Đây là một câu chuyện từ rất lâu rồi.
Tôi đã hứa với một cô gái nào đó.
Tôi vẫn nhớ đó là một cô gái trẻ và thời trang, người luôn quan tâm đến vẻ ngoài của mình, đã khóc rất nhiều khiến tôi không thể chịu đựng được, lau nước mũi và nhìn tôi với khuôn mặt đỏ bừng.
Cô ấy buộc mái tóc nâu sáng thừa hưởng từ mẹ thành một kiểu đuôi ngựa đơn giản, và tôi yêu cô ấy vì điều đó.
Ngầu, dễ thương, mạnh mẽ và yếu đuối.
Vụng về, bướng bỉnh, hơi thích khoe khoang và vô cùng tốt bụng.
Tôi đã từng hứa với một cô gái như vậy.
✳︎
"...Mày thực sự bị Miyagi ghét à? Rốt cuộc thì mày đã làm chuyện ngu ngốc gì vậy?"
"Tao đâu có làm gì đâu. Với lại, đừng có nói rõ ràng như vậy."
Trong một lớp học ồn ào, hay nói chính xác hơn là náo nhiệt trong giờ nghỉ trưa, tôi đang trò chuyện với một người bạn cùng lớp, Satake Kazuma, mà tôi đã tự ý gọi là bạn thân.
Tôi chợt thấy Satake nhìn qua một chỗ nào đó, hình như cậu ấy đang nhìn Miyagi-san trò chuyện với nhóm học sinh nổi bật của lớp.
"Không, nếu không nói là cô ấy ghét mày thì tao cũng chẳng biết diễn đạt như thế nào nữa... Cô ấy thường có tính cách dịu dàng và chu đáo, như một nữ thần, thu hút mọi người bất kể giới tính. Nhưng không hiểu sao, cô ấy lại lạnh lùng với mày, người bạn thuở nhỏ của cô ấy."
"Nữ thần à? Nghe có vẻ cũng hay đấy. Tao khá bất ngờ vì cái biệt danh đó nói đến một nữ sinh cao trung đấy."
"Mày đang thể hiện sự nổi loạn của bản thân đấy, và có lẽ đó là lý do cô ấy ghét mày."
"Đó đâu phải nổi loạn. Và tao không phải bị ghét đâu đấy."
...Có lẽ vậy.
Cảm thấy thật hơi ảo tưởng khi nghĩ như vậy, tôi lại quan sát hành động của Miyagi.
Mái tóc nâu đẹp đẽ của cô ấy được buộc lỏng thành hai bím, rất phù hợp với tính cách dịu dàng của cô ấy.
Theo lời Satake, sức hút chính khiến nhiều người, bất kể giới tính, bị thu hút bởi cô ấy nằm ở tính cách của cô ấy.
Khi nhớ lại câu chuyện rằng cô ấy còn có vẻ ngoài mà nhiều người thấy đáng yêu giống thú cưng, tôi vô tình chạm mắt mắt trực tiếp với cô ấy.
"Oái, chết tiệt."
"Hử? Có chuyện gì vậy... Chờ đã, oái!"
Đột nhiên, bầu không khí trong lớp đông cứng lại.
Căn phòng ồn ào trước đó giờ rơi im ắng lạ thường.
Không khí ấm áp và dịu dàng mà cô vừa tạo ra bỗng biến thành một khuôn mặt vô cảm hoàn toàn.
Bờ vai của Satake run rẩy vì bất ngờ, nhưng tôi có thể phần nào hiểu cảm giác của cậu ấy khi phải nhìn thấy với những cảm xúc đã tan biến trong mắt cô ấy.
Các học sinh xung quanh cô ấy cũng tạo dáng như đang chờ bão tan, không ai dám làm phiền cô ấy.
Đối xử với những người khác thì đây như một thảm họa, chẳng phải điều đó cũng khá bất lịch sự sao? Trong khi suy nghĩ như vậy, tôi ngoan ngoãn quay mặt đi khỏi cô ấy và nhìn về phía trước.
Sau vài giây, không khí trong lớp học đã trở lại bình thường.
Ngay lập tức, tôi cảm thấy như mình đang bị cả lớp nhìn chằm chằm, như thể đang nói, "Cậu đang làm cái quái gì vậy?" Nhưng tôi đã phớt lờ họ và bắt đầu chuẩn bị cho tiết học tiếp theo.
