0/GODO

angel notes.

the metter of knights arms.

...and over count 1999

type: other

Giữa tầng đối lưu, chiếc máy bay vươn lên như tên bắn.

Xé toạc Biển Mây Mù chưa một lần tan biến.

Những đôi cánh thép phóng vút vào bầu trời xám.

Nhằm tiêu diệt kẻ thù chung của nhân loại.

Cuối cuộc chiến, toàn bộ phi đoàn thực hiện nhiệm vụ đều bị phá hủy, chỉ duy nhất một chiếc thoát nạn.

Có thể người thanh niên may mắn khi chọn một cỗ máy điều khiển bằng trí thông minh nhân tạo, thứ công nghệ đã lỗi thời.

Đó là vật duy nhất không bị tác động bởi nhiệt lượng từ kẻ thù.

Tiếp tục hành trình, chàng trai tự mình cầm lái.

Nhịp đập sinh học đang vang khắp cỗ máy, đúng như anh nghĩ, chỉ còn là của chính mình.

Chàng trai mở cửa khoang lái, chĩa khẩu súng ra ngoài.

Hơi lạnh tràn vào bên trong, khiến khí quản anh buốt rát.

Nhiệt độ xung quanh đã xuống đến dưới 0. Chiếc áo choàng anh đang mặc chẳng còn mấy tác dụng.

Thời tiết đã ở mức chỉ vừa đủ duy trì sự sống.

Chiếc máy bay này chỉ được định dùng như phương tiện chuyên chở cho các chủng tộc biết bay, do đó nó không hề được trang bị vũ khí.

Nếu muốn chiến đấu, anh sẽ phải đánh cược mạng sống của mình.

Gió giật điên cuồng cùng cái lạnh đến thấu xương.

Sau lưng anh là xác của các chiến hữu, dịch tủy rỉ ra từ tai, từ mũi.

Thêm vào đó, chiếc máy bay cũ kỹ bất cứ lúc nào cũng có thể đâm sầm xuống mặt đất.

Tình thế thật ngặt nghèo, đến độ anh muốn hét lên thật lớn.

Khẩu Black Barrel được tinh chỉnh để bắn tỉa nắm chặt trong tay, chàng trai lặng lẽ chờ đợi bước tiến của kẻ thù.

Một khi kẻ thù lọt vào tầm ngắm.

Cũng là lúc anh có thể bóp cò và được thanh thản…

Đồng hồ trên máy bay đã điểm thêm bảy ngày nữa.

Chỉ mới 7 ngày trôi đi.

Bộ não tê dại của tôi tự thấy rằng mình vẫn có thể trụ thêm 1 tháng nữa, hay thậm chí cả năm nữa.

Nhưng cơ thể này đã luôn trong trạng thái sẵn sàng sụp đổ.

Đã bao nhiêu tháng ngày rồi?

Tâm trí tôi,

Thứ tiếng tôi nói,

Hay chính bản thân tôi,

Đúng vào lúc tưởng chừng mất hết tất cả,

Tôi giành lại được tất cả.

Họng súng đã hướng đến “kẻ thù”.

Và tôi bóp cò, không chút do dự.

Đã chịu quá mức giới hạn, não tôi như muốn bùng nổ.

Ngay trước khi sắp ngất đi,

Chỉ trong khoảng khắc ngắn ngủi ấy,

Trước lúc mọi thứ dần tan biến, tôi trông thấy diện mạo của kẻ thù.

Thật…

Đẹp làm sao...

--------------- Giữa rặng nứt của Biển Mây Mù, tôi đã thấy một thiên thần.

1/Original Sin

Khi tan ca trở về nhà, tôi bắt gặp một thiên thần trong phòng mình, trên tay cầm cây đàn ghi-ta.

…Có lẽ rốt cuộc thì tôi phát điên mất rồi.

Cô gái có mái tóc vàng dài óng ả, bận một chiếc váy liền thân trắng toát.

Gương mặt trẻ trung, thanh tú, cùng… một vòng sáng lơ lửng trên đầu?

Nếu đây không phải thiên thần, có đánh chết tôi cũng không định nghĩa được sinh vật này là gì.

“Xin chào.”

Thiên Thần cười bẽn lẽn rồi cúi chào.

Dụi mắt một lúc, tôi bước vào trong. Thiên Thần vẫn đứng giữa phòng với cây ghi-ta, không rõ vì sao lại nhìn tôi rất phấn khích.

“Thôi nào. Cô là thứ quái gì vậy?”

“Tôi là một thiên thần,” cô ấy trả lời, miệng cười tươi rói.

“Vâng, tôi đoán là thế. Tôi đang hỏi là cô làm gì trong phòng tôi thế này? Nếu muốn bán thân thì cô nhầm phòng rồi. Thật khó chịu khi phải nói thẳng ra với cô, nhưng tôi không phải loại người kiếm đủ tiền để mua một thiên thần đâu.”

“À, ừm, không phải vậy đâu. Biết nói sao nhỉ? Tôi muốn đến đây để… làm việc nhà giúp anh.”

Tôi tự làm được. Biến đi.

“Không, tôi không đi đâu. Anh xem này, tôi có thể làm bất cứ việc gì!”

Trước sự tự tin quá cỡ đến thế, tôi để cô ấy dọn dẹp vài thứ. Và kết quả là… một cảnh tượng còn khủng khiếp hơn hậu quả chiến tranh.

“…Ừm, tôi nấu nướng thạo lắm.” Thiên Thần nói, nhanh nhảu giơ ngón cái lên.

