"Vậy... cô là một vị thần sao? Thật luôn?"
"Tất nhiên? Chả lẽ trông ta không giống sao? "
Để tôi nói thẳng nhé. Tôi không thể tin được dù chỉ là một khắc đi chăng nữa. Chả thể nào mà tôi có thể tin nổi điều đó.—— Tôi nói nghiêm túc đấy, phải chứ ?
●
Công việc của tôi là chuyên làm phỏng vấn và viết phóng sự. Tôi chọn một chủ đề mà tôi thấy thú vị, tìm một ai đó có hiểu biết về nó, hẹn gặp họ, xông ra khỏi căn hộ xập xệ của mình trong một góc phố nhỏ ở San Francisco và lắng nghe câu chuyện của một ai đó.
Địa điểm ở đâu không quan trọng, vì tôi sẵn sàng dong thân đi bất cứ đâu. Lúc thì tôi đến tận nhà hoặc nơi làm việc của những người tôi phỏng vấn, khi thì tôi gặp mặt họ ở một quán cà phê bất kì nào đó. Thứ duy nhất mà tôi cần là cuốn sổ da và cây bút mực.
Bạn nghĩ phong cách đó quá lạc hậu ư? – Vậy thì bạn đúng rồi đấy, vì bản thân tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng đây là thứ mà tôi sẽ không bao giờ vứt bỏ.... Hãy để tôi giải thích rõ trước khi các bạn hiểu nhầm về việc này. Các bạn thấy đấy, tôi là một người hợp thời. Tôi có thể phân biệt được giữa một chiếc Smartphone với chiếc điều khiển Tivi của mình, và bản thảo của tôi cũng được đăng tải trực tuyến.
Dù vậy, khi nói chuyện mặt-đối-mặt với một ai đó, tôi không thể rời tay khỏi giấy và bút. Khó có thể lí giải được vì nó khá là mơ hồ nhưng tôi có cảm giác là mình có thể nắm bắt được tốt hơn cảm xúc ẩn trong câu chữ. Thay vì ghi chép lại chính xác từng từ từng chữ về
thì tôi có thể gửi gắm lại vài thứ gì đó quan trọng hơn bằng phương pháp này.
Với tư cách là một nhà báo chuyên nghiệp, đây là điều mà tôi chú trọng. Nhưng nếu các bạn muốn biết liệu việc đó sẽ giúp gì cho chất lượng bài báo của tôi hay không.... Thì có lẽ tiền lương của tôi sẽ cho thấy rõ kết quả đấy.
Trở lại với chủ đề chính, không phải là tôi muốn các bạn thương hại tình hình tài chính của tôi hay gì đâu. Phần giới thiệu nãy giờ toàn là nói lung tung, chỉ là phần mở đầu dẫn dắt tới sự kiện chính. Nhưng có một điều mà tôi muốn nói.
---Bản thân tôi cho rằng những thứ đồ cũ rất có giá trị, và tôi là kiểu người tôn trọng chúng như một loại tín đồ.
Gửi lời ngợi ca đến những vật đã lỗi thời, những thứ tuyệt vời sẽ mãi luôn tuyệt vời bất kể năm tháng đã trôi qua, còn những thứ đã từng tuyệt vời thì chắc rằng cũng đó ý nghĩa của riêng nó, đó cũng chính là lý do vì sao mà chúng mang một giá trị nhất định.
Những thứ tiện lợi thì cũng tốt thôi, nhưng đôi khi những thứ không cần thiết và hoàn toàn vô dụng lại được ưa thích. Sự phát triển của khoa học đã dẫn đến kỉ nguyên mới cho nhân loại và kết cục là chúng ta được tận hưởng một cuộc sống dư dả đến mức quên đi cả quá khứ.
Và trong quá trình đó thì sẽ có những thứ bị bỏ lại phía sau, nguyện ước của tôi là được gìn giữ chúng khỏi sự quên lãng. Nó cảm tính đến mức không thể diễn tả bằng lời nói hay con chữ.