"Vậy, ai nói là mình không bị ghét nhỉ?"
"Mày ồn ào quá."
Tôi đáp lại lời trêu chọc của Satake bằng một nụ cười châm biếm pha lẫn tiếng thở dài.
Tôi không thể nghĩ ra bất kỳ lý lẽ nào để phản biện lại, vì vậy tôi chỉ có thể nói như vậy.
Thôi, dù sao đi nữa, người bạn thuở nhỏ của tôi, Aika Miyagi, hôm nay có vẻ rất tuyệt vời, giống như mọi ngày.
Tôi biết rất rõ tính cách bướng bỉnh của cô ấy, nhưng trong những năm gần đây, có lẽ nó đã trở nên tồi tệ hơn.
...Không, ờ thì khi chúng tôi còn nhỏ, có một số rắc rối đã xảy ra, nên tôi nghĩ có lẽ là một phần của cả hai.
Bỏ qua điều đó, giờ chúng tôi đã lên cao trung, mỗi khi ánh mắt chúng tôi vô tình chạm nhau, cảm xúc dường như biến mất khỏi đôi mắt cô ấy. Khi tôi nói chuyện với cô ấy, giọng điệu của cô trở nên lạnh lùng rõ rệt, và chỉ cần ở gần cô ấy cũng sẽ khiến cô ấy im lặng bất thường.
Mối quan hệ của chúng tôi vẫn luôn như vậy kể từ hồi đó.
Nếu phải diễn đạt bằng lời, thì không chỉ đơn thuần là một mối quan hệ xa cách.
Chắc chắn, sẽ rất hợp lý nếu cho rằng cô ấy ghét tôi, vì dường như đó là thứ mà những người bạn cùng lớp của chúng tôi tưởng.
Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ có ý định nói dối Satake. Bởi vì tôi không tin rằng cô ấy thực sự ghét
tôi, và tôi không cảm thấy cô ấy đối xử với riêng mình tôi một cách lạnh lùng như vậy.
"...Trước hết, tao không nghĩ ai đó sẽ tự nguyện đến trường với người mà họ ghét mỗi sáng."
"Ừ, điều đó thì có lẽ đúng. Nghe thì có vẻ hợp lý hơn là những cái tin đồn về sự tội nghiệp của Miyagi-san hay việc mày theo dõi cô ấy."
"Tao thật ngu khi kỳ vọng vào cái trường này."
Sẽ dễ dàng hơn nếu họ bị thuyết phục bởi bằng chứng chúng tôi đi học và về chung với nhau, nhưng thay vào đó, tôi lại nghe được mấy cái tin đồn nhảm nhí mà tôi còn chả muốn nghe.
Theo dõi và tất cả, không thể tệ hơn.
"Thật sự, tao nghĩ trên đời có rất ít người vô hại như tao."
"Đó không phải là điều mày nên nói về bản thân... Chà, tao cũng không nghĩ mày sẽ làm điều gì phạm pháp, nhưng….."
Về những tin đồn, chẳng còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận nó.
Nếu tôi ở bên cô ấy, người nổi bật theo nhiều cách khác nhau, tôi sẽ không tránh khỏi những chỉ trích nhảm nhí vô căn cứ.
Từ đầu, tôi đã chuẩn bị tinh thần cho những chuyện này, và tôi không có thời gian để lo lắng về chúng.
Nếu có chỗ để lo lắng về những điều như vậy, thì sẽ tốt hơn nếu đi ôn tập trước giờ học.
Để duy trì điểm số tốt, tôi không có thời gian rảnh, vì sẽ rất nguy hiểm nếu tôi khiến mẹ tôi, người đứng đầu gia đình, nổi giận.
Khi tôi đang mải mê nhìn vào quyển vở, tiếng chuông báo hết giờ nghỉ trưa vang lên khắp trường trong khi tôi cố gắng nhớ lại nội dung từ buổi học trước.
"Vào những lúc oái ăm như này, cậu nghiêm túc đến kỳ lạ đấy, đúng không?"
"Tao thường bị nói như vậy đấy. Chà, tao đoán điều đó còn tốt hơn là không nghiêm túc."
"Ừ."
Satake chờ giáo viên đến trong khi lẩm bẩm, "Tao cũng đi đọc sách giáo khoa đây."
✳︎
Từ bên cạnh, tôi có thể nghe thấy tiếng giày đang tiến lại gần đây từng bước một.
