-London.
Thủ đô của Vương quốc Anh vĩ đại và thành phố sương mù nổi tiếng thế giới.
Có một con phố tên là Phố Slough cách trung tâm thành phố một quãng lái xe ngắn. Do những làn sóng hiện đại hóa không liên tục mà thành phố đã trải qua, nó được xếp ngổn ngang với đủ loại tòa nhà cũ và mới, tạo cảm giác rằng nó được ghép lại với nhau một cách vội vàng.
Khu vực có vẻ yên tĩnh này thực ra lại là căn cứ của một nhóm pháp sư— Khoa Ma thuật Hiện đại (Norwich), một thành phố vệ tinh được thành lập bởi Tháp Đồng hồ. Đây là phòng ban nhỏ nhất trong số 12 khoa, điều này cho thấy các pháp sư có nguồn gốc sâu xa như thế nào ở thành phố London.
Có một biệt thự trang nhã ở giữa con đường.
"-Cái gì! Ý anh là anh sẽ không quay lại trong một thời gian nữa à, anh trai!?”
Bên trong văn phòng của dinh thự, một cô gái trẻ đang cầm một lá thư. Cô ấy trông khoảng mười tám tuổi, với mái tóc vàng óng ả, đôi mắt xanh, nước da như búp bê sứ và vẻ mặt tàn bạo có thể để lại ấn tượng mạnh mẽ cho bất kỳ ai.
Tên cô ấy là Reines El-Melloi Archisorte, em gái nuôi của Lord El-Melloi II và là người thừa kế thực sự danh hiệu này.
Cô đã không giao phó vị trí này cho Lord El-Melloi II vì cô không quan tâm đến quyền lực. Hoàn toàn ngược lại, sở thích lớn nhất của cô là sử dụng sức mạnh của mình để khiến người khác phải quỳ gối. Cô chỉ cảm thấy mình còn quá trẻ và thiếu kinh nghiệm để đảm nhận trách nhiệm liên quan đến vị trí Lord.
Hiện tại, cô ấy đang nhìn chằm chằm một cách nghiêm túc vào một mảnh giấy.
“Anh ấy thậm chí còn nỗ lực gửi nó qua đường hàng không. Nó được đóng dấu bưu điện ba ngày trước. Nếu thay vào đó anh ấy gọi điện, tôi sẽ không để anh ấy làm chuyện đó đâu. Anh ta có biết tôi phải làm bao nhiêu việc để bù đắp cho việc này không?! Tôi hy vọng anh ấy biết mình sẽ bị tước danh hiệu nếu dính tai tiếng! Đợi đã, đó có phải là lý do tại sao anh ấy quyết định gửi thư? Ugh, anh ấy thực sự bắt đầu thích thú với phong cách của Tháp Đồng Hồ rồi.”
Cô nói, mặt nhăn nhó vì tức giận.
Một giọng nói khác phát ra từ chiếc ghế sofa bên cạnh cô.
“Có lẽ ổng muốn bỏ danh hiệu Lord càng sớm càng tốt ha?”
Người phụ nữ ngồi đó nói với giọng trầm lặng.
Cô ấy lớn hơn Reines một chút, mặc một chiếc váy màu xanh lam trên cơ thể mảnh mai của mình và có hàng mi dài dường như làm nổi bật sống mũi thon gọn của bản thân. Ngay cả những dấu vết non nớt còn sót lại của cô cũng không làm mất đi vẻ đẹp đó. Cùng với mái tóc vàng xoắn ốc, cô giống như một viên ngọc được chế tác bởi một người thợ tài năng.
Tên cô ấy là Luviagelita Edelfelt, học sinh của Lord El-Melloi II.
Đằng sau cô là một người hầu có vẻ ngoài kỳ lạ với kiểu tóc Mohawk và vóc dáng cơ bắp có thể nhìn thấy qua bộ vest, khiến người ta tự hỏi liệu anh ta có làm vệ sĩ hay không.