“Cảm ơn, nhưng tôi không thể dùng thức ăn từ nhà máy. Chúng có quá nhiều chất dinh dưỡng và sẽ khiến các mạch máu phình to ra. Hiểu ý tôi chứ?”

Thiên Thần gật đầu. Ít nhất thì cô ấy có vẻ hiểu rằng tôi là một con người bình thường, không phải thuộc nhóm A-Ray[note6307].

“Được rồi. Vậy cô còn làm được gì nữa?”

"Tôi biết chơi ghi-ta này!” Cô ấy vui vẻ đáp, tay đánh vào cây đàn.

Chiếc ghi-ta màu xanh của cô ấy là loại ghi-ta điện.

Rõ ràng chẳng phải món đồ thích hợp với các thiên thần.

Mà đâu chỉ có thế. Cô ta còn chơi dở tệ.

“Ra ngoài ngay.”

Tôi tóm lấy tay Thiên Thần và ném cô ta ra ngoài.

Thời gian trôi đi, tôi quyết định mình phải vào bệnh viện.

“Đầu cậu chẳng có vấn đề gì cả,” vị bác sĩ có cái mặt của loài cá trả lời tôi thế đấy.

Và cứ như vậy, mỗi ngày sau khi tan ca, tôi lại tốn thời gian đuổi thiên thần đó ra khỏi phòng.

Dần dần, tôi chẳng buồn để tâm nữa.

“Bầu trời… u ám quá,” Thiên Thần lẩm bẩm khi nhìn ra bên ngoài từ cửa sổ.

Một thiên thần mà không biết đến cả điều đó?

Trông bộ dạng thì cô ấy quả không giống một trong các loại thiên thần thuộc nhóm A-Ray.

“Này. Cô từ đâu ra thế? Tôi đoán cô không phải loài A-Ray sống ở phía bên này của rặng nứt.”

“Tôi không phải A-Ray.”

Thế cô là cái gì?

“Tôi là sinh thể được tạo ra từ ước vọng của mọi cư dân trong thành phố này. Vì thế nên tôi rất đẹp. Tôi mừng là mọi người lại có tâm hồn trong sáng như thế.”

Thiên Thần xoay vòng quanh vui sướng, khiến vạt váy của cô bay phấp phới.

Nhắc mới nhớ, cô ấy trông lạ thật. Thiên thần này quá xinh đẹp so với cư dân của Vùng Đất Thép[note6310].

Mái tóc vàng của cô ấy tỏa ánh sáng lóa mắt, như thể tự thân nó là một thứ độc được chết người.

Vậy lẽ nào… đây là một ảo ảnh mà chỉ mình tôi thấy được?

“Ừm, vậy sao hiện thân của trí tưởng tượng của mọi người lại ở trong phòng tôi?”

“Vì anh chính là người đã giết tôi!”

Dường như cô ấy bực mình khi tôi không nhận ra điều đó, chứ không phải vì chuyện tôi đã “giết” cô ấy.

Khi tôi hỏi có phải cô ấy đến để trả thù, Thiên Thần hỏi lại, “Trả thù là gì?”

Sau đó Thiên Thần dần trở nên hữu dụng và bắt đầu học được nhiều thứ. Giờ cô ấy hẳn đã hiểu “lau dọn” là thế nào. Điều ngoại lệ duy nhất cô ấy không học được là về cây ghi-ta.

“Tôi chẳng khá hơn tẹo nào với cây ghi-ta. Tôi đánh như mình đã tưởng tượng, nhưng sao thứ tôi tưởng tượng và thứ phát ra hoàn toàn khác.”

À, thì ra cô ấy muốn chơi một bản nhạc nào đó. Tất nhiên, Thiên Thần sẽ chẳng khá hơn nổi.

“Ôi trời. Chiếc ghi-ta đó đã được chỉnh đâu.”

Đúng thế. Ngay từ đầu nó đã hỏng mất rồi.

Thiên Thần có vẻ thắc mắc, rồi hỏi, “Chỉnh… là sao?”

2 / Public Garden

Cơ thể nữ giới, với 1 cặp cánh sau lưng, và trên hết nếu còn có vóc dáng xinh đẹp thì dạng sống đó được gọi là thiên thần.

Nhiệm vụ của tôi là bắn hạ 20 thiên thần như thế mỗi ngày. Do vậy tôi sẽ chẳng lấy gì làm ngạc nhiên nếu mình bị xem là kẻ thù của giới thiên thần.

------------------------------

Tôi đến thành phố này từ 1 năm trước. Đây là thành phố lạ lùng nhất trong Vùng Đất Thép. Không loại thực vật nào có thể sinh trưởng trên đất của hành tinh này. Thế nhưng bên trong thành phố lại mọc rất nhiều những cây màu xám, và trên một ngọn đồi còn có cả một đồng cỏ xơ xác. Nằm ngay trung tâm thành phố, giữa ngọn đồi là hai tán cây khổng lồ che cả bầu trời, vươn cao đến tận Biển Mây Mù, nên được gọi là cây Thiên Mẫu.

------------------------------

Tôi chọn nghề săn thiên thần để kiếm sống. Ở đây, ngày nào cũng có thiên thần từ trên trời sà xuống và tấn công dân cư. Dù có gây chút thương tổn, chúng hầu như chỉ ở mức độ của lũ chó hoang và không mấy người bị ảnh hưởng.

Nhưng nếu để yên cho chúng lộng hành, thiên thần sẽ tràn ngập cả thành phố, vì thế hội đồng thành phố phải thuê thợ săn.

Chẳng rõ đám thiên thần có đáp xuống một vị trí nhất định không, nhưng tôi thấy chúng tụ tập rất nhiều trong khu rừng bên ngoài thành phố.