Tự nhiên, tôi nhận ra rằng những người qua đường đang quan sát chúng tôi từ xa.
「……」
「…………」
「………………」
Im lặng.
Sự tĩnh lặng bất ngờ bao trùm lấy không khí.
Vào buổi tối trên đường về.
Hồi nãy, qua một ứng dụng trò chuyện trên smartphone của tôi.
"Hôm nay, không có hoạt động câu lạc bộ."
Đó là câu mà bạn thân thuở nhỏ của tôi gửi, và giờ cô ấy đang đi ngay bên cạnh tôi, giữ vẻ mặt không cảm xúc như thường lệ.
Sự tương phản giữa thái độ thường ngày của cô ấy và trạng thái hiện tại khiến ai cũng khó có thể tiếp cận cô ấy.
Cá nhân tôi nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu cô ta trở nên khó đoán, như vậy mới đúng là cô ấy.
"...Này, nóng quá. Tôi đổ mồ hôi nhiều quá."
Mùa này là cuối xuân, mùa hè đẹp đẽ với những cánh hoa anh đào rơi.
Mặt trời đã lặn nhưng vẫn chưa hết nóng bức, có vẻ thời tiết mấy năm gần đây khá bất thường.
Tôi lau mồ hôi trên má bằng mu bàn tay.
Khi liếc nhìn người hàng xóm ít nói của mình, cô ấy đã tạo ra một khoảng cách giữa chúng tôi.
Hả? Khoảng cách này là sao? Tôi hy vọng đây không phải là ẩn dụ cho việc quá quen thuộc.
Khi tôi vô tình bày tỏ sự bối rối, cô ấy cuối cùng cũng mở miệng để phản hồi.
"Cậu quả nhiên là chàng trai thiếu nhạy cảm."
"Wow, lời nói đầu tiên mà sát thương cũng cao phết gì."
Với ánh mắt lạnh lùng, cô ấy phát biểu, và tôi suy ngẫm về hành động của mình.
À, giờ tôi đã hiểu.
"Tôi nghĩ cô không nên lo lắng về việc đổ mồ hôi. Chúng ta đều là con người."
"Mặt của cậu có ổn không?"
"Cô có thể bỏ nắm đấm xuống trước khi tôi trả lời không?"
Tránh né một cách dễ dàng cú đấm vừa nhắm thẳng vào mặt, tôi tiếp tục cuộc trò chuyện.
Thấy không có ai xung quanh, chắc cô ấy đã đảm bảo không có ai nhìn thất trước khi cố gắng đấm tôi.
Bạn thuở nhỏ của tôi có một chút xu hướng bạo lực, mặc dù tôi muốn thêm rằng điều đó chỉ dành riêng cho tôi.
Thật là một sự đối xử đặc biệt, nhưng không phải là điều tôi muốn cho lắm.
"...Cửa hàng tiện lợi?"
"Chắc chắn rồi."
Với những động tác hơi vụng về, cô ấy đã tạo khoảng cách giữa chúng tôi và lẩm bẩm một cách nhẹ nhàng.
Mặc dù chúng tôi đã rất gần nhà, nhưng có vẻ như cô ấy muốn đi vòng.
Vì tôi không có việc gì quan trọng, tôi đi đến cửa hàng tiện lợi gần nhất trong khi bạn thuở nhỏ
của tôi hoàn thành công việc của cô ấy.
Vì không nghĩ ra thứ gì muốn mua, tôi dành thời gian đi đến góc có những cuốn truyện tranh cho đến khi cô ấy mua đồ xong.
Tôi không theo dõi bất kỳ tạp chí nào hàng tuần, nhưng thỉnh thoảng cầm một cuốn lên lại gợi cho tôi một cảm giác hồi hộp kỳ lạ. Độ dày và kết cấu độc đáo của giấy luôn gợi ra cho tôi một nỗi nhớ trong lòng.
Trong khi lật qua những trang sách một cách thoải mái, tôi cảm thấy một cú đẩy nhẹ ở lưng.
Không nói gì, cô ấy đi ra ngoài, và tôi không thể không cảm thấy nhẹ nhõm và mỉm cười.
"Mm..."
"Có chuyện gì vậy? ... Ồ, một cây kem."
Trong tay cô ấy là một túi chứa hai cây kem.
Tôi không chắc đó là vị socola hay cà phê, nhưng chắc chắn đó là một vị rất ngon.
