—Tôi có thể nghe thấy tiếng trống vang lên từ phía xa.

Những âm thanh và khung cảnh này tôi chưa từng nghe hay nhìn thấy trước đây. Mặc dù vậy, khi nhìn đàn chim bay qua những ngọn núi ngập ánh hoàng hôn, tôi chợt dâng lên một cảm giác hoài niệm về vùng quê xứ Wales.

Chúng tôi đang ở một ngôi đền Shinto được bao quanh bởi những hàng cây rậm rạp, được người dân ở đây gọi là Chinju no Mori (鎮守の森).

Khuôn viên ngôi đền có dãy các gian hàng được thắp sáng bằng những bóng đèn trông cũ kỹ. Nhìn nó giống như là chợ đêm vậy. Chúng phát ra ánh sáng ấm áp, mờ ảo, giống như ánh sáng ở các quầy hàng thực phẩm và chợ trời gần căn hộ của sư phụ tôi.

Các gian hàng đa dạng đến bất ngờ. Có các quầy hàng bắt cá vàng, bắn cung, xổ số, okonomiyaki,…. Toàn bộ nơi này nhộn nhịp đến mức tôi phải mất một thời gian mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Thật kỳ lạ khi có rất nhiều người bán hàng và du khách lại tụ tập ở đỉnh một ngọn núi cao như vậy. Mặc dù đức tin tôn giáo của họ khác với của tôi, nhưng tôi có thể nói rằng đất nước này rất sùng đạo.

Dây thừng bằng rơm được họ gọi là Shimenawa (注連縄) trang trí mái hiên và cổng vào đền. Những mảnh Shide (紙垂) buộc vào chúng bay phấp phới trong gió.

(Cảm giác này…)

Tôi đột nhiên cảm thấy như thể phía bên kia đang ở ngay đó.

Không khí chúng ta hít thở và mặt đất chúng ta dẫm lên chắc chắn thuộc về thế giới phàm trần. Tuy nhiên, tôi cảm thấy như bản thân đang trôi nổi và không bị trói buộc. Vẻ đẹp sống động của nơi này khiến tôi choáng ngợp, đó là lý do tại sao tôi cảm thấy vừa lo lắng xen lẫn phần sợ hãi.

(…Giống như mình sắp bị hút vào vậy.)

“Cô có muốn một chiếc không, cô bé đội mũ?”

Ai đó gọi lớn, kéo tôi trở về thực tại.

Tôi giật mình quay lại và thấy một người đàn ông đeo băng đô phía sau một trong những quầy bán đồ ăn.

"Ồ? Cô bé là người nước ngoài à?"

“V-vâng. Cháu xin lỗi."

“Không, không có gì phải xin lỗi cả! Tiếng Nhật của cô bé cũng khá đó chứ.”

“Không, không hẳn đâu…”

Thực tế là tôi không thể nói được tiếng Nhật.

Giống như những Hán tự tôi thấy ở Singapore, tất cả đều giống như một tập hợp những ký tự. Tuy nhiên, ỏ đó có nhiều biển hiệu bằng tiếng Anh nên tôi không quá lo lắng.

Tuy nhiên, lần này tôi đã sử dụng một thủ thuật khác. Tôi cảm thấy hơi tội lỗi khi được khen ngợi vì gian lận của mình, nhưng tôi cũng không có cách nào khác để giao tiếp với họ ngòi cách này.

Tôi phát hiện ra điều gì đó thú vị khi nhìn xung quanh.

“Cái thứ màu trắng đằng kia… có ăn được không?”

Người đàn ông đeo băng đô nhìn lên.

“Ồ, cô bé không biết đây là gì à?”

Người đó lau khuôn mặt nhăn nheo của mình bằng đôi tay già nua không kèm và cười lớn. Bên ông ta là một thứ trông giống như những đám mây.

“Candy Floss (キャンディーフロス) ...?”

Nó giống như kẹo bông của Anh, nhưng trông nó nhẹ hơn nhiều so với thứ mà tôi từng ăn. Sự chú ý của tôi cũng bị thu hút bởi một số chiếc túi đằng sau chúng giống như một trò chơi mà sư phụ thỉnh thoảng chơi.

“Tất nhiên là nó ăn được. Nó tên là Watakashi (綿菓子).”

“Nó có ngọt không?”

