“Shuu-chan à, em có thai rồi.”

“Hở…?”

“M-một đ-đứa bé sao!”

Chẳng cần hét lên vậy tôi cũng biết cô ấy có ý gì.

Và le lói nỗi buồn, thấy rằng cuối cùng cũng đã đến thời khắc đó.

Tôi đã chung sống cùng với đàn em của mình, Misuzu, trong một khoảng thời gian dài sau khi cả hai kết thân với nhau trong một circle của trường đại học.

Mà, hai đứa cũng có cãi nhau, nhưng lại chung sống rất hòa thuận.

Hiện tôi đã làm việc được hai năm, trong khi đó Misuzu thì cũng đã tìm cho mình một công việc và chuẩn bị sắp tốt nghiệp đại học.

“Haa…”

“Sao thế? Anh không vui hả?”

“Không phải thế.”

Tôi đứng dậy, và sau đó đặt mình bên cạnh chiếc ghế Misuzu đang ngồi.

Em ấy trông có chút lâng lâng và rồi rướn người xích vai mình lại gần tôi.

“Anh thật sự rất sợ đến gặp bố mẹ em.”

“Ara~. Vậy thì em sẽ báo trước với anh một điều; bố em ở nhà đáng sợ lắm đấy~.”

“Này, dừng lại đi.”

Nói xong, tôi khóa môi Misuzu và ngã lên trên người em ấy.

Kết hôn với Misuzu chỉ là vấn đề về thời gian, vậy nên chuyện này cũng chỉ là đẩy nhanh tiến độ hơn một chút mà thôi.

Tôi không thể nghĩ về ai khác ngoài Misuzu.

Không ai có thể có thể khiến tôi cảm thấy gần gũi hơn đến nhường này cả.

“Em đang mang thai. Liệu anh có thể làm mà không cần mang ‘áo mưa’ được không nhỉ?”

“Thiệt luôn, anh tởm quá đấy.”

Trong khi Misuzu cười đùa, tôi ôm chầm lấy em ấy. Đây chính là hạnh phúc.

Thứ hạnh phúc tựa như chỉ có thể tìm thấy trong tranh vẽ.

Tuy không đủ tiền để tổ chức đám cưới, nhưng từ giờ cuộc sống của cả hai sẽ ổn thỏa.

Ngày hôm sau, tôi liên lạc với gia đình mình vào giờ nghỉ trưa.

Chính mẹ tôi là người đã bắt máy.

“Mẹ, ee, um~”

“Có chuyện gì sao, Shuji . Hiếm khi thấy con gọi cho mẹ đó, có chuyện gì sao?”

“Um, con cũng muốn kể cho bố nghe về chuyện này nữa.”

“Sao, về chuyện gì cơ?”

“Con đã tìm thấy người mà mình muốn kết hôn rồi.”

“Wao! Sao? Con làm con bé có thai à?”

“…..Vâng.”

“Buuu. Con có thể bất cẩn đến mức nào cơ chứ? Thế con định nói với bố mẹ con bé ra sao đây?”

“Con nên nói gì đây?”

“Thằng nhỏ ngốc này. Nói với bố mẹ con bé rằng con muốn cưới con gái của họ, và nếu như hai người ấy đồng thuận thì tụi con sẽ tiến triển ra sao?”

“Ooo~, hữu ích thật đấy. Con cảm ơn, yêu mẹ nhiều lắm~.”

“Thằng ngốc này. Mẹ sẽ đi báo cho bố con biết.”

“Cảm ơn mẹ nhé~”

Gia đình tôi đều đã ổn thỏa.

Tất cả mọi thứ còn lại chỉ còn là bên phía nhà của Misuzu. Khó nhằn thật đấy.

Có ai đó muốn thay thằng này làm không?

Khi trở về phòng, Misuzu chào đón tôi bằng một nụ cười.

“Yoo, Shuu-chan.”

“Ừm. Anh về rồi đây.”

“Mừng anh về. Nè, em đã gọi về nhà rồi đó.”

“Thật sao?”

“Họ bảo cuối tuần này hãy mang anh qua.”

“Thật vậy à…”

“Không sao đâu mà, họ có vẻ không khắt khe lắm.”

“Thật ư! Tuyệt quá.”

“Fufufu.”

Sau khi dùng bữa tối, cả hai ngồi cạnh nhau trên chiếc sofa.

