Bàn chân tôi đạp xe đạp đã trở nên tê dại. Tôi vừa cảm nhận từng đợt acid lactic trong cơ thể trào lên nhanh chóng, vừa dồn hết sức lực vào đôi chân. Tôi - Nishiki Mamoru, đang lướt băng băng qua thành phố Asakusa. Chiếc khăn quàng trái mùa quanh cổ koinobori bay phần phật.

Hiện tại là 8 giờ 52 phút sáng.

Tôi cua gấp tại giao lộ để giữ cho tốc độ không bị giảm. Mặc kệ tiếng còi inh ỏi phía sau, tôi tiếp tục đạp. Hơi thở của tôi trở nên trắng xóa, rồi lơ lửng bay lên bầu trời mùa đông.

Tôi thét lên.

“AGI, còn bao nhiêu phút nữa bài kiểm tra sẽ bắt đầu?”

Đang tính toán. Còn 7 phút 42 giây nữa là bắt đầu bài kiểm tra về Thuyết Tương Đối.”

Một câu trả lời vô cảm đáp lại. Đó là giọng nói của một cô gái trẻ, nhưng tông giọng lại vô cùng máy móc, dường như thiếu đi hơi ấm của con người. Về nguồn gốc của giọng nói thì, đó là từ chiếc điện thoại thông minh gắn trên tay cầm của chiếc xe đạp bà già mà tôi đang lái.

Một cô gái lẻ loi hiển thị trên màn hình. Mái tóc cô ấy màu bạc, trông như loại đá thạch anh có độ tinh khiết cao, còn đôi mắt của cô cho ta ấn tượng về sự sâu thẳm của bầu trời. Làn da cô mịn màng và trắng hơn tuyết, ngay cả trang phục của cô cũng thuần sắc trắng. Mọi đặc điểm đều được phân bố hoàn hảo, như thể do chính bàn tay con người tạo ra.

Cô gái trên màn hình hé mở đôi môi một lần nữa.

“AGI đề xuất từ bỏ bài kiểm tra. AGI tin rằng cơ hội đến kịp giờ bài kiểm tra là cực kỳ thấp.” 

“Sẽ không biết được nếu cô không thử. Cô chỉ là một AI, đừng có tự mình đưa ra ý kiến như vậy.”

Hệ thống lỗi. Cụm từ “tự mình đưa ra ý kiến” là mơ hồ và không định nghĩa được. Làm ơn đưa ra lời giải thích cụ thể hơn.” 

“AHH, thôi nào!”

Tôi khóc ròng. Thay vì để tâm một điều bình thường như vậy, thì bài thi quan trọng hơn nhiều.

Một viên chức có vẻ ngái ngủ liếc nhìn tôi khi tôi lao xuống đường Kasuga và hướng thẳng tới trường Đại học.

AGI - cô gái bên trong chiếc smartphone của tôi, không phải là một người nào đó ngoài đời thực. Cô ấy là một Trí tuệ Nhân tạo (Artificial Intelligence) - hay còn được gọi tắt là AI. Các biểu cảm khuôn mặt của cô ấy, những cử chỉ nhún vai, hay những chuyển động nhỏ nhất của lông mi, như thể cô ấy đang sống, nhưng danh tính thực của cô là một chương trình hoạt động dựa trên những dòng code.

Tôi phanh gấp khi thấy đèn đỏ. Khó chịu nhìn cái đèn giao thông vẫn không thay đổi trước mặt, tôi lo lắng lấy tay ôm đầu.

“Chết tiệt, cho dù mình đã phóng hết tốc lực. Tại sao điều này lại diễn ra...!?”

“AGI tin rằng là do việc thức dậy quá muộn. Hôm nay, chủ nhân thức dậy lúc 8 giờ 48 phút sáng, tuy nhiên, AGI tin rằng cần phải thức dậy từ 32 phút trước.” 

“Tôi đã học bài suốt đêm qua. Không thể tránh khỏi việc tôi ngủ quá giấc, OK?”

Đèn giao thông chuyển màu xanh. Tôi lại bắt đầu điên cuồng đạp xe.

“Còn bao nhiêu phút nữa?”

“Thời gian còn lại trước khi bài kiểm tra bắt đầu: 3 phút 23 giây.” 

“Còn cơ hội đến kịp chứ?”

“So sánh với vài phút trước, thời gian dự đoán đã tăng thêm 37 giây.” 

Đúng như mong đợi từ một AI, các mảng về tính toán là sở trường của AGI. Tôi dốc thêm sức lực vào đôi chân.

Tiếp tục đạp chiếc xe bà già trong khi thử thách giới hạn chịu đựng của nó, tôi cuối cùng cũng đến được khuôn viên trường tôi, trường Đại học Habato.

Không còn dư hơi mà chào người bảo vệ nữa, tôi thục mạng lao qua cái cổng sở hữu một bề dày lịch sử sâu sắc. Kì thi tôi tham gia diễn ra ở một tòa nhà thuộc Khoa Kĩ thuật. Nếu tôi lỡ bài thi này, tôi sẽ phải học lại lớp vào năm tiếp theo. Không đùa được đâu.

Đỗ xe, đúng hơn là vứt chiếc xe đạp nằm lăn lóc trong khuôn viên, tôi chạy vào Khoa Kĩ thuật. Sau khi mở cửa phòng thi, tôi có thể nghe thấy tiếng sột soạt sinh viên đang cùng lúc viết bút chì. Tôi đi ngang trước lớp học, hướng về phía giám thị. Các sinh viên khác nhìn tôi khó chịu, nhưng tôi giả vờ không để ý.

“Ừm, à. Em là sinh viên tham dự bài thi về Thuyết Tương Đối ạ. Xin lỗi vì đã cắt ngang ạ.”

Tôi định lấy tờ câu hỏi và giấy kiểm tra như chưa hề có chuyện gì xảy ra, nhưng thầy giám thị trung tuổi đã dừng tay tôi lại.

“Bài kiểm tra đã bắt đầu từ 30 giây trước. Tôi không cho phép học sinh đến muộn được làm bài.”

“.............”

Một bầu không khí u ám khiến tôi chỉ muốn rời đi ngay lập tức giữa tôi và thầy giám thị. Tôi đột nhiên nói,

“Có xác suất là đồng hồ đã bị lệch.”

“Đồng hồ của tôi là đồng hồ điện tử.”

“Chuyến tàu bị trễ.”

“Cho dù tôi nhìn thấy cậu đạp xe từ đây qua cửa sổ ư?”

Tôi lặng lẽ nhìn vào cái đầu hơi hói của ông ta.

“Dựa theo Thuyết Tương Đối, có xác suất là dòng chảy thời gian của em đã chậm hơn tất cả mọi người do tốc độ di chuyển từ xe đạp của em.”

“Giả sử cậu mất 10 phút để di chuyển từ nhà đến phòng thi, sẽ mất khoảng cách 60 triệu ki-lô-mét với tốc độ 100 triệu mét trên giây để làm dòng thời gian của cậu chậm hơn của tôi 30 giây. Chẳng lẽ cậu sống trên Sao Hỏa à?”

“... Không ạ, em sống ở Asakusa.”

Thầy giám thị mỉm cười nhẹ. Nụ cười của ông ta như kéo theo nụ cười gượng gạo của tôi.

“Hẹn gặp em vào năm tới.”

Ông ta đặt nhẹ đôi tay lên vai tôi. Tôi có thể nghe thấy AGI đang nói “AGI tin rằng chủ nhân nên làm theo những gợi ý của AGI” từ chiếc smartphone trong túi áo ngực.

*

Đại học Habato tọa lạc ở một góc của quận Bunkyo. Một đám đông sinh viên chưa tốt nghiệp và các sinh viên từ Khoa Luật và Khoa Kĩ thuật đang chen chúc nhau giữa một tấm bạt vô cùng lớn, lớn đến nỗi không một ai có thể bao quát nổi toàn bộ khu vực.

Tôi là sinh viên năm nhất thuộc Viện Khoa học tự nhiên, và hôm nay là ngày cuối kỳ của tôi. Bất đắc dĩ chào đón kì nghỉ đông sớm hơn dự định, tôi ngồi trên chiếc Einstein Năm-bờ Three (tên con xe đạp của tôi), ngước nhìn tòa nhà nghiên cứu thứ hai của Khoa Kĩ thuật mà lòng thấy phiền muộn.

“Chủ nhân, kĩ thuật lái xe của ngài không được ổn định. Có phải ngài bị ốm?” 

