Nằm ẩn mình giữa lòng Hậu cung là một bảo tháp, nơi đang là điểm tụ tập của các cung nữ vào một đêm của ngày lễ Thất Tịch. Mang trên mình những bộ xiêm y lộng lẫy và sang trọng nhất, họ đang trầm trồ thán phục trước kĩ năng của các Phu nhân trong khi giấu mặt sau những chiếc quạt cầm tay.
“Hãy nhìn những hoạ tiết đang được thêu bởi Phu nhân Reirin đi kìa! Cậu có thấy là ánh trăng dường như đang tô điểm thêm cho những ngôi sao được thêu trên tấm vải lụa của cô ấy không? Tấm lụa ấy trông thật lộng lẫy như bầu trời sao vậy đó!”
“Đúng vậy! Có khi ngay cả Chức Nữ trên trời cao cũng đang phải ghen tị với kĩ năng của Phu nhân đấy!”
Những thiếu nữ này đã bị
tấm lụa dài đang được thêu dệt một cách tinh xảo bởi một Phu nhân thu hút. Với mái tóc đen dài mềm mại được búi cao một cách tỉ mỉ cùng đôi mắt to tròn rực rỡ như một đoá hoa chực chờ nở rộ và làn da trắng sứ, nàng sở hữu một vẻ đẹp mong manh dễ vỡ. Phu nhân ấy chính là Reirin, một thiếu nữ mới mười lăm tuổi.
Cùng với Reirin còn có bốn thiếu nữ khác cũng đang thêu dệt các tấm vải lụa trước mặt các cung nữ. Như một truyền thống, vào đêm Thất Tịch, ngày mà Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau sau một năm dài, năm thiếu nữ này sẽ dâng lên trời cao đầy sao kia những tấm vải lụa do chính mình thêu dệt để cầu nguyện rằng kĩ năng may vá của mình sẽ tốt hơn trong năm tới. Nhưng không biết tự bao giờ, truyền thống này lại trở thành cuộc thi may vá giữa các Phu nhân và ai cũng có thể dễ dàng nhận thấy rằng tác phẩm của Reirin đã bỏ xa những người khác.
Các cung nữ lại tiếp tục thì thầm.
“Kỹ năng may vá của Phu nhân Reirin có khi ngang cơ với Chức Nữ luôn đấy chứ, cùng với chiếc bút lông trong tay cô ấy có thể tạo nên những câu thơ thật thanh cao và tao nhã. Nếu tớ nhớ không lầm, điệu múa mà Phu nhân biểu diễn trong Lễ hội Đèn lồng đã làm các cung nữ phải rơi lệ nữa đấy. Quả thực, cô ấy rất tài năng.”
“Và ngoại hình của Phu nhân cũng bắt mắt lắm chứ! Nếu tất cả những điều đó vẫn chưa chinh phục được cậu thì còn cả lòng nhân ái nữa. Tớ từng nghe một trong những cung nữ dưới trướng cô ấy nói rằng Phu nhân của mình còn không dám dẫm chết con côn trùng bé nhỏ dưới chân nữa đấy! Ôi, tớ nguyện dâng hiến cả cuộc đời của mình để phục vụ cô ấy!”
“Suỵt! Nói nhỏ thôi. Cậu sẽ gặp hoạ nếu để phu nhân của mình nghe được câu đó đấy. Mặc cho cô ấy thuộc gia tộc Ran hào phóng đi nữa thì cậu cũng bị phạt nặng đấy.”
“Cậu nói phải. Phu nhân của mình cũng chính là chủ nhân của mình. Nếu mà mình vi phạm quy điều của Hậu cung, Ưng Nhãn sẽ xử tử mất. Nên tốt hơn hết là nên cẩn thận lời ăn tiếng nói mới được. ”
Hậu cung là nơi sinh sống của năm tiểu thư đài cát đang thêu dệt ở kia cùng với các cung nữ của họ.
Gần một trăm năm trước, dưới thời đại của Hoàng đế Kousou đã nổ ra một cuộc tranh chấp quyền lực đẫm máu. Sau đó, một cuộc tái thiết bộ máy triều đình cồng kềnh đã diễn ra, dẫn đến giờ đây, các phi tần đều được tuyển chọn từ năm gia tộc
Gia tộc Ran thống lĩnh vùng đất phía Đông.
Gia tộc Kin cai trị vùng đất phia Tây.
