Con người ấy mà, rất kỳ diệu và cũng rất tàn nhẫn. Tại sao ư? À, tại sao nhỉ? Họ có rất nhiều cảm xúc khác nhau, có thể vì người mà họ yêu thương bất chấp tất cả, xong đến một lúc nào đó, họ lại bỗng chán ghét rồi vứt bỏ thứ mà họ đã từng trân trọng, chỉ nhìn lại thứ quan trọng ấy bằng đôi mắt lạnh lùng rồi suy nghĩ vì sao bản thân đã từng trân trọng một thứ không đáng trân trọng như thế... con người... thật tàn nhẫn... và thật, vô tâm.

Trên hết, con người đâu ai giữ được mãi lập trường riêng của họ mãi mãi. “Tôi sẽ bảo vệ thứ gì đó”, “Tôi sẽ yêu thương người đó mãi mãi”, “Tôi sẽ không cho ai bước qua được những lập trường mà bản thân đã đưa ra.” rất nhiều, rất nhiều câu nói đều mang tính chất khẳng định, nhưng không ai chắc rằng họ có thể thực hiện điều họ nói mãi mãi, có thể vài giây sau thì câu nói kiên định nào đó đã bị sụp đổ và chẳng ngại xem như bản thân chưa từng nói gì, cứ thế mà tiếp tục cuộc sống của bản thân họ.

Một lời hứa được xem là khẳng định, là lời hứa mà họ có thể giữ mãi đến hơi thở cuối cùng khi còn trên cõi đời bạc bẽo này, chính vì thế tốt nhất không nên hứa lung tung, nếu đã hứa với ai một điều gì đó mà bạn tỏ thái độ khẳng định, thì hãy chắc rằng bạn có thể thực hiện được lời nói đó. Nếu đối với bạn, hứa chẳng qua chỉ là một lời nói nhất thời, thì chi bằng đừng bao giờ hứa, đừng cho người khác quá nhiều hy vọng để rồi lại thất vọng.

...

Tiểu Tinh đưa mắt nhìn bóng dáng đã khuất của Bạc Lương, bóng lưng cao lớn rộng rãi và mạnh mẽ, nhưng lại có chút cô đơn, hình ảnh ấy khiến trái tim cô có chút nhói đau, anh đã cô đơn như thế bao lâu rồi? Một mình đối diện với vô số chuyện xảy ra trên thế giới này anh có thấy buồn không? Cuối cùng, anh... đã tổn thương bao nhiêu rồi?

Trong lúc cô đang thẫn thờ nhìn theo bóng lưng của Bạc Lương, thì cô gái vừa mới sóng gió dập dềnh khi nãy bị anh lạnh lùng vứt sang một bên liền phẫn nộ, cô ta nhìn Tiểu Tinh bằng cặp mắt gần như ăn tươi nuốt sống rồi hậm hực khoát lại bộ váy xa hoa vào, từ tốn chỉnh sửa lại mớ quần áo hỗn độn trên người rồi cao ngạo liếc Tiểu Tinh một cái ghẻ lạnh, bản tính tiểu thư của nhà giàu lại bộc phát đầy ngạo nghễ khiến người khác cảm thấy cực kỳ chướng mắt.

Chỉ tiếc là, từ đầu đến cuối, ánh mắt của Tiểu Tinh chỉ dán chặt trên người Bạc Lương, nhìn mãi về hướng anh đã khuất bóng, chìm hẳn vào suy tư của riêng mình hoàn toàn không hề quan tâm đến cô gái xa lạ nào đó, chính xác hơn một chút là cô không hề đặt cô gái đó trong mắt mình dù chỉ là một giây.

Bị thái độ khinh thường ấy của Tiểu Tinh làm cho cô gái đó thực sự phát hỏa, cô ta nổi giận đùng đùng bước đến trước mặt Tiểu Tinh trừng mắt lớn giọng quát, “Này, một người hầu như cô không biết phép tắc hay sao? Dám nhìn chủ mình bằng cặp mắt mê muội đó?”

Giọng nói chan chát đầy mùi thuốc súng nhanh chóng đưa Tiểu Tinh về thực tại, cô khẽ cau mày, lạnh lùng dời mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đang nhìn mình trừng trừng một cách cực kỳ bất lịch sự kia. Cô khẽ bật cười nhưng chẳng hề vui vẻ gì đôi mắt lấp lánh ánh lên tia bình tĩnh mà sắc sảo quay lại vặn hỏi, “Tại sao tôi không thể nhìn? Dù sao anh ấy cũng không công bố với mọi người rằng anh ấy là của cô, vậy tôi nhìn thì đã có gì sai?”