Tay tôi đang chạm vào bụng của Misuzu.

“Misuzu.”

“Vâng?”

“Anh muốn mua một đôi nhẫn.”

“Được thôi. Nhưng em muốn một chiếc túi cơ.”

Sau đó, cô ấy mang ra một danh mục thương hiệu.

25,000 yên.

“Đắt nhỉ.”

“Ít ra túi xách vẫn rẻ hơn nhẫn. Lại còn thực tế nữa.”

“Cũng phải.”

Tôi vòng tay mình quanh vai Misuzu khi em ấy nói.

Đúng là dễ thương chết đi được.

Misuzu và con của chúng tôi. Tôi muốn yêu cả hai người họ cho đến hết phần đời còn lại của mình.

Đó chính là những cảm xúc chân thực…

Rồi cuối tuần cũng đến.

Tên đang đứng rung lẩy bẩy, khoác trên mình bộ âu phục ấy chính là tôi, trên tay còn đang cầm một hộp sôcôla.

“Được rồi, tập lần cuối nào.”

“Xin thứ lỗi! Thưa bố vợ. Mong người hãy trao con gái của mình cho con!”

Kế bên, Misuzu đang cười ha hả với tay đang đặt lên miệng mình.

“Quá là dở luôn. Buồn cười quá đi mất.”

“Đồ ngốc. Đừng có mà cười chứ. Anh đang tuyệt vọng đây này.”

Misuzu dẫn tôi về nhà bố mẹ của mình.

Nhà của em ấy cách nhà bố mẹ tôi hai quận.

Tuy có hơi xa, nhưng vì căn hộ của bọn tôi nằm giữa hai nơi nên cũng thuận tiện để đi lại.

Thời tiết trông có vẻ tốt. Biết đâu ngày hôm nay cũng sẽ ổn thỏa thì sao.

Chúng tôi đặt chân tới nhà của em ấy…

Bàn chân tôi đang run lên.

“Con về rồi đây~”

Chỉ với bốn chữ, tâm trí tôi hoàn toàn trống rỗng.

Tôi có thể nghe thấy tiếng hai đôi dép lê.

Không biết tôi đang làm mặt gì nữa

“Aah, chào mừng chào mừng.”

Đó là giọng của bố cô ấy. Dù ông ấy chỉ đơn giản chào đón cả hai vào, tôi vẫn cúi mình quỳ trước cửa nhà.

“O-, oi. Cậu”

“U-, um! Tên của cháu là Yokoyama Shuji, cháu rất vui vì đã hẹn hò với Misuzu tới tận bây giờ,.Cháu đã vào đây mà chưa được bố vợ cho phép, và um, um, um, làm ơn hãy trao Misuzu của bác cho cháu! Thành khẩn mong bác đồng ý! Chắc chắn cháu sẽ khiến cô ấy hạnh phúc!”

Dài, dài quá rồi.

Cảm giác như mọi thứ đều phun hết ra ngoài rồi.

Trong khì đang quỳ, tôi nhận ra có gì đó đang nằm dưới đầu gối tôi.

Đúng vậy, tôi đang nghiền nát thứ gì đó, có vẻ như là giày của bố vợ tôi.

Cả cơ thể tôi run rẩy cùng nỗi căng thẳng cực độ.

Cảm giác như cả cõi vĩnh hằng vụt qua vậy, nhưng cái tiếng cười trên đầu đã đưa tôi quay lại với nhận thức.

“Hahahahaha. Cậu ấy có vẻ là một chàng trai tốt đấy, Misuzu.”

“Ôi, Shuu-chan…”

Tuy vậy, trong đầu tôi giờ vẫn còn hoảng loạn lắm.

Tôi chìa hộp sôcôla dưới tay đưa cho bố vợ.

“U-, um! Tuy món quà này có thể vô dụng với bác, nhưng đổi lại với nó là con gái của bác-“

…Tôi vừa nói cái quái gì vậy.

Cảm giác như tôi vừa nói gì đó không thể tha thứ được vậy.

“Puu——!”

Mọi người đều cười phá hết lên, trừ tôi.

Không thể bắt kịp với cái gia đình này được, tôi cười một cách lo lắng, nhưng sau khi bị Misuzu giục, tôi cuối cùng cũng đứng dậy và tới phòng trà. Đó là một gian phòng kiểu nhật rộng chín chiếu tatami. Chúng tôi ngồi dọc theo chiếu bàn.

