Trans: San

Edit: Sv bk Scor

______________________________________

Tôi bước vào căn phòng làm việc vương vãi đồ như mọi ngày.

Tôi đang lau đầu với chiếc khăn tắm, đứng ở lối vào căn phòng bắt chuyện với chị Hiji-nee từ sau lưng.

“Em nhờ lát được không? Có cái này…”

“Há---?”

Vẻ khó chịu lộ rõ mồn một.

Cô chị gái đang ngồi trên chiếc ghế công thái học liền chậm rãi xoay về hướng mà tôi đang đứng ở lối vào căn phòng.

“Về rồi đấy à… Nhìn tao đang bận bù đầu như này mà vẫn nhờ hả? Nếu không phải chuyện gì nghiêm trọng thì tao không giúp đâu---“

“Em cho bạn nữ cùng khóa mượn nhà tắm, nhưng mà giờ không có đồ để thay.”

“Được lắm, cái sự kiện nghe có vẻ siêu thú vị tự hiến mình cho ta đây mà!”

Hiji-nee cứ như bắn ra khỏi ghế, chị chạy một mạch dí sát vào tôi. Mặc dù là nữ nhưng chị ấy khá cao, bị dồn vào góc tường như thế này cũng làm tôi phải giật bắn người.

“Gì, gì thế, Hiji-nee. Tự nhiên hứng lên vậy.”

“Đương nhiên là hứng lên rồi còn gì nữa? Không ngờ lại có cái ngày Yuki cho con bé nào mượn nhà tắm. Chị mày cũng không tưởng tượng nổi luôn. Đêm nay tao ra siêu thị mua một gói xôi đậu đỏ nhé?”

“Kh, không cần phải chúc mừng đâu. Mà em mượn đồ chị được không?”

“Há? Can gì đến tao? Bạn trai nó thì không cho nó mượn nổi sơ mi mà mặc à?”

“Kh, không phải mối quan hệ như thế đâu. Chỉ là em ngẫu nhiên gặp cậu ấy ngay đây thôi.”

Tôi giải thích cho chị ấy nghe về quá trình từ lúc tôi gặp Sanaka cho tới khi tôi đưa cô ấy về nhà mình.

“---Hửm. Tao hiểu sự tình rồi. Tức là chỉ cần cho cái con bé Arisa-chan bỏ nhà ra đi này mượn đồ để thay là được… Dùng áo sơ-mi trắng của mày không được à?”

“Giới tính khác nhau nên không ổn. Vả lại đâu phải em không có quyền lựa chọn, cho em mượn đi.”

“Chán quá---- .... Chán thằng em trai nhà mình quá. Có lớn mà không có khôn thế này.”

“Phiền quá. Nhanh để em còn vào lấy.”

Nghe tôi giục, chị buộc mái tóc đen thành một bó rồi vắt ra sau gáy. Đó là kiểu tóc mà chị dùng để tiếp khách.

Chị ấy mở tủ đồ ra, lấy áo khoác mặc ra ngoài chiếc áo sát nách. Rồi cứ thế mở chiếc tủ đồ bằng nhựa ở bên trong.

“Thế rồi sao? Con bé dáng thế nào?”

“Ơ? Dáng á?”

“Chiều cao thế nào, có đầy đặn không. Vừa thì chắc là không có nhưng đủ dùng thì được.”

Bên trong tủ đồ của Hiji-nee, ngoài đồ mặc hằng ngày ra còn có đồ Miko và đồng phục, toàn những thứ lạ lùng. Có lẽ là chị ấy dùng nó để tham khảo lúc cho nhân vật mình thiết kế.

“Chiều cao là, ờm, bao nhiêu nhỉ. Ở cái tầm mà em phải hơi cúi xuống một chút mới nói chuyện được với cậu ấy. Em nghĩ là chiều cao trung bình của bọn con gái thôi.”

“Vòng eo thì sao?”

“…Em không biết cụ thể đâu, nhưng mà hình như là cực kỳ thon gọn.”

“Nét mặt thế nào?”

“Ờm, cái đó cũng cần phải hỏi ạ?”

“Bởi vì tao còn phải xem xét là mặc có hợp hay không nữa”

“Nét mặt thì, bố là người Mỹ, rất ưa nhìn… em đoán thế?”

“Ồ. Vòng ngực thì sao?”

“…To hơn em tưởng”

Tại vì tôi đã kiểm tra được ngực của cô ấy trong tình huống tai nạn vừa nãy, nên tôi lỡ nói ra hết thảy. Cớ gì mà việc trả lời câu hỏi này tuy cần thiết, vậy mà cảm giác tội lỗi lại nặng nề thế này…?

Chẳng để tâm đến những băn khoăn của tôi, chị tôi lầm bầm “Chắc là từng này”. Hình như là chị đã ước lượng được trang phục rồi. Chị tiến lại gần lối vào căn phòng nơi tôi đang đứng.

“Từng này chắc là đủ. Thôi, việc thay đồ cho con bé Arisa-chan cứ để tao thuyết phục, mày lo dọn dẹp phòng khách lại đi.”

“Rõ.”

Tuy không đến mức nội trợ, nhưng dọn dẹp thì ít nhiều tôi vẫn làm được.

Mình phải dọn cho sạch sẽ, để có bị bạn học nhìn thấy thì mình cũng không gặp vấn đề gì ----.

