Vì hôm nay chúng tôi không phải chuẩn bị gì nữa cho lễ hội nên tôi đi về cùng với Shi-chan.

Dù chúng tôi về cùng nhau, trông mọi thứ như chưa xảy ra gì cả, chúng tôi đơn thuần chỉ về cùng nhau thôi, nhưng nó vẫn làm tôi khá vui.

Nhìn lại bây giờ, những khác biệt trong chúng tôi đều khá nhỏ bé, nhưng chúng tôi đều đã nói ra cảm xúc thực sự của mình rồi, và đó là lí do chúng tôi có thể gần gũi nhau hơn.

Tôi không nghĩ Shi-chan sẽ ghen tuông với tôi đâu, nhưng sau đó thì suy nghĩ đó đã hoàn toàn sai lầm.

Vì chúng tôi đang hẹn hò mà.

Nên sẽ rất tự nhiên khi người mình thích đang thân thiết với một người khác giới, họ sẽ tò mò và ghen tuông.

Dù là một idol, được mọi người yêu mến và luôn là trung tâm của sự chú ý, nhưng tôi biết em ấy cũng chỉ là một cô gái bình thường như bao cô gái khác, và tôi đã suy nghĩ rát nhiều về điều đó.

Vậy nên dù có hiểu lầm đi chăng nữa, tôi tự hứa sẽ không làm điều gì làm cho em ấy phải phiền lòng nữa.

“Em vui khi chúng ta có thể bên nhau vào hôm lễ hội rồi! Em vui lắm!”

Khi đang vừa đi vừa nghĩ thì Shi-chan cười với tôi rất tôi.

Ừ, kể cả khi nó có xảy ra đi chăng nữa, tôi cũng đã nằm trong nhóm phục vụ khách như Shi-chan rồi.

Và tất nhiên là tôi sẽ có nhiều hơn vì còn phụ trách phần trong bếp nữa, nhưng tôi vẫn vui.

Thành thử, tôi không thể ngừng lo lắng về khả năng phục vụ của em ấy trong bộ hầu gái. Đó là lí do nếu tôi có thể làm cùng em ấy với tư cách là bồi bàn thì tôicảm thấy an tâm hơn và có thể hành động nhanh chóng trong trường hợp khẩn cấp.

Bên cạnh đó, tôi cũng vui vì mình có thể làm điều gì đó cho Shi-chan.

Vậy nên tôi mỉm cười và nói, “đúng vậy nhỉ?”

Không chỉ vào mùa hè thôi đâu, tôi sẽ cho Shi-chan trải nghiệm thật nhiều thứ kể từ giờ, và nó làm tôi hạnh phúc và ngóng chờ đến lúc đó.

“Này, Takkun ơi. Mình đi đường vóng một chút được không?”

Có vẻ em ấy rất vui khi nghe câu trả lời của tôi, nhưng rồi em ấy cười có chút ngượng ngùng và rủ tôi đi đường vòng.

Thành thực, tôi cũng muốn ở bên Shi-chan thêm lúc nữa, và em ấy cũng mỉm cười rất vui.

Nụ cười hạnh phúc đó của Shi-chan làm tim tôi trật mất một nhịp vì vui sướng.

Tôi nghĩ đứng trước nụ cười xinh đẹp đó thì tôi cá là tôi không bao giờ có thể quen được.

Rồi chúng tôi cùng đi mua sắm ở siêu thị trước nhà ga.

Dù sao thì nơi này có khá nhiều thứ để thăm thú, nên tôi nghĩ đây đây là nơi thích hợp để đi dạo một chút, đặc biệt là vì tôi cũng không có mục tiêu cụ thể gì.

“A? Này, Takkun, mình ghé qua kia chút được không?”

Và Shi-chan chỉ vào một cửa hàng quần áo.

Tôi thì không có dự định gì cả, tất nhiên tôi đồng ý và đến đó với em ấy.

“Chào mừng quý khách!”

Ngay khi tôi bước vào thì một nhân viên nữ niềm nở ra tiếp đón chúng tôi.

Thực tình, tôi không thích kiểu đón tiếp nhiệt tình như vậy.

Tôi không thể mua đồ một cách thoải mái được, và quan trọng hơn, tôi ở cửa hàng cho phái nữ, nên tôi cảm thấy lạc lõng và càng thêm khó xử.

“Thưa quý khách, mẫu áo len này đang là mốt của năm nay đấy ạ, và trông nó sẽ rất hợp với quý khách đấy ạ…. Hoặc mẫu này trông cũng rất hợp đấy ạ, hoặc nó có thể vô cùng dễ thương khi nhìn gần…… Hả? Không thể nào!”

Người nhân viên trông như định đưa ra mẫu áo len đang giảm giá và giới thiệu cho Shi-chan, nhưng rồi cô ấy liền đứng hình khi đứng trước em ấy.

Tôi đã nghĩ, “Ồ, vậy đã thế rồi….” và rồi người nhan viên há hốc mồm kinh ngạc.

“C-C-Có phải đây là Shiorin của nhóm Angel Girls không!”

“Vâng, đúng rồi ạ.”

Shi-chan trả lời lại câu hỏi của người nhân viên mà không do dự gì và mỉm cười trong chế độ idol.

Tất nhiên, Shi-chan đang cải trang với một chiếc kính thời trang, nhưng kể cả thế thì nếu nhìn gàn hơn sẽ vẫn nhận ra em ấy là Shiorin.

Và khi bị nhận ra, em ấy cũng đành phải thừa nhận điều đó. Thấy vậy, cô nhân viên lùi lại với vẻ ngạc nhiên, và kêu lên, “Eeh!?”, và nếu như đây là người khác thì chắc chắn sẽ cư xử tuyệt vời hơn.

