“Đây là… chỗ ở của tôi trước đây?”

Bạch Thiên Nghiêm giả đứng ở trước cửa lớn, lăng lăng nhìn ngôi nhà, hơi thở không khỏi có chút dồn dập.

Hắn không biết tại sao mình cảm thấy cực kỳ vui vẻ, thật giống như rất sớm rất sớm trước kia hắn đã muốn bước vào đây vậy, nội tâm dâng lên một loại cảm giác thỏa mãn không cách nào hình dung.

Kiến trúc trước mắt hãy cho người ta cảm giác giống với thanh niên, trắng nõn không nhiễm một hạt bụi, phong cách cực đơn giản, trong suốt mà khí thế, phảng phất như thế giới của Băng Tuyết, tâm tình cũng trở nên băng lãnh. Nhưng sau khi chân chính bước vào không gian này, loại cảm giác kia lại nháy mắt bị đánh văng.

Trên ghế sa lon màu trắng sữa lười biếng đặt vài cái gối ôm hoạt hình, một cái trong đó là hình một con hồ ly tròn vo thoạt nhìn ngu xuẩn đang bay lên. Hai quyển tạp chí tùy ý đặt ở trên bàn trà, trang bìa là hình Lăng Nhất Quyền lãnh đạm nhìn thẳng vào ống kính, đồng tử màu xanh đậm cười như không cười, ma mị mà quyến rũ, điều kiện tiên quyết là bỏ qua cái kẹp tóc nơ bướm dùng bút vẽ lên.

Bệ cửa sổ thật sạch sẽ, chỉ có một chậu cây xương rồng mũm mĩm chẳng biết sao lại bị bẻ gảy một cành, phảng phất như đang không tiếng động kháng nghị.

Thế nhưng khiến cho hắn chú ý lại là tủ lạnh bên phải gần phòng bếp, tủ lạnh cao lãnh gọn gàng đến cực hạn, nhưng phía trên lại dán đầy ghi chú hoạt hình xiêu xiêu vẹo vẹo, nội dung như sau —— ớt chuông mà Quyển Quyển thích ăn nhất đã sắp hết, thứ sáu nhớ mua thêm.

Hay là ―— Tôi cảnh cáo cậu, nếu len lén đem vất khổ qua đi, sau này mỗi cuối tuần đều ăn khổ qua! (phụ hoạ thêm một icon ác ma nghiêm nghị)

Còn có ―— Quyển Quyển, nhớ uống sữa tươi, mới có thể cao. (mỉm cười)

Ngày tháng đều là nửa năm trước.

“…” Bạch Thiên Nghiêm giả phủ tay trước ngực, luôn cảm thấy bị mê man trùng kích.

Hiển nhiên, đây là nơi hai người cùng nhau sinh hoạt…

Là Lăng Nhất Quyền và mình sao?

Đáp án như thật này khiến hắn theo bản năng liếm môi một cái, có chút kích động nhìn về phía Lăng Nhất Quyền đi ở phía trước hắn, đang chuẩn bị lên lầu.

“Chúng ta ở cùng một chỗ, đúng không?” Nuốt nước miếng một cái, hắn rốt cục nhịn không được hỏi thẳng (mụ nó, nó thèm nhỏ dãi rồi kìa >’’<). Thanh niên bỗng dừng lại, không trả lời, cũng không có xoay người.

“Khó trách tôi cứ luôn cảm giác thật quen thuộc… Xin lỗi, cậu rất khó chịu đi, tôi cái gì cũng không nhớ rõ…” Bạch Thiên Nghiêm giả cảm nhận được vô cùng áy náy, giọng cũng mềm mại đi vài phần, “Tôi sẽ cố gắng nhớ lại mọi chuyện, xin cậu không cần lo lắng.”

Thanh niên không hề động, bóng lưng thẳng đứng dưới ánh đèn lạnh băng lộ ra cô độc không nói ra được.

Giống như là uể oải, hoặc như là phẫn nộ.

