“Này Yuuji~!”

“A anh Kevin! Mừng anh trở về! Ủa? Trở về?”

Bây giờ đang vào độ cuối hè.

Sáng sớm, Yuuji đang chuẩn bị đưa Alice và Kotarou lên đường xây dựng con mương.

Có vẻ Kevin đã quay lại, đi cùng vài người lạ mặt. “Hừm, nên nói là anh ta trở về hay là đến vùng đất tiên phong nhỉ?” Yuuji bối rối.

“Nói thế cũng được mà phải không? Dù sao thì đây cũng là ngôi nhà thứ hai của tôi mà. Tôi nghĩ ‘trở về’ cũng ổn.”

Kevin nở một nụ cười đáp.

Một người đàn ông và một người phụ nữ đứng sau anh ta, bị chôn dưới đống hành lý khổng lồ. Xem ra họ là những cư dân mới biết may vá.

Đã được 2 tháng kể từ khi Yuuji và Kevin trao đổi về trang phục ở làng. Kevin lập tức đem vài người có tay nghề đến.

□□■■□■■□□

“Chỗ này thay đổi khá nhiều từ lúc tôi đi vắng rồi nhỉ?”

“Ừ, phải đó! Chúng tôi đã nối hết hàng rào lại với nhau rồi!”

Ở khoảng đất trước cổng nhà Yuuji, những khúc gỗ được đặt rải rác xung quanh và không biết từ lúc nào đã trở thành một nơi tụ họp, Yuuji và Kevin nhập tâm vào cuộc nói chuyện.

Cặp nam nữ đi cùng Kevin nhanh chân tiến về phía căn lều xây sẵn cho họ và bắt đầu tháo dỡ hành lý. Kevin thuê hai người này làm nhân viên chuyên biệt của công ty, họ có nhiệm vụ may vá, và tham gia làm ruộng vào những vụ cao điểm.

“Hơn nữa là tôi không nghĩ cậu sẽ hẳn một nơi cấp nước và bể chứa nước đâu.”

Kevin nhìn sơ qua nơi cấp nước. Ngồi cạnh Yuuji, Alice kêu “ừ hứ”, tự hào ưỡn ngực. Kevin ngay lập tức nhận ra thái độ của cô bé và khen ngợi “Nhờ pháp thuật của Alice-chan hả? Cháu giỏi thật đó!” Kotarou sủa một tiếng như muốn nói “Kia kìa Yuuji, nhìn mà học hỏi đi”.

“Tôi đã nói phép thuật của Alice tuyệt lắm mà. Như lúc tôi nhờ em ấy dùng phép làm sụt đất vài lần, thế là trong nháy mắt đã có một cái hố siêu to khổng lồ. Vậy là tôi chỉ cần bảo Marcel và Thomas xây một chỗ để đặt bình nước thôi.”

Yuuji giải thích trong khi đang xoa đầu Alice.

“Yuuji… Tôi nghĩ nếu cậu chỉ đào đất như thế thì nước sẽ bị thấm vào đấy, làm sao mà thành bể chứa được?”

Kevin nói nghe rất hợp lý.

“Eh?” Yuuji thốt ra một tiếng ngỡ ngàng và đứng hình. Alice nghe cuộc trò chuyện nãy giờ chỉ nghiêng đầu, có vẻ không hiểu gì.

“Eh? Nhưng giờ nó vẫn đang chứa nước bình thường mà?”

Yuuji và Alice ngạc nhiên trước lời của Kevin và tỏ ý ngờ vực. Lần này đến lượt Kevin nghiêng đầu.

“Vậy, vậy hả… Chắc tại nó không phải được đào bằng tay mà bằng phép thuật chăng? Dù vậy…”

Kevin băn khoăn nói lẩm bẩm.

Kotarou sủa “Oẳng oẳng”. “Cứ để ý tiểu tiết thì anh sẽ bị hói đấy. Hãy cứ coi như phép thuật của Alice rất ảo diệu đi được chưa?” có vẻ là điều cô nàng muốn nói. Cô nàng nói không nên để ý tiểu tiết một cách rất bất mãn. Tất nhiên rồi, cô là chó mà.

