Ấn Trì yên lặng tháo giày, cởi áo khoác leo lên giường, nằm xuống

“Giường này không nhỏ, ngươi nằm xích vô trong một chút, đừng để lăn xuống giường như sáng nay. Ta nếu đang ngủ mà bị đánh thức thì tâm tình cũng sẽ không tốt”

Ấn Trì yên lặng xích vào trong một chút

Giường này không nhỏ nhưng cũng không lớn, cho nên hắn vừa xích một cái đã xích đến bên cạnh Nghi Địch. Hắn lập tức cương cứng thân mình nằm im, không dám lộn xộn, thầm nghĩ ngày mai phải nhờ Dực San thu thập cho một căn phòng,chuyển ra ngoài

Nghi Địch rốt cuộc cũng hài lòng, không nói gì nữa, có lẽ đã ngủ

Ấn Trì ban ngày tinh thần và thể xác đều bị ép buộc, vừa nằm xuống liền cảm thấy buồn ngủ.

Ngay lúc hắn đang mơ màng sắp ngủ, lại nghe Nghi Địch nói “ta rất thích tiểu thần tiên ngươi”

Trong tiềm thức bị uy hiếp rút gân cạo xương nên Ấn Trì nghe rõ mình trả lời ‘vãn bối cũng rất thích Tư thần’ nói xong liền ngủ

Sáng sớm hôm sau, Ấn Trì tỉnh lại trong tư thế ngày hôm trước

Nghi Địch ngủ say, máo tóc buông xõa vương trên mặt Ấn Trì, cũng hông biết tối hôm qua hắn ngủ trong tư thế nào mà giờ hai tay ôm chặt Ấn Trì, âm thanh hít thở đều đều.

Ấn Trì đưa tay nhẹ vén mái tóc của Nghi Địch, da đầu run lên, nhìn thấy bọn họ đều mặc quần áo thỏa đáng mới thở phào một hơi, tuy nhiên hắn đã thở phào hơi sớm, phải đợi khi hắn có thể xuống giường được mới nói. Nhưng Ấn Trì làm cách nào cũng không thể bỏ tay Nghi Địch ra, có lần hơi dùng sức một chút, suýt nữa thành công thì Nghi Địch đang ngủ say nhíu mày bất mãn hừ một tiếng, cánh tay ôm càng chặt hơn, chặt đến mức Ấn Trì suýt chút nữa kêu thành tiếng.

Tư Thần đại nhân có nói, hắn đang ngủ mà bị đánh thức thì tâm tình sẽ không tốt. Vì thế Ấn Trì không dám lộn xộn nữa, tiếp tục đơ người mở to mắt, bị Nghi Địch ôm giống như gối ôm, đau khổ chờ lão nhân gia hắn tỉnh ngủ. Nào ngờ chờ một hồi, Ấn Trì liền mơ hồ ngủ tiếp, cho đến khi Nghi Địch ngủ đủ, mở mắt ra thì hắn vẫn còn ngủ say như chết.

Khác với Nghi Địch khi ngủ hô hấp đều đặn, Ấn Trì lại hơi mở miệng, phát ra tiếng ngáy, y như một chú heo con

Nghi Địch nhìn chằm chằm đôi môi khẽ nhếch lên của Ấn Trì, rốt cuộc khắc chế ý nghĩ cúi người xuống, nhẹ nhàng nhấc một chân của Ấn Trì đang khoác lên người hắn, xuống giường. Đang tính mở cửa ra ngoài thì đột nhiên phát giác ngoài cửa không xa, có hơi thở của hai người liền dừng lại, ngưng thần cảm ứng

“Nghi Địch Tư Thần sao không giống như trong lời đồn?”

” Ừ, trừ bỏ tối hôm kia phỏng chừng không phải hắn đè Ấn Trì quân thì cũng là Ấn Trì quân đè hắn, bộn dáng đoan chính có thể so với Hành Tư quân, làm sao có bộ dáng sắc quỷ lưu manh chứ?”

“Đúng vậy. Xem sáng nay Ấn Trì quân như bị chuốc xuân dược, ta còn cao hứng một hồi, kết quả tối qua lại không xảy ra chuyện gì”

‘Ấn Trì quân bị chuốc xuân dược? là Nghi Địch Tư Thần chuốc sao?”

