Yorusaki Kageo lướt cây bút chi máy ngang dọc cuốn sổ tay.
Mình vui lắm. Vui lắm luôn. Ai cũng nên hạnh phúc thế này nhỉ?
Cậu hạnh phúc tới nỗi muốn ôm tất thảy trong vòng tay.
Nơi quầy ăn một siêu thị nào đó, nhìn đâu đâu cũng thấy những gia đình, đang quây quần hạnh phúc cùng với nhau. Người da trắng tóc vàng với mắt xanh, người da màu mang thân hình vạm vỡ, người gốc La tinh tóc quăn đen, người châu Á mang khuôn mặt vuông vắn. Quả đúng với cái tên Hợp chủng quốc Hoa Kì. Họ đẩy những xe hàng chất chồng lương thực với thức ăn.
"Kageo. Bắt con phải đợi rồi," bố vợ cậu trở về, từ phía nhà vệ sinh.
"Không sao mà bác trai."
Kageo gập cuốn sổ, cất lại vào trong túi.
"Đừng gọi bác vậy chứ. Gọi bác bằng tên đi."
"Dạ, bác Christopher."
"Chết cha, quên khuấy mất. Đợi bác mua cái này. Nhờ cháu trông hộ xe."
Bố vợ đi một hồi, xong quay lại với một bịch kẹo gôm, kích cỡ phải gấp bốn so với hàng ở Nhật.
Mà không chỉ kẹo gôm, cái gì trong siêu thị cũng to lớn. Không gian rộng mênh mông, và đến cả xe đẩy, so với bên Nhật Bản cũng phải lớn gấp đôi.
"Layla nó mê cái này lắm."
Ông đặt bịch kẹo gôm vào trong chiếc xe hàng.
Cậu nhớ hồi cao trung, từng có lần cô làm cho cậu một hộp cơm, trong đó có kẹo gôm làm tráng miệng.
"Thật không thể tin nổi, cục cưng bác ngày xưa, lại mới vừa hạ sinh một đứa cháu... Phải chăm nom cho cẩn thận mới được."
Bố vợ cươi roi rói, lúc mở điện thoại lên, nhìn tấm ảnh Layla cười tươi tắn, ẵm trong tay đứa trẻ mới chào đời.
Với khuôn mặt như thế, ông trông thật phúc hậu làm sao, dẫu vẫn cứ phong cách như tài tử điện ảnh.
Một nhân viên, đứng bên cạnh lối ra, nhận lấy tờ biên lai, đóng dấu rồi trả lại hai người. Thủ tục này, cậu chưa lần nào thấy ở quê nhà trước đây.
Vừa bước ra bên ngoài, nắng ấm màu hạ đã bao trọn lấy Kageo. Không như bên Nhật Bản, mùa hè ở nước Mĩ không cháy thịt cháy da, mà có phần sảng khoái và dễ chịu.
Đẩy xe hàng đến chỗ bãi đỗ xe, họ chuyển đồ xuống cuối chiếc sedan.
Bố vợ cậu cầm lái, và cả hai trở về nhà Douglas.
"Tiếng Anh cháu tốt nhỉ?"
Bố vợ trò chuyện với Kageo.
Điểm TOEIC cậu mới khoảng 700, nhưng đối với những chủ đề thường ngày, cậu có thể trò chuyện khá êm xuôi. Cậu hiện tại học đại học năm hai, và đang định cải thiện thêm điểm số, và kiếm một công việc có sử dụng tiếng Anh.
Cũng đại học năm hai, Layla hiện theo học ngành văn học Nhật Bản, tại nơi mà văn học Nhật khai sinh. Tuy nhiên, cô đang phải tạm hoãn để lo chuyện sinh đẻ.
"Cảm ơn bác."
Hai bên đường là cảnh tượng gì đó, trông như từ phim ảnh mà bước ra.
Những ngôi nhà và khu vườn rộng lớn. Vài ngôi nhà còn có cả bể bơi. Những tràng cỏ xanh mướt và chú chó lông xù. Những đứa trẻ trượt ván làm trò chơi.
Ở tại môi trường ấy, Layla đã ra đời, trở thành một thiếu nữ tích cực và ôn nhu.
Chiếc xe dừng trước cửa nhà Douglas.
Đang chuyển đồ vào nhà, họ bỗng thấy tiếng khóc của đứa trẻ sơ sinh.
"Nhìn giống bác Christopher thật đấy."
Tiểu công chúa vẫn chưa được đặt tên, nhưng khi về Nhật Bản, hai vợ chồng còn phải ghé thăm tòa thị chính, nên tính ra vẫn dư dả thời gian.
