Trans: Zard

-----------------------

Vài ngày sau đó, chúng tôi vẫn tiếp tục lên đường.

Cuối cùng chúng tôi đã tìm được ngôi làng tiếp theo.

Nhân tiện, vì đi bộ nên sẽ rất phiền khi cứ liên tục phải nghỉ ngơi lấy lại sức nên tôi đã ăn gian một chút bằng ma thuật.

Mary cũng được hưởng tác dụng của loại ma thuật này và cô ấy khá thích nó.

Còn Vernell thì lại cười bảo “Tôi không yếu đến mức phải cần đến ma thuật ấy” nên tôi không dùng nó lên cậu ta.

Thế nhưng tôi vẫn dùng ma thuật thanh tẩy mặc kệ ý kiến của Vernell để tẩy rửa hết bụi bẩn trên người cậu ta.

Xin lỗi nhé, là người nhật, tôi sẽ không chấp nhận bất cứ sự dơ dáy nào đâu.

“Ngôi làng này lớn thật đấy.”

Tôi nói lên suy nghĩ thật của mình ngay khi nhìn thấy ngôi làng.

Tất cả những ngôi làng mà tôi từng đi qua đều thực sự rất tệ.

Thay vì làng, gọi chúng là những gì còn sót lại của một ngôi làng thì đúng hơn.

Chúng đổ nát và thiếu sức sống đến mức đó đấy.

Thế nhưng ngôi làng chúng tôi sắp sửa vào đây vẫn còn những ngôi nhà vững chãi, cả kích thước của nó cũng đủ lớn để được xem là một thị trấn.

Người dân bên trong di chuyển tấp nập, ít nhất thì trông không có xác chết nào nằm ngổn ngang giữa đường.

“Aah, đúng là không ngờ đấy. Ai mà nghĩ rằng vẫn còn một ngôi làng như này ở cái thế giới bây giờ chứ.”

Vernell-san vui vẻ nhanh chân bước đi.

Thế giới này vẫn còn nơi mà người ở đó có thể sinh hoạt. Đây hẳn là một tin rất tốt với cậu ta.

Trước cổng làng có một người lính canh và anh ta tròn mắt khi thấy Vernell-san.

Anh chớp mắt vài lần như để chắc chắn điều mình đang thấy rồi mới dám lên tiếng.

“Cậu… không thể nào, Vernell-san đó sao?”

“…Chúng ta đã gặp nhau rồi ư? Xin lỗi, tôi không nhận ra anh.”

“À, cậu chắc sẽ không biết một kỵ sĩ bình thường như tôi đâu, nhưng tôi biết cậu. Tôi cũng có tham gia vào trận chiến với Alexia và trận bảo vệ thủ đô khỏi “Phù Thủy”. Mà nói chứ tôi chỉ đánh với bọn tôm tép trong trận đánh Alexia thôi, sau đó thì tôi đã bất tỉnh dưới đống gạch vụn sau khi bị “Phù Thủy” đánh bay đi…”

Có vẻ người lính gác này từng là một kỵ sĩ.

Tôi nghe nói cả đội Kỵ Sĩ Hộ Vệ đều đã bị hủy diệt, nhưng có vẻ một vài kỵ sĩ thường vẫn còn sống.

Còn về lý do vì sao Vernell-san không nhận ra anh ta… ừ thì làm sao cậu ta có thể nhớ mặt từng kỵ sĩ một được chứ; họ đâu có ít. Với cả họ cũng chưa từng trực tiếp nói chuyện với nhau bao giờ.

Ngược lại, nếu một kỵ sĩ bình thường mà lại không biết Vernell-san, một Kỵ Sĩ Trưởng đã kề vai sát cánh với Eterna thì sẽ rất lạ.

“Trớ trêu thật đấy nhỉ, tất cả những kỵ sĩ mạnh mẽ và dũng mãnh khác đều chết, vậy mà một kẻ yếu đuối như tôi vẫn còn sống.”