Nói trắng ra thì—nó nằm ở con tim.
Dù thế, ngay cả cách diễn đạt đó vẫn còn tồn tại thiếu sót vì tôi tin rằng trên thế giới này tồn tại những thứ đam mê cháy bỏng đến mức không thể được ghi chép lại hay làm rõ.
...Mà tôi lại lạc đề mất rồi. Công việc tôi đảm nhận lần này quả thực nực cười, kể cả đối với tôi. Đã là thế kỉ hai mươi mốt rồi, thời đại mà những câu chuyện viễn tưởng cũ rích có thể trở thành hiện thực, nghiêm túc đấy. Vậy nhưng hãy ngạc nhiên đi hỡi các bạn độc giả! Dẫu sao thì – Tôi cũng đang chuẩn bị phỏng vấn một vị thần.
●
Câu chuyện bắt đầu với một tuyên bố từ tổng biên tập.
"Tôi muốn một bài báo về văn hóa Nhật Bản, càng chi tiết và chính xác càng tốt, rõ chưa? "
Nói cách khác thì đây là những gì đã xảy ra.
Tờ tạp chí mà tôi thường gửi bài tới, Tờ Talking Point, chuẩn bị làm một cuộc giao lưu văn hóa cho "Chuyên mục giao lưu quốc tế", và kết quả là kế hoạch này được đề ra. Họ muốn giới thiệu về văn hóa ẩm thực hoặc trang phục truyền thống của các quốc gia khác một cách bắt mắt nhất có thể. Và thế là tổng biên tập đã chọn tôi, người quen thuộc với những vấn đề ấy nhất để có thể viết chuyên mục này.
---Tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày tôi muốn hôn cái đầu hói của ông ta đến vậy!
Vài ngày sau, chuyến bay mười một tiếng rưỡi đồng hồ của tôi rời khỏi San Francisco và hạ cánh ở Tokyo . Bị nhét vào khoang loại phổ thông và bị coi như một đống hành lý, tôi đã tới được Nhật Bản. Phải, Nhật bản được chọn làm chủ đề đầu tiên. Nơi này tuy gần nhưng lại xa,một quốc gia hoàn toàn bí ẩn đối với tôi.
...Tôi vừa nói là bí ẩn sao?--- Để tôi sửa lại.
Ý tôi là một quốc gia điên rồ đến mức muốn rớt cả hàm.
●
"Chào mừng tới Nhật Bản, ngài Wheeler."
Người đang đợi tôi tại sân bay là một cô gái trẻ. Cô có mái tóc vàng óng mượt và làn da trắng rạng ngời. Đôi mắt lục sắc của cô lấp lánh sau cặp kính không gọng. Cô là một mỹ nhân với nụ cười tuyệt vời, bộ quần áo vệ sĩ màu đen cực kì hợp với dáng người của cô.
Tiếng Anh của cô ấy vô cùng hoàn hảo nên tôi lầm tưởng rằng cô là người gốc Âu ... nhưng tôi sớm nhận ra là mình đã sai.
Hai bên đầu cô là đôi tai dài và nhọn, chủng tộc duy nhất trên thế giới sở hữu đặc điểm này tồn tại không đâu khác ngoài Nhật Bản.
"Tôi là Thư ký thuộc Bộ Ngoại Giao, Shizuru Karasawa."
Tôi đã bị sốc vì tôi chỉ được thông báo là Nhà Xuất Bản sẽ sắp xếp một hướng dẫn viên và phiên dịch viên nên đã tưởng đó sẽ là một người từ công ty du lịch nào đó, ai mà ngờ được rằng một người từ Bộ Ngoại giao sẽ đến đón tiếp tôi.
Trong khi tôi đang thể hiện sự vui sướng của mình thì Karasawa nở một nụ cười nhẹ nhàng trước khi nói.