Ngực Bạch Thiên Nghiêm giả cứng lại, bỗng nhiên tiến lên ― nắm chặt bàn tay lạnh như đá của thanh niên: “Xin hãy tin tôi!”

Thanh niên chậm rãi quay đầu liếc hắn, sau đó rút về tay: “Không cần, anh cứ từ từ.”

“…”

“Tôi trước dẫn anh về phòng.”

“Được…”

Mang theo tâm tình thấp thỏm, hắn theo Lăng Nhất Quyền đi tới gian phòng cuối lầu hai. Gian phòng vô cùng đẹp, giường hình như là mới tinh, lót chăn màu trắng sữa mềm mại, trên bàn sách màu trắng cạnh cửa sổ sát đất còn có một notebook.

“Trong tủ có treo quần áo để đổi, đồ ăn có ở tủ lạnh dưới lầu.” Thanh niên cũng không tính đi vào, chỉ là bình tĩnh đứng ở cửa nói một ít việc về phương diện sinh hoạt. Nói thí dụ như không cho phép vào hai gian phòng bên tay trái lầu hai.

“Tôi rời đi một thời gian dài như vậy mà ở đây vẫn thật sạch sẽ, mỗi ngày đều có người chuyên tới quét dọn sao?” Hắn đi vào phòng, mang theo tâm tình kỳ diệu dò xét một hồi lại vòng đến trước mặt thanh niên, mang trên mặt nụ cười ôn nhu, mắt cong cong, như trăng sáng trên bầu trời đêm.

Thanh niên cúi đầu lăng lăng nhìn hắn, dường như là có chút thất thần.

“Làm sao vậy?” Bị một đôi mắt xinh đẹp như vậy nhìn chằm chằm không chớp mắt, nam tử cảm thấy máu trong người mình lần thứ hai chảy nhanh hơn.

Thanh niên ngưng mắt nhìn hắn, đầu ngón tay thon dài hơi run run, đầu tiên là hơi thăm dò thử đụng mặt của hắn một cái, sau đó giống như là muốn xác nhận gì đó, theo viền mặt của hắn vuốt xuống… (Yaaaahooooo TvT Quyển Quyển hình như từ đầu đã nghi ngờ, nhưng khi nhìn vào đôi mắt thì thấy giống quá nên ko tin, mới rờ quanh viền mặt kiểm chứng xem có phải là dùng mặt nạ ko, đậu xanh rau má sau này sự thật bại lộ, là mày ko chỉ bị huỷ dung bình thường đâu đồ thế thân đê tiện >’’<)

“…” Nam tử cứng ngắc, tất cả khí huyết dường như đều nảy lên ở những nơi thanh niên chạm vào, hơi thở đều rối loạn.

Nhưng thanh niên cũng rất nhanh thu tay về, trên mặt nhìn không ra chút tâm tình nào.

“Trước nghỉ ngơi đi.”

“…”

Sau khi thanh niên rời đi, Bạch Thiên Nghiêm giả vẫn đứng ở chỗ cũ phát ngây ngô, cả khuôn mặt đều đỏ.

Tâm tình của hắn kìm lòng không đặng bị thanh niên tác động, quản chi chỉ là một ánh mắt.

Bọn họ trước kia nhất định đã phát sinh qua cái gì đó, nhưng Lăng Nhất Quyền lạnh lùng lại khiến lòng hắn không buông.

Chợt nhớ tới thân phận hai người là nhân vật công chúng, Bạch Thiên Nghiêm giả mang theo hiếu kỳ bắt đầu tìm tòi một vài tin tức trên internet, tuy mất trí nhớ, nhưng mấy tập quán sinh hoạt bình thường cũng sẽ không mất.

Tra tìm không bao lâu, đỏ ửng trên mặt mới biến mất lại một lần nữa xuất hiện.

Fans hâm mộ của Bạch Thiên Nghiêm và Lăng Nhất Quyền cũng rất nhiều, thế nhưng về quan hệ của hai người, thái độ những người ái mộ rất thú vị, thậm chí hắn có chút không xác định.

