Phần 1

Đó là vào tháng Năm, ngày đầu tiên của Tuần lễ vàng kéo dài tổng cộng năm ngày.

Cả hai đứa đều đang ở trong phòng khách.

Tôi, Ryota Hayasaka, đang lắng nghe mấy lời càm ràm không ngừng từ cô bạn thời thơ ấu của mình.

“Dành cả một đêm trong khách sạn có tầm nhìn ra biển cùng với bạn trai của mình là hoàn toàn bất hợp pháp! Đã thế, nhỏ đó còn gửi cho tớ mấy tấm ảnh hú hí của mình với tần suất như như cái cách mạng xã hội đổi trend vậy á. Đây đúng là loại hình bắt nạt mới mà. Cậu có cảm thấy vậy không, Ryota-kun?”

“P-Phải đó…”

Lông mi dài đủ để tạo nét bóng. Đôi môi ẩm ướt có hơi ửng hồng. Mái tóc tỉa ngắn màu nâu nhạt không có sợi nào chẻ ngọn. Sống mũi cao thẳng và đôi mắt hai mí.

Một thiếu nữ có ngoại hình xinh xắn đến nỗi có thể giành được giải nhất trong cuộc thi tuyển chọn ra người con gái xinh đẹp nhất – Hibiya Sayu, lại đang trưng ra những cảm xúc tiêu cực trước những tấm ảnh phè phỡn do bạn mình gửi đến.

Đối với tôi, cô ấy là người bạn thuở nhỏ đã luôn kề bên kể từ lúc lọt lòng. Vậy nên, nhỏ có đến nhà tôi để phàn nàn thì cũng không lấy gì làm lạ.

Hibiya hướng mặt về phía màn hình điện thoại, lấy ngón tay búng bốp một cái vào trán, rồi thở dài làu bàu một tiếng.

“Haa, tớ cũng muốn có bạn trai nữa.”

“Hibiya muốn kiếm một anh thì dễ ấy mà. Không phải cậu nổi tiếng lắm à.”

“Con muốn có một cậu bạn trai ạ…”

“Không đâu, kể cả khi cậu có chắp tay trước mặt tớ…Thằng này chả biết gì về mấy vụ yêu đương đâu.”

Đôi mày lá liễu của Hibiya tạo thành hình chữ bát (八) và rồi cô ấy bĩu môi.

“Tớ nghĩ Ryota-kun có hơi chậm tiêu quá rồi đó.”

“…? Ý cậu là sao?”

Hibiya buông vai bất lực, miệng nhấp lấy một ngụm trà lúa mạch.

Và rồi lần này cô ấy nhanh chóng mở miệng, hành động cứ như thể đang cố thuyết giáo cho tôi.

“Tớ muốn được yêu người mà mình thích. Tớ sẽ không hẹn hò với ai đó mà bản thân chẳng hứng thú chỉ vì muốn có bạn trai đâu.”

“Vậy sao cậu không tìm người mà mình thích trước đi?”

“…Tớ có người mình thích mà.”

“T-Thế à. Hễ…Vậy tớ có quen biết với người đó không?”

“Đúng đó. Tớ tự tin rằng mình hiểu rõ cậu ấy hơn cả bất cứ ai khác luôn.”

“Sao chắc nịch vậy má.”

“Và ngoài tớ ra, Ryota-kun chắc cũng nắm rõ người đó lắm.”

“Hể? Có người như vậy tồn tại sao?”

Hibiya là người hiểu tôi nhất, tiếp đến là tôi. Mình có quen người nào như thế à.

Dù học khác trường cấp ba, cả hai đứa đã kề bên nhau từ hồi còn ở mẫu giáo đến cấp hai. Vậy nên, mặc dù cả hai đều có bạn chung với nhau, tôi lại chẳng tài nào nghĩ ra người đang được đề cập đến là ai cả.

Hai gò má của Hibiya bắt đầu ửng đỏ, cơ thể của cô ấy rung lên lẩy bẩy.

“Ryota-kun đúng là, đúng là đại ngốc mà. Ngốc kỉ lục Guinness luôn.”

“N-Ngay cả khi cậu nói như vậy…Có gợi ý nào không?”

“Tớ đã nói cho cậu đáp án rồi đấy thôi.”

“Còn tớ thì lại chả thấy chỗ nào cả.”

Hibiya hờn dỗi trừng mắt nhìn lấy tôi.

Khi tôi bị choáng ngợp trước tinh thần đó của cô ấy, nhỏ liền quay đi *pui một cái rồi tiếp tục.

“Ryota-kun…Bộ cậu không nghĩ đến chuyện tìm cho mình một cô bạn gái hay gì à?”

“Thì tớ cũng như bao người khác thôi. Nhưng lại không thể bắt tay lên đi tìm một cô được. Bị từ chối đáng sợ lắm.”

Không phải là tôi không có hứng thú với ai.

Có một cô gái tôi muốn được hẹn hò cùng. Nhưng nếu thổ lộ ra, tôi e sợ mình sẽ chẳng thể quay lại mối quan hệ cả hai đã từng có trước đây.

Thật không may, tôi lại chẳng có đủ can đảm để đối mặt với nỗi sợ ấy.

“Trùng hợp thật đó. Tớ cũng y chang vậy nè. Tớ chưa từng tỏ tình với ai cả, nhưng chỉ tưởng tượng cái viễn cảnh mình bị từ chối thôi cũng đủ khiến tớ phải rung người rồi.”

Hibiya đưa tay lên ôm lấy vai mình rồi nở một nụ cười khó xử.

“Tuy vậy, tớ không thể cứ giữ như thế này mãi được. Mình đây cũng muốn được ve vãn với bạn trai nữa chứ. ”

“…Vậy à.”

Hibiya nắm chặt lấy bàn tay của mình.

Cô ấy hướng đôi mắt to tròn màu nâu về phía tôi rồi ghé sát mặt của mình lại gần từ phía bên kia bàn ăn tối.

“Vậy Ryota-kun, cậu sẽ nghe theo những gì tớ nói chứ?”

“Nói gì cơ?”

“Đúng vậy. Tớ sẽ dùng cái này.”

“…Ể? Không, cái đó là.”

Hibiya lấy ra một mảnh giấy từ trong túi của mình rồi đè tay trượt nó lên bàn.

Nét viết nguệch ngoạc trên mảnh giấy ươm rách. Tôi nhận ra chữ viết này.

Nếu như nhớ không nhầm thì…đó chính là thứ mà tôi đã tặng cho Hibiya hồi cả hai vẫn còn ở tiểu học.

Được viết trên đó bằng chiếc bút ma thuật là dòng chữ ‘Đặc quyền muốn gì được nấy’.

“Cậu còn nhớ thứ này không? Ryota-kun đã tặng nó cho tớ nhân dịp sinh nhật đó. ”

“Nhớ chứ…giờ thì tớ đã nhớ ra rồi.”

Đó là vào lần sinh nhật thứ chín của Hibiya.