Tôi đổ mồ hôi liên tục và chẳng biết phải làm gì. Hơn nữa, tất cả những gì cần tôi đều nói ra rồi, nhưng bên kia vẫn chưa có phản hồi.

Tuy vậy, sẽ thật kì lạ nếu hỏi việc trao con gái của họ đi lần nữa nên tôi cố nén lại.

“Suzune, Đem rượu tới đi em.”

“À, vâng ạ.”

Nghe thấy, mẹ Misuzu liền đứng dậy và vào bếp.

Sau đó không lâu. Một chai rượu sake đã được đặt trước mặt chúng tôi

“U-, um…”

“Ta hiểu, Shuu-kun. Về Misuzu phải không? Ta đã nghe rõ kể từ khi cậu nói muốn làm con gái ta hạnh phúc rồi. Tới và uống như hai cha con nào.”

“Ah, vâ-vâng ạ!”

“Chờ đã, bố!”

Misuzu cản bố tôi lại, điều này cũng chẳng bất ngờ gì.

Tôi thực sự không có hi vọng nào với đồ uống có cồn, rượu sake còn tệ hơn cả thế nữa.

Thứ này có thể khiến tôi say chỉ bằng việc ngửi.

Nhưng một khi đã rót rồi thì không thể nào lãng phí rượu được.

Với đà ấy, tôi đổ thẳng chúng xuống họng mình.

Sau khi uống một lúc với bố Misuzu, lưỡi tôi giờ như được tháo gỡ ra và tôi bắt đầu nói chuyện thẳng thắn hơn với ông ấy.

“Thực ra,

Misuzu đang mang trong mình đứa bé của con.”

“Hở?”

Bố Misuzu cau mày, nhưng ông cũng sớm trở lại dáng vẻ hiền lành như trước.

“Ha ha ha. Ta hiểu, ta hiểu rồi. Hẳn là cậu phải bối rối vì điều đó lắm. Tự hỏi rằng liệu cha cô ấy có vô tình giết mình sau khi nghe thấy điều đó không ấy. Đừng lo. Cậu

sẽ chẳng đáng làm đàn ông nếu không thể làm được nhiều như thế đâu.”

“V-vâng, bố nói đúng ạ.”

“Con biết đấy, ta đã-“

Bố Misuzu tiến tới gần tôi và nhếch mép cười.

“-Cướp vợ ai đó, rồi cùng cô ấy chạy trốn.”

“H-, hử?”

“Ha ha ha.Nếu so sánh với ta thì cậu vẫn chỉ là thằng nhóc hôi sữa mà thôi.”

Tuyệt thật đấy.

Thực ra điều đó đáng sợ thật, vậy có nghĩa là bà Suzune đã từng là vợ ai đó.

Tôi tiếp tục nghe ông kể chuyện trong khi tuyệt vọng níu cho đôi mắt ngấm rượu này mở ra.

Mẹ của Misuzu, bà Suzune đã mỉm cười từ đầu tới cuối câu truyện.

Trong khi nghĩ sẽ tuyệt ra sao khi trở thành một phần trong gia đình này, tôi tạm biệt họ và dựa lên vai Misuzu để trở về nhà.

À, tôi còn xém ngã ở trạm xe lửa nữa.

Vài tuần trôi qua.

Chúng tôi đều rất hạnh phúc với một lễ cưới giản dị, nhưng sau khi đồng ý rằng cha mẹ hai phía nên gặp nhau ít nhất một lần, chúng tôi quyết đinh ăn tối ở một nhà hàng Trung Hoa.

Bên đầu tiên tới là song thân Misuzu và em trai cô ấy. Câu chuyện của cha cô ấy dẫn dắt thời gian trôi qua một cách bình lặng.

Trong lúc đó, cha mẹ tôi cũng tới.

Cha tôi diện trên mình bộ âu phục, còn với mẹ là một bộ Kimono. Mẹ tôi là giáo viên dạy cắm hoa nên cũng không lạ lẫm gì với bà khi phải mặc đồ như này.

Mặc dù cha là người yêu cũ của mẹ, gia nhập dưới vai trò còn rể, nhưng nghiêm túc thì ông vần là một con người đàng hoàng.

