“Hãy mau mau tới đây để chúng tôi chọn lựa loài hoa thích hợp nhất cho bạn nào!”

Đó là những gì được ghi trên tấm bảng của một cửa tiệm hoa nọ - một tấm biển hẳn được đề ra chỉ để thu hút sự chú ý của một người nữ nào đó, hay khơi dậy được sự hứng thú của những người nam muốn tặng hoa cho giới còn lại.

À, tiện thể kể thêm, ngày tôi nhìn thấy cửa tiệm ấy là một ngày mưa rầm mưa rải, khiến không gian xung quanh trở nên lờ mờ u tối. Hướng gió khiến cơn mưa rơi lệch lên trên, nên tôi mới đẩy ô mình về trước đôi chút; và trong lúc làm vậy, cửa tiệm hoa đó đã lọt vào tầm mắt tôi. Sự sống động phản hiện qua từng gam màu sắc trong đó, trái lập hoàn toàn với sắc xám xịt của không gian ngoài đây.

Ngay lúc ấy, tôi chẳng hề có ý định gì để mua hoa cả. Thậm chí tôi còn không có cả lọ hoa ở nhà mà, nhưng chẳng hiểu sao tôi vẫn tiến vào đây. Hẳn là tại trí tò mò của tôi nhỉ, khi chúng tự hỏi liệu loài hoa nào sẽ thích hợp với loại người như tôi.

Ngay lúc tôi tiến vào, một tiếng chuông vang vọng khắp tiệm. Tôi ngó quanh quất và chẳng thấy chủ tiệm đâu cả, nên hẳn tiếng chuông vừa rồi là để giúp chủ tiệm biết tiệm hiện có khách ghé qua.

Bên trong tôi phủ đầy bởi sự ấm cúng, và những loài hoa trưng bày ở đây là những bông mà tôi chưa bao giờ được thấy trong đời. Có vẻ những bông hoa họ bán ở đây, chẳng có cái nào là không độc đáo cả. Tôi lượn một vòng mắt quanh cửa hàng, và quả thực, chẳng tồn tại nổi một loài hoa nào mà tôi biết danh.

“Kính chào quý khách.”

Rồi, từ bên trong tiệm, bước ra một người phụ nữ trẻ tỏa ra một bầu không khí trầm lặng. Và khi tôi nhìn kĩ người này, tôi chợt nhận ra trên tóc cô có đính một bông hoa lạ. Tôi chẳng thể nào biết được liệu loài hoa đó có phải là thật hay không từ khoảng cách này, nhưng do đây là tiệm hoa nên hẳn phần nhiều nó là hoa thật. Mà, nếu là hoa thật thì thật kì quặc – mấy ai dùng nó làm vật trang trí trên tóc bao giờ. Tôi đoán già đoán non rằng hẳn loài hoa ấy phải quan trọng vô cùng với cô nên cô mới dùng như vậy.

Còn về cô gái ấy, cô nở môt nụ cười trong khi đánh mắt nhìn chằm chằm về phía tôi. Ánh nhìn đó chẳng hề chăm chăm nhìn vào mỗi khuôn mặt tôi nói riêng và cơ thể tôi nói chung, mà như nhìn vào những gì tôi gợi được vậy.

Sau khi nhìn như đã đánh giá đủ, cô với tới chậu hoa kính kia và đưa tôi một mẫu hoa trước khi tôi kịp nói lời nào.

“Cậu thấy loài hoa này thế nào?”

Bông hoa này sở hữu một màu cam hoa ly, nhưng nó trông lại nhỏ hơn loài này nên chắc là không phải. Quan trọng nhất là phần lá – giữa hai loài có điểm khác nhau rõ rệt. Tôi không nhớ chính xác thế nào, nhưng tôi chắc chắn rằng lá hoa ly sẽ dài, mảnh khảnh và trưởng thành như thường. Nhưng lá của loài cây này lại hướng vào phần vương miện hoa như loài hướng dương vậy. Tôi chẳng thể nào không nghĩ được rằng cắt hoa mà vẫn để lá như vậy chẳng phải là rất lạ sao.

“Loài hoa này được gọi là Selmechia. Nó mang mùi hương rất mạnh và chứa rất nhiều mật ngọt, nên có thể dễ dàng thu hút được nhiều ong và bướm.”

