Valentine làm chuyện H

Gió đông rét buốt làm cách nào cũng không thổi bay được nhiệt tình của mọi người hôm nay. Trên đường người đến người đi, rõ ràng không phải hai ngày nghỉ cuối tuần mà vẫn phi thường đông đúc. Cẩn thận quan sát kỹ, còn có thể phát hiện ra cơ bản đều là những cặp đôi nam nữ dập dìu qua lại.

Trước cửa trung tâm thương mại Hoa Quang lớn nhất thành phố, một cậu thanh niên tướng mạo đẹp đẽ thỉnh thoảng lại giơ tay lên nhìn đồng hồ, trên mặt có chút lo âu, không hề nhận ra mình đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Cuối cùng quá nửa giờ hẹn sau đó, một bóng dáng mới hấp tấp chạy tới từ xa.

“Ôi, thật xin lỗi, Vũ.” Hàn Phi Tường đến trước mặt An Chấn Vũ, còn chưa kịp thở ra hơi đã vội vàng giải thích.

“Ngốc.” Đưa tay nhẹ cốc trán Hàn Phi Tường, giọng An Chấn Vũ tràn đầy bất đắc dĩ, “Sao lại đến muộn?”

Ôm cái trán đau, Hàn Phi Tường hít mũi nói: “Trên đường đi gặp một bà cụ bị cướp túi xách.”

Không cần nói câu tiếp theo, An Chấn Vũ đã biết chắc hành động sau đó của người yêu là gì, “Vậy cậu cũng phải gọi điện thoại nói với tôi một tiếng chứ.”

Hàn Phi Tường lấy điện thoại di động từ trong túi ra thè lưỡi với An Chấn Vũ, dùng ánh mắt vô tội đáp: “Hôm qua tôi quên chưa sạc pin di động.”

Xoa cái trán, An Chấn Vũ không còn biết nói gì thêm.

Sợ người yêu kế tiếp lại cho mình thưởng thức kích thích gì đó nữa, An Chấn Vũ quyết định trực tiếp kéo cậu vào trung tâm thương mại vốn là nơi hẹn hò hôm nay, bằng không hắn có linh cảm một ngày đẹp trời như hôm nay nhất định sẽ lãng phí đến một nửa chỉ vì mấy câu đối thoại không đầu không đuôi của bọn họ, mà hắn tuyệt đối không định để thời gian quý báu trôi qua vô ích như vậy.

Vào trong tòa nhà, An Chấn Vũ đột nhiên dừng bước. Hàn Phi Tường bị hắn kéo đi cũng bị buộc phải đứng lại.

“Chuyện gì thế?” Hàn Phi Tường tò mò hỏi.

Ngẩn người một lúc, An Chấn Vũ mới quay đầu nhìn Hàn Phi Tường, mặt ửng đỏ, “Tường, giờ chúng ta nên làm gì nhỉ?”

Trừng mắt, Hàn Phi Tường hiển nhiên không thể tin nổi An Chấn Vũ lại tự mình thốt ra những lời đó, giây tiếp theo cậu lập tức phá lên cười, “Ha ha, Vũ, cậu, cậu thật là vui tính đó! Ha ha! “

“Tường!” Lúc này mặt An Chấn Vũ không chỉ hơi ửng hồng nữa, mà trở nên đỏ tưng bừng.

“Chẳng lẽ cậu chưa từng trải qua lễ Valentine nào sao?” Mãi mới miễn cưỡng ngưng cười được, Hàn Phi Tường hỏi.

“Chưa từng.” An Chấn Vũ thành thật trả lời. Toàn bộ thời gian của hắn đều dành cho việc học hỏi việc công ty, hơn nữa, cho dù từng có hẹn hò với mấy cô gái trước đó, nhưng đều chưa từng có trải qua dịp Valentine nào cả.

“Không ngờ Vũ cũng sẽ có việc không biết nha.” Hàn Phi Tường trêu chọc nói, cậu còn tưởng An Chấn Vũ là người hoàn hảo vô khuyết, chẳng chuyện gì có thể làm khó được hắn.

“Tôi cũng chỉ là con người, có phải thánh thần đâu.” An Chấn Vũ bất đắc dĩ.

“Hừm, vậy được rồi, hôm nay đến phiên tôi đưa cậu đi chơi thật đã!”

Thấy vẻ mặt vô cùng hưng phấn của Hàn Phi Tường, An Chấn Vũ đột nhiên có chút hối hận vì đã để Hàn Phi Tường chủ trì vụ hẹn hò lần này. Dù sao Hàn Phi Tường hành động bậy bạ đến cỡ nào, chính hắn là người rõ ràng nhất. Nhưng ngay khi hắn còn đang hối hận, Hàn Phi Tường đã kéo người đi lên tầng trên.

