Mở đầu: Có ai nói romcom bây giờ sẽ bắt đầu đâu?
Phần ba
“Này, cậu cũng nên gọi gì đi chứ?”
Đang ngồi trên ghế, tôi hoảng hốt sau khi nghe thấy câu hỏi ấy.
Tôi hiện đang tọa lạc trong góc một quán hamburger mà tên nó bắt đầu bằng một chữ M[note38084].
“Ể?”
“Đừng có ể với tôi. Không gọi gì thì khác nào cậu đang làm phiền người ta?”
Người vừa trách móc tôi ngồi xuống phía đối diện với một khay đồ ăn thực đơn toàn đồ ngọt. Bánh táo, sữa lắc và vài chiếc bánh kếp. Trông ngọt đến mức chỉ nhìn thôi cũng đủ mắc bệnh tiểu đường.
“Mau đi đi. Khẩn trương.”
Cái người nọ xua xua tay ngụ ý thúc tôi mau nhanh chân lên. Tôi liền vội đứng lên khỏi chỗ ngồi.
Vừa tiến về phía quầy thu ngân vắng khách, tôi vừa bàng hoàng thầm nghĩ.
Một lần nữa, sao chuyện lại thành ra nông nỗi này?
Đáng lẽ đấy phải là sự kiện tỏ tình tôi dày công chuẩn bị, nhưng rồi người xuất hiện lại không phải cô bạn Kiyosato Mei-san mà là một người con gái lạ mặt tôi chẳng hề quen biết.
Tâm trí tôi đang vô cùng bấn loạn sau vụ việc, mặc dù đã cố tự trấn an bản thân lại.
Những lời bào chữa của tôi khi ấy rặt một mớ hỗn độn, và thứ tôi nhận lại được là một lời đáp trả chọc tức người nghe “Trước hết thì cậu về học lại tiếng Nhật đi đã nhé?”.
Lúc ấy cũng gần đến giới hạn được phép lên sân thượng nên tôi đã cuống cuồng đưa ra một lời đề nghị không tài nào hiểu nổi “Chỗ này không tiện nói chuyện, chúng ta ra quán nước nào đó được không?”.
Kết quả là tôi bị kẹt ở đây cùng cô gái nọ, dành thời gian đi uống nước sau giờ học.
Trước khi chúng tôi đi, tôi có kiểm tra tủ đựng giày lần nữa, cả giày của Kiyosato-san lẫn bức thư đáng lẽ phải ở đó đều chẳng thấy đâu. Chứng kiến điều đó đã dập tắt nốt tia hi vọng yếu ớt duy nhất còn sót lại, sự kiện tỏ tình nhờ đó mà thất bại toàn tập.
Grừ, chết tiệt, sao chuyện lại thành ra nông nỗi này?
Tôi gọi đại một cốc sữa lắc tại quầy trong khi thầm nghĩ ngợi.
Tôi chắc chắn mục tiêu lúc ấy đã hoạt động câu lạc bộ xong và đang quay trở lại khu học xá. Hơn nữa, lúc tôi đặt lá thư vào tủ thì giày cô ấy vẫn còn đó. Tôi đã tiến hành chuẩn bị lúc không có ai có thể làm phiền, nhẽ ra không thể có sai sót được.
Không. Không lằng nhằng. Thất bại là thất bại.
Không sao cả, bởi vì tôi đã khắc cốt ghi tâm lời dạy “Trưởng thành là khi ta biết sử dụng thất bại để cải thiện bản thân” từ nhà đạo lý gia lỗi lạc Ma Vươ—không, ý tôi là, từ nữ anh hùng bất bại. Tôi nhất định sẽ vượt qua thử thách này và lật ngược tình thế lại, cố lên nào!
Suy nghĩ như thế phần nào giúp tôi bình tâm lại. Tôi gật đầu tự xác nhận với nhân viên bán hàng đang nhìn mình bằng ánh mắt khó hiểu, rồi lấy ly sữa lắc. Sau đó, thay vì quay lại chỗ ngồi ngay, tôi đứng nép ra sau một cây cột.
