“Khốn kiếp!”

Người hiệp sĩ hiện đang phải làm xà ích vung roi quất ngựa trong khi miệng không ngừng rủa sả.

Anh ta hiểu làm như này chỉ tổ dồn thêm áp lực vào lũ ngựa vốn đã mệt nhoài vì bị thúc chạy liên tục không ngơi nghỉ trong suốt chuyến hành trình cấp tốc. Dù mới bắt đầu chạy hết tốc lực được vài phút, nhưng anh thừa biết chẳng chóng thì chày chúng sẽ tới giới hạn.

Dù thế, anh cũng không được phép dừng lại.

Anh là người duy nhất còn lại của đội hiệp sĩ hộ vệ xe ngựa sau cuộc tấn công giữa rừng. Bằng mọi giá anh phải đưa chủ nhân đang ngồi trong cỗ xe về được đến Vương Đô, chỉ có như thế thì sinh mạng của những đồng đội ở lại phía sau chặn hậu mới không trở thành công cốc.

Nhất định phải hoàn thành được nhiệm vụ. Nhược không, Thánh Vương quốc dấu yêu sẽ lâm nguy mất.

“…ư!”

Có gì đó cảm giác như sát khí ùa đến từ sau anh.

Đám hiệp sĩ mặc giáp đen từ đầu tới chân tấn công đoàn hộ giá của họ vừa nãy là lực lượng đặc biệt mới được triển khai gần đây. Dù số lượng còn ít nhưng không đời nào Thần sẽ nhắm mắt làm ngơ trước những tồn tại được tạo ra bằng thủ đoạn tà ác như thế.

“…Hỡi Thần Linh, xin hãy cứu rỗi chúng con!”

Xoẹt!

“Chẳng có Thần nào phù hộ cho ngươi đâu.”

“Ư oáiiiii!?”

Một trong sáu con ngựa kéo xe bị bắn, cỗ xe ngay lập tức chao đảo và gần như sắp lật nhào. Người hiệp sĩ cố hết sức xoay sở để giữ cho cỗ xe ổn định nhưng vô ích, con ngựa bị bắn nay đã mất kiểm soát kia cứ thế kéo nó chệch khỏi đường chính để rồi đâm sầm vào một cái cây lớn.

“Điện hạ!”

Đương lúc lo lắng cho an nguy của vị chủ nhân ngồi trong xe ngựa mặc cho cả cơ thể cũng đang gào thét vì đau đớn thì một tên hiệp sĩ giáp đen xuất hiện trước mặt người hiệp sĩ.

“Đồ khốn các ngươi, đồng đội của ta đâu rồi!?”

“Vẫn còn cố chấp không chịu hiểu à?”

Gã hiệp sĩ giáp đen nhỏ giọng đáp lại người hiệp sĩ hộ vệ đang bừng bừng lửa hận mà rút kiếm ra, tuyệt nhiên không thể thấy được chút cảm xúc nào trong đó. Lúc này từ sau y, một vài hiệp sĩ giáp đen khác cũng xuất hiện với những thanh kiếm vương đầy máu tươi.

“Khốn…”

Tất cả đồng đội của anh có lẽ đều đã nằm lại tại nơi đó. Vừa lúc người hiệp sĩ giương kiếm lên thủ thế với hi vọng có thể kéo theo được ít nhất một tên hiệp sĩ giáp đen cùng xuống Hoàng Tuyền thì cánh cửa của cỗ xe ngựa sau lưng anh ta chầm chậm mở ra.

“Bên ngoài nguy hiểm lắm ạ, cứ để thuộc hạ…”

“…Không sao.”

Một người đàn ông quý tộc tầm độ trung niên với thân hình mảnh khảnh và mái tóc vàng kim hơi ngả sang màu xám bước ra khỏi xe ngựa. Ông ta im lặng đưa mắt nhìn xung quanh một vòng rồi trừng mắt lườm từng tên một trong đám hiệp sĩ giáp đen.

“Ai cử các ngươi đến?”

“Christopher-sama đây nhỉ? Chúng tôi ở đây để đón ngài về.”

Một tên trong đám hiệp sĩ giáp đen kính cẩn cúi đầu nói. Dù vậy, rõ ràng y đã không hề trả lời câu hỏi của Christopher.