Giọng của người lính gác run rẩy vì hối hận. Vernell-san nhẹ nhàng vỗ vai anh.

Không một từ nào được thốt ra, thế nhưng lời động viên của cậu ta đã chạm đến anh.

Người lính gác gật đầu, hai người đàn ông như đang có cuộc trò chuyện thầm lặng chỉ qua ánh mắt.

Uhoo, tình đồng chí tuyệt đó, đúng không nhỉ?... xin lỗi, mị đùa đó.

“Hiện giờ tôi đang là trưởng đội tuần tra của làng Erbaccia 1 này sau khi được ngài trưởng làng cứu. Nhân tiện, sao cậu lại đến đây?”

“Tôi nghe nói có người nhìn thấy “Phù Thủy” ở gần đây nên tôi đến để giết cái thứ khốn khiếp đó.”

“‘Phù Thủy’ sao… nhưng chẳng phải…”

“Tôi biết, anh không cần phải nói. Bởi giờ tôi chỉ còn việc đó mà thôi.”

“…Vậy ư.”

Người lính gác hẳn muốn bảo cậu ta không thể chiến thắng “Phù Thủy”, nhưng Vernell-san đã ngăn anh ta.

Ừ thì đây đúng là kiểu game mất dạy bởi “Phù Thủy” không thể thua theo cách bình thường.

Vernell-san không cần ai phải nói cho rằng mình không có cơ hội chiến thắng bởi cậu vốn đã biết điều đó.

Hồi tôi đánh với nó, kể cả sau khi bị tống ra ngoài vũ trụ thì nó vẫn quay lại được. Nó khó chịu thế đấy…

“Chúng ta có khách sao, Mov-kun.”

“Ngài, ngài trưởng làng! Cả phụ tá trưởng làng cũng ở đây sao!”

Úi chà, có vẻ người trưởng làng mà chúng tôi vừa nhắc đến đã xuất hiện.

Ngay cổng làng ầm ĩ như vậy thì cũng phải thôi.

Ngày nay có vẻ hiếm khi có khách đến khi mà ngay cả dân làng cũng đang quan sát chúng tôi từ đằng xa.

Tôi thấy lạ là sao đến 70 phần trăm… không, 80 phần trăm ánh mắt là đang hướng trực tiếp về phía tôi, nhưng tôi đã quen rồi nên không sao.

Trưởng làng là một người đàn ông cao ráo với khuôn mặt gầy gò, mái tóc đen của anh ta được buộc kiểu đuôi ngựa.

Có vài lọn tóc vẫn còn phấp phới trước trán anh ta trong khi phần lớn được chải ra sau, đồng thời anh ta đeo một cặp kính bể.

Ủa chẳng phải đó là cha Biến Thái Đeo Kính (Supple) sao?!

“Là ngươi ư Supple!?”

Vernell-san nói thành lời những gì tôi đang nghĩ.

“Mà, mày là… Vernell!?”

Cả Biến Thái Đeo Kính cũng giật mình lùi lại khi thấy Vernell.

Nghĩ lại thì phiên bản của chả trong thế giới này đã bắt cóc Eterna, bị Vernell-san cho ăn đập rồi bị đuổi khỏi học viện, thế nên mối quan hệ của ổng với Vernell hẳn rất tệ.

Khác với Elrise, chuyện của Supple sau khi bị đuổi không hề được nhắc đến và ổng đơn giản bị cho ra khỏi cốt truyện… Vậy ra ổng vẫn còn sống qua thảm qua.

“Có chuyện gì thế? Làm gì mà ồn vậy?”

Một người phụ nữ xuất hiện từ phía sau Supple.

Cô ta hẳn là trợ lý trưởng làng.

Cô ta cũng trông hốc hác. Làn da của cổ tuy thô ráp nhưng ta vẫn có thể nhìn thấy được vẻ đẹp một thời của cô. Đúng là phí mà.