Đây chắc chắn không phải tôi đi hò hẹn trà chén thân thiết với cô ta đâu.
Sự việc này chỉ cần một câu “Xin lỗi cậu, tôi nhầm người” là đủ để chữa cháy rồi. Song, tôi lo nhỡ cô kể lể cho bạn bè thì mọi chuyện sẽ còn rắc rối hơn.
Kế hoạch tỏ tình của tôi bị nhỏ phê bình là “tởm”. Cũng giống như khi một quyển sách vừa được xuất bản vậy, chắc chắn sẽ có những kẻ chẳng chịu tìm hiểu gì, nhưng vẫn ngang nhiên bình luận chê bai quyển sách là “đạo văn” hay “rập khuôn” trên Amazon hoặc mạng xã hội. Cô nàng kiểu gì rồi cũng rêu rao chuyện tôi bị dở người cho bàn dân thiên hạ biết thôi.
Dẫu cho không đến mức đấy đi nữa, nhưng nếu mọi người trong trường biết thì cũng chẳng có lợi cho kế hoạch. Năm học mới chỉ vừa bắt đầu vỏn vẹn hai tuần, nên tôi muốn tránh tiếng xấu hết mức có thể, nhất là trong thời kì thiết lập mối quan hệ như hiện tại.
Tôi phải làm cô ấy im lặng bằng mọi giá. Đó sẽ là ưu tiên hàng đầu hiện giờ.
Hoạch định chiến lược xong, tôi thò đầu ra khỏi cây cột quan sát hành tung đối tượng. Cô gái đang lặng lẽ ngồi tiêu hóa đống đồ ngọt với vẻ mặt vô cảm.
Ngẫm lại thì cô ấy đã đồng ý đi với tôi.
“Một chút thôi thì được”, cô đã bình thản chấp nhận lời mời của tôi như thế.
Cô đồng ý lời mời của kẻ mà cô cho là vừa có một màn tỏ tình ”tởm lợm”. Đây lại còn là lần đầu chúng tôi gặp nhau, giới tính cũng khác nhau. Thông thường ai lại đồng ý đi nước nôi với một kẻ như tôi chứ?
A! Hay cô nàng này thuộc kiểu nhân vật tsundere nhỉ? Theo ngôn ngữ của tsundere thì tởm là một lời khen mà.
Quan trọng hơn, ngồi ở quán café cùng một cô gái không quen biết? Kiểu tình tiết này giống đoạn mở đầu khi một nhóm làm game giả lập hẹn hò sắp được thành lập ấy! Nói cách khác, đây chính là cái mà người ta hay gọi là romcom đúng không?!
Gượm đã, bình tĩnh.
Không thể dùng những lý lẽ hão huyền đó để lý giải cho thực tại được.
Nhìn thôi đã đủ hiểu mọi chuyện đang đi theo chiều hướng đó, mặc dù cô ấy cũng chẳng nhất thiết phải thuận theo mà diễn luôn vai nhân vật nữ trong bộ hài kịch lãng mạn này làm gì.
Tôi tự tán mình vì cái tội suy nghĩ cẩu thả. Tôi nên thận trọng xem xét lại điều này hơn.
Không được phép quên các nguyên tắc căn bản.
Việc đầu tiên cần phải làm trong romcom đó chính là thu thập thông tin.
Nhớ lại những điều căn bản, tôi tập trung quan sát ngoại hình cô thật kỹ càng.
Trong lúc không tỉnh táo, tôi đã không để ý… nhưng có khi nào, tôi có biết ít nhiều gì về cô ấy?
Tóc cô không quá dài cũng chẳng quá ngắn, chỉ qua vai một chút. Phần đuôi tóc hơi cong xõa xuống vai, một kiểu uốn phổ biến. Mái tóc có màu nâu đỏ, chỉ nhìn bằng mắt thường khó mà phân biệt được là nhuộm hay tự nhiên.