Cơ mà, chị ấy bảo là thuyết phục Sanaka, tức là chị ấy định làm gì nhỉ?

*

Đã hơn một tiếng đồng hồ trôi qua rồi, vậy mà cả Sanaka và cả Hiji-nee vẫn chưa quay lại phòng khách.

“Gần xong việc rồi mà vẫn chưa xong sao.”

Nói vậy, nhưng thực chất tôi chỉ có dồn tạp chí, tờ rơi, và những dụng cụ thể hình của bà chị rải rác khắp sàn nhà vào một góc. Kỹ thuật dọn nhà của tôi chỉ đạt ở mức tối thiểu thôi.

“………”

Thình thịch, thình thịch. Nhịp tim ồn ào trong im lặng. Bởi vì từ nãy giờ tôi đang căng thẳng.

Mặc dù đây là căn nhà của chị gái, nhưng mà nào ngờ bạn cùng khối lại đến nhà mình. Hơn nữa cô ấy lại còn là cô gái nổi tiếng.

Cái cảm giác bức bối này quả thực khó chịu. Đây có thật là căn nhà mà mình đang sống không?

Hơn nữa mình cũng hiểu là con gái tốn thời gian để tắm, nhưng mà có hơi lâu quá không đây…

Hiji-nee ở đây thì không sao… nhưng nhỡ may có chuyện gì xảy ra thì sao? Hay là mình đi kiểm tra tình hình nhỉ.

Trong khi tôi đang đầm đầu suy nghĩ thì có tiếng hai bước chân khác nhau từ hành lang phát ra. May quá. Có vẻ như là cuối cùng hai cái người đó cũng ra đây rồi. Cánh cửa nối vào phòng khách mở ra.

“Hai người vất vả rồi ---- á, hảaaaaa!?”

Liếc cả hai người họ chưa được một giây, tôi đã hét lên.

“A, ha ha… Kurose-kun, chào---“

Sanaka mặt hơi đỏ, cô vẫy vẫy tay.

Cô như được quấn quanh bằng một bộ đồ toàn là nếp gấp, đung đưa bồng bềnh.

Không, đó không còn là bộ đồ nữa, đó là đồ hóa trang.

Tại vì, nhìn cái đó theo kiểu gì cũng nhìn ra ---

“Đồ hầu gái…?”

Đó không phải là loại trang phục mà có kiểu cách sang trọng như của thời đại gái hầu phục vụ quý tộc.

Trước ngực cô là một chiếc ruy băng trông như đồ rẻ tiền, kèm theo đó là chiếc váy ngắn cũn như là một cô idol nào đó. Thêm một phát chốt hạ bằng đôi tất trắng bó chặt cặp đùi mềm mại của cô.

“Sa, Sanaka-san, mắc gì cậu lại mặc đồ cosplay…?”

“Không phải đâu, đừng có dè bỉu tớ! Tại vì chị cậu cứ ép tớ đấy. À, nhưng mà người cuối cùng đưa ra quyết định mặc đồ này là tớ ---… Đẹp phải không ---!”

Có lẽ là để giấu đi sự gượng gạo, Sanaka ưỡn ngực lên trong bộ đồ gái hầu, cô khép ngón tay lại đặt lên bộ đồ. Gò má trắng tinh nhuốm một màu đỏ rực.

Tuy nhiên, đôi mắt cô thì lại trông như đang chờ đợi một điều gì đó.

“Ơ. À. Cậu có bảo là có được không thì tớ cũng…”

“S, sao. Sao hả?”

“Ờm--- …”

“Do dự thế, Yuki. Cái thứ như thế này, ai nhìn cũng phải khen là mặc rất hợp, có đúng không nào?”

Chị gái tôi xuất hiện sau đó chốc lát, chị ngồi xuống sàn nhà ngay bên cạnh chỗ tôi đang ngồi, tự hào nói.

“Chị nè, Cái này có thật sự hợp với em không vậy ạ ---? Tại vì, trông Kurose-kun đang bối rối lắm --- …”

“Ờ--- Không sao đâu. Thằng em sắp bùng lên như núi lửa phun trào rồi đấy. Đúng không?”

“Chị nói vớ vẩn gì vậy.”

Bị nói trúng tim đen nên tôi lỡ miệng gắt.

Đó là vì cô ấy đáng yêu đến độ tôi tự thấy mình lóa mắt khi nhìn vào.

Tôi nhìn kỹ gương mặt của Sanaka, có lẽ là được tô thêm một lớp trang điểm mỏng...? Thảo nào mà mất nhiều thời gian để chuẩn bị thế. Cô gái mặt mộc bình thường thôi cũng đã tuyệt mỹ rồi, vậy mà nay lại càng hồng hào hơn.

Dù sao đây cũng là việc thừa thãi. Không thể để cô ấy mặc như vậy được, phải thay thôi.

“Hiji-nee, chị không lấy nổi một bộ hẳn hoi sao. Để cô ấy mặc thế này.”

“Thế hả?”

“Đúng. Cái kiểu đùa cợt như thế em không vui đâu.”

“À ờ, xin lỗi. Làm chú em giận rồi. Thế thì, Arisa-chan này, theo lời chị, kế hoạch B.”

“Làm, làm thật… luôn ạ---?”

Sanaka nhìn tôi, nét mặt ngượng ngùng thấy rõ, dường như mất hết sạch vẻ điềm tĩnh vốn có. Và cả kế hoạch B là sao nữa đây?