"Tất nhiên. Nó tan chảy trên lưỡi giống như… giống như đôi cánh của thiên thần vậy đó.”

Tôi hơi ngạc nhiên một chút khi nghe những lời này. Có lẽ đối phương nói ra điều này khi nhìn thấy khuôn mặt tôi và liên tưởng đến thiên thần. Ông ấy hẳn nghĩ rằng việc đội mũ trùm đầu và phối đồ một cách kỳ lạ của tôi là một kiểu thời trang của người nước ngoài.

Tôi lại nghe thấy tiếng trống dồn dập. Mỗi lần vang lên, ngôi đền dường như trở thành một thế giới xa lạ. Tôi cho rằng âm thanh đó cũng là một loại Kết giới. Mọi thứ ở đây, dù là những sợi dây rơm Shimenawa hay những mảnh Shide, đều là một phần của lễ hội này mà tôi không thể hiểu nổi.

Có lẽ cái thứ kẹo bông này cũng là một trong số chúng.

“Làm ơn cho cháu ba… À không, bốn cây được không?”

"Tất nhiên rồi. 200 yên nhé.”

Chúng rẻ đến mức không thể tin được, nhưng có lẽ đó cũng là một phần niềm vui của lễ hội.

Nhận lấy những đồng xu tôi đưa, người đàn ông thọc một cây gậy vào chiếc chảo kim loại bên cạnh. Khi nó quay, những sợi t mỏng màu trắng bám vào nó và dần dần lớn lên như thể có phép thuật.

Chẳng bao lâu sau, nó đã mang hình dạng của những cây kẹo được trưng bày.

"Cô bé có cần túi không?"

“À phải nhỉ, làm ơn hãy gói lại 3 cây cho cháu thôi. Dù sao thì cái này có thể ăn trực tiếp mà, có được không?”

“Ồ, tất nhiên là được rồi, ăn ngay khi còn nóng.”

Người đàn ông cười lớn rồi hỏi một câu như thể vừa nhận ra điều gì đó.

“Cô bé đến đây để ngắm cảnh à?”

“Vâng, cháu mới đến đầy từ ngày hôm kia”

“Lễ hội ở đây đã diễn ra được ba ngày rồi”

Người đàn ông đáp, mắt nheo lại như thể đang nghĩ lại vài ngày vừa qua.

“Pháo hoa ở đây không là gì so với ở Tokyo nhưng mà cũng không nên bỏ qua đâu. Nếu đã đến đây rồi thì cũng nên đi xem một lần cho biết. Sẽ thật đáng tiếc khi bỏ lỡ nó đấy.”

“Vâng, cháu hiểu rồi. Cảm ơn."

Tôi cúi đầu, cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của ông ấy.

Với cây kẹo bông trên tay, tôi tản bộ qua khuôn viên đền. Những chiếc đèn lồng giấy tỏa ánh sáng đỏ mờ nhạt giữa sự ồn ào và náo nhiệt. Tôi vừa đi vừa ăn kẹo.

"…Ngọt quá đi."

Đúng như người bán hàng đã nói, nó tan chảy trên lưỡi tôi như một giấc mơ đẹp mà tôi không thể nhớ được khi thức dậy.

“Pa-i-na-pu-ru!”

Một giọng nói vang lên gần bậc thềm nơi chúng tôi định sẽ gặp nhau.

Sau đó là tiếng chân chạm đất.

Một cô bé giơ tay và quay lại đầy tự hào.

"Chà! Có vẻ như anh lại thua nữa rồi!”

"Em đúng là chơi giỏi thật đó!"

Cô bé đang trò chuyện với một người mà tôi quen biết.

“Vâng…”

Cũng như trước đây, bọn trẻ đều có vẻ thích anh ấy.

Một thanh niên tóc đỏ ngồi trên mấy bậc đá, gãi đầu với nụ cười bối rối. Anh ấy làm tôi liên tưởng đến một con chó lớn. Một người giống chó khác mà tôi biết ở Tháp Đồng hồ có vẻ ngoài sắc sảo gợi nhớ đến một con sói, nhưng Ergo lại là một người hiền lành tựa như một con chó nhà to lớn, lông xù. Đó có lẽ là lý do tại sao những đứa trẻ trên đảo và ngôi đền này đều thích ở bên anh ấy.