Gia tộc Gen cai quản vùng đất phía Bắc.
Gia tộc Shu cai trị vùng đất phía Nam.
Và gia tộc Kou nắm giữ vùng đất trung tâm của lục địa.
Năm thiếu nữ được đề cử từ năm gia tộc sẽ được chia thành một Hoàng hậu và bốn Quý phi. Tất cả những thiếu nữ ấy đều dành cả ngày của trong cung điện của riêng mình. Các cung điện ấy được xây dựng và bố trí ở Hậu cung, tạo thành một hình ngũ giác và luôn tuân theo các quy tắc đã được đặt ra.
Với những vùng đất bao la rộng lớn mà vương quốc Ei đang sở hữu thì việc cần một “công cụ” để kiểm soát tình hình cũng là lẽ thường tình, bỡi tất nhiên, năm gia tộc này sẽ luôn đấu đá nhau bởi không ai muốn gia tộc thù địch của mình có thể độc chiếm được vinh quang cả. Hơn nữa, Hoàng đế, người mà trước khi tái thiết bộ máy đã có hàng ngàn thê thiếp khác nhau, buộc phải tìm được người nối dõi chỉ từ năm phi tần đã dấy lên lo ngại về sự trường tồn của triều đại.
Vì vậy, năm gia tộc đã thống nhất với nhau và xây dựng nên một tu viện nằm ở giữa Hậu cung, được gọi là “Nữ nhi Cung”. Nơi đây là một trường học của các cô gái chưa chồng. Họ sẽ được chỉ dạy bởi các phi tần của Hoàng đế đương thời, những người được cho là Đệ nhất Phu nhân thời bấy giờ. Ngoài ra, những học sinh này, còn gọi là “Thiếu nữ”, sẽ ngày càng trở nên gần gũi với các giáo viên của mình như mẹ ruột vậy. Từ đó họ sẽ được phân vào các cung điện của Quý phi tương ứng với mình.
Bề nổi là thế, nhưng ẩn tàn bên dưới lớp băng lại là một kế hoạch sâu xa. Nữ nhi Cung chỉ cho phép các cô gái có quan hệ mật thiết với năm đại gia tộc vào học. Nói cách khác, đây là nơi đào tạo ra những người kế vị cho các vị phi tần dưới vỏ bọc là một trường dạy lễ nghi. Các Quý phi sẽ thử thách các kỹ năng của họ nhằm tìm kiếm ứng cử viên phù hợp nhất cho vị trí Hoàng hậu tương lại. Nhờ đó, gia tộc của họ sẽ đảm bảo được quyền lực của mình.
Đương kim Hoàng đế, Genyou, đã ngoài tứ tuần nên Nữ nhi Cung đã sắp xếp thế hệ tiếp theo cho các phi tần, đó là Reirin cùng bốn thiếu nữ khác. Từ giờ cho đến khi Thái tử Gyoumei lên ngôi, các thiếu nữ này sẽ dành hàng giờ liền trong Nữ nhi Cung nhằm cạnh tranh coi ai sẽ bước lên ngôi vị cao nhất của một người phụ nữ, người sẽ cai quản cả Hậu cung rộng lớn.
Nhưng có lẽ như ở thế hệ kế cận này, chiến thắng đã được định đoạt từ lâu. Bất cứ ai trong Hậu cung đều có thể nhận ra được rằng Reirin chính là lựa chọn phù hợp nhất cho ngôi vị Hoàng hậu.
Gia thế của nàng cũng không phải dạng vừa khi Reirin là cháu gái của đương kim Hoàng hậu, Kou Kenshuu, đồng thời là em họ của hoàng tử Gyoumei. Như người ta thường nói “Cái tên đi đôi với cái đẹp” nên nàng có dáng vẻ duyên dáng cộng thêm những đường nét cơ thể của nàng cũng tinh xảo như một viên đá quý vậy. Ngoài ra còn có sự uyên bác, tài năng và tốt bụng. Tất cả những điều đó đều cân xứng với cái tên Reirin, nghĩa là “thanh âm của đá quý”.
Vì lẽ đó sẽ không mấy ngạc nhiên khi nàng được mọi người xung quanh yêu mến.