□□■■□■■□□

Một ngày đã kết thúc, cánh rừng lại bị bao trùm bởi bóng đêm.

Sau lưng ngôi nhà Yuuji, ở mạn phía bắc nơi công cuộc khai hoang vẫn chưa được đẩy nhanh tiến độ, có ba bóng người đang được soi tỏ bởi ngọn lửa trại nhỏ.

“Tôi kêu hai người đến đây vì có thứ tôi muốn cho hai người thấy.”

Người chủ trì của buổi họp mặt này nhìn hai bóng người còn lại và bắt đầu lên tiếng.

Trong tay người này là vài tờ giấy.

“Đầu tiên là đây.”

Người đó nói và giơ một tờ giấy lên.

In trên đó là một bức ảnh bra và quần lót.

Tất nhiên là có hình người mẫu đang mặc nó nữa cho dễ hình dung.

Phải.

Kẻ chủ trì buổi họp này là Yuuji.

Mực và giấy in giờ đã quý hơn vàng, nhưng Yuuji vẫn phung phí chúng để chuẩn bị tư liệu cho buổi họp này. Với Yuuji, đây là một buổi họp hết sức, hết sức quan trọng.

“Đây… đâu phải quần dài với áo khoác cậu bảo chúng tôi hồi chiều… Đồ lót cho phụ nữ hả? Đống đường viền đắt tiền của nó hơi bị thừa thãi… Và cái phần trên này có kiểu dáng phức tạp quá nhỉ…”

Một người đàn ông nhìn tờ giấy in rồi hỏi Yuuji.

Người đàn ông còn lại lần đầu nhìn thấy đồ lót của nền văn minh hiện đại liền nuốt nước miếng.

“Đúng rồi. Cái này người ta gọi là viền xếp, có vẻ nó được may dọc theo đáy quần. Tôi rất mừng, thấy biểu cảm của các anh là biết các anh đón nhận liền rồi. Đây nữa, nhìn này.”

Yuuji tiếp tục lấy ra một tờ giấy khổ A4.

In trên đó là hình một người mẫu đang mặc bra.

“Ooh, b-bổ mắt quá…”

“Thế này hơi…”

Hai người đàn ông độc thân buột miệng nói đầy thán phục. Không, cả ba tên đàn ông độc thân đều đang dán mắt vào tấm hình, tính cả Yuuji nữa.

Yuuji, Kevin và anh trinh sát của nhóm cựu thám hiểm giả.

Đây là buổi họp mặt do Yuuji đứng ra tổ chức để xác định xem đàn ông thế giới này đánh giá thế nào về thời trang của phụ nữ hiện đại.

Nó không hề có mục đích bậy bạ nào cả. Tất cả là vì công việc làm ăn. Được bổ mắt chỉ là chuyện ngoài lề. Quan trọng là họ có thể kiếm được nguồn tài trợ mới.

“Giống bức ảnh lúc nãy, cái này được gọi là bra. Loại trong ảnh đầu tiên gọi là full cup, nó giúp tôn lên đường nét của những bộ ngực bự một cách trọn vẹn nhất. Ảnh thứ hai đây. Đây gọi là half cup. Như anh em thấy, nó ép hai bên lại và tạo nên một khe vực không đáy.”

“Oooh” Hai người trầm trồ sau khi nghe Yuuji giải thích.

Tốt, có hiệu quả rồi.

Yuuji tự tin lấy ra một tờ giấy nữa.

“Cái này nữa, thấy sao?”

“OOOOOOOOOH!”

“Ối trời đất thiên địa.com ơi!”

Bức ảnh đang vung vẩy trên tay Yuuji là kết hợp giữa “quần lót dây và tất chân”.

Giữa rừng hoang khuya vắng bỗng có tiếng hú hét của hai tên đực rựa,

“Suỵt! Be bé cái mồm thôi! Có người nghe thấy bây giờ!”

Yuuji chặn họng hai đồng đạo nhanh nhảu lại và dáo dác nhìn xung quanh.

Không thấy một bóng người nào. May là họ vẫn chưa bị ai để ý.

