Vậy là Wen Yang không đi hẹn hò rồi, tức là cảnh đầu tiên trong truyện sẽ không thể xảy ra. Vậy thì liệu cốt truyện sẽ còn tiếp tục tiếp diễn nữa không nhỉ?

Ning Chu theo sau ba đứa bạn cùng phòng, cúi đầu nhìn từng bước chân, đầu vẫn suy tư hậu truyện.

Không, tiểu thuyết cậu viết được cấu thành từ nhiều chương truyện, không đi theo một tuyến đường cụ thể. Nói đơn giản thì nó chỉ là tập hợp các mẩu truyện đơn (one-shot) Hentai, trong mỗi câu chuyện sẽ lại có một nữ chính khác nhau. Chỉ duy nhất một điều không bao giờ thay đổi chính là Wen Yang luôn là nhân vật chính.

Cậu thở dài lo lắng.

Ở ký túc xá này khá lâu, cậu khó mà nghĩ được Wen Yang sau này sẽ trở thành một tay chơi có thể quyến rũ bất kỳ ai. Cậu cũng chả muốn tưởng tượng Zhang Shaoqing rồi sẽ trở thành một tên phản diện.

Hơn nữa, vai trò của cậu trong truyện lại dường như là nữ chính mới đau, như kiểu được viết ra chỉ để Wen Yang quyến rũ ấy.

Nghĩ đến đây, cậu bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Hiện tại cậu vẫn là một chàng trai hoàn toàn bình thường, đâu thể tự nhiên thành gái sau một đêm được đúng chứ.

“Ăn ở quán Tứ Xuyên này không?”

Mắt Ning Chu như tối sầm lại, không để ý, cậu lỡ đập mặt vào lưng Zhang Shaoqing, lùi lại hai bước, lấy tay che mũi.

Cơ thể cường tráng của Zhang Shaoqing dường như còn chẳng chút di chuyển, anh quay đầu lại nói:

"Đi đứng sao để đụng vào người tôi vậy.”

“…”

“Cậu đãi bọn tôi mà, sao chả được.” Wang Jie nói.

“Thế nhà hàng Tứ Xuyên này ổn áp không thế?”

“Chả biết, nhưng quảng cáo bảo này. Chỉ với hai trăm tệ là có được cả thùng bia rồi.”

Ning Chu xoa chiếc mũi đỏ đau nhức của mình, cậu vẫn theo bước ba người bạn cùng phòng, tiến vào phòng riêng của nhà hàng, ngồi xuống, ngơ ngác nhìn một bức tranh trong phòng.

“Lại mơ mộng rồi. Không biết cả ngày cậu ta nghĩ gì nữa.” Zhang Shaoqing liếc nhìn Ninh Chu ngơ ngác, cầm thực đơn lên, đưa cho cậu ấy.

“Gọi đi, cứ thoải mái, tôi giàu mà.”

Trong lúc chờ đợi đồ thì nắp chai rượu đã được bật rồi.

Ninh Chu được mời rượu, lúc này cậu mới tỉnh mộng, thấy Wen Yang ngồi cạnh đã rót cậu một ly rồi.

“Cạn ly thôi, đừng có lúc nào cũng như trên mây với tỏ vẻ khó gần nhé.”

“Ừm.”

Cậu chỉ thản nhiên gạt ly rượu ra.

“Tôi bị dị ứng rượu, cho tôi một lon coca là ổn rồi.”

Trong thế giới nguy hiểm này, xung quanh lại còn là nam chính với nhân vật phản diện, cậu sao mà dám uống rượu đây? Nhỡ đâu cốt truyện liên quan đến mình đột nhiên xảy ra thì hối cũng không kịp.

Ninh Chu tiến đến tủ lạnh, lấy một lon coca. Lúc cậu trở về, liền liếc nhìn Wen Yang, nghi ngờ.

‘Sao cậu ta cứ nhìn chằm chằm mình thế?’

Ning Chu vẫn luôn nhạy bén trước ánh nhìn hướng tới mình, từ lúc cậu đứng dậy rời đi tới lúc về, Wen Yang vẫn luôn nhìn cậu.

“Sao thế?”

“Không có gì, chỉ là tôi thấy hình như cậu có lên cân thì phải.”

Văn Dương lẩm bẩm, quay đầu đi.

‘Tăng cân?’

Ning Chu gãi đầu, cúi xuống nhìn lại bản thân.

Mặc dù cậu ngồi khá thoải mái, lưng cũng không thẳng, nhưng bụng lại không có chút mỡ thừa, nói thẳng ra phải gọi là gầy yếu mới đúng, tăng cân cái nỗi gì?

‘Mình béo lên ở đâu được cơ chứ?’

Từ bụng sang đôi chân mặc quần short, rồi đến cánh tay thon thả cuối cùng là vùng ngực.

Vẫn vậy, chả có gì bất thường cả.

“Ngày mai là huấn luyện quân sự à?”

Wen Yang nghiêng người sang một bên, nhường đường cho phục vụ dọn món, bắt đầu than phiền.

“Bạn tôi sau Quốc khánh mới bắt đầu huấn luyện quân sự, sao bên đây lại tập sớm vậy chứ.”

Đồ ăn đã bày đủ, giờ thì cả lũ chỉ có việc hốc. Ning Chu tuy trong lòng vẫn còn lo lắng nhưng ăn vẫn là trên hết.

‘Nghĩ nhiều làm gì cho mệt người? Cứ phải lấp đầy dạ dày đã.’

