Kỷ Mộ Niên nhìn thần sắc Sở Hi Du, còn nghĩ rằng hắn là vết thương cũ phát tác, trong lòng tính toán một lúc, một hơi ăn hết chén cháo, đứng dậy cầm lấy bảo đao bên giường, bước ra bên ngoài.

Sắc mặt Sở Hi Du có chút lạnh lẽo, trầm mặc nhìn bóng lưng Kỷ Mộ Niên.

Kỷ Mộ Niên càng đi càng xa, cuối cùng biến mất trong rừng sâu.

Sở Hi Du cũng không đi theo, chọn một chỗ ngồi xuống, rót một chén trà vẫn còn hơi ấm, từ từ uống.

Trải qua ước chừng một canh giờ, ánh mắt của hắn chuyển ra bên ngoài cửa, lại khẽ nhấp một ngụm trà, mở miệng nói, “Đi ra.”

Người ngoài cửa sửng sốt.

“Đi ra.”

Người ngoài cửa còn đang do dự.

“Bổn điện hạ kêu ngươi đi ra, không nghe sao?” Thanh âm Sở Hi Du vững vàng, không có chút bất an như những ngày qua.

Nghe những lời này, người ngoài cửa lập tức vội vàng bước vào trong, ngay trước mắt Sở Hi Du liền quỳ xuống nói, “Thuộc hạ Liễu Vệ bái kiến Thái tử điện hạ.”

Sở Hi Du gật đầu.

Liễu Vệ thấy phản ứng này của Sở Hi Du, trong lòng vui mừng, mặt mày hớn hở nói, “Thái tử điện hạ, ngài khôi phục trí nhớ rồi?”

Sở Hi Du không trả lời, chỉ chậm rãi uống thêm một hớp trà.

Chỉ bằng động tác uống trà này, Liễu Vệ lại càng tin tưởng thần trí điện hạ nhà mình đã thanh tỉnh, vui vẻ vô cùng dập đầu nói, “Chúc mừng Thái tử chúc mừng Thái tử.”

Thái tử cuối cũng cũng nhớ lại chuyện lúc trước, mình cũng không cần cả ngày lén lén lút lút đi theo phía sau Thái tử lo lắng đề phòng.

Sở Hi Du nghe vậy, rũ mắt nhìn Tiểu Vệ, khó được lúc không tìm hiểu thêm về lời nói của Tiểu Vệ, thanh âm trầm ổn nói, “Phong Vũ lâu là chuyện gì xảy ra?”

Tiểu Vệ không ngờ Sở Hi Du vừa khôi phục trí nhớ, đã nói tới chuyện Phong Vũ lâu treo giải thưởng, trong lúc nhất thời vẻ mặt lộ ra khó xử, nhưng nhìn thấy Sở Hi Du lãnh mặt, cũng chỉ có thể thành thật nói, “Hồi bẩm Thái tử, là người của cận vệ quân theo hầu Tam hoàng tử làm.”

Sở Hi Du nhàn nhạt ‘Ừ’ một tiếng.

Thấy Sở Hi Du không nổi giận, Tiểu Vệ tiếp tục nói, “Thuộc hạ đã giải quyết người này. Nhưng mà tin tức lộ ra ngoài, người bên kia của Tam hoàng tử đã trước một bước phát ra lệnh treo thưởng.”

Sau khi Sở Hi Du nghe xong, nói “Người của Tam hoàng tử bên kia, là ai?”

“Là Sở Chu của Phiêu kỵ quân.” Tiểu Vệ vội vàng nói, nói xong còn bổ sung thêm một câu, “Thuộc hạ đã phái người đi điều tra, Sở Chu vẫn còn trong nội cảnh Bắc Phong, trước mắt đang đặt chân tới Hoài An thành.”

Y hiểu rất rõ tính khí có thù tất báo của Thái tử điện hạ, nên đã cố ý trước khi Thái tử chưa trở về, đã an bài nhân thủ đích đáng.