Vô Thân, Vô Khâu vừa đi về phòng mình vừa bàn tán nho nhỏ, đột nhiên phía sau vang lên thanh âm ôn hòa ‘bản quân không có chuốc xuân dược cho Ấn Trì quân”

Bài học kinh nghiệm, muốn nhiều chuyện về nhân vật lợi hại thì phải cách xa xa một chút ah

Vô Thân, Vô Khâu xoay người lại, tươi cười có chút cứng ngắc

“Hôm nay Nghi Địch Tư Thần dậy sớm vậy?”

Nghi Địch mỉm cười gật đầu, khiến Vô Thân, Vô Khâu lông tơ dựng đứng. Tựa như có người đụng chạm đến kẻ ác mà hắn lại vẻ mặt ôn hòa, tươi cười nhìn đối phương, tình cảnh này tuyệt đối có sức uy hiếp lớn hơn hắn trực tiếp trở mặt

Vô Khâu nhìn cửa phòng đóng chặt phía sau Nghi Địch, muốn thừa dịp hắn chưa ép buộc bọn họ mà bỏ chạy “cái kia, Ấn Trì quân còn chưa thức, chúng ta cũng không tiện ở đây quấy rầy, sẽ đánh thức hắn”

Nghi Địch vẫn mỉm cười “vậy cũng được, tối qua hắn hơi tổn hao tinh lực, để hắn ngủ nhiều một chút”

Tổn hao tinh lực? tổn hao tinh lực? tổn hao tinh lực?

Có tinh thần nhiều chuyện lại trong lúc cao trào, Vô Thân, Vô Khâu vừa không sợ chết nhìn trung y có tính ám chỉ rất cao của Nghi Địch, vừa cố áp chế thần kinh nhiều chuyện đang kêu gào, muốn tìm nơi để hảo hảo biểu điện cảm xúc mênh mông trong lòng, lại bị Nghi Địch gọi lại

“Nghe nói các ngươi tin tức linh thông, bản quân có chuyện muốn hỏi các ngươi”

Nghi Địch dừng một lát, hỏi ‘khi San San làm phàm nhân, chênh lệch với Hành Tư khá xa, làm thế nào mà nảy sinh tình ý?”

Nếu là bình thường, sẽ nghĩ Nghi Địch thân là sư phụ quan tâm tới ái đồ nhưng Vô Thân, Vô Khâu là hai tên nhiều chuyện thành tinh, nghe vậy liền hiểu rõ, lập tức chọn vấn đề trọng điểm mà trả lời

“Lúc đầu San San và Hành Tư cũng không có gì, nhưng sau khi Hành Tư đưa nàng đến thế gian một chuyến, trở về thì tình cảm phát triểu nhảy vọt”

Sau khi Vô Thân, Vô Khâu rời đi, Nghi Địch vuốt cằm, đăm chiêu suy nghĩ. Đi thế gian một chuyến sao?

Khi Ấn Trì tỉnh giấc, vừa mở mắt liền thấy Nghi Địch thần thanh khí sảng ngồi dựa bên giường, nói với hắn ‘địa phủ không có gì vui để chơi, ngươi cùng ta đi Đông Hải đi”

Hai chữ Đông Hải như sấm nổ bên tai khiến Ấn Trì thanh tỉnh hẳn, lăn lông lốc xuống giường, hỏi ‘vì sao muốn đi Đông Hải?”

Ấn Trì ngồi tựa vào giường, cơ hồ như tựa vào người Nghi Địch nhưng hắn đang khẩn trương vì thế không để. Nghi Địch lại khí định thần nhàn nói ‘bởi vì ta muốn đi”

Ấn Trì lo lắng Nghi Địch đến Đông Hải, gặp lão cha hắn sẽ nói ra những chuyện vô liêm sỉ mà hắn đã làm nhưng lại không thể ngăn cản vị đại tôn thần này

Nghi Địch nhìn Ấn Trì thần sắc sầu khổ, đưa tay vỗ mặt hắn ‘yên tâm, lúc trước ta đi qua nhiều thiên sơn lục địa nhưng lại chưa đến biển đông, nay sẵn có ngươi ở đi liền nhân cơ hội tới Đông Hải một chuyến, không phải tìm cha ngươi để cáo trạng”

Ấn Trì bị hắn vỗ, có chút phát ngốc, cuốn chăn nhìn Nghi Địch đi đến bên bàn, cầm lấy kiện áo khoác bị hắn làm cho vô cùng thê thảm, nhìn nhìn một chút, cuối cùng bỏ lại trên bàn, vươn tay biến ra một kiện áo khoác khác mặc vào

Ấn Trì ngượng ngùng xuống giường, chờ hắn thu thập xong thì Nghi Địch đã mặc xong xiêm y, cầm chén trà đứng bên cửa sổ ngắm cảnh. Không biết là vì lúc trước Nghi Địch chỉ mặc trung y hay do cái áo khoác này quá mức hoa lệ mà Ấn Trì nhìn đến thất thần

Nghe phía sau hồi lâu không có động tĩnh, Nghi Địch quay đầu hỏi ‘sao vậy?”

