Trans: Angharad

----------------------------------------------

Một tháng trôi qua kể từ thảm họa mỏ khai khoáng ở Einst.

Công cuộc khảo sát các địa đạo và hang động dưới lòng đất đã hoàn thành từ lâu, và Einst đang trải qua một cuộc đại tu.

Dọn dẹp xong đống đổ nát thì kế tiếp là thực hiện nhiều dự án cải tạo đất mới và tránh xây dựng trên các mạch quặng Mana. Thi công những ngôi nhà mới, vá lại đường sá và người dân chú ý đến mảnh đất dưới chân họ nhiều hơn bao giờ hết.

Hiện tại đa số gia đình phải tạm trú bên ngoài trước đó đã chuyển vào trong các ngôi nhà kiên cố mới xây. Diện tích các ngôi nhà rộng rãi và đơn sơ, đủ cho nhiều người ở cùng lúc. Nội thất tối giản do cần ưu tiên che mưa che gió nên ở trong này thoải mái hơn ngủ trong lều nhiều.

Một khi chọn được mảnh đất mới để khai hoang và phân phó nhiệm vụ cho mọi người rồi thì có thể bắt tay ngay vào phục hưng thị trấn.

Linh hồn của thị trấn, cũng như tinh thần thần xuống dốc của cư dân đang dần vực dậy và ngóng trông đến ngày niềm tự hào của họ được phục hồi.

Và cư dân lặn lội từ Grenze đến đây giúp đỡ là nhân tố chủ đạo trong quá trình này.

---------------0----------------

“Anh nhờ người dân Grenze giúp á!?”

Một tháng trước lúc nghe Alois thông báo, Camilla ngớ người hỏi lại.

Tranh chấp giữa Einst và Grenze là chuyện ai cũng biết, hồi mới chân ướt chân ráo đến Einst là Camilla đã nhận ra thâm thù giữa hai nơi sâu đậm nhường nào.

Hai thị trấn này cứ như trời và đất ý. Náo loạn nhưng căng tràn sức sống, đó là Grenze. Cố chấp nhưng thầm kiêu hãnh trong tim, đó là Einst. Tiếc thay hai vùng bất hòa do đều là các thị trấn mỏ ganh đua nhau chèo chống nền kinh tế của Mohnton.

Nếu như không có điểm chung duy nhất ấy thì hai thị trấn chắc chắn sẽ cạch mặt nhau luôn. Hai vùng còn so bì với nhau, với Einst đang ngấm ngầm ôm mối ghen tị vì cảm thấy thua kém bên kia.

Einst như vậy đó nên đáng lẽ ra không có chuyện nhờ Grenze cứu trợ được. Đặc biệt khi Einst đang tổn thương nguyên khí sau thảm họa. Chưa kể tập tục bài trừ người ngoài của cư dân thị trấn chẳng khác nào một ngòi nổ kéo theo chuỗi tai họa mới.

Chính Camilla còn cảm thấy chuyện này bất khả thi.

“Trong 4 thị trấn chính của Mohnton thì Einst gần đây nhất, người dân ở đó lành nghề và hiểu biết rộng về mạch quặng Mana lẫn chướng khí.”

Nghe đoạn Camilla liền rùng mình, song Alois lại trông khá ung dung.

“Falsch tọa lạc gần núi và cách xa đây, chờ họ gửi cứu viện tới thì quá trễ. Blume lại có vấn đề riêng phải giải quyết. Ta có gọi người ở dinh thự chính đến giúp rồi nhưng bây giờ cách thỏa đáng nhất là nhờ Grenze. Công suất khai thác đá ở đó tương tự Einst nên bọn họ thiện nghệ và dai sức nữa.”

“Ừm...... Chắc Ngài nói đúng, nhưng....”

Lập luận của Ngài Lãnh chúa không có lấy một kẽ hở. Dân chúng Grenze trong quá khứ ắt từng có kinh nghiệm đối phó thảm họa kiểu nà dù ở quy mô nhỏ hơn. Mặc cho nguy cơ đã giảm đáng kể từ sau đợt bùng nổ ấy, thì có thêm những chuyên gia biết nhận dạng và tiến hành biện pháp ngăn chặn các mạch quặng mất ổn định và bùng phát chướng khí sẽ là sự trợ giúp to lớn.

Quan trọng hơn hết, Grenze là thị trấn gần Einst nhất. Nhờ cứu viện ở nơi xa hơn là không khôn ngoan.

