Trans: Zard
-----------
Xin lỗi vì hơi đột ngột, nhưng bầu không khí lần này hiện đang khá nặng nề.
Vì lí do nào đó mà tôi đã quan sát được thế giới “Kuon no Sanka” song song. Thế giới này rất giống với viễn cảnh trong game mà tôi biết. Rồi khi tôi thấy Vernell và Mary gặp nguy hiểm và nghĩ rằng nếu được là mình sẽ đến cứu họ liền! Tôi ngay lập tức bị dịch chuyển sang đấy. Yup, tôi chả hiểu sao chuyện này lại xảy ra nữa.
Là do tôi vô thức sử dụng ma thuật dịch chuyển chăng? Tôi thoáng nghĩ đến giả thuyết ấy nhưng… chuyện đó là không thể. Ngay cả tôi cũng không dùng được ma thuật để đi sang nhánh thế giới khác.
Bởi vốn dĩ nếu có ai ngoài Phù Thủy dùng dịch chuyển thì họ sẽ chết ngay tức khắc. Đó là một kĩ năng rác rưởi và tôi chưa từng có ý định dùng nó.
Mà đằng nào cũng đến đây rồi, tôi đã MỊ MẠNH đám ma vật này để cứu họ. Sau đó Vernell hỏi tôi, “ngài là nữ thần ư?”, tôi đáp, “Tôi là L”. Thế là tự nhiên bầu không khí giữa chúng tôi trở nên lạnh băng.
Ừ thì cũng phải thôi.
Sát khí tỏa ra từ ánh mắt của Vernell hoàn toàn không phải chuyện đùa. Ủa mà đúng hơn là tính cách Vernell này chẳng phải quá khác với Vernell mà tôi biết sao? Thật đấy, tên này là ai vậy? Cậu ta khác đến nỗi có thể nhầm thành người khác. Thay đổi hình ảnh thôi thì làm gì đến mức này đâu nhỉ.
Tính cách của Vernell sẽ thay đổi tùy theo route và cách người chơi nâng cậu ta trong game. Cậu ta là kiểu nhân vật chính như vậy đấy. Tùy vào chọn lựa của người chơi mà cậu ta có thể trở nên khá bạo lực.
Nhưng thay đổi đến thế này thì chẳng phải quá lắm rồi sao? Nó cứ như dành cho người đã sống sót qua tận thế vậy.
Nhìn kĩ hơn, tôi nhận ra tuy phần lớn các nét trên khuôn mặt không thay đổi nhiều, nhưng ánh mắt cậu ta lại mang vẻ tiêu cực và lông mày cũng nhăn hơn.
Chưa kể còn thêm combo miếng che mắt + một tay, cậu ta cũng cao hơn nhiều nên áp lực tỏa ra hoàn toàn không phải chuyện đùa.
Với cả cậu ta vừa dễ dàng hạ gục một con Minotaur chỉ với một đòn, tuy con quái vật ấy không đến mức Thượng Cấp Ma Vật (trùm), nhưng chúng vẫn đủ mạnh để là cận Thượng Cấp Ma Vật (trùm phụ) đó. Sao cậu ta làm được vậy?
Ngay cả trong thế giới của tôi, Minotaur là một ma vật thân tín của Alexia.
Vậy mà cậu ta lại hạ gục nó trong một đòn… quả nhiên Vernell-san này đã MAX level rồi. Chỉ số của cậu ta đã ở mức tối đa.
Tôi nghĩ giờ cậu ta thậm chí có thể dễ dàng solo Alexia.
À nhân tiện, tôi cố tình không phục hồi con mắt với cánh tay bị mất.
Nói theo kiểu giả tưởng thì khi một nhân vật mất đi đặc tính chuuni thì họ sẽ yếu hơn… Đùa thôi. Nếu tôi chữa toàn bộ thì có khả năng cậu ta vẫn sẽ thù địch với tôi và khiến chuyện trở nên rắc rối hơn.
Bởi nếu tiên đoán của tôi không sai thì Vernell-san này hẳn đã trải qua cốt truyện trong game gốc… và khả năng cao là theo route Eterna.
Mà khoan, biết đâu có thể là một route khác? Với sự xuất hiện của “Phù Thủy” bây giờ thì route nào cũng có chung một kết cục. Mà, sao cũng được.
Nói chung điều quan trọng là cậu ta đã trải qua quá nhiều rắc rối do Elrise (hàng thật) nên cậu ta cực kì căm ghét ả.
Bởi vậy nên có khả năng cậu ta sẽ tấn công tôi.