‘Ah, không có gì”

Nghi Địch quay đầu làm cho Ấn Trì thấy được cổ áo của hắn chưa được khép kín, nhìn thoáng qua liền thấy được vết thương, lập tức hồi thần. Rõ ràng chỉ khoát tay một cái là vết thương đã biến mất không tăm hơi nhưng hắn cứ thích lưu lại là sao? cổ áo lại mở rộng như vậy, dù Nghi Địch không muốn cáo trạng, Đông Hải Long Vương nhìn thấy chắc chắn sẽ quan tâm hỏi thăm, đến lúc đó sự tình không phải bị bại lộ sao?

Ấn Trì chưa quen thân với Nghi Địch nên không biết có phải hắn có ham mê cổ quái, thích lưu lại vết thương để ngắm hay không, lại không thể bắt Tư Thần đại nhân tự mình xóa vết thương nên hắn đành đi đến trước mặt Nghi Địch, nhìn như tùy ý giúp hắn thắt lại vạt áo nhưng không quên kéo cổ áo kín lại một chút, che giấu vết thương kia đi. Nghi Địch cao hơn Ấn Trì một cái đầu, nên hắn làm động tác này cực kỳ thuận lợi.

Nghi Địch vẫn không nhúc nhích, rũ mắt nhìn Ấn Trì giúp hắn sửa sang.

Vì sao Ấn Trì làm vậy, hai người đều hiểu rõ, Nghi Địch càng không hỏi ra miệng nhưng Ấn Trì có chút chột dạ, nhịn không được nói lời vô nghĩa “nếu Tư Thần muốn đến Đông Hải, vậy giờ đi thôi” vừa nói vừa lui lại

Nghi Địch đưa Ấn Trì đi tìm Hành Tư, Dực San nói lời từ biệt, cho đến khi thân ảnh bọn họ biến mất, ngay trên nóc đỉnh đối diện mới xuất hiện ba cái đầu

“Đúng là sư phụ nha” Vô Khâu mắt tỏa sáng nói ‘mới hai ngày đã đứng trước cửa sổ sửa vạt áo, tốc độ của Nghi Địch Tư Thần nhanh hơn San San nhiều nha”

Vô Khâu đưa tay chọt chọt Tất Trì, hỏi ‘ngươi có cảm tưởng gì?”

“Lúc trước lại không phát hiện ra, Ấn Trì quân hắn…’Tất Trì biểu đạt cảm thụ “hiền lành như vậy”

Vì sáng sớm tám chuyện của Nghi Địch lại bị đương sự bắt quả tang nên Vô Thân, Vô Khâu liền rút kinh nghiệm, sau khi tám xong liền tản ra đi một vòng trở về, tỏ vẻ bọn họ không có ở chung một chỗ

Khi Vô Thân quay trở về, vừa lúc gặp được Hành Tư,Dực San, Vô Khâu, Tất Trì đi tiễn Nghi Địch và Ấn Trì trở về

Vô Thân kéo Vô Khâu qua một góc hỏi ‘thế nào? Nghi Địch Tư Thần đưa Ấn Trì quân đến thế gian sao?”

Vô Khâu lắc đầu “Nghi Địch Tư Thần nói muốn đến Đông Hải tham quan, bảo Ấn Trì quân cùng đi”

“Đông Hải?!” Vô Thân ngẩn người, buổi sáng Nghi Địch như vậy, rõ ràng là xem trọng Ấn Trì, mới quanh co hỏi chuyện của Hành Tư và Dực San. Chẳng lẽ hắn duyệt qua vô số bát quái đã luyện thành hỏa nhãn kim tinh còn nhìn nhầm “Buổi sáng ta nói rõ là đi thế gian mà” Thế gian và Đông Hải, nghe thế nào cũng không thể nghe lầm được ah.