Vương đệ Christopher, kẻ được cho là chủ mưu đứng đằng sau cuộc nổi loạn của Quân đội Miền Nam ở Thánh Vương quốc.

Tại sao kẻ này lại ở gần Vương Đô chỉ với chút ít hộ vệ như này? Thêm nữa, đội hắc hiệp sĩ tự nhận đến để đón Christopher về này là ai?

Nghe thấy giọng điệu cợt bỡn như thế từ gã hiệp sĩ giáp đen vừa tập kích đoàn bọn họ, người hiệp sĩ hộ vệ phẫn uất gầm lên.

“To gan, đến nước này rồi mà ngươi còn có thể trơ tráo thế à!”

“Được rồi. Ngươi lùi về sau cho ta.”

“Nhưng mà!”

“Ta bảo ngươi lui lại về sau. …Được rồi? Các ngươi định đưa ta đi về đâu đây?”

Christopher hỏi lại lần nữa không màng đến dòng máu đang chảy xuống từ trán mình, có lẽ ông ta đã bị thương trong cú va chạm khi nãy. Gã hiệp sĩ giáp đen chỉ đáp lại ngắn gọn.

“Con trai ngài đang đợi ạ.”

“…Vậy à.”

Nghe được câu trả lời, Christopher buông ra một tiếng thở dài não nề rồi bước lên phía trước.

“Các ngươi chỉ cần ta thôi nhỉ? Thế thì hãy tha cho người này được chứ?”

“Điện Hạ! Điện hạ đang nói gì thế!”

Có điều, những gì gã hắc hiệp sĩ nói tiếp lại như tạt gáo nước lạnh vào mặt Christopher và người hiệp sĩ hộ vệ.

“Không. Mong muốn của ngài là không cần thiết. Chúng tôi được lệnh chỉ cần ngài ‘sống’ là được.”

“Ngươi-“

Một con ‘rối’ tốt là con ‘rối’ không có ý chí, miễn nó vẫn còn thở là được. Thêm nữa, một con ‘rối’ đã bị chuốc thuốc đến mụ mị thần trí, chập chờn cơn tỉnh cơn mê sẽ thuận tiện cho ‘ai đó’ sử dụng hơn nhiều. Vì lẽ đó, cái chết là điều chắc chắn với những thuộc hạ đi cùng Christopher.

Hiểu rằng bản thân có làm gì cũng sẽ không thể thoát khỏi tình cảnh hiện giờ, Christopher hạ quyết tâm. Ông khẽ khàng vươn tay chạm vào thanh đoản kiếm giắt ở thắt lưng toan tự sát hòng ngăn chặn tình huống tồi tệ nhất có thể xảy ra, song mục đích của Christopher đã tan thành mây khói.

“…Đáng tiếc.”

『【μυα】!』

Đúng lúc này, từ ngay hướng đi về Vương đô, một tiếng thét vang tới, theo sau đó là một cột sáng chói lòa bừng lên quật bay vài tên hiệp sĩ giáp đen.

“Cái gì đây!?”

“Ánh sáng này… Là Dũng giả!”

Gã hiệp sĩ giáp đen đưa mắt nhìn về nơi bắt nguồn của cột sáng, ở phía xa là mấy bóng hình đang cưỡi ngựa đang tiến lại gần. Một trong số đó bỗng nhảy khỏi lưng ngựa rồi xông thẳng tới chỗ hắn với tốc độ nhanh gấp mấy lần tốc độ của đám ngựa đang phi nước đại.

Keng!

“Hự!”

Đòn trảm kích nhanh tựa mũi tên đang lao vút ngay lập tức xả làm đôi thanh kiếm được vội vàng đưa lên đỡ của gã hiệp sĩ giáp đen mang cấp bậc đội trưởng rồi đánh y bay đi cả một khoảng xa.

Uy vệ trong bộ giáp bạch kim.

Phong mạo cứng cỏi và trang nghiêm.

Chàng thiếu niên mang vẻ đẹp khả ái như thiếu nữ phạt cây hoàng kim kiếm trong tay ngang một đường. Tức thì, toàn bộ những người đang đứng ở nơi đây nhất loạt sững sờ mà ngừng khựng lại mọi cử động.