Tỷ như ảnh chụp hậu trường một buổi quảng cáo kem, đạo diễn, ekip chụp ảnh cùng Bạch Thiên Nghiêm và bạn diễn mỹ nam đang tranh nhau kem ăn, khoảng cách của hai người rất gần, biểu tình cũng rất thú vị, nghiêm chỉnh mà nói cũng chỉ là mấy tấm ảnh đang đùa giỡn thông thường.

Nhưng mấy tấm ảnh này lại dẫn phát đông đảo quần chúng trêu chọc.

Bình luận được Like nhiều nhất là —— @ Lăng Nhất Quyền : nhà ngươi còn có 30 giây chạy tới hiện trường, bảo trọng !

Sau đó phía dưới là một loạt ký hiệu che miệng cười ý nghĩa không rõ và “2333”.

Cái quỷ gì?

Sau đó Lăng Nhất Quyền cư nhiên cũng hồi đáp: Ân.

Vì vậy tất cả mọi người bùng nổ, lượt Like cho comment này gần 100,000…

Xoắn xuýt một hồi, Bạch Thiên Nghiêm giả tiếp tục lung tung tìm kiếm, bất tri bất giác liền đi vào một diễn đàn màu hồng, phát hiện trong đó có rất nhiều ảnh chụp của hai người, không ít cái vừa nhìn đã biết ảnh ghép. Hắn đọc vài đoạn văn, tên vai chính đều là Lăng Nhất Quyền và Bạch Thiên Nghiêm, mà nội dung…

Đơn giản là không thể miêu tả…

Bạch Thiên Nghiêm giả một bên kinh động một bên xem hết.

Sau đó bắt đầu không cách nào khống chế não bộ, thế nên hầu như suốt đêm không ngủ, trong đầu tất cả đều là các loại hình ảnh khác nhau.

Nhưng chung quy hắn coi như lý trí, không có thực sự đem nội dung mà fans hâm mộ viết đưa vào hiện thực, nên về quan hệ giữa Lăng Nhất Quyền và mình, hắn cần tỉ mỉ tìm ra đáp án đã.

Sáng sớm ngày thứ hai, Lăng Nhất Quyền có việc gấp liền ra ngoài. Sau khi Bạch Thiên Nghiêm giả tỉnh lại thì một mình ở đại sảnh ngồi ngây ngô, hành vi không chào hỏi mình liền ra ngoài của đối phương khiến hắn cực độ phiền muộn.

Nhưng qua ngày hôm qua tìm hiểu trên internet, hắn đã biết tính tình Lăng Nhất Quyền vốn có chút lãnh đạm, vì vậy nội tâm bất an cũng biến mất hơn phân nửa.

Đến trưa, có người đưa tới bữa cơm trưa phong phú ngon miệng, Bạch Thiên Nghiêm giả nói cám ơn, sau khi mở ra lại phát hiện là phần cho một người.

Hắn thật phiền muộn, ăn phân nửa liền không ăn nữa.

Thật vất vả chờ đến giờ cơm, Lăng Nhất Quyền lại chưa có ý trở về, vẫn có người đem cơm tối tới, là một phần sushi platter và salad rau.

Phân lượng thoạt nhìn không ít, nhưng Bạch Thiên Nghiêm giả đợi một ngày đêm, vẫn không thấy bóng dáng Lăng Nhất Quyền.

Lẽ nào cậu ấy không trở về nhà ăn cơm sao?

Sắc mặt Bạch Thiên Nghiêm giả có chút xấu xí, bỗng nhiên hung hăng quăng khay sushi vào thùng rác.

Kết quả đến buổi tối 11 giờ, ngoài sân mới truyền đến tiếng xe chậm rãi lái vào ga ra. Bạch Thiên Nghiêm giả ngồi yên ở trên ghế sa lon sửng sốt, lập tức đi tới cửa chờ.

