Em đi họp lớp trung học, ở ngay nhà hàng cách chỗ của chúng ta chưa đầy 200m, thế mà anh ở nhà một mình cứ cảm thấy bồn chồn không yên.

Ai mà chẳng biết hội học sinh là thế nào chứ – mật ong non thì rất quý, còn gà con thì như quỷ, càng đông càng dễ loạn, ai mà tính trước được chuyện gì có thể xảy ra.

Hơn nữa anh biết em nhân duyên luôn luôn đặc biệt tốt, dễ chừng có đến một nửa người trong khu nhà vì bất mãn gì đó chồng mình mà thích tìm đến dụ dỗ em, nên anh phải làm sao bây giờ? Càng nghĩ càng thấy không ngồi yên được nữa, anh cẩn thận mang mắt kính thật to cùng với bộ đồ trượt tuyết, trộm chuồn ra để đi giám thị em.

Nhóm các em thật đúng là náo nhiệt, ở trong phòng hết la lại hét phải nói là siêu đẳng náo nhiệt, anh tức giận vì ở bên ngoài buồn quá, đang nghĩ mình chịu chán đã đủ rồi, đột nhiên nghe được:

“A, bí thư này, cái gã trong TV kia, ừ cái gã nổi tiếng ấy, có phải là ông chủ hiện tại của cậu không?”

“Ai? Anh ta hả, ừ, mình là trợ lý và giờ là người đại diện luôn.”

(Là giọng nói của em, hai tai anh lập tức dựng thẳng lên.)

“Nhìn xem kìa, cô nàng diễn chung với hắn thật đúng là xinh đẹp, hai người bọn họ quay mấy cảnh nóng bỏng như vậy, nói không chừng diễn xong lại mượn giả làm thật mấy hồi…”

(Đồ chết dẫm nào dám to gan bôi xấu anh vậy chứ?)

“Cái thật đó sẽ không có, anh ta có người yêu rồi, không dám đâu.”

(Khẩu khí của em thật sự có cả mười phần anh hùng đại hiệp.)

“Thôi đi, bọn họ là người trong giới giải trí, người nào lại không có tật hôm nay này ngày mai nọ…”

(Anh giận rồi nha!)

“Anh ta thì không, chỉ cần người yêu không quăng anh ta, khẳng định anh ta không dám làm bừa.”

(Em thật anh minh!)

“Cậu khẳng định? Người yêu của hắn cũng lợi hại thật, cậu nói thử xem khoảng chừng khi nào thì sẽ quăng đại minh tinh này?”

(Anh thật sự muốn đi chém người rồi đó.)

“Người yêu của anh ta hả,…”

(Không cần thừa nước đục thả câu nha, câu này còn không làm anh lo chết được sao chứ?)

“…mình đoán chừng có thể chịu đựng mà ở cùng anh ta cả đời đó, trong tương lai gần sẽ không đá anh ta đâu.”

Anh đột nhiên vươn thẳng lưng, hào hứng hét to một tiếng: “Ông chủ, tính tiền! Đưa thêm mấy chai bia mang về!”

Buổi tối hôm đó, lúc em về nhà nhìn thấy anh một mình uống bia đến quên trời đất, có chút ngoài ý muốn, em nói không nghĩ ra được không có em ở nhà anh thật cao hứng, anh ậm à ậm ừ, kỳ thật là anh rất xấu hổ để nói với em…

…cám ơn em, cám ơn tự tin của em, nó cũng mang lại cho anh về tình cảm của chúng ta, một niềm tin rất lớn…