“Cô... cô... cô...” Cô gái kia không ngờ bị hỏi ngược lại bất ngờ chỉ có thể lắp bắp nói mấy tiếng chẳng nên lời, bao nhiêu lửa giận chặn ngang ngay cổ họng muốn bùng phát lại chẳng biết nên nói gì cho phải. Đương nhiên Tiểu Tinh hoàn toàn không có chút gì gọi là ngoan ngoãn chờ cô ta phản kháng lại thêm câu nào liền bồi thêm một cú, “À hơn nữa mong cô có thể nhớ điều này, tôi không phải người làm ở đây, hơn nữa tôi không phải tên "cô" nên không cần gọi từ đó nhiều lần như vậy đâu. Lần sau nếu cô muốn cấm cản ai đó thì cô nên đặt dấu chủ quyền trước khi nói, nếu không rất dễ bị người khác bắt bẻ đấy.”

Nói xong cô liền quay đi bước thẳng đến bên cửa chính người theo kiểu tư chất một người quản gia, động tác mời tao nhã nhẹ nhàng lưu loát, “Thiên Lăng tiểu thư đêm đã khuya Bạc tổng cũng cần phải nghỉ ngơi có lẽ không thể tiếp tiểu thư chu đáo được, hy vọng tiểu thư có thể quay về cho giờ này e là Thiên gia đang rất lo cho tiểu thư đấy.”

Hành động của cô tất cả đều liên tiếp hoàn toàn không hề cho người khác con đường lui nào, dù thế cô gái đang nổi trận lôi đình mà chỉ có thể trơ mắt nhìn cô dẫn dắt từ đầu đến cuối như một con rối, hoàn toàn không hề có cơ hội phản kháng chút nào.

Nhưng cơn giận vẫn chưa thể khiến Thiên Lăng ngu muội hoàn toàn, cô vẫn nghe rất rõ ràng, “Thiên Lăng” và “Thiên gia” rõ ràng cô hoàn toàn chưa nói thân phận của mình, cũng chưa hề nói tên ra, vậy làm sao cô ta có thể biết được? Nhưng vì lý do gì đi nữa thì cô ta cũng nói đúng, nếu cô ở lại đây quá lâu, không có người báo về không chừng sẽ gây náo loạn cả Thiên gia.

Mặc dù vẫn đầy bụng bực tức nhưng Thiên Lăng chỉ có thể giậm chân tại chỗ lòng không chút cam tâm mà quay về. Sau khi cửa chính đóng lại, Tiểu Tinh liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, nếu không phải cô đã sớm học chuyên tâm học hết từng gia phả của những gia tộc lớn thì e là giờ cô không thể chống được đến giờ.

Trên đời này bất kỳ thứ gì cũng có giá của nó, một người bình thường không biết gì thì không thể tồn tại nhưng bù lại biết đâu lại có được một cuộc sống đầy bình thường vô ưu vô lo, còn biết quá nhiều thứ, nhìn thấy quá nhiều chuyện thì chưa hẳn là điều tốt không biết chừng chỉ có thể mãi lo lắng sợ hãi.Xưa nay mong muốn lớn nhất của Thiên Thảo Tiểu Tinh cô chỉ đơn thuần mong được sống thật yên lành, không bất cứ thứ gì làm phiền, chỉ đơn giản một cuộc sống hạnh phúc bên người cô yêu, như vậy đã là quá đủ rồi.

Chỉ tiếc, sự thật không phải bản thân muốn gì là có thể đạt được thứ đó, đương nhiên cô cũng không ngoại lệ. Hiện tại, người cô yêu thương luôn ao ước có thể sống bên người đó suốt đời lại đang tìm đủ mọi cách đẩy cô ra xa,muốn cô tổn thương, muốn cô rơi lệ, muốn cô đau khổ, riêng mình thì chỉ chìm trong quá khứ đau buồn đầy lừa dối.

Quay vào trong phòng ăn, nhìn những món ăn đầy màu sắc đã từng nóng hổi giờ đã nguội lạnh từ khi nào.

“Không biết anh ấy đã ăn gì chưa, hay vẫn để bụng đói từ chiều đến tận giờ? Đi tiệc rượu chắc anh ấy chưa ăn gì đâu nhỉ?” Lầm bầm tự hỏi hồi lâu, cuối cùng cô quyết định mang hết tất cả đồ ăn trên bàn mang hết vào trong bếp, vội vội vàng vàng đặt từng món vào lò vi sóng hâm lại từng món, “Mặc kệ anh ấy ăn rồi hay chưa, cứ hâm nóng rồi mang cho anh ấy trước rồi tính. Bất quá chắc cũng chỉ không thèm quan tâm tới đồ ăn mình nấu thôi mà.” Dù miệng thì nói vậy nhưng tâm cô vẫn mong anh có thể ngồi xuống ăn những món mà cô đã nhọc công nấu cho anh.