Cổ có mái tóc nâu và một bầu ngực khủng đầy hấp dẫn…

…Ủa chẳng phải là Farah-san sao?!

“Là Farah-sensei đó ư?!”

“Geh, Vernell!”

Nghe Vernell-san hét lên, cả hai người họ đều lập tức nhận ra nhau.

À— hiểu rồi. Vì đây là thế giới theo route Eterna nên Farah-san vẫn còn sống.

Thấy Vernell-san chuẩn bị rút kiếm ra, Supple và Farah-san liền vội vã lên tiếng.

“Kh, khoan! Bọn ta không còn lí do gì để đánh với ngươi nữa cả!”

“Phải đó! Đúng hơn là lúc đó tôi bị Phù Thủy điều khiển nên mới đánh nhau với mấy cậu. Cậu cũng biết mà phải không?!”

Kể cả khi thấy hai người họ hoảng loạn, Vernell-san vẫn không bớt nhăn mày.

Có lẽ cậu biết rằng nếu tấn công hai người họ thì sẽ chỉ gây rắc rối cho dân làng ở đây.

Cậu ta hẳn chỉ vô thức nắm lấy thanh kiếm, tôi không nghĩ Vernell-san thực sự muốn đánh nhau. Cậu ta không ngốc đến vậy.

Thế nhưng với mối quan hệ không mấy thân thiện của họ… và cả chuyện họ đều dính líu đến việc gây nguy hiểm cho Eterna yêu quý của cậu ta, Vernell-san không thể cứ bảo “hãy quên đi hận thù và giúp đỡ nhau nhé”.

Vậy nên cậu ta bây giờ đang không biết phải làm gì với họ. Ít nhất thì đó là suy nghĩ của tôi.

Mà, gặp những chuyện như này, tốt nhất là nên có một ai đó can thiệp.

“Bình tĩnh lại nào Vernell-san. Đánh nhau ở đâu không có ích lợi gì đâu.”

“…Nếu cô đã nói vậy thì thôi.”

Sau khi bảo cậu ta không nên đánh nhau, Vernell-san đã bỏ tay khỏi kiếm.

Rồi, khi hai chúng tôi quay người lại…

“Trưởng làng! Trên trời! Trên trời… mây đen kìa!”

Ah— chết tiệt, gì nữa đây?! Bọn tôi chỉ mới vừa giải quyết mọi chuyện êm xuôi.

Một cô gái đang hạ giới sao? Nếu vậy thì tôi mừng lắm luôn nhưng có vẻ không phải rồi.

Những người đàn ông có vũ khí chạy từ phía bên kia ngôi làng, hét lớn gì đó với khuôn mặt tái mét.

Họ hẳn là thành viên của đội tuần tra, nhưng dựa trên biểu cảm của họ thì chuyện không phải đơn giản.

Họ trông như thế giới chuẩn bị đi đến hồi kết; môi mím chặt và sợ hãi run lên cầm cập.

Nhìn về hướng họ chỉ, dân làng cũng đều có vẻ mặt tuyệt vọng tương tự.

Biến Thái Đeo Kính và Farah-san đều giật mình, Mary cũng trở nên sợ hãi.

Thế nhưng trái ngược với mọi người, Vernell-san lại đang cười hung tợn.

Phía đằng xa ngôi làng… có mây đen phủ kín bầu trời.

Nhưng chúng không phải mây đen bình thường. Khuôn mặt của các đời Phù Thủy đang ở trên đấy và chúng cười ầm ĩ như đang chế giễu thế giới này.

“AHAHAHAHAHA…KYAHAHAHAHAHA!”

Ah, “Phù Thủy”-san. Đã lâu không gặp~.

Lâu rồi mới gặp lại ngươi, nhưng cũng tốt khi thấy ngươi vẫn có cái điệu cười đó.

“Tại, tại sao ‘Phù Thủy’ lại đến đây… nó khác hẳn đường đi mà ngài trưởng làng đã dự đoán…”

Người lính gác run rẩy nói. Có vẻ “Phù Thủy” đã đột nhiên đổi hướng để đi đến ngôi làng này.