Ngón tay bóp cò súng, tôi dùng vai ghìm lực nảy của khẩu súng lại.

Một thiên thần trần trụi rơi xuống nền đất, nhận 1 phát đạn ngay giữa trán.

Khắp cánh rừng phủ đầy lá cây và xác chết của các thiên thần.

Chậm rãi bước đi trên mặt đất thô ráp, tôi quay vào sau bức tường bao quanh thành phố. Một gã người thú phụ trách khu vực kế cận đang vẫy tay gọi tôi.

“Ê này! Làm ăn sao rồi?”

“Không khả quan lắm. Ba miếng đồng cho mỗi cái xác. Nếu tính chi phí đạn dược, tôi chẳng còn được đồng nào.”

“Tại cậu dùng súng nên mới thế. Nếu là đàn ông, hãy dùng cơ bắp của mình ấy!”

“Tiếc thật, tôi lại không vạm vỡ đến thế. Thậm chí tôi còn phải dùng thiết bị hỗ trợ để lấy ô xy kìa. Sống được đã là trầy trật lắm rồi.”

“Ta hiểu. Loài người các cậu rõ là phiền phức.”

“Phải đấy. Làm người đúng là phiền phức.”

Quả thật, ở thế giới này con người hẳn đã cảm thấy bất tiện.

Đó là lý do loài người thời xưa sáng tạo ra rất nhiều công cụ. Và vì thế chủng tộc A-Ray đã ra đời, kéo theo cuộc Đại Chiến[note6308].

Giống người thuần chủng đã biến mất như thế.

Sau khi một kẻ ăn bám có tên thiên thần ở trong nhà tôi, công việc của tôi lại càng nặng thêm.

Thiên thần đó biết ĂN UỐNG. Nguyên liệu làm từ nhà máy dù được phát miễn phí thì vẫn chỉ có giới hạn. Vậy nên tôi cũng phải nâng chỉ tiêu hằng ngày của mình từ 20 lên 30 mục tiêu.

… Thật trớ trêu khi giết thêm nhiều thiên thần chỉ để nuôi một thiên thần.

“Dạo này cậu chăm việc nhỉ.”

“Chỉ để xả stress thôi. Mà thực ra cái lũ ấy trông rất giống thứ khiến tôi căng thẳng, nên công việc này cũng bớt chán.”

Tôi không kìm được và buột miệng nói thế. Gã người thú nghiêng đầu khó hiểu.

“Thật mừng khi thấy cậu nhiệt tình với công việc. Nhưng cẩn thận đấy, người ta đồn rằng có vài tên Kỵ Sĩ lảng vảng trong rừng. Ta nghe nói một gã dùng Ma Kiếm đang dõi theo cậu đấy.”

“Thế sao? Có phải một Aristoteles[note6309] đang tới đây?”

“Không rõ. Mà quan trọng hơn là tiền công tháng này của chúng ta lại bị bớt đi nữa. Chuyện đó mới là vấn đề đấy.”

“Ừ. Mấy tên bên cục tài chính hẳn muốn giết chúng ta rồi…”

“Ấy dà! Ta đã làm gì sai cơ chứ!”

Tin được không câu nói của một kẻ đã giết hơn 50 người.

Gã người thú thở dài rồi nhìn vào đám thiên thần đang chất đống khắp khu rừng.

“Nè… cậu nghĩ chúng ăn được không?”

Hắn đề xuất một ý tưởng điên rồ.

“Quên chuyện đó đi. Tôi dám chắc ông sẽ bị trời phạt đấy.”

Tôi nhún vai, rồi thản nhiên trả lời.

3/ Roman

Trên đường về nhà, tôi bị một thiên thần chặn lại.

Không phải Thiên Thần ở nhà, mà là một thiên thần thật sự trong nhóm A-Ray[note6311].

“Gần đây cậu trốn đâu biệt tăm thế? Được người đẹp như tôi mời mà nỡ từ chối thì cậu đúng là kẻ gàn dở rồi.”

Nói đoạn, cô ta kéo tôi vào một quán rượu… Đúng là gần nửa năm nay tôi đã không gặp cô ấy.

Đang lúc chúng tôi trò chuyện, một đám tọc mạch chĩa mũi vào. Chúng nói các thiên thần nên giao du với chủng A-Ray hơn là con người. Tôi cũng nghĩ thế, nhưng thiên thần trừng mắt đe dọa khiến bọn kia im miệng.

“Xin lỗi, cậu không thấy khó chịu sao?”

“À, tôi cũng chẳng thoải mái gì, nhưng chúng nói đúng đấy. Việc gì cô phải quan tâm đến tôi chứ. Chẳng phải loài A-Ray tìm bạn tình để tạo ra giống loài khỏe mạnh hơn sao? Nếu vậy tôi không phải ứng viên thích hợp rồi.”

“Ngoại lệ 1 lần thì đâu chết ai, phải không? Vả lại, ngoại hình mới là điều chúng tôi quan tâm. Các chủng tộc trông gần với thiên thần không nhiều, mà tôi lại thích người như cậu. Vậy thì chẳng vấn đề gì cả.”

Thiên thần nói, rồi nhấp ly rượu màu tía trên tay.

Cô ấy trông đúng thật là một thiên thần. Đôi cánh rộng không để bay lượn, mà là cánh quạt thu hút các đồng vị nặng từ môi trường. Tộc thiên thần có thể bay mà không cần cánh. Có tổ tiên là Six Sisters bảo hộ loài A-Ray, khả năng chiến đấu của các thiên thần có thể xem như ngang bằng với những Kỵ Sĩ[note6313] mang Ma Kiếm[note6314].

