“Muốn dâng tặng người tất cả của ta

Muốn hôn tay người cùng hoàn thành mơ ước

Dưới góc tường cùng chôn ký ức

Chờ khi chỉ có hai ta…

…cùng nhau xem chuyện cũ đôi mình…

Này tình yêu, cần hỏi làm chi

Băn khoăn làm gì ta có thuộc về người mãi mãi?

Dẫu một mai tóc thời gian có bạc

Tình yêu ta vĩnh viễn không phai màu…”

Rốt cuộc thơ này là Khải viết tặng Dịch, hay là Dịch viết tặng Khải?

Hai người bọn họ đều kiên quyết liều chết phủ nhận, nói rằng thứ buồn nôn như vậy mình tuyệt đối không viết ra nổi.

Cho nên chúng ta cũng không có cách nào biết được sự thật rồi.

Có điều bài thơ này, tôi đều đã nhìn thấy ở góc sâu trong túi áo của cả Khải và Dịch.

Cho nên…

…sự thật là…

…không biết đâu ^^…

.