Một chiếc áo len bên dưới lớp áo khoác đồng phục, cổ tay cô đeo một cái vòng tay. Váy ngắn hơn so với qui định, và cô nàng cũng có trang điểm nhẹ. Nhìn chung thì ngoại hình cô cũng giống như bao nữ sinh cao trung khác, nhưng vẫn chưa đến mức để gọi là gyaru[N2] .
Khuôn mặt nghiêm nghị mà mịn màng, nhưng thay vì dễ thương, nó lại mang đến cho người khác cảm giác như vô hồn. Đặc biệt là đôi mắt, hai con ngươi ấy có phần nhợt nhạt và hơi ánh đỏ, không rõ là cô nàng có sử dụng kính áp tròng màu hay không.
Thân hình cô không được nở nang cho lắm. Những chỗ mà bọn con trai cho là quan trọng đều khá khiêm tốn. Nếu kết hợp với chiều cao lý tưởng thì thân hình của cô sẽ vào loại người mẫu, nhưng vì dáng người chỉ đạt mức trung bình, khiến cô trông khá là lé—A, nói là cân đối mới đúng.
Màu cà vạt cô đeo đại diện cho năm học là màu vàng. Nghĩa là chúng tôi cùng khóa, đều là năm nhất.
Có vẻ thu được bấy nhiêu thông tin qua việc quan sát ngoại hình.
Từ khóa chắc cũng đủ rồi.
Tôi lấy điện thoại ra và chạm vào biểu tượng ứng dụng quen thuộc. Sau đó nhập thông tin vào cửa sổ tìm kiếm.
HAIRSTYLE: tóc xoăn
HAIR COLOR: nâu đỏ
APPEARANCE: cân đối
BREASTS: phẳng
PERFORM SEARCH
Có một kết quả phù hợp.
“Ra vậy… thế nên lúc đầu mình mới không nhận ra. Ở lớp 5 à, là lớp E chuyên ôn luyện cho học sinh muốn thi vào đại học quốc gia. Xếp hạng C, nghĩa là vào loại bình thường à…”
Tôi kiểm tra lại để chắc chắn mình không bỏ sót bất kỳ mẩu tự nào, sau đó bỏ điện thoại vào túi áo khoác.
Tôi hít một hơi thật sâu.
Hiện tại tôi không có nhiều bài tẩy cho lắm. Cộng thêm việc phải tương tác trực tiếp, vốn không phải thế mạnh của tôi…
Nhớ lại biết bao gian nan khổ cực mày đã trải qua đi tôi ơi! Vì lẽ gì mà mày phải tích lũy và trao dồi kiến thức?
Đây chỉ mới là đoạn “mở đầu” mà thôi. Không đời nào tôi để bị bad end vậy được!
Tôi định thần lại, cầm chặt ly sữa lắc đã tan gần hết và quay lại chỗ ngồi.
Nhận ra tôi đã quay lại, cô gái đặt chiếc cốc rỗng xuống rồi đưa mắt sang phía này.
“…Đi gì lâu quá vậy? Tôi ăn sắp xong luôn rồi đấy.”
Ể? Nhanh dữ?
Trên khay đồ ăn của cô chỉ còn sót lại vài cái hộp giấy trống không.
Woa… Nhìn thôi cũng thấy phát ngấy rồi… Mà khoan đã, chuyện đó thì sao chẳng được.
“À… xin lỗi, thanh toán hơi mất thời gian.”
“Trông vắng khách thế mà.”
“B-Bên đó thiếu người ấy."
“Hưmmm.”, cô trả lời bằng giọng đều đều tỏ thái độ không hứng thú, vẻ mặt vẫn điềm nhiên vô cảm.
Không ổn. Tôi không được phép nhùng chỉ vì chuyện cỏn con này được. Không sao hết, cứ đối đáp như bình thường thôi.
Điều chỉnh lại nhịp thở, tôi nhớ lại thiết lập của mình.
Không hào nhoáng, cũng không u ám. Lạc quan và hòa đồng, nhưng nghiêm túc khi cần thiết. Một cậu lớp trưởng đáng tin cậy. Ngoại hình cực kỳ bình thường nhưng chính sự giản dị đó lại làm bật lên nét đẹp của ikemen. Một anh chàng điềm tĩnh, đó chính là tôi.