“Nhất Quyền, cậu đã trở về, ăn cơm chưa?” Tâm tình nôn nóng khi nhìn đến thanh niên tuấn mỹ nháy mắt cứ như toàn bộ rút đi, hắn mỉm cười muốn thay đối phương cởi áo khoác, nhưng người sau chỉ là mặt không đổi lắc đầu, lướt qua hắn trực tiếp đi lên lầu.

“Đã trễ thế này rồi, cậu thật khổ cực, tôi có thể giúp cậu không?” Thanh niên lãnh đạm khiến hắn rất khó chịu, nhưng hắn theo thường ngày, vẫn cố duy trì tươi cười.

“Lúc tôi làm việc, không cho phép quấy rối.” Đáp lại hắn chỉ có một câu lạnh như băng.

“…”

Bạch Thiên Nghiêm giả một người ngơ ngác đứng ở phòng khách, qua một lúc sau mới như có chút vô lực ngồi xuống ghế sa lon, không biết đang suy nghĩ gì.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, đến gần rạng sáng 1 giờ, Bạch Thiên Nghiêm giả muốn trở về phòng nghỉ ngơi thì phát hiện thư phòng Lăng Nhất Quyền còn sáng đèn, hắn trầm tư một hồi, bỗng nhiên nhãn tình sáng lên, liền lặng lẽ đi qua phòng bếp.

Có thể trước đây bình thường đều làm cho thanh niên ăn, thế nên liền tự nhiên làm ra được một phần custard sữa trứng thơm phức.

Cúi đầu ngửi ngửi mùi thơm, hài lòng ở trên mặt trứng đặt một quả đào.

Nhẹ nhàng gõ một cái, Bạch Thiên Nghiêm giả chờ mong lại thấp thỏm đẩy cửa ra, bên trong phòng, Lăng Nhất Quyền đang chuyên chú thao tác trước máy vi tính, màn hình huỳnh quang chiếu vào trên khuôn mặt tinh xảo của cậu, trong suốt xinh đẹp không nói nên lời.

Thoáng một trận thất thần, nam tử bưng món trứng được chưng tính đi tới: “Tôi làm cho cậu custard sữa trứng, tôi nhớ cậu hẳn rất thích…”

Lời còn chưa dứt, đôi mắt của thanh niên mới vừa rồi còn trầm tĩnh bỗng như hàn kiếm nhìn thẳng qua, lạnh đến thấu tim.

“Đi ra ngoài ! (quả ko hỏ là Quyền Quyền :333)”

“…” sắc mặt nam tử trắng bệch, nhỏ giọng nói câu xin lỗi sau, vội vã mím môi lui ra ngoài. Vừa rồi trong nháy mắt đó, ánh mắt thanh niên khiến cho hắn phi thường sợ hãi, giống như là hắn nói sai cái gì rồi…

Có thể, cậu ấy thực sự rất ghét người khác quấy rối lúc đang làm việc..

==========

Bưng bữa sáng kiểu Trung Hoa đang toả hương thơm phức, nhưng lại cứng còng đứng ở cạnh cửa, cô hầu gái chưa từng hối hận qua công việc của mình như vậy.

Cô cảm thấy tín ngưỡng của mình lại sụp đổ một lần nữa.

Thật hy vọng ai tới nói cho cô biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, thế nên chủ nhân ngày hôm qua cường thế dọn vào căn phòng này, lúc này cư nhiên như một chú chó cưng to lớn tựa ở bên sô pha ngủ.

Mà cái nam nhân hủy dung kia lại không hề trách nhiệm bọc cái mền ở trên ghế sa lon nặng nề ngủ.

Đúng vậy, không phải ngủ trên giường!

Kinh khủng nhất là, cô nhìn thấy chủ nhân của mình còn nhẹ nhàng nắm góc áo nam nhân, đuôi mắt còn có vết bầm tím thật bự!

Người đàn ông này cư nhiên đánh chủ nhân sao!

Sao lại hạ thủ được chứ, phải biết rằng địa phương thuần khiết duy nhất trên thân chủ nhân, cũng chỉ có khuôn mặt xinh đẹp kia a!