Nói cách khác, mỗi người trong số họ đủ sức tạo ra sự hủy diệt tương đương một quả bom hạt nhân.

Rượu vào lời ra, chẳng ít thì nhiều bản chất của chúng tôi cũng bộc lộ, cô ta hỏi một câu kỳ quặc.

“Nè, sao cậu lại dùng 1 khẩu súng thế?”

“Loài người đâu dùng được Gin[note6312] như A-Ray các cô. Sức lực bọn tôi lại có hạn, vậy nên phải dựa vào vũ khí là tất yếu. Mà còn loại hỏa lực nào thực dụng hơn súng ống chứ?”

“Ừm… Vậy tức là loài người sinh ra không phải để chiến đấu. Thế sao cậu lại chọn cách sống này?”

“…Để xem. Nếu tôi nhớ đúng, cả nhà tôi đã bị giết hồi tôi còn nhỏ. Sau đó tôi đào một khẩu súng lên và tập bắn để có thể trả thù.”

“Ồ… điển hình đấy.”

Ờ, nghĩ lại thì nó quả có điển hình thật, tôi cố cười nhưng không thể. Chưa bao giờ tôi thành công với 1 nụ cười gượng ép.

“Nhưng một gia đình chẳng phải đều thuộc cùng một chủng tộc sao? Tôi chưa từng nghe nói có con người sống quanh đây.”

“Tôi chưa kể với tôi thì phải. Thực ra tôi sinh ra tại Tây Lục, phía bên kia rặng nứt lớn.”

“Tây Lục… Có phải lục địa Black Aristoteles đã xóa sổ?”

Thiên thần chợt lặng thinh vì kinh ngạc. Khi vùng đất phía Tây bị thiêu rụi, tôi chỉ là một thằng nhóc khoảng 12 hay 13 tuổi.

Một câu chuyện buồn từ gần 7 năm trước.

“Mà nè, cậu vẫn làm cái việc đó sao?”

“Ừ. Còn việc gì khác cho tên dở hơi như tôi chứ. Vả lại tôi cũng chẳng muốn bị bảo tồn như động vật quý hiếm… Sao? Vẫn còn kêu ca à? Chúng có giống cô đâu. Đừng quan tâm làm gì, ngốc ạ.”

“Sao lại không? Người khác làm thì tôi kệ, nhưng nghĩ đến việc cậu chứ không ai khác giết hại thiên thần mỗi ngày là tôi phát cáu. Này, tại sao cậu lại săn thiên thần?”

-------- Chắc vì tôi biến chất mất rồi.

“----Công việc mà. Chịu thôi.”

Tôi trả lời, không dám nhìn thẳng vào mắt thiên thần. Cái nhìn lạnh lùng của cô ấy như hiểu thấu đó là lời nói dối.

“Đúng đấy. Hẳn là cậu đã mất hết lý trí . Vậy nên cậu mới không thấy đau đớn, và cũng không biết thế nào là hạnh phúc. Khi nhớ về quá khứ, cậu chẳng tìm được niềm vui nào. Vì tự ép mình như một cỗ máy, nên cậu mới phải lấy một thứ đơn giản như lý lẽ làm động lực sống.”

Cô ấy nói, gương mặt đầy bất bình.

Nhưng làm một cỗ máy có gì sai cơ chứ? Học thuyết nào cho rằng các dạng sống bậc cao phải có cảm xúc thật ảo tưởng.

“Hôm nay cô sao vậy? Tự nhiên lại khó tính…”

“Không đùa đâu. Tại cậu thờ ơ với tôi mà.”

“Một thiên thần nát rượu trông không hấp dẫn đâu.”

“Nói gì chứ? Giờ trông tôi thế này nhưng từng rất được mến mộ ở quê nhà nhé.”

Đối đáp, vâng vâng, đối đáp.

Tôi hớp vội ly rượu trên bàn. Lẽ ra tối nay tôi là người phải kiềm chế, nhưng rốt cuộc lại gục trước cô ấy.

Thiên thần hỏi tôi câu cuối.

“Này, sao cậu lại chiến đấu?”

Vì tôi không muốn chết.

“Sao cậu không muốn chết?”

Có lẽ do tôi còn muốn sống.

“Thế sao cậu lại muốn sống?”

Hiển nhiên rồi.

Bởi vì tôi chưa từng nếm trải điều gì tốt đẹp cả.

“Vậy à… Cần lý lẽ sống… cậu đúng là loại sinh vật kém phát triển.”

Nói rồi, cô ta bỏ đi.

Nhưng tôi có thể làm được gì? Chính bởi vì loài người giữ cách sống theo bản năng của họ, thế giới này đã chết một lần. Lệ thuộc vào thứ lý lẽ bi quan để tồn tại là hình phạt duy nhất mà những người ở lại phải gánh chịu.

4 / After Images

Rảo bước qua các con phố tấp nập, tôi trở về căn phòng nhỏ của mình.

Thiên Thần vẫn ương bướng ở đó.

Mùa đông sắp đến. Chẳng mấy chốc nhiệt độ sẽ xuống mức âm và làm cả thành phố chìm trong băng tuyết.

Nhưng tôi không định trải qua mùa đông thứ hai tại đây.

“Gần đây dưới kia nhiều náo động quá.”

Thiên Thần nói, mắt trông về hướng cửa sổ.

Cánh cửa ấy rất lớn, hơn cả Thiên Thần, trông như loại cửa sổ ở các thánh đường mà tôi từng thấy trong một quyển truyện màu.