“Ergo!”

Tôi gọi lớn.

Anh ấy cũng nghe thấy và nói với cô bé

"Xin lỗi nhé, người anh hẹn đã đến rồi.”

“Hể…”

“Tạm biệt nhé”

Anh ta nhảy xuống những bậc đá và đáp xuống bên cạnh tôi.

Mặc dù đối phương cao gần gấp đôi tôi nhưng anh ấy vẫn hấp thụ được tác động của cú nhảy giống như đang tiếp đất trên một tấm nệm. Đôi mắt bọn trẻ mở to kinh ngạc, nhưng trước khi chúng có thể đổ xô về phía chúng tôi lần nữa, cả 2 đã nhanh chóng rời đi chổ khác.

“Mấy đứa trẻ vừa rồi nói gì vậy?”

“Bộ lễ khí không dịch được sao? Tụi nó đang nói Pineapple đó.”

“…Ồ, ra thế. Nghĩ lại thì đúng là nó cũng phát âm gần gần như vậy.”

Không giống như cây kẹo bông vừa nãy, tôi không thể hiểu được bọn trẻ nói gì vì chúng không phải đang nói về dứa. Tôi cho rằng đó là một trong những điểm yếu của thủ thuật này.

Có rất nhiều con đường rẽ ra phía trước khi chúng tôi đi lên dốc. Mỗi con đường đều có một cổng Torii màu đỏ.

Dù cách xa trung tâm lễ hội vẫn còn nghe thấy tiếng trống và tiếng sáo mờ nhạt nhưng xung quanh chúng tôi lại bao trùm một vẻ trang nghiêm khó tả.

“Nghe nói ngôi đền này thờ phụng nhiều vị thần. Giống như đền Yasaka ở Kyoto, mỗi con đường ở đây dẫn đến chổ thờ những vị thần khác nhau.”

“Sư phụ đã nói với em điều đó phải không?”

“Không, anh đã nghe bọn trẻ nói về chuyện đó trước đó. Với lại anh cũng đọc được ở trên bảng giới thiệu.”

Tôi không khỏi cảm thấy ghen tị khi nghĩ rằng anh ấy có thể là người giỏi hơn tôi với tư cách học sinh. Tất nhiên, tôi hiểu bản thân mình không phải là một học sinh giỏi hơn nên tôi chỉ hơi ghen tị một chút thôi.

…Hoặc, có lẽ tôi đang cố gắng tỏ ra mình giống như một tiền bối của anh ấy. Có lẽ vì cảm thấy bản thân cũng đã là một người đã có thời gian dài lớp El-Melloi nên tôi nghĩ bản thân cần cần phải thể hiện điều gì đó với người mới gia nhập. Nghĩ lại điều đó thật trẻ con làm sao. Có lẽ đám trẻ cũng có giảm giác tương tự khi thấy anh ấy bị tôi gọi đi như thế. Bầu không khí thoải mái xung quanh anh ta dường như thậm chí có thể ánh hưởng đến sự u ám vốn đã luôn bao quanh tôi.

Tôi quay sang anh ấy, chợt nhận ra điều gì đó.

“Ergo, anh đã cao lên phải không? Tóc của anh cũng dài hơn rồi.”

“Chà, dù sao thì cũng đã một tuần kể từ lúc chúng ta gặp nhau rồi mà”

Mặc dù những gì Ergo nói là đúng, nhưng tôi cảm thấy như anh ấy đã thay đổi quá nhiều trong một khoảng thời gian ngắn đến mức tôi khó có thể nghĩ đến. Sau khi mất đi ký ức của bản thân, anh ấy cảm giác như đang cố gắng xây dựng lại cho mình danh tính mới một cách vội vã.

Mái tóc ngắn màu đỏ đung đưa trong gió. Đôi mắt màu xám nhạt, dường như lấp lánh một niềm vui nào đó trước mọi thứ trong tầm mắt. Có lẽ với mỗi khoảnh khắc tràn ngập sự phấn khích trong lòng, anh ấy lại trở nên trưởng thành hơn.

Đúng lúc tôi muốn nhìn rõ hơn, một mảnh giấy gói bị gió cuốn đi một cách bất thường ngay trước khi đập vào mặt tôi thì Huyễn thủ mọc ra từ lưng Ergo đã gạt nó đi.