Nhưng cô còn chưa bình tĩnh trở lại, lại kinh sợ nhìn thấy nam thần của mình tựa hồ đang mơ mơ màng màng muốn tỉnh lại, nhưng có thể do quá mệt, mắt nửa ngày cũng không thể mở mắt, cuối cùng bản năng lại muốn hướng trên ghế sa lon lê qua, sau đó bị người trên ghế một cước đạp xuống.

Động tác cực kỳ thuần thục.

Katie hít một hơi thật sâu, sau đó lui về phía sau một bước, lặng lẽ đóng cửa lại nhanh chóng tẩu thoát.

Cô quyết định một giờ sau mới xuất hiện, không thì nguyên nhân cái chết của cô khả năng trở thành —— Thấy cái không nên thấy !

Giữa đường bước nhanh rời đi, cô hầu gái bỗng nhiên hiện lên một ý niệm trong đầu ―— người đàn ông này tựa hồ rất bài xích chủ nhân tiếp cận, không, nghiêm chỉnh mà nói chắc là sợ.

Hình như là có gì đó gút mắt?

Không biết được.

==========

Không khí sáng sớm còn lưu lại cảm giác mát ban đêm, ánh sáng mặt trời chiếu vào trên cửa sổ sát đất trong suốt, khi tan đi còn chừa lại một lớp sương mỏng.

Nam tử từ sáng sớm đã muốn cùng Lăng Nhất Quyền dùng bữa sáng, nhưng xuống tới lại phát hiện đối phương từ lâu đã đi rồi.

Hắn rốt cuộc đang bận cái gì?

Nam tử không thể không để ý, nhưng không tiện hỏi, dù sao ngay cả hai người là quan hệ như thế nào hắn cũng không thể xác nhận.

Bỗng nhiên, Bạch Thiên Nghiêm giả vẻ mặt phức tạp nhìn phía lầu hai, một ý niệm vô pháp đè nén đang lưu chuyển trong đầu hắn.

Ở đây vốn chính là nhà của hắn và Lăng Nhất Quyền, như vậy hắn phải có quyền kiểm tra bất kỳ thứ gì. Vừa nghĩ như vậy, thì người cũng đã đi tới trước phòng ngủ của Lăng Nhất Quyền ở lầu hai.

Cầm vặn nắm cửa, bị khóa rồi..

Hắn do dự một chút, tìm tới hai thanh sắt mở khóa cửa, tuy rằng hắn căn bản không biết vì sao mình có kỹ năng này, nhưng điều này hiển nhiên không phải là trọng điểm.

Toàn bộ lực chú ý của hắn ở khoảnh khắc bước vào phòng này sau đều tập trung lại, cảm giác mỗi một một lỗ chân lông đều lộ ra sung sướng.

Trong không khí còn mơ hồ lưu lại lãnh hương trên người thanh niên tóc trắng, rất nhạt, phảng phất như tuyết đầu mùa, tươi mát đến mức hắn có chút say mê, như muốn dò xét tâm tình mình. Ngón tay thon dài của nam tử nhẹ nhàng lướt qua đồ dùng bên trong, đường nhìn u ám chậm rãi dời đến trên giường Lăng Nhất Quyền.

Hắn chậm rãi đi tới bên giường, cúi người, tựa hồ muốn chôn mình vào trong cái chăn mềm mại này. Nhưng nội tâm đối với Lăng Nhất Quyền sợ hãi không rõ lại khiến hắn bỏ đi ý niệm này.

Chần chừ một lát, nam tử phát hiện trên giá sách màu trắng ngà có mấy cái đĩa CD có ghi chú ngày, cầm ở trong tay tò mò lật qua lật lại, hắn quyết định mở ra nhìn xem là cái gì.

“Cầu Cầu, hình thể ngươi bây giờ làm nũng cũng vô dụng, trà chiều không có phần của ngươi.” màn hình hơi rung lắc, xuất hiện đầu tiên chính là một con thú lông trắng tròn vo, thoạt nhìn giống như là chó, đang giãy dụa cái mông nhỏ hướng người quay phim đạp phịch phịch.