Sau khi được phục vụ dẫn tới, mẹ tôi liền cúi chào khi tới nơi.

“Tôi muốn gửi lời xin lỗi vì đã chậm trễ, dù vị trí của chúng tôi là chấp thuận cho con gái hai người về với gia đình mình.”

Mẹ tôi xin lỗi, nhưng với cha tôi, ông vẫn đang đứng đó với sự kinh ngạc.

Trong lúc đứng đó—

Quả là một bầu không khí kì lạ. trong lúc mẹ tôi cúi đầu, bà Suzune, người vừa đi vừa ngước lên , nhìn chẳm chằm vào mắt cha tôi.

“Suzune—“

“Shuichi—“

Mẹ Misuzu tái xanh mặt, thời gian cứ như ngưng đọng lại.

Ngay cả người cha ranh mãnh của Misuzu cũng đóng băng, đôi môi ông chỉ hé mở một chút.

“Đi thôi, chúng ta về nào.”

Cha tôi nắm lấy cổ tay mẹ và tiến thẳng tới cửa ra.

Tôi không thể hiểu được chuyện gì mới xảy ra nữa.

Dù sao đi nữa, tôi vẫn cúi đầu trước gia đình Misuzu và đuổi theo cha.

“Này, này cha, có chuyện gì vậy?”

“Shuji.”

“Vâng?”

“Bỏ con bé đó đi.”

“Ơ? Sao? Cha đang nói gì thế?”

“Ta định sẽ kể khi con trưởng thành hơn đôi chút.”

“Con cũng trưởng thành rồi, cha không nhận ra sao?”

Cha tôi thở dài với tôi, người đang nắm lấy ông.

“Cách đây rất lâu, ta đã cưới mẹ của con bé đó. Con được sinh ra vào thời điểm đó, nhưng trước khi đứa thứ hai có thể ra đời, bà ta lại chạy theo thằng đàn ông khác. Bỏ lại con, lúc ấy mới vừa tròn hai năm tuổi. Ta vẫn chưa thể nào tha thứ cho bà ta, Ta đã lạc lối khi bồng một đứa trẻ trên tay mình, nhưng ‘mẹ’ con đã ở đây và cứu rỗi chúng ta.”

Nhìn chéo qua, tôi thấy mẹ đang mỉm cười khi tôi đang hồi tưởng lại quá khứ.

Tuy nhiên, lời cha nói.

Lời của cha—

“Ả đàn bà ấy chắc chắn vẫn đang mang thai vào lúc ấy. Là đứa con của ta. Ta tin rằng bà ta đã bị quyến rũ bởi tên đàn ông nào đó trong khi mắc bệnh rối loạn thần kinh sau sinh, rồi hắn đã trở thành cha đứa bé. Con bé đó, đứa mà con muốn cưới chính là em gái con. Là em gái cùng cha, cùng mẹ của con.”

Ra đây là thứ người ta gọi là gục ngã ngay tại chỗ.

Tôi sốc tới mức hai đầu gối tôi hạ thẳng xuống dưới đất, hoàn toàn sụp đổ.

Tôi nên làm gì?

Tôi nên là—

Misuzu.

Khi đến nơi, tôi đã ở trong phòng mình tại ngôi nhà thời ấu thơ.

Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng.

Cha tôi phải cõng tôi về giường.

Cơ thể tôi đau đớn, trái tim cũng khác gì, tôi không thể nào bình tĩnh được.

Tôi vừa nhận ra Misuzu là em gái mình ư?

Nhìn vào điện thoại, tôi thấy có cuộc gọi nhỡ và 6 tin nhắn.

Tất cả chúng đều tới từ Misuzu.

Không có tin nhắn nào đề cập tới sự thật kia.

Giờ cô ấy đã về căn hộ một mình rồi.

Trong lúc ấy, cha đã tới phòng tôi.

Tôi nhìn chằm chằm vào mặt ông ấy mà chẳng thể bật ra chút lời nào.

Cha tôi nhìn thằng vào tôi và đưa tôi một chiếc phong bì.

”…Có ba triệu yên nằm trong đó. Đưa cho con bé. Rồi chia tay một cách đường đường chính chính và quay trở về đây.”

“Kh, không, không đời nào, chúng con phải chia tay sao?”

“TA ĐÃ BẢO NÓ LÀ EM GÁI CON MÀ!”