Ngay khi vừa sinh ra đời, mẹ nàng cũng đã lìa xa nhân thế. Cha của nàng cùng các anh trai và những người còn lại trong gia tộc đều thương xót trước số phận bi đát của cô gái bé nhỏ xinh đẹp này nên ai nấy đều hết mực yêu thương nàng. Đáp lại tình cảm của các anh trai, nàng rất yêu thương họ. Do đó, từ khi còn nhỏ, Gyoumei đã coi cô như Hoàng hậu của lòng mình.
Nhưng Reirin có một khuyết điểm: Thể chất yếu và thường xuyên bị bệnh giày vò. Tuy nhiên, ở thời đại của Genyou, sự tinh tế và duyên dáng là thước đo của một người phụ nữ. Làn da trắng như tuyết cùng thân hình mảnh khảnh, yếu đuối của nàng được ca ngợi là vẻ đẹp tuyệt hảo, và đức tính kiên cường của cô trước bệnh tật càng khiến người ta trân quý hơn. Ngay cả trong Nữ nhi Cung, nơi tranh quyền đoạt lợi là lẽ thường tình, Reirin vẫn được những người khác yêu quý và kính trọng.
“Cậu có thấy cái cách mà Điện hạ tinh tế đặt tay lên vai của Phu nhân Reirin khi cô tựa người vào lan can không? Ôi, nhìn họ cứ như trời sinh một cặp vậy! Chẳng trách sao cô ấy được gọi là “hồ điệp” của Thái tử.”
“Đúng thật. Hãy coi những người hầu cận của cô ấy trong tự hào như thế nào kìa? Với tất cả sự đĩnh đạc vốn có của mình thì ngay cả người đứng đầu triều đình bấy giờ cũng phải nở nụ cười đấy chứ. Nếu biết được kết quả của cuộc chơi rồi thì tại sao họ không đóng cửa Nữ nhi–”
“Suỵt! Người của đội Ưng Nhãn sẽ nghe thấy đó.”
Thái tử chỉ được phép vào Nữ nhi Cung để thực hiện nghi lễ vào các dịp đặc biệt. Cũng giống như Ngưu Lang nóng lòng chờ gặp Chức Nữ vậy, Gyoumei điển trai đã rất hạnh phúc ngay khi bãi triều và tận dụng mọi lúc chỉ để nói chuyện với Reirin. Các cung nữ ở đây, ai nấy đều say mê cặp đội này, nhưng khi họ bắt được ánh nhìn từ phía sau, họ đều phải vội vã chỉnh sửa thái độ cho phù hợp.
Ở một góc tối của căn phòng, cách một khoảng so với nơi mọi người tụ tập quanh ban công để ngắm nhìn bầu trời đêm, có một người đàn ông mặc bộ đồ đen tuyền từ đầu đến chân. Với khuôn mặt vô cảm, người đàn ông toát lên vẻ lịch lãm khác người trước sự chứng kiến của các cung nữ xung quanh. Cậu ta tên là Shin-u, đội trưởng đội Ưng Nhãn, những quan chức chịu trách nhiệm thi hành kỷ luật ở Hậu cung. Ngoại trừ những tính toán khôn lường ẩn sâu trong đôi mắt đó, cậu còn được trời phú ban cho một vẻ ngoài điển trai.
Theo lẽ thường, đàn ông bị cấm vào Hậu cung nên đại đa số hàng ngũ của Ưng Nhãn đều là hoạn quan. Tuy nhiên, tại sao một người đàn ông điển trai như vậy lại đảm nhận chức vụ đội trưởng của Ưng Nhãn chứ? Chỉ có một lời giải thích duy nhất thôi, đó là: Shin-u là hậu duệ của đương kim Hoàng đế.
Trái với Thái tử, Shin-u có người mẹ không phải là con gái của năm đại gia tộc mà cô là nô lệ từ nước láng giềng. Do đó, cô chưa bao giờ có cơ hội có thể trở thành một Quý phi. Nhưng đến khoảng một trăm năm trước, cô đã có thể trở thành một phi tần cấp thấp. Trớ trêu thay, cũng trong năm đó, năm đại gia tộc đã tái thiết lại bộ máy triều đình nên Hậu cung không còn chỗ dành cho cô. Bị đuổi khỏi chốn thâm cung chỉ với vài đồng bạc lẻ, nhưng may mắn đã tới khi con trai cô, Shin-u được một vị quan làm trong quân đội không có con nhận nuôi dưới tư cách là một chư hầu. Shin-u có tài năng trong binh pháp nhưng do dòng dõi khá đặc biệt nên anh đã bị phân vào làm việc trong Hậu cung. Mặc cho với mái tóc đen của cậu khá là phổ biến nhưng đôi mắt màu xanh biếc của cậu lại khá đặc biệt với người dân vương quốc Ei, không ngao khi nói cậu khá quyến rũ. Nhưng nếu cậu mà ăn nằm với những cung nữ trong này, ngay lập tức sẽ có người biết đứa trẻ ấy là của Shin-u bởi chỉ có mình cậu là đàn ông.
