Một ngày, sau khi Tiểu Thiên gian khổ học xong hai trang tài liệu sử sách, hỏi: “Cha, cái gì là gia phổ?”

Phụ thân phát hiện đây là một cơ hội tốt để bồi dưỡng đứa con về quan niệm gia tộc, lập tức nghiêm túc giải thích: “Gia phổ chính là một quyển sách có từ thời lão tổng tông, ghi lại tên của mọi người trong gia đình ở mỗi một thế hệ, nếu có người không ngoan, làm chuyện xấu, gạch tên của hắn khỏi gia phổ chính là hình phạt rất lớn.”

“À, thế nhà chúng ta có gia phổ không ạ?”

“Có chứ, nhà chúng ta có một bản Việt thị gia phổ, là từ hơn ba trăm đời trước tổ tiên bắt đầu ghi lại.”

“Oa, hơn ba trăm đời! Rất khó tưởng tượng!”

Phụ thân kiêu ngạo ngẩng cao đầu, đem ánh mắt sáng lấp lánh hướng tới chân trời xa xôi, dùng giọng điệu thực cảm động đắc ý nói: “Bản gia phổ Việt thị này, là trấn gia chi bảo của nhà chúng ta, truyền lại cho mỗi một thế hệ, đều là lưu lại một chút chuyện xưa vui buồn lẫn lộn….”

“Tiểu Thiên thích nhất nghe chuyện xưa! Phụ thân kể một cái nghe với!”

Vì thế phụ thân mang Tiểu Thiên đi tìm Phúc Bá.

“Kể chuyện xưa trong gia phổ? Được, vậy trước kể một chút chuyện gia phổ thiếu chút nữa bị hủy.” Phúc Bá cười tủm tỉm ngồi xuống, uống một ngụm trà thông họng, “Chuyện kể rằng rất nhiều năm trước kia, khi gia gia của cậu Tiểu Thiên mới mười ba, mười bốn tuổi, có một ngày nửa đêm, trong nhà đột nhiên bị cháy, lửa từ sài phòng lan ra, càng cháy càng to, tất cả mọi người từ trong phòng chạy ra. Thái gia gia của cậu vừa chạy vừa phân phó cho gia gia của cậu: ‘Chạy vào ôm hộp gia phổ ra mau!’. Gia gia của cậu rất nghe lời, xông vào ôm ra. Cả nhà tập trung trong viện, đếm lại không có ai bị hỏa thiêu, đang vui mừng, thái nãi nãi của cậu đột nhiên phát hiện trong tay gia gia của cậu, hóa ra không phải là hộp gia phổ….”

“A?” Tiểu Thiên trợn tròn mắt, “Là gì?”

“Là một hộp gỗ đựng bánh trung thu.”

“Bên trong có bánh trung thu không?”

“Có.”

“Nhân gì vậy? Tiểu Thiên thích ăn nhất bánh trung thu nhân đường!”

“>_<…., Tiểu Thiên, cậu nên hỏi gia phổ thế nào mới đúng?”

“Đúng rồi, gia phổ đâu?”

“Còn trong lửa. Thái gia gia của cậu vô cùng sốt ruột, định nhảy vào đám cháy, bị thái nãi nãi của cậu giữ chặt, mọi người ở trong sân khóc. Lúc này có người đi ngang qua, liền hỏi: ‘Ai bị mắc trong lửa vậy? Sao lại khóc lóc thành như thế? ’. Thái nãi nãi của cậu nói: ‘Là lão tổ tông nhà ta!’. Người nọ liền đi vào đám cháy dạo một vòng, hun đến đen đen mới đi ra, hỏi: ‘Bên trong sao lại không có một ai cả?’. Thái nãi nãi của cậu biến sắc, lập tức liền thấy trong tay người kia cầm chính là hộp đựng gia phổ, xông lên đoạt lại. Nguyên lai người nọ vừa rồi ở trong phòng có một cây cột bị cháy đổ xuống, hắn tiện tay cầm hộp đỡ, mang theo ra ngoài. Thái gia gia của cậu vui mừng muốn chết, nhất định phải báo ân, người nọ mọi cách chối từ, bị túm lấy không có cách nào, vì tránh phiền toái, đành phải thuận miệng nói: ‘Vậy đưa ít tiền báo ân cũng được.’”

“Cho nên thái gia gia liền cho người kia rất nhiều tiền đúng không?”

“Nhà mới bị đốt, tiền đâu ra? Thái gia gia của cậu lúc ấy ngửa mặt lên trời, nói: ‘Đòi tiền không có, đền một mạng người’!”

“Oa, thái gia gia rất quyết đoán nha.”

“Người nọ không muốn mạng người, nhưng thái gia gia cậu không báo ân thì không chịu để hắn đi, cuối cùng hắn đành phải chỉ vào gia gia của cậu nói ‘Vậy mạng người này là thuộc về ta, giờ cứ gửi nuôi ở nhà các ngươi’.”

Tiểu Thiên chớp mắt: “Người kia cũng thực thông minh.”

“Thái gia gia của cậu vô cùng vui mừng đáp ứng. Nhưng tiếp theo hắn lại lập tức phát hiện một vấn đề.”

“Vấn đề gì?”

“Thái gia gia của cậu nói với người nọ: ‘Người của ngươi nuôi ở nhà ta cũng được, nhưng nhà của ta mới vừa bị hỏa hoạn, mọi thứ đều cháy rụi, không nuôi nổi người của ngươi đâu.’”