Đúng rồi, Misuzu chính là em gái tôi.

Yêu, và được yêu, là người mà tôi nghĩ bản thân có thể gửi gắm tương lai–

“Ta nghe con bé có thai với con rồi. Đứa bé sinh ra từ loạn luân sẽ phải chịu đựng sự bất hạnh. Con không còn lựa chọn nào ngoài từ bỏ đâu.”

Tôi do dự cầm lên chiếc phong bì nặng trĩu kia.

Tới Misuzu–

Tới đứa bé của chúng tôi–

Nếu từ bỏ họ, tôi còn lại gì đây?

Tôi sẽ còn gì chứ.

Thậm chí tôi còn chẳng thấy tia hi vọng nào cho tương lai bản thân.

Tôi còn có thể–

Tôi nhìn lên căn hộ của mình.

Misuzu đã về đó rồi.

Người mà tôi yêu.

Tôi không muốn đi thang máy hôm nay.

Từng bước, từng tầng một trèo lên chung cư ấy.

Phòng của hai đứa ở tầng năm.

Khi tôi bỏ chiếc chìa khóa vào ổ và văn nó, một tiếng kêu nhẹ phát ra.

Cảm giác cánh cừa hôm nay nặng thật.

Tôi thấy Misuzu đang ngồi trên chiếc sofa và tiến đến chỗ tôi.

“Mừng anh về nhà.”

Tôi không biết cô ấy đang năng nộng hay mệt mỏi nữa.

Nói “mừng anh về rồi” với giọng vui vẻ.

Có vẻ như cô ấy cũng biết.

Biết rằng cả hai có chung cha mẹ.

Cô ấy đang ôm đầu.

Tôi chỉ có thể tới gần và đứng đó.

Chúng tôi cứ như vậy một lúc.

Tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy suốt thời gian ấy.

Tiếng khóc vang lên.

Tôi tiếp tục nghe tiếng khóc của cô ấy.

“Này.”

“Hm.”

“Từ giờ chúng ta phải làm gì đây?”

Tôi ngồi cạnh cô ấy.

Mắt cô ấy có sáng lên đôi chút, rồi dựa người vào vai tôi.

Nhưng cũng chỉ được một lúc.

Tôi cảm thấy cô đơn, dù cô ấy chỉ cách mình vài centimet.

“Chúng ta là anh em ruột sao–?”

“…ể?”

“Cha anh nói trong bụng mẹ em là đứa con của ông ấy. Bà ấy chắc cũng có nói với em vậy rồi. Nhưng nếu cha mẹ chúng ta đã ngoại tình từ lâu rồi thì sao? Dù điều đó có xảy ra thì chúng ta vẫn là anh em ruột thịt… Nhưng mà”

“Hm.”

“Điều này có hơi, hơi sai đấy.”

“Pu.”

Tôi mới nói gì vậy?

Kể cả vậy đi nữa chúng tôi vẫn là anh em ruột thịt.

Tuy nhiên, cả hai đứa đều khao khát sự khác biệt nhỏ ấy

Giờ đây, chúng tôi ôm chầm lấy nhau cả ngày.

Tôi sẽ tóm gọn cô ấy vào trong cơ thể mình nếu có thể.

Làm được điều ấy, chúng tôi sẽ trở thành một con người có cùng chung máu thịt.

Cả hai ta sẽ ở bên nhau mãi mãi.

Bằng cách trở thành một.

Không có câu trả lời nào dù cả ngày ròng đã trôi qua.

Một hôm khác.

Chúng tôi xin nghỉ việc chỉ để dành thời gian cho nhau.

Khi làm điều đó, người lên tiếng trước là Misuzu.

“Hãy chia tay nào…”

“…Em nói đúng.”

Chúng tôi cùng đứng dậy, hành động một cách bất lực và tới siêu thị để lấy thùng các tông.

Đúng là anh em ruột có khác, hai đứa cười một cách cay đắng khi thấy suy nghĩ cả hai đồng bộ tới mức nào.

Sau đó hai đứa chia đôi đồ đạc của mình ra.

Những thiết bị lớn thì sẽ bị bán đi. Phần còn lại sẽ được đưa về nhà riêng.

Từng chút, từng chút một, đồ đạc của cả hai dần dần biến mất.

Từng cái.

Từng cái một.

Cuối cùng, đứa con của chúng tôi.