Nàng thiên thần tóc vàng với đôi cánh trắng muốt ngồi thu mình bên cửa sổ, gương mặt buồn bã. Khung cảnh thành phố cùng hai tán cây Thiên Mẫu mập mờ phía sau cô hệt như ảo ảnh.

...Giữa vạn vật chìm trong một màu thép u ám, còn đó một Thiên Thần, một bóng hình tươi đẹp le lói giữa bao cơn ác mộng.

Cô ấy hờ hững nhìn xuống mặt đất xa xăm bên dưới.

Những dòng người đang cố rời đi chật kín cả thành phố.

“Um…Mọi người đang làm gì vậy?”

“Họ đang chạy khỏi đây. Một Aristoteles dài 3 ngàn mét đã san bằng vùng lân cận. Tính theo hướng hiện tại, nó sẽ bay ngang thành phố này trong 3 ngày tới.”

“Bay bên trên… tôi?”

“Bên trên chúng ta. Có thể nó sẽ đâm vào cây Thiên Mẫu. Mà dù thế nào thì mọi thứ cản đường nó cũng bị phá sạch thôi. Vậy nên mọi người mới phải di tản.”

“Ồ, thế nên mọi người mới hốt hoảng.”

Thiên Thần vẫn hờ hững nhìn xuống phía dưới.

Tôi bắt đầu gói ghém hành trang, dù mắt không ngừng dõi theo cô ấy. Nhét các trang bị và y phục chống rét, dụng cụ dưỡng khí cùng vài khẩu súng vào ba lô xong xuôi, tôi quyết định để lại những thứ khác.

“Anh cũng bỏ đi sao?”

“Ừ, ai lại muốn chết chứ. Nhưng không phải lúc này... tôi sẽ ra ngoài khi đám đông kia bớt huyên náo.”

Cô ấy lại cúi gầm mặt xuống. Vì trước nay Thiên Thần vẫn luôn tươi cười chẳng bởi chuyện gì, bộ dạng đó khiến cô trông thật cô độc.

“…Đây có thể là lần cuối với chúng ta, nên tôi sẽ hỏi cô câu này. Rốt cuộc cô là cái gì?”

Thiên Thần thở dài lãnh đạm.

Tôi chỉ đoán được rằng cô ấy không thuộc chủng thiên thần hiện hữu.

Chính vì thế… tôi muốn biết sự thật, ít nhất là vào phút cuối.

Và tôi đã nhận được một câu trả lời ngắn gọn.

“Thứ mọi người gọi là Aristoteles.”

Anh không biết sao? Ánh mắt cô ấy nói thế với tôi.

Aristoteles. Thứ đột ngột xuất hiện rồi trở thành kẻ thù của mọi sinh vật trên Trái Đất. Một dạng sống khó lường và không hề có phương cách giao tiếp, cả cấu trúc sinh học của chúng cũng không biết được rõ.

Thứ đó sao? Tại 1 căn phòng trong tòa tháp bỏ hoang của một thành phố nhỏ? Trông như 1 thiên thần và chơi ghi-ta? Kiểu đùa nào đây?... Không giống loài nào trên hành tinh này có thể chống lại nó, một dạng hình phạt từ Thượng Đế.

“Thật sao? Cô ư?”

“À không, chính xác hơn là thứ đang làm nền cho thành phố này. Vật từng là tôi đã bị bắn rơi xuống đây. Đó là một cái chết tức thì. Sau này cây cối mọc lên và mọi người bắt đầu sống trên đó.”

Thiên Thần tiếp tục kể. Vì Trái Đất không còn khả năng nuôi sự sống, cây xanh sẽ không thể phát triển trừ phi chúng ở trên một sinh thể khác.

“Lẽ ra tôi không như thế, nhưng cuối cùng phải chịu cảnh này. Hai cây Thiên Mẫu chính là cặp cánh của tôi trước kia… Hay nói cách khác, lông vũ của chúng mang hình dạng tôi từng có. Về bản chất, tôi là một sinh thể xâm thực, không phải dạng thiên thần trên hành tinh này.”

“Nhưng cô vẫn có hình dạng của 1 thiên thần.”

“Vì tôi là hình ảnh do mọi người tưởng tượng ra. Cơ thể tôi từng có đã chết, nhưng có vẻ thứ giống như lý trí vẫn còn. Tuy vậy, khái niệm lý trí chưa từng tồn tại trong tôi. Các sinh vật ở hành tinh này có một năng lực kỳ diệu để kết nên hình thể chỉ từ tri thức. Qua đó, tôi hình thành một khuôn mẫu như mọi người bằng thứ “tri thức” mà tôi có nhưng chưa hề sử dụng.

Sở dĩ tôi có hình dạng thiên thần vì đó là thứ gần giống nhất với tôi trước kia. Bằng cách sao chép mạch tư duy của mọi người, tôi có thể giao tiếp. Tóm lại, tôi đã trở lại cuộc sống mượn vai một thiên thần giả tưởng.”

Thiên Thần tự tách khỏi thứ gọi là Aristoteles bằng cách trở thành 1 ảo ảnh. Lần đầu tiên cô đã nhận thức được bản thân khi hóa thành thứ không phải mình.

…Mà cũng không phải ai cả, chỉ là hiện thực hóa của một thiên thần do người khác tưởng tượng ra.

“Thế… cô có hạnh phúc không?”

Thiên Thần vui vẻ đáp, “có”.

Đứng trước tôi chỉ là một ảo ảnh.

“-----Ra vậy, thiên thần quả thực chỉ có trong trí tưởng tượng thôi.”

Tôi chợt nhớ lại định nghĩa về thiên thần.

Rằng họ có cánh và một vòng hào quang, vô cùng xinh đẹp, nhưng… chỉ là ảo giác mà thôi.