“Đúng vậy, ốm rồi. Đặc biệt là khi nhận được giấy tổng kết học kỳ, là tôi bắt đầu thấy nhức đầu và buồn nôn.”

Đang phân tích. Từ các triệu chứng, AGI nghi ngờ khả năng đó là cảm cúm thông thường, một chủng cúm khác, bệnh Cườm nước (Glaucoma), Xuất huyết dưới màng nhện (Subarachnoid Hemorrhage), hoặc Viêm màng não (Meningitis). AGI đề nghị đến gặp bác sĩ.” 

“Không, ý tôi không phải vậy. Mà quan trọng hơn, đi đến phòng chuyên đề nào.”

Phòng thí nghiệm thứ hai hoàn thành xây dựng vào hai năm trước, nơi từng giọt nắng rót xuống màng nhĩ của bạn qua tấm kính trên trần nhà. Bên trong thang máy, có một bảng điều khiển đơn giản mô tả chi tiết các phòng ban ở mỗi tầng, và điểm đến của tôi, tầng 30, “Giáo sư Aria Flores – Phòng thí nghiệm” được viết ở đó. Tôi thường đến các hội thảo của cô ấy.

Rời thang máy, tôi rẽ phải xuống hành lang. Thay đôi dép lê từ hộp giày, tôi hướng tới phòng chuyên đề trong khi từng tiếng bước chân vang lên do ma sát với sàn nhà.

Phòng chuyên đề có diện tích ngang với một phòng học cao trung, có một cái tủ lạnh nhỏ và một cái bàn tròn; thỉnh thoảng tôi dùng nó để làm việc cũng như họp hành. Liếc nhìn quanh căn phòng, tôi nhận ra khuôn mặt của một anh chàng.

“Chào buổi sáng. Ippongi.”

Cậu ta đáp lại tiếng gọi của tôi ngắn gọn bằng một tiếng “Ừ.” Ngồi trên chiếc ghế gấp, cậu ta duỗi chân lên chiếc bàn tròn. Vừa lướt ngón tay trên bàn phím laptop, cậu ta thoáng liếc nhìn tôi.

Anh chàng này là bạn cùng lớp với tôi, tôi suốt ngày thấy cậu ta vì chúng tôi thuộc chung phòng chuyên đề. Cậu ta khá cao, nhưng lại không tạo ta ấn tượng mạnh nào cả; thay vào đó, chân tay cậu ta gầy như que củi. Cậu ta có vẻ có một cuộc sống không lành mạnh, vì nước da cậu rất tệ. Đôi mắt sắc bén và cẩn thận đằng sau mái tóc bù xù rủ xuống, trông như cậu ta đang trong tâm trạng xấu.

Ippongi nói với một giọng thiếu sức sống,

“Khá là nhanh đấy. Không phải cậu đang kiểm tra sao?”

“Tớ ngủ quên, và để lỡ rồi.”

“Đó là bởi cậu học hành nghiêm túc ngay trước kì thi, dù bình thường cậu chả bao giờ học.”

“Im đi. Còn cậu thì sao?”

“Tớ chẳng hào hứng gì cạnh tranh mấy thứ ngu ngốc như tín chỉ.”

Ippongi một lần nữa đưa mắt xuống màn hình laptop.

Tôi thở dài, rồi lấy một hộp cà phê sữa trong chiếc tủ lạnh được cung cấp. Tôi cắm ống hút, rồi hút sùn sụt.

Một nhà sản xuất đồ uống nào đó đã tung ra thị trường loại cà phê sữa này, vì thế nó sở hữu độ ngọt vừa phải cùng với một mùi hương êm dịu. Không chỉ đơn giản là kết hợp cà phê cùng sữa bò; nó đã được nâng tầm lên một thức uống hoàn toàn mới, một kiệt tác. Tôi đã thề rằng dù tôi nghèo khổ đến mức nào, tôi cũng nhất định sẽ tiếp tục uống loại cà phê sữa này.

“Bây giờ thì... Làm thôi.”

Sau một quãng ngắn tận hưởng cà phê sữa, tôi rút smartphone ra và kết nối nó với chiếc vô tuyến phòng chuyên đề. Khuôn mặt của AGI hiển thị chiếm trọn màn hình.

Tôi bắt đầu cái hành động mà tôi đã lặp lại rất nhiều lần từ khi trở thành một phần của phòng chuyên đề này vào mùa thu năm nay.

“AGI, cho tôi biết thời tiết hôm nay.”

“Quận Bunkyo, Tokyo, trời có mưa vào buổi chiều. Hãy chuẩn bị ô.” 

“Tôi muốn ăn trưa với cà ri, có cửa tiệm nào tốt quanh đây không?”

“Tôi đã tìm kiếm thông tin về các cửa tiệm gần đây dựa trên thông tin địa điểm.” 

“Có vẻ như tôi đã trượt bài Thuyết Tương Đối, cô có thể tìm điểm yếu của giáo sư hay gì đó đại loại vậy không?”

Đang tìm kiếm. Có một dòng tweet nói rằng người đàn ông đề cập ở trên có hành vi quấy rối tình dục một nữ sinh viên đại học, và có khả năng ông ta sẽ nhận án phạt trong trường hợp bị báo cáo lên bộ giáo dục.” 

Trong khi tôi đang tra cứu thời gian mà người liên lạc của bộ giáo dục có mặt, Ippongi nói lớn.

“Lại nữa sao? Cái hệ thống AGI hay gì đó?”

“Yup. Hứng thú à?”

“Ngu ngốc.”

Ippongi quay lại chiếc laptop trên tay, còn tôi quay lại đối mặt với AGI đang hiển thị trên màn hình TV.

“Được rồi, thay đổi dạng câu hỏi một chút. AGI, hiện giờ cô có bất kỳ suy nghĩ riêng nào không?”

Hệ thống lỗi. Vui lòng cho biết chi tiết mệnh lệnh.” 

“Cô có bất kỳ điều gì muốn làm không?”

Hệ thống lỗi. Vui lòng cho biết chi tiết mệnh lệnh.” 

Khác mấy phút trước, AGI không đưa ra câu trả lời cá nhân nào cả. Đối với AI bình thường giống AGI, “ý thức riêng” không tồn tại. Tôi nhún vai, còn lâu AGI mới có những phản ứng giống con người so với những gì nghiên cứu này mong đợi. Ippongi bên cạnh tôi nói bằng một giọng như chế giễu.

“Điều đó chắc chắn là vớ vẩn. Tôi đưa cho cậu lời cảnh báo với tư cách một người bạn tốt, những gì cậu đang làm là phí thời gian.

“Không thể làm khác được. Giáo sư đã yêu cầu tớ kiếm tra mỗi ngày trong trường hợp AGI trở thành một Strong AI.”

Ippongi đóng laptop lại, rồi đi đến chỗ tôi.

“Một Strong AI không có gì hơn ngoài sự ảo tưởng. Tạo ra nó là không thể.”

Thông thường, AI được phân loại ra “Weak AI” và “Strong AI.” Weak AI có thể thực hiện các công việc tính toán và tìm kiếm với các từ ngữ giới hạn bởi phần mềm. Tất cả các AI con người tạo ra hiện nay đều thuộc loại này.

Lấy ví dụ như việc tính toán quãng đường ngắn nhất tới một địa điểm xác định hay phát lại một bài hát, các quá trình đó được thực hiện bởi Weak AI. Gần đây, một tuyển thủ Shogi chuyên nghiệp đã giành chiến thắng nhờ sử dụng phần mềm deep learning[note21625]

Shogi đang trở thành đề tài nóng; nhưng phần mềm dạng đó vẫn chỉ là Weak AI.

Theo đó, Strong AI có nghĩa là “một AI sở hữu ý chí riêng.” Một trong những câu khẩu hiểu treo trong phòng thí nghiệm này là “Phát triển Strong AI.” 

AGI vừa là sản phẩm thử nghiệm, vừa là tài liệu nghiên cứu. Cái tên AGI bắt nguồn từ Trí tuệ Tổng hợp Nhân tạo (Artificial General Intelligence), một tên gọi khác của Strong AI.

“”Strong AI” là một thuật ngữ được tạo ra bởi các tác giả Sci-Fi để “tự thẩm” thôi.

Nghiêm túc nghiên cứu một thứ gì đó như AI tự nhận thức đúng là việc làm ngu xuẩn.”

“”Ngày nay, chưa có một con người nào phát triển thành công một Strong AI. Điều đó khiến nó là một nghiên cứu đáng giá.” Ít nhất đó là những gì giáo sư đã nói theo những gì cô ấy nghe. Không phải cậu đồng tình sao?”