Giờ chỉ có bỏ mọi thứ lại phía sau, dù cậu có là cô gái cùng phòng ấy trong tiểu thuyết cũng chẳng quan trọng vào lúc này nữa.

Họ rời ký túc xá khoảng sáu giờ, đến tám giờ thì cả lũ đã nốc xong. Wen Yang đứng dậy trước, anh liếc nhìn Wang Jie đang bất tỉnh nhân sự trên bàn rồi đến Zhang Shaoqing ôm bình rượu rỗng rồi thở dài.

“Tôi biết kiểu gì bọn này sẽ quá chén mà.”

“Về thôi, tôi với cậu…”

Anh nhìn bóng dáng gầy gò của Ninh Chu cũng đành lắc đầu ngao ngán.

“Thôi thì để tôi vác hai thằng này về”

“Tôi giúp cậu nữa.”

Ninh Chu vui vẻ, đứng dậy giúp đặt Wang Jie và Zhang Shaoqing lên vai Wen Yang.

Nhưng lúc đứng dậy, mới bước một bước mà cả người đã lắc lư trái phải, suýt nữa thì ngã rồi.

“Thế này chắc không ổn đâu…” Ning Chu nhíu mày.

“Cứ đặt họ xuống đi rồi đợi tôi lát.”

“Cậu tính làm gì à?”

Wen Yang trong lòng thực cũng có chút lo, nhưng lúc đặt hai thằng bạn xuống,

nhìn thấy dáng vẻ vội vã của Ninh Chu, anh cũng chỉ nghĩ.

“Sao dáng Ninh Chu cứ giống con gái sao sao ấy…”

Mấy phút sau, Ninh Chu đã đẩy một chiếc xe đẩy nhỏ về, cậu cười đắc thắng.

“Tôi mượn tạm xe đẩy của nhà hàng, hơi bẩn chút mà kệ đê, mấy tên đó chắc chẳng để ý đâu.”

Chiếc xe đẩy bốn bánh này thường được nhà hàng sử dụng để vận chuyển nguyên liệu, không quá lớn.

“Ngon rồi!” Wen Yang cũng vui mừng đáp lại.

Anh luôn nghĩ bạn cùng phòng này của mình là người hướng nội, nhưng chỉ trong vài phút, cậu đã mượn được một chiếc xe đẩy cơ đấy.

Zhang Shaoqing vẫn chưa ngủ, anh ngồi trên xe đẩy, tay ôm đầu gối, co người lại, cố gắng chiếm ít không gian nhất có thể.

Wang Jie thì vật vã mãi mới lên được chiếc xe, hai tên to con cứ chen chúc nhau trên bề mặt chưa đến một mét vuông vậy đây.

“Cứ thế mà về trường thì hai tên này có mà hỏng hết đời trai.” Wen Yang cười, quay đầu lại thì thấy Ning Chu mới giấu điện thoại ra sau lưng.

“Thoải mái chụp đê, về nhớ gửi tôi nữa.”

Mắt Ninh Chu như sáng lên, trơ tráo chụp lại hai tên say rượu từ nhiều góc độ khác nhau và lưu vào điện thoại.

Nhìn Ninh Chu đột nhiên hoạt bát bất thường, thêm cả đôi chân thon dài và cặp đùi trắng nõn, Wen Yang nheo mắt, vẻ mặt có chút do dự.

“Cậu muốn hỏi gì à?”

Ninh Chu thấy vẻ mặt của cậu, nói. “Gần đây gia đình tôi gặp chút chuyện , tâm trạng không tốt nên mới không muốn nói chuyện ấy mà.”

“Không, chỉ là tôi nghĩ…”

"Cái gì cơ?”

Ánh mắt Wen Yang lướt qua eo, chân, mông của Ninh Chu, không biết nói sao.

“Quên đi.”

“Cay nhể, cứ làm người ta hồi hộp thôi.”

Ninh Chu có chút tức giận quay đầu lại, trừng mắt nhìn Wen Yang.

Ngay cả khi có chút tức giận, đôi mắt to trong veo của cậu thực sự nhìn giống con gái hơn đấy.

“Nói đê! Cứ ấp ớ làm gì?”

“À ờm… cậu dùng sữa tắm gì thế? Lúc ăn tối tôi ngửi thấy ấy, khá thơm luôn đó.”

Cậu cúi đầu ngửi cánh tay mình rồi quay đầu lại nhìn Wen Yang, khó hiểu. “Có luôn à? Tôi đổ mồ hôi cũng nhiều nữa, đáng lẽ phải có mùi chua chứ?”

"Vậy sao?"

Sắc mặt Ninh Chu đột nhiên trở nên u ám: “Vậy còn có thể là gì cơ chứ?”

Càng ngày càng có nhiều dấu hiệu khiến anh nhận ra rằng anh rất có thể chính là cô gái ấy trong tiểu thuyết, người đã sống trong ký túc xá nam để rồi bị Wen Yang xực.

‘Quá là bất công đi mà!’

Kẻ chuyển sinh trong tiểu thuyết khác đều trở nên vĩ đại, được người đời ca ngợi, tệ nhất là trở thành kẻ phản diện tìm cách trả thù.

Nhưng tại sao cậu lại trở thành một trong nữ chính chinh phục trong cuốn tiểu thuyết được tạo ra chỉ để giúp một số cậu trai thỏa mãn bản thân cơ chứ!?