Sau khi bình tĩnh đưa cho tôi một cây, bạn thân thời thơ ấu của tôi tiếp tục đi trong im lặng.
Sự thiếu xấu hổ của cô ấy khi chia sẻ một cây kem trong khi đi bộ về nhà với một cậu con trai là điều tôi không thể hiểu nổi.
Mặc dù vẫn còn im lặng, nhưng cảm giác thoải mái hơn nhiều so với trước.
Với một cái nhíu mày nhẹ, cô ấy có vẻ thư giãn khi thưởng thức cây kem. Có một cô gái xinh đẹp như cô ấy bên cạnh làm tôi cũng cảm thấy dễ chịu hơn.
Từ đó, chúng tôi đi bộ mà không nói nhiều, và chẳng bao lâu, chúng tôi cũng về đến nhà mình.
Như thường lệ, có lẽ quá đại trà khi nói điều này, nhưng nhà chúng tôi ngay bên cạnh nhau.
"Thế, hẹn gặp lại nhé."
"Mm..."
Sau một chút im lặng, khi chúng tôi chuẩn bị tạm biệt, tôi nghe giọng nói của cô ấy có vẻ do dự, khiến tôi vô thức dừng lại và nhìn lại.
"Cô không về nhà sao?"
"Cậu thật sự không thể thành thật hơn sao?"
Giọng nói lạnh lùng của cô ấy trở lại như thể đó là phản xạ tự nhiên.
Và như thường lệ, cô ấy thể hiện nét mặt như muôn khóc cực kì quen thuộc sau giống như tôi vừa nói một điều gì đó rất tàn nhẫn.
"...Tóc tết trông hợp với cô lắm."
"Mm... Tôi biết."
Thấy nụ cười bối rối của cô ấy, tôi nói, "Hẹn gặp lại."
✳
Tôi đã hứa một điều.
Tôi chỉ không thể thành thật với bản thân.
Tôi không muốn làm tổn thương cô ấy, nhưng cuối cùng tôi lại nói những điều tàn nhẫn.
Tôi thật sự yêu cô ấy, nhưng không thể nói ra.
Trong khi thực hiện một lời tỏ tình lớn lao như vậy, cô gái đó đã khóc lóc nức nở không ngừng.
Tôi không thể chịu được điều đó.
Tôi căm ghét bản thân vì đã làm cô ấy khóc vì những điều như thế.
Cho dù người khác có nói gì đi chăng nữa, tôi đã biết từ khi còn nhỏ rằng cô ấy là một người tốt.
Tôi tin chắc rằng cô ấy rất đặc biệt với tôi, và tôi tin rằng cô ấy cũng có cùng cảm xúc với tôi.
Đó là lý do tại sao tôi đã hứa.
Tôi muốn cô gái đó ngừng khóc và xin lỗi mãi, nói rằng, "Tôi xin lỗi vì đã lạnh lùng với cô, mặc dù tôi không ghét cô."
Tôi muốn trấn an cô ấy và khiến cô ấy tin rằng tôi không ghét cô ấy, vì vậy tôi đã hét lên một cách đau đớn.
Vì vậy, tôi đã làm ra một việc với cái não bé xíu của mình và tạo ra một dấu hiệu rõ ràng cho cô ấy.
Nếu Aika không buộc tóc, điều đó có nghĩa là cô ấy đã bắt đầu ghét tôi.
Miễn là Aika buộc tóc, bất kể chuyện gì xảy ra hay người khác nói gì, tôi sẽ tin rằng cô ấy không ghét tôi.
Đó là lý do tại sao tôi đã kêu cô ấy thể hiện cảm xúc thật mà không phải lo lắng.
Tôi đã hứa một cách không xấu hổ.
Nếu ai đó muốn cười nhạo một lời hứa trẻ con, họ cứ việc cười.
Đã hơn một thập kỷ trôi qua kể từ đó.
Tôi vẫn tiếp tục tin rằng người bạn thời thơ ấu của tôi, người chưa bao giờ tháo tóc trước mặt tôi, không ghét tôi.
Tôi nghĩ đó là bằng chứng cho sự chân thành của tôi đối với cô ấy.
Vì vậy, tôi tiếp tục sửa lại nhận thức của thằng bạn thân tôi.
"Mày vẫn... bị Miyagi-san ghét sao?"
"Tao chắc là không bị ghét..."
Hôm nay, tôi cũng sẽ không ngừng sửa lại nhận thức của thằng bạn tôi.