"Đối với một người ngoại quốc đến thăm nước chúng tôi, ắt hẳn ngài có khá nhiều thắc mắc.... Vậy nên tôi sẽ cố gắng hết sức để ngài có thể hiểu được tường tận mọi thứ."
Vừa dứt câu, cô cho tay vào túi và lấy ra một tấm thẻ căn cước rồi đưa cho tôi xem. Liếc qua tấm thẻ,... tôi nhận ra được sự bất thường. Thường thì mấy thứ này phải có ảnh, tên, quê quán, giới tính và ngày sinh-những yêu cầu tối thiểu, nhưng lại không có bất kì thứ gì mà tôi từng biết ở trên đó.
---Chủng Tộc [Tengu/ ELF ]
Cái gì đây? Vừa cau mày, tôi vừa liếc mắt nhìn thứ kì dị tiếp sau đó. Đó là ngày sinh, nhưng con số này là....
---Năm 1836 !?
"Nếu ngài thắc mắc thì năm sinh được viết theo phương thức thông thường, sau Công Nguyên đấy ạ." Lời nói của cô như thể muốn tăng thêm nghi vấn trong đầu tôi. Sau một hồi suy nghĩ, tôi đưa ánh nhìn của mình hướng thẳng vào khuôn mặt của cô ấy.
Dù vậy...., tôi không thể thấy gì hơn ngoài một người cô gái trẻ. Dù cho có nhìn kĩ đến mức nào thì cô gái này cũng không thể vượt quá độ tuổi đôi mươi được, có khi cô còn chưa kết thúc thời niên thiếu của mình nữa là.... Nhưng mà một trăm tám mươi tuổi sao? Cô ấy sống từ trước cả cuộc nội chiến ư? Trò đùa thiếu muối gì vậy chứ hả?
"Chỉ là thông tin ngoài lề thôi, nhưng tấm thẻ căn cước này được cấp bởi Bộ Ngoại Giao, một thứ hoàn toàn hợp pháp. Đồng nghĩa với việc, mọi thứ được viết trên đây đều đã được chính phủ kiểm chứng và công nhận."
....Chính phủ Nhật Bản cũng có khiếu hài hước đấy nhỉ. Một quốc gia đã phát triển mà lại đùa cợt như thế này với cả văn bản hành chính cơ à, cái cách lý giải khôi hài gì thế này?
Ngay lúc ấy, Karasawa nghiêng đầu như thể đang thắc mắc về điều gì đó.
"Mọi người ngoại quốc đều nghĩ thế. Liệu không còn cách nào có thể làm anh tin tôi sao?"
Tất nhiên rồi. Bề ngoài của cô ấy không thể là của 1 bà cụ U180 được. Hơn nữa, con người làm gì sống lâu đến thế.
"Tôi có phải người đâu."
Tôi buông một tiếng thở dài. Thật buồn khi phải nghe điều này.
Quả thật trong lịch sử nhân loại, chúng ta đã làm nhiều điều vô cùng khủng khiếp. Và phân biệt chủng tộc là một trong những điều tệ nhất. Chỉ vì sự khác biệt về màu da hay hình dạng của đôi tai, chúng ta đã tàn sát lẫn nhau. Nhưng chẳng phải thời kì đó đã qua lâu rồi sao? Dù gì thì đến lúc này mọi thứ cũng đã được cải thiện hơn trước.
"Ah, không phải thế đâu" Karasawa nói với 1 tiếng thở dài.
"Ngài và tôi khác nhau đến ở một mức còn hơn cả đặc điểm sinh học cơ. Nếu cả điều này mà ngài cũng không tin thì cuộc phỏng vấn tới đây xem như hoàn toàn vô nghĩa rồi, ngài hiểu chứ?"
Dù cô có nói thế thì đây cũng không phải là vấn đề tin hay không tin... Một chuyện vô lý như vậy sao có thể là sự thật được chứ. Tôi đâu có đến Trung Địa để phỏng vấn về "Câu chuyện về những chiếc nhẫn đâu chứ"... (Trung Địa là chỉ vùng đất trong "Chúa tể của những chiếc nhẫn".)