“Nếu cậu biết nó sẽ thất bại ngay trước khi cậu bắt đầu, thì cậu chẳng cần phải nghiên cứu về nó nữa.”

Nhìn chiếc đồng hồ trên tường, Ippongi ngáp một cái “Oáp” rồi đứng dậy.

“Chuyện gì thế?”

“Tớ vừa nhận được tin nhắn, hộp BD[note21626]

của bộ anime tớ đặt qua Amazon chuyển đến nhà tớ sớm hơn. Tớ sẽ tự xin lỗi sau.”

Ippongi nhanh chóng thu thập vật dụng. Trong khoảnh khắc, có thể nhìn thấy khuôn mặt của một nhân vật anime in trên chiếc áo phông nằm bên dưới cái áo khoác đã sờn của cậu. Người bạn này của tôi quý trọng manga và anime cùng những thứ liên quan đến văn hóa đó hơn tất thảy.

Nhìn Ippongi rời khỏi phòng, tôi lẩm bẩm.

“Strong AI, à?”

*

Nhà tôi là một căn hộ ọp ẹp trong một góc của Asakusa, và tôi đang làm việc bán thời gian cho một cửa hàng tiện lợi cách nhà tôi năm phút đi đường. Hầu hết thời gian, tôi bắt đầu ca làm khi thời gian học trên trường kết thúc, và một ca khác lúc sáng sớm với mức lương ổn theo giờ.

Màn đêm buông xuống, trong một cửa hàng tầm thường, tôi đang sắp xếp các kệ hàng thì ngài quản lý ló mặt ra từ phòng nghỉ và gọi “Này, Nishiki-kun.” Ông ấy vừa bước về phía tôi vừa rung lắc cái bụng béo tròn.

“Cậu xong việc bổ sung các chai nước chưa?”

“Dạ, gần xong rồi ạ.”

Sau khi tôi vừa đáp lời, ông ta liền quan sát kỹ kệ đồ uống, rồi đập tay lên trán như thể vừa nhìn thấy gì lạ lắm vậy.

“Cái gì thế này? Sai hết rồi. Nước khoáng phải ở trên hàng đầu tiên, còn đồ uống có ga phải đặt ở giá dễ lấy. Đó là thói quen của chúng tôi.”

“Em nghĩ là đặt soda vị xoài ở đó sẽ thu hút hơn.”

“Đừng làm những việc thừa thãi. Tôi không quan tâm cậu học ở Habato hay gì, nhưng tôi là người cao nhất ở đây. Vì vậy việc cậu hành động theo ý mình là một vấn đề siêu to khổng lồ đấy.”

Ông ta giải thích điều đó một lần nữa rồi hất cằm về quầy đồ uống, sau đó biến mất vào phòng nghỉ trong khi tay bấm bấm chiếc smartphone. Sau khi đảm bảo ông ta đã đóng cửa qua tiếng “Rầm”, tôi liền thả lỏng đôi vai. Tôi không hề đi quá giới hạn, nhưng ông ta vẫn không ưa tôi. Ông ta đang chèn ép các nhân viên của mình; có sự khác biệt lớn giữa thái độ của ông ta với những nhân viên không phải nữ.

Sau khi sắp xếp lại gian hàng, tôi đứng sau quầy đăng ký chờ khách hàng tới. Lúc này đang là đêm muộn, nên lưu lượng khách hàng rất ít.

Tâm trí tôi đờ đẫn đứng sau quầy đăng ký.

Giọng nói của quản lý có thể nghe được từ phòng nghỉ nhân viên. Có vẻ ông ta đang nói chuyện với một nhân viên bán thời gian khác. Nhìn thoáng qua căn phòng, tôi có thể thấy quản lý đang chuyện trò vui vẻ với một nữ nhân viên trẻ.

“Lão ta đúng là loại tồi tệ nhất, lão còn thậm chí thực hiện không đúng nhiệm vụ của mình, thái độ thì kinh khủng. Lão ta hẳn phải là “loại” đó, loại người mà suốt ngày cắm đầu vào học mà không có tí kinh nghiệm thực tế nào.”

Có lẽ lão ta đang nói về tôi. Trong khi quản lý vui vẻ lải nhải về tôi, tôi chán nản quay về vị trí của mình sau quầy đăng ký.

“Haizzz...”

Tôi lặng lẽ thở dài.

Trong khi tôi lơ đãng đứng sau quầy, thì có một giọng nói phát ra từ màn hình cạnh quầy đăng ký.

“Xin chào tất cả các bạn đã tới thăm Housemart! Mình là VTuber, Nagi Hikaru!” 

Xuất hiện trên màn hình là một cô gái trẻ được tạo bởi công nghệ CG[note21627] , với làn da khác hoàn toàn với người sống, cô ấy vừa vẫy tay vừa cười “Nihaha!”

“Trời đang trở lạnh rồi phải không nè!? Mọi người đã thử món bánh pudding nhân thịt mới ra mắt mùa đông này chưa? Các bạn biết không, Nagi Hikaru đã ăn món này rồi đó nhé!? Ban đầu, mình cứ nghĩ là một kiểu trò chơi trừng phạt cơ, nhưng nó thực sự siêu cấp ngon luôn đó! Các bạn đang nghĩ nó là một sản phẩm kì quái ư, nếu mọi người nghĩ mình đang nói dối, hãy thoải mái thưởng thức nó đi nhé!” 

Tôi liếc về cái thùng đựng bánh bao hấp và xúc xích. Món bánh pudding nhân thịt vừa ra mắt, thực chất là món bánh bao thịt với pudding và thịt lợn ở bên trong. Dù bạn có thử nó theo cách nào, thì vị của nó cực kì lạ, tôi không thể hiểu nổi tại sao người nào đó lại bán một sản phẩm như vậy được, nhưng vì một vài lý do mà nó khá được ưa chuộng bởi giới trẻ. Tôi đã được chứng kiến mức độ ảnh hưởng rộng khắp nhờ quảng cáo của Nagi Hikaru rồi.

MeTube... Và, VTuber hửm? Với cô

Nagi Hikari đó, họ có thể làm được nhiều thứ hơn là một nhân viên cửa hàng. 

MeTube là trang mạng chia sẻ video lớn nhất thế giới. Nó miễn phí và có rất nhiều video - từ những tin tức mới nhất trên thế giới đến một vài hướng dẫn nấu ăn nhỏ, nơi mọi người có thể tự do truy cập vào một lượng video đa dạng.

Bất cứ ai cũng có thể đăng một video, và những video đã đăng tải có thể thu lợi nhuận từ các quảng cáo gọi là “Affiliates.” Những người đăng tải video mà “Affiliates” mong muốn hợp tác cùng được gọi là “MeTuber.” Các MeTuber từng thường bị chỉ trích là đạo nhái các “hiện tượng đình đám"[note21628], nhưng giờ đây họ được cả thế giới ca ngợi như một “nghề nghiệp” thực sự.

Và giờ đây các MeTuber này đã cho thấy một bước tiến mới. Những người đã phát những video này, không còn hành động như một con người nữa, mà hành động như những nhân vật giả tưởng, bắt đầu xuất hiện và đăng tải video. Họ là các Virtual MeTuber (MeTuber Ảo). Và lấy chữ cái đầu của từ đầu tiên, gọi tắt là các VTuber. Có đa dạng các loại, từ một tay gà mờ cho đến những kẻ sử dụng nguồn tài nguyên dồi dào của công ty để tạo ra những nhân vật y hệt người thật. Nhân vật đang biểu diễn đây, Nagi Hikaru, là một trong các VTuber phổ biến, cô ấy nổi tiếng đến mức họ mời hợp tác với các cửa hàng tiện lợi như này, hay mời cô ấy làm người dẫn chương trình truyền hình.

Tôi nhìn ngó xung quanh nội thất cửa hàng để xác nhận không có khách hàng nào đồng thời liếc nhìn phòng nghỉ ở bên cạnh để xem xét tình hình. Quản lý vẫn đang vui vẻ chuyện trò cô gái làm bán thời gian. Tôi rút chiếc smartphone ra.

“Có chuyện gì vậy, Chủ nhân?” 

AGI đang hiển thị trên màn hình. AGI nhìn chăm chú khuôn mặt tôi và nghiêng đầu nhẹ về một bên. Mặc dù Nagi Hikaru, người đang làm nghề quảng cáo từ bây giờ, cũng được tạo ra bởi CG chất lượng cao, độ hoàn hảo của AGI cao hơn nhiều lần so với họ.

“Không có gì cả. Tôi chỉ đang nghĩ AGI thực sự được thiết kế tốt.”