Nó cũng sẽ phải biến mất.

Tôi đưa cô ấy chiếc phong bì được cha đưa cho.

Ông nói cô ấy có thể phá thai với số tiền ấy.

Nếu được, tôi muốn có thể ở bên cô lúc đó để an ủi.

Đèn phòng tắt.

Thứ cuối cùng còn lại là tôi và Misuzu.

Cùng nhau, chúng tôi khóa cửa căn hộ lại.

Chúng tôi bước tới ga theo hai hướng đối nghịch nhau.

Chúng tôi sẽ bắt những chuyến tàu khác nhau và về nhà theo những hướng khác nhau.

Đó có lẽ là dấu chấm hết cho chúng tôi.

Kết thúc.

Cách rời.

Chúng tôi đấu đá và chia tay.

Kết thúc bằng cách ghét bỏ nhau.

Chúng tôi không thể chịu đựng được việc nhìn mặt nhau.

Tôi nghĩ tới những lý do vô dụng khác.

Hai người đó đã ngoại tình. Họ là lũ tệ hại. Cả hai người họ.

Dù họ yêu lẫn nhau.

Dù họ người mà mình yêu.

Trong sự yên tĩnh ấy, tàu của Misuzu đã tới ga.

“Tạm biệt anh.”

Misuzu bước lên tàu. Ngồi lên chiếc ghế cạnh lối vào, cô ấy thậm chí còn không ngoái lại nhìn tôi.

Tôi cũng vậy, chỉ nhìn chằm chằm vào chân mình.

Vô số những người lên xuống, những người đứng lên và ngồi xuống.

Chúng tôi chẳng còn gì khác ngoài những tồn tại nhỏ nhoi.

Ta đã thấy điều này trong phim không biết bao nhiêu lần.

Người ấy, chỉ là một người qua đường.

Người ấy, chỉ là một tình yêu xa.

Người ấy, đã đi.

Người ấy.

Người ấy….

Sau đó cả hai sẽ chia tay.

Một khi cánh cửa tàu khép lại, mọi thứ sẽ kết thúc.

Cả hai sẽ không còn chút liên hệ nào, và tôi sẽ không cố để hàn gắn.

Chỉ là một người phụ nữ đã bước qua cuộc đời tôi.

Một cô gái độc thân.

Người tôi yêu.

Em gái tôi.

Tiếng chuông lớn vang lên.

Báo hiệu chuyến tàu sắp khởi hành.

Khi quay đầu lại, Misuzu cùng lúc đó cũng nhìn về phía tôi.

Sau đó, bắt đầu châm ngòi.

“Làm ơn đừng chạy vào toa xe!”

Tiếng chuông vang lên, cửa toa đóng lại.

Tôi ngồi bệt dưới sàn ngay trước ghế Misuzu và ôm chặt lấy chân cô.

“Đồ ngốc.”

“…..Anh biết mà.”

Con tàu đã khởi hành, nó tiếp tục chuyến hành trình của mình.

Cuối cùng cả hai chọn định cư ở vùng nông thôn.

Bởi nơi đây không có mấy dân cư nên người di trú tới đây sẽ được cung cấp nhà riêng miễn phí.

Công việc của tôi, giờ còn không liên quan chút nào tới những thứ bản thân đã được chỉ dạy ở đại học, là ở công trường của thị trấn kế bên.

Misuzu đã sinh con. Đó là một đứa bé gái, chúng tôi đặt tên con bé là Nozomi.

Nhờ may mắn, con bé không bị dị tật bẩm sinh do quan hệ cận huyết.

Tôi quyết định chung sống cùng hai người với tư cách là chú con bé.

Tôi cũng làm một khu ruộng bên trong khu vườn để có thể tự cung tự cấp.

Sống với gia đình, cô đơn, ở nơi còn không có tới một người thân thích.

Nếu người khác nhìn vào, đây có lẽ sẽ là nơi ở đầy tội lỗi của anh em ruột.

Có thể là vậy.

Tôi vẫn yêu Misuzu, cô ấy cũng vậy.

Đó là lý do tôi sẽ không bao giờ buông tay.

Không phải chúa trời phù hộ, không phải bởi gia đình, và cũng không có sự hối tiếc.

Đây là sẽ là mái ấm cuối cùng của chúng tôi. Như vậy là ổn rồi.

Như vậy—–