.

Người ta vào lễ tình nhân thì sẽ làm gì? An Chấn Vũ hiện tại mới biết chẳng qua là đi xem phim chiếu rạp, tặng quà nhau rồi cùng ăn cơm mà thôi. Thế nhưng những hoạt động vốn bình thường ấy lại bị Hàn Phi Tường làm cho trở nên cực kỳ bất thường.

Vào ngày này đáng lẽ đi xem phim rạp phải chọn thể loại tình cảm lãng mạn mới đúng chứ? Nhưng Hàn Phi Tường thì không, cậu tha An Chấn Vũ chạy tới coi thứ phim kinh dị siêu khủng bố siêu đẫm máu nào đó. Cho dù biết phim ảnh dù sao đều là hàng giả, nhưng An Chấn Vũ không nhịn được mà cảm thấy có chút muốn ói. Hàn Phi Tường ngược lại vô cùng hưng phấn.

Thấy vậy, An Chấn Vũ không thể không bội phục thần kinh thô ráp của cậu.

Tiếp theo chính là đi chọn quà. An Chấn Vũ vốn muốn chọn một món quà gì đó thật quý giá để tặng Hàn Phi Tường, nhưng không ngờ lại bị cậu nói mấy thứ đó chẳng có chút ý nghĩa gì cả, sau đó hắn liền bị cậu cương quyết kéo vào một gian hàng trang sức DIY. (1)

“… Tường, cậu xác định phải làm thế này sao?” An Chấn Vũ nhìn đám con gái trong phòng ai nấy đều mặt mày sung sướng, mặc kệ đám bạn trai đứng một bên trưng vẻ mặt khổ sở, có chút mờ mịt dò hỏi.

“Đương nhiên rồi, đồ tự tay mình làm chính là món quà độc nhất vô nhị đó.” Hàn Phi Tường đường hoàng nói ra lý do, kỳ thật thực chất cậu chính là thấy cái này chơi thực vui.

Xoa ấn đường, An Chấn Vũ lén thở dài, quyết định hôm nay thôi đành chịu trận.

Trên thực tế, An Chấn Vũ chuẩn bị sẵn tinh thần lại có ích, bởi vì tiếp đó hai tên con trai đã hoàn toàn bị thứ vòng cổ thủ công nhỏ xíu này làm cho sống dở chết dở.

Chết tiệt, ai nói cái trò này thú vị lắm hả? Hàn Phi Tường dần mất kiên nhẫn, may mà bên cạnh cậu còn có An Chấn Vũ thông tuệ hơn người.

Nữ nhân viên của cửa hàng gặp được hai vị khách đẹp trai như vậy, đương nhiên sẽ tận tâm tận lực hướng dẫn cặn kẽ, mà An Chấn Vũ lại là kẻ có chỉ số IQ cao vô cùng, rất nhanh liền nắm được phương pháp. Chỉ chốc lát sau, một cái vòng cổ đã ra lò.

Nhìn Hàn Phi Tường hoàn toàn trở nên rối loạn, An Chấn Vũ chỉ còn cách lắc đầu chán nản.

Cuối cùng trước ánh mắt đắm đuối của tất cả các cô gái trong cửa hàng, hai người rời khỏi nơi đó, trên cổ đều mang theo chiến lợi phẩm.

Vuốt ve chiếc vòng cổ, Hàn Phi Tường nở nụ cười, “Vũ, cậu cố ý làm thành hình này phải không?”

An chấn vũ chỉ mỉm cười không đáp, nhưng biểu tình trên mặt đã nói rõ đáp án cho Hàn Phi Tường.

Vòng vổ Hàn Phi Tường có biểu tượng vầng trăng khuyết, mà của An Chấn Vũ lại là hình mặt trời. Cả hai đều giống y như đôi vòng tay mà bọn họ đã mua trong trò chơi.

Điểm khác nhau duy nhất là, mặt sau của hai biểu tượng điều có khắc chữ giản thể tên của hai người.

Y love X, X love Y (2)

Đỡ Hàn Phi Tường mặt đỏ bừng nằm lên giường, An Chấn Vũ cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.

“Tên ngốc nhà cậu, đã nói đừng uống rượu rồi.” Bất đắc dĩ mỉm cười, An Chấn Vũ nhẹ cốc trán Hàn Phi Tường, thấy cậu khẽ lẩm bẩm một tiếng, bộ dáng đáng yêu lại trở mình ngủ tiếp, nụ cười không nhịn được mà mở rộng.