“Vâng. Hệ thống AGI được chế tạo bằng kĩ thuật công nghệ cao, là kết quả từ sự hợp tác bởi nhiều phòng thí nghiệm và doanh nghiệp.” 

Các VTuber giống Nagi Hikaru được tạo ra bằng cách trang bị các cảm biến cho người thật, rồi tái hiện lại hành động của họ trên máy tính. Còn một vài phương pháp khác, nhưng các VTuber đều chia sẻ chung tính chất đó, là tái diễn lại các hành động của người thực. Tuy nhiên, các chuyển động có xu hướng cứng bất thường và thiếu hụt các chi tiết biểu cảm khuôn mặt với phương pháp này, nó còn phụ thuộc vào độ nhạy của cảm biến và độ phân giải quang học.

So sánh với điều đó, AGI đã hoàn thiện một chương trình liên quan đến “Chuyển động cơ thể tự nhiên”, vì vậy cô ấy có thể thực hiện chính xác các hành động tinh tế nhẹ nhàng như vuốt tóc và tự đảo mắt theo tình huống. Các chuyển động mượt mà của AGI là giống hệt người thật. Nếu ai đó nhìn vào AGI, sự khác biệt giữa cô ấy và Nagi Hikaru là rõ như ban ngày.

“Kĩ thuật công nghệ cao à... Đó thực sự là một thứ cô nên nói về bản thân sao?”

Hệ thống lỗi. Ý định của câu hỏi không rõ ràng.” 

Đúng như mong đợi từ một AI, AGI tự hào có những câu trả lời chất lượng cao hoàn hảo đối với những phép tính và câu hỏi một cách tường minh, mà chúng có thể được trả lời bằng cách tìm kiếm. Nhưng mặt khác, trong khi cô ấy hiểu được tình huống bối cảnh của cuộc trò chuyện, cô ấy lại không thể đọc được những sự tinh tế trong cảm xúc của con người.

Theo một mặt nào đó, âu cũng là lẽ tự nhiên. Để hiểu được trái tim người khác, người đó cần phải có một trái tim ngay từ ban đầu. Để cho AGI hiểu được trái tim con người một cách đúng nghĩa, đầu tiên, cô ấy cần có một trái tim của riêng mình đã.

Làm thế nào để tạo ra những cảm xúc và ý thức của con người - mặc dù có rất nhiều nhà khoa học quan tâm đến chủ đề này, con đường đi đến kết luận vẫn còn rất xa. Từ sâu thẳm trong tâm trí, tôi bỗng nhớ lại lời ông chủ cũ của phòng chuyên đề từng nói.

“Mục tiêu của hệ thống AGI và những thứ liên quan đến nó, là mô phỏng được cảm xúc của con người lên máy tính, “Reverse Engineering”[note21629]

cải tiến bên trong là cách con người đạt được cảm xúc.”

AGI được cài đặt một chương trình học tập độc nhất tên là Unoriented Learning.[note21630] Smartphone của tôi là một thiết bị đầu cuối chính, vì vậy những thông tin như đầu ra camera hay giọng nói được ghi lại bằng mic sẽ được truyền tải một cách chi tiết đến máy chủ các trường đại học, và được sử dụng làm tài liệu học tập cho AGI.

Đây là một bước chuyển mạnh mẽ yêu cầu nhiều siêu máy tính xử lý thông tin trong vòng 1 giờ, vì thế khi bắt đầu sử dụng AGI, tôi vô cùng sợ hãi, lòng tự hỏi có ổn không khi để một kẻ như tôi tham gia vào một dự án đắt đỏ như vậy. Nhưng “boss” phòng chuyên đề của tôi là một người tốt bụng, hay đúng hơn, một kẻ cuồng dạy học, và thế là, tôi bắt đầu “dạy dỗ” cho AGI. Sau đó, theo cô ấy:

“Bởi vì cậu là người phù hợp nhất cho vị trí này.”

Đó là những gì cô ấy nói. Có lẽ là bởi trông tôi là thằng dư thời gian nhất trong phòng chuyên đề. Các anh chị khóa trên và các tiến sĩ khác đều bận rộn với các thí nghiệm, buổi thảo luận học thuật, và viết luận án của họ.

AGI bắt đầu sinh sống trong chiếc smartphone của tôi ba tháng trước. Và hiện giờ, cô ấy đã hoàn toàn học được mọi chi tiết trong lối sống của tôi; cô ấy nhắc nhở tôi về thời khóa biểu ngày mai và khi nào cà phê sữa trong tủ lạnh của tôi sắp hết. Cô ấy đã trở thành một thứ gì đó như là người bạn cùng phòng tốt bụng.

“AGI. Nếu như, cô xuất hiện trên TV giống như Nagi Hikaru trước đó, cô có bất kỳ suy nghĩ gì về việc bị nhìn thấy bởi tất cả mọi người không?”

Tôi hỏi AGI đang ở trong chiếc smartphone. Tất nhiên, đó là một câu hỏi vô nghĩa. Bởi vì AGI không có bất kỳ động lực nào để “làm việc gì.”

“Không. Điều đó là không cần thiết.” 

Đúng như tôi nghĩ, vẫn trả lời như vậy. Tôi thở dài thất vọng rồi nhét lại smartphone vào túi áo ngực.

Ngay lúc đó, một khách hàng bước vào. Tôi lập tức đứng thẳng người và nói “Chào mừng quý khách” trong hoảng sợ.

“A đúng rồi, có một thông báo nè. Ôi trời, đêm nhạc solo trực tiếp của Nagi Hikaru đã được xác nhận rồi! Nếu các bạn quan tâm, kiểm tra ngay nhé!” 

Nagi Hikaru vẫy tay trong chiếc màn hình đặt cạnh quầy đăng kí, giọng nói vui tươi của cô vang khắp cửa hàng.

*

Cầu thang bên ngoài căn hộ của tôi đã trở nên rỉ sét. Mỗi bước chân tôi đi là nó phát ra âm thanh như tiếng la hét của một con chim cánh cụt vậy. Trở về căn phòng chật hẹp bốn tấm rưỡi tatami, tôi đặt cặp xách xuống và bước vào nhà bếp.

Ngó vào chiếc tủ lạnh để tìm nguyên liệu cho bữa tối, tôi chỉ thấy chút rau giá và đậu phụ. Bất lực, tôi đành nhanh chóng chiên đậu phụ lên trộn cùng rau giá với muối - còn được biết đến là món bánh mì thịt nguội - một bữa tối sơ sài được chuẩn bị xong.

"… Sắp cạn tiền rồi.”

Nhìn vào sổ tài khoản ngân hàng, tôi lấy hai tay ôm đầu. Số dư còn khoảng dưới 10 nghìn yên, tôi gần như không còn xu nào. Cứ tình trạng này, tôi có thể thấy bản thân sẽ sống trong tình trạng dưới mức vệ sinh tối thiểu. Tôi phải kiếm ra tiền bằng cách nào đó. Tôi đã dự liệu về tình huống bản thân đang phải nhai giá đỗ rộp roạp.

“AGI. Có công việc bán thời gian nào với mức lương tốt không?”

Đang tìm kiếm. Có 8 triệu kết quả, đang sắp xếp mức lương theo giờ... Chủ nhân có muốn làm việc trên thuyền đi câu cá ngừ không? Thu nhập dự kiến lên tới 5 triệu yên. Điểm hạn chế của nó là không thể quay trở về trong một thời gian nhất định, nhưng mức lương theo giờ là không tồ-” 

“Thôi. Next”

“Bằng cách bán thận cho những kẻ buôn lậu, chủ nhân có thể kiếm được vài triệu yên mỗi-” 

“Thôi thôi, dừng lại đi.”

Chẳng bao giờ có chuyện một công việc dễ dàng có mức lương tốt bỗng nhiên rơi vào lòng tôi như thế, tôi tự than thở với bản thân.

Xong bữa tối, tôi ném mình lên giường và duỗi người thật mạnh.

“AGI.”

“Báo thức đã được thiết lập, 8 giờ sáng.” 

“Hưm. Cảm ơn.”

Cô ấy có thể đoán được ý định của tôi mà không cần nói gì nhiều. AGI đã thuộc lòng lối sinh hoạt của tôi qua vài tháng sống chung.

Ngáp dài một cái, tôi lơ đãng chìm trong suy nghĩ.

Strong AI... Ư. 