"Thật ra, nếu nghĩ theo hướng đó thì điều ấy cũng khá gần với sự thật." Vừa nói, cô vừa mời tôi lên một chiếc xe màu đen trông như loại dùng cho công vụ.
....Liệu tôi đang bị đưa đi đâu nhỉ. Một tòa nhà ma thuật tên Isengard nào đó? Hay quê hương của loài Elf, Imladris? Tất nhiên, tôi cũng không ngại được nhìn thấy một cái hang của người Hobbit đâu...
Trong khi tôi lạc trong đống suy nghĩ đầy mỉa mai đó, chiếc xe đã dừng tại một khách sạn ở trung tâm Tokyo.
Bước vào tiền sảnh, xâm chiếm các giác quan của tôi là mùi hương phảng phất của hoa tươi và tiếng nước chảy.
Phần ngoài thì có đôi chút khoa trương, nhưng không gian mở rộng bên trong lại khá hiện đại, được trang trí theo phong cách Nhật Bản, mọi thứ đều vô cùng cao cấp.
Nó là một khách sạn năm sao tuyệt hảo đến nỗi tôi không thể tìm nổi một chút thiếu sót nào. Nếu không phải trong tình cảnh hiện tại thì với thu nhập của tôi, e là tôi sẽ chẳng dám gọi dù chỉ là 1 tách cà phê ở đây.
Karasawa đến quầy tiếp tân và nói gì đó với người nhân viên. Có vẻ như cô đang đặt phòng cho chuyến dừng chân của tôi.
Lúc này đây, tôi cảm thấy vô cùng có lỗi khi bản thân được đối xử tốt đến vậy. Ngay lúc tôi tiến tới và ngồi lên chiếc sofa đặt tại tiền sảnh thì....
"Chào ngài."
Cô gái ngồi trên chiếc sofa đối diện bắt chuyện với tôi bằng Tiếng Anh một cách vô cùng lưu loát. Tôi bất giác đáp lại lời chào ngay trước khi cảm nhận được con tim mình đập mạnh.
Nếu bạn muốn biết tại sao--- Thì đó là vì cô gái trước mặt tôi đây là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành. Một mái tóc đen, dài mang nét đẹp ngoại lai vô cùng đặc trưng của phương Đông. Cô khoác trên người một chiếc áo lụa màu hồng phấn cùng một chiếc quần jean ngắn và cuối cùng là một chiếc áo khoác mũ trùm màu xanh tựa như quả chanh. Nếu chỉ xét bề ngoài thì cô cũng chỉ như bao cô gái khác—Nhưng sự tình thì lại không phải như vậy.
Đôi mắt vàng của cô hướng về phía tôi một cách tinh quái khiến con tim tôi như bị bóp nghẹt. Ánh nhìn của tôi bị thu hút bởi cách mà cô ta đặt ngón tay lên cằm mình cũng như đường cong rõ nét trên đôi môi đang nở ra nụ cười của cô.
Chung quy thì đến cả những cử chỉ nhỏ nhất của cô cũng vô cùng quyến rũ. Tôi dần cảm thấy choáng váng. Chỉ với một khoảnh khắc, tôi đã hoàn toàn bị mê hoặc. Tôi không khác gì một con cún con, nằm gọn trong lòng bàn tay của cô ta, không thể làm gì bằng ý chí của riêng mình. Tôi sẽ làm theo mọi mệnh lệnh của cô, sống chỉ để được tận hưởng khoảnh khắc được cô xoa đầu---
"—Công chúa, xin đừng đùa giỡn quá mức."
Tôi bừng tỉnh khỏi cơn mê, lấy lại được lý trí của mình. Karasawa, người xuất hiện từ lúc nào không rõ tiến tới trước tôi, cắt ngang tầm nhìn của tôi đối với cô gái kia.
