Trans: Zard
--------------
Đến nơi Học Viện từng tọa lạc, Vernell nhìn lên trời, nhớ lại những kí ức ngọt ngào mà đau đớn.
Khuôn mặt từng không đáng tin cậy thời học sinh của cậu giờ đã hoàn toàn mất đi vẻ ngây thơ, trở thành khuôn mặt của một chiến binh.
Con mắt còn lại của cậu trông sắc liệm, như ánh mắt của một con chim săn mồi và vô số vết sẹo chạy khắp cơ thể cậu.
Má trái của cậu vẫn còn vết bị xé nát và khâu lại, lộ ra những đường chỉ đầy đau đớn.
Bên ngoài bộ giáp nứt nẻ là một chiếc áo choàng đã bị rách tươm thành một miếng vải và cậu mang một thanh đại kiếm phía sau lưng.
Cơ thể cậu cũng đã phát triển hơn, cao đến 190cm.
“Vernell… cậu vẫn muốn chiến đấu sao?”
Mary, đồng đội còn sống duy nhất của cậu, nắm lấy áo choàng của Vernell và hỏi.
Cô là người đã toàn tâm chăm sóc Vernell sau khi cậu bị “Phù Thủy” đánh bại và cứu cậu từ bờ vực cái chết.
Khi Vernell tỉnh dậy, cô đã hỏi cậu liệu có muốn sống cùng cô ở một nơi nào đó xa xăm, nơi mà con quái vật ấy không thể đến.
Vernell rất vui bởi đề nghị ấy.
Cậu, người vốn đã mất mọi thứ, biết vẫn có người lo lắng cho mình… điều đó khiến cậu như muốn khóc.
Nhưng cậu đã mất quá nhiều để có thể chấp nhận đề nghị ấy… hơn hết thảy, ngọn lửa hận thù bên trong cậu không cho phép cậu dừng lại.
Cậu biết rất rõ mình không có cơ hội thắng nếu trực tiếp đối đầu với “Phù Thủy”.
Cậu cũng biết điều tốt nhất họ có thể làm là đến những nơi “Phù Thủy” chưa đi qua và cố sống ở đó lâu nhất có thể.
Thế nhưng cậu không thể làm vậy.
Bạn bè, giáo viên, đồng đội, cả cô gái yêu quý của cậu… tất cả đã bị con quái vật ấy cướp đi, cậu không cho phép mình từ bỏ. Mọi thứ cậu trân quý đều bị dẫm đạp và bị vứt bỏ, Vernell không phải người linh hoạt đến mức có thể quên đi mà sống.
Thế nên cậu chọn cách chiến đấu. Không phải là vì thắng hay thua; chẳng qua đó là tất cả những gì còn lại của cậu.
Khát vọng phục thù. Đó là thứ duy nhất níu kéo lấy tâm trí như sắp phát điên của Vernell.
“Phải rồi nhỉ.”
Vernell đáp lại bằng tông giọng trầm tựa như tiếng gầm gừ của một con thú đang đói.
Ngọn lửa hận thù đang rực cháy trong mắt cậu, không còn dấu vết gì của cậu trai hiền hậu lúc trẻ.
“Xin cậu… hãy dừng lại đi nhé? Không ai có thể chiến thắng thứ đó đâu…”
Vernell đã chiến đấu với “Phù Thủy” rất nhiều lần bởi cậu đã sống sót được trong trận chiến đầu tiên.
Cậu thu thập thông tin về bước đi của “Phù Thủy”, dự đoán hướng đi của nó và đến trước để tấn công.
Cậu đã lặp lại quá trình đó năm lần.
Và lần nào cậu cũng đều dễ dàng bị đánh bại rồi bị ngó lơ.
Mỗi lần như thế, số vết sẹo trên người Vernell lại cứ tăng, khiến cậu càng thêm tàn tạ hơn.
Cậu đã mạnh hơn hồi còn là học viên rất nhiều. Cậu cũng có thể sử dụng sức mạnh Phù Thủy từng bất khả thi với con người khi trước của cậu.
Dù vậy, nó vẫn không đủ. Nó còn không thể xem là một trận chiến.
Mary không thể chịu được điều đó hơn nữa.
“…Tớ đã có một giấc mơ.”
“…Giấc mơ?”
“Ừ. Đó là khi chúng ta còn nghĩ rằng mình sẽ làm được. Khi mọi người vẫn còn sống… Eterna vẫn còn sống… rồi, tất cả họ đều bị thiêu cháy. Tớ đã cố đưa tay tới để cứu họ nhưng lại chẳng thể chạm đến một ai. Mọi người đều bị cháy thành tro ngay trước mắt tớ… Rồi tớ tỉnh dậy. Mỗi lần như thế tớ đều cảm thấy giận dữ đến tột cùng, nhưng cũng thấy bản thân bất lực đến vô vọng… những thứ đó cứ đâm sâu vào trong tim tớ khiến tớ không thể không làm gì.”