Thật chất không có lí do gì để tôi phải nói ra tên thật của mình, tôi có thể bảo mình là Fudou Niito, nhưng giấu giếm như vậy sẽ chỉ tổ thêm rắc rối.
Tốt nhất là nên nói thật ngay từ đầu. Càng để lâu thì sẽ càng làm sự thật sớm muộn gì cũng phải nói ra càng đau đớn hơn.
Thế là tôi hiện đang phải đón nhận sát khí của Vernell-san.
“Elrise… à…?”
Vernell-san nhăn mày làm ánh nhìn của cậu ta thêm đáng sợ.
Con mắt còn lại của cậu ta quay đảo gần như chỉ để lại mỗi tròng trắng… không, nó đã trắng tinh ngay từ đầu rồi. Cậu ta có thực sự nhìn thấy gì không thế? Con mắt cũng bắt đầu phình ra trông rất đáng sợ.
Gân máu dần nổi lên khắp khuôn mặt cậu ta, tạo nên một vẻ mặt ác quỷ.
Khuôn mặt con người có thể nổi lên nhiều gân máu đến thế sao…?
Nhưng đột nhiên bầu không khí cực kì căng thẳng quanh Vernell-san biến mất và cậu ta cười khô khốc.
“…Làm gì có chuyện đó nhỉ?”
Vernell-san gãi đầu trông như đã hiểu. Cậu ta nhìn tôi một lần nữa.
Lần này tôi không cảm thấy bất kì áp lực nào từ ánh mắt của cậu ta.
“Xin lỗi. Cô vô tình có tên giống một kẻ mà tôi biết nên tôi phản ứng có hơi quá. Chắc là cho dù có tên giống nhau thì vẫn là một người khác nhỉ.”
Có vẻ Vernell-san cho rằng tôi không phải người cậu ta nghĩ đến mà chỉ là một người vô tình bị trùng tên.
Ừ thì Elrise của thế giới này đã chết từ lâu, vẻ ngoài của bọn tôi trông cũng khác, thế nên rất khó để nghĩ rằng cả hai thật chất là một.
Có lẽ nếu tôi thẳng thắn nói rằng mình đúng là người mà cậu ta nghĩ chỉ là đến từ một vũ trụ khác… nhưng vậy thì sẽ rất khó giải thích với người không hiểu gì về đa vũ trụ như Vernell-san.
Vì không biết giải thích sao cho dễ hiểu nên tôi quyết định cứ kệ đi sự hiểu lầm ấy.
Vốn dĩ có khả năng cậu ta sẽ tấn công tôi khi biết tôi thật chất cùng là Elrise mà cậu ta nhắc đến… Tuyệt đối không phải là do tôi bị sát khí ban nãy của cậu ta làm cho sợ đâu à nhe. Tôi là thề là không phải đâu nhe?
M-m-mị hổng có sợ đâu nhe. Muốn dọa tôi thì phải hơn thế cơ.
“Vậy là có người có tên giống tôi ư… Người đó trông thế nào?”
“Nó là cái thứ rác rưởi không hề giống cô. Cô có biết Thánh Nữ Elrise không?”
“…Cũng có đôi chút.”
“Nói ngắn gọn thì đó là một con điếm chỉ biết làm những gì nó thích và chỉ vì bị nhầm là Thánh Nữ mà nó đã lạm dụng thậm tệ chức vụ đó. Chính vì nó mà lòng tin vào Thánh Nữ của mọi người đã chạm đáy.”
“Thế người đó giờ đang ở đâu?”
“Dưới địa ngục ấy.”
Tôi có thể thấy rõ cảm xúc của cậu ta về ả khi thẳng thừng nói rằng ả đang ở dưới địa ngục thay vì bảo là đã chết.
Tuy bản thân tôi cũng rất hiểu nhưng tôi vẫn cảm thấy mạch mình đang đập nhanh hơn trước cách mà cơn giận của cậu ta gần như đang trực tiếp hướng đến tôi.
“Địa ngục… ư? Liệu có khi nào người đó còn sống không?”
“Không. Chúng tôi đã kiểm tra xác ả rồi… với lại.”
Vừa nói, khuôn mặt cậu ta dần biến dạng.
Cứ như… đang nổi giận.
Cậu ta nổi giận đến mức khóe miệng cong lên thành nụ cười lộ rõ hàm răng như thể sẽ lao đến cắn cổ đối phương bất cứ lúc nào.
“Lỡ như mà ả còn sống, tôi sẽ đích thân đến giết ả. Tôi sẽ xử ả bất kể bao nhiêu lần.”
Hiee.