Camilla biết chứ. Cô hiểu rõ ý nghĩa đằng sau các giải thích trên. Lựa chọn của Alois là hợp lí và toàn vẹn nhất mà y nghĩ ra được.

––––Có điều.

Thiếu nữ hết đường phản bác nhưng đâu đó trong tim cô lại ngờ ngợ trước quyết định này.

Nhìn Camilla yên lặng nghiền ngẫm, Alois mỉm cười với người nọ.

Nét mặt y lúc ấy hiền hậu như muốn trấn an cô.

“Ta chắc chắn đây là một cơ hội tốt để hai thị trấn xích lại gần nhau hơn. Chẳng phải trong những giờ phút tương tự con người sẽ bộc lộ nội tâm của mình sao?”

Một lần nữa Camilla bó tay không tìm được chỗ để bắt bẻ trong lời giải thích chậm rãi của Alois.

Song cô lại không muốn cứ thế đồng ý với anh ta.

Phải chăng y đang lợi dụng thời điểm Einst suy yếu? Đầu Camilla mãi quanh quẩn suy nghĩ đó.

-------------0-------------

Hồi tưởng lại thì Alois là kiểu người chôn giấu mọi suy nghĩ trong lòng.

Không phải là y không biết tức giận, mà là y kìm hãm cảm xúc của mình quá tốt. Lần duy nhất Camilla thấy Lãnh chúa phơi bày nội tâm của mình là khi bọn họ cãi nhau trong trại mồ côi ở Grenze và khi Nicole làm vỡ cái đĩa gia truyền của Alois.

Anh ta có tính tự chủ rất cao. Hiển nhiên rồi, biết kiềm chế cảm xúc là đức tính tốt nên có ở một Lãnh chúa mà.

Lối suy nghĩ thấu đáo ấy giúp y đưa ra phương án “thiết thực” nhất là gọi cứu viện từ Grenze.

Ban đầu đương nhiên có tranh chấp nổ ra nhưng rồi mọi người cũng hiểu tình cảnh hiện tại buộc họ phải hợp tác với nhau. Và trong quá trình nỗ lực phục dựng thị trấn, những cái nhìn băng giá và lời mỉa mai chẳng mấy chốc đã biến thành tiếng cười đùa với nhau.

Giữa đường phố là người của Einst và Grenze sát cánh bên nhau làm việc. Đám quyền quý trong thị trấn còn hơi hơi bài xích người ngoài, song cư dân hàng ngày tiếp xúc với những con người ngoại lai chăm chỉ kia đã nhanh chóng thay đổi thái độ.

––––Vậy cũng tốt.

Từ đầu Camilla đã thấy chuyện người sống cùng lãnh địa lại đôi co nhau quá ư nực cười. Không khí ngột ngạt cô lập với thế giới bên ngoài này làm cho Camilla nổi xung không ít lần. Tuy nhiên chỉ cần mở cửa và học cách chấp nhận người ngoài thì Einst sẽ phát triển theo chiều tốt đẹp hơn.

––––Tốt thì có tốt, nhưng....

Einst đang đi đúng hướng theo mong muốn của Alois.

Tuy nhiên kế hoạch của anh ta chắc chắn nhắm vào phạm vi rộng hơn một thị trấn. Là Lãnh chúa của một lãnh địa rộng lớn, suy nghĩ của anh ta luôn phải bao quát toàn bộ lãnh địa.

Song Camilla không cách nào ép bản thân lái suy nghĩ qua hướng đó được. Những ý niệm khó lý giải thành lời như xoáy nước cuồn cuộn trong tâm thiếu nữ.

Bất chấp xung đột có thể nổ ra, Alois lại bình tĩnh chỉ ra được cơ hội ẩn sau hậu kết cục của thảm họa.

Không.

––––Nên nói y lãnh tĩnh thay vì nói bình tĩnh mới đúng chứ?

Camilla hoảng hồn xua sua suy nghĩ nọ ra khỏi đầu khi đang ngồi trầm ngâm trong căn phòng được nhường cho cô ở Einst.

Alois, cư dân Einst, và những người cứu viện từ Grenze. Ý niệm duy nhất trong họ là xây dựng lại thị trấn. Dám nghi ngờ lung tung trong khi mọi người đang nỗ lực làm việc, Camilla thấy mình mới là kẻ lạnh nhạt và toan tính ở đây.