Lượng công việc tại tiệm bánh đã tăng lên
Erwin tìm gọi vài đứa trẻ đang tìm việc trong trại trẻ mồ côi.
Tiệm bánh Hansel tăng trưởng quá chóng mặt dẫn tới thiếu hụt nhân sự trầm trọng.
Trong bếp giờ đã có thêm hai cậu bé.
Và…
“Ara~. Amelia-chan, hôm nay trông xinh quá nhỉ.”
“Cảm ơn rất nhiều ạ!”
Có thêm một cô gái nữa đảm nhận vị trí chăm sóc khách hàng.
Amelia-chan.
Một cô bé tóc đỏ bằng tuổi tôi.
Mặt bên ngoài đang do ba người là tôi, Amelia cùng với vợ chủ tiệm điều hành.
Bánh mì dạo này bán đắt như tôm tươi nên trong lò bánh vẫn có vẻ bận rộn dù có bốn người chung tay góp sức.
Tới sẩm tối Erwin mới có thể ra bên ngoài quầy hàng được.
Amelia-chan rất thân thiện.
Cô nhanh chóng nhớ được những khách quen của quán cũng như biết cách để nói chuyện với khách hàng mới.
Với cả, cô ấy học nghề nhanh hơn tôi nhiều.
Thất bại cũng ít hơn tôi.
Mà, dù vậy tôi thấy Amelia-chan và tôi vẫn có một mối quan hệ khó nói.
Không phải là chúng tôi không nói chuyện với nhau.
Nhưng có vẻ bầu không khí đó vẫn truyền đạt được tới khách hàng.
Hẳn là do tôi xinh hơn.
Amelia-chan cũng được khách hàng mến mộ, nhưng tôi vẫn có nhiều người yêu thích nhất.
Có lẽ trong khoảng từ 1 đến 99 ấy nhỉ.
Nhưng tôi không vui tí nào.
Có một số khách hàng nói chuyện rất trơ tráo, chắc là chúng nghĩ không có ai nghe thấy.
“Cô bé tóc đỏ đúng là dễ thương
với thân thiện thật, nhưng suy cho cùng cô bé tóc bạch kim kia vẫn xinh hơn nhiều.”
“Đúng nhỉ…”
“Nhưng tao lui tới đây nhiều lần lắm rồi, mà em ấy vẫn chưa chịu nhớ tên tao.”
“Dù tao vậy thôi chứ Amelia-chan vẫn hay mỉm cười với tao đấy.”
Thế giới này tàn nhẫn thật nhỉ. Amelia-chan?
Biết chưa? Erwin là tù nhân của tôi đấy?
Ra vẻ ta đây trong chỗ làm cũng không giúp cô thắng nổi tôi đâu, biết không?
Bởi vì, tôi xinh đẹp hơn cô nhiều.
Chính Erwin nói thế đấy!
Thế thì, tối nay lại phải ôm anh ấy mới được rồi.
Ngay trước giờ đóng cửa.
Hầu hết bánh mì trong tiệm đều đã bị quét sạch, và đợt sóng khách hàng cũng đã ngớt lại, một người đàn ông trung niên bước vào.
Amelia đã đi đấy dụng cụ vệ sinh.
Chỉ còn tôi đứng đó tiếp đãi.
“Chào mừng quý khách.”
Hành vi của ông ta có chút đáng ngờ.
Nhưng bầu không khí xung quanh ông ta thì không nguy hiểm gì.
“Xin lỗi. Nhưng ta không tới đây để mua bánh… Cháu gọi chủ tiệm ra đây được không?”