Biểu cảm của Vernell-san mau chóng quay lại như cũ, nhưng mới nãy đã đủ cho thấy cậu ta ghét Elrise (hàng thật) đến mức nào.
Nói chung tôi không nên nói gì không cần thiết và cứ tập trung vào chuyện thu thập thông tin thì hơn.
Theo tôi đây chắc chắn là cốt truyện gốc… Hay nói cách khác, là tương lai trong “cốt truyện không có sự can thiệp của tôi” mà Yamoto-san đã nói trước đó.
Rồi có lẽ sau cái chết của Eterna, “Phù Thủy” đã xuất hiện và đẩy thế giới vào bờ vực diệt vong… đây là viễn cảnh không được mô tả trong game, một “Thế Giới sau cái kết” mà Yamoto-san không biết.
Nếu đây chỉ là game thì ta có thể bắt đầu một New Game+ sau ending. Thế nhưng ngoài đời thì không có chuyện đó và giờ Vernell-san và những người khác vẫn phải tiếp tục sống trong thế giới này.
Nhưng đây chỉ là phỏng đoán của tôi.
Giờ tôi nên bắt đầu tìm hiểu thêm thông tin từ Vernell-san.
Sau vài câu hỏi, tôi đã xác nhận mọi chuyện đúng như tôi đã phỏng đoán; đây thực sự là thế giới mà tôi nghĩ đến.
Và tôi cũng biết đây là thế giới theo route Eterna.
Dĩ nhiên tôi không thể trực tiếp hỏi những thứ dễ gây nghi ngờ và khiến họ nghĩ “Sao cô ta lại không biết chuyện này?” nên tôi đã dùng những thông tin mình biết để dẫn cậu ta đưa ra câu trả lời mà tôi muốn. Bằng cách này, tôi đã giải quyết được hầu hết thắc mắc, nhưng vấn đề lớn nhất vẫn còn đó.
Tôi hoàn toàn không biết làm sao để quay lại thế giới của mình.
Tôi có thể ở lại thế giới này… nhưng nếu được thì tôi không muốn chọn cách này.
Mọi thứ ở đây đều đã bị phá hủy thế nên sẽ rất bất tiện để sống, với lại Stocco sẽ khóc òa lên nếu tôi biến mất mà không nói gì mất.
Gần đây tôi mới biết tinh thần của Stocco-chan khá mong manh.
Cổ là kiểu kỵ sĩ sẽ nói “Giết ta đi!” khi bị goblin bắt nhưng rồi mau chóng bị mindbreak.
Thế nên tôi phải về. Mà tôi vẫn chưa biết làm sao cả.
Liệu tôi có thể về sau khi đánh bại “Phù Thủy” không?
“Thế cô từ giờ định làm gì?”
“Tôi sẽ tiêu diệt “Phù Thủy””.
Tôi không biết đánh bại “Phù Thủy” có giúp tôi quay về không. Có khả năng “Phù Thủy” và việc dịch chuyển giữa các nhánh thế giới hoàn toàn không liên quan, nhưng tôi vẫn muốn thử mọi cách có thể.
Mà, tôi sẽ thắng thôi. Đó là thứ mà tôi đã từng một lần tiêu diệt rồi nên tôi biết cách.
Chưa kể hồi đánh với “Phù Thủy”, tôi lại còn trong tình trạng vừa mới mạnh lên nhờ dung hợp linh hồn + đang bị yếu đi do tuổi thọ; lúc đó tôi chưa thể tung hết sức.
Nhưng giờ tuổi thọ tôi đang rất thừa và linh hồn tôi cũng đã ổn định.
Hay nói cách khác, tôi mạnh hơn trước rất nhiều.
Tôi sẽ thắng thôi. Gahaha.
“Vậy cô muốn tiêu diệt “Phù Thủy”... Vậy chúng ta đều có chung mục tiêu. Sao cô không đi cùng chúng tôi nhỉ?”
Thế là tôi được mời vào đội.
Tôi nghĩ đây cũng là để họ giám sát tôi.
Ừ thì tôi hiểu mà. Từ quan điểm của cậu ta, tôi quá đáng ngờ.
Tôi tự dưng xuất hiện rồi còn tên là Elrise.
Tôi không có gì là không đáng nghi cả.
Thế nên cậu ta muốn giữ tôi ở nơi có thể quan sát và đánh giá tôi là người thế nào.
Giờ cãi nhau với họ sẽ rất phiền phức nên tôi quyết định sẽ đi cùng.
“Phù Thủy” luôn xuất hiện trước mặt chúng tôi theo ý ả nên tôi có thể tiện ra tay luôn.
