“Góc nhìn của Aoyagi”
“Aoyagi-kun, sao không đi đường này đi…?”
“Ể? Nhưng…. đường này đi vòng lại xa lắm đó…?”
Charlotte-san chỉ tay vào hướng đi ít người nhưng đường tới trường thì xa hơn.
Dù sao, cả hai cũng không tốn quá nhiều thời gian để xử lý Emma-chan, nhưng cả hai vẫn tới trường trễ hơn thường ngày.
Nếu chúng tôi tiếp tục đi theo con đường dài này thì chắc cũng vừa kịp tới trường thôi.
“Tớ biết chứ, nhưng…”
Charlotte-san vẫn cứ bồn chồn mà không thể nhìn thẳng vào mắt tôi.
Có lý do nào đó mà cô ấy lại muốn đi hướng khác không vậy?
Với tôi thì, tôi thật sự rất mừng vì có thể dành thêm thời gian bên cô ấy.
Con đường này không hẳn là đông người chỉ đến khi chúng tôi tới gần trường.
Xác suất gặp được học sinh cùng trường đi qua con đường này là rất thấp.
Dù sao thì, đường này cũng khá dốc mà.
Nghĩ kỹ thì, nếu là tôi thì cũng không muốn phải tốn quá nhiều sức trước khi tới tường kể cả việc đi tới trường vừa kịp giờ cũng không ổn nốt.
Nhưng nếu tôi có thể ở bên Charlotte-san, thì đương nhiên - (Kuro: SIMP)
“ô kê, đi đường này luôn. Lâu lâu thay đổi cảnh quang cũng tốt, tớ nghĩ vậy.”
-Tôi đã đồng ý với một nụ cười trên môi.
Việc tôi lấy một cái cớ là vì không muốn Charlotte-san biết là tôi đồng ý đi đường này là do tôi muốn dành thêm thời gian ở bên cô ấy.
Cô ấy mà biết tôi nghĩ thế, chắc chắn nó sẽ như là một lời tuyên bố rằng tôi thích cô ấy vậy.
Tôi buộc phải tránh việc đó xảy ra bằng mọi giá.
“C-Cảm ơn cậu! Cho tớ xin lỗi… Cả ngày hôm nay, tớ đã rất ích kỷ…
“Không sao, ổn mà. Tớ nghĩ cả hai sẽ thân với nhau hơn chỉ cần cậu không do dự nói cho tớ biết”
Sau cô ấy mỉm cười hạnh phúc, Charlotte-san đã xin lỗi và tôi nói cho cô ấy biết suy nghĩ của mình.
Thật ra, Tôi nghĩ cả hai đã thân thiết với nhau tốt hơn từ lúc mới lần đầu gặp.
Tôi vẫn cảm thấy cô ấy sợ tôi, nhưng thực tế cô ấy nói với tôi là cô ấy thấy bản thân ích kỷ hơn thường ngày là vì cô ấy nghĩ tôi là một người có thể tin tưởng được.
Và, tôi không nghĩ cô ấy sẽ bao giờ coi thường người khác.
Nên là, tôi nghĩ cô ấy đã nhận ra cả hai đã đủ thân nhau để cô ấy thấy ổn để ích kỷ
“-Làm sao đây… Nếu cứ tiếp tục như thế.. mình càng lúc càng cảm thấy như muốn làm nũng với cậu ấy..!”
Sau khi, nghe xong lời tôi nói, Charlotte-san quay lưng lại với đôi tay để trên má và lẩm bẩm điều gì đấy.
Cô gái này có thói quen nói chuyện một mình à?
Chà, nếu đó là Charlotte-san, tôi cũng không mấy bận tâm vì cô ấy trông còn dễ thương hơn khi nói chuyện một mình.
Nhưng tình hình hiện tại có chút tệ đấy.
“Xin lỗi, nếu đi đường đó, thì chúng ta nên nhanh lên không trễ giờ mất đấy…”
“Ah-T-Tớ xin lỗi! V-Vậy đi thôi!”
Khi cô ấy trở về với thực tại, Charlotte-san nhanh chóng nhìn lên và mỉm cười với tôi.
