“....dậy. Này, dậy đi.”

“gh....?”

Một giọng nói ngọt ngào (nhưng hơi nhấn mạnh) của một cô gái thọc thẳng vào tai của của Anzai Kyousuke, nên cậu ta ngẩng đầu lên. Cậu đang thấy đau âm ỉ ở trán ,nơi đã tì trên mặt bàn suốt.

(Đâu đây-....? Sao mình lại ở thính phòng của một trường đại học thế này?)

Khi cái đầu còn đang ngái ngủ của cậu ta bắt đầu hoạt động, ý thức của cậu ta rút cục cũng trở về hiện thực.

“Oh, đúng rồi. Mình đang làm một bài khảo sát, và giáo sư thì nói quá là dài....”

“Đừng có làm thế. Cậu nên lắng nghe tới tận lúc kết thúc.”

“?”

“Cũng giống như gặp một đứa trẻ tại tủ giữ đồ trả phí và đi ngủ trước khi cậu được nghe ‘chính là em!’[1].”

“Tớ chả hiểu cậu đang nói gì cả....”

Anzai nhìn chung quanh và nói.

Cái vị giáo sư kì quặc đó không còn ở trên bục giảng lớn của thính phòng nữa. Thực ra, hầu hết 20-30 người tập trung để làm bài khảo sát đều đã đi. Chỉ còn lại cậu ấy, cô gái thức cậu ấy dậy, và ba cô gái ở đằng xa kia.

Anzai đoán những cô gái đó ở lại để nói chuyện sau khi bài khảo sát kết thúc.

“Ngoài trời chắc là tối rồi,” một cô nàng tóc vàng, mắt xanh nói với cậu ta.”Bọn mình đang định rời khỏi đây, còn cậu thì sao?”

“....Thế còn chuyện khóa tòa nhà lại thì sao?”

“Tớ không biết. Ông giáo sư thực hiện bài khảo sát này là người phụ trách chuyện đó, đúng không? Ông ta làm một bài thuyết giảng rồi bỏ đi. Cậu có nghĩ chúng ta nên nói chuyện với ông chú già ở văn phòng không?”

“Chắc là cậu nói đúng..” Anzai đứng dậy và ngáp dài. Cậu ta nắm lấy cái cặp nhỏ mà bên trong chỉ có vài món dụng cụ học tập tối thiểu phải có. “Chúng ta cứ để đó cho ông giáo sư. Tớ tự hỏi tiệm cà phê còn mở cửa không.”

“Oh, chúng tớ vừa mới bàn chuyện đi đâu đó.”

Sau đó ba cô gái trông như đi cùng với cô bạn tóc vàng gọi về phía họ. Tất nhiên là họ đang gọi cho cô gái, chứ không phải là Anzai.

Cái bạn đang gọi là một cô gái cao lớn với mái tóc đen, dài và óng ả. Cô ấy giống như một cô đàn chị của Anzai vì cậu ta đã mất nhiều hơn một năm để đậu vào trường đại học.

“Harumi, cậu vẫn đang làm vậy à?”

“Hotaru-san. Cậu ấy nói cậu ấy sẽ đi tới quán cà phê cùng chúng ta.”

(Tớ chưa từng nói tớ sẽ đi mà...)

Họ tất nhiên là những người hoàn toàn xa lạ, nhưng Anzai đã để ý rằng những chuyện kiểu tự nhiên như thế này xảy ra thường xuyên hơn khi cậu ta tiến vào trường đại học. Bạn sẽ đi với những người hoàn toàn bất ngờ và cũng nhanh chóng chẳng bao giờ còn được gặp lại họ nữa. Ở cấp hai và cấp ba, cậu ta luôn đi ăn trưa với cùng một nhóm bạn.

Tâm trạng và không khí đã tạo ra một kiểu thay đổi hóa học tới tình hình, nhưng cậu ta vẫn cảm thấy áp lực kỳ quặc khi hồn nhiên bị ném và một nhóm các cô gái. Nó khác với chuyện gặp gỡ từng người một.

Một cô gái trông như gái quán bar hơn là một sinh viên đại học có vẻ như nhận ra sự bối rối của Anzai và mỉm cười. Khi cô ấy nói, giọng của cô ấy nghe lịch sự hơn những cảm giác mà vẻ bề ngoài của cô ấy mang lại..

“Thấy không, Harumi? Cậu lúc nào cũng quá gần gũi với mọi người.”

“Eh? Cậu đang nói gì vậy, Aisu. Tớ không bị hôi miệng, nên có vấn đề gì đâu?”

“Xin lỗi. Harumi có rất ít ranh giới về mặt cảm xúc. Cậu ấy không hiểu được khoảng cách hợp lí về mặt cảm xúc là gì. Nhưng đừng có nghĩ nó nghĩa là cô ấy thích cậu. Cậu ấy cư xử như vậy với tất cả mọi người, nên cậu sẽ bị sốc sớm thôi nếu cậu cữ nghĩ trong đầu rằng cậu ấy đối xử với cậu một cách đặc biệt.”