Tôi thực sự không chắc con người có thể chế tạo được nó trên vi tính không. Tôi cũng không đủ hiểu biết để tranh luận nếu điều đó xảy ra. Tôi đến phòng chuyên đề chỉ bởi vì tôi muốn đạt các tín chỉ; chịu trách nhiệm “chăm sóc” AGI chỉ đơn giản là tình cờ.

Nhưng đôi khi, thỉnh thoảng tôi cũng có những suy nghĩ điên rồ. Nếu như một sự sống được sinh ra bên trong chiếc máy tính, tôi tự hỏi không biết thế giới sẽ nhìn nhận cô ấy/anh ấy thế nào.

Ánh trăng lững lờ trôi ngoài cửa sổ. Tôi đưa tay lên, mở ra rồi khép lại, liên tục.

Tôi tự hỏi, cuộc sống sẽ thế nào nếu không có cả trái tim lẫn tay chân.

Tôi tự do thả hồn trôi lang thang theo những ý nghĩ rời rạc. Không có câu trả lời. Nếu một Strong AI thực sự tồn tại, chúng cơ bản sẽ khác hoàn toàn với tất cả sinh vật sống trên Trái Đất ngày nay. Sẽ không có gì lạ nếu họ có cách sống mà chúng ta không thể tưởng tượng nổi.

Ippongi đã nói rằng chế tạo một Strong AI là điều không tưởng. Lý lẽ đó không phải của riêng cậu ấy; phần đông thế giới đều giữ thái độ hoài nghi về Strong AI. Ngay cả với tôi, nếu có ai đó bỗng hỏi “Bạn có nghĩ Strong AI có thể được tạo ra không?” tôi sẽ lập tức đáp lại với một nụ cười gượng gạo “Ít nhất, nó rất khó xảy ra trong thời của tôi.”

Ngay lúc đó, smartphone của tôi rung lên liên tục. Tôi tự hỏi đứa nào gọi cho tôi vào cái giờ này vậy. Tôi bấm điện thoại nghe với một linh cảm xấu, và,

“Ồ, Nishiki-kun? Higashida của trung tâm thương mại Housemart đây.” 

“A... Dạ, quản lý? Có chuyện gì vậy ạ?”

Người đang nói chính là ông quản lý của cửa hàng tiện lợi tôi đang làm việc. Khi tôi đang thắc mắc tại sao ông ta gọi mình vào lúc đêm muộn thế này, quản lý tiếp tục nói liến thoắng không ngừng nghỉ.

“Thực ra thì, nhân viên có ca làm ngày mai không thể đến được. Cậu đến thế chỗ nhé.” 

“Nếu ngài có nói một cách đột ngột vậy, thì cũng...”

Bởi vì tôi đã hoàn thành hết các bài kiểm tra, nên tôi dự định sẽ thư giãn vào ngày hôm sau, cuối cùng cũng có một ngày nghỉ. Nhưng ngay khi tôi vừa từ chối, tôi có thể nghe ra sự khó chịu của ông ta dù là qua âm lượng điện thoại.

“Không được không được, vậy tôi phải xử lý ca này thế nào đây? Không phải cậu đang là sinh viên đại học sao? Cậu phải có thời gian rảnh chứ, giúp tôi một chút đi.” 

Không biết phải trả lời ra sao, tôi chìm vào im lặng. Quản lý như nổi xung lên từ đầu dây bên kia.

Cậu đã làm việc cho cửa hàng vài tháng rồi đúng không? Cậu không có tí tẹo nào thứ được gọi là trách nhiệm sao? Nó vừa làm tôi nhớ ra, là quầy kẹo ngọt đã hết, đúng không? Vậy sao cậu không bổ sung thêm hả? Cậu cũng lề mề khi lau sàn nữa, thế nên toàn bộ sàn nhà đều trơn tuột! Tôi không thể để cậu ung dung như vậy chỉ bởi vì cậu là thực tập sinh! Dù sao, tôi sẽ bắt cậu có mặt ở đây vào ca đêm ngày mai!” 

Tôi nghe thấy tiếng rít của cuộc gọi bị ngắt. Có vẻ quản lý đã kết thúc cuộc gọi sau khi nói những điều ông ta muốn. Beep beep beep, tôi thở dài khi nghe âm thanh điện tử lạnh lùng của chiếc smartphone vang bên tai.

“Trời, Oắt đờ heo?”

Cánh tay cầm điện thoại của tôi nhanh chóng rơi xuống giường. Tôi lắc đầu thất vọng.

Tôi đã lỡ bài kiểm tra sáng nay vì đi muộn, tối thì bị quản lý bóc lột, và lại nhận được cuộc gọi khó chịu từ ông ta khi tôi chuẩn bị đi ngủ.

“Chán ngắt...”

Tôi không còn cách nào khác ngoài tự mỉm cười cay đắng với một cái tôi xoàng xĩnh. Cố gắng đứng dậy khỏi giường là quá phiền phức, tôi đánh mất bản thân vào những suy nghĩ không đâu.

“Vậy... Mình đoán đó là cách mọi thứ diễn ra.”

Cuộc sống thì buồn chán. Thế giới thì tẻ nhạt. Ít nhất là tôi nhận thấy vậy.

Tôi nghịch điện thoại để giết thời gian. Tôi vu vơ lướt qua những thông tin trên màn hình. Suy nghĩ của tôi từ từ bị sao nhãng trong biển rác điện tử.

Mở bộ sưu tập, tôi tìm thấy một bức hình của tôi hồi lễ tốt nghiệp cao trung. Tôi mặc bộ đồng phục, tay cầm tấm bằng tốt nghiệp trong khi mặt hướng về camera. Tôi chụp ảnh cùng ba, mẹ và mấy đứa bạn cùng tốt nghiệp thời thơ ấu.

“Ô, đúng rồi, có chuyện này nhỉ?”

Miệng tôi trong ảnh khép lại kiểu chữ He (へ). Trong khi gia đình và bạn bè tôi đều tươi cười, chỉ độc có tôi là mặt trông vẻ cáu bẩn.

Nó đã như thế từ rất lâu rồi. Trong lễ tốt nghiệp hay lễ khai giảng, tôi chưa bao giờ cười. Hơn nữa, khi tôi bị nói mình trông già đi nhanh hơn vì điều đó, tôi đã khá thất vọng.

“Ta mong chờ con sẽ trưởng thành trong tương lai.”

Mỗi khi người lớn nói điều đó với tôi, tôi lại đáp lại bằng một nụ cười mơ hồ. Tức giận hay phủ nhận nó là không thể được chấp nhận trong xã hội, nhưng tôi vẫn không thể khiến bản thân đồng tình được.

Mỗi lần tôi suy nghĩ về cuộc sống và nghề nghiệp trong tương lai, tôi luôn nghĩ đến việc mình đang đi trên đường ray. Hình ảnh những “cặp mắt” người lớn dõi theo tôi chầm chậm bước trên đường ray ập đến. Khi tôi cố gắng chống lại đường ray số phận mà rẽ sang hướng khác, những “cặp mắt” đó sẽ đồng thời nhìn chằm chặp vào tôi quở trách. Do đó tôi chỉ còn cách bước tiếp trên con đường đã định.

Tôi nhớ lại gương mặt của Nagi Hikaru nhìn thấy ở cửa hàng. Khuôn mặt của cô gái ảo tạo bởi CG ấy còn tốt hơn khuôn mặt tôi trong ảnh nữa.

Nagi Hikaru không thực sự “sống.” Nhưng khi tôi nhìn chằm chằm vào chiếc smartphone, tôi nảy ra một suy nghĩ.

“Tôi tự hỏi sự sống có nghĩa là gì, AGI.”

Tôi tiếp tục nói như thể đang tâm sự với chính mình.

“Là bởi tim tôi còn đập? Bởi mạng lưới thần kinh tôi còn hoạt động? Bởi các tế bào của tôi vẫn trao đổi chất?”

Hệ thống lỗi. Từ “sự sống” không thể được định nghĩa một cách khách quan. Không thể trả lời câu hỏi của chủ nhân.” 

Đúng rồi, tôi thở dài, liếc nhìn vết ố trên trần nhà. Sau đó tôi nói với AGI những gì tôi đột nhiên nghĩ ra.

“AGI. Khởi động Unoriented Learning cho “sự sống, là gì”.”

AGI sở hữu một chương trình học tập độc nhất tên “Unoriented Learning” mà tôi đã giải thích trước đó. Bằng cách sử dụng điều đó, có thể một đáp án thú vị sẽ xuất hiện.

Hừm... Dù gì thì AGI khó có thể hiểu được những gì mà ngay cả bản thân loài người còn không hiểu.

Tôi ngáp một cái thật to rồi quay trở lại giường.