“Nếu cậu không phiền thì xin giúp đỡ nhé.”
Tôi đưa tay ra.
Vernell-san nắp chặt lấy tay tôi, sau đó Mary cũng dè dặt nắm lấy.
Cô ấy không nói một lời suốt từ nãy đến giờ. Có lẽ là do vẫn còn cảnh giác.
Mà, cổ cũng vốn là người ít nói rồi nên tôi sẽ để cô ấy tự mở lòng sau.
Nói chung… vì ấn tượng đầu về tôi quá tệ do tên của tôi nên tôi sẽ cố hết sức để họ thấy rằng Elrise (hàng thật) với tôi là hai người khác nhau.
—------------------
“Ở Đâu Có Sự Sống, Ở Đó Có Hi Vọng.”
Bí chiêu~ lấy bừa câu nước ngoài nghe ngầu ngầu nào đó làm tên kĩ năng!
Tôi tập trung phép phục hồi lên tay mình rồi rải nó ra, mở rộng phạm vi hồi phục đến những nhân vật phụ khác xung quanh.
Tôi đã gia nhập nhóm Vernell-san và Mary được một tháng.
Chúng tôi hiện đang ở ngôi làng mà chúng tôi tiện đường vào để nghỉ chân; ngôi làng có đầy những người bị thương và mang một bầu không khí nặng nề. Để thay đổi tình hình, tôi đã tập trung toàn bộ người bị thương lại và chữa trị cho họ.
Tuy chỉ ở có một ngày nhưng chúng tôi có thể thấy rõ ánh mắt trống rỗng như cá chết của dân làng. Nó khiến tôi khó chịu đến mức phải ra tay.
“Cảm ơn… cảm ơn ngài…”
“Cứ như đang mơ vậy… không thể tin là tôi có thể lại đứng dậy được…”
Những người được tôi chữa trị khóc òa lên quỳ lại tôn thờ tôi, nhưng vì họ đang yếu đến mức chạm nhẹ cũng để chết nên bản thân tôi thực sự không thấy vui cho lắm.
Tình hình hồi tôi mới bắt đầu công việc Thánh Nữ giả mạo ở thế giới mình vốn đã rất nghiêm trọng, nhưng thế giới bên này còn tệ hơn thế nữa, đến mức tôi còn không dám so sánh cả hai.
Nghe thì như đùa, nhưng người nào tôi gặp cũng yếu đến mức sẽ chẳng lạ gì nếu như họ tự nhiên lăn ra đột tử. Họ trông hốc hác và cả người quấn đầy băng gạc như xác ướp. Chẳng những thế xác chết còn nằm ngổn ngang khắp nơi. Đây là địa ngục đấy à?
Họ không có thức ăn nên nếu chúng tôi mà ăn trước mặt họ, tôi có thể dễ dàng thấy cảnh bản thân bị cả ngôi làng hội đồng tấn công.
Đúng hơn là dù không làm gì thì họ vẫn sẽ thành cướp và tấn công chúng tôi vì thức ăn. Tình hình nghiêm trọng đến mức ấy đấy.
Không phải là tôi hoang tưởng quá đâu; đây là chuyện tôi đã gặp rất nhiều lần trên đường đi cùng với Vernell và Mary đấy.
Có lúc cả ngôi làng đã thành cướp và tấn công chúng tôi nên chúng tôi không còn cách ngoài tiêu diệt tất cả họ. Hiee.
Thế nên để phòng ngừa bị dân làng tấn công và để tôi được ăn uống yên ổn, tôi đã dùng ma thuật để đẩy nhanh quá trình phát triển cây trồng, hoặc chúng tôi sẽ nấu thành súp một con chim ma vật nào đó bắt được rồi phân phát cho mọi người.
Gì, mấy bạn bảo làm vậy sẽ dễ khiến dân làng âm mưu tấn công chúng tôi để có thức ăn nữa á? Thay vào đó hãy nghĩ như này đi… cứ nghĩ rằng chia sẻ thức ăn là việc tốt.
Nhân tiện, món súp chỉ được nêm mỗi muối. Cách nấu thật thiếu thốn mà!
Nhưng chúng tôi hết cách rồi. Chúng tôi có thể thoải mái tạo ra muối từ nước biển, nhưng đó cũng đồng nghĩa đó là gia vị duy nhất mà chúng tôi có lúc này.
Không có chuyện tôi sẽ có mấy thứ gia vị tiện lợi như xì dầu hay miso trong tình hình hiện giờ.
Tôi không thể cứ bảo “Tôi có nguyên liệu nè!” tự nhiên như trong phim.