“Cậu không phải lo về chuyện đó.”

“Chỉ cho chắc thôi. Cậu ấy đã gặp phải bốn tên bám đuôi khác nhau trong những năm cấp hai và cấp ba. Và một trong số chúng là hiệu trưởng của trường cậu ấy. Đó là một tỷ số đáng kinh ngạc đấy, cậu có nghĩ thế không?”

(Sao cậu lại phải so sánh tôi với những tên bám đuôi cô ấy gặp phải trong quá khứ cơ chứ....?)

Anzai chẳng biết nghĩ kiểu gì về chuyện đó nữa, nhưng cậu ta không phải là loại người thật thà tới mức nói to chuyện đó ra.

Cậu ta sẽ không đi xa tới mức nói rằng cả thế giới được gắn bó với nhau bằng những lời nói dối, tuy nhiên cậu ta quả thực coi sự thật như một viên thuốc đắng vậy. Những người không biết bọc sự thật bằng những lớp vỏ bọc đường rút cục sẽ xa cách với mọi người vì vị đắng đó.

“Tại sao Kozue lại trốn đằng sau cậu vậy, Hotaru-san?” cô gái tên Harumi hỏi

“Cậu ấy tới trường nữ sinh suốt cấp hai và cấp ba, nhớ không? Cậu ấy có lẽ sợ con trai.”

“Khá là đối lập nhỉ. Kozue là kiểu người tấn công rồi chạy đi khi cậu ấy thấy thứ gì đó khiến cậu ấy sợ hãi. Vì cậu ấy tạo ra một miền an toàn và cẩn thận trông chừng anh ta, tớ nghĩ cậu ấy khá là hứng thú với anh ta.”

Sau tất cả những lời về cô ấy như vậy, cô gái tên Kozue trả lời ngắn nhưng dứt khoát.

“Không đúng.”

“Cậu cũng phải cẩn thận đấy. Kozue trái ngược hoàn toàn với Harumi. Cô ấy là kiểu người bắt đầu nghĩ rằng ai đó thích cô ấy nếu cậu ta nhặt cục tẩy hộ cô ấy.”

“Không đúng.”

“Thực ra, dù cho bọn tôi đều là nữ cả, cô ấy vẫn có một hiểu lầm khá ấn tượng trong học kì đầu.”

“Không đúng.”

“Này,” Anzai nói với Kozue.”Sao cậu đeo cái headphone khổng lồ đó vậy? Sao cậu có thể nghe chúng tôi nói khi đeo nó?”

“Đó là kiểu thời trang của cô ấy,” cô gái với mái tóc đen dài mà hình như tên là Hotaru xen vào. “Dây nối chả nối với cái gì cả. Cái băng gạc quấn quanh hông và cái vớ dài rách bươm ở bên chân phải cũng vậy. Chúng trông có vẻ như mang ý nghĩa gì đó, nhưng suy nghĩ về chúng chỉ tổ phí thì giờ.”

“Này, tớ đã bảo cậu cô ấy rất nguy hiểm mà! Nhìn đi, cô ấy mở to mắt nhìn chỉ vì một gã ngu ngốc thấy thích thú trước trang phục của cô ấy!! Nếu cậu không nhanh mà chạy đi, Hotaru, cậu cũng sẽ thành nạn nhân trước lưỡi dao của cô ấy luôn đó!!”

“K-không đúng!!”

“Này, nhanh mà đi tới quán cà phê đi!”

Trước sự kiên quyết trông chẳng đáng tin cậy chút nào của Harumi, họ rời khỏi thính phòng. Từ khía cạnh nào đó, Anzai đã bị vây quanh, nên sẽ đơn giản hơn nếu cứ đi cùng họ.

Nó diễn ra với một cảm xúc khá độc đoán.

Nó diễn ra với một cảm xúc kiểu như “Chà, sao cũng được”.

Anzai phản ánh sự thật rằng cậu ta hiếm khi phải trải nghiệm cái kiểu cảm xúc đó trong những năm cấp hai hay cấp ba. Hồi đó, cậu ta đã nghĩ bị đúp một năm sẽ tạo thành vô vàn vết rạn cho cuộc đời cậu ta, nên đây cũng là một sự thay đổi đáng kể.

Ngoài trời đã tối đen và không khí tràn ngập một sự lành lùng không được thấy lúc những bài giảng buổi chiều diễn ra.

Đèn đường bắt đầu đã sáng lên khắp nơi, nhưng số lượng của chúng vẫn chưa đủ để giúp gì nhiều. Mặc dù đang ở trong khuôn viên của một cơ quan giáo dục cấp quốc gia, khu vực này vẫn có tị lệ phạm tội khá thấp.

“Mấy giờ rồi?”

“7:30. Điện thoại của cậu có chuyện gì vậy, Harumi?”

“Nó hết pin rồi.”