Vô Khâu hạ giọng nói “trước khi Nghi Địch Tư Thần xuất môn, ta đã lén hỏi hắn, hắn nói buổi sáng nghe chúng ta đề điểm xong, hắn cảm thấy rất có lý. San San vẫn là phàm nhân khi Hành Tư dẫn nàng đến thế gian, nàng quen thuộc với nơi đó nhất nên cũng thoải mái, thân thiết hơn, thuận tiện phát triển tình cảm. Cho nên không thể đưa Ấn Trì quân đến thế gian mà đưa hắn về Đông Hải hắn quen thuộc nhất”

Vô Thân trố mắt một hồi “Tư Thần hắn…nghĩ thật nhiều ah”

Lúc này Ấn Trì đã đưa Nghi Địch đến Đông Hải

Trước đây Nghi Địch chưa từng đến Đông Hải, hơn nữa hiếm khi có mặt vào các dịp chúng tiên tụ hội nên các tiểu thần tiên hiếm ai nhận ra hắn, tuy vậy tiên quang chói lóa bên người hắn khiến vừa nhìn đã biết hắn không phải là một tiểu tiên bình thường.

Ấn Trì đưa Nghi Địch đi gặp lão cha, bên ngoài đại sảnh liền có vô số ánh mắt rình coi

Tỳ nữ mang trà vào hầu hạ, sau khi đi ra nói ‘ta thấy ngữ khí Bệ hạ nói chuyện cùng vị Thần quân kia, tựa hộ như tiên giai ngang nhau ah”

Trong thế giới thần tiên, chỉ luận tiên giai, không nói bối phận và tuổi tác, dù sao thần tiên cũng có năm tháng vĩnh hằng, thậm chí nhiều thần tiên đã quên mất mình bao nhiêu tuổi, trong chúng tiên khó mà phân biệt được trừ khi là người cực kỳ thân thiết hoặc có bối phận rõ ràng như Thiên Quân, Vương Mẫu, còn không thì bình thường rất khó phân rõ bối phận

‘Tiên giai ngang hàng với Bệ hạ?”

“Hơn nữa diện mạo anh tuấn, khí độ, tu vi cũng cực cao”

“Chậc chậc, Thất công tử không có quan hàm sao có thể kết bạn được với Thần quân?”

“Ai biết tiên duyên thế nào, hay là ngươi đi tìm hiểu đi”

‘Sao lại là ta đi, ngươi không tự mình đi được sao?”

Nhìn thấy Đông Hải Long Vương và Nghi Địch đã nói chuyện xong, Ấn Trì đưa khách ra ngoài, quần chúng nhiều chuyện liền lập tức giải tán

Nghi Địch đối với Long Vương là khách khó gặp, hơn nữa Nghi Địch lại bắt con dâu vừa mới mang thai của hắn đi canh giữ tửu diếu, khiến trong lòng Đông Hải Long Vương khó chịu, nay nghe Nghi Địch muốn ngắm cảnh biển, liền hàn huyên vài câu, lấy cớ công vụ bận rộn, giao cho Ấn Trì tiếp đãi Nghi Địch

Nhược điểm của Ấn Trì ở trong tay Nghi Địch, càng ước gì Nghi Địch ít tiếp xúc với lão cha hắn càng tốt, lập tức sảng khoái đáp ứng

Vì thế Đông Hải Long Vương vừa ra lệnh, toàn bộ Long cung liền biết Chưởng rượu tư thần đến làm khách, ai nấy đều tò mò xen lẫn sợ hãi, kính sợ, chờ xem kịch vui…

Nghi Địch dừng bước, nhìn đội người hầu phía sau, nói với Ấn Trì “bảo bọn họ giải tán đi, bản quân không quen có nhiều người đi theo như vậy” ở trước mặt người lạ, hắn tự xưng bản quân, bày ra tư thái thật cao

Ấn Trì vẫy tay cho đám người hầu giải tán

Nghi Địch ngồi xuống bên bàn, khôi phục dáng vẻ cà lơ phất phơ “ngươi bình thường ở long cung cũng có một đại đội nhân mã đi theo sau vậy sao?”

Ấn Trì lắc đầu “bình thường không vậy. Ngươi là khách quý của long cung nên không thể chậm trễ”

Nghi Địch liền xua tay “ ngươi đi cùng ta là được, nhiều người lúc ẩn lúc hiện khiến ta nhìn mà váng đầu”

Ấn Trì gật đầu, lại nói “ngươi thích ở phòng như thế nào? ta cho người đi thu thập”

Nghi Địch thản nhiên đáp ‘không cần phiền toái dọn phòng khác, ta ở cùng với ngươi là được”

“…”

“Nghe nói chưa? Nghi Địch Tư Thần ở trong sân của Thất công tử nha”

“Thất công tử nói là sợ Nghi Địch Tư Thần ở xa sẽ chiếu cố không chu toàn”

