Sau khi thay xong, tôi quay lại lớp cùng Niijima-kun.
Rồi, những cô gái trong lớp đều “ồ” lên kinh ngạc.
Hầu hết những tiếng đó đều là dành cho người nổi tiếng nhất bọn con trai là Niijima-kun, nhưng tôi không thể lờ đi những anh nhìn kinh ngạc hướng thẳng vào tôi.
“Ichijo-kun trông cũng ngầu đấy chứ.”
Thậm chí tôi còn nghe thấy họ thì thầm như vậy nữa, nên rõ ràng tôi không thể vô tư được nữa.
Như để trêu chọc thêm, Niijima-kun vừa cười vừa nhìn tôi và nói, “Cậu nghĩ sao? Sao cậu không hẹn hò với một trong số họ?” Tôi ngay lập tức từ chối, “Không đâu.”
Ngay từ đầu, dù cho họ có khen tôi thì cũng đâu cần thiết là họ phải thích tôi đâu.
Giống kiểu bạn thấy một idol trên TV và bạn nghĩ cô ấy dễ thương đấy, nhưng bạn không thực sự yêu người ấy chỉ vì điều đó.
Thì, việc yêu một idol trên TV bình thường là không thể, nhưng mà… tôi yêu em ấy.
Trong khi đang một mình đối mặt với số phận thì đám con trai đột nhiên hét lên với vẻ hứng thú.
Chuyện gì vây? Tôi nhìn ra thì thấy các bạn nữ trong bộ hầu gái đẹp không kém gì hồi tôi và Takayuki đi cà phê hầu gái, trông họ đều rất ngại ngùng.
Chuyện gì vậy? Không khí trong lớp đã lên đến đỉnh điểm khi ba người khác vào muộn hơn những người kia.
Tất nhiên đó là Mikitani-san, Shimizu-san và Shi-chan.
Mikitani-san nở một nụ cười tươi rói như thể là một người chuyên nghiệp, phần lớn là vì cô ấy đang làm thêm, trong khi Shimizu-san đứng bên cạnh đang đỏ mặt ngại ngùng và đang cúi đầu nắm vạt váy của mình.
Hình ảnh của hai mỹ nữ đó thực sự có sức công phá rất mạnh.
Takayuki đứng cạnh vô cùng phấn khích khi nhìn thấy bạn gái mình trong bộ hầu gái, và không thể rời mắt khỏi dáng vẻ ngại ngùng của Shimizu-san, cậu ấy liền thốt lên, “Không phải em quá dễ thương sao, Sakurako?”
Nhưng vẫn còn một người nữa còn hơn cả hai người kia.
Không phải nói, đó chính là sự xuất hiện của Shi-chan.
Tôi có thể thấy đám con trai từ các lớp khác đang chen chúc ngoài hành lang kia.
Nhưng nó cũng không phải điều gì khó hiểu cả.
Saegusa Shion, a.k.a Shiorin, một center của nhóm idol “Angel Girls” mà tất cả mọi người của các thé hệ đều hâm mộ, đang đứng trước mặt chúng tôi trong đồ hầu gái, trông như là một bộ trang phục của idol vậy.
Với một đứa con trai mà không phấn khích trước nó thực sự là việc rất khó.
Em ấy mỉm cười
tự hào trong chế độ idol, và thực lòng thì, ngay cả hai người đẹp nhất là Shimizu-san và Mikitani-san cũng đều bị lép vế trước em ấy.
Lúc này, Shimizu-san cảm thấy nhẹ nhõm khi những sự chú ý đó không còn đổ dồn vào mình, trong khi Mikitani-san lại cười trừ trước nó.
“Nhìn không còn giống một cuộc thi nữa nhỉ…”
”Đâu có…”
Và khi tôi và Niijima-kun thấy Shi-chan trước mặt, chúng tôi lập tức nhận ra nó không còn
là một cuộc đấu nữa, và chúng tôi tự hỏi ai sẽ làm em ấy say đắm.
Nếu đây là một trò chơi thì Niijima-kun chắc chắn thắng rồi.
Trong khi tôi đang mỉm cười với Niijima-kun thì Shi-chan có vẻ đã thấy tôi và mắt chúng tôi đã gặp nhau.