"Ta xin lỗi. Tại vì chán quá mà anh ta thì trông vô cùng~ đáng yêu."
"Công chúa, người đã quên rằng chính ngài là người đã quyết định rằng những hành động như thế sẽ được coi là bất lịch sự sao?"
"Đúng thế, là ta sai....nhưng cô biết là ta chỉ đang đùa thôi mà?"
"Tất nhiên là tôi biết thế."
"....Ta làm cô giận rồi à?"
"Tôi không giận, nhưng xin người hãy tự kiểm soát hành vi của mình. Đây là một vị khách quan trọng đến từ nước ngoài đấy ạ."
"Ta biết....ta xin lỗi mà, thật đấy."
...Hai người kia đang có một cuộc đối thoại khiến tôi không thể theo kịp.
Nhân tiện nói về bản thân lúc này thì, ....mặt tôi đang đỏ rực vì quá xấu hổ về hành động của mình vừa nãy. Trời ạ... Tôi đang làm cái quái gì với một cô bé đang ở độ tuổi vị thành niên vậy chứ?"
"Ngài Wheeler, ngài ổn chứ?" Karasawa hỏi với biểu cảm đầy lo lắng.
Tất nhiên là mọi thứ đều ổn; Nếu không thì tôi sẽ gặp rắc rối lớn đấy—Chủ yếu là đối với cuộc sống ngoài xã hội của tôi.
"Xin thứ lỗi cho, quý cô đây có đôi chút thô lỗ." Cô vừa nói vừa cúi đầu. Nhưng đâu có lý do gì để cô phải xin lỗi...
Khoan đã... quý cô?
"Ah, xin mạn phép được giới thiệu."
Có lẽ là vì biểu cảm hoài nghi của tôi nên Karasawa đưa tay về phía cô gái ấy.
"Quý cô đây là Amaterasu Kunimamori Ouhimiko—Vị thần quyền năng nhất tại đất nước này, đồng thời cũng là Nữ Thần Sáng Lập."
Giờ thì trở lại với khởi đầu của câu chuyện; chúng tôi đã di chuyển vào một căn phòng riêng tại nhà hàng năm sao của khách sạn. Sau bữa ăn nhẹ, tôi bàn luận với cô gái (người được giới thiệu là 1 vị thần thật sự) về cuộc phỏng vấn—mặc dù mọi thứ đã được giải quyết bởi Karasawa—Quay lại với câu hỏi tôi đặt ra vào lúc bắt đầu.
"Được rồi, tôi hiểu mà" Cô gái nói trong lúc bĩu môi.
"Cơ bản mà nói thì anh không tin chứ gì?"
Có vẻ như nghi vấn về tính xác thực đã làm cho tâm trạng của cô ấy trở nên xấu đi... Nhưng có vẻ như đang có một sự hiểu lầm ở đây. Đúng là tôi không hề tin vào sự tồn tại của thần thánh. Loài người đã khám phá ra được từng ngóc ngách trên hành tinh này, chúng ta đã đi xa tới mức đặt chân lên được mặt trăng xa vời vợi kia. Chả còn gì bí ẩn có thể xảy ra nữa, và nếu có thì việc nó được giải đáp cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Thần thoại, truyền thuyết, truyện cổ tích, ma thuật, siêu năng lực gia, quái vật, tinh linh và cả đĩa bay. Tất cả đều chỉ là những câu chuyện được tạo nên từ trí tưởng tượng của con người, không hơn gì mấy câu chuyện tầm phào vô nghĩa mà người ta thích được nghe.
Sự tồn tại của thần thánh chỉ là 1 trong cơ số những câu chuyện ấy. Dù thế thì tôi cũng không có ý định gọi cô ấy là 1 kẻ bịp bợm. Tôi có thể thấy được rằng cô là một người đáng để tôn kính. Nếu bạn thắc mắc tại sao, thì đó là vì tôn giáo là nguồn gốc của mọi nền văn hóa.