‘Hơn nữa Tư Thần nói không thích có nhiều người, bảo Thất công tử cho tỳ nữ, người hầu trong viện lui ra hết”

“Các ngươi chưa nghe qua lời đồn về Nghi Địch Tư Thần sao? thật không biết Thất công tử làm thế nào mà lại trêu chọc đến vị đại thần này”

“Lục công tử không ở đây, chỉ sợ toàn bộ Long cung chỉ có Thất công tử dễ dàng bị hắn xem trọng”

“Trừ Bệ hạ, ta chưa thấy Thất công tử đối xử cung kính thành thật với ai như vậy cả, Nghi Địch Tư Thần tiên giai cao, nếu lỡ hắn xem trọng Thất công tử…”

“Không phải Thất công tử vẫn luôn nói chỉ thành thân với phu nhân hợp ý mình sao?’

Ban đầu, toàn bộ Long cung cảm thấy cao hứng vì Thất công tử bọn họ hữu duyên kết bạn với một vị thần quân có tiên gia cực cao, giờ lại đổi thành lo lắng và đồng tình. Vì Nghi Địch lấy cớ không thích có nhiều người nên đám tỳ nữ, người hầu đều bị giải tán, cho nên mấy việc bưng trà đổ nước đều do Ấn Trì đảm nhận

Lúc này, hắn đang dùng động tác hiền lành mà phục vụ

Nghi Địch ngồi bên bàn, đánh giá chung quanh, thuận miệng hỏi ‘dưới đáy biển các ngươi làm sao phân được ngày và đêm?”

Ấn Trì vừa trải giường vừa nói “mặt trời rất khó chiếu xuống tới đáy biển, Long cung đều là tính canh giờ, ban ngày thì thắp đèn lên hoặc dùng phát thuật dẫn ánh sáng xuống, đến canh giờ buổi tối thì tắt hết đèn đi”

Nghi Địch thấy Ấn Trì trải giường xong định ra ngoài, nhíu mày hỏi ‘ngươi muốn đi đâu?”

“Ta sang phòng cách vách ngủ, Tư Thần nếu cần gì cứ gọi ta”

Nghi Địch nhăn mày càng sâu “không phải ta đã nói ngươi ở cùng với ta sao?”

Ấn Trì đơ người. Vừa rồi tùy thị của hắn đã lặng lẽ báo cho hắn biết sự lo lắng của toàn bộ Long cung dành cho hắn, giờ Nghi Địch nói những lời này, quả thực như muốn khẩn cấp nghiệm chứng sự lo lắng của mọi người dành cho hắn là thật. Ấn Trì không tự giác liền nhớ lại đêm đó hắn say rượu loạn tính mà chính hắn không nhớ rõ, thần sắc trở nên rối rắm

Nghi Địch nhìn dáng vẻ của hắn, đương nhiên là biết hắn đang nghĩ gì, đứng dậy nói ‘yên tâm, ta sẽ không làm gì ngươi” chậm rãi bổ sung “ta chỉ muốn ôm ngươi ngủ”

Ấn Trì mặt mũi trắng bệch.

Nghi Địch nhìn sắc mặt của hắn, di dời tầm mắt “ngươi biết tiền Chưởng quản y dược của thiên đình, Lâm Đỗ Hành không?”

Cái người gián tiếp hại Dực San bị đánh vào lục đạo, nay bị lưu đành đến hoang đảo làm một y tiên nho nhỏ Lâm Đỗ Hành sao?

Nghi Địch dường như không để ý tới bộ dáng mờ mịt của Ấn Trì, tự quyết định “khi ta còn trẻ, chấp chưởng y dược thiên đình là Thần Nông Đến Quân, có một thời gian ta nghiêm cứu ủ rượu thuốc, thường tới chỗ Đế Quân tìm dược liệu, cũng có giao tình với mấy đồng tử trông coi dược liệu của Đế Quân. Lâm Đỗ Hành là một trong những đồng tử đó. Có một lần Đế Quân đưa các đồng tử ra ngoài hái thuốc, ta đi theo giúp vui, nơi hoang dã không thể so với trong cung nên buổi tối ngủ cùng một chỗ với các đồng tử”

Chuyện này với chuyện đi ngủ hiện tại hoàn toàn không có liên quan gì, Ấn Trì nghe mà không hiểu ra làm sao, chẳng biết Nghi Địch đột nhiên kể chuyện thời trẻ của mình là có ý gì?

Nghi Địch nhìn Ấn Trì, cười cười “ngươi muốn biết vì sao ta muốn ôm ngươi ngủ không?’