Chó? Hồ ly?

Sao giờ lại không thấy trong nhà?

Sau đó màn hình lại dời tới trên bệ bếp, một phần salad tôm màu sắc mê người được bày ở trong khay, sau đó bị một đôi tay thon dài cầm lên, “Chủ nhân của ngươi từ sáng sớm đã làm việc đến bây giờ, cơm cũng không ăn, hẳn phải hảo hảo giáo dục một chút.”

“Gào khóc…” hồ ly ú nhảy lên bệ giãy dụa cái đuôi tỏ vẻ: ‘Ta mặc kệ, trước cho ta ăn’. Màn ảnh theo người quay phim chậm rãi di chuyển tới lầu hai, bỗng nhiên chuyển một cái, biến thành tự quay, trong hình xuất hiện một nam nhân anh tuấn thành thục, đuôi mắt hơi xếch khiến y lộ ra một cỗ hơi thở cổ điển gợi cảm.

Này không phải mặt của hắn sao?

Bạch Thiên Nghiêm giả vô ý thức sờ sờ mặt mình, có chút vô pháp thích ứng.

“Quyển Quyển, tôi muốn vào.” Nam nhân mỉm cười trừng mắt nhìn màn ảnh, sau đó vươn tay gõ cửa.

“Tôi đang làm việc.” Bên trong truyền ra giọng nói trong suốt thanh nhã của Lăng Nhất Quyền, rõ ràng là cự tuyệt, nhưng nghe không ra chút nào là đang giận.

Cửa trực tiếp đẩy ra, Lăng Nhất Quyền trong thư phòng lập tức liền nhìn sang, hai mắt thanh nhà chớp a chớp, nhìn về phía salad trong tay người quay phim, nhíu..

“Ăn một chút gì đi.”

“Không cần, trong đó có khổ qua.” Thật nghiêm túc cự tuyệt.

“Tôi chôn ở phía dưới cậu cũng có thể nhìn ra? Thật thông minh, nhưng đồ vẫn phải ăn.”

“Chỉ ăn tôm.” Thanh niên rất nghiêm túc đề nghị, lông mi thật dài lúc rũ xuống thoạt nhìn có chút vô tội, “Có thể chứ?”

“Nếu như cậu ăn hết, tôi sẽ không tính toán chuyện hai ngày trước cậu len lén đem cà ném thùng rác.”

Thanh niên lặng lẽ, bình tĩnh nói sang chuyện khác: “Anh đang quay cái gì?”

“Một ngày của Hùng hài tử (= gấu con) kiêng ăn.”

“…” Tuy rằng trong ống kính biểu tình của thanh niên vẫn rất nhạt, nhưng lỗ tai rõ ràng đỏ lên.

“Cà và khổ qua đều là chất chống ung thư, dù chỉ tăng thêm một chút khả năng, nhưng tôi cũng hy vọng thời gian tới chúng ta có thể khoẻ mạnh cùng nhau vượt qua.”

Lăng Nhất Quyền ngẩn người, sau đó yên lặng tiếp nhận salad tinh tế ăn.

Trong ống kính, Bạch Thiên Nghiêm đưa tay sờ sờ đỉnh đầu thanh niên, lại bị hất ra.

Video đến đây thì ngưng, nam tử gần như sắc mặt tái xanh xem xong.

Hắn không biết tại sao mình thật tức giận, chỉ là cảm giác toàn bộ phổi đều sắp nổ tung, thiếu chút nữa liền đập máy tính.

Hắn lại đang đố kị Bạch Thiên Nghiêm trong video (thế thân thì mãi vẫn là thế thân mà thôi *nhún nhún vai*)… Lại nhớ tới ngày hôm qua, hắn cảm giác cả người cứ như bị quạt một bạt tai.

Nhưng bọn họ rõ ràng là cùng một người a. Có thể chỉ vì Lăng Nhất Quyền không thích custard sữa trứng mà thôi…

Rạng sáng bốn giờ, phần lớn mọi người còn vùi ở trong chăn mơ mơ màng màng.