“…”

Tôi không nói gì đáp lại. Người phụ nữ ấy gật đầu như thể đã hiểu, sau đó ngập ngừng đặt nó lên quầy tính tiền. Rồi, cô lại mang ra cho tôi một lọ chứa loài hoa nhỏ được để ngay lối vào.

“Vậy còn loài này thì sao?”

Loài hoa trong chậu cây nhỏ này nhỏ hơn và có màu xanh và trông như phiên bản nhỏ hơn của một bông păng-xê hay hoa của cây cà tím. Dẫu vậy, nhị của loài hoa này lại to lớn một cách bất thường.

“Còn đây là hoa Lapiscale, một loài hoa chứa rất nhiều phấn đến nỗi như thể nó được rắc một lớp bụi vàng lên vậy.”

“…”

Người phụ nữ nheo mắt mình lại và khẽ gật đầu lần nữa, và lại đặt chậu hoa ấy lên quầy tính tiền trước khi bắt đầu di chuyển quanh cửa hàng như để tìm kiếm thứ gì. Rất nhanh chóng, cô quay lại và đưa tôi một mẫu hoa mà cô lấy được từ giữa cửa hàng.

“Vậy còn loài này thì sao?”

Nhìn sơ qua, cây hoa này giống hệt hoa chuông vậy. Dẫu vậy, khác với loài hoa kể trên, cây này lại chỉ có duy nhất một bông thật lớn ngay giữa. Và bông hoa này cũng đang hướng xuống, nhưng phần thân cây lại khẳng khiu đến lạ, đến mức người nhìn cũng phải tự hỏi sao thân có thể chống được cho phần hoa trụ vững được vậy. Nó chẳng khác nào một chiếc lồng đèn treo lơ lửng bởi những gã streamer giữa lễ hội Obon.

“Loài hoa này được gọi là Trái Đào. Nó dễ dàng chuyển động theo chiều gió, nên cậu có thể tùy ý ngắm nhìn loài hoa này vung vẩy như sắp rơi nhưng lại chắc chắn đến lạ kì.”

“…”

Và tôi đáp lại cô ấy y như hai lần đầu – im lặng đưa mắt nhìn cô ấy. Và cô cũng làm hành động tương tự như cũ – để chúng lên quầy thanh toán, để rồi lại quay đi để lấy thứ gì đó (lần này là ở phía sau tiệm). Rõ ràng thứ gì đó ở đây là hoa, nhưng mắt tôi như mở to ra khi thấy loài này. Chính là nó,  tôi nhủ thầm.  Đây chính là loài hoa phù hợp nhất với mình.

“Hoa này được gọi là hoa Senedarlin."

Không giống với những bông mà cô ấy mang ra trước đó, chỉ riêng bông này thu hút được sự chú ý của tôi. Nó tỏa ra một màu tối – tím ngả đỏ, và hoa nó mọc theo vòng tròn hệt như bông bồ công anh. Và hoa nó cũng lớn nữa, nên nó cũng na ná giống với cả một bông hoa súng.

“Cậu muốn bông này chứ?”

Tôi gật đầu với cô chủ tiệm như để ra dấu đồng ý, và cô băt đầu gói lại bông hoa Senedarlin này cho tôi.

Từng bông một được gói lẻ với nhau, chứ không cuốn thành bó như thường thức. Tất nhiên là tất cả bông khác đều đẹp, tôi biết chứ, nhưng tôi cũng đồng ý rằng nếu gói chúng lại với nhau sẽ chỉ làm giảm đi vẻ đẹp của chúng mà thôi.

Cô đưa đóa hoa ấy tới tôi. Mùi mùi hương chứa đầy vẻ hoài niệm vang tới mũi tôi khi tôi thử ngửi nó. Một mùi hương không mang chất hoa và cũng chẳng nồng nặc, nhưng chẳng hiểu sao tôi như cảm thấy mình đã ngửi thấy hương này đâu rồi. Sau đó, tôi trả giá cho những bông hoa tôi nhận được – 4000 yên cho mỗi bông. Thường thì tôi sẽ phàn nàn về mức giá trên trời của đám quỷ này, nhưng chỉ riêng hôm nay, có bao nhiêu tôi cũng mặc. Dẫu sao, đây chính là loài hoa hợp nhất với tôi mà; và chẳng ai có thể định giá được vật chỉ phù hợp dành riêng cho bạn. Cứ thế, tôi đưa cô ấy tờ 5000 yên và cô trả tôi hóa đơn cùng tờ 1000 yên.