“Yuki này, đúng là có cảm giác kỳ lạ thật. Nếu mà mày không nhận ra thì chị định để nguyên như thế luôn, cơ mà…”

“Ơ, cái gì cơ? Từ đầu bộ trang phục đó đã có cảm giác kỳ lạ rồi--- à, nhưng mà nhìn lại thì bộ đồ không có băng đô xếp gấp.”

Nói đến cô gái hầu thì cái thứ mà cô ấy đeo trên đầu tạo ra tính đặc trưng. Nhưng mà bây giờ lại không có cái đó.

“Chính xác. Thế thì, Arisa-chan, làm đi”

“Vâ, vâng ạ!”

Cô ấy lôi ra từ chỗ nào đó một chiếc “băng đô tai chó” và đội lên.

“Tại sao?”

“Tao làm mất cái băng đô loại bình thường rồi. Tự nhiên có cái tai chó cải tiến này nên tao dùng thay thế đấy”

“Dùng thay thế đấy, gâu. Kurose-kun, xin lỗi vì tớ không phải là cô gái hầu hoàn hảo, gâu…”

“Không phải là em tức giận vì không có băng đô nên mới “không thể cho cậu ấy mặc đồ chỉn chu?” đâu nhé!? Mà Sanaka-san cũng thế, cậu không phải nói như chó gâu ở sau mỗi lời nói đâu!”

Hóa ra đứng trong đó cả tiếng đồng hồ là vì lên kế hoạch cho vụ này đây hả…!?

Hình tượng một Sanaka đội băng đô có tai chó màu hạt dẻ khác hẳn thường nhật làm tôi sững lại.

Hai chiếc tai thứ ba và thứ tư của cô rũ xuống, hòa quyện vào mái tóc màu hạt dẻ tự nhiên. Song thứ phụ kiện đó không làm cho bộ đồ gái hầu của cô mất tự nhiên mà trái lại, hợp cạ đến kì lạ.

Như thể ở một đẳng cấp khác vậy.

“Sa, Sanaka-san thấy như thế là ổn à? Nếu mà cậu không thích thì cứ bỏ cái tai chó đi cũng được, cả bộ đồ gái hầu đi cũng được mà.”

“Ơ? Tớ có khó chịu đâu?”

“Thật đấy à…”

“Arisa-chan đã mạnh dạn lựa chọn phương án mặc bộ đồ gái hầu rồi mà.”

“Đúng là chị ấy bảo tớ rằng – “Mặc cái này là sẽ biến thành quà cảm ơn cho Kurose-kun đấy” ----….. Nên là Kurose-kun, cậu thấy sao?.”

“Thấy sao…gì cơ?”

“Ờm, tức là này… tớ bây giờ, đã thành món quà cho Kurose-kun chưa--?”

Cô hầu gái Sanaka có vẻ lo lắng, song ánh mắt như đang đón chờ điều gì.

“Với cả trong tiếng Nhật, không có cái kiểu nói ‘Trở thành món quà’ đâu, cho nên tớ không có bình luận gì về câu hỏi đó. Sanaka-san này, cậu bình tĩnh lại một chút đi. Để tớ đi pha trà.”

Một kẻ tầm thường như tôi không thể cứ thế trả lời câu hỏi đó được

“Á, khoan đã, câu trả lời thì sao---?”

“Chạy mất rồi.”

Lắm chuyện, bà chị phiền phức. Chị nên nghĩ một chút cho cảm xúc của cái thằng em trai đang tuổi dậy thì đi chứ.

….Tận thâm tâm tôi nghĩ rằng, chị gái mình mà bớt lại cái tính bộp chộp lại đi thì đỡ cho thằng em biết mấy.

*

Tôi đặt tách trà dùng để tiếp khách xuống ngay phía trước cô hầu gái --- à không, xuống ngay trước Sanaka-san.

Đó là loại trà mà tôi thích, mang từ nhà bố mẹ sang đây. Hơi nước nghi ngút bốc lên.

“Cậu uống đi.”

“Oa ~ cảm ơn cậu nhé! Có đồ mặc, lại còn có trà nữa, nhà của Kurose-kun ấm cúng thật ha. Tớ vui lắm. Cảm ơn đã mất công pha trà cho tớ nhé---“

“Trà mua ngoài, tớ hâm nóng lại thôi mà.”

“… Cậu còn dùng cả máy móc để chuẩn bị trà cho tớ à, cảm ơn nhé ---“

“Yuki này. Mấy cái ở hậu trường ấy không nên nói ra đâu.”

Tôi bị Hiji-nee đang ngồi xếp bằng ở đó nhìn bằng con mắt chán chường, song chẳng để tâm, tôi ngồi xuống ngay bên cạnh chị ấy.

Tôi ngồi theo kiểu đối diện với Sanaka - cô khách đang ngồi co mình trên chiếc ghế sofa, kẹp ở giữa chúng tôi có một chiếc bàn.

Việc chuẩn bị để nghe cô nói chuyện cuối cùng cũng xong rồi. Chỉ vậy thôi mà quãng đường chông gai quá.

“Vậy thì, tại sao Sanaka-san lại bỏ nhà ra đi? Nếu có vài chi tiết cậu không thoải mái thì bỏ qua cũng không sao.”