“Thế, cậu còn tính im lặng tới bao giờ?”
Được rồi, triển thôi!
Tôi vừa nói thật từ tốn, vừa thận trọng soạn ra trong đầu những viễn cảnh khả biến sắp diễn ra.
“Ừm… trước hết thì cho tôi xin lỗi vì đã làm cậu ngạc nhiên. Tôi có hơi bối rối trước tình huống bất ngờ đó nên đã nói nhiều điều kỳ lạ. Mong cậu cho tôi cơ hội để giải thích.”
Tôi bắt đầu nói bằng tông giọng nghiêm túc. Như một lời cảnh báo rằng những điều tôi sắp nói đây đều là thật. Và trong lúc đó, tôi cũng không quên lấp liếm đi những sai lầm mình gây ra.
“Hẳn cậu cũng biết rồi, tôi định thổ lộ với người mình thích nên đã nhắn gặp cô ấy ở sân thượng. Haha, tôi lo lắng đến mức chẳng dám nhìn thẳng vào người mình sắp thổ lộ nữa… bởi vậy mới không nhận ra là nhầm người, để chuyện thành ra thế này.”
Đoạn tôi khẽ cúi đầu, tỏ vẻ ngượng ngùng.
Khi thổ lộ, ai cũng lo lắng nên sẽ dễ mất bình tĩnh. Mắc sai lầm là chuyện hiển nhiên thôi, đúng không? Đại khái đấy là thông điệp mà tôi muốn truyền tải.
Những gì tôi kể có một nửa là sự thật. Đây là một mẹo nhằm khiến câu chuyện trở nên đáng tin hơn mà không để lộ ra ý định thật sự, chỉ kể chính xác những sự thật ai cũng biết và đan xen vào những phần bạn muốn người khác tin.
“Tôi thật sự rất nghiêm túc về chuyện thổ lộ. Lần này tôi đã làm rối tung mọi chuyện lên, nhưng không vì thế mà tôi chịu bỏ cuộc dễ dàng đâu...”, tôi nhìn thẳng vào mắt cô nàng, điểm tĩnh nói.
Bằng cách nhấn mạnh sự nghiêm túc của mình, tôi khiến cô phải ngầm hiểu rằng mình không muốn chuyện này bị mang ra làm trò tiêu khiển. Tôi vẫn định sẽ thổ lộ, nên đừng có mà cản trở, cũng là một cách hiểu khác.
…Dạo dầu vậy chắc đủ rồi.
Giờ là lúc đi vào trọng tâm.
“Nên tôi hi vọng cậu sẽ không nói cho ai nghe chuyện lần này.”
Tôi thẳng lưng lên và cúi đầu một góc 45 độ. Mấu chốt là không được cúi quá thấp hay quá cao, nếu không sẽ trông rất thiếu tự nhiên.
“Xin nhờ cậu.”
Tôi vẫn giữ nguyên tư thế đó, thể hiện mình đang là người đi nhờ vả.
Một vài người sẽ nhân cơ hội đối phương đang ở vị thế thấp hơn mình, lại còn đang rất thành tâm, để gây áp lực lên họ. Còn với những ai biết lẽ phải, lương tâm chính là bức tường chắn ngăn cản họ lại.
Cuộc đối thoại đến giờ vẫn rất suông sẻ.
Tôi đã truyền đạt thành công những gì mình muốn nói, và còn ngụ ý thêm vài thông điệp vào nữa. Đồng thời, tôi cũng chẳng để lộ ra bất cứ thông tin nào gây bất lợi cho mình.
Nếu những dữ liệu tôi thu được là chính xác, bây giờ hẳn cô cũng đã hiểu rõ những gì tôi nói.
Vẫn trong điệu bộ cúi đầu, tôi liếc mắt lên nhìn sang đối phương. Không thấy được vẻ mặt cô ấy, nhưng có vẻ cô đang khoanh tay suy ngẫm gì đó.
“…Thế à. Tôi hiểu ý cậu muốn nói rồi.”, sau một thoáng im lặng, cô nói.