Và rồi, không hiểu sao khi nụ cười thường thấy đó của em ấy bỗng chốc biến mất, và khi tôi nhìn em ấy, mặt em lại ửng đỏ lên.
Chuyện gì đây? Lúc liếc qua em thì Shi-chan liền quay lưng lại với chúng tôi.
Tôi có hơi lo với cái hành động đáng ngờ đó củ Shi-chan, như thể em ấy không còn ở chế độ idol từ lúc đó.
“Được rồi, show trình diễn kết thúc rồi… xoạt ,xoạt…..”
Ngay lúc đó, Mikitani-san lên tiếng, “Giờ thì, mọi người mau chóng quay trở lại công việc đi nào…” và nhẹ nhàng làm phân tâm các cô gái đang làm trách nhiệm phục vụ.
Và như để tiếp tục cho viêc chuẩn bị cho lễ hội thì các cô gái bắt đầu kiểm tra cỡ trang phục hầu gái của họ.
Và thế là chỉ còn tôi và Niijima-kun trong lớp thôi.
Chúng tôi cũng cần kiểm tra lại cỡ áo nữa, nhưng chúng tôi đang đợi các cô gái kiểm tra cỡ trang phục trước.
“Có vẻ trận này tớ thua rồi.”
Niijima-kun đứng cạnh tôi bất giác lên tiếng.
Tôi có hơi bất ngờ trước lời của cậu ấy và quay sang Niijima-kun.
Rồi trông Niijima-kun như đã thoải mái hơn, như thể đã chấp nhận bỏ cuộc.
Tôi nhìn theo Niijima-kun và thấy các bạn nữ đang kiểm tra cỡ đồ của Shi-chan.
Khi tôi quay sang nhìn em ấy, ánh mắt tôi gặp em ấy và mặt em lại ửng đỏ thêm lần nữa.
“Haha, quá dễ để biết ai chiến thắng. Saegusa-san chỉ nhìn mỗi Ichijo-kun thôi.”
Niijima-kun thì thầm với một nụ cười trừ trên môi khi thấy mặt Shi-chan ửng đỏ.
“Thế ổn không?”
Tôi hỏi lại Niijima-kun.
Tôi tự hỏi liệu đây có phải là cách để chấp nhận thua hay không.
“Không có gì tốt đẹp cả. Nhưng tớ không mù quáng đến mức tiếp tực yêu một người mà tớ biết không bao giờ thành sự thật cả.”
Niijima-kun mỉm cười sau khi trả lời nó.
Tôi có thể nói đó là nụ cười để tiếp sức mạnh.
Nhưng một Niijima-kun đã thách thức một trận tay đôi với tôi đã chấp nhận kết quả đó và tiếp tục bước đi, dù cho không có kết quả gì, cậu ấy thực sự là một người tốt và ngầu đấy.
“Ta-Takkun…. anh thấy sao…?”
“Ừ, nó hợp với em lắm.”
Em ấy đứng trước mặt tôi và bẽn len hỏi cảm nghĩ của tôi. Tôi mỉm cười hiền hậu và khen em ấy bằng những từ tôi muốn nói ra.
Em ấy rất vui trước những lời đó và nở một nụ cười tươi như hoa nở sáng sớm vậy.
“Anh cũng tuyệt lắm đấy Takkun!”
Ánh mắt em ấy lấp lánh lên và em cũng khen lại tôi.
“Vậy, hai cậu lo phần còn lại nhé.”
Sau khi thấy chúng tôi nói chuyện, Niijima-kun vỗ lên vai tôi và cười, rồi đi đến để kiểm tra trang phục.
Tôi thành thực xin lỗi Niijima-kun từ tận đáy lòng.
Nhưng vì là bạn trai của Shi-chan
tôi đã tự hứa rằng tôi sẽ làm cho em áy hạnh phúc, nên tôi không có ý định đưa em ấy cho ai đâu.
Khi tôi nhìn thấy Shi-chan đang đứng cạnh tôi đang cười rất hạnh phúc thì tôi đã hạ quyêt tâm mình như thế một lần nữa.