Các học thuyết và tín ngưỡng là quy tắc của xã hội, được hình thành khi các nhu cầu phát sinh; chúng là một dạng của hệ tư tưởng. Nếu đã là thế thì vấn đề không phải là việc thần thánh có thật sự tồn tại hay không. Chỉ đơn giản vì những chuẩn mực đạo đức và vài thứ tượng trưng là cần thiết. Cô gái này là nữ thần—có đôi chút bất ngờ, nhưng đó cũng chỉ là danh hiệu mà cô sở hữu với tư cách là thủ lĩnh của một tôn giáo. Nếu đó là một phần của văn hóa Nhật Bản thì tôi sẽ tôn trọng nó.
Và....ra là thế, nếu nghĩ kĩ một chút thì, một nữ thần nhỏ bé dễ thương thế này sẽ làm đối tượng tôn sùng tốt hơn là một ông già nào đó. Nếu Giáo Hoàng mà đẹp như Đức Mẹ Mary thì có lẽ tôi đã nhiệt tình tới nhà thờ hơn rồi.
"Đồ đầu đất (Kono Baka ? đồ ngốc ? tsun? @@ wdf)" Cô ấy lườm tôi với khuôn mặt nhăn nhó.
"Không phải thế. Tôi đâu có giận gì đâu"
...Sao phụ nữ khi giận ai cũng nói thế nhỉ?
"Được thôi, anh là một tên cứng đầu và đầy hoài nghi nên cũng chả có lí do gì để ép anh phải tin cả. Nếu anh nghĩ rằng tôi nói dối thì tùy anh. Đằng nào người gặp bất tiện cũng chả phải người dân của tôi. Nhưng mà..." Cô ấy khựng lại trong giây lát.
"Anh biết gì không? Đối với người Nhật cổ, Thần có nghĩa là Bề Trên. Vậy nên từ góc độ của nhân loại, bất cứ thứ gì có quyền năng vượt quá tầm hiểu biết của họ thì sẽ nhận được sự tôn kính vô bờ; một thực thể tối cao—Một Vị Thần."
Oh-hoh, ra vậy. Quả thật thú vị. Loại chuyện về văn hóa ấy là lý do mà tôi đến đây đấy.
"Cảm ơn. – Vậy nên tôi mới nghĩ rằng đây là điều mà anh nên được biết. Có một điều không thể bàn cãi rằng trên thế giới này tồn tại nhiều thứ đi ngược với lý trí của con người."
Hmmm..?
Thấy tôi nghiêng đầu qua một bên, cô mỉm cười rạng rỡ.
"Quan sát tôi kĩ vào nhé."
...Tôi đã làm y như vậy. Tôi thề, tôi không hề rời mắt khỏi cô ấy thậm chí chỉ trong giây lát. Nhưng, chưa đến một giây sau---
Khi tôi kịp nhận ra thì đã có một người hoàn toàn khác biệt thế chỗ cho cô gái kia.
Tôi không hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra. Điều duy nhất tôi biết đó là cơ thể của cô dường như tỏa ra một ánh hào quang—và trong khoảnh khắc, cô bé vốn còn trong độ tuổi vị thành niên bỗng nhiên lớn lên. Nếu mắt tôi không có vấn đề gì thì ngồi ngay trước mặt tôi lúc này đây là một người phụ nữ trẻ đẹp.
Tóc đen, da trắng, đồng tử màu vàng kim... Nếu cô gái ban nãy mà lớn lên thì đây có lẽ là đóa hoa đầy mê hoặc mà cô sẽ hóa thành.
Thậm chí bộ đồ mà cô đang mặc cũng đã chuyển thành một bộ đầm thượng hạng duyên dáng. Đôi môi cô nhuộm trong một sắc đỏ đầy quyến rũ, nở một nụ cười lịch thiệp và bắt đầu nói.