“O, oh, xin lỗi…”

“Xin lỗi Yuuji huynh. Cái này… Hình dáng và kiểu mẫu rất cuốn hút, nhưng… Hừm, có hơi phản cảm quá không? Chưa kể nó còn phải trang trí rất công phu và tốn một khoản tiền không ít…”

Đúng như mong đợi từ một thương nhân, Kevin nêu ý kiến.

Tuy nhiên, những lời đó cũng nằm trong tầm dự đoán của Yuuji và thành viên diễn đàn.

“Phải, tôi hiểu vấn đề anh đang nói, Kevin huynh à. Nhưng vào ngày thường họ vẫn có thể mặc những bộ thông thường. Anh biết đấy, phụ nữ có thể mặc thứ này vào những dịp gì đó quan trọng. Rồi ông nào nhìn thấy sẽ kiểu…, anh biết mà. Còn về chuyện đắt tiền, về căn bản chúng là hàng dành riêng cho quý tộc. Đàn ông cũng có thể tặng cho người yêu của họ nữa. Tôi muốn cho nó một cái giá vừa túi tiền với những người dư dả, ngay cả dân thường.”

Ồ thế hả, thế thì lại khác Kevin gật gù. Có vẻ anh ta đang tính toán gì đó trong đầu.

“N-này, có thật không? Như vậy thì nếu họ đi vào một cửa tiệm sang trọng để thử đồ, họ có thể mặc cái này luôn chứ…”

Tay độc thân duy nhất còn sót lại trong nhóm cựu thám hiểm giả hỏi Kevin và Yuuji. Vẻ mặt anh ta vô cùng nghiêm túc, ánh mắt sắc lẹm. Bầu không khí tỏa ra dữ dội như muốn nói “Ta không chấp nhận bất kỳ một lời nói dối nào hết” quả thực là của một thám hiểm giả hạng 3.

Yuuji và Kevin gật đầu mạnh khi nghe anh trinh sát hỏi thế.

Trong tĩnh lặng, ba người ngầm trao đổi ánh mắt.

Đưa hai tay ra, cả ba đặt tay chồng lên nhau.

“Ba chúng tôi, dù không sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm nhưng nguyện cầu xin chúa cho được chết cùng năm, cùng tháng, cùng ngày.

Tuy đây không phải lời thề kết nghĩa vườn đào, nhưng đây là lời tuyện thệ trước cây anh đào.”

Không, thật ra họ không phê pha đến mức đấy và cũng không thề thẹn gì cả.

Nhưng kể từ ngày hôm nay, Công ty Kevin sẽ đẩy mạnh theo hướng thương mại hóa.

Pỏn là động lực của đàn ông.

Pỏn là cứu tinh của thế giới.

Hội anh em đồng râm chụm tay vào nhau và truyền đạt điều ấy trong thầm lặng.

Không có lấy một bóng người xung quanh họ.

Không một bóng người.

Không có người nào để ý họ cả.

Tuy nhiên.

Đằng sau góc khuất của một cái cây nơi khu rừng tối đen như mực.

Trên ngọn cây đó là bóng dáng của một cô chó, thò mặt ra lặng thinh nhìn đám đàn ông.

Đó là Kotarou.

Trước khi bị ba gã kia phát hiện, cô nàng khẽ khàng lẩn nhanh khỏi nơi đó.

Kotarou thở một hơi dài và lắc đầu ngán ngẩm.

Như muốn nói “Geez, đàn ông đúng là bọn hết thuốc chữa.”

Vậy đấy, chắc chắn sau khi vụ này xong xuôi, phụ nữ ở thế giới này sẽ có nhiều lựa chọn hơn khi mua đồ lót.

Đối với một cô chó quen sống ở Nhật Bản hiện đại như Kotarou thì đó là một chuyện rất đáng hoan nghênh. Nhưng cô nàng vẫn phải giám sát kĩ đám đàn ông.

Lại phải nói, dù đống bra và quần có hoàn thành đi nữa, Kotarou cũng chẳng thể mặc chúng. Vì cô nàng là chó.