"Dù sao thì… Không phải là anh ấy không phải lúc nào cũng như thế này. Anh trai tôi không quan tâm đến niềm vui quyền lực. Tôi không nghĩ anh ấy có thể tận hưởng bảy mươi phần trăm niềm vui trong cuộc sống. Nhưng tôi không thể làm gì về điều đó. Tôi chắc chắn rằng anh ấy mong muốn được nghỉ hưu sau vài năm nữa.”
Còn vài năm nữa Reines mới đủ tuổi tốt nghiệp. Mặc dù cô ấy vẫn cần một người giám hộ, nhưng cô ấy sẽ có thể kế vị anh trai mình là Lord.
Tuy nhiên, dựa trên thành tích hiện tại của đối phương, nhiều người hy vọng Lord El-Melloi II có thể tiếp tục.
“Anh tôi có tật xấu là giỏi làm những việc vô bổ và đạt được đủ thứ thành tích kỳ lạ. Tôi nghe nói bây giờ anh ấy được gọi là Plunderer.”
“Tôi cũng đã nghe nói về nhiều biệt danh của giáo sư, chẳng hạn như ‘con chuột chuyên đánh cắp những bí mật có giá trị’. Với tư cách là học sinh của ông ấy, tôi phải nói rằng những cái tên đó không phải là không có cơ sở”.
“Ừ thì chẳng phải gia tộc nhà cô hay bị gọi là ‘những con linh cẩu duyên dáng nhất thế giới’ sao?”
"Chính xác. Chúng tô cùng một loại người. Đó là lý do tại sao tôi nghĩ đó là một biệt danh phù hợp.”
Luvia nói với một nụ cười tà ác mà cô không thèm che giấu.
Nếu Lord El-Melloi ở đây, có lẽ ông ấy sẽ ôm bụng mất, thậm chí sẽ hét lên
Reines nhún vai.
"Tôi đồng ý. Đó là lý do tại sao tính mạng của anh tôi sẽ gặp nguy hiểm nếu anh ấy bỏ cuộc ”.
Dù là Lord nhưng vô số người muốn cho ông ấy lên bảng đếm số vì liên tục phá bỏ ma thuật của người khác. Cứ như thể ông ta đã đánh cắp công sức của các nhà nghiên cứu và xuất bản chúng mà không có sự cho phép của họ. Không chỉ vậy, ông còn phê bình báo cáo của những người đưa ra ý tưởng ban đầu và bổ sung thêm nhận xét của riêng mình. Vị trí của ông là lý do duy nhất khiến ông chưa bị ám sát.
(Cái gì có trước, con gà hay quả trứng?)
Reines băn khoăn.
(…Tuy nhiên, vẻ mặt tuyệt vọng mà anh ấy thể hiện mỗi khi mình hỏi điều gì đó như thế khá là dễ thương.)
Một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt cô.
“Cô có nghĩ ông ta đã bỏ chạy không?”
Lần này, Luvia là người đặt câu hỏi.
"Dĩ nhiên là không. Nếu có khả năng làm được điều đó thì anh ta đã không phải chịu nhiều đau khổ như vậy. Tôi tự hỏi tình hình của anh ấy ở Đông Nam Á như thế nào.
” Cô gái trẻ vừa nói vừa nhìn lá thư trong tay.
Luvia hơi cau mày.
"Đông Nam Á?"
“Nó làm cô liên tưởng đến gì sao?”
"Không có gì quan trọng. Tôi vừa nhớ ra rằng Tohsaka đã gửi cho tôi một lá thư từ Singapore.”
“Nhắc đến Rin, cô ấy nói rằng cô ấy đang đi nghỉ phải không? Nhưng cô ấy đã để người hầu từ Nhật Bản của mình ở lại đây vì cô ấy nói cậu ấy nên quen với cuộc sống ở đây.”
"Đúng thế. Câu hỏi thực sự là làm cách nào tôi có thể dụ Shero ra khỏi con nhỏ đó…”
“Nghe nói 2 người sống trong cùng một tòa nhà phải không?”
“Đúng vậy, chúng ta đã có duyên phận để được ở bên nhau!”