Với trọng trách là giải quyết mọi tranh chấp bạo lực xảy ra trong nội bộ Hậu cung và loại bỏ tận gốc bất kì người phụ nữ dễ bị cám dỗ, cậu đã tống giam kha khá cung nữ vì bị vẻ ngoài của cậu thu hút. Kể từ đó, ai nấy đều sợ hãi cậu và coi cậu như một tên đao phủ tàn nhẫn vậy.
Trước những lời nói thô thiển đó, vị đội trưởng máu lạnh của Ưng Nhãn đã không hề mất bình tĩnh, bởi trách nhiệm của cậu là trấn áp những vi phạm hoặc các vụ bê bối nghiêm trọng chứ không phải những câu chuyện phiếm vu vơ. Nhờ đó, các cung nữ đã thở phào nhẹ nhõm và quay lại câu chuyện phiếm của mình.
“Ai nấy đều biết Phu nhân Reirin là người được Hoàng hậu sủng ái và tạo được thiện cảm khá lớn đối với Hoàng tộc. Ngôi vị đã nằm trong tay của cô ấy rồi. Thậm chí, Phu nhân của tôi còn từ bỏ mục tiêu làm Hoàng hậu mà chấp nhận ngôi vị Quý phi đấy.”
Theo thứ tự từ cao đến thấp, cấp bậc của bốn vị Quý phi là Quý phái, Thanh khiết, Đức hạnh và Đáng kính.
“Theo tớ thì tớ ghét phải nhận danh xưng Đáng kính cho thế hệ kế cận. Nhưng mà…”. Bỗng dừng nói, cung nữ ấy liếc nhìn đầy ẩn ý về phía ban công.
“Phu nhân Reirin thật may mắn khi ở cùng thế hệ với Shu Keigetsu, bởi lẽ danh hiệu thấp nhất chắc chắn sẽ thuộc về cô ấy.”
Dứt lời, những ánh mắt khinh thường từ các cung nữ liền đổ dồn về phía của Shu Keigetsu, người đang đứng kế bên Reirin.
Với mái tóc lệch qua một bên nhằm mục đích che đi khuôn mặt đầy tàn nhang và nham hiểm của mình, cô đã mang lên mình một bộ trang phục trong thật loè loẹt. Khả năng thêu dệt của cô ấy thì chẳng có gì để mong đợi và cả kĩ năng làm thơ cũng thế, minh chứng là chưa bao giờ cô có thể thốt ra một câu thơ hay và cô sẽ im lặng mặc cho Thái tử Gyoumei có trò chuyện với cô đi chăng nữa. E thẹn là thế nhưng ngay khi Thái tử điện hạ quay mặt đi để trò chuyện với Reirin thì cô ánh mắt cô liền loé lửa như thể muốn ăn tươi nuốt sống Reirin.
Tuy bản tính cô như thế nhưng cô lại yêu Thái tử Gyoumei rất nhiều, không chỉ vì vẻ ngoài điển trai của cậu mà còn cả tâm hồn thơ ca đầy tao nhã và khả năng thành thạo kiếm pháp. Do đó, các cung nữ nhận ra rất nhanh rằng Shu Keigetsu cực kì ghen tị với Kou Reirin.
“Đúng là không biết trời cao đất rộng mà. Cô ta chỉ có mỗi cái thân hình ấy là ‘điểm cộng’ thôi chứ cô ấy chả có gì ngoài nụ cười khinh bỉ dành tặng cho bất cứ ai, chả khác gì con ‘chuột cống’ của Hậu cung cả! Và tớ cũng không thể hiểu nổi rằng tại sao Phu nhân của cô ta, người có uy tín nhất trong bốn Quý phi lại chọn cô ta làm người thừa kế chứ! Thế giới này có nhiều bí ẩn thật!”
“Tớ nghe nói là Quý phi Shu chọn Keigetsu làm người kế thừa vì lòng thương hại thôi. Quý phi không đành khi nhìn thấy người thân nhất của mình phải chịu khổ như thế. Qua đó ta mới thấy được lòng trắc ẩn sâu sắc của Quý phi Shu đấy.”