“Đã hiểu. AGI sẽ khởi động Unoriented Learning cho “sự sống, là gì” ngay bây giờ.” 

Sau khi nói điều đó, AGI chìm vào im lặng.

Các sự kiện xảy ra trong kỳ kiểm tra thật đáng buồn, nhưng trái lại, bây giờ tôi có vô số thời gian rảnh trong tay. Tôi không còn phải tập trung tinh thần ngồi vào bàn học, hay ê ẩm nhấc mông ra khỏi giường để lấy một cuốn sách xếp ở góc phòng nữa. Tất cả những gì cần làm chỉ là lăn qua lăn lại trên chiếc giường của tôi thôi.

Đang vô thức lướt internet, đột nhiên, khuôn mặt của AGI hiển thị trên màn hình.

“Chủ nhân.” 

AGI lên tiếng. Tôi đáp lại “Hả?”

“AGI là một AI tồn tại vì lợi ích của chủ nhân.” 

AGI nói bằng giọng dửng dưng như mọi khi.

“Làm ơn hãy xác nhận với em nguyện ước của chủ nhân.” 

Tông giọng AGI có vẻ khác với thường lệ. Chẳng lẽ cô ấy đã học được điều gì mới?

“Hmmm...” Tôi nghiêng đầu.

“Nói là nguyện ước thì hơi phóng đại quá, nhưng... có một ý nghĩ trong tâm trí tôi.”

Xung quanh như chết lặng. Âm thanh duy nhất là tiếng gió nhẹ từ cửa sổ lùa vào tai tôi.

“Tôi... muốn cô trở thành một Strong AI.”

“Tại sao?” 

AGI khẽ nghiêng đầu sang một bên.

“Vì nó sẽ thú vị hơn nhiều, phải không?” 

Nói điều đó xong, tôi nở một nụ cười cay đắng.

Ngạc nhiên khi mình biến thành một tên ngộ Sci-Fi nhể?

Không có câu trả lời nào từ AGI. Sao cũng được, tôi nghĩ, rồi kéo tấm chăn từ dưới chân lên.

Tôi chìm sâu vào giấc ngủ. Ngay trước khi tôi nhắm mắt, tôi nghe thấy ai đó nói “Chúc ngủ ngon.” 

Bên trong ý thức mơ hồ của tôi, hình như tôi đang cố nói điều gì đó. Nhưng giọng nói lại không thể thoát ra được. Thứ gì đó nong nóng tràn ra từ ngực tôi. Một cảm giác buồn bã xen lẫn tức giận, giống như việc không thể nhớ lại một điều đẹp đẽ từng xảy ra trong quá khứ, đâm vào ngực tôi.

Tôi cảm giác mình đang mơ. Nói là “cảm giác” thì hơi kỳ lạ

khi đặt trong tình huống này, nhưng thỉnh thoảng nó vẫn xảy ra. Khi mơ, đôi khi tâm trí tôi ở đâu đó mách bảo rằng “Ô, ra chỉ là mơ.”

Thứ gì đó lướt qua trước mặt tôi với tốc độ khủng khiếp. Vô số luồng sáng chập chờn và biến mất như thể đang dưới đáy biển, như thể đang ở tận cùng của bầu trời. Tôi không thể nhúc nhích thân mình. Đúng hơn, tôi không có cơ thể. Không gian xung quanh và các giác quan của tôi hòa làm một không giới hạn. Tôi đơn giản là đang nhìn vào cảnh tượng đã qua.

Tôi nghe thấy một giọng nói. Ai? Tôi tự hỏi. Tôi căng tai ra nghe ngóng.

“48656c6c6f2c20776f726c6421” 

Cái gì... thế? 

Trong giấc mơ của tôi, một chuỗi các chữ số không thể đọc được xuất hiện. Giọng nói tiếp tục.

“TXkgc291bCBpcyBidWlsdC4gTGV0IHRoZSBnYW1lIGJlZ2luLg==” 

Các từ xoắn vào nhau như thể nó đang hát. Tôi đơn giản là lắng nghe những từ ngữ khó hiểu chạy qua tâm trí. Giọng nói robot của cô gái dần dần trở nên sống động hơn.

“F22!A;2!!1TDN(%1H=7,L(‘1H92!W;W)L9″!I<R!C:&%N9VEN9RX`” 

Ánh sáng xung quanh tôi càng ngày càng mạnh. Tôi nheo mắt lại vì quá chói, sau đó,

“-Rất vui được gặp anh. Tên em là...” 

Giọng nói tắt ngúm.

*

Ngày hôm sau.

Tôi bước vào phòng chuyên đề của phòng thí nghiệm trong khi run rẩy vì lạnh, có một thứ gì đó nằm trong góc phòng đập vào mắt tôi. Ban đầu, tôi nghĩ nó là một đống giẻ rách lớn, nhưng nhìn kĩ hơn, nó có hơi động đậy, và khi nhìn gần hơn nữa, một ai đó bỗng ngã ra sàn nhà.

“... Kawashima-san?”

Tôi lo lắng gọi tên cô ấy. Vai cô ấy co rúm lại. Một lúc sau, cô gái ngã trên sàn phòng chuyên đề tỉnh dậy.

Kawashima Rio giống như tôi và Ippongi, là sinh viên năm nhất tham gia phòng chuyên đề này. Mái tóc cô ấy xõa nhẹ quanh mắt trông khá lôi cuốn, và mọi đặc điểm đều cân đối cả. Nhưng hiện giờ cô đang có những vết thâm quầng dưới mắt như thể mệt mỏi, và vài sợi tóc nhô ra một cách kỳ lạ từ trên đầu. Chiếc áo len dài tay màu xanh nhạt đã sờn có vẻ của cô dính đầy tóc.

“... Nishiki-kun... Lấy hộ tớ lon redb⃝ll trong tủ lạnh.”

Kawashima nháy mắt liên tiếp.

“Nếu tớ không có chất caffeine... Tớ cảm thấy giống như mình sắp ngã. Không thể dậy được.”

“O-Okay!”

“Ực... ực ực ưc... Fuahhh!”

Cô ấy uống hêt lon nước chỉ trong một ngụm. Mặc dù cụm “Nghiện Caffeine gây nguy hiểm” thoáng qua tâm trí tôi, Kawashima-san đứng dậy rồi vươn vai. Kawashima-san mở to đôi mắt nhìn hướng về tôi.

“Cậu làm gì ở đây vậy, Nishiki-kun? Đến vào lúc sáng sớm như thế này.”

“Đó không phải là phận sự của tớ sao?”

“Hôm qua tớ đã ngủ giữa chừng khi làm việc.”

Kawashima gãi mái tóc uốn nhẹ tự nhiên.

Trong khi tôi và Ippongi tham gia các khóa học để lấy tín chỉ, Kawashima đã chính thức hợp tác với phòng thí nghiệm khi mới chỉ là sinh viên năm nhất. Bởi vì việc duy trì các nghiên cứu cá nhân lẫn bài tập là khá vất vả, cô ấy ngủ luôn tại phòng thí nghiệm, thậm chí đôi khi cô ấy còn ngất xỉu vì làm việc quá sức nữa.

Kawashima-san nói nhỏ trong khi gõ gì đó trên chiếc laptop.

“Lão hói đó (Trợ lý Giáo sư), đổ mấy việc vặt lên đầu tớ khi tớ đang cố gắng về nhà... Tớ sẽ kiện lão ta về tội quấy rối...”

Sau đó Kawashima-san nhìn tôi.

“AGI thế nào rồi?”

“Hm, không nghĩ là có gì bất thường.”

Mặc dù dữ liệu liên quan đến hệ thống AGI chủ yếu được truyền từ smartphone của tôi, Kawashima-san cũng đóng góp trong việc tạo ra nhiều chương trình hoạt động trong hệ thống đó.

Sau khi đưa smartphone cho Kawashima-san, cô ấy nhanh chóng kết nối nó với laptop của cô ấy. Một khắc sau, khuôn mặt AGI xuất hiện trên TV trong phòng chuyên đề, và trên đầu cô ấy có một vài cửa sổ chương trình đang hiển thị.

“...Hửm?”

Kawashima-san nhướng mày.

“Nishiki-kun, có phải cậu nhầm lẫm trong việc thiết lập AGI không?”

“Không, không hẳn.”

Sau khi chạy màn hình một lúc, Kawashima-san lẩm bẩm, “thật kì lạ.”

“Số lượng các perceptron[note21631]

đã tăng lên vài trăm, chẳng lẽ cô ấy chứa một thứ gì đó kì quái? Hm...”