Tôi không khỏi vui mừng khi nghe những lời đó.
Mối đe dọa đã được ngăn chặn!
“Ừm, cảm ơn cậu. Vậy thôi, tôi—”
“Tôi hỏi một câu được không?”
Tôi định kết thúc buổi trò chuyện thì cô lại chen vào một câu hỏi.
“Tôi nhớ cậu có nói ‘sự kiện tỏ tình hoàn hảo’ gì đó. Nghĩa là sao?”
Não tôi đứng hình trong khoảnh khắc.
“A, ừm… cái đó…”
Chết tiệt, chết tiệt! Nhớ gì không nhớ lại đi nhớ chuyện đó chứ!
Bình tĩnh lại nào tôi ơi. Không được hoảng.
Những lời ấy như đâm một mũi chí mạng vào tôi. Cô càng hỏi kĩ về nó, tôi lại càng gần hơn với mồ chôn của mình.
“Tôi không thắc mắc gì phần tỏ tình, nhưng ‘sự kiện’ là sao? Lo lắng thì lo lắng, chứ ai lại dùng ‘sự kiện’ trong tình huống đó?”
Aaaaaaaa, không cách nào bao biện được! Sao nhỏ sắc sảo vậy trời?!
Mình cần một cái cớ.
“Ư, chuyện đó… Thì ấy, tôi xem việc đó như một sự kiện đặc biệt đối với bản thân, vậy đó, nên tôi mới lỡ miệng… Chứ chẳng có ý gì khác đâu…”
Lời phản biện của tôi vô dụng. Phải chịu đựng ánh mắt vô cảm cứ chăm chăm vào mình khiến bụng tôi đau quặn cả lên.
Chẳng thể nào đọc vị được ánh mắt đó cả.
“Vậy, trước đó cậu cũng có nói… gì mà ‘romcom’ nữa là sao?”, cô thúc ép tôi phải trả lời.
Không… Không thể nào?! Lẽ nào cô nàng nghe cả đoạn tôi độc thoại á?
“Tôi không có ý nghe trộm, nhưng lỡ rồi. Độc thoại mà lại oang oang lên như thế.”
Cứ như thể cô nàng đi guốc trong bụng tôi vậy.
Lẽ nào bắt chước nam chính trong romcom lại gây phản tác dụng ư…!
“Tôi không biết nhiều về mấy cái romcom, nhưng đấy là một thể loại trong manga đúng không? Cái mà rặt mùi tình yêu ấy.”
Không một chút ngập ngừng, cô nói như thể đơn giản chỉ đang cắt nghĩa một cụm từ vậy.
Nó đã xảy đến.
Cô gái này… lẽ nào?
“Nếu ghép mấy từ đó lại…”
Lẽ nào cô đã biết mọi chuyện ngay từ ban đầu và đang bình thản quan sát hành động của tôi? Cô đã nhìn thấu mọi đường thoát của tôi rồi ư? Tôi chỉ như chú cún lởn vởn trong lòng bàn tay cô sao?
Tôi kinh hãi đến lạnh cả sống lưng.
Và ngay sau đó.
“Sự kiện tỏ tình trong romcom. Tôi không nghĩ những người nghiêm túc muốn thổ lộ tình cảm sẽ dùng mấy từ đó đâu?”
Tim tôi lỡ một nhịp. Biểu cảm trên gương mặt cô vẫn chẳng hề thay đổi, ánh mắt sắc bén xuyên thẳng vào tôi.
“Bình thường nếu nghe người khác dùng những từ đó, cậu không nghĩ họ chỉ đang cố bắt chước trong manga à?”
Tôi cứng đờ cả người, các đầu ngón tay tái nhợt hẳn đi vì thiếu máu.
Tôi nên làm gì đây…?!
Tôi nên trả lời thế nào đây?
“Hay là nó còn có ý nghĩa gì khác? Hoặc là, một lý do nào khác?”
Một lập luận, hay gì cũng được. Tôi cần phải lên tiếng!
Có lý do chính đáng nào đủ sức thuyết phục cô ấy không?