“.... Quán cà phê vẫn mở cửa trước 8 giờ đúng không?”

“Chả hợp lý tí nào. Chuỗi cửa hàng này đã có mặt tại 30 quốc gia, nên họ phải có giờ làm việc tiêu chuẩn. Họ không thể có quyền đóng cửa chỉ vì vắng khách nhất thời sau 8 giờ tối.”

“Đây là khu vực trường đại học, nên họ cũng không kiếm được khách từ nơi nào khác. Tớ nghĩ họ đã mở cửa thêm tận 5 tiếng mà chả có khác nào vào, nên họ đã điều chỉnh giờ để khớp với giờ giấc nhà trường.”

“Chuyện gì vậy, chàng trai? Cậu im lặng được một lúc rồi.”

Giọng nói kì quặc thấy rõ của Kozue lại chĩa về phía Anzai, nhưng cậu ta chỉ đơn giản là chả biết nói gì cho hợp với cuộc chuyện trò cả. Sao cậu ta có thể chen vào một vòng tròn hoàn toàn khép kín những người bạn cơ chứ?

Tại một buổi tiệc nhóm nơi một nửa bên này gặp nửa bên kia của vòng tròn, ít nhất khi ấy cậu ta cũng có một khe hở.

“Tớ rất vui vì cậu ở đây,” Cô nàng (da nâu) gái quán bar mang cái tên Aisu nghe rất hiện đại nói.

“Tại sao?” Anzai đáp lời.

“Tớ muốn hỏi ý kiến của cậu về bài khảo sát kì lạ đó. Bàn về nó chỉ trong nhóm của bọn tớ cũng ổn thôi, nhưng những người trong cùng một nhóm thì không có nhiều sự khác biệt trong ý tưởng của họ. Tớ muốn lấy ý kiến từ ai đó ở ngoài nhóm chúng tớ.”

“Đó quả là một bài khảo sát kì lạ,” Harumi nói.

“Nó khiến tớ có một cảm giác kì lạ không thể tả nổi. Tớ hy vọng có thể thảo luận về nó trước khi cảm giác đó biến mất để chúng ta có thể hiểu được vấn đề rõ ràng hơn. Mặc dù buổi tranh luận lúc ở trong thính phòng chỉ khiến mọi thứ trở nên rối bời hơn.”

“Đó là một lý do khác cho việc tại sao một góc nhìn mới lại quan trọng như vậy.”

“Kozue lại bắt đầu khen ngợi cậu không dứt rồi, nên cẩn thận vào đấy, chàng trai.”

“Nhân tiện đây,” Harumi nói khi cô ấy nhìn vào khuôn mặt của Anzai. “Cậu đã xếp thứ tự cho những đoạn phim ngắn đó như thế nào?”

(Đây là lúc để xác định xem ai phù hợp với bạn nhất. Trong bảng dưới đây, làm ơn sử dụng một cách trung thực những thứ hạng cuối cùng mà bạn đã đặt cho mỗi câu chuyện.)

← = Không

↓ = Có

Bắt đầu

Aisu

Bạn có thích 15 hơn 12 không?

Bạn có thích 05 hơn 17 không?

Bạn có thích 11 hơn 09 không?

Bạn có thích 24 hơn 06 không?

Harumi

Bạn có thích 01 hơn 03 không?

Bạn có thích 04 hơn 02 không?

Bạn có thích 20 hơn 13 không?

Bạn có thích 07 hơn 18 không?

Hotaru

Bạn có thích 22 hơn 15 không?

Bạn có thích 21 hơn 07 không?

Bạn có thích 08 hơn 01 không?

Bạn có thích 10 hơn 20 không?

Kozue

Bạn có thích 23 hơn 19 không?

Bạn có thích 14 hơn 16 không?

Bạn có thích 02 hơn 23 không?

Bạn có thích 13 hơn 04 không?

Aisu

Harumi

Hotaru

Kozue

Tiếp tục với phần thích hợp dựa theo bảng phía trên.

Trường hợp của Harumi (Theo đuổi sự bí ẩn của điều lố bịch khác hòng trợ giúp cho điều lố bịch này!)

Trường hợp của Hotaru (Làm thế nào mà giáo sư làm được những đoạn phim này nhỉ?)

Trường hợp của Kozue (Những điều lố bịch cứ đến lần lượt từng cái một này là gì? Cậu có thể chấp nhận câu trả lời đó được không?)

Trường hợp của Aisu (Những câu hỏi của giáo sư vẫn chưa kết thúc. Câu hỏi tiếp theo sẽ là gì!?)

[1] tủ giữ đồ trả phí là những dãy tủ ở ga tàu điện của Nhật, nơi đó bạn bỏ tiền xu vào và mở tủ ra cất đồ vào trong. Câu nói này dựa theo cuốn tiểu thuyết ‘những đứa trẻ trong tủ giữ đồ trả phí’ (coin locker babies), một cuốn tiểu thuyết khá nổi tiếng ở Nhật.