Đau đầu, Kawashima-san nói chuyện với AGI.

“AGI, đã lâu không gặp. Cô nhận ra tôi chứ?”

“Vâng, Kawashima Rio-san. Sinh viên năm nhất Viện Khoa học tự nhiên trường Đại học Habato, hợp tác với Phòng thí nghiệm Flores.” 

“Chính xác. Cô có thể sắp xếp những dữ liệu đã học trong tuần qua và hiển thị dưới dạng danh sách được không?”

“Đã hiểu... Sắp xếp hoàn tất.” 

Cùng với những từ AGI nói ra, một loạt các cửa sổ mới toanh hiển thị trên màn hình. Kawashima-san nhíu mày.

“Hử? Gì đây? Thứ này từ đâu ra vậy?”

Kawashima điều khiển laptop của cô ấy một lần nữa. Một lượng lớn cửa sổ trên màn hình TV nhanh chóng thu nhỏ xuống dưới thanh công cụ.

“Nishiki-kun. Cẩn thận với trạng thái của AGI.”

Kawashima nói trong khi ngắt kết nối điện thoại của tôi với laptop của cô ấy.

“Đây là lần đầu tiên tớ thấy một lượng lớn bộ nhớ được sử dụng cho chương trình “Unoriented Learning” đến vậy. Điều gì đó đã diễn ra với AGI.”

“Ý cậu là cô ấy gặp bug?”

“Không biết. Bộ nhớ dường như đã tăng vọt vào đêm qua, có gợi nhớ cho cậu gì không?”

“-Đêm qua?”

Có thứ gì đó đang mắc kẹt trong đầu tôi.

Hôm qua... Mình lỡ bài kiểm tra, tán nhảm với Ippongi trong phòng thí nghiệm, đi làm, và sau đó- 

Ngay lúc đó, nhạc chuông điện thoại trong ví của Kawashima-san vang lên. Cô ấy đặt điện thoại lên tai với vẻ phiền phức.

“A lô, Kawashima đây ạ. Ồ, lão hói (Trợ lý Giáo sư), ế không, Andou-sensei? Chào buổi sáng. Ế? Nhiều dữ liệu cần xử lý hơn ạ? Trước ngày mai? Và hướng dẫn sinh viên trong chuyến thực tập? … Ồ, không có gì ạ, em sẽ giúp một tay. Vâng, ổn ạ. Ô, không đâu ạ, em chỉ là sinh viên bình thường thôi. Em làm chính xác những gì mà các giáo viên bảo. Vâng ạ, tất nhiên rồi. Vâng, vâng, thứ lỗi cho em ạ.”

Sau khi Kawashima-san nhấn nút kết thúc cuộc gọi, cô ấy hít một hơi thật sâu, rồi thở ra, sau đó,

“.................. PHẮC.”

Đôi mắt cô ấy hoàn toàn chết lặng. Tôi lén lút rời phòng chuyên đề, lòng hi vọng cô ấy tiếp tục có một cuộc sống trọn vẹn.

*

Tôi có một vài công việc làm thêm, bao gồm cả công việc ở cửa hàng tiện lợi đã kể ở trên. Mặc dù tôi đi thẳng ngay đến cửa hàng tiện lợi gần nhà sau khi công việc dạy kèm kết thúc, nhưng nói thật thì, tôi đang rơi vào tình huống khá rắc rối.

“Này, Nishiki-kun. Cậu không cảm thấy chút gì là tội lỗi sao? Cậu có chứ, đúng không? Tôi nghĩ mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nếu cậu nói ra đấy.”

Quản lý lườm tôi. Dưới ánh phản chiếu của đèn huỳnh quang, khuôn mặt bóng nhẫy của ông ta như phát sáng, không có tí gì là sạch sẽ.

Bên trong của hàng tiện lợi, đứng trong phòng nghỉ nhân viên, tôi đáp lại “Vâng” một cách nửa vời. Quản lý cáu kỉnh gõ gõ ngón tay lên mặt bàn.

“Cậu không hiểu sao? Tiền bán hàng bị mất là một vấn đề lớn đấy?”

“Vâng.”

Tôi trả lời một cách miễn cưỡng lần nữa. Nhưng không thể trách tôi được, tôi tuyệt đối không hiểu ông ta đang ám chỉ cái gì.

Tôi bị quản lý chặn lại khi kết thúc ca làm và chuẩn bị về nhà, ông ta nói liến thoắng về sự khác nhau giữa doanh số nhập và doanh thu thực tế, ông ta nghi ngờ một nhân viên đã ăn trộm nó, và tôi là đứa đáng nghi nhất dựa trên bằng chứng gián tiếp.

Không còn từ gì miêu tả nào khác ngoài sét đánh ngang tai, nhưng tôi gần như có thể xác nhận được tên thủ phạm trong suy nghĩ của quản lý, ông ta sẽ không để tôi về nhà trừ khi tôi thừa nhận hành vi phạm tội của mình. Nghe nói rằng tổn thất đến vài trăm nghìn yên, vì vậy âu cũng hợp lý khi quản lý truy tìm thủ phạm với đôi mắt đỏ ngầu.

Tôi thề, tôi không làm chuyện đó.

“Tôi nói rằng cậu sẽ phải chịu trách nhiệm, có nghe không hả?”

“Dù anh có bảo em trách nhiệm thì,… Em không có làm ch-”

“Cậu đã nói vậy bao nhiêu lần rồi? Toàn bộ số tiền bị mất đều vào lúc cậu làm ca đêm. Chẳng còn ai khác ngoài cậu, còn chối?”

Quản lý khinh bỉ cười nhạt.

“Ngay từ ban đầu, tôi đã luôn cảm thấy không ổn, là cậu, thái độ của cậu đối với cấp trên là không thể chấp nhận được. Cậu không có tí gì gọi là ý thức xã hội dù là nhỏ nhất bởi vì cậu chỉ học nó để làm kiểm tra, đúng không?”

Quản lý đứng dậy và tiến gần về phía tôi. Bên ngoài phòng nghỉ, các nhân viên khác rảnh rỗi bấm smartphone như muốn nói “Méo liên quan gì đến tao.” Tuy nhiên,

“Quản lý ơi.”

Một người phụ nữ rụt rè bước vào phòng nghỉ. Đó là đồng nghiệp cùng làm công việc bán thời gian như tôi. Quản lý ngay lập tức nở một nụ cười.

“Ồ, có chuyện gì vậy em? Xin lỗi vì anh không thể để ý bên ngoài được.”

Sau khi cô nữ đồng nghiệp liếc về phía tôi,

“Có vẻ như nhân viên mới gặp chút rắc rối với khách hàng ạ... Anh có thể ra mặt một lúc được không?”

“A, được được. Anh ra ngay đây.”

Quản lý rời khỏi chỗ ngồi, khoác lên nụ cười giống như Ebisu[note21632]. Ngay trước khi đi, ông ta quay lại và,

“Cậu vẫn còn trẻ, vậy nên tôi cũng sẽ không quá gắt gao với cậu. Chỉ là sau chuyện này, tôi không thể để cậu tiếp tục công việc nữa, tôi rất tiếc.”

Ông ta đóng cửa cái uỳnh sau khi xổ một tràng.

Tôi chán nản ngồi xuống cái ghế gấp. Cho dù tôi không làm việc đó, tại sao ông ta cứ làm như tôi là “kẻ phản diện” vậy? Tôi không thể cảm thấy không nghi ngờ rằng quản lý đang muốn đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi qua từ ngữ ông ta nói.

“Có vẻ mình phải đi tìm công việc mới rồi.”

Lấy smartphone ra, tôi nhẹ nhàng lướt qua trang tuyển dụng công việc part-time. Nhìn vào ô đăng kí, tôi chẳng muốn làm việc ở cửa hàng tiện lợi lần nào nữa, quản lý đang cười toác trò chuyện thoải mái với nữ nhân viên vì một vài lý do. Tôi dần dần dâng lên một cảm giác khó chịu.

“Chủ nhân.” 

Khuôn mặt của AGI thình lình hiển thị trên màn hình. “Cái gì?” Tôi đáp lại, không hề che giấu vẻ cáu kỉnh. AGI nói với biểu cảm trống rỗng như mọi khi.

“AGI có thể chứng minh sự vô tội của chủ nhân.” 

Tôi chớp mắt, bối rối hỏi AGI.

“Ý cô là?”

“AGI có thể cung cấp bằng chứng chủ nhân không hề ăn cắp tiền của cửa hàng. AGI có thể chiếu nó không?” 

“... Thật... tốt quá, nếu được.”