Bảo tài xế về, Lăng Nhất Quyền một thân thuần trắng mang theo ủ rũ đẩy cửa nhà ra, lại bởi vì phòng khách có một bóng người co ro mà sững sờ ở cửa.

“Cậu đã trở về…” trên ghế sa lon màu trắng sữa, nam nhân thoạt nhìn nửa mộng nửa tỉnh gắng gượng bò dậy, lắc lắc đầu hướng cậu đi tới, lộ ra nụ cười vừa ấm áp lại vừa lười biếng, “Đói bụng chưa? Tôi đi nấu cho cậu một ít canh, uống một chút rồi ngủ nhé?”

“Anh đang làm gì?”

“Chờ cậu a.” Hắn rất tự nhiên vươn tay muốn tiếp áo khoác Lăng Nhất Quyền, người sau có chút hoảng hốt nhìn hắn, nhưng không có động.

“Giờ tôi đi nấu cho cậu chút canh nóng, chờ tôi một lát.” Hắn thu tay về, Lăng Nhất Quyền vẫn nhìn trân trân không buông, khiến cho hắn khẩn trương đến mức sắc mặt hơi đỏ lên, liền vội vàng xoay người đi qua phòng bếp.

Mà lần này Lăng Nhất Quyền càng không có cự tuyệt.

Bản thân nam tử cũng có chút ngoài ý muốn.

“Ngày mai, tôi dẫn anh tới một chỗ.” Lúc này, giọng nói bình thản của thanh niên từ phía sau hắn truyền tới.

Nam tử có chút kinh ngạc quay đầu lại nhìn thanh niên.

==========

“Tôi cho rằng mang anh về cái thành phố này, anh sẽ hài lòng một chút, dù sao nơi này có rất nhiều hồi ức tốt đẹp của anh.”

Trên hàng ghế phía sau xe có rèm che đen nhánh, Tĩnh Trầm mặc áo màu xanh đậm kiểu Trung Hoa, đang vui vẻ thích ý rót rượu trái cây cho Bạch Thiên Nghiêm, chất lỏng như hổ phách ở trong chiếc ly thủy tinh tản ra màu sắc tinh khiết và hương thơm mê người.

Bạch Thiên Nghiêm mặt không đổi tiếp nhận, nhưng không có uống, chỉ trầm mặc nhìn ngoài cửa sổ.

Cái thành phố này, là nơi mà y và Lăng Nhất Quyền lần đầu tiên gặp nhau, cũng là tồn tại mềm mại nhất ở sâu trong nội tâm y.

Không biết có phải trùng hợp hay không, nơi mà chiếc xe Tĩnh Trầm ngừng lại, vừa vặn gần nhà trẻ năm đó của Nhất Quyền.

Tĩnh Trầm thấy đối phương không để ý đến mình, đang muốn đem người ôm sang đây nói chút gì đó, thì bỗng nhiên nhận được một cú điện thoại.

Trong điện thoại tin tức không nhiều lắm, lại khiến cho ánh mắt Tĩnh Trầm cười như không cười híp lại.

“Bạch Thiên Nghiêm.” Cúp điện thoại, thanh niên anh tuấn rũ mắt nhìn xuống điện thoại di động, bỗng nhiên bình tĩnh mở cửa “Tôi cho anh một cơ hội.”

“Có ý gì?”

“Bây giờ tôi sẽ thả anh đi, chỉ cần anh nguyện ý đi, tôi có thể không tính toán bất cứ chuyện gì với Lăng Nhất Quyền nữa, cũng sẽ không tìm hắn phiền phức nữa.”

“Thật chứ?” Bạch Thiên Nghiêm ngạc nhiên nhìn chằm chằm Tĩnh Trầm, nhất thời lại không biết hắn có chủ ý gì.

Tĩnh Trầm không trả lời y, mà là chỉ thị tài xế lái xe đi về phía trước.