Càng nói, Mary nhìn thấy Vernell đang nắm chặt lấy nắm tay mình.
“Tớ sẽ giết nó… Tớ phải giết nó! Cứ mỗi lần nhớ lại tiếng cười của cái thứ chó chết vẫn đang hoành hành khắp nơi ấy, tớ lại như muốn phát điên! Giết! Giết! Tớ không quan tâm đến chiến thắng. Tớ sẽ giết nó bằng bất cứ giá nào!”
Mary rùng mình trước sự phẫn nộ của Vernell.
Không có cơ hội chiến thắng, cho dù cậu có đối đầu với nó bao nhiêu lần đi nữa.
Dù vậy, cậu vẫn sẽ tiếp tục cho đến tận khi sinh mạng này không còn.
Thật cậu thật đau đớn, nó khiến Mary chỉ biết cúi đầu xuống cắn môi.
Đột nhiên Vernell ngẩng mặt lên và rút thanh kiếm sau lưng ra.
“Vernell…?”
“Chúng ta có khách đến chơi, có vẻ “Phù Thủy” đang ở gần đây.”
Vernell giải phóng sát khí và nhìn quanh.
Đồng thời, từ giữa lùm cây, vài… không, hàng chục ma vật xuất hiện.
Chúng là những con quái vật đã từng tàn phá thế giới cùng Phù Thủy Alexia. Hiện giờ chúng đang tấn công con người theo ý muốn của “Phù Thủy”.
Khi “Phù Thủy” đến gần, động vật xung quanh sẽ trở thành ma vật. Ngay cả ma vật mạnh nhất dưới trướng Alexia…”Thượng Cấp Ma Vật” cũng có thể xuất hiện.
Hay nói cách khác, nơi nào có nhiều ma vật mạnh thì đồng nghĩa “Phù Thủy” đang ở gần đấy.
“HAAAAAA!”
Vernell gầm lên vung thanh đại kiếm.
Toàn bộ ma vật đều đồng loạt nhảy lùi lại, riêng một con Minotaur do không kịp né nên đã bị cắt làm đôi.
Thanh đại kiếm trong tay Vernell có chiều dài lưỡi hơn một mét rưỡi. Cộng thêm chuôi kiếm thì nó còn cao hơn cả Vernell.
Thứ vũ khí mà một chiến binh bình thường cũng phải gặp khó khăn để cầm lên này lại dễ dàng bay vun vút chỉ bằng một cánh tay của cậu.
Thế nhưng cậu không chỉ vung nó. Tốc độ của thanh kiếm còn nhanh đến kinh hoàng đến mức người thường sẽ khó lòng nhìn thấy dư ảnh của nó.
Thanh kiếm lao về trước giờ lại vung ngược ra sau, chém đứt đôi đám ma vật mà không để chúng có cơ hội chạm đất.
Mary đứng phía sau Vernell tập trung ma lực rồi đưa trượng lên.
Vài con ma vật lập tức bị đóng băng, theo sau là cú vung kiếm của Vernell phá tan bọn chúng thành từng mảnh nhỏ.
Tất cả lũ ma vật ấy đều ít nhất ở cấp cận Thượng Cấp Ma Vật — tập hợp của những con quái vật mà cần đến vài kỵ sĩ để tiêu diệt trước khi thế giới bị phá hủy. Việc họ đánh bại bọn chúng chỉ với hai người thật là một chiến công lẫy lừng.
Thế nhưng trong thế giới hiện tại, những loại ma vật ấy đầy rẫy khắp nơi; chỉ tiêu diệt vài con thì cũng chẳng thay đổi gì.
Những con wyvern bay trên đầu họ khạc lửa, một con sư tử mặt người quật đuôi bắn ra hàng loạt gai độc.
Một tên khổng lồ đá vung cây búa sắt, một con rắn nhiều đầu lao tới định cắn họ bằng bộ nanh đầy độc của mình.
Vernell và Mary vừa đỡ hết tất cả những đòn ấy vừa bọc hậu cho nhau. Nhưng kể cả khi họ tiêu diệt được một con ma vật thì một con khác lại lao đến, buộc họ phải liên tục chiến đầu mà không có thời gian nghỉ ngơi.
“Bọn chúng đông quá… Mary, cậu hãy chạy đi.”
“Không… chúng ta sẽ chết cùng nhau…!”
“Phù Thủy” liên tục tạo ra những ma vật mạnh hơn hẳn những con do Alexia tạo.
