lại hết sức nghe lời, qua hai ngày cũng không xuất hiện trước mặt Kỷ Mộ Niên. Những lúc tới thời điểm dùng cơm, Kỷ Mộ Niên cũng chỉ phân phó tiểu nhị của của khách điếm đưa lên phòng, một chút cũng không có ý tứ muốn đi ra khỏi cửa.

Đợi đến ngày thứ ba, Kỷ Mộ Niên mới hồi phục tinh thần, lúc này tự mình mở cửa phòng khách điếm, nhìn ra ngoài.

Ngoài cửa không có một ai.

Sở Hi Du hôm qua vẫn còn canh giữ bên ngoài cửa, hôm nay đột nhiên không thấy thân ảnh, thật là cổ quái.

Trong lòng Kỷ Mộ Niên sinh nghi, cách một canh giờ, lại mở cửa nhìn ra ngoài tìm kiếm.

Sở Hi Du vẫn như cũ không thấy đâu.

Có khi nào bị mình ép rời đi thật rồi?

Kỷ Mộ Niên thầm nghĩ, trong lòng lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Đi rồi cũng tốt.

Y vừa muốn khép cửa lại, ánh mắt xoay chuyển một vòng, rốt cục rơi xuống chỗ then cửa.

Trên then cửa có một vật vừa dài lại vừa mảnh.

Kỷ Mộ Niên híp mắt, tiến tới nhìn kỹ hơn.

Vật này là một ngân châm nhỏ làm bằng bạc, nếu nhìn kỹ, còn có thể phát hiện lỗ nhỏ trên đầu châm.

Nhưng vừa nhìn thấy ngân châm này, Kỷ Mộ Niên đột nhiên kịp phản ứng, con ngươi cũng lập tưc co rụt lại.

***

Buổi sáng Sở Hi Du liền rời khỏi khách điếm, một lần nữa gặp mặt Tiểu Vệ.

Tiểu Vệ thấy khéo miệng Sở Hi Du mang theo ý cười, bộ dáng tựa hồ cực kỳ cao hứng, trong đầu âm thầm suy đoán, nhưng ngoài miệng lại nói, “Thái tử điện hạ, chuyện của Phong Vũ lâu đã làm xong.”

“Chuyện này bổn điện hạ đã biết.” Sở Hi Du lên tiếng đáp.

“Vậy hiện tại điện hạ định làm như thế nào?” Tiểu Vệ hỏi.

Chuyện này cũng cần phải phân phó, trong lòng Sở Hi Du sớm đã có kế hoạch, nghe vậy liền nói, “Bổn điện hạ đã trì hoãn ở Bắc Phong hơn nửa năm, chung quy cũng cần phải trở về Nam Sở một chuyến.”

Nhìn ý tứ của Thái tử, là muốn dọn đường trở về. Tiểu Vệ trong lòng âm thầm lĩnh hội, lại nhìn Sở Hi Du một lúc nói, “Vậy Thái tử điện hạ, người kia làm sao bây giờ?”

“Người nào?” Sở Hi Du nghe xong hỏi lại.

“Chính là Kỷ Mộ Niên.” Tiểu Vệ vội vã đáp lời.

Vừa nhắc tới Kỷ Mộ Niên, Sở Hi Du lúc này chỉ cười một tiếng, nụ cười hết sức hớn hở, nói “Hắn sao, không cần phải gấp gáp.”

“Hả?” Tiểu Vệ không hiểu, trợn to hai mắt nhìn Thái tử.

Chẳng lẽ Thái tử điện hạ chuẩn bị về Nam Sở trước, lại một lần nữa đến Bắc Phong lùng bắt Kỷ Mộ Niên?

Tiểu Vệ vốn rất ít khi có thể đoán được suy nghĩ trong đầu của Thái tử, nghe vậy lúc này lại càng không khỏi ngây ngẩn cả người.

Sở Hi Du hồi tưởng lại bộ dáng của Kỷ Mộ Niên, trầm thấp cười nói, “Bổn điện hạ đưa chìa khóa lại cho hắn, hiện tại hắn đã biết mình bị bổn điện hạ đùa giỡn.”