Không ngoài suy đoán của Tiểu Vệ, Sở Hi Du quả nhiên gật đầu cười nói, “Như thế, người này đúng là phải gặp một lần.”

Tiểu Vệ yên tĩnh đợi ở một bên.

Sở Hi Du cũng không lên tiếng nữa, chỉ là lẳng lặng ngồi trên ghế uống trà.

Tiểu Vệ đúng bên cạnh hồi lâu, thấy Sở Hi Du không có một chút ý tứ muốn động thân nào, rốt cục nhịn không được hỏi, “Trước mắt Thái tử đã khôi phục, còn phải cùng một chỗ với Kỷ Mộ Niên sao?”

Sở Hi Du không đáp, qua một lúc, không nói tới ‘Kỷ Mộ Niên’ trong miệng Tiểu Vệ, ngược lại nói, “Tiểu Vệ, mấy ngày tới ngươi không cần theo ta, đi thăm dò rõ ràng tung tích của Sở Chu cho ta.”

Tiểu Vệ nghe vậy, sửng sốt.

Sở Hi Du khoát tay áo một cái, ý bảo Tiểu Vệ lui ra.

Ý của Thái tử, Tiểu Vệ tự nhiên không dám chống lại, đứng dậy thối lui ra ngoài cửa, đi làm chuyện Sở Hi Du phân phó.

Trong phòng một lần nữa khôi phục yên tĩnh. Sở Hi Du lại ngồi tại chỗ chờ thêm hồi lâu, rốt cục thấy được ngoài cửa phòng có một người lê chân, khập khiễng đi về hướng phòng bên này.

Người này, không cần phải nói, dĩ nhiên là Kỹ Mộ Niên.

Tầm mắt Sở Hi Du rơi xuống đùi Kỷ Mộ Niên. Gân mạch trên đùi người này là bị mình năm đó bắn một mũi tên mà đứt đoạn. Ban đầu Kỷ Mộ Niên cả ngày ở trong doanh trướng dưỡng thương, còn chưa nhìn ra đầu mối gì, hôm nay cách nửa năm một lần nữa nhìn lại, cái chân bị tật kia ngược lại hết sức mỹ cảm.

Nếu trở lại một năm trước, Kỷ Mộ Niên khi đó đang nhung trang phi giáp, xung phong trận tiền, anh tuấn dũng mãnh, là chiến thần, là sủng thần hàng đầu của Bắc Phong, cũng là tiền đồ như gấm, vinh hoa phú quý vươn tay là có.

Chỉ tiếc, cánh của Kỷ Mộ Niên, đã bị Sở Hi Du hắn bẻ gãy.

Trên mặt Sở Hi Du chẳng chút biểu tình, lại nhìn về tay của Kỷ Mộ Niên.

Kỷ Mộ Niên ra ngoài gần hai canh giờ, rốt cục bắt được một con gà rừng quay trở lại. Lúc này hân hoan mà về, thấy vẻ mặt Sở Hi Du cũng không có quá để tâm, lúc đi ngang qua cửa phòng thì dừng lại một chút, cười nói với Sở Hi Du, “Hôm nay vận khí thật tốt, cư nhiên gặp phải một con gà ngốc. Giờ ta đi nấu cháo gà, cho ngươi bồi bổ nguyên khí.”

Gương mặt hớn hở này, không có nửa điểm giả dối.

Trong lòng Sở Hi Du khẽ động, trầm mặc nhìn Kỷ Mộ Niên.

Kỷ Mộ Niên xoay người đi vào phòng bếp, qua một hồi lâu, mới bưng cháo gà lên, đặt trước mặt Sở Hi Du.

Sở Hi Du cũng không vội ăn, chỉ là nhìn chằm chằm Kỷ Mộ Niên.

