Trans: Angharad

--------------------------------------------

Quảng trường gần các khu vực nấu nướng chiều hôm ấy chen chúc cơ man nào là người đến dùng bữa trưa.

Khi tới giờ ăn là tất cả dân chúng sẽ dừng việc trên tay để đến đây nhận bánh mì và súp được phân phát.

Ai thích thì có thể đem đồ ăn ra chỗ khác. Các gia đình thường mang thức ăn về nhà ăn riêng song đa số đều tìm một chỗ trong quảng trường rồi ngồi xuống vừa nhâm nhi vừa trò chuyện với người khác. Nhờ đó khoảng sân vốn trống vắng nay được kê la liệt bàn dài và ghế ngồi.

Cách đây không lâu sẽ thấy đây là một cảnh tượng vi diệu: cư dân Einst và Grenze ăn chung một bàn, tán gẫu và cười đùa như bạn bè lâu năm.

Irma lặng lẽ ngắm khung cảnh nọ với một tâm trạng phức tạp. Mối xung đột kéo dài hàng thế hệ lại có thể chấm dứt nhanh gọn vậy ư? Chấm dứt được thì tốt mà kéo dài mãi cũng chả sao..... Chỉ là vụ này nghe cứ thấy hơi ngớ ngẩn.

“...... Nhìn kìa Irma.”

Đương lúc nàng hầu thở dài thì một giọng nói quen thuộc bỗng gọi tên cô. Irma cau mày nhìn người đang chống nạng bên cạnh mình, Frida. Bạn y đang dõi theo một ai đó với đôi mắt long lanh, hai gò má trắng nõn của y ửng hồng nhàn nhạt.

“Ngài Alois đang ăn chung với mọi người kìa. Vậy đúng là khẩu vị của Ngài cũng giống chúng ta nhỉ?”

Nam nhân bị Frida tia gắt gao nọ có thân hình rất mập mạp. Thanh niên béo ú đang nhâm nhi khẩu phần ăn ít ỏi kia lại không phải ai khác ngoài kẻ nổi như cồn trong Vương quốc với biệt danh “Con cóc trong đầm lầy, Lãnh chúa Alois Montchat của Mohnton”.

Y bị gán biệt danh đó do sở hữu cơ thể to béo và khuôn mặt thô ráp chi chít sẹo rỗ, nhưng xem ra cái danh ấy sắp hết thời rồi. Đống mỡ núc ních èo uột kia dường như đã giảm phân nửa, chưa kể da dẻ anh ta đang hồi phục thấy rõ.

Tuy nhiên Alois vẫn to bằng hai tên đàn ông gộp lại. Muốn bảo y đột nhiên lột xác thành nam nhân trong mộng của các thiếu nữ là không thể.

Vậy mà Frida vẫn đắm đuối nhìn Alois. Irma nhăn mặt khi chứng kiến bạn cô, một cô nàng ngày thường kiệm lời y chang ông anh mình, mặt mày đơ tựa khúc gỗ lại đang tỏ ra thẹn thùng si mê ai khác.

“Cậu chắc muốn làm chuyện này không Frida?”

Nghe Irma thì thầm với mình, Frida liền gật đầu. Và người kia đành phải thở dài bất lực lần thứ chín chín tám mốt trước ánh mắt cương quyết của cô bạn thân.

“Cậu không thấy làm vậy quá đột ngột hả? Rõ ràng cậu biết người y muốn cứu là ai mà? Cần chi phải ép mình làm chuyện này.”

“Tớ biết, nhưng....”

“Giờ chân cậu đi không tiện nên tớ sẽ đỡ cậu đến chỗ y. Nhưng đừng hòng bắt tớ nghe cái màn tỏ tình điên khùng đó cùng cậu!”

“Không phải tỏ tình! Là cảm ơn!”

Frida cuống quýt lắc đầu trước câu tuyên bố xanh rờn của bạn cô. Có điều trông thấy bạn mình ngây ngốc nhìn người ta đến đỏ cả mặt thì Irma nghĩ vậy là phải thôi nhỉ?

“Tớ hiểu cảm giác muốn trả ơn của cậu, nhưng vì thế mà cậu đổ người ta cái rụp là không đúng. Frida xinh đẹp nhường này cơ mà, thế gian còn bao nhiêu đàn ông tốt chờ cậu.”

“Tôi biết....”

Frida nhìn xuống sàn như thể vừa bị câu nói trên làm tổn thương. Irma quýnh lên khi thấy đôi mắt người kia ảo não cụp xuống.

“Nhưng đúng thật là tớ phải lòng anh ấy mất rồi. Một tháng nay quan sát Alois khiến tình cảm của tớ càng sâu đậm hơn. Ngài Alois quyết đoán, công bằng và rất dịu dàng.”

“Gặp ai anh ta cũng đối đãi y chang, không phải với mỗi mình cậu.”

“....Ừm.”

Frida trầm ngâm đáp như đồng tình nhưng thân thể run run kia đã bán đứng cô ấy. Irma vội vã giơ tay ra đỡ người đang đứng khập khiễng bên cạnh. Không lẽ những gì cô nói chọc trúng chỗ đau của bạn sao?