Sau cùng thì thứ mang lại hy vọng cho con người chỉ có thể là mộng tưởng.

Tôi vừa nghĩ đến đó, Thiên Thần chợt buồn bã đáp, “Đúng vậy.”

-------------------------------

“Ước gì tôi là một thiên thần thật sự.”

Với ngoại hình trông giống thiên thần hơn tất thảy những thiên thần tôi từng gặp, cô ấy đã nói như thế.

5 / How a Star is Born

Khối thập tự khổng lồ trôi lơ lửng giữa những tầng mây bụi.

Bị tác động làm chệch hướng đi, nó dần bay khuất khỏi tầm mắt, tuy vẫn không ngừng gieo rắc cơn bão phán xét.

-----Dường như trận chiến đã kết thúc.

Chiếc máy bay tôi đang lái vẫn phóng thẳng qua tầng đối lưu, bên hông là một lỗ thủng lớn.

Như một chú chim sắt bất trị, nó cứ bay cao, bay mãi như muốn thỏa khát vọng giang rộng đôi cánh.

Chẳng mấy chốc nó sẽ bay ra khỏi Biển Mây Mù và chạm đến tầng bình lưu, nơi cơ thể tôi không đủ khả năng hô hấp dưới áp lực quá lớn. Nhưng tôi cũng chẳng lo lắng mấy. Không có gì bảo đảm rằng tôi còn sống tới lúc đó.

Tựa người vào thành máy bay, tôi thả lỏng cánh tay cầm súng.

Cửa buồng lái vẫn để mở như khi trước. Cứ thể, gió lạnh thổi vào và tôi có thể thấy rõ mọi thứ phía dưới.

Những mảnh đất không màu sắc. Ngay cả đến đại dương xa xa cũng có cùng sắc tố.

Đó là màu của cái chết. Màu của một hành tinh đã chết.

Dẫu vậy, khi tất cả đều mờ đi, trong mắt tôi thế giới này vẫn thật quý báu.

......

5 năm trước, tôi đã từng thấy cảnh tượng này.

Lúc đó, kẻ thù hiện ra giữa các tầng mây đẹp hơn tất cả. Một cặp cánh cùng hình dạng xét theo phương diện nào đó khá giống cơ thể con người. Có vẻ như tôi đã bắn một thứ trông giống thiên thần. Viên đạn từ khẩu súng của tôi chẳng khác nào một hạt đậu so với sinh vật ấy, đã xuyên qua đỉnh đầu nó và khiến nó rớt xuống đất.

Đúng giây phút ấy, ngay khi tôi nổ súng, mắt chúng tôi như chạm vào nhau qua lăng kính nòng ngắm. Tuy vậy, đã không có thông điệp nào cả, và chỉ có thế.

Nhưng kể từ đó, tôi luôn mơ đến một thiên thần rơi xuống từ biển mây ngày nào.

......

Nàng thiên thần theo sau chiếc máy bay tỉnh dậy. Một bên cánh của cô rách toạc.

Thuộc nhóm chủng tộc thượng đẳng trong A-Ray, hiển nhiên cô bị đẩy vào nhiệm vụ lần này, và đã nhảy vào đây sau khi trọng thương.

Cô chỉ muốn cho đôi cánh được nghỉ, nhưng chúng tôi đã không gặp may. Đúng lúc cô vào từ cửa sập, một tia sáng đánh trúng chiếc máy bay, thứ quá gần khối Thập Tự.

Tia sáng bắn qua thân máy bay và cánh thiên thần, khiến cô bất tỉnh, đồng thời làm hỏng bộ phận điều khiển tự động của cỗ máy.

Vài phút sau, thiên thần từ từ tỉnh lại.

“Buổi sáng tốt lành”, khi nghe tôi nói thế, cô ấy quay người nhìn ra bên ngoài. Thứ mang tên Aristoteles đang dần biến đi từ đằng xa.

Tôi kể lại tổng thiệt hại cũng như thành công của nhiệm vụ.

Thên thần vui mừng tiến đến chỗ tôi. Khi đang cố trườn lại gần, tay cô ấy chạm phải một thứ ươn ướt.

Máu. Chúng chảy ra từ người tôi và nhuốm đỏ khắp người thiên thần.

“Lẽ nào… do cậu đẩy tôi ra…?”

Không trả lời, tôi nhìn đăm đăm ra ngoài.

Vượt qua các tầng mây, chiếc máy bay tiếp tục phóng lên cao.

Bầu trời mà tôi lần đầu nhìn thấy, khác xa so với những gì tôi từng đọc được.

“Bầu trời… màu đỏ.”

Lặp lại câu nói đã nghe đâu đó, tôi không còn chút sức lực nào trong tay, và làm rơi khẩu súng xuống sàn.

“Black Barrel[note6316]. Vậy ra cậu đúng là người đã bắn hạ Thiên Điểu[note6315].”

“…Chắc vậy. Đó chỉ là điều họ nói. Khi đó tôi đã dùng hết may mắn của mình. Còn giờ hãy nhìn đống hỗn độn này xem…”

“Ngốc ạ. Chỉ vì cậu đã cứu tôi…”

“Sao tôi có thể đứng nhìn chứ. Không đời nào tôi lại để một người xinh đẹp như cô chết trước mắt mình.”

Không ngờ tôi có thể nói 1 câu phô trương như vậy. Nó ngớ ngẩn đến độ khiến tôi phải phì cười.

“Chẳng giống tính cách của cậu chút nào”, thiên thần cũng nói thế.

Và cả hai chúng tôi bật cười, không dám nhìn thẳng vào nhau.