Thế giới hiện tại đầy rẫy những ma vật ở cấp cận Thượng Cấp Ma Vật sánh ngang với cả Thượng Cấp Ma Vật thông thường, đám Thượng Cấp Ma Vật ấy có thể biến thế giới mà chúng đến trở thành một địa ngục sống.
Thế giới này không còn nơi nào an toàn. Số lượng ma vật sẽ càng tăng lên theo thời gian, đẩy nhân loại đến bờ vực diệt vong.
Hồi đó số lượng ma vật vẫn còn trong tầm kiểm soát.
Nhưng còn bây giờ thì sao? Chúng cứ xuất hiện vô tận. Dù nhìn ở đâu thì cũng chỉ toàn là ma vật.
“Guh…!”
Một con bọ cạp khổng lồ bắn hơi độc từ phía xa.
Cậu có thể vung kiếm để ngăn kẻ địch lại gần, nhưng cậu vẫn không thể hoàn toàn chặn được khí độc.
Cậu có lẽ sẽ đẩy lùi chúng bằng kiếm khí, nhưng một phần chất độc vẫn sẽ đến chỗ họ.
Mary ho mạnh và Vernell cảm thấy cơ thể mình trở nên nặng nề hơn.
“Đừng… xem thường taaa!”
Vernell cắn răng vung kiếm.
Đòn này liền cắt cắt đôi con bọ cạp, nhưng bởi cậu phải chạy tới để tấn công nên sự phối hợp với Mary bị cắt đứt.
Không còn Vernell, sức phòng thủ của Mary yếu đi và một con quái vật gấu chớp lấy thời cơ đã tấn công ngay vào khoảng trống ấy.
Dù cậu đã kịp dùng thanh đại kiếm đâm con gấu nhưng lần này một con ma vật sói lại tấn công Vernell từ phía sau.
Cậu mau chóng quay người lại nhưng không kịp chặn đòn.
Vai cậu bị cắn và Vernell buộc phải lao mình vào một cái cây gần đó để đánh ngã con ma vật sói đi.
Thế nhưng thiệt hại cậu nhận phải không hề nhỏ. Việc vai phải, nơi nằm bên cánh tay còn lại của cậu bị cắn chỉ càng làm mọi việc trở nên tệ hơn.
Vernell và Mary dần bị dồn vào đường cùng, từ “thất bại” hiện rõ trong tâm trí họ.
“Làm như… ta sẽ kết thúc như thế này ấyyyyyy!”
Vernell chịu nỗi nhục sống sót chỉ để tiêu diệt “Phù Thủy”.
Thế giới này không còn gì để cậu phải bảo vệ, nhưng cậu vẫn cố sống chỉ để tìm lấy một cơ hội đâm thanh kiếm của mình vào người con quái vật ấy. Cậu muốn khắc sâu nỗi đau mất đi đồng đội vào con quái vật ấy, cho dù đó có là một phần nghìn hay một phần triệu đi chăng nữa.
Thế nhưng cậu nhất quyết không chấp nhận chết như thế này. Cậu không cho phép bản thân chết như vậy.
Cậu cố dùng ý chí để di chuyển cơ thể và chém hạ từng con ma vật một.
Thế nhưng họ không thể bù đắp cho sự khác biệt về số lượng và Mary cuối cùng cũng ngã khụy.
Không chỉ bởi khí độc khi nãy, cô cũng đã rất kiệt quệ.
Khuôn mặt cô tái mét và cô cảm giác như mình sẽ ngất đi bất cứ lúc nào.
Dĩ nhiên đám ma vật sẽ không bỏ qua một cơ hội rõ ràng như thế.
Chúng đồng loạt lao đến và Vernell ôm chặt lấy Mary, dùng bản thân làm khiên bảo vệ cô.
“Aurea Libertas [Nền Tự Do Huy Hoàng]”
Bỗng dưng có một giọng nói trong trẻo vang lên.
Một giọng nói cậu lẽ ra chưa từng nghe, nhưng chẳng hiểu sao Vernell lại có cảm giác mình biết giọng nói này.
Theo sau giọng nói, hàng loạt tia sáng màu hoàng kim rơi xuống từ bầu trời, đâm chính xác vào người lũ ma vật và hủy diệt toàn bộ chúng.
Tia sáng không quan tâm lũ ma vật mạnh hay nhanh đến đâu, chúng đều bị phán xử một cách công bằng và chết cùng một lúc, tất cả chỉ còn lại sự im lặng.
“Không thể nào… đây là mơ sao…?”
Cổ họng Vernell run lên bởi cảnh tượng dị thường này.
Cậu không thể tin chuyện đã xảy ra trước mắt mình. Bộ não cậu không thể theo kịp tình hình.