Xuống lầu bảo bác An làm trà giải rượu, tới khi An Chấn Vũ trở lại phòng, đã không thấy bóng dáng Hàn Phi Tường đâu.

“Tường? Cậu đâu rồi?” Đứng trong phòng lớn giọng gọi Hàn Phi Tường, An Chấn Vũ đột nhiên nghe thấy tiếng nôn mửa từ trong phòng tắm. Chạy tới vừa lúc thấy Hàn Phi Tường đang không ngừng ói ra.

“Cậu đó, không uống được thì đừng cố chứ.” An Chấn Vũ vội vàng đến bên Hàn Phi Tường vỗ vỗ lưng giúp cậu thuận khí, lại nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của cậu liền không kìm được trách móc, đồng thời cũng quyết định sau này không bao giờ cho cậu uống rượu nữa.

Đợi Hàn Phi Tường ngừng nôn, An Chấn Vũ vội vàng lấy trà giải rượu bưng cho cậu uống.

“Khá hơn chút nào chưa?” Vuốt ve mặt Hàn Phi Tường, An Chấn Vũ lo lắng hỏi.

Choáng váng gật gật đầu, Hàn Phi Tường để An Chấn Vũ ôm mình quay về giường nghỉ ngơi.

“Ngủ một giấc cho khỏe nhé.” Đắp chăn cho Hàn Phi Tường, An Chấn Vũ nở nụ cười dịu dàng, nhưng ánh mắt lại mang theo ý trêu đùa, “Có lẽ mai tỉnh dậy đầu cậu sẽ đau đến muốn nứt ra đó, nhưng tiện thể coi như trừng phạt cậu không nghe lời tôi nhất quyết đòi uống rượu đi. Tôi nghĩ sau lần này, cậu hẳn sẽ không dám uống rượu nữa rồi.”

Đứng lên, An Chấn Vũ xoay người định rời đi.

“Vũ, cậu là đồ quá đáng, sao lại trù ẻo tôi vậy chứ.” Bên tai truyền đến giọng của Hàn Phi Tường, giây tiếp theo An Chấn Vũ đã bị người ôm lấy đè xuống giường.

Chớp mắt, trông thấy Hàn Phi Tường vẻ mặt mơ màng, trong đáy mắt lại mang theo dụ hoặc, An Chấn Vũ đột nhiên có cảm giác bất ổn.

Cúi đầu, Hàn Phi Tường hôn lên môi An Chấn Vũ, tuy rằng trong lòng ngại ngùng không thôi, nhưng cậu vẫn cố tỏ vẻ trấn định. Dù nụ hôn của cậu đối với An Chấn Vũ mà nói tựa như có chú cún con đang liếm láp mình, nhưng chỉ vậy thôi đã đủ khiến lòng tự chủ vững chắc của An Chấn Vũ bắt đầu đổ sụp.

Ngay sau đó, An Chấn Vũ xoay người đặt Hàn Phi Tường ở dưới thân, chìm sâu vào nụ hôn này. Khẽ tách môi Hàn Phi Tường, đầu lưỡi An Chấn Vũ tiến quân thần tốc, lướt qua toàn bộ khoang miệng cậu, ngay cả một kẽ hở cũng không buông tha. Mãi đến khi Hàn Phi Tường bị hôn đến không thở nổi mới tạm rời khỏi.

“Tường, cậu có biết mình đang làm gì không?” Con ngươi đen của An Chấn Vũ càng trở nên thâm trầm.

Chớp mắt, Hàn Phi Tường không trả lời, mà lại vươn đầu lưỡi khẽ liếm môi mình, thành công làm tia lý trí cuối cùng của An Chấn Vũ hoàn toàn bị chặt đứt.

Không chút khách khí đem Hàn Phi Tường lột sạch, ngón tay thon dài mang theo sự nâng niu tôn thờ lướt qua da thịt bóng loáng của Hàn Phi Tường. Xúc cảm lạnh lẽo làm Hàn Phi Tường nhất thời khôi phục lại một chút lý trí, nhưng giây tiếp theo, cậu lại bị nụ hôn say mê của An Chấn Vũ làm cho mụ mị đầu óc.

Môi lưỡi mềm mại dây dưa, quấn quýt lấy nhau. Nhắm mắt lại, Hàn Phi Tường cảm thấy nụ hôn tê dại tựa như một dòng điện xẹt dọc sống lưng, toàn thân vô lực nằm phịch ở trên giường, để mặc đối phương muốn làm gì thì làm, tuy rằng đây cũng coi như là chính mình ngầm đồng ý.