Bất chợt cô ấy cất tiếng, với giọng nói dịu dàng, nhỏ nhẹ khác hẳn ngày thường.

“Cậu thực sự đã thay đổi. Tôi chưa từng thấy cậu thật lòng như vậy. Quả nhiên cậu đã tìm được người khác.”

…Tôi thắc mắc không biết có phải là thế. Dù Thiên Thần bảo thà rằng mình là ảo tưởng, hẳn cô ấy vẫn đang đợi tôi trở về.

Người ta nói các thiên thần chữa lành trái tim, không phải cơ thể.

“Không đâu. Một người đâu thể vì người khác mà thay đổi. Tôi vẫn vậy thôi. Dù ra vẻ bất cần mọi thứ, thực ra tôi lại không như vậy. Cô biết mà, phải không?”

“Ồ, vậy sao?”

“Ừ. Khi còn nhỏ, tôi cũng từng mơ ước được làm anh hùng. Thật thiếu chín chắn, phải không?....Và có lẽ giờ tôi vẫn vậy… Do đó, hãy đi đi. Cô đủ sức bay xuống đất chỉ bằng một cánh mà. Không cần ở lại với tôi đâu.”

Thiên thần đứng dậy, chẳng hiểu sao lại nhìn tôi nghiêm khắc.

“Cậu sẽ ổn chứ? Nếu phải đơn độc đến phút cuối…”

“Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi muốn ra dáng một anh hùng. Vậy nên tôi muốn được ở một mình dù có thế nào -----Trước nay tôi vẫn là kẻ cô độc mà.”

Hình như nụ cười gượng ép của tôi lần này có tác dụng.

Có thể là nụ cười tốt nhất tôi từng có.

“Vậy… xin tạm biệt.”

Vỗ chiếc cánh còn lại, thiên thần bay đi khỏi.

Trông cô ấy như một con cá bơi giữa vùng biển đỏ.

-----------------

Gượng dậy, tôi ngồi lên ghế lái.

Không rõ mình đang làm gì, tôi cố sửa bộ phận điều khiển.

Nếu còn chút may mắn, có thể số phận tôi sẽ thay đổi.

Khi mắt đã nhắm lại, tôi nghe được một giọng nói.

“Vì sao cậu chiến đấu?”

“Tất nhiên là vì tôi không muốn chết.”

“Tại sao cậu không muốn chết?”

“Đương nhiên vì tôi muốn được sống.”

“…Vậy, sao cậu lại muốn sống?”

Chắc chắn rồi. Bởi vì…

Trong sâu thẳm của tâm trí tôi.

Chỉ câu trả lời đó khác với lúc trước.

6 / Glitter Love 

Vừa lúc định rời khỏi thành phố, tôi nhận được tin từ một sứ giả của quân đội.

Ai đó đã nhớ đến câu chuyện 5 năm trước và ghi tên tôi vào danh sách tham gia nhiệm vụ lần này.

Khi tôi quay lại để lấy khẩu Black Barrel giờ đã bị bỏ cho hoen rỉ, Thiên Thần vẫn còn đó.

“Anh định đấu với thứ đó sao?”

“Gần như thế. Các Kỵ Sĩ cũng đang tập hợp, và quân đội đã sẵn sàng. Họ muốn ít nhất có thể chuyển được hướng bay của Thập Tự. Nếu vậy, cơ hội không phải là không có.”

“Không thể đâu. Mọi người không hiểu Aristoteles là gì rồi. Đó không phải dạng sống trên hành tinh này, ta sẽ không thắng được chúng.”

“Sao lại thế được? Thực ra chúng tôi từng đánh bại đến 3 Aristoteles. Nếu có ưu thế về hỏa lực, ta vẫn thắng được bọn chúng.”

“Tôi không rõ. Đừng đánh giá chúng bằng cách nghĩ thông thường. Khái niệm diệt vong không hề có trong Aristoteles. Chúng sẽ không dừng lại cho đến khi thực hiện xong nhiệm vụ.”

“Nhiệm vụ? Các cô có thứ đó sao?”

“Vâng. Tuy đó không hoàn toàn là ý nguyện của chúng tôi. Các Aristoteles đến đây theo ước vọng của hành tinh này… Trái Đất đã chết do ảnh hưởng từ những sinh vật sống trên nó. Tự thân 1 hành tinh không có khái niệm buồn khổ. Ngay cả khi phải tàn lụi vì chính những đứa con của mình, nó cũng chấp thuận. Mỗi hành tinh đều sở hữu 1 ý chí sinh tồn, nhưng lại không thể tự do hoạt động vì nó.

Nhưng cũng có ngoại lệ. Một hành tinh sẽ tha thứ khi các sinh vật sống trên nó cùng chịu chung số phận. Nhưng nhân loại đã có thể tồn tại, dù ở trên một mảnh đất chết. Trái Đất khiếp sợ điều này, cất tiếng than khóc trong phút lâm chung, ‘Xin hãy quét sạch những gì còn sót lại.’ ”

“Vì thế nên các cô sinh ra…”

Nghe vậy, Thiên Thần lắc đầu và nói.

“Thứ nghe được một hành tinh kêu cứu chỉ có thể là các hành tinh khác. Tôi, không, chúng tôi là những chủng loài tối cao trên các hành tinh nhận được ý nguyện của Trái Đất. Ví dụ như thứ từng là tôi, Aristoteles mang tên Thiên Linh Vong Cốt… là cá thể siêu việt nhất sao Kim.”

“Hả…?”

