Muốn miêu tả một người, hẳn là có rất nhiều từ dùng để hình dung, nói thí dụ như hắn là một người “cao thượng”, một người “thuần khiết”, một người “thoát ly thú vị cấp thấp”, vân vân.

Nếu người này còn chưa có đạt tới cảnh giới trên, cũng có rất nhiều từ hình dung có thể dùng, nói thí dụ như hắn là một người “lý trí”, một người “thông minh”, một người có “năng lực phán đoán”, vân vân.

Nếu người này cũng còn không đủ đạt tới cấp bậc trên, vẫn còn rất nhiều từ hình dung khác, thí dụ như hắn là một người “tầm thường”, một người “phổ thông”, một người “không trở ngại xã hội phát triển”, vân vân.

Nếu người này vẫn có chút không thích hợp để dùng những từ này, lui một vạn bước để nói, còn có một từ giới hạn nhất chờ ở đây.

Ngươi có thể nói hắn là một người “bình thường”.

“Bình thường” tựa hồ là tiêu chuẩn thấp nhất để đánh giá một người, trên đời này có chín mươi chín phẩy chín phần trăm người đạt được tiêu chuẩn này.

Để tìm được một người không bình thường, tựa hồ cũng không dễ dàng chút nào.

Cho nên Diệp Huyền Sanh không biết mình vận khí quá tốt, hay là quá kém.

Hắn từ nhỏ đã cảm thấy những người bên cạnh mình đều không bình thường.

Ví dụ một: sư phụ của hắn.

“Sư phụ, sao ngài lại so kiếm thất bại dưới tay chưởng môn phái Hoa Sơn?”

“Lúc ấy hắn có nhiều đệ tử như vậy đứng nhìn, nếu hắn thua sẽ rất mất mặt, nói không chừng nhất thời suy nghĩ luẩn quẩn tự sát làm sao đây? Đành phải cho hắn thắng.”

“Vậy vì sao ngài lại khổ sở nửa đêm lên núi Hoa Sơn giết hắn?”

“Hắn là ra cái việc cưỡng gian rồi giết chết nữ đệ tử môn hạ, đương nhiên phải giết.”

“Nếu đều phải giết hắn, ngài còn để cho hắn thể diện làm gì?”

“Sư phụ đã dạy ngươi nhiều lần, làm người phải thiện lương….”

“>_<….”

Ví dụ hai: ái nhân của sư phụ hắn.

“Việt thúc, ngươi thích sư phụ ta không?”

“Thích!”

“Vậy ngươi vì sao còn muốn cưới thê?”

“Ta cũng thích cục cưng!”

“Đâu liên quan gì Lăng đệ?”

“Nếu ta không lấy thê tử thì cũng không có cục cưng.”

“Khi ngươi lấy thê tử làm sao biết sẽ có Lăng đệ?”

“Không biết.”

“Không biết ngươi còn lấy thê tử?”

“Không lấy thê tử thì cũng không có cục cưng.”

“Việc ta hỏi không có liên quan gì Lăng đệ hết? Ta hỏi là vì sao ngươi rõ ràng thích sư phụ lại còn lấy thê tử?”

“Ta trả lời rồi, bởi vì ta cũng thích cục cưng.”

“Nhưng khi ngươi lấy thê tử căn bản không biết sẽ sinh Lăng đệ đúng không?!!” Bắt đầu phát điên.

“Không biết.”

“Không biết ngươi vì sao còn lấy thê tử?”

“Không lấy thê tử sẽ không có cục cưng.”

“….”

Cuối cùng người bị nhiễu đến choáng váng bại lui là ai mọi người đều biết nhỉ?

Ví dụ ba: sư muội của hắn.

“Vị Tư, nữ hài tử bình thường đều ở khuê phòng.”

“Ừ.”

“Nữ hài tử bình thường chỉ làm nữ công không đọc thi thư.”

“Ừ.”

“Nữ hài tử bình thường đều là thẹn thùng nhát gan.”

“Ừ.”