“Tôi biết mà! Chị là fan bự của Shiorin, và chị cũng có tất cả đĩa của các em nữa.”

“Thật sao? Cảm ơn chị nhiều.”

Có vẻ sau khi lấy lại được bình tĩnh thì chị ấy không còn nghĩ gì đến việc phục khách nữa, và bày tỏ rằng mình là fan của Shi-chan với giọng vô cùng phấn khích.

Dù cho chị ấy có hơi bối rối, Shi-chan vẫn giữ nụ cười tươi đó và cảm ơn chị ấy trong khi vẫn ở trạng thái idol.

Mỗi khi thấy Shi-chan như vậy, tôi nhận ra em ấy đúng là một siêu thần tượng, và em ấy thực sự đang đứng trên đỉnh thế giới.

“Nè, nè! Takkun!”

Đang nghĩ trong đầu như vậy thì Shi-chan đến chỗ tôi, trên tay đang là hai cái ao len màu trắng và đen và chị nhân viên mới giới thiệu ban nãy.

Và tôi tự hỏi liệu đây có phải là kiểu….

“Cái nào hợp với em hơn vậy!”

Đúng như dự đoán, Shi-chan hỏi tôi đúng câu mà tôi đang nghĩ ra trong đầu.

Nhưng biểu cảm trên mặt em ấy có hơi khác so với khi ở trạng thái idol, mắt em ấy xoay vòng vòng với nụ cười kỳ lạ.

Nhưng tôi không có thời gian để nghĩ về biểu cảm đáng ngờ đó của Shi-chan, và tôi không chắc tôi nên trả lời lại lựa chọn đó như thế nào đây.

Tôi không biết tôi sẽ rơi vào tình huống thường thấy ở trong anime và manga này.

Ở những trường hợp như này thì có rất nhiều nguồn tin nói rằng, “Phụ nữ không tìm kiếm câu trả lời”, hay là” Câu trả lời đã có sẵn từ trước khi được hỏi rồi”, hay những người đàn ông hay nói rằng,”Vậy hỏi làm gì vậy?” Nhưng tôi không thể biết trường hợp của Shi-chan này nó như thế nào.

Tôi từ bỏ việc suy nghĩ dó, và quyết định sẽ theo cảm giác của chính mình và trả lời một cách cẩn thận.

Tôi thử tưởng tượng Shi-chan trong cái áo màu trắng và với màu đen đó.

….. Vâng, cả hai đều hợp cả.

Em ấy rất dễ thương khi mặc cái áo đó, và màu đen làm em ấy trở nên trưởng thành hơn, hai phong cách vô cùng khác, nhưng tất cả mà Shi-chan mặc vào chắc chắn rẽ rất là dễ thương.

Nên tôi trả lời nó một cách thành thật.

“Anh thấy cả hai đều rất hợp với em, nhưng anh nghĩ anh sẽ chọn… màu trắng.”

Tôi chọn cái màu trắng.

Tôi nghĩ tôi bị thu hút bởi một Shi-chan còn xinh đẹp hơn thường ngày, nhưng hôm nay tôi lại muốn nghiêng về Shi-chan dễ thương hơn là quyến rũ.

“E-E-E-Em hiểu rồi. Vậy em nghĩ em sẽ chọn cái này!”

Tôi đang lo liệu nó có ổn hay không, nhưng Shi-chan với khuôn mặt đỏ bừng đã nói vậy và đặt cái màu đen lại lên.

“Eh? Em định mua nó à?”

“Tất nhiên, vì nó là cái Takkun chọn cho em mà.”

Rồi, Shi-chan gọi chị nhân viên vẫn đang quên mất nhiệm vụ kia đến và mang cái áo ra quầy thu ngân.

“Từ từ đã, Shi-chan. Để anh tặng em vì anh là người chọn mà.”

Tôi theo sau em ấy, nhẹ nhàng nắm tay em ấy và nói vậy khi thấy em ấy định lấy ví ra.

“Eh? Thôi, không sao đâu mà.”

“Không sao, cứ để anh làm như cái cách những người bạn trai hay làm đi.”

Tất nhiên, Shi-chan cố từ chối điều đó, nhưng tôi nháy mắt với em ấy. Khi làm thế, có vẻ em ấy đã hiểu và gật đầu cùng một nụ cười mỉm trong khi khuôn mặt có hơi đỏ.

“Tôi hiểu rồi, hóa ra là bạn trai của Shiorin, ừm…, nếu vậy tôi không có gì để phàn nàn cả.”

Chị nhân viên đã nhìn thấy hết cuộc nói chuyện đã nói vậy và giơ ngón cái với vẻ rất vui.

Tôi không biết cái cử chỉ đó là gì, và không thể không nhắc đến việc mối quan hệ của chúng tôi đã lộ, nhưng có vẻ đó là một dấu hiệu tốt, nên tôi mỉm cười và lên tiếng cảm ơn một người là fan của Shi-chan như chị ấy và cũng rất vui khi nhận ra.

Tôi mỉm cười và đáp lại, :Cảm ơn chị ạ.”. và Shi-chan bên cạnh tôi nói, “Đúng rồi ạ.”, và áp sát vào tôi và cười, như thể em ấy nghĩ em ấy không phải lo lắng đến ánh mắt của những người xung quanh khi đã bị lộ nó.

Và nói:

“Em luôn yêu anh ấy, anh ấy là người bạn trai tuyệt vời nhất thế gian.”

Em ấy nói rằng em ấy vô cùng yêu tôi cùng một nụ cười rất tươi trên khuôn mặt đó.