…Ừ thì bản thân nguyên liệu cũng có vị riêng của nó… dù rằng vậy có nghĩa đó là hương vị tự nhiên tốt nhất tôi có thể nấu… Tôi không có gia vị để thêm vào cả súp…
Làm thành cháo trứng thì sẽ ngon hơn nhưng… Ể? Mấy người ăn hết gia cầm đẻ trứng rồi á? Và cũng không có gạo luôn á?... Ra vậy.
“Cảm ơn… xin đội ơn ngài…”
“Ngon quá… thật ngon quá đi…”
“Đã lâu rồi tôi mới được ăn uống đàng hoàng như này…”
Dân làng thực sự rất thích món ăn dù cho đó chỉ là mấy món tạm bợ tôi nấu ra.
O, ou… chẳng hiểu sao… tôi cảm thấy có lỗi vì đã cho họ mấy thứ tạm bợ đó.
Thế giới này thực sự sắp bị hủy diệt rồi. Nhân loại giờ chỉ biết đứng chờ chết.
Theo như Vernell, hầu hết các ngôi làng đều như vậy.
Tôi cũng biết mà. Đây gần như là tình hình chung ở mọi nơi chúng tôi đến suốt hơn một tháng qua.
Ngôi làng này thật chất tốt hơn nhiều so với những ngôi làng trước bởi ở đây vẫn còn người ở.
Sau đó tôi dùng ma thuật để thúc đẩy cây trồng phát triển giúp dân làng có thêm nguồn thức ăn một thời gian.
Chúng tôi được dân làng đưa tiễn khi đi, khi họ đích thân đến cảm tạ, tôi đã động viên họ bằng những câu như “Chúng ta tuy đang phải sống trong thời khắc khó khăn nhất, nhưng xin đừng từ bỏ nhé” hoặc “Dù mọi chuyện đang như đêm đen, nhưng bình minh chắc chắn sẽ lại đến” hoặc “Mọi người như mầm lúa vậy. Dẫu bị dẫm đạp thế nào thì đều có thể vực dậy”
Xin lỗi, cái cuối là xạo đấy. Cả tôi cũng không dám đùa với họ trong lúc nghiêm túc thế này.
“Cảm ơn… Xin cảm ơn ngài rất nhiều…”
Bộ cái người đó không thể nói gì khác ngoài “cám ơn” à?
Tôi muốn nói gì đó lắm nhưng tôi đã kìm lại.
Dù tôi có cảm giác đây đúng là tất cả những gì họ có thể nói.
“Chúng tôi nhất định sẽ không quên ngài.”
“Ngài hãy lên đường an toàn nhé…”
Với những lời chúc từ dân làng phía sau lưng, chúng tôi tiếp tục lên đường tìm kiếm “Phù Thủy”.
Họ vẫy tay tạm biệt chúng tôi đến khi chúng tôi biến mất khỏi tầm mắt.
Mà đúng hơn là khi dùng năng lực Tiên Tri để ngó lại, họ vẫn đang vẫy tay kể cả sau khi chúng tôi đã rời đi.
“Cô tuyệt thật đấy El. Cô đi đâu cũng đều được đối xử như Thánh Nữ-sama cả.”
Vernell-san vừa cười vừa nói, nhưng hình như cậu ta đang mỉa mai thì phải?
Cậu ta hẳn nghĩ rằng “Cô ta vô tình có tên giống ả Thánh Nữ giả, nhưng giờ cổ lại được đối xử như Thánh Nữ thật LOL LOL.”
Nhân tiện, Vernell-san gọi tôi là El thay vì Elrise.
Cậu ta hẳn rất ghét nói ra cái tên Elrise. Tôi-hiểu-mà.
“Phải đó… El thật sự rất tuyệt vời.”
Người vừa nói vừa nhìn tôi với ánh mắt trong sáng ấy là Mary.
Cô ấy cũng gọi tôi là El giống Vernell-san, nhưng tôi nghĩ khoảng cách giữa chúng tôi đã gần nhau hơn.
Ừ thì tôi đã cố hết sức suốt một tháng qua để cho họ thấy tôi không giống Elrise mà họ biết kia mà.
Nhưng sự yêu mến này sẽ giảm ngay lập tức khi tôi tiết lộ mình là “Elrise từ một thế giới khác.”
Cả hai người họ có vẻ đều nghĩ tôi là một người hoàn toàn khác chỉ vô tình bị trùng tên.
Chúng tôi về cơ bản đúng là hai người khác nhau, cả linh hồn cũng khác.