Bạch Thiên Nghiêm khẽ nhíu mày, trầm ngâm một lát, vô ý thức quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, y ngây ngẩn cả người…

“Hiện tại, anh có thể mở cửa xe từ bên cạnh tôi rời đi, tôi sẽ không ngăn cản.” Xe ngừng, nam tử bên cạnh chẳng biết tự lúc nào tiến đến thật gần, khóe miệng mang theo nụ cười ôn nhu, dường như muốn đem Bạch Thiên Nghiêm bao phủ vào trong ngực, như ác ma ghé vào lỗ tai y nhợt nhạt nói nhỏ.

Nhưng Bạch Thiên Nghiêm cái gì cũng nghe không vào, chỉ ngơ ngác nhìn đối diện đường cái, thân ảnh quen thuộc cứ như in vào linh hồn y kia…

Nhất Quyền…

Cư nhiên là Nhất Quyền…

Gió nhẹ lướt qua, từng phiến hoa đào rơi lất phất trên vai thanh niên, giống như đôi môi nhạt của cậu.

Một trận chua xót khổ sở bén nhọn nảy lên viền mắt, Bạch Thiên Nghiêm run rẩy mở cửa xe. Nhưng một “Bạch Thiên Nghiêm” hoàn hảo khác ở bên cạnh thanh niên kia đối lập với vẻ mặt dữ tợn của y, lại như đang hung hăng quật trên mặt y một bạt tai, đau đến mức y nháy mắt liền thanh tỉnh.

Hai người đối diện giống như là đang nhớ lại tình cảnh gặp nhau năm đó, dựa vào nhau đứng ở trước nhà trẻ cúi đầu nói chuyện với nhau.

Ấm áp đứng sóng vai nhau, khiến cho trên khuôn mặt bình tĩnh của Bạch Thiên Nghiêm, rốt cục, vỡ ra một tia yếu đuối.

Nhưng y chỉ an tĩnh nhìn…

Trong đôi mắt sáng tràn đầy dồn nén, so với tuyệt vọng còn nặng nề đau thương.

Lại phảng phất ngay cả nước mắt cũng không còn, chỉ là im lặng đỏ cả vành mắt.

Y đang suy nghĩ…

Từ lâu đã từng nghĩ qua…

Như vậy, có phải tương đối khá hay không…

Người kia cái gì cũng không biết…

Không cần bởi vì y hiện tại mà hổ thẹn, cũng không tất miễn cưỡng cậu ấy đi đối mặt với khuôn mặt đáng sợ của mình…

Huống chi, y tinh tường cảm thấy, nam nhân được chỉnh sửa khuôn mặt giống mình kia, trong mắt tràn đầy tình cảm đối với thanh niên.

Chậm rãi thu lại đường nhìn, nam nhân im lặng nhắm hai mắt lại, không nhìn nữa.

Nếu như sớm biết sẽ đi tới tình trạng hôm nay, y sẽ hối hận cùng cậu ấy gặp gỡ sao?

Sẽ không…

Y chỉ là không biết, có thể lúc còn sống gặp được người tốt đẹp nhất như cậu ấy, đúng là đã xài hết tất cả vận khí…

Cuối cùng không có được…

Như câu ca kia…

Tĩnh Trầm ngồi ở một bên không nói một lời nhìn y, muốn giễu cợt nhưng như thế nào cũng nói không nên lời, chỉ yên lặng tăng thêm lực nắm cánh tay đối phương, tựa như không muốn, vừa tựa như không cam lòng.

Hắn biết Bạch Thiên Nghiêm vì sao không có ý chạy trốn.

Thậm chí ngay cả phản kháng cũng đã quên.

Y chỉ là.. đang thay người khác chuộc tội, nên dù bị dằn vặt thành ra như vậy, cũng chỉ lặng lẽ chịu đựng.

Dù từ đầu đến cuối, y đều là người bị hại.

Nhưng sự tình sao lại phát triển thành như vậy…

Hình như mọi thứ đều thoát khỏi khống chế.

(Đại kết cục – Thượng thiên – Hoàn)