Có lẽ chỉ cần đơn giản như vậy đã có thể làm cô mãn nguyện lắm rồi. Đang tất bật chuẩn bị lại chỗ đồ ăn bị nguội kia thì chuông điện thoại của cô lại vang lên, cô lúng túng lục khắp người, lấy ra vật nhìn vào như chiếc hoa tai, vừa cài vào vành tai thì một tiếng “Bíp” vang nhẹ lên truyền vào tai cô đồng thời tiếng chuông điện thoại cũng dứt, chiếc hoa tai hình một cành hoa đào nhỏ màu vàng ánh kim lấp lánh được điểm thêm vài đóa hoa anh đào nhỏ xinh xắn bằng hồng ngọc màu sắc viên ngọc sắc sảo và thuần thúy, nó chạy dọc theo vành tai cô như ôm lấy một cách thật nhẹ nhàng. Những viên ngọc xếp thành cánh hoa đào phát ra tia sáng nhẹ, ánh sáng thật nhẹ nhàng kèm theo một giọng nam truyền từ hoa tai.

“Sel yêu dấu của anh, anh đã tìm được cho em một công việc thích hợp với khả năng của em rồi, nhưng mà, giờ em chỉ mới tròn mười tám tuổi khoảng một tuần trước mà thôi nên chắc sẽ bị nhiều người săm soi em đấy.”

“Ừm, không sao, em cũng không quá quan tâm người khác nghĩ em như thế nào, mà anh tìm việc gì cho em làm vậy?” Vừa hỏi, cô vừa bật lò vi sóng rồi quay đi tìm điện thoại.

“Chức nhân viên đơn giản, chỉ cần em chịu khó trích một chút tư duy bộ não em ra đề ra vài kế hoạch phát triển công ty, hay hạn chế bớt những hạn chế của công ty mở đường cho công ty tiến bước phát triển là được. Đối với em chuyện này vốn rất đơn giản, nhưng mà khả năng kinh doanh của em cực kỳ có vấn đề nghiêm trọng đấy, nên em tự mình nghĩ cách đi nếu không sẽ với tình trạng đó mà bước vào công ty sẽ bị sa thải rất rất rất nhanh đó Sel.”

“Ừm, em sẽ tự nghĩ cách, nhưng sao nghe hình thức làm việc lại giống như công việc của anh thế?” Tiểu Tinh nhặt chiếc điện thoại bị vứt nằm trong khe đệm ghế sô pha ra, tiện tay mở máy lên xem giờ.

“Đương nhiên anh phải để em làm dưới trướng anh rồi, với tư chất của em, rơi vô tay mấy tên tổng giám đốc đần độn chỉ xem bề ngoài không biết dụng tài năng chắc chắn em làm không tới hai ngày là bị đạp cổ ra khỏi công ty mất rồi. Dù sao anh cũng biết cái gì hợp với em, đi theo anh đi anh cam đoan đưa em lên được đỉnh vinh quang ai ai cũng hâm mộ.” Giọng nói đầy chất dụ dỗ pha thêm giọng cười đầy tự mãn vang bên tai làm cho Tiểu Tinh không nhịn được bật cười.

“Anh đừng làm như em ngốc, dưới trướng anh để anh đưa em lên hay là nhân cơ hội tranh thủ dắt mũi em, chỉnh em nên hình nên dáng đây. Nếu có làm như vậy thì tốt nhất anh nên cẩn thận, em cam đoan anh không sống yên nổi đâu.” Tiểu Tinh giễu cợt, giọng pha thêm chút đe dọa, ngay lập tức bên kia chỉ còn một khoảng im lặng như tờ, không cần nhìn cũng biết chắc đang mặt xanh môi tái đổ mồ hôi rần rần đầy trán rồi.

Đôi môi vẽ nên một nụ cười nhẹ, dù miệng thì nói lời như vậy nhưng trong lòng không khỏi ấm áp.

Nếu nói ra chắc không ai tin rằng người đó chính là trợ thủ đắc lực nhất của cô, Ren. Anh quan tâm cô, lo lắng cho cô, đối xử với cô cực kỳ tốt, hơn nữa lại vô cùng trung thành, xưa nay cô nói một thì anh hoàn toàn không hề nói hai. Mặc dù hay cự cãi đôi lời với cô, nhưng tất cả không phải vì sức khỏe của cô thì cũng là vì tâm trạng của cô. Anh ấy không chỉ đơn giản là trợ thủ của cô, mà trong thâm tâm cô anh như là một người anh trai vô cùng vô cùng quan trọng, mọi thứ anh đã làm, dù cho đó là đúng hay sai tất cả đều vì cô là chủ yếu. Nhìn thái độ của anh ấy, hầu hết mọi người đều trêu rằng anh ấy thích cô, nhưng anh đã vứt cái vẻ đào hoa sự bông đùa mà nghiêm túc trả lời rằng, “Đời này của tôi, chỉ một lòng trung thành với chủ nhân, trung thành với Selena, ngoại trừ trung thành và bảo vệ chủ nhân thì hoàn toàn không hề có bất kỳ tình cảm nào.”