Kỷ Mộ Niên bị nhìn đến thoáng sợ hãi, suy nghĩ Sở Hi Du đối với mình từng có địch ý, hơi nhíu mi, nhưng ngoài miệng lại hỏi, “Thế nào?”

“Đói bụng.” Sở Hi Du nói thẳng.

“Vậy thì ăn nhiều một chút.” Kỷ Mộ Niên nói.

“Ta không muốn ăn những thứ này.” Sở Hi Du nói.

Thân thể Kỷ Mộ Niên vốn dĩ tàn phế, mất nửa ngày công phu mới bắt được thú hoang, lại không ngờ Sở Hi Du cư nhiên không nhận tình, lúc này liền cau mày hỏi, “Vậy ngươi muốn ăn cái gì?”

Sở Hi Du thấy bộ dáng ẫn nhẫn của Kỷ Mộ Niên, trong lòng cảm thấy hết sức sảng khoái, ánh mắt tối tăm trầm thấp cười một tiếng.

“Muốn ăn ngươi.” Sở Hi Du cười xong, nhàn nhạt nói.

Thanh âm trầm thấp hơi mang chút từ tính đặc trưng, lọt vào tai Kỷ Mộ Niên lại khiến ánh mắt y siết chặt.

Nụ cười của Sở Hi Du càng thêm sâu, không để ý tới ánh mắt cảnh giới của Kỷ Mộ Niên, lúc này mới cúi đầu múc cháo gà ăn.

Kỷ Mộ Niên thấy Sở Hi Du không có hành động gì đặc biệt, mới dần dần yên tâm.

Nhưng rất nhanh, Kỷ Mộ Niên phát hiện có chỗ khác biệt với trước kia.

Sở Hi Du và y sống chung mấy chục ngày, trước kia lúc Sở Hi Du không bị thương nặng, một đôi mắt luôn nhìn chằm chằm y không tha, mà kể từ đêm đó đến hiện tại, ánh mắt Sở Hi Du mặc dù cũng là nhìn y không rời, nhưng vẻ sáng ngời của ngày thường lại trầm xuống rất nhiều.

Kỷ Mộ Niên âm thầm sinh nghi, nhưng lại không tìm ra đầu mối.

Sở Hi Du muốn ăn thịt tươi, Kỷ Mộ Niên hai ba ngày lại phải chạy ra ngoài tìm kiếm một vòng, bất đắc dĩ chân phải bị tật, luôn không quá thuận tiện, đến cuối cùng ngược lại là Sở Hi Du tự mình ra trận, bắt con mồi trở về.

Những ngày dưỡng thương trôi qua phá lệ bình tĩnh, không sóng không gió. Hai người rõ ràng là kẻ thù, nhưng không ai nhắc tới. Cứ như thế hai người, một người ở nhà nấu nướng, một người vào rừng săn thú, đến ban đêm cùng nhau ăn cơm cùng nhau ngủ, cư nhiên hết sức hài hòa.

Kỷ Mộ Niên khó có được mấy ngày thanh nhàn, tựa vào trên giường, vừa đặt lưng xuống là đã ngủ.

Bên này Kỷ Mộ Niên vừa ngủ, Sở Hi Du lại không thể nhắm mắt, trong đầu xoay chuyển, tất cả đều là bộ dáng của Kỷ Mộ Niên ngày hôm đó.

Ở chung lâu ngày, khó tránh khỏi sinh ra tưởng niệm.

Sở Hi Du đã sớm không còn ý định hạ thủ giết Kỷ Mộ Niên, mấy ngày nay lòng thù địch cũng càng thêm phai nhạt, ngược lại càng nghĩ nhiều hơn về đoạn thời gian chung đụng cùng Kỷ Mộ Niên.

Hắn tự nhận lực tự chủ của mình không tệ, nghĩ tới chuyện mình gây ra lúc mất trí nhớ, luôn cảm thấy rất không đáng.