Tiểu Vệ càng thêm tò mò, nghe ý tứ của Thái tử, cư nhiên một chút cũng không có vẻ tức giận.

Sở Hi Du nói, “Nếu tính toán trở về Nam Sở, vậy thì ở Bắc Phong lâu thêm một ngày, cũng tiện cho Kỷ Mộ Niên đuổi theo.”

Kỷ Mộ Niên nếu biết mình đã khôi phục trí nhớ, nhất định là ngũ vị tạp trần, nói vậy lúc này đã sửa sang lại hành trang, xách đao giết tới đây.

Bất quá chờ Kỷ Mộ Niên cởi bỏ thiết liên, bức ngâm châm ở huyệt Khí Hải ra, một lần nữa khôi phục công lực, đoán chừng còn phải mất nửa ngày thời gian.

Cho nên Sở Hi Du không vội, hắn phải chậm rãi từ từ. Đợi đến khi Kỷ Mộ Niên đuổi theo, cũng thuận tiện mang theo người này trở về Nam Sở.

Người này từ trong đến ngoài đều rất mềm lòng, bị Sở Hi Du hắn nắm được, chỉ cần động tay động chân một chút, cũng có thể chế phục người này.

Trong đầu Sở Hi Du tràn đầy tính toán, mang theo Tiểu Vệ hai người hai ngựa, từ Hoài An thành đi lên quan đạo hướng đến Nam Sở, vừa đi vừa dừng ngựa nghỉ ngơi, chẳng chút lo lắng chậm rãi đợi Kỷ Mộ Niên đuổi tới.

Sở Hi Du lần này tiên đoán không hề sai. Sau khi Kỷ Mộ Niên lấy được chìa khóa, xác xác thật thật dọc theo đường đi dò xét tin tức của hắn, trực tiếp đuổi theo, nhưng mà y lại không ngờ được, còn có một người so với Kỷ Mộ Niên y đến sớm hơn một bước.

Người này bộ dáng thoạt nhìn chỉ khoảng trên dưới bốn mươi, mi mục ẩn ẩn nhuệ khí, đứng cách mấy trượng, Sở Hi Du liền phát hiện áp lực từ người này mang đến.

Sở Hi Du không ngờ tới trong nội cảnh Bắc Phong còn có thể gặp phải cao thủ như thế, trong nháy mắt tập trung tinh thần, tinh tế quan sát động tĩnh của người này.

Chẳng qua không đợi Sở Hi Du quan sát xong, trung niên nam nhân đã mở miệng nói, “Ngươi chính là Sở Hi Du của Nam Sở?”

Sở Hi Du bị một người chẳng chút quen biết gọi thẳng tên họ, hơi hơi nhíu mày, trong lòng âm thầm nghĩ ngợi lai lịch của người này, ngoài mặt lại gật đầu lên tiếng, “Không sai.”

“Nghe Dạ Ưng nói nghiệt tử cùng người một đường đồng hành.” Trung niên nam nhân liễm mi dừng lại một chút, tiếp tục nói, “Lần này lại chỉ gặp một mình ngươi?”

Lời này nói ra không thể nghi ngờ đã tự bại lộ thân phận, cho dù Sở Hi Du trước nay luôn trấn định, lúc này trong lòng cũng không khỏi hoảng hốt.

Trung niên nam tử trước mắt này chẳng phải ai khác, chính là đệ nhất nhân chốn võ lâm của Bắc Phong đương triều, phụ thân của Kỷ Mộ Niên, Kỷ lão.

Kỹ lão thấy Sở Hi Du không trả lời, lạnh lùng hừ một tiếng nói, “Ngươi nếu không nói cũng được. Nghiệt tử không ở cùng với ngươi, cũng ít cho Kỷ gia thêm nhục.” Kỷ lão dừng lại nhìn Sở Hi Du, sau đó mới chậm rãi nói, “Lần này may mắn có thể gặp được Nam Sở Thái tử, cũng là vì Bắc Phong ta trừ đi một hậu hoạn.”