Lời nói ấy, ánh mắt kiên định đầy quyết tâm, như là lời thề nguyền vô cùng chân thành. Xưa nay bao nhiệm vụ gì dù cho khó khăn hay là cô bảo làm những chuyện vô vị hoàn toàn không có chút ý nghĩa gì thì anh cũng cam tâm làm một cách nghiêm túc, mấy khi cô cũng lười giải thích nhiều, cứ quăng đại vài việc mà không nói gì, anh dù tò mò cũng không hỏi chỉ biết làm theo những gì cô yêu cầu. Thử hỏi, cô tài gì mà được một trợ cấp trung thành như thế, cô bị ám sát thì chắc chắn anh sẽ lao ra liều chết cũng bảo vệ cô tới cùng, cô bị thương thì anh lại cõng cô chạy bôn ba khắp nơi tìm bác sĩ cho cô, cô sống thì anh sống, cô sắp chết thì anh chạy khắp mọi nơi tìm cách cứu cô. Có lẽ, có được người nguyện sống chết cùng cô như vậy là điều may mắn nhất đời cô, nếu đã là điều may mắn của ông trời ban cho cô thì cô quyết dù anh có làm sai bao nhiêu chuyện, cô đều tha thứ cho anh.

Đối với cô, anh đã không còn là một trợ cấp đơn giản, mà như một người anh trai của cô, dẫu cô có tùy ý phóng túng làm bừa, bướng bỉnh tới đâu, anh đều chiều theo ý cô. Sống vì cô, chết cũng vì cô, dù làm gì đi chăng nữa, sai lầm có lớn tới mức không thể tha thứ đi nữa cũng đều vì cô mà ra. Có lẽ mọi thứ anh làm, chỉ đơn giản là muốn cô sống, muốn cô hạnh phúc, muốn cô vui vẻ.

Tiểu Tinh đang rơi vào trầm tư thì ngay lúc này bên kia đã có chút động tĩnh kéo cô về. Ren khẽ ho giọng một tiếng rồi miễn cưỡng nói, “Vậy... em làm gì làm đi, anh đột nhiên nhớ ra có chút việc cần giải quyết, có gì thì cứ nói với anh, bye.” Giọng vừa dứt thì ngay tức khắc tiếng “bíp” liền vang lên báo ngắt kết nối. Anh chạy nhanh tới mức cô chẳng thể phản ứng kịp lấy một giây, đành cười bất lực. Mới hù đã sợ, nếu để người ngoài biết được đường đường là một trợ thủ đắc lực của cô lại sợ đông sợ tây, dễ tin người e chắc chả ai tin còn làm trò cười cho người khác cũng không chừng.

Trong bếp vang lên một tiếng “ting”, Tiểu Tinh liền để điện thoại lên bàn rồi chạy vội vào bếp, lấy món ăn ra rồi xếp lên mâm, kê mũi đến gần thì mùi hương thơm ngát hòa cùng làn khói bay nghi ngút lên phả vào mặt cô. Cô cười ngọt ngào rồi ôm mâm mang lên lầu, bước từng bước thật cẩn thận, mỗi bậc thang càng làm trái tim của cô càng đập mạnh lên lo lắng. Cô mang lên anh sẽ phản ứng thế nào đây? Lờ cô đi, hay đuổi cô, hay liếc cô rồi không màng quan tâm tới?

Có rất nhiều hình ảnh, có rất nhiều cảnh tượng mà cô hình dung trong đầu, chỉ tiếc rằng bất kể cô tưởng tượng ra sao thì, sự thật luôn vốn không hề như trong tưởng tượng dù chỉ đơn giản là một chút.

Nếu được lựa chọn, cô mong rằng anh lạnh nhạt với cô trong tưởng tượng.

Nếu được chọn cô thà rằng anh chẳng thèm liếc mắt nhìn cô dù chỉ là một cái.

Nếu được chọn...

Nhưng thực tế rằng, từ xưa đến nay, cô chưa từng chọn được gì, chỉ có trời chọn thay cô. Quá khứ vẫn vậy, bây giờ cũng vậy và mãi mãi cũng vậy hoàn toàn không thay đổi, cứ như đó là điều dĩ nhiên... dĩ nhiên rằng cô không hề có tư cách lựa chọn việc gì có thể xảy ra, việc gì đừng bao giờ xảy ra...

Nếu cô biết trước anh sẽ hành động như thế, cô thà rằng... không làm những hành động ngốc nghếch như trước, cũng vứt luôn mọi mơ tưởng quá nhiều.

Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, Tiểu Tinh lập tức ngộ ra được một điều rằng. Bạc Lương, cái tên luôn nói lên con người, anh không chỉ vô tâm vô tình còn là người như không hề có chút cảm xúc gì, cũng chẳng hề muốn gì ở trên đời này. Tàn nhẫn đến mức trong khoảnh khắc ấy đủ để trái tim đau âm ỉ từ đầu đến giờ trở nên đau nhói.

Khi Tiểu Tinh e dè mang thức ăn lên cho Bạc Lương, cánh cửa trước mặt vốn đang đóng sừng sững trước mặt lại bất ngờ bật mở, gương mặt lạnh băng không hề có chút cảm xúc gì của Bạc Lương hiện ra trong nháy mắt.

Trên người anh chỉ quấn mỗi chiếc khăn bên hông, tóc rũ xuống nhỏ từng giọt nước chảy dài trên người anh, ánh trăng nhàn nhạt bên ngoài cửa sổ nhè nhẹ phía sau, phản chiếu những giọt nước long lanh động lòng người đang chảy dọc theo từng đường cong trên người anh. Cửa sổ phòng bật mở mang theo cơn gió đêm lạnh lẽo, cứ như một hiện thân của bóng tối xuất hiện trên người anh hoàn toàn không có lấy một chút gì gọi là ấm áp, thế nên những giọt nước kia vốn là những giọt nước ấm vậy mà giờ đây đã trở nên lạnh giá như băng.

Đương nhiên, một người đến cả một chút ấm áp cũng không hề có, chỉ hoàn toàn là bóng đêm và lạnh giá như thế thì sao có thể hành động như người có tình cảm ấm áp?

Anh khẽ đưa mắt nhìn chỗ đồ ăn mà Tiểu Tinh đang cầm trên tay, rồi từ tốn nâng mắt lên nhìn cô, cô cũng chẳng sợ gì lờ hết mọi sát khí đang phát bừng bừng từ người anh ngây ngô mà nở nụ cười ngọt ngào từ tận trái tim, “Bữa tối em nghĩ anh vẫn chưa ăn gì nên có làm một chút đồ ăn, anh dùng đi.”

Tay nâng đưa chỗ đồ ăn lên trước mặt anh, vượt ngoài mong đợi của cô, Bạc Lương lại lạnh nhạt nhìn cô nói từ chữ một, “Không cần, đem đổ đi.” Một câu nói vô tình, gương mặt hờ hửng trên cao làm trái tim nhỏ bé của Tiểu Tinh vừa nhói đau vừa không khỏi đập loạn nhịp, nếu nói thế nào là vừa đau vừa yêu thì có lẽ bây giờ cô đang nằm trong tình huống đó đây.

Đau, rất đau, nhưng không thể hận.

Yêu, rất yêu... nhưng lại không thể với tới...

Chỉ tiếc rằng, xưa nay cô chưa từng tin rằng dù cô cố gắng đến bao nhiêu thì cũng không hề mang lại chút thành công nào. Có thể rèn được bản thân được như ngày hôm nay, cô không tin không thể nào chờ được đến ngày anh yêu cô, dù một tình cảm nhỏ nhoi của anh dành cho cô, dù thật nhỏ thôi cũng đủ làm cô mãn nguyện rồi.

Vì thế trước tiên, đánh thẳng tâm lý, cô kiên định, cô cố chấp, dù gì bản tính cũng khó dời nên cô không tin tâm lý anh mạnh hơn cô, tổn thương cũng được, đau cũng được, nhất định phải cố chịu, cố chịu!

Mặc cho trái tim nhói đau, nhưng cô vẫn giữ nụ cười trên môi, gương mặt nhỏ nhắn hoàn toàn không hề có chút gì gọi là biến đổi dù chỉ là một chút. Ánh mắt long lanh nhìn anh, không yêu mị, không quyến rũ, chỉ đơn thuần là nhìn anh thôi, chỉ đơn thuần là kiên định, chỉ đơn thuần là... quan tâm anh mà thôi.

Nhìn thấy tinh thần cứng đầu của cô lộ ra, một khắc nào đó anh có chút gì đó gọi là mềm lòng, nhưng rất nhanh, hành động của anh đã lập tức đá bay cái gọi là mềm lòng của mình trong phút chốc.

Bạc Lương cười lạnh lùng, đưa tay hất cả chỗ đồ ăn đó ra.

Trong bầu không khí giữa hai người vốn được hâm nóng bởi hơi ấm của thức ăn, phút chốc lại trở nên lạnh lẽo nhường lại cho những cơn gió đêm se lạnh thấu xương. Âm thanh đổ vỡ của thủy tinh hòa vào nhịp tim đập thình thịch trong lồng ngực của Tiểu Tinh, cô thản nhiên nhìn chỗ thức ăn cô đã bỏ công nấu đang nằm rãi rác trên mặt đất lạnh lẽo, dù mỗi vẫn có thể cười thản nhiên như không, nhưng trong lòng không thể tránh khỏi khó chịu, trước giờ cô luôn kỵ những người phí phạm thức ăn, đặc biệt những món cô nấu, chính vì thế cô luôn nổ lực để những món ăn luôn ngon để những ai ăn vào đều không cảm thấy khó nuốt rồi bỏ dở nó, thế mà giờ...