Tôi chết lặng tự lúc nào. Kẻ thù của chúng tôi là những giống loài thống trị các hành tinh khác, nơi con người không thể lĩnh hội. Dạng sống tối thượng trong 1 hành tinh, nói một cách đơn giản, chính là hành tinh đó. Loài người trong hiện tại đang phải chống chọi với 8 hành tinh ngoài vũ trụ.”

…Đúng vậy. Ngay từ đầu đã không có cơ hội chiến thắng. Anh hiểu rồi đấy.”

Thiên Thần buồn bã gật đầu.

“Trên hết mọi thứ, họ mới là phe chiến đấu cho lẽ phải… Chà, nếu loài người chấp nhận lời tiên tri về ngày tận thế trong năm 2000, chúng tôi đã chỉ là nạn nhân.”

“Không! Người sai là các Aristoteles. Chúng tôi không hề có ý thức. Chẳng phải sẽ sai trái khi tước đi sự sống mà không có lý trí?”

Thiên Thần, người học được quan niệm của nhân loại, đã nói như thế.

Nhưng đã chẳng còn khái niệm đúng sai ở đây. Quy luật đơn giản và độc nhất lúc này là bạn sẽ sống hay chết mà thôi.

Do đó---- Vì đã sống cho tới nay, tôi sẽ không đứng ở phía phải chết.

“Nó cũng không thay đổi được gì. Tôi cũng là kẻ chiến đấu không mục đích. Mà có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ có thứ đó. Một khi đã giết hại lẫn nhau không vì lý do gì, chúng ta bình đẳng. Đây chẳng phải là cách sống đơn giản nhất sao?”

Thiên Thần không trả lời.

“Còn cô, cô sẽ làm gì? Dù có chung một mục tiêu, Thiên Tàn Thập Tự và cô vẫn là hai thứ khác nhau. Cơ thể cô sẽ bị phá hủy cùng thành phố này, phải không? Cô từng nói mình đã chết, nhưng khái niệm về cái chết không thể áp dụng cho một sinh thể đến từ hành tinh khác. Liệu cô có thể đi nơi khác chăng?”

Thiên thần cúi gầm mặt rồi lắc đầu.

“Không. Nếu tôi di chuyển, vỏ ngoài của cặp cánh sẽ vỡ ra, khiến toàn bộ lá trên cây Thiên Mẫu rơi xuống. Vô số thiên thần sẽ đáp xuống thành phố và giết hết mọi người trước khi Aristoteles kia đến.”

Cô ấy nói đúng. Số lá cây trên đó nhiều hơn gấp ngàn lần số người sống trong thành phố. Hàng tỉ thiên thần sẽ tràn ngập Trái Đất trong phút chốc.

“Nhưng nếu không đi, cô sẽ chết.”

“Không sao. Tôi sống vì cư dân tại đây. Họ đã tạo ra tôi.”

“Họ chỉ cho cô ý thức thôi. Cô không như chúng tôi. Với cô, chúng tôi chỉ là vật đeo bám trên người. Vậy thì cứ bỏ nó ra cho nhẹ mình.”

Thiên Thần cười buồn bã, và lại lắc đầu.

“Cô đúng là kẻ ngốc.”

“Tôi biết. Nhưng tôi không thể làm thế.

------------- Tôi yêu nơi này.”

Mắt nhòe lệ, Thiên Thần nói trong mãn nguyện.

Vậy thì sao tôi còn phản bác lại được nữa?

“Thôi được. Ta cũng không còn cách nào khác.”

Thiên Thần gật đầu, và chăm chăm nhìn tôi. Đối mắt cô ấy như muốn hỏi, “Vậy còn anh?”

“Dù sao tôi cũng sẽ chết. Ít nhất anh cũng nên trả lời tôi mới phải.”

Điều trái với mọi lý luận trước nay trên hành tinh này lại có thể nói câu đó…

Đeo những thứ cần thiết lên vai, tôi đáp.

“Vâng, vâng, tôi sẽ thành thật. Tôi cũng yêu thành phố này. ------------ Ngoài ra, kể từ ngày đó, tôi đã luôn nghĩ đến cô.”

Hở, Thiên Thần tròn mắt ngạc nhiên.

“----U,um. Vậy là sao?”

“Nghĩa là, từ lúc ấy, tôi đã yêu cô mất rồi. Tôi vừa nhận ra đấy.”

Khi tôi dứt lời, Thiên Thần trở nên rạng rỡ, nhưng lại mau chóng cúi đầu trong sự thất vọng.

“Nhưng tôi không phải con người.”

Cô chỉ vừa nhận ra điều đó.

…Chậc, cô ấy quả là ngốc.

“Này, trên đời chỉ còn duy nhất một con người thực sự, và đó là tôi. Vậy thì chuyện đó có còn ý nghĩa gì chứ?”

“Ồ. Đúng vậy.”

Thiên Thần gật gật đầu vì ấn tượng.

Không còn gì để nói thêm nữa, tôi bước ra ngoài. Giờ duyệt binh cũng vừa điểm.

“Chào nhé. Lần tới hãy tìm người nào có giấc mơ lớn hơn ấy. Khi đó có thể cô sẽ trở thành một thiên thần thật sự.”

----Trí tưởng tượng của tôi lúc nào cũng lạc lõng đâu đó.

Quay lại nhìn Thiên Thần lần cuối, tôi nhận được câu trả lời, “Không đâu.”

“Làm gì có thiên thần thật. Tôi thà cứ thế này còn hơn.”

Một ảo mộng muốn mình chỉ là ảo mộng.

Vậy ư? Hài lòng, tôi rời khỏi căn phòng.

Còn lại đó chỉ là chiếc ghi-ta của chị tôi và nàng thiên thần giả tưởng.

----------------The End----------------