Tia sáng phóng xuống từ bầu trời và hủy diệt đám ma vật… thứ đó, phép màu đó, liệu ai có thể tin được?
Thế nhưng hiện thực rõ ràng đang ở ngay trước mắt cậu, rồi người đã tạo ra phép màu ấy dần hạ xuống trước Vernell.
Cô có một mái tóc dài óng ả tựa như được dệt từ vàng.
Làn da trắng nõn cùng vẻ đẹp tuyệt trần trên khuôn mặt của cô khi cô quay người lại.
Bộ váy trắng một mảnh trên người cô bồng bềnh càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ của cô.
Vừa thấy, Vernell đã thực sự tin rằng nữ thần đã hạ phàm.
Có một con ả tóc vàng mặc váy trắng trong số những người Vernell biết và đó là Thánh Nữ giả mạo Elrise (thứ còn dơ bẩn hơn đống phân), cô làm cậu nhớ về ả, nhưng thứ đó còn chẳng đáng so sánh với cô gái trước mặt cậu đây.
Khi cô vẫy tay với Vernell, chất độc trong người cậu đều lập tức biến mất cùng với tất cả vết thương trong trận chiến khi nãy.
“Cậu ổn chứ?”
Cô gái hỏi với một nụ cười, nhưng Vernell lại chẳng thể trả lời.
Cả Mary cũng như thế. Sự hiện diện của cô gái thật quá cách biệt với hiện thực.
Họ nghĩ rằng họ đã chết và những gì họ đang thấy chỉ là một giấc mơ đẹp trong khoảnh khắc cái chết ập đến.
Chuyện thật sự khó tin đến mức đó. Liệu rằng có một tồn tại như vậy, người mà trước giờ không hề được biết đến trên khắp thế giới lại ở trước mặt họ không?
Nếu người đó có tồn tại thì tại sao lại không có thông tin gì về cô? Cô gái này trước giờ đã ở đâu? Cô đã làm gì?
Càng nghĩ họ càng thêm khó tin rằng cô gái trước mặt họ đây là thật.
“N, người có phải… là nữ thần không?”
Vernell không thể không nói ra suy nghĩ của mình.
Cô không thể là Thánh Nữ.
Chỉ có một Thánh Nữ mỗi thời đại, và Thánh Nữ của thời đại này là Eterna.
Có lẽ có một Thánh Nữ khác đã chào đời ở đâu đó sau khi Eterna chết, nhưng cô hẳn vẫn còn là trẻ sơ sinh… đó là chỉ khi cô giờ vẫn còn sống, trong cái thế giới chẳng khác gì địa ngục này, không có kỵ sĩ nào bảo vệ.
Cô càng không thể là thường dân. Làm gì có thường nào như vậy tồn tại.
Thế nên Vernell chỉ có thể nghĩ cô gái trước mặt đây là nữ thần đã hạ phàm xuống thế giới.
Cô có sức mạnh đủ để biến suy nghĩ ấy thành hiện thực.
Nhưng rồi cô lại cười nhẹ và lắc đầu đáp lời Vernell.
“Không phải đâu. Tôi không phải là người tuyệt đến vậy đâu. Chỉ là khi tôi thấy hai người chiến đấu… khiến tôi cảm thấy không thể bỏ mặc được nên tôi đã đến giúp. Tôi chỉ là một cô gái bận rộn bình thường mà thôi.”
Họ không hề tin lời tự nhận là một người bình thường của cô.
Thế nhưng Vernell giữ những suy nghĩ ấy trong đầu.
Dù là thế nào, cô vẫn là vị cứu tinh của họ.
Cậu nên bày tỏ lòng biết ơn chứ không phải tọc mạch về danh tính hay mục đích của cô.
“Vậy sao… xin lỗi và cũng cảm ơn cô rất nhiều. Nếu không có cô thì bọn tôi hẳn đã gặp nguy hiểm rồi. Tên tôi là Vernell còn cô ấy là Mary… chúng tôi đang trên đường để tiêu diệt thứ “Phù Thủy” chết tiệt đó. Tôi có thể xin phép được biết tên vị cứu tinh của chúng tôi không.”
Cậu cúi đầu bày tỏ lòng biết ơn.
Rồi cậu hỏi tên cô.
Kể cả trong thế giới đầy tuyệt vọng này, vẫn còn người có thể tiêu diệt bọn chúng.
Vernell có hi vọng và muốn được biết tên của người đó.
Ánh mắt của cô gái chợt đảo quanh như thể không biết phải trả lời thế nào, cuối cùng cô nhìn thẳng về phía Vernell sau khi đã sắp xếp suy nghĩ.
Rồi cô đưa ra một câu trả lời không tưởng.
“Tên tôi là — Elrise.” — Bầu không khí lập tức trở nên lạnh lẽo.