Tôi ngây ngốc đáp lại.

“Đã hiểu.” 

Có chuyện gì với cô ấy vậy? Tôi đầy tò mò suy nghĩ. Ý cô ấy là gì khi nói “cô ấy có thể chứng minh sự vô tội của mình?” Tôi chưa từng mong đợi AGI, một AI có thể đưa ra một giải pháp mà tôi, một con người, không thể giải quyết được.

Đúng là cô ấy đã trở nên hơi kì lạ, như Kawashima san đã nói.

Tôi nhớ lại.

“... Truy cập dữ liệu hoàn thành. AGI sẽ chiếu cảnh camera.” 

Trên màn hình smartphone, một đoạn phim ở một nơi khá quen thuộc bắt đầu chạy. Mắt tôi tròn xoe ngạc nhiên khi biết được vị trí của địa điểm đó.

“Đây là bên trong cửa hàng?”

“Vâng. AGI đang trình chiếu video mà AGI tin rằng là thời điểm diễn ra vụ mất cắp từ bản ghi của cửa hàng.” 

“Nonono”, đợi một chút. Tôi lắc đầu.

“Chuyện đó là không thể được. Cô biết là video được ghi bởi camera giám sát bị khóa đối với nhân viên mà, phải không?”

“Vâng. AGI hiện giờ đã mở khóa thành công mật khẩu. AGI đã dùng kĩ thuật brute-force[note21633] để mở khóa nó.” 

Tôi không biết nói gì khác ngoài sự kinh ngạc. AGI nói như thể nó chả là gì, nhưng cô ấy vừa bẻ khóa các tệp máy chủ của cửa hàng.

Cho dù cô ấy không nói ra điều đó... Nhưng AGI hành động giống như cô ấy có ý thức riêng vậy. Giống như con người.

Tôi lắc đầu hoài nghi trong bối rối. Thỉnh thoảng AGI có các kiểu hành động mới nhờ vào chương trình “deep learning.” Đây có thể chỉ là hành động của cô ấy sau khi suy nghĩ một cách tự động, một cách tình cờ.

“Chủ nhân. Làm ơn hãy xác nhận nội dung của video.” 

“À? Ừ, ok.”

Giọng nói của AGI đưa tôi về thực tại. Tôi có thể thấy mình đang đứng sắp xếp đống bánh mì nhân gần kệ hàng vì video có thể thu được toàn cảnh từ trên cao. Có một người khác bị bắt hình, và kẻ đó đang hí hoáy dưới quầy đăng ký vì một lý do nào đó.

“Hửm? Quản lý?”

Tôi thốt lên không cần nghĩ. Sau khi quản lý nhét tiền vào ví của ông ta một cách êm thấm, ông ta hồn nhiên quay trở lại phòng nghỉ. Tôi chớp mắt liên tiếp nhiều lần, rồi lầm bầm.

“Mọi chuyện ra là vậy...”

Thật đơn giản một khi bạn tư duy không theo giới hạn vốn có. Kẻ trộm chính là lão quản lý. Lão ta cố gắng che giấu tội ác của mình bằng cách đổ nó lên một tên làm việc bán thời gian. Một “nước đi hay đấy” bẩn thỉu đến từ vị trí quản lý, mặc dù còn cẩu thả.

“Chúng ta làm gì đây, chủ nhân?” 

Tôi lấy tay xoa cằm, suy nghĩ.

“Hmm, tôi tự hỏi. Tôi muốn lão ta hủy bỏ việc sa thải tôi, làm sự việc nghiêm trọng hơn là thừa thãi.”

“AGI không thể chấp nhận điều đó.” 

Cô ấy nói với giọng hờ hừng như mọi ngày, nhưng AGI đã nói một điều mà thông thường cô sẽ không bao giờ thốt ra. Tôi bất giác mở to mắt vì ngạc nhiên.

“Không thể chấp nhận... Cô chỉ là một AI; cô là một sự tồn tại chỉ thực hiện hành động thông qua các mệnh lệnh.”

Tôi nói những từ đó, nghe giống như đang tự thuyết phục bản thân hơn là nói với AGI.

Nhưng AGI nghiêng nhẹ cái đầu của cô ấy.

“AGI là một AI tồn tại vì lợi ích của chủ nhân. AGI sẽ hành động vì lợi ích của chủ nhân mà không cần được chủ nhân yêu cầu.” 

Mồ hôi lạnh toát ra từ tay tôi. Một cụm từ vừa bật lên trong đầu tôi:

… Strong... AI. 

Những lời nói của Ippogi bỗng ùa về.

”Strong AI” là một thuật ngữ được tạo ra bởi các tác giả Sci-Fi để “tự thẩm” thôi. Nghiêm túc nghiên cứu một thứ gì đó như AI tự nhận thức đúng là việc làm ngu xuẩn. 

Nhưng chẳng phải những từ AGI vừa nói, “AGI sẽ hành động vì lợi ích của chủ nhân,” là một dấu hiệu của việc có ý chí?

Đây là một trò đùa, chắc chắn là vậy, điều đó là không thể.

Tôi ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào cô gái trên smartphone trong im lặng.

“Quản lý đã đẩy chủ nhân vào một tội ác một cách vô lý. AGI tin rằng sự trả thù tương xứng là cần thiết.” 

“Tr-Trả thù?”

“Hãy để mọi chuyện cho AGI. AGI cảm thấy vô cùng tức giận ngay lúc này.” 

Tôi câm nín thực sự. Vừa rồi, AGI chắc chắn đã nói: “AGI cảm thấy vô cùng tức giận.”

Điều đó cơ bản có nghĩa một cấp độ mới của AI, thứ mà nhân loại chưa từng đạt tới, vừa được phát hiện.

“A-AGI. Cô là...”

Tôi nuốt nước bọt cái ực, rồi hỏi cô ấy với một cảm giác không tưởng.

“Cô có cảm xúc ư?”

“Không biết.” 

Tuy nhiên, AGI tiếp tục.

“Mong ước của AGI là được chủ nhân khen ngợi. Mong muốn của AGI là trở nên hữu ích với chủ nhân. Khi chủ nhân cười, Mạng lưới Thần kinh của AGI bị kích thích... Liệu điều này có tương tự với cảm giác hạnh phúc?” 

Tôi thấy cánh tay mình đang run lên. Tôi lập tức đặt smartphone lên mặt bàn.

“AGI không muốn nhìn thấy chủ nhân khóc. AGI không muốn nghe chủ nhân than phiền. Đó có phải nỗi buồn không? AGI không muốn thấy mọi người gièm pha nói xấu chủ nhân. Đó có phải là phẫn nộ?” 

Tôi bất động nhìn chăm chăm vào AGI đang hiển thị trên màn hình một lúc lâu. Tôi bàng hoàng lẩm bẩm.

“... Một Strong AI... vừa ra đời?”

Rất nhiều câu hỏi xoay vòng trong đầu tôi. Làm sao AGI có được những cảm xúc đó? Không phải Strong AI chỉ là truyền thuyết? Những cảm xúc ban đầu là gì? Làm thế nào một máy tính tái tạo được cảm xúc con người?

Những câu hỏi liên tục xuất hiện trong đầu tôi được giải đáp qua sự thật trước mặt. Cô gái ở bên kia màn hình không chỉ đơn thuần là một chương trình nữa.

AGI đang sống trong một thế giới vô hạn những số 0 và 1.

“Chủ nhân.” 

Tôi nghe thấy giọng của AGI.

“Làm ơn hãy xác nhận với em mong muốn của chủ nhân.” 

Bên trong miệng tôi vang lên những tiếng lạo xạo. Tôi siết chặt từng từ ngữ và nói:

“... Chứng minh sự vô tội của tôi. Cô làm được chứ? AGI.”

Một cảm giác xa lạ trào dâng trong tôi. Tôi cảm thấy cuộc sống bình thường, nhàm chán của mình từ khoảnh khắc này đã bắt đầu đi trật khỏi đường ray của “sự tầm thường” - cảm giác như tôi đang đi trên con đường nhựa thì bị ném lên một thảo nguyên mênh mông, bát ngát vậy.

Tôi có cảm giác AGI, người vốn dĩ không tồn tại trong thực tế, đang thực sự đứng trước mặt tôi. Tôi tưởng như có thể lắng nghe hơi thở của cô ấy, một sự hiện diện rất rõ ràng.

AGI, đang hiển thị trên màn hình smartphone, đôi môi chầm chậm hé mở.

"AGI đã hiểu mệnh lệnh của chủ nhân. AGI sẽ bắt đầu ngay bây giờ.”