“Nữ hài tử bình thường đều phải nghe lời trưởng bối và huynh trưởng.”

“Ừ.”

“Nữ hài tử bình thường chưa từng có đương gia tác chủ.”

“Ừ.”

“….”

“Huynh nói xong chưa?”

“Xong rồi.”

Một bàn tay trắng mịn quét tới, người nào đó bị đánh dính trên cây thông cao cao.

Việt Lăng Khê nhỏ ngẩng đầu nhìn xa xa: “Tỷ tỷ, cây thông kia dáng vẻ rất giống đại sư huynh nha.”

Ví dụ bốn: sư đệ của hắn. (Ví dụ này ngắn gọn nhất)

“Lăng Nhi, xem bên này….” Cầm quả táo trêu đùa tiểu sư đệ còn chưa biết nói, “Đệ có thích ăn không?”

Việt Lăng Khê nhỏ cười khanh khách nhìn chằm chằm quả táo chảy hai giọt nước miếng, cái tay nhỏ đưa vào miệng cắn một hồi, đột nhiên dùng giọng điệu thật đáng tiếc nói: “Không có răng….”

Ngất, đứa nhỏ bình thường lần đầu nha nha học nói sẽ nói cái này sao?

Nói tóm lại, Diệp Huyền Sanh bi thương phát hiện, hắn đang rất bất hạnh sinh hoạt giữa một đám người không bình thường.

Mà càng không may chính là, hắn lại là một người bình thường.

Một người bình thường sinh hoạt giữa một đám người không bình thường, đương nhiên sẽ không thể hưởng thụ đến cuộc sống hạnh phúc bình thường.

Ví như một năm nọ, Diệp Huyền Sanh tiến đến một vài môn phái tiến hành khảo sát học tập, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, hằn lại càng khắc sâu cảm nhận được sự khác biệt giữa bình thường và không bình thường.

Sự muội của người ta….

“Sư huynh, kiếm pháp của huynh thật lợi hại.”

“Sư huynh, để muội giúp huynh lau mồ hôi.”

“Sư huynh, gió lớn rồi, mặc thêm áo khoác đi.”

“Sư huynh, đây là điểm tâm muội tự làm, huynh nếm thử chút….”

Sư muội của mình….

“Sư huynh, hôm nay đến phiên huynh làm nhiệm vụ, đi quét sân đi, nhổ cỏ nữa, sau đó bổ ba trăm thanh củi, đừng trễ thời gian nấu cơm, làm xong nhớ đi đổi tã cho phụ thân….”

“A?!”

“Ta là nói, đi giúp phụ thân ta đổi tã cho Lăng.”

“>_<….”

Sư đệ người ta….

“Sư huynh, huynh dạy đệ bộ kiếm pháp của sư phụ một lần được không.”

“Sư huynh, kính nhờ huynh, chỉ điểm cho đệ một lần nữa đi.”

“Sư huynh, huynh dạy qua sau, đệ lĩnh ngộ được rất nhiều thứ.”

“Sư huynh, đệ tuy rằng kém cỏi hơn huynh một chút, nhưng xin hãy tin đệ nhất định cố gắng, dạy đệ đi mà!”

Sư đệ nhà mình….

“Lăng Nhi lại đây, sư huynh dạy đệ một bộ kiếm pháp mới rất lợi hại.”

“Không thích, Lăng Nhi không muốn học!”

“Bộ kiếm pháp kia thật sự rất thần kỳ nha.”

“Không muốn học đâu!”

“Lăng Nhi, xem đây là cái gì?”

“Kẹo mạch nha!!” Xông tới ~~~~~~

“Đệ cùng sư huynh học bộ kiếm pháp kia, học xong sẽ cho đệ ăn.”

Sau nửa canh giờ, “Sư huynh, học xong, ăn ~~~~~”

“Sao có thể như vậy?! Bộ kiếm pháp kia lúc trước ta cũng phải học suốt ba ngày….”