"Anh nghĩ sao? Nếu tôi trông thế này thì anh có tôn sùng tôi không?"
Tôi bật ngửa về phía sau đến nỗi suýt ngã khỏi ghế. Thật không thể tin nổi. Dù cho tôi có nhìn nhầm thì đây cũng không thể là cô gái ban nãy. Việc này vượt xa khả năng mà việc trang điểm và thay đổi trang phục có thể đạt được.
Tựa như có một người hoàn toàn khác đã thế chỗ trong khoảnh khắc ấy vậy. Nhưng điều đó là bất khả thi. Dù thế.. không, ý tôi là—
"Nếu chừng này không đủ thuyết phục thì nổi lên bềnh trên không hay bẻ cong thìa thì sao. Tôi có thể cho anh chiêm ngưỡng mọi loại phép màu. Nói sao nhỉ -- Dù sao thì tôi cũng là thần mà."
Tôi nuốt một cái ực.
Bên cạnh cô gái đang cười- à không, người phụ nữ xinh đẹp ấy, Karasawa đang tỏ ra hết sức bình thường. Dường như trong căn phòng này, chỉ có tôi là người duy nhất nghĩ việc vừa nãy là bất thường hay kỳ lạ mà thôi.
Tôi trầm ngâm trong chốc lát rồi hỏi cô tại sao lại tiết lộ một bí mật như vậy cho một người như tôi.
"Bí mật..?"
Tỏ vẻ ngạc nhiên, người phụ nữ to tiếng.
"Đây cũng đâu phải bí mật gì đâu. Chúng tôi đã nói thẳng với anh ngay từ đầu, nhưng dường như người từ quốc gia khác khá bảo thủ."
Người từ quốc gia khác...? Vậy, ý cô là một công dân Nhật Bản sẽ coi điều này là thường tình sao?
"Tất nhiên? Việc tôi là một vị thần – đó là điều mà người dân của quốc gia này, những người đang sống trong cùng một xã hội với những người lùn hay Elf như Shizuru, đều biết. Đây chỉ là thường thức thôi mà. (Kiến thức thông thường), không phải điều gì đáng kinh ngạc cả."
Tôi bắt đầu rên rỉ. Việc như thế là Không thể!
Chứng kiến một thứ hoàn toàn khác những gì bản thân coi là lẽ thường quả thật khiến người ta vô cùng khó chịu. Tôi không còn coi Nhật Bản là một quốc gia đầy hứng thú nữa. Thay vào đó thì giờ đây tôi ngỡ rằng mình vừa bước chân vào xứ cổ tích.
Tại sao những điều giả tưởng này chỉ tồn tại ở Nhật Bản...?
"Tôi chắc rằng anh cũng có thể tìm thấy những điều tương tự ở những quốc gia khác nếu anh chịu tìm kiếm đấy. Nhưng có lẽ đây là nơi duy nhất công nhận sự tồn tại của chúng tôi ở quy mô toàn quốc."
...Tại sao chứ? Các quốc gia khác, và còn Nhật Bản nữa. Chuyện gì đã xảy ra khiến mọi thứ thành thế này.
"Ồ, anh hứng thú rồi à?"
Tất nhiên là có rồi.
"Được thôi. Nếu đã thế thì tôi sẽ phải kể về anh ấy... E là phải trông cậy vào những kí ức hoài niệm từ rất rất lâu rồi."
...Anh ấy ?
Cô lặp lại từ đó và trả lời với nụ cười tự hào
"Phải, anh ấy, người đã sáng lập ra gốc rễ của quốc gia này—Câu chuyện về vị《Samurai》đầu tiên.
Và thế là—vị nữ thần với vẻ đẹp không ai sánh bằng, với giọng điệu đầy tiếc nuối, chậm rãi kể lại câu chuyện《Lịch sử》của quốc gia này.
(Nhật Bản, Vùng Đất của Các vị thần, Trung Tâm Tokyo, Khách Sạn Toushou, năm 2016)