“Không đâu, tớ sẽ nói hết. Cậu đã giúp tớ tận tình đến như thế này cơ mà, tớ sẽ trả lời thành thật.”

Sanaka nghiêm nghị nói. Ước gì combo trang phục trên người cậu cũng nghiêm túc được như vậy thì tốt..

Mà mặc kệ hình thức đi, quan trọng là nội dung kia. Trong đám con gái, chẳng hiểu sao Sanaka lại trở thành mascot của lớp học, tuy nhiên thật ra cô lại là học sinh ưu tú, tài sắc vẹn toàn, cứ thế trở thành tâm điểm ao ước của bao thằng con trai.

Chắc chắn là cô ấy đã quyết định bỏ nhà ra đi vì có một suy nghĩ chín chắn, hoặc chí ít phải là một việc trọng đại.

Tôi chuẩn bị tinh thần, đợi cô trả lời---

“Cha tớ ấy, lạnh nhạt lắm.”

“Hả?”

Cha đẻ lạnh nhạt sao.

À, nói vậy tôi mới nhớ ra là vừa nãy cô ấy cũng bảo rồi, cô bảo là - tớ ghét bố ---. Cái gì mà đạo diễn phim mang tầm cỡ thế giới ấy.

“Cha bảo là kỳ nghỉ hè này cha sẽ ở nhà nhiều, cho nên tớ đã sắp xếp nhiều kế hoạch… thế mà lúc thì ngày này không tiện - lúc thì ngày này nghe bảo tắc đường - lúc thì ngày này đi ăn tiệc, ông ấy cứ liên tục hủy hẹn. Thấy có tệ không chứ?”

“Tệ thì… đúng là có lẽ là tệ thật, nhưng mà…”

Nhưng chỉ vì vậy mà cô ấy lại bỏ nhà ra đi ư?

“Nó mà là nguyên nhân thì hơi yếu nhỉ. Chắc là Arisa-chan phải chịu đựng từ lâu rồi chứ.”

Thấy tôi bất động nên Hiji-nee tay chống cằm xen vào (siêu thật). Đang ngồi ở phía đối diện, Sanaka cũng gõ gõ tay lên bàn như muốn bảo rằng cô đang chờ đợi từ nãy giờ rồi.

“Đúng đó ạ! Tại nhà em có mỗi ông ấy, mẹ em mất được ba năm rồi---“

“À, vậy thì mọi chuyện lại khác. Chết dở, lại bắt em nói ra thế.”

“Không đâu ạ, thấy chị quan tâm như vậy em vui lắm! Thế rồi, ờm, từ khi mẹ em mất, baa không màng gì đến em nữa---“

“Sao? Cậu bị ông ấy xa lánh à?”

“Đúng đấy, Kurose-kun! Vốn dĩ là tớ và ba cũng ít khi gặp được nhau, vậy mà bố lại tồi tệ quá! Cứ như thể tớ không có ba vậy---, tớ giận rồi cứ thế ra khỏi nhà.”

Sanaka vừa vung nắm đấm vùn vụt vào không khí, vừa giải thích về nỗi bực bội của mình.

“Ờ, tớ hiểu lý do cậu bỏ nhà ra đi rồi. Tớ cũng đồng cảm.”

Nói tóm gọn, câu chuyện là khoảng cách giữa Sanaka và ba cô ấy đang trong tình trạng khó xử.

Tuy nhiên, nếu chuyện ở mức độ như thế thôi thì tôi thấy là chỉ cần mặt đối mặt với phụ huynh là giải quyết được. Cô ấy nên về nhà sớm thì hơn---

Ru--- Ru----

“À, xin lỗi, tớ có điện thoại… từ ba.”

Vừa nhắc tào tháo. Sanaka nhìn tôi ra ý hỏi liệu có thể nghe điện thoại ở đây luôn được không. Tôi và Hiji-ne nhìn nhau gật đầu mà chẳng nói gì.

“A lô, ba ạ…? …Ơ, ba hỏi con là hôm nay về mấy giờ á… ơ kìa? Con đã bảo là không về rồi còn gì!”

“Ài chà, thế này là hết nói chuyện nổi đây .Phức tạp rồi.”

Ở bên cạnh tôi, chị gái than thở. Có vẻ như thời còn là sinh viên, vì chị ấy được bọn con gái tin tưởng sâu sắc nên thường bị người khác nhờ tư vấn những chuyện phức tạp. Song bản thân chị lại than phiền là “Con gái lũ lượt kéo đến gặp mình mà là con trai thì tốt”.

Đúng như lời tiên đoán của Hiji-ne, giọng điệu của Sanaka bất chợt bùng lên.

“Đã bảo rồiiiii, con không về! Ơ? Ngủ tại nhà bạn á… Không phải! Tại sao ba lại lạc quan thế nhỉ. Chủ nghĩa lạc quan là tốt, nhưng mà bây giờ không phải lúc!”

Sanaka ở trong lớp học lúc nào cũng vô tư lự, nhìn cô ấy bộc lộ cảm xúc rõ ràng thế này quả thật mới mẻ.

Thêm vào đó là cô còn mặc bộ đồ hầu gái nữa, lại càng kì lạ hơn gấp bội--- Nhưng thế này không hay rồi, cứ thế này thì việc giải quyết vấn đề bỏ nhà ra đi là không thể.

“Đến đây thôi.”