Lại như một lần nọ, cả nhà đi ra ngoài du ngoạn, đi ngang qua một ngọn núi, đột nhiên nhảy ra một đám sơn tặc, vung đao hô: “Đường này do ta mở, cây này do ta trồng, nếu muốn đi qua đây, lưu lại tiền mại lộ!”

Diệp Huyền Sanh nhìn xem bên cạnh đám người già (?) yếu (?) nữ (?) trẻ (?), cảm thấy không thể thoái thác bước lên phía trước đón.

“Các vị hảo hán, để người thuận tiện, chính mình phương tiện, cả nhà tại hạ đều không phải thương nhân, lộ phí không nhiều lắm, cầm lấy thỏi bạc này, mỗi người đi một đường được không?” Lời nói tương đương bình thường này đương nhiên trong nhà chỉ có mình hắn nói.

Có điều đáng tiếc là, tuy rằng nói rất bình thường, vẫn không có sơn tặc nào để ý đến hắn.

Gặp đại đồ đệ ra quân vô dụng, đôi trưởng bối đương nhiên sẽ theo sau ra mặt.

“Các ngươi hãy nghe ta nói, nguyên tắc thứ nhất làm người là phải thiện lương.” Bắt đầu truyền kinh giảng đạo.

“Đúng vậy, phải thiện lương.” Trợ lực.

“Chặn đường cướp bóc không phải hành vi mà một người thiện lương nên làm.” Biểu tình vô cùng đau đớn.

“Không nên đâu.” Biểu tình giống như trên.

“Các ngươi tốt nhất nên mau chóng chấm dứt hành động thương tổn người khác đi.” Đột nhiên giọng điệu nghiêm túc.

“Chấm dứt đi.” Giọng điệu cũng giống như trên.

“Nếu không chấm dứt ta cũng chỉ đành giết người.” Lạnh lùng uy hiếp.

“Phải giết người. A?! Giết người? Giết người?? Giết người a a a a?!!!!!” Phát điên.

Bọn sơn hai mặt nhìn nhau: “Hai người này có phải có bệnh gì không?”

Đối với kết luận này Diệp Huyền Sanh lập tức ở tận sâu thẳm bên trong tâm hồn hai mươi vạn phần đồng ý.

Cuối cùng Nhan Vị Tư tiến lên.

Gia chủ ra mặt đương nhiên là phải giải quyết vấn đề.

“Tiểu ngốc qua,” Nhan Vị Tư ném một thỏi bạc xuống đất, “Giẫm bẹp nó đi, càng bẹp càng tốt.”

Việt Lăng Khê nhỏ sôi nổi hăng hái tiến lên, dùng chân đem thỏi bạc giẫm bẹp y như tờ giấy “Tỷ tỷ, tỷ muốn dùng nó để thêu hoa à?”

Bọn sơn tặc nhìn thỏi bạc bị một đứa bé một phát giẫm lên thành mỏng như tờ giấy, trong chớp mắt chạy mất sạch.

Diệp Huyền Sanh không phải không thừa nhận, gia chủ quả nhiên vẫn là có tất yếu tồn tại.

Một người bình thường sinh sống trong một đám người không bình thường, đương nhiên là người thường xuyên bị bắt nạt, thậm chí có đôi khi chẳng có ai muốn bắt nạt hắn, tự hắn cảm thấy bị bắt nạt.

Nêu ví dụ một:

“Sư phụ, Việt thúc, lần này ta đi ra ngoài, đã đánh bại ba vị cao thủ kiếm bậc nhất, hiện giờ người trên giang hồ đều gọi ta là ‘Ngọc Diện thần kiếm’!”

“Ngọc Diện thần kiếm……. Tiểu Huyền à, bọn họ làm sao biết ngươi thích ăn mì bột ngô* nhất?”

“>_<….”

Ví dụ hai:

Xuất sư bên ngoài không bao lâu, đã thành một nhân vật quyền thế hô phong hoán vũ trên giang hồ, đi tới chỗ nào cũng được tặng hoa, vỗ tay cùng ánh mắt sùng bái, nhưng mà về đến nhà thì….

“Sư phụ, ta đã trở về!”