“Cậu không trả lời cũng chẳng sao. Nhưng cậu sẽ không có quyền phàn nàn nếu tôi suy diễn lung tung đâu đấy.”
Đương lúc tôi đang căng hết dây đàn lên, động não suy nghĩ trong hoảng loạn thì ở phía đối diện, cô vẫn điềm nhiên nói. Nhưng sự điềm nhiên đó lại chí mạng tựa như đòn kết liễu cuối cùng vậy.
Chết tiệt, chặn hết mọi đường lui của mình rồi, cái thứ ác quỷ gì đây!
Càng im lặng chỉ tổ thêm bất lợi cho tôi. Tôi biết chứ! Nhưng cổ họng tôi khô rang cả lên, chẳng thể phát ra thành tiếng.
“…Nếu không giải thích được thì tôi sẽ xem như suy luận của mình là đúng.”, đang nhìn một tôi đang câm như hến, cô gái chậm rãi nói.
Tệ quá. Cảm giác như cô nàng đã đi đến kết luận rồi.
“Tôi cũng có nghĩ thử vài trường hợp đặc biệt khác, nhưng… nếu cậu chỉ định đùa giỡn thì nên dừng lại đi?”
Vẫn là khuôn mặt không cảm xúc đấy, à không, nó đã chuyển sang “lạnh lùng” và “chán nản”.
“Lớn già đầu rồi mà lại đi làm mấy chuyện đó, bộ dây thần kinh xấu hổ đứt rồi hay sao?”, âm điệu lạnh như băng, cô lại thản nhiên nói.
“Tôi nghĩ cậu nên dừng cái trò đóng giả này lại và bắt đầu hòa nhập vào cuộc sống thì hơn đấy.”
Nói cái gì cơ?
“Dừng lại đã.”
“…Hửm?”
Tôi vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, nhìn thẳng vào mắt cô. Cô đáp lại bằng một cái cau mày.
Sau đó, tôi hít lấy một hơi thật sâu.
Thực tại mà tôi đang sống không phải romcom. Tôi biết rất rõ điều đó.
“Cậu đi xa đến mức đó thì tôi đành phải nói cho cậu hiểu. Nghe cho lủng tai vào, tôi…”
Thực tại này chính là cản trở lớn nhất…
…nhưng nếu phải từ bỏ hoài bão, lý tưởng của bản thân thì tôi thà chết còn hơn.
“Tôi… cực kì nghiêm túc… sẽ tự tạo lấy romcom trong chính thực tại này!”
Tôi dõng dạc tuyên bố, thay vì xin lỗi.
Tôi không hề thấy xấu hổ, cũng chẳng có ý định nhập vai vào bất cứ ai.
Vì vốn tôi thật lòng tin tưởng bằng cả trái tim mình, rằng romcom thật sự có thể xuất hiện ngoài đời thực.
“Ể?”
Người làm chủ cuộc trò chuyện từ nãy đến giờ, cô gái ấy, lần đầu tiên để lộ ra vẻ hoang mang.
Tôi cảm giác được một chút chiến thắng.
“Này, khoan đã… cậu đang nghiêm túc à?”
“Nghiêm túc một cách nghiêm túc. Phải nói là cực kì nghiêm túc. Tôi sẽ tự tay viết nên câu chuyện tình cao trung lãng mạn hài hước cho chính mình, dù là bằng bất cứ giá nào. Tôi còn định cho cả trường cùng tham gia vào câu chuyện nữa kìa.”
Tôi nhìn trực diện thẳng vào cô cùng lòng quyết tâm ngoan cường.
“Ưm, ừm… Cậu không chém gió để bật lại tôi đấy chứ?”
“Tôi thề với thần romcom, rằng những lời tôi nói hoàn toàn là thật lòng. Còn muốn ý kiến gì nữa không?”
“Tôi… không có. Nhưng cái cậu nói nó có hơi vấn đề… mà phải nói đâu đâu cũng toàn vấn đề mới đúng.”
Cô gái lộ rõ vẻ bồn chồn, ánh mắt cứ lảo đảo xung quanh không ngớt.