“Còn những bông này thì anh tính sao?”

Người phụ nữ ấy nở nụ cười và hỏi tôi về cách thức để xử lý đám hoa thừa còn trên bàn thanh toán.

Selmechia. Một loài hoa thu hút nhiều ong bướm.

“Xin lỗi cậu nha, nhưng Takeru-kun ngầu hơn cậu rất nhiều. Khác với cậu, Takeru biết rất nhiều nhà hàng nổi bật và danh tiếng, và cậu ấy cũng giỏi trong việc nắm thế chủ động nữa. Hơn nữa, gia thế cậu ta cũng khá giả hơn cậu. Rồi, mỗi khi cậu ta thủ thỉ với tớ rằng tớ thật dễ thương, thì tớ chẳng thể nào mà không hạnh phúc cho được. Tớ ước gì cậu cũng có thể làm được như vậy, nhưng mà, đâu phải lỗi cậu khi tỏ ra mình giống một tên loser đâu nè? Và cũng chẳng phải lỗi của tớ khi cute quá mức cần thiết nữa.”

Lapiscale, một loài hoa nhiều phấn và có nhị lớn để dễ dàng thụ phấn.

Ngực Ami-chan bự chà bá lửa luôn, chàng trai à! Và bởi thế, chẳng gã trai đích thực nào lại bỏ rơi mấy ngọn núi đó đi được cả. Và cô ấy cũng nói mày thật nhàm chán và cô cũng đang rảnh rỗi, nên chúng tao mới tiến thẳng tới khách sạn sau vài phút nói chuyện với nhau. Lúc ấy tao chẳng thể tin nổi trời lại cho tao cơ hội để gặp một con ả nào có cặp đùi to tới cỡ này, nên tao không phí cơ hội để bế con ả lên giường ngay lập tức. Và vụ lên giường này tốn tao cả mớ công sức ấy, nên ngay sau khi tụi tao xong phần dạo đầu là tao đòi ngay khoái cảm. Mà, nói chung là mày chẳng xứng với cô ấy đâu, khi mà tao vừa có mặt đẹp vừa có khoai to nữa, nên đừng có trách cô ấy vô tình nữa nhé. À, Ami-chan cũng nhắn với mày là mày tệ chuyện giường chiếu quá đấy.”

Trái Đào. Một bông hoa lớn luôn hướng xuống và vung vẩy trước gió.

Chẳng phải mày đã nói mấy chuyện như sẽ cưới cô ấy sao? Vậy giờ mày tính làm gì đây? Mày tính giải thích sao với xóm giềng và cả cha mẹ cô ấy đây hả? Tao đúng là đồ ngu khi tin tưởng mày mà. Mày đúng tệ y như thằng cha mày vậy. Thằng chả sống đời buồn chán quá đi, sống mà chẳng tiến lên trước nên tao chia tay với ổng luôn rồi. Kết cục, lão vướng mấy vụ kinh doanh mờ ám nên giờ nợ ngập tới cổ. Chà chà, chẳng phải mọi chuyện cũng tại mày thừa hưởng dòng máu gã đó hay sao? Mà nói gì thì nói, chuyện gì rồi thì cũng đã rồi, giờ tao chẳng tin tưởng quái gì vào mày được nữa. Sao đời tao lại bất hạnh tới cỡ này chứ?”

“Tôi không cần mấy thứ này trong đời nữa.”

“Ra vậy. Thế thì, hãy để tôi cắt phang chúng đi nào.”

Sau đó, cô ấy xé đi phần cánh của hoa Selmechia, cắt đi nhị của hoa Lapiscale, và xé Trái Đào ra khỏi phần đế - phần nối bông hoa với thân cây, sau đó bẻ gãy thân cây của cả ba bông rồi quẳng chúng vào sọt rác.