Hẳn Biến Thái Đeo Kính đã dự đoán trước đường đi của “Phù Thủy” và cho rằng nơi này sẽ an toàn một thời gian.

Thế nhưng chẳng hiểu sao nó vẫn hướng về phía đây.

Họ sẽ không thể dự đoán được sự thay đổi đột ngột này, đặc biệt là khi “Phù Thủy” không có trí khôn. Nó cứ như đang cố tình đùa giỡn với họ.

Nhưng không may thay, đây là điều sẽ xảy ra.

Bởi danh tính thật của nó tập hợp và vật chất hóa của cảm xúc tiêu cực. Nó ghét những thứ tích cực như hi vọng nên sẽ lập tức ưu tiên phá hủy những nơi có cảm xúc ấy.

Và hiện giờ nơi có đông sự tích cực nhất trên thế giới là ngôi làng này.

Từ góc nhìn của “Phù Thủy”, nó sẽ như, “Ồ, ta cảm nhận được sự tích cực ở đó. Ta sẽ hủy diệt nó!”, nên việc này xảy ra cũng đúng thôi.

“Tốt lắm, ngươi giúp ta đỡ phải đi tìm rồi đấy. Ê, lâu rồi không gặp, cái thứ khốn kiếp kia… Ta rất muốn được gặp ngươi đấy…!”

Khuôn mặt của Vernell-san hiện lên một nụ cười nguy hiểm, cậu vung kiếm làm gân máu nổi lên trên trán cậu ta.

Tôi đã nói là cái mặt đó trông đáng sợ lắm rồi mà.

Dù cậu ta thực sự là một nhân vật chính với tính cách dựa trên cách mà người chơi nâng, nhưng chẳng phải thế này là quá trớn rồi sao?

Vernell-san phát ra một luồng khí hắc ám xung quanh người rồi bọc nó vào trong kiếm. Có vẻ cậu ta đã hoàn toàn điều khiển được sức mạnh của Phù Thủy.

Vernell-san lao về phía “Phù Thủy”

nhưng bị nó ngó lơ và vẫn

tiếp tục tiến đến ngôi làng.

“OOOOOOOOOOO!!!”

Vernell-san gầm lên vung kiếm. Đầu kiếm của cậu được luồng ma lực hắc ám kéo dài ra và chém vào “Phù Thủy”. Tôi không nghĩ nó có tác dụng gì mấy.

Một nhát, hai nhát, rồi ba nhát — cậu dễ dàng vung thanh kiếm khổng lồ, mỗi nhát chém qua người “Phù Thủy”.

Thế nhưng chừng đó vẫn chưa đủ để đánh bại kẻ địch chỉ là một khối ma lực như “Phù Thủy”.

Đúng hơn vì là loại kẻ địch chỉ có thể thắng bằng cách vứt cảm xúc tích cực vào, đòn tấn công của Vernell-san là hoàn toàn vô nghĩa cho dù nó mạnh đến đâu.

Chẳng những thế Vernell-san còn đánh nó bằng hận thù, là một loại cảm xúc tiêu cực. Như vậy thành ra cậu ta vốn đã ở thế bất lợi ngay cả trước trận đấu.

Giờ nghĩ lại thì mới thấy nó đúng là có nhiều lỗi thật.

Nó lan truyền sự căm hận bằng cách tàn phá thế giới. Vậy mà đánh với “Phù Thủy” với cảm xúc ấy lại khiến bản thân cầm chắc thất bại. Một tính năng cực lỗi.

“KYAHAHAHAHAHA!”

“Phù Thủy” tạo ra những xúc tu rồi tấn công Vernell-san.

Một vài xúc tu bị đánh bật nhờ băng ma pháp của Mary và Vernell-san cũng chém đứt được không ít chúng, nhưng cậu không thể chặn hết và bị trúng đòn.