Có lẽ là vì bức bối khi phải chứng kiến cuộc hội thoại trước mắt đang dần đi vào ngõ cụt, chị gái tôi đứng lên, chìa tay ra cho Sanaka.

“Arisa-chan, đưa điện thoại cho chị. Chị sẽ sẽ nói chuyện người lớn với tư cách là người giám hộ tạm thời.”

“Ơ? À, vâng ạ, em hiểu rồi. Ba, con chuyển điện thoại cho chi gái của bạn cùng khối đây!”

Chiếc điện thoại ốp hồng được chuyền tay qua cho chị gái.

“Chú nghe rồi đấy ạ. Cháu tên là Kurose – người giám hộ của bạn cùng lớp của Sanaka-san. Vâng, đúng thế ạ. Cảm ơn chú đã luôn giúp đỡ. Bây giờ con gái chú đang ở nhà cháu---“

Vẫn trong bộ dạng của một Hiji-nee đang chuyển sang chế độ trả lời điện thoại – bộ dạng mà tôi hiếm khi nhìn thấy, chị ấy đi ra ngoài ban công.

Giờ chỉ còn lại tôi và Sanaka.

Lại thêm một lần nữa, cái tình huống này là sao đây?

“À, a ha ha… thật sự rất xin lỗi cậu, Kurose-kun. Tớ có hơi gay gắt. Để cho cậu phải nhìn thấy cái gương mặt đáng hổ thẹn của tớ rồi. Xin lỗi---…”

“À không, tớ không để ý đâu.”

“…Thật sao---?”

Sanaka thõng vai ủ rũ, cô ấy lên tiếng hỏi, ánh mắt đăm đăm nhìn tôi. Tuyệt nhiên là vẫn phải ngước lên mới được.

“À--, ừ ừ. Thật đấy, tớ không để tâm đâu. Chính nhìn thấy Sanaka tức giận vậy tớ cũng thấy lạ mắt.”

“S-sao lại đánh mắt đi thế? Cậu nói xạo đúng không?”

Bởi vì phát lườm đó của cậu sát thương dữ dội quá đấy.

Chẳng biết phải nói gì. Tôi đành thay đổi chủ đề câu chuyện.

“Bỏ qua việc đó đi. Thế, từ giờ cậu tính sao? Nếu suy nghĩ thông suốt thì tớ thấy là cậu nên về nhà---“

“Ơ, chuyện đó thì không được. Kể cả đây có là lời khuyên của Kurose-kun, ân nhân của tớ thì cũng vẫn không thể nào làm được. No, là no đó. Tớ đã quyết là sẽ không về nhà, cho tới khi nào mà ba xin lỗi.”

Vẫn trên gương mặt dỗi hờn, cô khoanh tay lại tỏ ra thái độ cự tuyệt. Qua nét biểu lộ ngoan cố đó, tôi cảm thấy có một chút văn hóa của ngoại quốc.

“Thế thì thử nghĩ xem, cậu định ở trọ thế nào? Hay là chuyển qua chuyển lại nhà của mấy đứa con gái?”

“Làm gì có chuyện đó---. Tại vì tớ không có ai thân thiết đến mức cho tớ ở trọ đâu.”

“Hả?”

Chắc chắn không thể có chuyện đó. Sanaka trên trường rất được yêu quý. Cứ mỗi lần mà cô đi bộ ngoài hành lang là cô bị các học sinh khối trên mình không quen biết bắt chuyện, đến độ mà đợt trước cô còn phải càu nhàu.

“Bọn con gái mà cậu chơi thân ấy? Có thật là không có ai không? Ví dụ như Shima-san chẳng hạn?

“Shima-san thì khá là hay bắt chuyện. Nhưng bọn tớ không thân nhau đến độ ấy. Có lẽ là cậu ấy ngại, bản thân tớ cũng thế.”

“Ồ.”

Tôi cũng hiểu đại khái rồi. Một điều quan trọng nhất, là Sanaka là một sự tồn tại giống như một idol vậy. Cô không phải là đối tượng mà Shima tiếp xúc quá gần gũi.

Tại cô ấy được bọn con gái hâm mộ như là một con mascot nên là ngộ ra lí do hẳn rất khó --- À thế à, hóa ra là Sanaka không có cụ thể một đứa bạn cùng khối nào mà cô ấy thân thiết cả.

“Ơ, nếu thế thì thật sự là cậu định làm gì? Sanaka-san, không có đứa nào chơi thân cả ư…?”

“Không sao! Hổng cần phải lo lắng đâu nhen. Tớ có tiền mà?”

“À, thế à. Nếu không phiền thì cậu có thể cho tớ biết xem cậu có bao nhiêu được không?”

“Ờm, trong ví có 20000 yên, trong tài khoản ngân hàng có 80000 yên! Tiền tiêu vặt của tớ tích lại cũng kha khá đấy”

“…Đó là số tiền thực tế đấy?”

Dường như ngay cả một đạo diễn điện ảnh tầm cỡ thế giới, thì cái cách mà ông chi tiền cho con gái cũng chỉ ở mức độ thông thường thôi.

“Tổng cộng là 100000 yên! Đối với tớ thì gần như là gia tài rồi đó.”

Sakana xòe 10 ngón tay ra, gương mặt tươi cười như hoa. Song đóa hoa nhìn qua tưởng chừng có thể héo đi bất cứ lúc nào.