"Em có điều gì phiền lòng à?"

“Không, không có gì đâu.”

Ngay khi tôi đang cố gắng bỏ qua, tôi bắt gặp một bóng đen cao lớn từ bên kia đường.

Tôi nhớ lại rằng ở nhiều truyền thuyết, những thứ đứng ở ngả 3 đường nếu không phải là thần thì cũng là quỷ. Phải chăng điều này phải chăng là đức tin của mọi người với Hecate-người được xem là bà tổ của phù thủy ở Hy Lạp? Dù sao đi nữa, người có mái tóc đen dài sẫm màu này không phải là phụ nữ.

"Sư phụ."

Sư phụ của tôi đang cau mày, mặc dù điều đó là do bối rối hơn là không hài lòng. Tôi ngay lập tức đoán rằng đó là do trang phục của ông ấy. Rốt cuộc thì đối với tôi cũng vậy.

“Điều này có vẻ không ổn,”

Ông ấy vừa nói vừa nhắm mắt lại và chạm vào tay áo của mình.

Tôi không thể không mỉm cười trước vẻ mặt khó chịu của ông ấy.

“Em thấy nó khá hợp với sư phụ đó.”

“Chắc chắn là em đang nói đùa. Trừ một vài trường hợp ngoại lệ, tôi không mặc gì ngoài áo sơ mi và vest trong suốt thập kỷ qua.”

“Nó thực sự rất hợp với thầy mà”

Có lẽ nhận ra rằng tôi sẽ không đùa kiểu đó, sư phụ lẩm bẩm cảm ơn và chỉnh lại cổ áo của mình.

“Em mới chỉ nhìn thấy cô Adashino trong bộ trang phục này thôi.”

“Trang phục của chúng ta và của cô ấy có thể trông giống nhau, nhưng chúng không hoàn toàn giống nhau.”

Ergo nói thêm

“Thứ mà chúng ta đang mặc được gọi là Kasuri (絣) Kimono. Nếu nhớ không lầm thì Kasuri ở đây là đề cập đến kỹ thuật dệt nên nó. Nghe đâu ở Malaysia cũng có kỹ thuật tương tự nên đoán nó có thể đến từ lục địa châu Á.”

Thầy tôi chìm vào suy nghĩ, có lẽ đang nghĩ về những điều thú vị mà tông ấy đã thấy trong chuyến đi này.

Cả hai người đều cao nên trang phục gọn gàng rất hợp với họ. Các hoa văn nổi lên trên vải trông hơi khác ở mọi góc độ, mang lại cảm giác kỳ ảo. Tôi tự hỏi Reines sẽ nói gì về họ sau khi trêu chọc sư phụ nếu cô ấy ở đây.

Tôi nhìn xuống, cảm thấy có chút bất an.

“Em cũng hợp với nó lắm đấy.”

Mặt tôi ngay lập tức đỏ bừng trước lời nhận xét đó. May mắn thay, tôi đang mặc một chiếc áo choàng mỏng có mũ trùm đầu bên ngoài bộ kimono của mình.

*

“Nó thực sự không tệ như tôi nghĩ”

Sư phụ của tôi nói tiếp

“Người gửi những bộ đồ này biết rõ số đo của chúng ta. So với quần áo phương Tây, những thứ này tương đối linh hoạt, thiết thực và phù hợp với khí hậu ”.

"…Vâng."

Cả sự phụ và Ergo đều cao hơn chiều cao trung bình ở đất nước này.

Tôi thắc mắc về ý định của người đã gửi cho chúng tôi những thứ này. Sư phụ và Reines đã đề cập rằng mọi món quà trong Tháp Đồng hồ đều truyền tải một thông điệp nào đó. Chúng không chỉ thể hiện mối quan hệ giữa người cho và người nhận mà còn có thể thể hiện sự khác biệt tinh tế về địa vị hay là một kế hoạch cho tương lai. Ngoài ra, họ cho biết ý nghĩa của cùng một món quà có thể thay đổi nếu dùng những con dấu sáp niêm phong khác nhau.

Đôi môi của sư phụ nhếch lên khi thấy vẻ mặt của tôi cứng đờ.

“Tôi không chắc người gửi có quan tâm đến những thứ như vậy không, nhưng tôi nghe nói quần áo truyền thống của Nhật Bản khá đắt…”

“Thật sao?”