Chuyện ngày hôm đó, bức bách người kia, rõ ràng có cơ hội đi đến cuối cùng, lại không có can đảm làm triệt để. Chỉ bằng hai điểm này, Sở Hi Du đã thấy khó chịu.

Kỷ Mộ Niên dáng dấp không tệ, mặc dù thân thể tàn phế, nhưng dù sao cũng là một nhân tài. Hắn biết Kỷ Mộ Niên có long dương chi phích, trong lòng luôn nhớ tới Hoàng đế Bắc Phong, nếu dùng biện pháp mạnh mẽ bức bách một người như Kỷ Mộ Niên, người nọ tuyệt đối sẽ không phục tùng.

Nếu thật sự muốn người này, còn phải từ từ bày kế hoạch.

Những ngày hài hòa như thế tiếp thêm nửa tháng, thương thế của Sở Hi Du rốt cục khỏi hẳn.

Kỷ Mộ Niên xác nhận vết thương của Sở Hi Du không còn đáng ngại, lúc này mới bắt đầu chỉnh lý hành trang.

Sở Hi Du thấy Kỷ Mộ Niên trên dưới bận rộn, thật sự là vô cùng hiền lương thục đức, mới đi theo sửa soạn lại mấy bộ y phục, nói “Kỷ Mộ Niên, ngươi thật muốn đi Phong Vũ lâu sao?”

“Nếu không thì sao?” Kỷ Mộ Niên ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Trước kia Sở Hi Du luôn kêu y là Mộ Niên, lúc này lại gọi đủ ba chữ, mặc dù thoạt nghe rất bình thường, nhưng lại có chút cảm giác nao nao.

Sở Hi Du chẳng qua là cười một tiếng, không trả lời.

Phong Vũ lâu là nơi tập trung và phân tán tin tức nổi danh trên giang hồ, ở Tây Nam quan, ngay phụ cận Hoài An thành. Kỷ Mộ Niên và Sở Hi Du lại chọn tiểu đạo trong rừng; đi đường nhỏ, giữa ban ngày lên đường, ban đêm nghỉ ngơi, thẳng về hướng Hoài An thành.

Đi ước chừng mấy ngày, hai người lại một lần nữa trở lại bên trong Hoài An thành.

Kỷ Mộ Niên chọn một sơn động ở lại qua đêm, đốt một đống lửa sưởi ấm, thể lực cùng lực nhẫn nại của y đều không thể so với Sở Hi Du, chỉ ngồi bên cạnh đống lửa một lúc, liền khép mắt ngủ thiếp đi.

Trong chốn núi rừng đột nhiên truyền tới một thanh âm huýt sáo.

Sở Hi Du đang ngồi bên đống lửa, nghe được thanh âm lập tức đứng dậy, bước đi về hướng nguồn gốc âm thanh.

Đi không được bao xa, quả nhiên thấy được Tiểu Vệ đã đợi ở đó hồi lâu. Tiểu Vệ thấy Sở Hi Du, liền hồi bẩm, “Thái tử điện hạ, thuộc hạ đã tra ra tung tích của Sở Chu.”

Mâu quang của Sở Hi Du lóe lên, hỏi “Ở đâu?”

“Cách nơi này không xa.” Tiểu Vệ đáp.

Sở Hi Du nghe vậy, quay đầu nhìn về vị trí phía sở động mà Kỷ Mộ Niên đang ngủ, sau đó xoay người nói, “Đã gặp lại cố nhân, tự nhiên phải chào hỏi một tiếng.”

Dứt lời, hắn liền ra hiệu cho Tiểu Vệ, để cho y dẫn đường.

Tiểu Vệ lập tức nhận lệnh, thi triển khinh công, đi trước Sở Hi Du.

Hai ngươi đi một lúc, tốc độ đều vô cùng nhanh, chỉ trong chốc lát công phu liền đến tường thành của Hoài An thành. Hai người đều là cao thủ khinh công, lập tức bay vọt lên tường thành, thẳng vào bên trong Hoài An thành.