“Đang muốn tìm ngươi đâu, cái bát ta cho mèo ăn có phải ngươi cầm đi hay không?”

“>_<….”

….

“Việt thúc, ta đã trở về!”

“Ồ, về rồi đấy à.” Không chút để ý đi lướt qua người, nhớ tới cái gì lại quay đầu hỏi, “Ngươi đi ra ngoài hồi nào vậy?”

“>_<…., nửa năm trước….”

….

“Đại sư huynh, huynh đã trở lại!” Nhào vào ~~~~~

Cảm động quá, rơi lệ ôm lấy thân thể mềm nhũn của tiểu sư đệ, “Lăng Nhi, cũng là đệ nhớ rõ sư huynh….”

Lục túi tiền, ta lục ta lục ta lục….”Đại sư huynh, huynh không mang kẹo về cho Lăng Nhi à?”

….

“Vị Tư, ta đã trở về.”

“….”

“…. Sư phụ, Việt thúc, Lăng Nhi, Vị Tư đâu?”

Diệp Huyền Sanh vẫn thường nghĩ, nếu có một ngày, bên cạnh mấy người này đều trở thành bình thường, a, ý tưởng này không có khả năng, đổi cái khác, nếu có một ngày, mấy người này đều biến mất, thật là hạnh phúc biết bao nhiêu, nhất định sẽ hạnh phúc đến nằm mơ cũng phải mỉm cười.

Nhất định thế.

Nhưng mà….

“Vị Tư đâu? Sao không có ở nhà?”

“Cùng vị hôn phu đi ra ngoài rồi.”

“…. A? Vị hôn phu?!”

“Tiểu Huyền à, tháng sau Vị Tư sẽ gả tới kinh thành, cục cưng đi cùng nàng, ta và sư phụ ngươi cùng nhau đi ra ngoài du ngoạn. Một mình ngươi ở nhà, cửa sổ phải nhớ đóng kỹ nha.”

“Các ngươi nói gì?”

“Một mình ở nhà đừng sợ hãi nha.” Sờ sờ.

“Một mình….” Ánh mắt có chút ướt. Nhất định là tối qua ngủ không ngon, thế cho nên nghe được tin tốt như vậy, cũng không có sức mà cười.

Trở về phòng. Đóng cửa lại.

Chẳng qua là sư muội xuất giá, sư đệ thành của hồi môn, đôi sư phụ đi du ngoạn.

Nam tử trưởng thành hai mươi tám tuổi bình thường, hẳn là sẽ không vì nguyên nhân như thế mà rơi nước mắt đi?

Hắn là bình thường, cho nên hắn cũng không thể rơi nước mắt.

Không thể….

Lau đi chất lỏng trên mặt, kiểm tra một chút cửa sổ đã đóng kỹ chưa, lúc này mới yên tâm mà khóc to.

Vì sao đến tận lúc này mới phát hiện, kỳ thật bản thân, cũng không tính là một kẻ bình thường.

“Ngươi hỏi đại sư huynh ta là người thế nào á?” N năm sau, phụ thân nói với Tiểu Kỉ khiêm tốn tới thỉnh giáo, “Hắn giống sư phụ ta mềm lòng, giống cha ta hay quên, giống tỷ tỷ của ta thông minh có năng lực, cũng giống ta thích tiểu hài tử. Ngươi phải nhớ rõ một chút, nếu hắn mắng không bình thường, có nghĩa là hắn nhất định vô cùng thích ngươi.”

Trác Phi Văn vui tươi hớn hở nói, “Thế thì tốt quá, giống Tiểu Kỉ như vậy, muốn không bị mắng không bình thường cũng khó.”

“Ngươi có ý gì?!” Tiểu Kỉ nổi giận, một chưởng vung tới, người nào đó bị đánh bay lên cành cây thông.

Phụ thân ngẩng đầu nhìn người hình quả thông xa xa, lộ ra nụ cười hoài niệm.

(hoàn)

* Mì bột ngô (玉米面): Ngọc mễ diện.