Trên đời này, có lẽ thứ cô không hề muốn anh thấy nhất mà mặt khốn khổ của cô. Nhưng anh luôn bức cô lộ ra gương mặt đó, tuyệt vọng, đau khổ, không lẽ chỉ vậy mới khiến anh vui sao?

Chỉ tiếc, cô và anh luôn có điểm tương đồng không nên có, ngoài cứng đầu ra còn rất giỏi về mặt che giấu cảm xúc thực của mình. Một người lạnh lùng vì muốn giấu đi quá khứ, chôn những cảm xúc mà bản thân cho là vô bổ kia, để rồi một ngày nào đó bị tổn thương sâu sắc bởi nó.

Còn một người thì lại ngoan cường, lúc nào gương mặt cũng rạng rỡ tươi vui an ủi người khác, nhưng trong lòng thì đầy ắp lo âu sợ hãi, đâu đâu vẫn mãi là bóng tối, đâu đâu cũng là địa ngục, chỉ đơn giản muốn với tay nắm lấy chút ánh sáng ấm áp, chỉ tiếc rằng khi dần nắm được tia sáng ấm áp lại đầy gai lạnh lẽo kia thì cô đã bị thương tổn đầy mình vẫn cố chấp giữ chặt. Chỉ không ngờ rằng sau này khi mệt mỏi chấp nhận buông tay từ bỏ thì tia sáng kia lại điên cuồng soi sáng tìm kiếm, nhưng... mãi chỉ có thể trơ mắt nhìn người rời đi.

Dời mắt lại nhìn người đàn ông trước mắt, thì ra trên đời này có nhiều người thích ngược đãi cô như vậy, thực sự rất đau nhưng có thể nói gì đây? Chẳng lẽ cô lại nổi nóng lên mắng chửi anh, hay ngồi khóc nức nở rồi mắng anh vô tâm đây. Nhưng chỉ tiếc sao cô có thể nổi nóng với anh được đây, khi nãy, cô vô tình thấy anh cười lạnh nhạt, ừm nói sao nhỉ, dù là không phải nụ cười ngọt ngào hay vui vẻ nhưng ít nhất khi được thấy anh cười cô có cảm giác dù bị tổn thương cũng rất đáng... chỉ đơn giản anh cười rất đẹp.

Giờ cô cuối cùng cũng đã hiểu lý do vì sao thời xưa những vị vua đó lại nguyện đánh đổi cả giang sơn để đổi lấy nụ cười của hồng nhan, vì nó thực sự rất đáng. Bất kể cho đó là nụ cười gì đi chăng nữa, thì chỉ cần người có thể cười đã rất rất mãn nguyện rồi.

Khi yêu một người vốn không thuộc về mình thì tốt nhất bạn nên biết dừng lại ở đâu là hợp lý, không cần ép người đó yêu bạn vì đó là cố chấp chỉ để người đó thêm phần ghét bạn mà thôi. Nếu đã không thể thay thế được, thế thì dùng hết sức của bạn để cuộc đời người đó có thể vui vẻ hơn. Yêu một người không sai, chỉ là yêu người không nên yêu thì có lẽ được gọi là sai, người đó đã không muốn sai cùng bạn thì tội gì phải cố chấp,người đó muốn sao cũng được chỉ cần người vui là được, đối với người không thuộc về bản thân mình thì yêu người đó có lẽ để người đó thấy hạnh phúc là cách tốt nhất.

Chỉ là, nói thì nói vậy, nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng dù sao cô cũng là con người, không phải thần cũng không phải tiên hay phật, cô không từ bi đến mức tự ngược đãi bản thân xong lại không mang lại cho bản thân một chút gì. Cô cam tâm để anh làm tổn thương, nhưng không có nghĩa cô cao thượng đến mức không tranh giành để anh nhớ mãi cái đã gọi là quá khứ kia. Cô là hiện tại không phải quá khứ, cái cô muốn chỉ đơn thuần là tình cảm từ anh.

Tiểu Tinh chỉ nhìn anh, cười nhưng không nói, nụ cười ấy vui vẻ cũng có chút buồn bã ấy phản chiếu vào mắt của Bạc Lương khiến anh có chút suy tư, nhưng cuối cùng lại hành động ngược lại với não bộ, anh thẳng thừng quay người đi vào trong tiện tay kéo cửa đóng rầm lại chỉ bỏ lại tiếng hừ lạnh cùng một câu nói nhàn nhạt, “Dọn cho sạch chỗ đó, đừng phiền tôi, thật chướng mắt.”