Tuy nhiên dù có hơi quá đáng đi nữa thì Irma vẫn nghĩ rằng mình nói đúng. Frida dứt ra khỏi mối tình đơn phương tuyệt vọng này sớm chừng nào hay chừng đó.

“Nên tớ sẽ nói với anh ấy. Tớ sẽ nói là mình rất cảm kích. Rồi khi anh hiểu được tấm lòng của tớ như thế nào thì tớ sẽ bỏ cuộc.”

“Thua cậu luôn.”

Irma đập tay lên trán ra chiều ngao ngán lắm.

Dẫu Alois hiện giờ ốm đi thật nhưng hình ảnh con người béo trùng trục đó đã ăn quá sâu vào đầu Irma, nên cô khó lòng xem anh ta như một đối tượng hẹn hò huống chi là người yêu của bạn cô. Alois bao dung nhưng điểm ấy lại vô tình nhấn mạnh sự nhạt nhẽo và nhút nhát của y, khác xa so với hình ảnh đàn ông chính hiệu trong mắt Irma.

Nhưng phải chăng đây là những đặc điểm ưa thích của Frida? Tuýp nam nhân của bạn cô dị thật.

Nàng hầu không hiểu nổi sở thích của bạn mình, tuy nhiên cô biết Frida đang nghiêm túc với chuyện này.

“.....Tùy cậu thôi. Nói hết những gì muốn nói với y đi. Nhưng nhớ là nhận được câu trả lời rồi thì phải từ bỏ tình cảm này nhé?”

“Ừm. Cảm ơn Irma.”

Frida mỉm cười tự giễu còn Irma chỉ trút một hơi thở dài.

---------------0---------------

Chiều đến và quảng trường thưa thớt dần. Alois đang sắp sửa rời đi thì bất ngờ bị Frida gọi lại muốn nói chuyện.

Irma nép mình trong bóng một tòa nhà mới xây để quan sát cặp đôi. Do ở cách họ không xa nên dù giọng bạn cô hơi nhỏ thì Irma vẫn mơ hồ nghe được. Từ góc của cô sẽ thấy tấm lưng to tướng của Alois và nét mặt bồn chồn của Frida.

Frida bảo mình cô đi là được, nhưng bạn cô lại không thôi lo lắng cho người kia.

“Không biết cậu ấy có ổn không....?

“Hờ, mười mươi là bung bét rồi.”

Irma đang lẩm bẩm thì bỗng dưng có giọng ai đáp lại cô.

“Cô nàng này cũng gan dạ ghê. Tôi còn tưởng cổ thuộc tuýp trầm tính.”

“Frida.... Cái đồ ngốc này.”

“.........Tôi chẳng biết nói gì nữa.”

“Chậc”, nàng hầu hừ một tiếng. Khỏi cần quay lại xem đã biết chủ nhân những lời bình phẩm này thuộc về ai.

Hai thanh niên đồng nghiệp. Và một cô gái Irma mới quen gần đây. Theo, Leon và Camilla. Bọn họ cũng đang nghe trộm cuộc trò chuyện giữa Alois và Frida.

“Mấy người làm cái khỉ gì....?!”

“Suỵtt! Họ nghe thấy bây giờ!”

Theo mau mắn bịt miệng Irma lại. Sao tôi lại thành đứa phá phách ở đây hả? Nội tâm cô hầu âm thầm sỉ vả.

“Tiểu thư Camilla, tôi thành thật xin lỗi về em gái mình, em ấy....”

“Không sao. Ờmm, nói không sao cũng không phải..... Đúng hơn là tôi chẳng có quyền ca cẩm gì ở đây.”

Camilla và Alois chưa kết hôn. Thậm chí cô gái tuyên bố chừng nào cô còn cảm thấy mình chưa thể hôn Alois được thì miễn bàn vụ cưới xin. Thế nên tự tôn của Camilla cấm cô khi không hành xử như thể là vợ anh ta rồi hờn giận nọ kia, thiếu nữ xem đây là hành động tự bôi tro trát trấu vào mặt mình.

Tuy nhiên ba người còn lại không biết được nội tình giữa Camilla và ngài Lãnh chúa.

“Cô không giận ư?”

Nhìn phản ứng ngạc nhiên của Theo, Camilla chỉ đáp bằng một tiếng hừ khó hiểu.

“.....Còn phải xem Alois trả lời thế nào.”

Đoạn cô quay sang nhìn tấm lưng của Lãnh chúa.

Frida đang cúi rạp đầu và thành kính cảm ơn Lãnh chúa. Alois đã được nghe những lời thổ lộ tâm ý của nàng hầu gái và chuẩn bị cho cô câu trả lời.

Y dường như đã cực kì thận trọng khi trả lời Frida. Bốn con người đang rình trộm từ trong bóng tối đồng loạt im bặt và căng tai lắng nghe.

“Cảm ơn cô Frida. Nhưng.....”