Sau đó, cả hai cùng nhau bước đi - nhưng Charlotte-san vẫn nắm lấy tay áo của tôi.
-Nhưng có một cái mà tôi không ngờ tới.
“Haa… haa.. Tớ…Tớ xin lỗi…Aoyagi-kun…”
Đang trên đường đi tới trường, Charlotte-san, người đang đi kế bên tôi, xin lỗi tôi với một giọng nói hổn hển.
Hơi thở của cô ấy trở nên nặng trĩu lẫn khuôn mặt cô ấy đẫm mồ hôi
Charlotte-san trong có vẻ không thể nhấc chân nổi nữa, nên cô ấy đã ôm lấy cánh tôi mà đi.
Lý do mà Charlotte-san như thế này là do con đường dài mà chúng tôi đã đi cùng với thể lực yếu của cô ấy nữa
Con đường mà chúng tôi đi có chút dốc và đường đi bộ rất xấu, Charlotte-san xém tí ngã sau mỗi lần rẽ.
Cô ấy chỉ cần cẩn thận một tí là cô ấy sẽ ổn thôi, nhưng có lẽ là do thể chất của Charlotte-san rất yếu.
Đó là lý do cô ấy dễ mất thăng bằng như thế.
Nên là cô ấy sẽ cố đẩy bản thân trở về đúng vị trí nhưng làm thế thì sẽ tốt rất nhiều năng lượng.
Hơn thế nữa, “leo dốc” còn gọi là “đồi dốc” khiến cô ấy kiệt trệ.
Charlotte-san, người đang cố hết sức để không làm phiền tôi, đã kiệt trệ thể lực trong lúc leo dốc.
Tôi đã tưởng rằng cô ấy có thể làm mọi thứ, nhưng sau khi nhìn qua điểm yếu của cô ấy cộng thêm một thể chất yếu, Có vẻ Charlotte-san cực kỳ dở ở khoảng vận động.
Tôi nên nói cho cô ấy sớm hơn là đường đi này khá dốc.
“Ờm, cậu có sao không? Nếu thấy quá khó, cậu có muốn nghỉ một lát không?”
“Nếu tớ làm thế, chúng ta sẽ trễ giờ mất. Aoyagi-kun, cậu đi trước đi.. Tớ sẽ bắt kịp cậu sau…”
“Tớ không thể làm thế, cậu biết đấy? Cậu sẽ làm gì nếu có chuyện xảy ra với cậu hả?”
Nếu tôi mà mặc kệ tình trạng hiện tại của Charlotte-san, cố ấy có thể bị say nắng hoặc cơ thể bị mất nước mất.
Cả khi bây giờ là tháng chín đi nữa. Nhiệt độ mấy năm gần đây trước giờ đều y chang mùa hè vậy.
“Ưư.. Tớ xin lỗi…”
Charlotte-san xin lỗi lần nữa, nước mắt mém tràn ly.
Tôi biết là sẽ rất khó cho cô ấy chấp nhận vì đã gây quá nhiều rắc rối cho tôi.
Tôi cũng rất bất ngờ, tôi chưa từng nghĩ là mình sẽ rơi vào tình huống này chỉ vì đi tới trường.
Nhưng chuyện đã lỡ rồi thì kệ đi và tôi cũng là người đồng ý đi tới trường theo cách này.
Nên là, đó không phải là lỗi của cô ấy.
“Ổn mà, cậu chỉ cần vừa dựa vào tớ thôi. Như thế, Charlotte-san sẽ cảm thấy dễ chịu hơn và tốc độ đi của cả hai cũng sẽ tăng lên. Sau đó, chúng ta sẽ kiếm chuyện gì đấy vui để nói là được -
À, đúng rồi, nói cho tớ biết về manga mà cậu thích đi, Charlotte-san.”
Một người phụ nữ mảnh mai như Charlotte-san cũng có thể đi bộ mà không gặp vấn đề gì chỉ cần cô ấy đặt hết trọng lượng vào tôi, thế là tôi quyết định cùng trò chuyện về chủ đề mà cô ấy thích nhất để cô ấy không thấy ngại trước tình hình hiện tại.