Nghe qua thì có vẻ như lời nói đó đang bào chữa cho Keigetsu nhưng xét ý sâu xa thì nó không khác chi là lời mỉa mai ra mặt cả. Nhưng cũng không mấy ngạc nhiên trước lời mỉa mai ấy bởi Phu nhân Keigetsu nổi tiếng bởi bản tính luồn cúi khi gặp người có quyền hơn mình nhưng lại tỏ ra hách dịch đối với các cung nữ. Đã bao lần các cung nữ của Keigetsu phàn nàn với họ nên không ai có thể ưa cô cho nổi. Khác với Phu nhân Reirin được mọi người tôn sùng là “hồ điệp” của Thái tử thì cô bị người người gọi là “chuột cống” của Hậu cung.
Cùng lúc đó, ở một phần sàn được nâng cao hơn, Hoàng hậu cùng với bốn vị Quý phi đang quan sát các Thiếu nữ non nớt của mình. Nhưng cũng như bao cung nữ khác, họ không thèm che giấu mà còn ngạo nghễ chế nhạo Keigetsu trước mặt mọi người. Bất mãn trước hành động đó, Phu nhân của Keigetsu đã chèo lại chủ đề câu chuyện sang một hướng khác.
“Ô này, mọi người có nhìn thấy không? Sao chổi đấy. Thật ra còn có cả một ngôi sao băng. Điềm lành đấy.” Quý phi Shu[note62457] hớn hở thốt lên. Nhìn theo hướng chiếc quạt trong tay cô chỉ là một cuộc diễu hành đầy màu sắc và hùng vĩ của các ngôi sao sáng rực trên bầu trời đêm.
Cách đây một thời gian, người ta dự đoán rằng mùa hè năm nay sẽ có sao chổi sao hàng trăm năm, và cái bảo tháp nằm trong Nữ nhi Cung này cũng được xây dựng nhằm mục đích thưởng ngoạn kiệt tác ấy. Ai nấy đều đang vui mừng vì sự xuất hiện của ngôi sao chổi đúng vào ngày lễ Thất Tịch, thêm vào đó còn có cả ngôi sao băng mang theo hi vọng của mọi người.
“Ồ, chúng mình phải ước trước khi ngôi sao băng biến mất! Nhưng có lẽ còn lâu nó mất biến mất nên chúng mình vẫn còn nhiều thời gian.”
“Ngốc à! Cái ngôi sao trôi chậm ấy là sao chổi còn sao băng là cái vừa vụt qua ấy. Không! Nó vụt qua rồi. Có lẽ tớ trượt mất cơ hội rồi.”
“Đừng nản lòng thế chứ! Còn một cái khác kìa! Và một cái khác nữa!”
“Wow, nhiều quá đi…”
Những ngôi sao băng ngày càng xuất hiện nhiều hơn cho đến khi làm bừng sáng cả một vùng trời. Ai nấy đều nín thở trước cảnh tượng đẹp đẽ và kì diệu do mẹ Thiên nhiên ban tặng cho.
Và vào lúc đó….
Ngay khi ngôi sao chổi toả sáng rực rỡ đến mức làm chói sáng cả bầu trời đêm tĩnh mịch thì một tiếng động lớn vang lên.
“Chết đi con đàn bà đáng bị nguyền rủa!”
“Kyaaaaaa”
Lời nói đầy ác ý cùng tiếng hét chói tai đã xé toạt đi khung cảnh kì diệu vừa rồi. Các cung nữ nhìn về phía phát ra giọng nói và chứng kiến Reirin sắp ngã nhào ra khỏi ban công.
“Reirin.”
“Phu nhân Reirin! Nắm lấy tay tôi!”
“Ưng Nhãn! Mau tới giúp họ!”
Gyoumei cùng các cung nữ lao nhanh như mũi tên ra ngoài ban công nhằm bắt được nàng. Những tất cả nỗ lực của họ đều vô ích khi tay của nàng đã trượt khỏi lan can và rơi xuống mái hiên bên dưới.
“Reirin!”
May mắn thay, chiếc váy dài ruqun[note62456] đã bị vướng vào lan can như một sợi dây níu kéo mạng sống của nàng khiến nàng chưa rơi khỏi ban công hoàn toàn.