"Ừ, phải, phải. Hai đứa cứ về đi. Đứa bé cứ để cho tụi bác."
Giọng bố vợ nghe nửa thật nửa đùa, làm Kageo chẳng biết xử trí sao.
Bỗng nhiên, "bộp" một cái, mẹ Layla táng luôn đầu ông chồng. Christopher bèn cúi gằm mặt xuống, hai tay vòng qua đầu mà xuýt xoa.
"Nói cái gì vậy chứ? Nghe chẳng giống đùa đâu... À Kageo, cháu đừng để bụng nhé. Này chỉ là ông già thèm được bế cháu thôi. Lắm lúc nhìn đúng phiền."
Với một người mồ côi cả gia đình từ lúc lên sơ trung, cảnh tượng mới trông thật đầm ấm, làm Kageo chỉ biết khúc khích cười.
"Kageo-kun? Cháu cười cái gì thế?"
"Cháu chỉ nghĩ mình thật may mắn thôi. Ba mẹ cháu đều mất năm cháu mười ba tuổi. Giờ có hai bác đây, cháu cứ ngỡ mình như có một gia đình mới."
Mẹ vợ Kageo há hốc mồm. Khóe mắt bà rơm rớm, và bà ôm chầm lấy Kageo, tựa có những cảm xúc không sao kìm nén được.
"Kageo-kun. Cháu cứ coi bác như mẹ ruột của cháu nhé?"
"Mẹ làm gì vậy trời? Con mới là vợ của Kageo đấy!" Layla chợt xen ngang.
Cô mặc bồ đồ ngủ, đôi bàn tay nâng niu đứa con đầy âu yếm.
"Ôi trời ơi. Mẹ xin lỗi."
"Rumiko, chồng em ở đây này. Yêu em nhiều."
"Em cũng thế, chồng yêu."
Bạ mẹ vợ ôm nhau, rồi hôn nhẹ lên má. Thật không ngờ cả hai vẫn thắm thiết thế này. Khi nào đã luống tuổi, cậu cũng với Layla cũng mong được như thế.
"Con gái, là bố đây. Bố về rồi đây này."
Cậu đỡ lấy đứa con, hôn nhẹ lên vầng trán.
Cậu ngửi thấy mùi sữa, từ đứa trẻ được quấn trong chiếc khăn.
Đã mười ngày kể từ khi chào đời. Con bé vẫn chưa nâng được cổ lên, mềm nhũn như không có đốt xương nào.
Cậu chìm trong suy tư, khi nghĩ xem sinh linh nặng ngang con mèo ấy, trong tương lai sẽ trở thành thế nào.
"Layla, em đứng dậy bây giờ có ổn không?"
"Không sao. Em cũng muốn sớm về lại Nhật mà."
Cô không muốn ở lại đây quá lâu. Trong thâm tâm, cô chỉ muốn về nhà.
"Ráng đợi nốt tháng sau mình khám tổng thể nữa. À đây. Suýt thì anh quên mất."
Cậu chìa cuốn sổ cho Layla.
"Anh nghĩ được ra vài cái tên này."
1. Aimee (絵衣美 / 詠美 - Eimi): Cả tiếng Nhật lẫn tiếng Anh đều hay, nhưng cách viết thứ hai có hơi khó đọc chút.
2. Nao (奈央 - Nao): Tiếng Nhật rất dễ thương, nhưng tiếng Anh dễ nhầm sang nam giới. Được cái là dễ đọc với dễ ghi, không gây liên tưởng đến ý nghĩa lạ lùng nào.
3. Julia (樹里亜 - Juria): Tiếng Nhật rất dễ thương, nhưng tiếng Anh có hơi hoành tráng quá.
4. Hana (花 - Hana): Trong tiếng Anh có nghĩa là "duyên dáng." Một cái tên dễ đọc và dễ thuộc. Nhưng mà, tiếng Nhật có hơi lỗi thời quá chăng?
5. Sarah (瀬羅 - Sera): Trong tiếng Do Thái có nghĩa là "nữ hoàng." Cũng có thể được đọc là "Se-ra." Tiếng Anh thì khá ổn, nhưng Hán tự lại trông loằng ngoằng quá.
"Nhiều quá! Tổng cộng bao nhiêu vậy?"
"Chắc phải hơn một trăm."
"Khiếp!"
"Em với con, ai anh cũng trân trọng hơn tất thảy cơ mà."
Tay vẫn nâng đứa con, Kageo hôn cô gái mình từng muốn giết hơn tất thảy.