Trong thoáng chốc, tôi nghi ngờ liệu kẻ đứng trước mặt tôi có phải chủ tiệm hay không bởi cách hành xử của cổ với mấy bông hoa; nhưng khi cô ấy mỉm cười với tôi, tôi lại mỉm cười đáp lại. Một sự thanh thản như tràn vào trong cơ thể tôi. Thế là, tôi quay người rời đi và chuẩn bị rời khỏi cửa tiệm, nhưng cô ấy lại gọi với tôi lần cuối.

“À, phải rồi, trong ngôn ngữ của các loài hoa, thì Senedarlin mang ý nghĩa là “hãy yêu tôi đi”,

“hãy hành hạ tôi đi” và “tôi không nói dối, nhưng cũng chẳng phải là tôi nói thật”.”

“Thật vậy sao? Thật là những ý nghĩa tốt.”

Chuông lại reo khi tôi bước ra ngoài. Trước khi tôi kịp nhận ra thì trời đã quang và mưa đã tạch, để lộ mặt trời bắt đầu lấp ló đằng xa. Tôi có thể so sánh chúng với tâm trí thanh thản tôi hiện giờ vậy.

---------------------------------

Trong phòng thẩm vấn, hiện diện một cảnh sát viên và một thanh niên ngồi đối mặt với nhau đối mặt nhau. Người cảnh sát rõ ràng không có ý đe dọa anh ta, mà lại mang một vẻ mặt lo lắng hiện hữu trước chàng trai trẻ trước mặt anh. Cũng bởi, anh ấy đã mất đi tất cả những người quan trọng trong nháy mắt mà.

“Tôi vừa mất mẹ, người bạn thân nhất và người yêu của mình cùng một lúc, nên việc anh điều tra tôi cũng là một lẽ hiển nhiên. Tôi sẵn sàng hợp tác với anh hết mức có thể, nên mong anh hãy thoải mái đặt câu hỏi với tôi về vấn đề này.”

“Tôi thành thật xin lỗi, dẫu biết cậu hiện giờ hẳn đang trải qua một khoảng thời gian khó khăn, nhưng chúng tôi phải làm mấy hình thức thủ tục để tiến hành điều tra về người thân và bạn bè của các nạn nhân. Theo báo cáo, chúng tôi biết rằng cả ba nạn nhân đều đã chết cùng một lúc, nhưng tại những địa điểm khác nhau. Mẹ cậu lúc ấy đang ở Shikoku, bạn thân của cậu ở Tokyo và bạn gái của cậu đang đi du lịch ở Nagoya. Với khoảng cách như vậy, việc một người giết được cả ba cùng lúc là điều bất hợp lý, và hơn nữa, các nhân chứng tại hiện trường cũng chẳng thấy cậu lởn vởn xung quanh. Và đúng là cậu vẫn đang rất sốc trước chuyện vùa rồi, nhưng chúng tôi vẫn cần phải ghi lại lời khai từ anh…”

“Ồ không, không, anh không cần phải xin lỗi về việc đó đâu. Tất nhiên là tôi có bằng chứng rằng tôi đã ở nơi khác trong suốt thời gian diễn ra vụ án. Tôi có biên lai từ một tiệm hoa và trên đó có ghi rõ ngày giờ. Anh có muốn coi ngay bây giờ không?”

Cảnh sát viên gật đầu đồng ý, nên tôi rút tờ biên lai từ trong ví ra và truyền cho anh ta.

“Chúng tôi sẽ lấy tờ biên lai này làm bằng chứng ngoại phạm của cậu.”

"Được thôi, anh cứ lấy tự nhiên. Ồ, và tờ 5.000 yên tôi dùng để trả cho người bán hoa có thể vẫn còn tại đó. Hẳn trên đó vẫn còn lưu dấu vân tay tôi đấy.”

“Rất tốt, vậy để chắc ăn chúng tôi cũng sẽ kiểm tra tại đó. Tôi dám chắc cửa hàng ấy có camera giám sát và biên lai là bằng chứng ngoại phạm mạnh mẽ về việc anh vô tội. Cảm ơn anh đã hợp tác với chúng tôi. Chúng tôi sẽ chăm chỉ điều tra để sớm tìm ra thủ phạm, nên mong anh hãy tin tưởng chúng tôi.

“Vâng, cảm ơn anh rất nhiều.”

Tôi cúi đầu thật thấp để cảm ơn cảnh sát viên, sao cho anh ấy không thấy được nụ cười đang nở trên khóe môi tôi.