Đã một tuần kể từ khi tôi nhắn tin với Akarin bắt đầu nhắn tin Lime với nhau.
Trong khi đang chuẩn bị cho lễ hội thì tôi cũng đảm nhận cho một việc khác, đó là chuẩn bị cho sự xuất hiện của Angel Girls ở lễ hội trường.
Nhưng vì nó diễn ra vào cuối tuần, nên Akarin có bảo tôi là sẽ khá khó để được một ngày để nghỉ.
Akarin bảo sẽ cố để thực hiện điều đó, nhưng tôi có hơi lo là sẽ khá khó cho những thành viên khác vì họ đều có lịch của riêng họ.
Lúc đầu, tôi tưởng Angel Girls sẽ không đến lễ hội trường như này đâu, nhưng từ khi Akarin liên lạc với tôi thì tôi có thể nói cô ấy mong chờ nó như thế nào, và hơn tất cả, tôi vui vì cô ấy vẫn quan tâm đến một cựu thành viên như Shi-chan.
Đó là lí do tôi giúp Akarin và những người khác bằng mọi giá để họ có thể đến lễ hội.
Lúc tôi nói cho Akarin tôi cảm thấy thế nào, cô ấy đã nói, “Cảm ơn cậu, Takkun. Cậu ngọt ngào thật. Đúng là hình mẫu bạn trai lý tưởng của Shiorin có khác.”
Có vẻ Akarin đang phải làm khá nhiều thứ ở phía sau, nhưng cô ấy vẫn nói rằng nếu đã đến nước ấy thì chỉ còn một cách cuối cùng.
Nên giờ, với việc lễ hội sắp đến gần, tôi sẽ khá là bận rộn cho việc chuẩn bị cho lễ hội và liên lạc với Akarin.
“Này các cậu! Tớ mượn được bộ hầu gái từ chỗ làm rồi đây!”
Vì hoạt động của câu lạc bộ đều được ngưng, hầu hết các lớp đều đang ráo riết chuẩn bị cho lễ hội thì Mikitani-san đã trở về từ chô làm để lấy đồ hầu gái.
Thường thì sẽ rất khó để mượn được số lượng đồ hầu gái lớn như vậy, nhưng vì Mikitani-sân luôn làm tốt công việc nên cô ấy có thể mượn được những bộ hầu gái cũ chưa dùng ở đó.
Không nghi ngờ khi nói nhờ có công của Mikitani-san mà lễ hội có thể diễn ra, nên ai cũng đều ngưỡng mộ cô ấy cả.
Ban đầu, đám con trai muốn được ngắm cánh con gái trong bộ đồ hậu gái, nhưng dần dà, mục tiêu dó lại chuyển qua thành mục đích để lễ hội thành công tốt đẹp, và giờ cả lớp đều đồng lòng để tiến tới mục đích đó.
“Vậy thì, hãy thử nó xem liệu nó có vừa không.”
Nhưng, khi mà Mikitani-san nói thế với một vẻ tự mãn, cả lớp đều “Ồ!” lên một cái, điều đó cũng dễ hiểu thôi.
Nhưng tôi phải thừa nhận là, tôi luôn muốn được thấy Shi-chan mặc đồ hầu gái.
Rồi các cô phụ trách phần tiếp khách đã lấy đồ hầu gái và đến phòng thay đồ ở nhà thể chất để thay, trông họ có hơi ngượng thì phải.
Tất nhiên, Shi-chan cũng đi cùng với Shimizu-san, nhưng thực sự, em ấy quá dễ thương và làm tôi quá tải khi em cười với tôi với chút ngượng ngùng ngay khi rời đi.
Đám con trai trong lớp hình như đều cảm thấy phấn khích, “Không phải cô ấy mới mỉm cười với mình chứ?”, hình như họ đều nghĩ vậy.
“Được rồi, còn cái này là của Ichijo và đây là của Kengo!”
Mikitani-san liền chạy đến chỗ tôi và Niijima-kun và đưa cho tôi đồ bồi bàn.
“Cảm ơn cậu, vậy cùng đi thử thôi.”
Khi nhìn vào đồng phục mà cô ấy đưa cho hai người chúng tôi, tôi cũng nhận ra là tôi cũng phải mặc nó, nhưng rồi Niijima kêu tôi cùng đi thử đồ với cậu ấy.
Vì đây là lời của một bạn bồi nên tôi cũng đồng ý và cùng đến phòng thử đồ để thay.
“Ichijo-kun này, cậu và Saegusa-san cũng thân nhau quá nhỉ. Thế quái nào hai cậu thân nhau vậy!?”
Trong lúc đâng đi đến phòng thay đồ, Niijima-kun nói vậy với tôi với giọng như thể khá mệt mỏi.
Nhìn cậu ấy bây giờ có chút buồn, như thể mới mất đi tình yêu vậy, và tôi biết tại sao cậu ấy lại hỏi thế, nên tôi lập tức trả lời lại.
“Thực ra, tớ và Shi-chan…., à không Saegusa-san là bạn thuở nhỏ với nhau, hoặc đúng hơn là gặp nhau một lần hồi còn bé.”
“Kue~, t-thật sao, tớ hiểu rồi.”
Đây là lần đầu tôi nói chuyện này với người khác trong trường, ngoài người bạn thân Takayuki và Shimizu ra.
“Tớ không nhận ra Shi-chan là Saegusa-san cho đến mới đây, nhưng cô ấy vẫn nhớ tớ rất rõ.”
“Đúng là một câu chuyện đẹp…”
“Thật à, nhưng tớ hơi sợ bản thân tí, như kiểu là trong truyện manga hài lãng mạn ấy.”
Tôi cười tự giễu bản thân, và Niijima-kun cũng cười với tôi.
“Nhưng tớ nghĩ đó là lí do mà tớ quan tâm đến Shi-chan như vậy.”
Tôi yêu Shi-chan, tôi sẽ che giấu mối quan hệ này nhưng tôi không hề nói dối tí gì cả.
Và tôi muốn mượn chuyện này như cớ để làm đối thủ với Niijima-kun.
“... Tớ hiểu rồi. Cảm ơn vì câu trả lời đó nhé.”
Sau khi nghe được những cảm xúc chân thành đó thì Niijima-kun nói vậy và nhìn thẳng vào mặt tôi và cười.
“Tớ cảm giác như kiểu tớ là người thứ ba rồi, nhưng tớ sẽ cố gắng hết sức mình.”
“Vậy, tớ không thua đâu.”
Chúng tôi nói chuyện đôi lời với nhau, và lần này chúng tôi đã cười với nhau từ tận đáy lòng.
Tôi không chắc rằng cậu ấy đang trải qua tuổi trẻ một cách mãnh liệt, nhưng tôi nghĩ Niijima-kun là một đối thủ xứng tầm đấy.
Và rồi chúng tôi quyết định sẽ bắt đầu cuộc thi của chính chúng tôi để xem ai trong bộ bồi bàn sẽ khiến Shi-chan phải say đắm nào.