“Có ngần này tiền, tớ chỉ cần thuê trọ cho qua kì nghỉ hè. Sau khi ba về Mỹ là tớ sẽ kết thúc cuộc chạy trốn này. Kế hoạch của tớ là như thế.”

“Hiểu rồi. … Cậu định vậy hả?”

Lòng tôi xém chút nữa buông theo kế hoạch của cô nàng này.

Kỳ nghỉ hè vừa mới bắt đầu thôi. Chỉ với 100000 yên thì chắc chắn không đủ.

Sanaka đáng ngờ lắm.

Nhìn qua thì chỉ thấy rằng, cô là một con người hoàn hảo. Có lẽ chính vì thế mà mọi người xung quanh cô không nhận ra được sự nguy hiểm mà cô đang phải gồng gánh. Trên thực tế, tôi cũng không hề có cảm giác kỳ lạ đặc biệt nào, mãi cho tới ngày hôm nay.

“Chà, cảm giác như đi thám hiểm cả một mùa hè ấy nhỉ. Tại tớ cũng không thử thách với những thứ như thế này, chính ra tớ lại bắt đầu thấy nó thú vị rồi đó! Cảm giác sôi sục lên không ngừng nghỉ---“

“…………. Không được! Cậu nên về nhà đi, Sanaka-san. Theo như dự tưởng của tớ thì khoảng sau khi tuần thứ hai kết thúc, sẽ có chuyện đấy….!”

“Ơ, cậu sao thế, Kurose-kun. Với cả, hai tuần cơ á? Sao con số cụ thể một cách bất thường vậy---“

Theo mô phỏng ở trong não tôi thì Sanaka vào khoảng ngày thứ 15, cô ấy sẽ nghĩ rằng “Cũng dễ thôi mà---“ vì đã quen với việc bỏ nhà ra đi, rồi đến đêm muộn cô sẽ đi ra ngoài, rồi bị ai đó tóm đi, chắc chắn là thế…!

Tôi cần phải ngăn vụ bỏ nhà ra đi này lại, để cô ấy không phải đón đầu một tương lai tệ hại.

Tôi cần Sanaka phải về lại ngôi nhà mà bố cô ấy đang chờ, bằng chính ý chí của cô.

Cuộc hội thoại của Hiji-nee và bố của Sanaka vẫn đang còn tiếp diễn. Kể từ sau cái lúc chị ấy ra ngoài ban công, vẫn chưa thấy chị ấy quay trở lại.

“Kurose-kun? Cậu sao thế, tự nhiên im lặng như vậy---?”

“Xin lỗi. Tớ có chuyện phải suy nghĩ.”

Tôi vắt óc xem có cách nào để thuyết phục Sanaka muốn trở về nhà hay không.

Hay là mình xin lại điện thoại, rồi đề xuất bố cô ấy trực tiếp xin lỗi cô nhỉ…Không được, bố của cô ấy là đạo diễn điện ảnh tầm cỡ thế giới đấy? Ông ấy là một sự tồn tại quá là đặc biệt. Phương án này không khả thi rồi.

Tôi đang băn khoăn không biết nên làm gì thì âm thanh phát ra từ cửa kính vang lên.

“Nói chuyện nghiêm túc lâu nên chị mệt quá… chị xin chai trà đó nhé.”

Ngay sau khi quay lại, chị tóm lấy chai trà đặt được đặt dưới đất bên cạnh bàn mà uống cạn một hơi. Hẳn là căng thẳng lắm.

“Bố Sanaka-san bảo sao chị? À, có phải là ông ấy bảo bây giờ sẽ tới đón?”

“Hà… không, ổng không bảo thế.”

Sau khi uống cạn nước bên trong chai, Hiji-nee sửa lại thế ngồi rồi quay sang nhìn Sanaka đang ngơ ngác.

Cô chị gái đó đang ngồi kiểu ngay ngắn. Là thằng em trai, tôi hiểu rằng chị ấy đang định nói chuyện một cách nghiêm túc.

“Sanaka Arisa-chan. Chị nói chuyện với bố em rồi.”

“Vâ, vâng.”

“Chị bảo rằng chuyện em ra khỏi nhà là sự thật. Em đang bị thao túng cảm xúc cho nên hiện tại khó mà đưa ra được quyết định một cách sáng suốt. Chị đang bảo hộ cho em tại nhà Kurose, vì thế hiện tại em không gặp nguy hiểm.”

“Vâng…”

Cô hầu gái cũng duỗi thẳng lưng ra lắng nghe (Chỉ nhìn mỗi khung cảnh thôi thì trông giống như một buổi phỏng vấn ở một cửa hàng kỳ lạ).

Có lẽ bất ngờ với hình tượng bà chị tôi thay đổi chóng mặt như vậy, Sanaka khẽ thở dài. Tôi cứ cảm giác như chiếc đuôi không tồn tại của cô rũ xuống bất lực.

“Xin lỗi vì đã để chị phải nói chuyện với ba em… em làm phiền chị rồi. Ừm, em đợi đồ khô rồi sẽ về luôn ạ---“

“Không sao đâu. Không cần phải đi đâu.”

“Ơ?”

“Ba em cho phép rồi. Em cứ ở thoải mái cho đến khi nào thấy nhẹ lòng hẵng về.”

….Ơ?

“Thế, thế tức là sao? Chị này, đùa lúc này không vui đâu đấy nhé?”