Thế nhưng dẫu cho Vernell-san đã bị thương bởi những đòn ấy, cậu vẫn không chịu từ bỏ và tiếp tục tấn công dù đang ho ra máu.

Quả nhiên là nhân vật đã max cấp. Cậu ta ghê thật.

Rồi “Phù Thủy” mọc thêm nhiều khuôn mặt khác quanh cơ thể, các khuôn mặt đồng thời mở miệng và bắn ra một tia hủy diệt.

Nếu nhớ không nhầm thì đây là thứ đã một phát phá hủy golem của cha Biến Thái Đeo Kính.

Tia hủy diệt bắn thẳng xuống đất và hình bóng của Vernell cũng biến mất trong khói lửa.

“Vernell!”

Mary òa khóc kêu lên.

Thế nhưng ngay sau đó, Vernell-san vung kiếm thổi bay đi đám khói và chém vào người “Phù Thủy”.

Máu đang chảy ra từ vết thương trên khắp cơ thể cậu ta, nhưng có vẻ cậu vẫn trông khá sung sức.

Vernell-san cười hung tợn mặc cho cả người đã dính đầy máu.

“Ngươi chỉ có vậy thôi sao hả ‘Phù Thủy’-sama! Ta chưa có chết đâu!”

Vernell-san đúng là ghê thật.

Vậy ra đây là khi nhân vật chính đã MAX level. Cậu ta về cơ bản không thể xem là con người nữa…

Vernell-san, xác thịt của cậu còn cứng hơn cả golem đó LOL.

…Úi, không được rồi. Vì đột nhiên phải chứng kiến trận đấu với trùm cuối nên tôi bị bất ngờ bởi sức mạnh vượt quá nhân loại của Vernell-san, nhưng đây không phải là lúc để nhìn.

Chà, xin lỗi vì đã làm gián đoạn khi ngươi đang thưởng thức sự tuyệt vọng, nhưng ta sẽ đánh bại ngươi ngay tại đây.

Lẽ ra đây phải là sự kiện thua cuộc… nhưng không may cho ngươi là có ta.

Tuy tôi có hơi KY vì đã làm gián đoạn trận đấu và tiêu diệt nó trong khi họ còn đang đánh nhau, nhưng sẽ không sao đâu. (Zard: KY = Kuuki Yomenai, có nghĩa là người không biết đọc bầu không khí)

Trước hết, tôi bắn một tia sáng dày cộm vào người “Phù Thủy” đang cười ha hả để chào hỏi.

Tia sáng bắn xuyên qua nửa cơ thể “Phù Thủy” và biến mất ở phía chân trời rồi tạo ra một vụ nổ khổng lồ.

“…Hả… El…?!”

Vernell-san ngây người bởi sự can thiệp của tôi.

Ừ thì tôi đã bao giờ cho cậu ta thấy chiêu hào nhoáng như vậy đâu.

Đòn Aurea Libertas đầu tiên hồi mới gặp đã được tôi điều khiển để không đánh trúng Vernell và Mary.

“Phù Thủy” mau chóng trở về hình dạng cũ và tất cả khuôn mặt của các đời Phù Thủy đều đồng thời quay sang nhìn tôi.

Có vẻ giờ tôi đã bị xem là kẻ địch rồi.

Tất cả khuôn mặt mở miệng ra và bắn những tia hủy diệt vào tôi, nhưng làm gì có chuyện chúng lại làm tôi bị thương được.

Tôi thậm chí không cần phải tránh. Tôi chỉ dùng rào chắn đánh bật nó đi để làm rõ sự khác biệt về sức mạnh của cả hai.

Chẳng những thế, tôi còn thả một tia sáng từ trên trời để xóa tan mây mù và làm sạch bầu trời. Tôi còn dùng ma pháp tăng trưởng đến làm cây cối lập tức phát triển.