Cũng dễ hiểu vì sao tâm trạng cô lại thấp thỏm đến vậy. Tôi đang chiến đấu bằng mọi thứ mình có, đặt cả linh hồn mình lên bàn cân. Đối mặt với tôi lại chỉ là một cô nữ sinh cao trung hiện đại, áp lực cô phải chịu không hề ít. Chẳng có gì lạ khi cô nàng cảm thấy bị áp đảo.
“Tôi không xem đây chỉ là trò giải trí, cũng sẽ không làm qua loa, nửa vời. Tôi sẽ tận hưởng trọn vẹn từng giây phút của “tập Tháng ngày thường nhật”, tôi sẽ khiến sự kiện “Lễ hội trường” trở nên cực kì kịch tính và cảm động. Cả những sự kiện “Áo tắm”, “Ở lại qua đêm tại suối nước nóng” hay “Những khoảnh khắc bổ mắt” nữa, tất tần tật chúng đều sẽ xảy ra.”
“Này, nửa đầu còn ổn, đoạn sau bị ấm đầu à?”
“Riêng cái “Những khoảnh khắc bổ mắt” tôi nhất định, bằng mọi giá phải trải nghiệm cho kì được!”
“Ẹc, tởm hết sức…”
Nỗi buồn rầu của thanh niên trai tráng đôi khi sẽ khiến các cô gái thấy khó chịu. Nhưng tôi nào có để tâm?
“Tôi không quan tâm mấy cái luân thường đạo lý hay bất luận là suy nghĩ tiêu cực của người khác. Một vị thần từng nói thế này, ‘Miệng đời thì muôn trùng ác cảm, miễn sao ta tự tin về bản thân, mọi sự ắt hóa hư vô’.”
“Thần kiểu gì mà đi phát ngôn thế kia?”
“Tất nhiên là thần Chitose[note38085] rồi! Chiram*ne là triết giáo mà bất kì học sinh trung học hay cao trung đều phải đọc qua đấy! Cái đồ không biết thưởng thức văn hóa!”
“Chưa nghe bao giờ…”
Chậc, đây chính là vấn đề của mấy đứa mắc bệnh vô cảm đấy. Cái bọn đú phong trào ấy phải đến lúc nó được chuyển thể và chiếu trên màn ảnh rộng thì mới chịu bắt đầu vào ca tụng.
“Dù sao thì, niềm tin của tôi là thật, và tôi không hề có ý định từ bỏ lý tưởng của mình! Nếu cậu dám cản trở, tôi sẽ không nương tay. Cứ bơi vào đây kiếm cơm! Tôi sẽ khiến cậu phải quy phục, dù là mơ hay tỉnh, tôi sẽ khiến cậu chỉ có thể thốt lên ‘Romcom muôn năm!’ cho coi.”
Nói đoạn, tôi giơ nấm đấm lên thành tư thế đầy quyết tâm. Khiến bầu không khí xung quanh rơi vào im lặng.
Sự căng thẳng bao trùm lấy chúng tôi, và rồi—
Pi Po Pa, Pi Po Pa.
Âm thanh tiếng chuông báo khoai tây chiên đã chín chợt vang lên.
Này! Đừng có lấy cái âm thanh ngu ngốc đó làm nhạc nền cho một cảnh siêu nghiêm túc chứ! Giờ nó khác quái gì trò hề giữa bàn dân thiên hạ không!
“…Ừm… Tôi đại khái hiểu điều cậu muốn nói rồi.”
Cô gái như mới vừa phục hồi lại từ trạng thái đứng hình tạm thời, dùng tay che mắt lại, thở dài một hơi rồi nói. Có lẽ nào cô đã bị những lời nói chân thành của tôi chạm đến nên bất giác không kiềm được nước mắt?
“Tôi nói cái này được chứ?”
“Cái gì?”
“Đần độn hết thuốc chữa.”
“Mắc gì lại nói thế hả?!”
AAaaa, đây chính là lý do tại sao phần kết chương không nên chèn mấy cảnh hài hước vào đấy!