Luvia nói, ánh sáng lấp lánh xuất hiện trong mắt cô ấy,
Với vẻ mặt chỉ có thể miêu tả là của một thiếu nữ đang mơ, cô ấy đan những ngón tay thanh tú của mình vào nhau trước ngực. Vẻ đẹp của cô càng làm tăng thêm cảm giác này, khiến cô như bước ra từ một câu chuyện cổ tích hài hước nào đó.
“Tôi rất bận rộn ở biệt thự của mình và tuần này người hầu cũng được nghỉ nên đã lâu rồi tôi mới nhìn thấy khuôn mặt của Shero. Nhưng tôi tin rằng sợi chỉ đỏ của số phận sẽ dẫn anh đến bên tôi! Không, tôi không cần phải dựa vào những thứ hay thay đổi như sợi chỉ đỏ. Nếu cần, tôi sẽ tự mình đưa anh ấy đến ”.
Sự tự tin của Luvia khiến cô ấy trông dữ dằn nhưng đồng thời cũng xinh đẹp.
Đối diện với cô, Reines chống tay lên mặt, có phần khó chịu.
“Tôi không thể biết liệu chàng trai đó có may mắn hay không khi được cả hai người tranh giành sự chú ý của anh ta. Tôi nhớ đã nghe nói rằng cô và Rin đã từng cùng nhau nhảy khỏi Tháp London[note53296]. Họ còn gọi cô là Mary của tháng 7, phải không?”
“Tôi chỉ hành động theo ý thích nhất thời thôi. Nhưng Tohsaka cũng đâu có khác gì tôi chứ, cô ta được mệnh danh là Poppins của tháng 7 còn gì.”
“Ừm… Chính xác thì điều gì đã thật sự xảy ra gữa 2 người?”
Ngay khi Reines hỏi xong câu hỏi, cánh cửa phòng cô bật mở.
"-Giáo sư!"
Người bước vào lần này là một thanh niên có mái tóc màu rơm. Anh ta trạc tuổi Reines, nhưng khuôn mặt anh ta đầy vẻ tinh nghịch ngây thơ khi liếc nhìn quanh văn phòng.
"Huh? Tôi tưởng hôm nay thầy ấy phải quay lại London.”
“Ồ, Flat. Tôi vừa nhận được một lá thư từ anh ấy. Anh ấy nói sẽ chưa thể quay lại ngay được.”
Reines vừa nói vừa giơ lá thư lên.
Mặc dù trông có vẻ thất vọng nhưng chàng trai trẻ tên Flat vẫn đứng vững.
“Tôi rất mong được chia sẻ Retro game hàng đầu của Nhật Bản mà tôi đã mua từ quản gia của Luvia-chan với ông ấy.”
“Ý cậu là Shero?!”
“Đây là phiên bản nguyên mẫu của Great War of Heroes, phiên bản dành cho người chơi từ thời game còn chơi offline! Tôi chắc chắn rằng giáo sư sẽ rất vui mừng khi thấy nó! Quản gia của Luvia-chan nói rằng cậu ấy lấy được nó thông qua một con đường đặc biệt từ một người tên là Tiger (Taiga)…Ồ, nhưng Rin-chan bảo tôi đừng nói với Luvia-chan…”
Flat lấy tay che miệng. Dường như cậu không để ý đến người ngồi ngay bên cạnh mình.
Luvia từ từ đứng dậy và mỉm cười.
“Nào, cậu đang nói gì về Tohsaka vậy?”
“K-k-không có gì, tôi chắc chắn ‘Tiger’ chỉ là một con thú cưng được thả rông hay gì đó, tôi không nghĩ Rin-chan nghĩ nó đủ quan trọng để nói với cậu. Cô ấy chắc chắn không giấu cậu thông tin về quản gia của cậu đâu. Tôi cũng lo lắng về việc bạn bè của tôi sẽ bán thông tin cá nhân của tôi cho cậu, nhưng hiện tại thì tôi lo lắng hơn về việc bị kẹp cổ bởi đòn khóa của Luvia-chan.”