Dũng Giả của Thánh Vương quốc – Noel La Barnabas.

“Còn đứng trơ ra đó làm gì, bắt Christopher lại mau!”

Đội trưởng đội hắc hiệp sĩ, kẻ vẫn đang nằm đo đất sau đòn trảm kích của Noel khi nãy, lớn giọng ra lệnh cho đám thuộc hạ. Nghe thấy mệnh lệnh, toàn bộ những tên hiệp sĩ giáp đen khác đồng loạt áp sát lại gần Noel và Christopher.

“Haaaa!”

Mấy tên hiệp sĩ giáp đen tiếp cận Vương đệ liền bị hạ ngục ngay tức thì bởi thanh hoàng kim kiếm.

Có điều, chủ nhân của cây hoàng kim kiếm này không phải là Dũng giả…

“Noel! Đừng có xông lên trước một mình như thế chứ! ―― Oooji-ue có bị thương đâu không?”

“Ôi ôi, là Luderick-dono thật ư?”

Mà nó thuộc về Thánh Chiến sĩ của Thánh Vương quốc, Luderick La Verusenia.

Cậu gật đầu một cái thay câu trả lời cho câu hỏi của Christopher. Đoạn, cậu giơ kiếm chĩa vào những tên hiệp sĩ giáp đen còn lại với nụ cười ngạo nghễ trên môi.

“Không thể nào! Tại sao ngươi lại ở đây cơ chứ!”

Dũng giả và Thánh Chiến sĩ, mỗi người bọn họ đều có sức mạnh sánh ngang với cả một đội quân, thế nên mọi động thái của cả hai đều được quân nổi dậy sát sao theo dõi. Từ thông tin thu thập về, Dũng giả thường xuyên di chuyển vòng quanh khắp nơi, còn Thánh Chiến hiện đang án binh bất động tại Vương thành và không có bất kỳ động thái di chuyển đáng chú ý nào cả.

Có tin đồn rằng Thánh Nữ đó đã trở về. Không lẽ cuộc đụng độ này là do vô tình? Phải chăng Dũng giả với Thánh Chiến sĩ đang trên đường đi xác nhận tin đồn? Cho dù toàn bộ đội hắc hiệp sĩ cùng xông lên cũng khó lòng có thể đả bại được cả hai.

Song…

“Các ngươi! Kìm chân chúng lại cho ta!!”

Dưới tiếng hét ra lệnh của đội trưởng, đám hiệp sĩ giáp đen đáng lẽ đã bị hạ gục bởi Noel và Luderick im lặng đứng dậy với kiếm lăm lăm trong tay.

“…Lúc nãy Noel nương tay với chúng à?”

“Không. Tớ chắc chắn đã đánh chúng thừa sống thiếu chết rồi…”

Quả thực, lượng sát thương bọn họ gây ra hoàn toàn đủ để loại đám hiệp sĩ giáp đen trúng đòn khỏi vòng chiến. Có thể sử dụng Thượng cấp Thần thánh Ma pháp để hồi phục thương tích tức thì, nhưng chẳng lý nào hai người nhận được gia hộ của Quanh Tinh linh lại không nhận ra chuyện có ai đó sử dụng nó được.

“Luderick… Bộ giáp của chúng.”

“À à, có gì đó kỳ lạ lắm. Cả người bên trong nữa.”

Cánh tay cầm kiếm của Noel và Luderick siết chặt lại khi cảm nhận được khí tức không thuộc về thế giới này từ đám hiệp sĩ vận giáp đen kia.

“Gaa!”

“Haa!”

Chợt, đám hiệp sĩ giáp đen bất ngờ xông lên tấn công, cả hai liền lập tức đón đánh lại. Có điều, hai thanh hoàng kim kiếm đã chém đôi không biết bao nhiêu Ma tộc nay lại không thể cắt xuyên qua bộ giáp đen kia. Không chỉ thế, dù bị xung kích đánh gục, nhưng đám hiệp sĩ đen lại vẫn cứ im lặng mà tiếp tục đứng dậy.