Bên trong Hoài An thành còn có chợ đêm, đèn đuốc sáng rực, phồn hoa như gấm. Tiểu Vệ dẫn Sở Hi Du tránh đi đám đông, tới một hẻm nhỏ. Cuối ngõ hẻm là một tiểu quan quán, tên gọi ‘Di Tâm quán’, Tiểu Vệ dừng bước, chỉ vào bản hiệu Di Tâm quán nói, “Điện hạ, mấy ngày nay Sở Chu mê nam sắc, nên cư ngụ ở đây.”

Sở Hi Du nghe vậy có chút sửng sốt, nhìn Di Tâm quán, chợt bật cười.

Tiểu Vệ thấy Sở Hi Du mỉm cười, hơi sửng sờ, chỉ cảm thấy nụ cười này của Sở Hi Du không phải tầm thường, phải nói là vô cùng cổ quái.

Sở Hi Du vừa cười vừa đưa tay.

Tiểu Vệ vội vàng dâng lên một thanh chủy thủ.

“Căn phòng ở lầu mấy.” Sở Hi Du quan sát chủy thủ một chút, hỏi.

Chủy thủ tuy không thể dùng tốt bằng thanh đao kia của Kỷ Mộ Niên, nhưng dù gì cũng vô cùng sắc bén.

“Phòng chữ thiên số một lầu hai.” Tiểu Vệ nói.

“Hắn ngược lại rất biết hưởng thụ.” Sở Hi Du nghe vậy cười cười, trong con ngươi lại nổi lên một tầng huyết sắc.

Tiểu Vệ không dám bình luận, chỉ đứng chờ ở bên cạnh.

Sở Hi Du thu lại chủy thủ, giấu vào trong tay áo, đi vào bên trong Di Tâm quán.

Thân hình người này nhanh như quỷ mị, chỉ mấy lần tung người, liền lẻn vào bên trong Di Tâm quán, thất tung thất ảnh.

Sở Di Du đi nhanh trở về cũng rất nhanh, trong tay còn nhiều thêm một món đồ. Vật này được một mảnh vải qua loa quấn lại, phía trên vết máu đầm đìa, khiến người ta kinh hãi. Mà người kia lại tựa như không thèm để ý, thấy Tiểu Vệ, liền vứt vật này sang cho Tiểu Vệ.

Tiểu Vệ vội vàng đón lấy. Y đã quen với việc làm của Thái tử, chỉ liếc mắt nhìn vào bên trong bọc vải một cái, liền thấy mái tóc trên đỉnh đầu của thủ cấp bên trong.

“Đưa thủ cấp của Sở Chu cho Phong Vũ lâu.” Sở Hi Du không biết từ đâu lấy ra một cái khăn tay, chậm rãi lau sạch tay mình, nói “Người phát lệnh treo thưởng đã chết, Phong Vũ lâu không dám không thu hồi lệnh treo thưởng kia.”

“Vâng.” Tiểu Vệ cất thủ cấp kia, cúi đầu lĩnh mệnh.

Sở Hi Du vừa lau tay vừa nói tiếp, “Việc này không nên chậm trễ, ngươi cần phải làm cho xong chuyện này.”

Có lời này của Sở Hi Du, Tiểu Vệ không dám dừng lại, mang theo thủ cấp xoay người rời đi.

Sở Hi Du lúc này mới lau tay thật sạch, vứt khăn tay, từ trong ngực áo lấy ra một bình nhỏ.

Giết Sở Chu chẳng qua chỉ là chuyện trong nháy mắt, bình này ngược lại là vật hắn tốn công tìm kiếm trong Di Tâm quán.

Mâu quang Sở Hi Du chớp động, nắm chặt bình nhỏ, trầm thấp nở nụ cười.