“Yên tâm đi. Đánh giá từ chất liệu vải thì đây là những món đồ tương đối bình dân. Tôi không nghĩ chúng được làm thủ công bởi những người thợ lành nghề.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

“Ihihihihi! Không thể nào một người như cô lại mặc thứ gì đó sang trọng như vậy được!”

Tiếng cười phát ra từ cái lồng ở bên phải của tôi.

Tôi muốn lắc mạnh một cái cho nó im lặng, nhưng sẽ quá rắc rối nếu tháo lồng ra… Hơn nữa, những gì Add nói là sự thật. Tôi không có gì để đáp lại.

“Bộ kimono của em cũng có tên à?”

Thay vào đó tôi hỏi.

“Chà…”

Ergo lắp bắp.

“—Đó là một bộ yukata cổ điển, một trang phục không thể thiếu trong các lễ hội mùa hè.”

Một giọng nói vang lên từ hướng mà sư phụ tiến đến. Dù đã nhận thấy có người đang đến gần nhưng tôi vẫn giật mình khi nhìn lên.

“Rin!”

“Ồ, thật sự trông em dễ thương quá đi mất!”

Rin thốt ra điều đó khi cô ấy nhìn tôi từ trên xuống dưới.

“Này giáo sư, sao không có bất cứ tin đồn gì về thấy và cô bé đệ tử dễ thương của mình hết vậy nhỉ? Ồ, đúng rồi, lúc nào em ấy cũng giấu mặt cả. Có lẽ đó là câu trả lời hợp lý, dù sao thì việc che giấu này cũng khá là hợp với một nơi như Tháp Đồng Hồ nhỉ.”

“Nhờ có người nào đó mà Khoa Ma thuật Hiện đại không thiếu những câu chuyện gây sốc. Thành ra không có cơ hội cho những tin đồn đó được lan truyền.”

“Tức là thầy không phủ nhận rằng em ấy dễ thương đúng hông?”

Rin cười tự mãn còn sư phụ của tôi thì cau mày, tôi cảm thấy mặt mình càng lúc càng nóng. Mùa hè ở Nhật Bản cũng nóng gần như ở Singapore nhưng giờ tôi không còn cảm nhận được nữa.

Đương nhiên, Rin cũng mặc kimono.

Đến từ đất nước này nên cô ấy thật sự rất hợp với bộ trang phục đó. Thật sự màu đó rất hợp để làm nổi bật mái tóc đen của cô ấy… Dù hơi xấu hổ khi nói ra điều này nhưng trong một khoảng khắc thì tôi thật sự đã bị thu hút bởi đối phương.

Đúng lúc này, tôi nhớ ra điều gì đó.

“Cái này là…cho mọi người.”

Đôi mắt của sư phụ nheo lại khi nhìn thấy cây kẹo bông mà tôi đưa cho.

“Đây là Watakashi nhỉ?”

"Sư phụ đã ăn nó trước đây chưa?"

“Không, tôi chỉ chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có cơ hội được nếm thử các món ăn lễ hội của đất nước này… Trời, ngọt thật đó.”

Tôi rất vui khi biết rằng ông ấy thật sự thích nó

“Vị của của nó thật tuyệt!”

Ergo cũng phải thốt lên vì vị ngon của nó

Sư phụ của tôi nìn anh ấy rồi nói

“Có chút nước sốt ở gần miệng cậu kìa.”

“Ồ, đó là món takoyaki mà bọn trẻ đã chia cho tôi lúc trước.”

Ergo đỏ mặt và cố lau nó bằng mu bàn tay. Nó không thực sự hiệu quả nên tôi lấy một chiếc khăn tay ra và lau cho anh ấy.

“Hmm?”

Mũi anh ấy hơi nhăn lại.

“Có chuyện gì thế?”

Tôi quay lại và thấy vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt sư phụ.

“Chà, giờ nghĩ lại, tôi cũng nhận được sự chăm sóc tương tự từ em khi tôi nửa mê nửa tỉnh ha?”

“Dù sao vì Ergo không phải lúc nào cũng cứ cầm máy chơi game trong tay nên nó cũng đẽ dàng”

Tôi thành thật trả lời và sư phụ cũng ho một cách lúng túng để đáp lại.