“Đám này là quái gì vậy…”

“Hahaha, được lắm, được lắm!

“Làm ơn tránh đường!”

Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm!

Khoảnh khắc một giọng nói nữ tính chẳng biết từ đâu vàng lên, cả Dũng giả lẫn Thánh Chiến sĩ cùng nhảy bật lùi lại. Nháy mắt sau đó, một con Hà Mã cự đại rầm rập xông đến giày xéo đám hiệp sĩ giáp đen.

Trước hình dáng oai phong lẫm liệt đích thực của Chúa Rừng, tất cả đều không khỏi sững sờ mà đứng trơ như trời trồng. Đúng lúc này, bằng chất giọng thánh thót như chuông ngân, thiếu nữ tóc hoàng kim đang cưỡi trên lưng Chúa Rừng cất tiếng.

“Ara, chân thành xin lỗi mọi người ạ.”

“N-Ngươi là…”

Bên dưới chiếc mũ giáp, gã Đội trưởng đội hắc hiệp sĩ thất kinh mà trố cả mắt.

Mái tóc hoàng kim sắc bồng bềnh được búi nhẹ lên.

Đôi mắt hoàng kim sắc như có thể nhìn thấu vạn vật trên cõi đời.

Vận trên mình bộ đồ cưỡi ngựa mang hai màu sắc trắng đen.

Tao nhã và hiên ngang ngồi trên lưng Chúa Rừng vốn hung dữ với nhân loại, người con gái hé đôi môi cười chúm chím với gã Đội trưởng.

“Vậy là đã thực sự trở về rồi sao! Thánh Nữ Loli!!!”

“Là kẻ nào vừa nói đó hả!?”

Mới bắt đầu mà đã nói cái gì nghe nực cười thật chứ. Này nhé, so với hai năm trước, tôi bây giờ đã trưởng thành với ra dáng người lớn hơn rồi nhá. Cả Otou-sama lẫn Ojii-sama đều luôn miệng khen, “Yuru đã trở nên xinh đẹp hơn”, đó có biết không hả!

“…Hà Mã-kun.”

『Bumooooooo』

Nghe thấy tiếng tôi nói, Hà Mã-kun bắt đầu dẫm chân day nghiến những tên hiệp sĩ giáp đen đang nằm đo đất.

…Hà Mã-kun đúng là giỏi với thông minh thật đó. Kể cả như vừa rồi nó cũng nắm bắt và thực hiện chính xác những gì tôi muốn. Không có gì để phàn nàn được luôn mà. Ngoài trừ cảm giác xẩu hổ của tôi bị chai sạn dần đều.

“Ru-Rushia…?”

“Này…”

Biểu cảm trên khuôn mặt lúc này của Rick với Noel là bàng hoàng xen lẫn chút kinh sợ. Đính chính, không phải tôi đang trút giận vì bị gọi là Loli hay gì đâu nha.

“Yên tâm đi ạ. Đám này không phải là ‘người’ đâu.”

“…hơ?”

“Còn nữa, hai người đừng mất công bọc Hoàng kim kiếm bằng hào quang Quang thuộc tính làm gì. Bộ giáp của đám này hình như có sức kháng tính với Quang thuộc tính cực kỳ cao, cứ giữ nguyên như vậy thì không thể nào chém xuyên qua được đâu.”

“Sao cơ!?”

Dường như cả Rick lẫn Noel đều vô thức sử dụng hào quang Quang thuộc tính để cường hóa vũ khí với giáp trụ. Nhưng vũ khí do tôi và các tùy tùng tạo ra là 『Ma Kiếm』làm như thế chỉ tổ khiến uy lực bị giảm đi mà thôi.

“Chắc đây là đồ chuyên dụng để chống lại tổ đội Dũng Giả chăng? Ma~a, có vẻ không chỉ có vậy đâu, ha?”

Đám quân nổi loạn đã làm ra thứ phiền toái thật đó.

Lý do tôi bảo Hà Mã-kun dẫm lên đám hiệp sĩ giáp đen cốt để phá hủy mấy bộ giáp đó thật nhanh. Bởi vì mục đích thật sự của bộ giáp này là để bảo vệ ‘thứ’ bên trong khỏi Quang thuộc tính.