“Đúng nha,” Tiểu Thiên cực kỳ tán thành, “Lúc ấy thái gia gia thật đáng thương, không có cách nào giúp người khác nuôi hộ thôi.”

“Người kia cảm thấy cái đầu sắp nổ tung, đành phải nói: ‘Ta đây mỗi tháng đưa cho ngươi phí gửi nuôi là được chứ hả?’. Thái gia gia của cậu suy nghĩ thấy có thể, đáp ứng. Từ đó về sau, người kia mỗi tháng đều đưa thái gia gia của cậu năm lượng bạc, coi là phí gửi nuôi gia gia của cậu….”

Lần thứ n nghe chuyện này, phụ thân ở bên cạnh phát biểu: “Cho nên nói sư phụ ta không chỉ là đệ nhất thiên hạ cao thủ, còn là đệ nhất thiên hạ người tốt mà….”

Nghe xong chuyện về gia phổ, Tiểu Thiên cực kỳ cảm động, “Phụ thân, con có thể xem quyển gia phổ kia không?”

Vì thế phụ thân trở về phòng đào bới nửa ngày, kẹo từ ba tháng trước trộm giấu đều lộ ra, lúc này mới ở dưới gầm giường tìm được một quyển sách rất dày, phủi bụi ôm ra.

Tiểu Thiên lấy tay sờ bìa gia phổ, “Cha, không phải ngài nói viết hơn ba trăm đời sao, quyển sách này vì sao thoạt nhìn mới như vậy?”

“Bởi vì cái mới thay thế cái cũ là quy luật sinh tồn không thể tránh khỏi trong đời người, một sự vật cũ ở trong dòng thời gian dài đằng đẵng chìm chìm nổi nổi, bỗng nhiên có một ngày chìm xuống sẽ không thể nổi lên nữa, liền đại biểu cho một sự vật mới được sinh ra.”

Tiểu Thiên nghe không có hiểu.

Phúc Bá giải thích: “Ý của cha cậu chính là, quyển gia phổ cũ kia bị ngài đánh mất, cái này vốn là quyển ngài mới viết.”

“Phụ thân mới viết á?” Tiểu Thiên nhìn độ dày kinh người kia, trong mắt lóe ra ánh nhìn sùng bái, “Phụ thân rất giỏi nha.”

Phụ thân đắc ý đặt quyển gia phổ mới lên bàn, mở ra trang thứ nhất: “Việt thị thủ tông, Việt Nữ.”

“Cha, Việt Nữ là ai?”

“Việt Nữ ư, chính là tổ tông lớn nhất của Tịch gia chúng ta, nàng sinh ở thời Xuân Thu, là một kiếm khách rất có danh tiếng, sáng tạo một bộ kiếm pháp rất có danh tiếng, tên là Việt Nữ Kiếm. Bởi vì nàng quá lợi hại, cho nên không có thành thân, nhặt một đứa nhỏ về nuôi, Việt gia cứ như vậy một thế hệ một thế hệ lưu truyền đi xuống.”

“Á, lão tổ tông cũng thích nhặt người.”

Phụ thân cười tủm tỉm lại lật sang trang thứ hai.

“Việt Nhược,” Tiểu Thiên thì thầm, “Việt Nhược là ai vậy?”

“Việt Nhược chính là gia gia của con đó.”

Tiểu Thiên hoang mang nhìn trang thứ nhất rồi trang thứ hai thật lâu, “Cha, vì sao phía sau tổ tông chính là gia gia? Ở giữa không phải có ba trăm đời sao?”

“Hơn ba trăm đời kia đều viết ở quyển cũ, phụ thân một cái tên cũng không nhớ được, liền giản lược.”

“Như vậy à.” Tiểu Thiên tiếp tục xem xuống dưới, “Nhan Vị Tư, Việt Lăng Khê…. hai tên này Tiểu Thiên biết, chính là cô cô cùng phụ thân!”

“Tiểu Thiên thật thông minh!”

Tiểu Thiên được khen ngợi, vui sướng xem tiếp: “Tịch Viêm, Tiểu Nguyện, Tịch Thiên…. Tiểu Thiên cũng có ở trên nha!”

“Đương nhiên rồi, Tiểu Thiên cũng là hài tử của phụ thân mà.”

Lại lật tiếp…. đã không còn….

“Cha, ở phía sau ngài đóng nhiều giấy trắng như vậy làm gì?”

“Để lưu trữ cho các con viết, một ngày nào đó, bản gia phổ mới này cũng sẽ tràn đầy.” Phụ thân cười tít mắt.

Tiểu Thiên chống tay hai má nghiêm túc tự hỏi trong chốc lát, hỏi: “Phụ thân, Phúc Bá ở đâu?”

Phụ thân nghĩ, “Đúng vậy, Phúc Bá cũng là người nhà chúng ta, đến, thêm vào.”

“Còn có Kinh Hoài ca!”

“Thiêm vào.”

“Còn có Tiểu Kỉ….”

“Thiêm vào.”

“Còn có Tề Tề….”

“Thiêm vào.”

“Còn có con chó nhỏ A Hoa con nuôi….”

“Cũng thiêm vào.”

….

Ở gian ngoài Tịch Nguyện ngồi nghe nhịn không được nói: “Đại ca, dù thế nào cũng là gia phổ, huynh không quan tâm sao?”

“Không có việc gì,” Tịch Viêm nói, “Cứ mặc bọn họ viết chơi đi, dù sao gia phổ thật còn ở chỗ của ta mà.”

Kết luận: Tịch gia quả nhiên vẫn là cần gia chủ.

(hoàn)