Quay trở lại trong phòng rộng rãi được ánh trăng dịu dàng chiếu sáng, như hòa mình vào bóng đêm lại như bóng đêm hòa cùng nỗi cô đơn của anh. Bạc Lương đi đến bên bàn rượu tự rót một ly rượu đỏ rồi ngồi tựa mình trên ghế đảo mắt nhìn khắp căn phòng. Bàn ghế vẫn như thế, đồ vật vẫn như thế, khung cảnh vẫn như thế chỉ là người đã không còn ở đây...

Không gian yên tĩnh của đêm khuya cùng ánh trăng nhàn nhạt bên cửa sổ kết hợp với từng đợt gió đêm lạnh buốt dễ dàng gợi lên nhiều ký ức, có yên tĩnh, có ấm áp, có vui tươi, có đau buồn và cũng có lạnh lẽo. Bao nỗi nhớ, bao nỗi buồn, bao nỗi đau nhàn nhạt cứ thế mà ùa về chạy như bay như một cuộn phim ngắn ngủi, như một đoạn ký ức ngắn đến mức đáng thương nhưng khi nhớ lại trái tim không khỏi đập mạnh nhói đau.

Cảnh còn người mất.

Nhìn vật nhớ người.

Ngày tháng vui vẻ ấy giờ chỉ còn lại những đồ vật vô tri này, nhưng cũng không hẳn là vui vẻ, vì khi ấy anh vốn cũng chẳng khi cười cũng không có khác với hiện tại là bao. Anh vẫn lạnh lùng như thế nhưng lại có người đó bên cạnh anh, trêu chọc, cười đùa, pha trò, mọi thứ mọi thứ đều vì người đó mà trở nên đẹp hơn, cảm giác thoải mái khi ấy đã không còn đâu chỉ để lại khoảng không yên lặng này, thật khó chịu.

Tại sao đi rồi lại để lại cho người khác những cảnh vật, những ký ức lại? Để trả thù hay muốn người đó nhớ mãi không quên?

Bỗng một giọng nói phụ nữ cắt ngang mạch tưởng nhớ của anh, “Lương, tâm trạng anh không tốt sao?” Âm giọng nhẹ nhàng mang chút quan tâm, nhưng thật không hiểu sao lọt vào tai anh lại mang cảm giác khó chịu vô cùng. Cảm giác bị người khác nói trúng từng suy nghĩ như thế sao có thể dễ chịu được đây, hơn nữa, tâm trạng hiện tại của anh thực sự rất rất vô cùng không hề tốt chút nào.

Lại là cô ta, vẫn là cô ta. Cô ta thấy anh chưa đủ tàn nhẫn với cô ta sao? Vẫn làm phiền anh, luôn luôn quấy rối ngay đúng những lúc tâm trạng anh cực kỳ tệ hại, từ đầu anh vốn chẳng có chút lý do gì để làm khó cô ta, cũng chẳng hứng thú gì, tất cả chỉ tại cô ta cứ là anh ngứa mắt, làm anh khó chịu nên muốn dạy cô ta vài bài học thôi, ấy vậy mà vẫn chứ đủ? Vẫn cứng đầu đâm vô làm phiền anh tiếp, cô ta nghĩ anh không dám giết cô ta sao?

Bao nhiêu bực bội khó chịu trong người anh không biết từ đâu lại bùng phát dữ dội, Bạc Lương cau mài mà hít thở mạnh từng nhịp, cố điều chỉnh lại tâm trạng muốn la ra bóp chết cô trong lòng. Anh nhắm mắt tựa vào ghế khống chế lửa giận không rõ nguồn gốc kia, anh không hiểu lý do vì sao mình bực bội, chỉ biết thấy cô quan tâm tới anh làm anh thấy khó chịu, chỉ vậy thôi.

Nhưng có lẽ người bên ngoài không hề biết chuyện anh đang phát hỏa bên trong, thấy anh không trả lời nên đành nói tiếp, “Nếu tâm trạng anh không tốt vậy em nói chuyện với anh được không? Ừm, anh không cần trả lời đâu, em nói thôi cũng được, anh không muốn nghe cũng không sao, cứ lờ em đi là được.”

Bên trong vẫn yên tĩnh như không hề có người bên trong vậy, thế nhưng cô vẫn nói, nói rất nhiều. Mặc dù chẳng có chuyện nào liên quan đến chuyện nào nhưng lại có gì đó làm người nghe dù chẳng muốn nhưng vẫn yên lặng lắng nghe từng lời cô nói, tuy nhiên chẳng hiểu cô nói gì.