“Sự thật như nào chị chỉ thuật lại y như vậy. Sau khi thảo luận xong thì chuyện thành ra như thế đấy. Thay vì để con bé lảng vảng đâu đó thì có sự giám sát của người bảo hộ và có chỗ ở miễn phí vẫn an toàn hơn mà?”

“Có quần áo mặc, lại còn được ở lại ư? Có, có được không ạ…---?”

“Ừm. Cứ thoải mái. Tất nhiên cũng có giới hạn, nhưng mà cứ ở tới khi Arisa-chan tĩnh tâm lại.”

“Ưm…! Em cảm ơn chị! Chị tốt bụng quá, em sắp rơi nước mắt rồi---…”

“Vòng vo quá. Cứ nói là sắp khóc là được mà. Haha, có vẻ có thêm đứa em gái rồi, thôi thì sao cũng được.”

“Còn em thì sao hả!?”

Trước một câu chuyện cảm động mở rộng ra trước mắt tôi, tôi bất giác yêu cầu dừng lại.

Chị bảo là cô ấy ở lại bao lâu cũng được, thế tức là ---- tôi sẽ sống chung với cô ấy.

Sanaka sẽ ở lại nhà mình suốt kỳ nghỉ hè luôn sao? Không thể nào. Đó không phải là cái mùa hè vốn có mà mình muốn tận hưởng. Hôm nào cũng phải căng lên vì sự hiện diện của cô ấy thì tôi tận hưởng kiểu gì đây.

Bây giờ vẫn còn chưa muộn. Mình phải bảo cô ấy suy nghĩ lại…!

“Cậu thử bình tĩnh suy nghĩ lại xem. Sống chung với đứa bạn cùng lớp khác giới… về mặt nhận thức. Tớ thấy là có vấn đề đấy”

“Hả? Nói nhăng cuội gì vậy. Chị mày thất vọng quá đấy.”

“Ơ khoan, mới có một tí thôi mà em như thành một đứa chậm hiểu rồi sao? Em nói đúng đạo lý mà!”

“Đạo lý đôi khi sẽ hóa vô dụng đấy, Kurose-kun.”

“À ừ, được học sinh ưu tú chỉ dạy quả thực vinh dự.”

Nhưng mà Sanaka-san, vừa rồi cậu làm gì có tư cách để thuyết giáo điều đó chứ!

“Có thể là câu chuyện giữa hai người bảo hộ đã được thỏa thuận rồi, nhưng mà với tư cách là một thành viên của gia tộc Kurose – chị bộ hiji-nee, tớ kiên quyết phản đối. Sao tớ lại phải sống với một cô gái cùng lớp cơ chứ…”

“Yuki. Nếu mà chú mày không thích sống với đứa con gái cùng lớp thì trước tiên là phải thay đổi tư duy đã.”

“Hả?”

“Chú mày nghĩ, con người mọc ra đôi cách mang tên sự sáng tạo, để làm cái gì chứ? Nếu mà cứ bị bao phủ bởi cái vòng an toàn mang tên thường thức thì tư duy sẽ bị đình trệ đấy --- Chú mày không được coi con bé là ‘Arisa-san bạn cùng khối’, mà phải coi con bé là ‘Thú nhân hầu gái tai chó (đến từ thế giới fantasy)’”

“Chị lảm nhảm gì vậy.”

Tôi hoàn toàn chẳng muốn hiểu tí nào.

Tôi tôn trọng sức tưởng tượng mang tính manga của Hiji-nee, nhưng đó lại là thứ mà tôi không sở hữu. Song có vẻ như Sanaka lại bị thuyết phục.

“Hay quá ạ!”

Cô ấy đứng dậy đưa tay nắm chặt lấy chị ấy.

“Vậy là chỉ cần em sống dưới thân phận này, thì vấn đề Kurose-kun không muốn ở cùng với bạn cùng lớp sẽ được giải quyết nhỉ, gâu!”

“Âm thanh cuối thừa thãi rồi. Vả lại, vấn đề đương nhiên là vẫn còn… thôi thì đinh đã đóng rồi nên em muốn nêu ý kiến, tai mèo vẫn bội phần hơn tai chó chứ!”

“Dừng lại đi Yuki. Đừng đòi hỏi thứ mà mình không có, học cách tôn trọng những gì mình đang có đi. Này, nhìn kỹ đi? Mặc dù không phải là hàng tiêu chuẩn, nhưng mà đáng yêu đấy chứ.”

“Chị ấy vừa bảo là không phải là hàng tiêu chuẩn đấy! Đã thế thì bỏ cái tai ra cho đơn giản, như thế là được rồi.”

“Không được đâu, tớ bây giờ cảm thấy mình muốn làm hầu gái thú nhân rồi đó---? Tiến tới đi nào”

Sanaka dùng nắm tay phải đấm vào bàn tay trái. Tôi được ngắm nhìn điệu bộ khao khát hết mình của cô. … Mà tôi có được nhìn thì cũng đâu được gì.

“Cơ mà làm hầu gái là hợp lý quá rồi còn gì. Chị em bọn mình đều không biết làm việc nhà, khổ lắm. Như chết đuối vớ được cọc. Arisa-chan mà sống cùng thì cứ để con bé chạy chân giúp việc là được..”