Rin cười khúc khích khi ăn Watakashi bằng một tay, tay kia đặt nên chiếc obi có hình những bông hoa xinh xắn. Khi Ergo bối rối nhìn xung quanh và tiếng cười vang lên từ Add, biểu cảm của sư phụ vẫn không thoát khỏi sự căng thẳng.

(…Có chuyện gì vậy nhỉ?)

Chỉ mới một tuần kể từ khi chúng tôi bắt đầu chuyến đi. Hơn nữa, tôi hiểu rằng rất tệ trong việc kết thân với người khác. Tuy nhiên, tôi vẫn có ảo tưởng rằng chúng tôi đều rất thân thiết với nhau.

Nghĩ lại thì, khoảng thời gian vừa qua thật sự đúng là vô cùng giông bão

Mọi chuyện bắt đầu ở Singapore khi chúng tôi gặp Rin- giữ vai trò là Consultant cho một nhóm cướp biển. Rồi sau đó là đủ thứ chuyện diễn ra xung quanh Ergo-một người được cho là đã nuốt chửng thần thánh. Chúng tôi đã chiến đấu với hai trong số ba pháp sư tuyên bố đã tạo ra anh ta: Latio-nhà giả kim của Viện Atlas và Vu Chi kỳ- một Tiên nhân.

Ngay cả đối với một người đã quen với những bí ẩn của Tháp Đồng hồ như tôi thì chuyện này thật sự không có gì để miêu tả được ngoài cực kỳ khó tin. Nếu chúng tôi mắc thêm một sai lầm nữa thì có lẽ chúng tôi đã không thể đến được Nhật Bản.

Tình hình bây giờ cũng không khá hơn. Tuy nhiên, không hiểu sao tôi lại thấy mình thích thú với chuyến đi này.

Dù những ngọn núi xa lạ này ẩn chứa bao điều bí ẩn và thậm chí có thể là cả kẻ thù, tôi vẫn không khỏi thư thái và cười thoải mái, như thể tôi đang chụp những bức ảnh thực của từng người mình quan tâm và lưu giữ vào cuốn album ảnh của trái tim để không bao giờ phai mờ.

“Đã gần đến giờ hẹn rồi.”

Một con quạ bay đi sau khi chúng tôi ăn xong Watakashi, có lẽ nó sẽ về tổ trước khi màn đêm buông xuống.

Tôi nghe thấy tiếng bước chân ngay sau đó.

Bước chân có thể tiết lộ nhiều điều về tính cách của một người. Có một chút khác biệt giữa những bước chân kiêu ngạo, tao nhã hay lo lắng mà đôi tai được cường hoá của tôi có thể phát hiện ra.

(Người đó thật…bình thường…)

Nó tạo ra một ấn tượng mà tôi chưa từng có trước đây, một điều gì đó mơ hồ đến mức khiến tôi ngạc nhiên. Nhưng đó thực sự là những gì tôi đã nghe được.

Tôi lại nghe thấy tiếng trống ở phía xa.

Một bóng người bước vụng về lên cầu thang trong ánh sáng buổi tối và cúi đầu chào.

“Hân hạnh được gặp mọi người.”

Đó là một người đàn ông có vẻ ngoài cực kỳ bình thường.

Tôi thấy khó mà đoán được tuổi của người dân ở đất nước này, nhưng anh ấy trông đại khái chỉ ở độ tuổi ở đâu đó gần 30. Người này mặc một bộ vest đen tuyền và đeo kính gọng đen. Nếu tôi phải chỉ ra điều gì đó đặc biệt về anh ấy thì đó chính là phần tóc bên trái khuôn mặt che mất trái. Dù vậy, nếu anh ta nhập và dòng người qua lại ở đây, bạn có thể dễ dàng mất dấu anh ta giữa đám đông.

Thân hình và khuôn mặt hiền lành của anh ấy cũng có những nét hấp dẫn, nhưng xét về tổng thể, đối phương chỉ có thể được mô tả là một người bình thường.

Tôi chớp mắt, bối rối, cố gắng dung hòa sự mâu thuẫn này.

“Tên tôi là Ryougi Mikiya. Aozaki Touko-san đã giới thiệu tôi đến đây”

Người đàn ông mặc đồ đen nói.

Và thế là cuộc hành trình khó quên của chúng tôi lại tiếp tục.