"Ồ? Vậy là cậu thà bị tấn công bằng Gandr hơn là bị khóa cổ?”
Với một tiếng vút, một vết cháy xuất hiện trên bức tường cạnh Flat.
Đó là kết quả của Gandr, một lời nguyền bị nén đến mức nó mang hình dạng vật chất.
Flat ra hiệu bằng tay khi Luvia tiến lại gần cậu với những bước đi duyên dáng và nụ cười không thay đổi.
"Play Ball!"
Một cái bóng hình thành trên bức tường cháy xém và trở thành nhiều hình dạng con người có kích thước tương đương với Flat tập trung xung quanh Luvia.
“Hmph, lại một loại ma thuật mới vô dụng nữa!”
“Hehehe, tôi đã hack vào Gandr của cậu để chống lại cậu! Bây giờ cậu không thể bắt được tôi đâu!
Mỗi cái bóng đều có cùng một giọng nói vang vọng trong phòng như thể mỗi người trong số họ đang thực sự nói.
“…Cậu đang cố trốn thoát à?”
“Làm sao cậu đoán được hay vậy? Bây giờ đã biết tôi đang cố trốn thoát, tôi phải ngăn cậu lại thôi. Đi đi, tôi số hai, ba, bốn và năm!”
Thật khó để biết liệu Luvia có nhanh hơn bóng của Flat hay không cho đến khi tất cả bọn họ đột ngột bị phá hủy bởi một đòn tấn công từ Luvia.
"Không đời nào!"
Flat kêu lên.
“Đó có phải là chiêu thức Lariat không?!”
Với một tiếng hú, Flat chạy khỏi phòng. Luvia lao theo cậu ta như một con thú hoang, để lại dấu vết của những vụ nổ và những cú đấm khi họ đi dọc hành lang.
Và như vậy, công việc hàng ngày của Khoa Ma thuật Hiện đại bắt đầu. Các học sinh khác lao đến hiện trường và bắt đầu cổ vũ những người ẩu đả.
Reines thở dài khi nghe thấy tiếng ồn ào.
Lớp học El-Melloi đã phát triển và thay đổi đáng kể trong vài năm qua. Học sinh tên Tohsaka Rin, một pháp sư ngọc quý đến từ Viễn Đông, là một trong những lý do đằng sau sự thay đổi này. Cùng với người hầu mà cô mang theo, góc nhỏ này của Tháp Đồng Hồ về cơ bản đã trở thành bối cảnh của những vở hài kịch hàng tháng.
Trong tâm trí Reines có một người khác, cô gái tóc xám nhút nhát luôn đứng cạnh Lord El-Melloi II.
Dù bằng tuổi nhau nhưng Reines đã trưởng thành, bỏ lại người bạn thân yêu nhất của mình.
“…Mình biết em ấy luôn chú ý đến chiều cao và những thay đổi trên cơ thể mình.”
Reines lẩm bẩm với chính mình bằng một giọng nhẹ nhàng.
Ngày càng có nhiều học sinh của Lớp học El-Melloi bắt đầu nhận thấy điều gì đó kỳ lạ ở cô ấy. May mắn thay, hầu hết học sinh đều tốt nghiệp trong bốn năm, nghĩa là họ đã ra đi trước khi kịp truyền đạt sự nghi ngờ của mình cho người khác.
Anh trai của Reines cũng lo lắng vì lý do tương tự. Các pháp sư luôn quan tâm đến gia đình của họ. Theo nghĩa này, anh trai cô quá giống một pháp sư.
“Mình không quan tâm anh ta đau khổ đến mức nào, bởi vì tất cả những gì mình có thể làm là thương hại anh ấy… Hy vọng anh ấy sẽ không vướng vào một sự cố kỳ lạ nào nữa.”
Reines thành tiếng suy nghĩ, giữ lá thư giữa các ngón tay và nghĩ về nơi anh trai cô đang ở.
Đúng lúc đó điện thoại của văn phòng reo lên.