Thấy vậy, trong đôi mắt nâu nhạt thường ngày toát ra vẻ điềm tĩnh thì giờ đây lại bừng cháy hừng hực trong lửa giận, Gyoumei bắt đầu thét to ra lệnh.
“Đội trưởng, lập tức cứu Reirin! Những người khác lập tức bắt con ả kia lại cho ta!”
Người đang bị vị Thái tử nhìn chằm chằm không ai khác chính là Shu Keigetsu…. đang hôn mê bất tỉnh.
※※※
Bị đánh thức bởi giọt nước rơi vào má, nàng chợt bừng tỉnh.
“Ư….”
Bỗng nàng cảm thấy khát nước một cách lạ thường. Vừa xoa cái cổ họng khô rát của mình, nàng vừa ngồi dậy.
Mình thấy lạ quá….
Mặc dù đã quen với bệnh tật nên những triệu chứng này cũng không mấy xa lạ với nàng nhưng cảm giác như mấy ngày liền chưa tắm thì là lần đầu nàng trải qua. Đưa những ngón tay của mình lên để vuốt mái tóc rối bù của mình, nàng chợt bàng hoàng khi nhìn thấy khung cảnh trước mặt.
“Hửm….?”
Tay nàng bỗng bất động bởi những gì trước mắt nàng không phải là chiếc giường êm ái quen thuộc của mình cùng tấm mành tre mà là một
dãy thanh sắt thô cứng.
“Huh?”
Một cảm giác sợ hãi chợt chiếm lấy cơ thể nàng, đảo mắt nhìn quanh căn phòng lạ hoắc này. Bên phải và trái nàng đều là tường đá và ngay cả phía sau lưng nàng cũng thế. Lót phía trên sàn nhà là những tảm thảm rơm tồi tàn. Còn trần nhà thì làm bằng đá cứng như không cho bất cứ tia nắng hay ánh trăng nào chiếu rọi vào được. Cùng với đó là chất lỏng kì lạ đang rơi tí tắc từ trên trần nhà xuống.
“Đây có phải là….đại lao không?”
Một giọng thì thầm nhỏ bỗng phát ra từ miệng nàng, nhưng ngay cả giọng nói ấy cũng rất lạ với cô. Giọng nói này trầm hơn giọng nói của nàng khá nhiều.
Nhìn chằm chằm vào bàn tay đang bất động của mình, hình dáng của bàn tay nàng khá khác so với những gì nàng nhớ. Cùng với đó là bộ xiêm y cồng kềnh, nặng nề mà nàng đang mang trên người. Xunh quanh quá tối để nàng biết được xiêm y ấy màu gì nhưng khi lướt tay trên tấm vải thì một cảm giác sần sùi được truyền thẳng tới các dây thần kinh của nàng. Chắc chắn bộ xiêm y này được dát vàng.
Đây là một bộ xiêm y rất đắt.
Trước khi thu được thông tin đáng giá từ bộ xiêm y thì ánh sáng chói loá từ bên ngoài ồ ạt tràn vào phòng giam của nàng.
“Cô tỉnh rồi à.”
Giọng nói ấy là của một người phụ nữ đang cầm nến bước vào phòng giam của nàng.
Nheo mắt trước ánh sáng từ cây nến ấy, nàng nhìn kĩ người phụ nữ ấy và nhận ra đó là người quen. Chồm tới song sắt của phòng giam, nàng khẽ nói.
“Ồ, Totetsu–”
Đáp lại nàng là một giọng nói lạnh tanh như băng.
“Sao ngươi dám xưng hô một cách thân mật như vậy với ta chứ.”
Nàng ngỡ ngàng trước câu trả lời đó. Tay nàng vẫn nắm chặt lấy thanh sắt và cơ thể của nàng thì cứng đờ bởi người trước mặt nàng là Totetsu, hầu nữ trưởng của nàng, đang nhìn chằm chằm vào nàng bằng ánh mắt giận dữ.
“Bởi vì cô đã đẩy Phu nhân Reirin khỏi bảo tháp vào đêm Thất Tịch ấy. Cô có biết là đã làm tổn hại tới bông hoa đẹp nhất của chúng tôi không. Vì lẽ đó, cô phải trả giá bằng mạng sống của mình, Tiểu thư Shu Keigetsu à.”
“Vâng?”
Mở to mắt vì sốc trước những gì vị nữ hầu trưởng thân ái của nàng đang nói, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?