Nó trông giống cái gì? Từ góc nhìn của họ thì nó sẽ như kỹ năng điêu luyện của tôi đã biến vùng đất hoang tàn thành thảo nguyên tươi tốt.

“Đây… là phép màu sao…?”

“O, oo… ooo…! Mình đã không nhầm… ‘Thánh Nữ thật sự’ là có tồn tại!”

Người lính gác ngớ người lầm bầm, còn cha Biến Thái Đeo Kính thì đang lảm nhảm gì đó.

Ừ thì tôi đâu phải là tự nhiên mà làm mấy chuyện này.

Như tôi đã nói khi trước, chúng ta chỉ có thể đánh bại “Phù Thủy” bằng sự tích cực… hay nói cách khác, tôi cần phải vứt hết ánh sáng từ trái tim vào nó.

Thế nhưng với tình hình tuyệt vọng như ban nãy thì ta không bao giờ có đủ ánh sáng từ trái tim.

Thế nên trước mắt tôi cần phải phá đi cái sự u ám này và thay đổi nó thành hi vọng để đảm bảo tất cả những ai nhìn thấy đều mang cảm xúc hi vọng.

Giờ, như vậy là bước chuẩn bị đã hoàn tất. Giờ tôi chỉ cần kết liễu nó thôi.

Mọi người ở làng! Hãy cho tôi sức mạnh!

“Ánh Sáng Chiếu Rọi Nhân Gian.”

Tôi đưa tay lên trời rồi dùng tuần hoàn ma lực để tập hợp ma lực xung quanh.

Vì tôi không có sức đề kháng với cảm xúc tích cực nên sẽ rất nguy hiểm nếu tôi tự nhận lấy nó, bởi vậy tôi mới tập trung nó lên lòng bàn tay để bắn vào “Phù Thủy”.

Lần trước khi thu thập ánh sáng từ trái tim của cả đống người, tôi đã gần như bị thanh tẩy… tôi sẽ không lặp lại sai lầm đó nữa đâu.

Ánh sáng trắng tập trung trên lòng bàn tay tôi và tạo thành một khối cầu ánh sáng khổng lồ trông như một mặt trời nhỏ chiếu rọi muôn nơi.

Chuẩn bị đi “Phù Thủy”! Với đòn này…

Với đòn này… đòn này…

—Không ổn rồi, tôi không nghĩ chừng này là đủ tiêu diệt nó đâu…

Giờ tôi chỉ cần kết liễu nó, nhưng giờ tôi mới nhận ra sai lầm của mình.

Yep, nhìn số mình thu thập được thì tôi có thể chắc chắn một điều: chừng này vẫn chưa đủ. Nó quá thiếu sức công phá.

Đúng hơn là chưa đủ ánh sáng từ trái tim. Chừng này không đủ để kết liễu “Phù Thủy”.

Mà, tôi cũng hiểu lí do vì sao.

Đơn giản là không đủ người. Chỉ vậy thôi.

Hồi trước tôi đã dùng ánh sáng từ trái tim của nguyên một quốc gia, chưa kể lúc đó tôi vừa mới thực hiện một phép màu (lol) sống lại nên mọi người đều rất tích cực. Nhờ vậy mà ánh sáng của họ càng mạnh hơn.

Ngược lại, tôi chỉ thu thập được lượng ánh sáng của một ngôi làng. Đó là chưa nói tôi không hề được biết đến ở thế giới này..

Cái tên Elrise nhiều khi còn tai tiếng nữa…

Không đời nào tôi có thể thu thập đủ ánh sáng từ trái tim làm mặt trời tôi đã tốn sức tạo ra…

Nói chung nếu may mắn thì tôi vẫn có thể làm suy yếu “Phù Thủy” nhờ việc xóa đi vài lời nguyền của các đời Phù Thủy trước..

Nhưng… để tiêu diệt nó là chuyện bất khả thi. Với những gì tôi có lúc này, phải, là hoàn toàn bất khả thi…

Không ổn rồi, giờ mị cũng chả biết phải làm sao.