Đang ở chuyện khi nhỏ, lại quay sang chuyện bạn bè, rồi lại quay sang nấu ăn, học hành, nói chung là đủ thứ chuyện, nhưng không hề có một câu nào liên kết lại, cứ như cô đột nhiên nghĩ đến cái gì thì nói đến cái đó, làm người nghe phải quay theo cô như chong chóng, đến cả hơi để bực tức cũng không có vì vừa mới theo kịp được chuyện cô đang nói thì cô đã nói tới chuyện kế rồi. Nói chung, chỉ có thể yên lặng mà nghe, còn những thứ khác đều bị cô cắt ngang hết tất cả cứ như một loại khống chế suy nghĩ, như cô biết chắc chắn anh sẽ nổi giận nên đành dùng biện pháp này để nói chuyện với anh.

Nhất định đối với người khác nghĩ thì cô có quá nhiều ưu điểm, nhưng khi họ hiểu được những ưu điểm của cô thì sẽ kinh hoàng đến nhường nào. Mỗi một ưu điểm, mỗi một thiên phú trên người cô, tất cả tất cả đều được gián tiếp nhồi nhét vào, cô không thích, vô cùng ghét những ưu điểm của mình.

Nếu ưu điểm của bạn có thể giúp ích cho người khác, thì ưu điểm của cô chỉ có một mục tiêu duy nhất, đó là tận dụng tất cả để kết liễu mạng sống của người đó nhanh nhất, nhanh đến mức cả bản thân người đó cũng không hề biết.

Khống chế tâm lý, bẻ khóa, hack máy tính, chỉ đạo, bắn súng, ám khí, độc dược, rồi rất nhiều thứ khác, không cần đánh đấm, không cần chém giết, dụng một vài thứ trên cô đã có thể dễ dàng lấy thông tin và những thứ cần thiết xong kết liễu người đó đi nhanh chóng là điều không có gì lạ. Tài năng của cô, đơn giản là chỉ để giết người.

Thật trớ trêu.

Thật... buồn cười.

Giết người mà ngay cả bản thân cũng chẳng biết là ai, không hề biết người ta gây thù gì với mình vẫn phải thẳng tay giết họ. Không phải rất buồn cười sao?

Gió đêm lạnh lẽo, cô thì kể những câu chuyện tẻ nhạt, không đầu không đuôi, cũng không biết người bên trong có nghe những gì cô nói hay không.

“Bạc Lương.”

Sau một hồi luyên thuyên không ngừng, Tiểu Tinh đã im lặng vài phút, rồi chỉ nhỏ giọng gọi tên anh, không nói gì nữa chỉ tựa vào cửa chính mà cười ngây ngô, không hiểu vì sao mỗi lần gọi tên anh, cô đều thấy tên anh rất đẹp tuy hơi lạnh lùng một chút, nhưng nghe rất êm tai, rất thoải mái.

“Vài phút trước em mới nghĩ ra một câu chuyện, để em kể anh nghe, anh nghe rồi có lẽ sẽ hiểu em muốn nói gì. Dù sao anh cũng rất thông minh mà nhỉ.”

Bạc Lương đang ngồi trong phòng im lặng ngồi nghe cô nói, thấy cô chỉ gọi tên mình rồi im hơi lặng tiếng, không ồn ào như trước nữa lại có chút gì đó hơi không quen, cảm xúc nổi giận khi nãy không biết từ khi nào đã bay đi mất. Thực ra, dù nghe cô nói từ đầu đến giờ, nhưng anh cảm thấy dường như cô đang che giấu cái gì đó không muốn anh biết, khi kể những chuyện trong cuộc sống của cô, dường như nó quá đơn giản, đơn giản đến mức anh phải nghi ngờ.

Cuộc sống của cô ấy thực sự đơn giản đến như thế sao? Hoàn toàn không hề có chút gì gọi là buồn, đau khổ hay tổn thương? Đương nhiên anh hoàn toàn không hề tin trên đời có người như thế tồn tại, ngày cưới cô đã khiến anh có thể để mắt tới cô thì tuyệt đối quá khứ cô không hề đơn giản như lời cô nói.

Tâm tư Bạc Lương xuất hiện sự khinh thường, chắc hẳn thứ quá khứ đó nó nhơ nhuốt đến mức cô không muốn để anh biết. Tuy không hiểu sao trong lòng luôn tìm cách gán cho cô một cái tội danh, tìm đủ mọi chứng cứ chứng minh rằng cô dơ bẩn đến đâu, đáng khinh bỉ đến đâu, như muốn lấy lý do đó để khinh ghét cô.

Có lẽ chỉ như vậy mới khiến lòng anh cảm thấy bản thân giảm được phần nào có lỗi với cô. Không lý do gì để ghét một người, nhưng nhìn người đó lại nhớ đến người từng tổn thương mình, nếu nói không hề có cảm giác gì thì chỉ là nói dối mà thôi...

Anh không muốn ghét cô, cũng không muốn khi không lại làm tổn thương một người không hề làm gì sai với mình... Chẳng qua, anh không thắng nổi quá khứ... anh không quên được...