“Vâng! Chị cứ tin tưởng ở em! Em chưa từng làm việc nhà, nhưng mà từ bây giờ em sẽ chăm chỉ học tập---“

“Thế thì, Yuki, tóm lại là như vậy đấy. Cho nên là mày với Arisa-chan đi đọc cái quyển sách nấu ăn mới mua vừa nãy đi.”

“À…ờ…”

Chỉ trong vài khoảnh khắc, câu chuyện sống thử của tôi và Arisa-chan – cô hầu gái tai chó này, từ từ đi tới thỏa thuận.

Quân đoàn phản đối việc sống thử (thực ra là một người) dần dần mất đi sĩ khí.

Chuyện đã thành dòng chảy như thế này rồi thì hẳn là không thể thay đổi được nữa.

“Hà…. Hiểu rồi, đúng thật là”

Bằng một tiếng thở dài ra ý đầu hàng, tôi đành chấp nhận quyết định của chị gái gia chủ.

Kể cả Sanaka có ở nhà tôi thì chắc chắn tôi vẫn có thể tận hưởng kỳ nghỉ hè. Chắc thế.

Tôi chống tay lên sàn nhà, dồn trọng lượng cơ thể ra phía sau--- cuối cùng tôi cũng kiệt sức.

“Nè---“

Sanaka lẽn bẽn gọi tôi.

“Kurose-kun… cậu trốn tránh, với việc sống chung với tớ, đúng không…?”

“Hả? Không đâu, thực ra…”

Là có. Nhưng mà tôi có nói gì thì dường như cũng chẳng có ý nghĩa.

Tôi ngần ngại trả lời cô, song Sanaka vừa quỳ vừa di chuyển tới gần tôi.

“Tớ được chị cậu cho phép rồi, nhưng mà… quả thật, đối với Kurose-kun thì lại làm phiền cậu ha.”

Theo đúng nghĩa đen, cự ly của cô ở tầm có thể với tay tới được.

“Khoan đã.”

Cô ở gần đến mức tôi phải hỏi rằng không biết khái niệm về không gian riêng tư của cô đã đi đâu rồi.

Cô còn đặt hai tay lên chỗ nếp gấp ở trên ngực, trông đâu đó cứ như đang cầu nguyện.

“Tớ, tớ sẽ nỗ lực, để được Kurose-kun chấp nhận.”

“Ơ… Tại sao? Mà chấp nhận cái gì cơ?”

“Chấp nhận chuyện tớ là một hầu gái không gây vấn đề khi sống cùng cậu! Tớ sẽ cố gắng để được cậu chấp nhận, và để được cậu khen thưởng. Chỉ một khoảng thời gian ngắn thôi, nhưng rất mong được ngài giúp đỡ ạ, thưa chủ nhân!”

Đột nhiên cô thay đổi biểu cảm rồi nở nụ cười tươi như hoa.

Nụ cười đó thật xinh đẹp. Lấp lánh. Chói sáng.

“---------“

Cứ như thế thì làm sao mà tôi không nhói tim được chứ.

Bởi vì tôi bị cô ấy nhìn bằng nụ cười xinh đẹp, ở ngay cự ly gần như thế này cơ mà.

Trong cuộc sống cộng sinh từ bây giờ trở đi, nếu mà tôi còn bị cô ấy làm cho như thế này thì---- không hay rồi.

Nhất định là không hay rồi. Nếu như mình lơ đễnh lỡ thích cái cô gái đặc biệt này thì….. biết làm sao đây. Cái kết cục tốt đẹp có vẻ như không chào đón mình đâu đấy?

“Trước, trước hết là tách ra đi nào, Sanaka-san. Tiếp theo là tớ không có thuê cậu, bỏ cái cách gọi ấy đi nhé.”

“Ơ? Nhưng mà tớ nghe bảo là Kurose-kun thích được gọi là chủ nhân mà, chị ấy đã thì thầm với tớ như thế.”

“Hiji-nee nàyyy!”

Tôi bực bội quay sang thì thấy chị ấy đang thích thú nhìn chúng tôi nãy giờ. Đó là con mắt của kẻ theo dõi. Khóe miệng của chị đang tủm tỉm. Đừng có cười kiểu thế với em…..!

Aaa, chẳng hiểu sao chính ra tôi lại bắt đầu thấy bình tĩnh lại rồi.

Suýt nữa là tôi bị cuộn tròn vào diễn biến của tình hình rồi, nhưng mà việc sống thử với bạn cùng lớp khác giới bỏ nhà ra đi là việc không hay. Chính phụ huynh của cô ấy có lẽ cũng đang lo lắng lắm.

Sống với cô hầu gái này thì sao tôi có thể nào tận hưởng kỳ nghỉ hè bình thường được.

“Ok, vì người sống cùng nhà vừa tăng thêm, nên hôm nay gọi pizza nhé. Yuki, Arisa-chan, chọn vị mình thích đi”

“Chà, tuyệt quá. Em khá là thích pizza đó ạ! Thưa chủ nhân, ngài thích loại nào ạ?”

“Loại truyền thống.”

“….Loại truyền thống, là loại thế nào ạ?”

Sanaka nghiêng đầu. Tôi thì nghĩ đó là mấy loại như là pizza Margherita chẳng hạn, song tôi không nói ra thành lời

Dù cho có phải lạnh nhạt một cách lộ liễu---- thì tôi cũng phải bắt cô ấy về nhà sớm nhất có thể.