Sao tự dưng lại đi khiêu khích cậu ấy chứ? Hàn Phi Tường vì sự lớn mật của chính mình mà đỏ ửng mặt, nhưng trong khoảnh khắc An Chấn Vũ sắp rời đi, cậu đột nhiên muốn giữ hắn ở lại. Rõ ràng tâm ý đã tương thông chẳng thể chia lìa, nhưng Hàn Phi Tường vẫn luôn có cảm giác bất an canh cánh trong lòng.

Không phải cậu không nhìn ra dục vọng của An Chấn Vũ đối với mình, nhưng Hàn Phi Tường vẫn chỉ là một đứa con trai mới hai mươi tuổi đầu, cậu cảm thấy sợ hãi nên mới trốn tránh, nhưng nhìn người yêu quan tâm chăm sóc mình mà tự kìm ném để dục vọng tra tấn, Hàn Phi Tường rốt cuộc lại mềm lòng. Cậu muốn nhân ngày đặc biệt hôm nay để An Chấn Vũ được thành toàn nguyện vọng.

Đây coi như là món quà ngày tình nhân cậu dành cho hắn vậy.

“Đau!” Cảm giác môi bị khẽ cắn, Hàn Phi Tường mới từ trong trầm tư lấy lại tinh thần.

“Cậu không chuyên tâm nha.” An Chấn Vũ bất mãn tỏ vẻ không hài lòng, năm ngón tay linh hoạt ma sát phân thân của Hàn Phi Tường, thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng nhấn vào.

“A ──” Thân thể ngây ngô làm sao chịu nổi loại đùa bỡn ác ý này, rất nhanh liền bắn ra, trong đầu như có ngàn ánh sáng trắng lóe lên, hai mắt Hàn Phi Tường vì bị khoái cảm cực độ vây lấy mà tràn ngập nước mắt.

Vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm đi những giọt lệ vương trên khóe mi Hàn Phi Tường, An Chấn Vũ nhẫn nại kiềm chế khát khao đang kêu gào trong lòng, kiên nhẫn khai phá thân thể Hàn Phi Tường.

Vì sự dịu dàng của người yêu mà cảm động, Hàn Phi Tường không muốn chỉ có duy nhất bản thân mình được thoải mái, khẽ quỳ nửa người xuống, cậu run rẩy hé miệng ngậm lấy dục vọng của An Chấn Vũ.

Cả người An Chấn Vũ vì hành động kia của An Chấn Vũ mà trở nên gấp gáp. Cúi đầu nhìn Hàn Phi Tường ngay đến vành tai cũng trở nên đỏ lựng, ý cười ôn nhu không khỏi nở trên môi.

“Được rồi.” Vuốt tóc Hàn Phi Tường, An Chấn Vũ rút dục vọng từ trong miệng cậu ra, rồi mới để cậu nằm úp sấp trên giường, lại lấy một cái gối lót dưới bụng Hàn Phi Tường, dùng tư thế bớt nặng nề nhất tiến nhập vào trong cậu.

“A… Vũ… Aha ──” Thân thể khó có thể thích ứng sự xâm nhập này, đau đớn xông thẳng lên đại não, Hàn Phi Tường theo bản năng co rúm cả người.

“Thả lỏng, tôi không muốn làm cậu bị thương.” Dừng lại bất động, An Chấn Vũ vươn tay cầm lấy phân thân của Hàn Phi Tường, kiên nhẫn trấn an cậu.

Nghe lời buông lỏng cơ thể, Hàn Phi Tường dần dần cảm thấy luồng điện tê dại truyền dọc cột sống, nhịn không được khẽ nhúc nhích người, lại thấy An Chấn Vũ hít một hơi thật sâu. Giây tiếp theo, thắt lưng của cậu liền bị An Chấn Vũ dùng hai tay giữ thật chặt, An Chấn Vũ lập tức hung hăng va chạm thân thể cậu.

Khoái cảm khiến Hàn Phi Tường nhịn không được rên rỉ thét chói tai, cậu dưới sự dẫn dắt của An Chấn Vũ đã hoàn toàn lâm vào thế giới tràn ngập khoái cảm.

.

Ôm lấy Hàn Phi Tường đã mệt đến hôn mê vào lòng, nhìn tới thân hình màu mật ong kia bị phủ kín bởi dấu vết mình lưu lại, ánh mắt của An Chấn Vũ càng trở nên sâu thẳm.

Cúi đầu, hắn hôn hôn lên bờ môi sưng đỏ của Hàn Phi Tường, khẽ mỉm cười.

Lễ tình nhân vui vẻ.

——————————————

Chú thích:

(1) DIY: Do it yourself – hàng tự tay làm ra

(2) X và Y: là chữ cái đầu phiên âm của Tường (Xiang) và Vũ (Yu) ~~ Vũ lạnh lùng sến rện )