Thế giới này luôn mập mờ màu xanh ngắt.
Tôi nghĩ đó chắc hẳn bởi vì đôi mắt màu lam của tôi, chính là lí do khiến tôi nhìn nhận thế giới này như vậy.
(Hôm nay cha và mẹ vẫn rất thân thiết.)
Bất cứ khi nào tôi ở nhà, cha và mẹ cũng đều ngồi trên ghế sô pha, nắm chặt đôi tay nhau tựa hồ họ không thể chịu đựng việc phải tách rời đối phương. Họ chưa từng cử động — như thể đã hoá thành những con búp bê vậy.
Tôi đưa mắt nhìn cảnh tượng hạnh phúc đó từ cửa phòng.
“Lại đây, Ray, đến ngồi cùng chúng ta đi.” Mẹ mỉm cười gọi tên tôi.
Mắt Cha có màu đen; tôi được thừa hưởng đôi mắt xanh này từ Mẹ. Nhưng mắt tôi có đôi chút khác biệt. Đôi mắt bà như bị nước bẩn vẩn đục, chúng lúc nào cũng ảm đạm. Tôi không rõ từ khi nào mắt bà ấy thành ra như thế… tôi không thể nào nhớ nổi.
“Vâng ạ.”
Chăm chú nhìn vào đôi ngươi mờ đục ấy, tôi gật đầu và chạy đến bên họ. Nhưng dù cho có cố thế nào đi chăng nữa, bản thân tôi cũng chẳng thể nào nhích nổi một inch khỏi cửa.
(Tại sao…?)
Cảm thấy khó thở, tôi quỳ rạp xuống tại nơi mình đang đứng, hai chữ “tuyệt vọng” bỗng chất chồng trong lồng ngực.
“Ray, sao thế con?” Cha tôi, người vẫn chỉ luôn ngồi một chỗ trên ghế sô pha, hỏi tôi với giọng điệu hiền hậu không chút thù địch.
“Con không thể đến đó đâu ạ.” Tôi đáp lời trước cái nhìn chằm chằm của cha, mắt ông đen láy như 2 chiếc khuy áo.
Ngay thời khắc đó—-
Tôi bỗng thấy chóng mặt kinh khủng. Cứ như có ai đó trong đầu đã sơn lên bộ não này thành một màu trắng tinh vậy.
Ring… Ring….
(Chuyện gì đang xảy ra thế…?)
Từ nơi nào đó, tôi nghe thấy tiếng chuông reo.
Như thể chiếc chuông đó đang được cất lên từ dưới một bể nước vậy…