Chuyện là thế này…
Hakari và Karane, hai con người tình cờ gặp nhau giữa phố và cùng một lúc lên giọng với vẻ đầy ngạc nhiên.
“Đây không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên hay gì đó tương tự đâu nhé!”
“Vậy tức là Karane-san cố tính đến gặp tớ ha!”
“Bà nên xem lại kỹ năng đối thoại của mình đi!!”
Hakari nhìn Karane với vẻ khinh bỉ, người vẫn đang tsun như mọi khi.
“Nếu vậy thì thượng lộ bình an nhé, giờ tớ có việc phải làm rồi.”
“Làm như mỗi mình bà có việc cần làm ấy, tui có đến đây chơi quái đâu.”
Hakari khẽ vẫy tay còn Karane thì ngoảnh mặt đi chỗ khác.
Cả hai bắt đầu cất bước về nơi mà bản thân muốn đến… theo cùng một hướng.
“…Đừng bám theo tớ nữa.”
“Ai rảnh mà làm mấy trò đấy, chỉ là chỗ tui muốn tới cũng nằm ở hướng này.”
Karane nhướng mày trước vẻ mặt lạnh lùng của Hakari.
“Tớ sẽ rẽ ở đây.”
“Tui cũng thế.”
“Tiếp theo là bên trái.”
“Tui cũng vây.”
“Đằng này.”
“Trùng hợp thì cũng vừa vừa thôi chứ.”
Cứ vừa đi vừa đá qua đá lại như vậy, không biết sau bao lâu, một kết luận chung đồng thời xuất hiện trước mắt cả hai.
“Đây là cửa hàng mà tớ muốn đến.”
“…Cửa hàng này cũng là đích đến của tui.”
Coi bộ cả hai có cùng một điểm đến, chính là cửa hàng tổng hợp này.
Hakari hớn hở ra mặt trong khi Karane thì hơi lúng túng, hai cô nàng sánh vai bên nhau bước vào cửa hàng.
“Waa, xinh quá đi mất.”
“C-Cũng không tệ lắm.”
Đôi mắt của Hakari sáng lấp lánh trước những sản phẩm với đủ loại mẫu mã được trưng bày trong đây, bạn đồng hành của cô – Karane, cũng có biểu hiện đầy hài lòng.
Và cả hai lại bắt đầu bước đi… về cùng một hướng.
“Biết ngay là bà sẽ bám đuôi tui mà!”
“Theo góc nhìn của tớ thì Karane-san mới chính là người đeo bám không buông…”
Cả hai dạo quanh cửa hàng trong khi phàn nàn những lời như vậy.
Và lại một lần nữa, cả hai dừng chân vào cùng một thời điểm trước kệ hàng nào đấy.
“Wow, mặt dây chuyền này dễ thương ghê…!”
“…Huh?”
Hakari nâng giọng đầy vui thích, Karane cũng hướng ánh mắt tò mò của mình về phía mặt dây chuyền đó.
“T-Trông cũng không đến nỗi nào, tui miễn cưỡng mua nó vậy.”
Karane cầm mặt dây chuyền lên và nói với giọng điệu như thể đã ra quyết định.
Thấy Karane như vậy, Hakari trưng ra bản mặt của người vừa vỡ lẽ ra điều gì đó.
“Xin đừng bắt chước tớ nữa!”
“…Hả? Rõ ràng là tui xí trước mà!!”
Tựa như lúc thảo luận món phụ cho bento của Rentarou vậy.
Hai người họ tái hiện lại cảnh tượng đó nhưng với thái độ điềm tĩnh hơn và cùng một lúc thở dài đầy nặng nề.
“…Vậy là cậu thực sự thích cái này.”
“Bà cũng vậy mà.”
“Ừm… Mà còn đúng hai cái này.”
“Ờ…”
“Đành vậy!”
“Đành vậy thôi!”
“Haihaiz, phải chịu chứ biết làm sao bây giờ.”
“Sao bà cứ phàn nàn hoài thế!?”
“Cậu đang tự nói mình à? Mà ta ra quầy thanh toán thôi.”
“…S-Sẽ không hiệu quả nếu cửa hàng thanh toán cùng một mặt hàng hai lần nên tui sẽ đi ra đó cùng bà!”
“Cậu nói cứ như Nano-san vậy…”
Dù tranh cãi là thế nhưng hai người họ đã mua cùng một mặt dây chuyền và cùng đeo nó vào ngày hôm sau. Thấy họ như vậy, những thành viên còn lại của gia đình dành cho cả hai những cái nhìn đầy ấm áp.