Nhờ vậy mà tôi mới nhận ra được.

「……『Ánh sáng, hiện lên』……」

Vừa khi tôi sử dụng Thần thánh Ma pháp【Thánh Quang】, những thứ nom như xúc tu màu đen bay ra từ miệng với tai của đám hiệp sĩ giáp đen. Chúng bị ánh sáng thiêu rụi rồi biến tan đi ngay lập tức.

“Ta hỏi ngươi, tại sao Quân đội Miền nam lại sử dụng 【Đê Cấp Ác Ma】hả?”

“….”

Đứng trước câu hỏi đi kèm với uy áp từ tôi, tên hiệp sĩ giáp đen cuối cùng lùi về sau với những bước chân cứng đờ và sợ sệt.

Nguyên đám hiệp sĩ giáp đen đó đều bị Đê Cấp Ác Ma nhập. Tình trạng bị chiếm hữu có thể nói là ở mức độ đã dung hợp với nhau luôn rồi.

Thí nghiệm cố ý cho ác ma nhập vào con người bị nghiêm cấm tuyệt đối. Ngay từ thuở lập quốc, Thánh Vương quốc đã nghiêm cấm bất kỳ hình thức nghiên cứu điều này. Lý do là bởi để cho ác ma nhập vào một người, phải phá hủy phách vía của người đó, biến họ thành một cái xác vô hồn vô phách.

Linh hồn của đám hiệp sĩ giáp đen đã bị Ác Ma cắn nuốt hết sạch rồi. Nghiêm túc triệt hạ tận gốc chính là cách thể hiện lòng từ bi tốt nhất.

Đừng hòng nghĩ tới chuyện có thể trốn đó nha? Khá chắc ngươi có nhiều thứ để nói lắm đây. Nia với Tina vừa đuổi kịp đến cũng vây lấy hai bên tên Đội trưởng, chặn đứng mọi đường lui của y.

“…Quả nhiên, nhà ngươi đúng là vật cản lớn nhất nhỉ…”

“Vật cản lớn nhất đối với ai cơ?”

Bọn ta… phải giết ngươi tại đây thôi, vì ngài ấy.”

“Ngươi định làm bằng cách nào đây?”

Chợt tôi cảm nhận thấy có nhiều hơn một sự hiện diện từ chỗ tên

Đội trưởng. Tên này――Y đang được tu chỉnh lại thành thứ gì đó.

“Bằng cách nào à… Ta lấy linh hồn mình ra để trao đổi!”

Ngay lúc vừa nuốt thứ gì đó nom như viên ngọc xuống cổ, cơ thể y liền phình to ra đầy quái gở.

“Rushia, lùi lại về sau mau!”

“Vâng. Nia, Tina, bảo vệ Oooji-sama.”

“”Tuân lệnh!””

Rick với Noel bước lên trước như để che chở cho tôi. Trong khi đó hai nhóc tùy tùng thì đưa Oooji-sama lánh đi chỗ khác.

Trước mắt cả đám, cái thứ từng là tên Đội trưởng đội Hắc Hiệp sĩ dung hợp với bộ giáp đen và biến thành sinh vật gì đó trông như “cá” với phần da thú bên ngoài màu đen và đôi cánh lớn đầy vảy.

A, tệ quá. Thế này thì không phải là đã thực hiện chuyện bị cấm nữa nữa, mà là làm đến chuyện cấm kỵ luôn rồi.

“Cả hai chuẩn bị nghiêm túc với kỹ lưỡng vào đi.

Đừng có lơ là dù chỉ một chút đó nhé.”

“Rushia….?”

“…Em biết cái thứ đó là gì à?”

“…Chắc thế….”

『ゞ〃∬∂āěゞ〃∞∬ā¬⊥⌅āě∞ヾ∬ー々ヽ⊿ゞ〃♭éāě∮¬⊥⌅āě!!!』

Một tiếng tiếng la thét inh tai nghe chẳng giống tiếng kêu của bất kỳ loài sinh vật sống trên thế giới này phát ra. Rõ ràng thứ đó đã không còn là nhân loại nữa rồi.

“….Thứ đó là Chimera lai giữa Tinh Linh và Ác Ma…”